Tại Cơ Đức Thành, một thành thị bình thường cảu Lạp Duy Nặc đế quốc, ánh nắng buổi sáng ấm áp bắt đầu chiếu rọi vào, trong đường thỉnh thoảng có vài người đi đường, ai cũng liếc mắt một cái, nhìn một tiểu hài tử đang nằm ở ngoài cửa của Lâm Mễ Nhĩ tửu điếm. Mọi người đều quay sang nhìn nhau. Ai cũng thất rõ dáng vẻ của nhau, không làm gì chỉ lắc đầu, khi thấy một thân thể bình thường như vậy, cũng không nhịn được họ nhìn nhau như là đồng tình với nhau, cũng không có khả năng và cũng cười nhạo nhè nhẹ. Bởi vì hài tử này chính là Duy Sâm, nhi tử của Ngả Mễ, chủ của tửu điếm này. Ai cũng không biết Ngả Mễ đến đây từ lúc này, cũng không biết nàng tại sao lại đến đây. Mọi người chỉ biết là khi nàng đến đây có mang theo hài tử này. Mà đứa hài tử đó chính là Duy Sâm hiện giờ đang ngồi trước cửa. Ngả Mễ vừa phải lo sinh ý của tửu điếm vừa phải chăm sóc hài tử ngốc nghếch này, khiến mọi người đều đối với hai mẫu tử nàng có sