Ánh nắng độc ác chiếu xuống mặt đất. Trong không khí không có một ngọn gió, làm cho người ta cảm giác nóng nực không nói nên lời. Trong viện rộng có hơn mười cây hòe sum suê, cây hòe tạo ra bóng mát rất to khiến người khác cảm giác hơi mát mát. Trong vườn hoa, từng khóm hoa đỏ rựu dưới ánh mặt trời chói chang cúi đầu vô lực, không có một chút khí nào. Chủ nhân của căn phòng bây giờ âm trầm đang ngồi dưới bóng củ cây hòa. Trước mặt hắn là một bức thư đưa tiên, bên cạnh là một trung niên nhân đứng đó với sắc mặt không đổi. Ánh mặt trời độc ác đang chiếu toàn thân hắn, toàn thân mồ hôi như mưa chảy ra. Cái trung niên nhân này lại như cũ đứng tại một chỗ, tựa hồ như thể mặt trời ác độc không có chiếu lên hắn, mà là chiếu lên một người nào đó.
"Thật là châm biếm, từ trước tới nay gia tộc Nặc Mễ Lý Á gia tộc chúng ta cho tới bây giờ cũng không bị sỉ nhục lớn như vậy. Nhất cấp truy sát lệnh của chúng ta chẳng những không thể giết chết mục tiêu, ngược lại để mục tiểu phải lại truy sát người của chúng ta. Hôm nay chúng ta tổn thất thảm trọng a!" Phí Nhĩ Nam Đa đọc qua tình báo mới đưa tới, gượng cười, rồi nói: "Chúng ta lại tổn thất một đường khẩu!"
Hán Tư vẫn như cũ đứng nghiêm ở đó, chỉ là trên mặt của hắn nhăn lại, biểu hiện nội tâm của hắn không bình tĩnh như bề ngoài của hắn. Phí Nhĩ Nam Đa cũng không tốt hơn, trong lòng của y không ngừng mắng chửi ca ca Mạc Tang Khoa đã chết đi. Chết thì chết đi, còn để lại cho gia tộc một tai tinh lớn như vậy. Nếu cứ để tai tinh này tiếp tục nữa, chỉ sợ cơ nghiệp mấy trăm năm của tổ tiên gia tộc Nặc Mễ Lý Á, nổ lực vô số tánh mạng mới có được, thật sự sẽ hủy trong tay của chính mình.
"Hán Tư, dụng thiết vệ đội của chúng ta giải quyết đi!" Phí Nhĩ Nam Đa có chút vô lực mà nói. Mặc dù bây giơ Tần Thiên là địch nhân của chính mình, Phí Nhĩ Nam Đa trong lòng còn có điểm có ý chiêu lãm Tần Thiên gia nhập gia tộc. Chỉ là ca ca Mạc Tang Khoa của mình trước đó đối xử vô lễ với mẫu thân của Tần Thiên, mà mình sau đó phát ra nhất cấp truy sát lệnh, cái ý nghĩ đó thật khó có thể thực hiện được. Hôm nay chỉ có cách là giết chết người mà mình rất thưởng thức, Tần Thiên. Một người so với cả gia tộc mà nói, thì gia tộc vẫn quan trọng hơn chút ít. Chỉ là khi y nhớ tới phụ thân của Tần Thiên thì một cỗ hàn khí xuất hiện sau lưng của y. Có thể bởi vì việc nàng, gia tộc gia tộc Nặc Mễ Lý Á sẽ hoàn toàn bị diệt vong. Nhưng là vinh dự của gia tộc, lại khiến cho Phí Nhĩ Nam Đa không thể không làm như vậy. Theo tay của Phí Nhĩ Nam Đa nổi gân xanh, có thể thấy được trong lòng y rất mâu thuẫn và sợ hãi.
Hán Tư không nói gì thêm xoay người rời khỏi. Sứ mạng của hắn chính là chấp hành mệnh lệnh, đây là vào ngày đầu tiên khi hắn gia nhập gia tộc Nặc Mễ Lý Á gia tộc, phụ thân của hắn đã nói cho hắn, người ở trên chỉ cần một thủ hạ biết nghe lời, mà không phải là một thủ hạ thông minh.
Tần Thiên ăn xong thức ăn rồi lau miệng. Ở thế giới này, thức ăn có rất nhiều loại, chính là Tần Thiên còn thật sự rất nhớ những món ăn trước kia. Người Trung Quốc đối với thức ăn thì phải có màu sắc và hương vị. Còn người ở thế giới này thì chú trọng vào dinh dưỡng, hơn nữa cách ăn thì dùng tay, hết thảy đều giống như người phương tây trước kia. Tần Thiên biết trù nghệ của mình còn kém hơn mạng của mình, mấy món ăn kia cũng chỉ có thể trong đầu suy nghĩ mà thôi, nếu chính mình đích thân đi làm thật khó có thể tưởng tượng được. Sau khi nghĩ ngợi xong xuôi, Tần Thiên đeo giỏ trúc rời khỏi phạn quán, hướng về phía đường khẩu ở thành này của gia tộc Nặc Mễ Lý Á.
Mặc dù ở thế giới này không có điện thoại và phương tiện liên lạc, nhưng khi Tần Thiên liên tiếp đốt đường khẩu của gia tộc Nặc Mễ Lý Á ở sáu thành thị, tin tức rất nhanh truyền ra ngoài. Người của gia tộc Nặc Mễ Lý Á gia tộc cũng biến đổi thành tiêu thanh biệt tính. Tần Thiên mấy ngày nay thật là tìm không được mấy người trong gia tộc gia tộc Nặc Mễ Lý Á. Tần Thiên từ trong đám người phụ trách ở đây hỏi ra được ám hào liên lạc đều bị thay đổi, khiến cho hắn không khỏi không thầm than sự khổng lồ và linh hoạt của gia tộc Nặc Mễ Lý Á gia tộc, gọi là bá chủ lớn nhất hắc đạo không phải là gọi chơi. Tần Thiên đối với việc này cũng không cảm thấy sợ hãi, trong lòng ngược lại có một loại hưng phấn không thể tả. Mấy đại thế gia khác trước kia không ai không phải có thủ đoạn phi thường, chính mình còn không phải cùng bọn họ an toàn nhiều năm như vậy. Giờ đây chỉ là một cái gia tộc Nặc Mễ Lý Á gia tộc xem như là thế gia thì có cái gì phải sợ.
Trong phòng thật yên tĩnh,người bên trong tựa hồ đã chạy hết. Tần Thiên đứng ở ngoài cửa nhíu mắt nhìn thấy phòng ở đây đã không còn một bóng người. Hắn cảm giác được phòng này cũng không phải là một căn phòng bề ngoài không có ai. Tần Thiên vảnh tai lên, một, hai, ba, tổng cộng có mười hai người ở bên trong. Có thể nghe ra được bọn họ không ai không phải là hảo thủ, so với người gặp phải trước đó quả thực mạnh hơn nhiều. Một loại hưng phấn ở trong lòng của Tần Thiên dâng lên. Cho tới nay, Tần Thiên dùng độc dược đều là đối phó với người có võ công thấp kém, rất ít có cao thủ để hắn thử sự lợi hại của độc dược. Bây giơ đã có mấy tên cao thủ kia đến thử độc dược của chính mình có hữu hiệu đối với bọn chúng hay không rồi.
Nhấc tay một chưởng cánh cửa được đóng đã bị Tần Thiên đẩy ra. Xuất hiện trước mặt hắn chính là ba chiến sĩ thân mặt khôi giáp cầm cự kiếm, ba ma pháp sư thân mặc ma pháp trường bào, còn có năm người phục ở một nơi bí mật gần đó, ngoài ra còn có mội người cẩn thận từ từ đi đến gần cánh cửa. Mười hai người nay chính là người trong thiết vệ độ của gia tộc Nặc Mễ Lý Á. Tần Thiên mặc dù ở thế giới này đã bảy tám năm, ma pháp sư, chiến sĩ, đạo tặc, hắn đều gặp qua, chỉ là một lần đối mặt với nhiều người như vậy là lần đầu tiên. Tần Thiên không biết phục ở một nơi bí mật chính là cung tiến thủ. Vào lúc binh khí đã phát triển đến cực hạn, một trong chủ lực trong quân đội cổ đại là cung tiến, tham gia trận đấu cũng là bình thường.
"Các ngươi có phải đã chờ ta rất lâu hay không. Ta hẳn là không có tới trễ!" Tần Thiên nhìn sáu người trước mắt mỉm cười mà từ từ tiến gần, hình như là giống như đến nhà bằng hữu làm khách. Tay Tần Thiên vung lên phóng nhuyễn cốt tan ra, một thân ảnh trong hư không hiện ra, nhuyễn nhuyễn ngã xuống đất. Chiêu ấy của Tần Thiên lại làm cho mười một người còn lại cả kinh.
"Ta xem đây chính là để ta dạy cho ngươi học Quy Tức đại pháp, như vậy thì ngươi sẽ không để cho ta phát hiện hơi thở của ngươi. Ngươi đi giết người càng an toàn hơn một chút!" Tần Thiên nhìn đạo tặc nằm trên mặt đất vẻ mặt không để ý mà nói. Trong lòng của Tần Thiên lại rất khiếp sợ, cái đạo tặc này dĩ nhiên có thể ẩn thân, mà hắn còn không thể hoàn toàn ẩn núp hơi thở của chính mính, nếu không thì thật không dễ dàng phát hiện ra hắn. Chiêu này có thể mạnh hơn với nhẫn thuật của Nhật Bản. Người này lợi hại như vậy, mấy tên khác sợ rằng không dễ đối phó. Tần Thiên âm thầm đề cao cảnh giác, trong lòng sự hưng phấn đã lên đỉnh điểm.
"Các hạ thật là danh bất hư truyền, một cái đê cấp ám sát giả đạo tặc của chúng ta để các hạ dễ dàng giải quyết như vậy. Nhưng thiết vệ chúng ta trong tay còn cho tới bây giờ chưa có ai chạy thoát được. Còn có mười một người chúng ta, các hạ chính là thúc thủ chịu trói đi!" Gã ma pháp sư đứng giữa ba ma pháp ư trầm giọng nói với Tần Thiên.
"Đúng không? Chính là trong từ điển của ta không có cái từ 'thúc thủ chịu trói' này, có chiêu gì cứ xuất ra, ta tiếp được." Tần Thiên vẫn như củ nở nụ cười chiêu bài của hắn.
"Vậy các hạ chịu chết đi!" Vừa dứt lời, ba chiến sĩ đã múa kiếm xông lên phía trước chém Tần Thiên. Phong nhận, hỏa cầu, băng trùy lần lượt ở hai bên toàn bộ hướng về phía Tần Thiên. Bốn mũi tên xé gió cũng chặn tất cả đường lui của Tần Thiên. Còn có một mũi tên đoạt mệnh vẫn không có bắn ra. Hắn đang đợi thời cơ tốt nhất để bắn một phát trí mạng. Ma pháp sư vừa rồi mở miệng, vẫn mỉm cười nhìn Tần Thiên. Tần Thiên chính là đứng yên ở đó nhìn tất cả công kích hướng về phía hắn, trên mặt vẫn còn nở nụ cười chiêu bài của hắn.
"Thật là châm biếm, từ trước tới nay gia tộc Nặc Mễ Lý Á gia tộc chúng ta cho tới bây giờ cũng không bị sỉ nhục lớn như vậy. Nhất cấp truy sát lệnh của chúng ta chẳng những không thể giết chết mục tiêu, ngược lại để mục tiểu phải lại truy sát người của chúng ta. Hôm nay chúng ta tổn thất thảm trọng a!" Phí Nhĩ Nam Đa đọc qua tình báo mới đưa tới, gượng cười, rồi nói: "Chúng ta lại tổn thất một đường khẩu!"
Hán Tư vẫn như cũ đứng nghiêm ở đó, chỉ là trên mặt của hắn nhăn lại, biểu hiện nội tâm của hắn không bình tĩnh như bề ngoài của hắn. Phí Nhĩ Nam Đa cũng không tốt hơn, trong lòng của y không ngừng mắng chửi ca ca Mạc Tang Khoa đã chết đi. Chết thì chết đi, còn để lại cho gia tộc một tai tinh lớn như vậy. Nếu cứ để tai tinh này tiếp tục nữa, chỉ sợ cơ nghiệp mấy trăm năm của tổ tiên gia tộc Nặc Mễ Lý Á, nổ lực vô số tánh mạng mới có được, thật sự sẽ hủy trong tay của chính mình.
"Hán Tư, dụng thiết vệ đội của chúng ta giải quyết đi!" Phí Nhĩ Nam Đa có chút vô lực mà nói. Mặc dù bây giơ Tần Thiên là địch nhân của chính mình, Phí Nhĩ Nam Đa trong lòng còn có điểm có ý chiêu lãm Tần Thiên gia nhập gia tộc. Chỉ là ca ca Mạc Tang Khoa của mình trước đó đối xử vô lễ với mẫu thân của Tần Thiên, mà mình sau đó phát ra nhất cấp truy sát lệnh, cái ý nghĩ đó thật khó có thể thực hiện được. Hôm nay chỉ có cách là giết chết người mà mình rất thưởng thức, Tần Thiên. Một người so với cả gia tộc mà nói, thì gia tộc vẫn quan trọng hơn chút ít. Chỉ là khi y nhớ tới phụ thân của Tần Thiên thì một cỗ hàn khí xuất hiện sau lưng của y. Có thể bởi vì việc nàng, gia tộc gia tộc Nặc Mễ Lý Á sẽ hoàn toàn bị diệt vong. Nhưng là vinh dự của gia tộc, lại khiến cho Phí Nhĩ Nam Đa không thể không làm như vậy. Theo tay của Phí Nhĩ Nam Đa nổi gân xanh, có thể thấy được trong lòng y rất mâu thuẫn và sợ hãi.
Hán Tư không nói gì thêm xoay người rời khỏi. Sứ mạng của hắn chính là chấp hành mệnh lệnh, đây là vào ngày đầu tiên khi hắn gia nhập gia tộc Nặc Mễ Lý Á gia tộc, phụ thân của hắn đã nói cho hắn, người ở trên chỉ cần một thủ hạ biết nghe lời, mà không phải là một thủ hạ thông minh.
Tần Thiên ăn xong thức ăn rồi lau miệng. Ở thế giới này, thức ăn có rất nhiều loại, chính là Tần Thiên còn thật sự rất nhớ những món ăn trước kia. Người Trung Quốc đối với thức ăn thì phải có màu sắc và hương vị. Còn người ở thế giới này thì chú trọng vào dinh dưỡng, hơn nữa cách ăn thì dùng tay, hết thảy đều giống như người phương tây trước kia. Tần Thiên biết trù nghệ của mình còn kém hơn mạng của mình, mấy món ăn kia cũng chỉ có thể trong đầu suy nghĩ mà thôi, nếu chính mình đích thân đi làm thật khó có thể tưởng tượng được. Sau khi nghĩ ngợi xong xuôi, Tần Thiên đeo giỏ trúc rời khỏi phạn quán, hướng về phía đường khẩu ở thành này của gia tộc Nặc Mễ Lý Á.
Mặc dù ở thế giới này không có điện thoại và phương tiện liên lạc, nhưng khi Tần Thiên liên tiếp đốt đường khẩu của gia tộc Nặc Mễ Lý Á ở sáu thành thị, tin tức rất nhanh truyền ra ngoài. Người của gia tộc Nặc Mễ Lý Á gia tộc cũng biến đổi thành tiêu thanh biệt tính. Tần Thiên mấy ngày nay thật là tìm không được mấy người trong gia tộc gia tộc Nặc Mễ Lý Á. Tần Thiên từ trong đám người phụ trách ở đây hỏi ra được ám hào liên lạc đều bị thay đổi, khiến cho hắn không khỏi không thầm than sự khổng lồ và linh hoạt của gia tộc Nặc Mễ Lý Á gia tộc, gọi là bá chủ lớn nhất hắc đạo không phải là gọi chơi. Tần Thiên đối với việc này cũng không cảm thấy sợ hãi, trong lòng ngược lại có một loại hưng phấn không thể tả. Mấy đại thế gia khác trước kia không ai không phải có thủ đoạn phi thường, chính mình còn không phải cùng bọn họ an toàn nhiều năm như vậy. Giờ đây chỉ là một cái gia tộc Nặc Mễ Lý Á gia tộc xem như là thế gia thì có cái gì phải sợ.
Trong phòng thật yên tĩnh,người bên trong tựa hồ đã chạy hết. Tần Thiên đứng ở ngoài cửa nhíu mắt nhìn thấy phòng ở đây đã không còn một bóng người. Hắn cảm giác được phòng này cũng không phải là một căn phòng bề ngoài không có ai. Tần Thiên vảnh tai lên, một, hai, ba, tổng cộng có mười hai người ở bên trong. Có thể nghe ra được bọn họ không ai không phải là hảo thủ, so với người gặp phải trước đó quả thực mạnh hơn nhiều. Một loại hưng phấn ở trong lòng của Tần Thiên dâng lên. Cho tới nay, Tần Thiên dùng độc dược đều là đối phó với người có võ công thấp kém, rất ít có cao thủ để hắn thử sự lợi hại của độc dược. Bây giơ đã có mấy tên cao thủ kia đến thử độc dược của chính mình có hữu hiệu đối với bọn chúng hay không rồi.
Nhấc tay một chưởng cánh cửa được đóng đã bị Tần Thiên đẩy ra. Xuất hiện trước mặt hắn chính là ba chiến sĩ thân mặt khôi giáp cầm cự kiếm, ba ma pháp sư thân mặc ma pháp trường bào, còn có năm người phục ở một nơi bí mật gần đó, ngoài ra còn có mội người cẩn thận từ từ đi đến gần cánh cửa. Mười hai người nay chính là người trong thiết vệ độ của gia tộc Nặc Mễ Lý Á. Tần Thiên mặc dù ở thế giới này đã bảy tám năm, ma pháp sư, chiến sĩ, đạo tặc, hắn đều gặp qua, chỉ là một lần đối mặt với nhiều người như vậy là lần đầu tiên. Tần Thiên không biết phục ở một nơi bí mật chính là cung tiến thủ. Vào lúc binh khí đã phát triển đến cực hạn, một trong chủ lực trong quân đội cổ đại là cung tiến, tham gia trận đấu cũng là bình thường.
"Các ngươi có phải đã chờ ta rất lâu hay không. Ta hẳn là không có tới trễ!" Tần Thiên nhìn sáu người trước mắt mỉm cười mà từ từ tiến gần, hình như là giống như đến nhà bằng hữu làm khách. Tay Tần Thiên vung lên phóng nhuyễn cốt tan ra, một thân ảnh trong hư không hiện ra, nhuyễn nhuyễn ngã xuống đất. Chiêu ấy của Tần Thiên lại làm cho mười một người còn lại cả kinh.
"Ta xem đây chính là để ta dạy cho ngươi học Quy Tức đại pháp, như vậy thì ngươi sẽ không để cho ta phát hiện hơi thở của ngươi. Ngươi đi giết người càng an toàn hơn một chút!" Tần Thiên nhìn đạo tặc nằm trên mặt đất vẻ mặt không để ý mà nói. Trong lòng của Tần Thiên lại rất khiếp sợ, cái đạo tặc này dĩ nhiên có thể ẩn thân, mà hắn còn không thể hoàn toàn ẩn núp hơi thở của chính mính, nếu không thì thật không dễ dàng phát hiện ra hắn. Chiêu này có thể mạnh hơn với nhẫn thuật của Nhật Bản. Người này lợi hại như vậy, mấy tên khác sợ rằng không dễ đối phó. Tần Thiên âm thầm đề cao cảnh giác, trong lòng sự hưng phấn đã lên đỉnh điểm.
"Các hạ thật là danh bất hư truyền, một cái đê cấp ám sát giả đạo tặc của chúng ta để các hạ dễ dàng giải quyết như vậy. Nhưng thiết vệ chúng ta trong tay còn cho tới bây giờ chưa có ai chạy thoát được. Còn có mười một người chúng ta, các hạ chính là thúc thủ chịu trói đi!" Gã ma pháp sư đứng giữa ba ma pháp ư trầm giọng nói với Tần Thiên.
"Đúng không? Chính là trong từ điển của ta không có cái từ 'thúc thủ chịu trói' này, có chiêu gì cứ xuất ra, ta tiếp được." Tần Thiên vẫn như củ nở nụ cười chiêu bài của hắn.
"Vậy các hạ chịu chết đi!" Vừa dứt lời, ba chiến sĩ đã múa kiếm xông lên phía trước chém Tần Thiên. Phong nhận, hỏa cầu, băng trùy lần lượt ở hai bên toàn bộ hướng về phía Tần Thiên. Bốn mũi tên xé gió cũng chặn tất cả đường lui của Tần Thiên. Còn có một mũi tên đoạt mệnh vẫn không có bắn ra. Hắn đang đợi thời cơ tốt nhất để bắn một phát trí mạng. Ma pháp sư vừa rồi mở miệng, vẫn mỉm cười nhìn Tần Thiên. Tần Thiên chính là đứng yên ở đó nhìn tất cả công kích hướng về phía hắn, trên mặt vẫn còn nở nụ cười chiêu bài của hắn.
/48
|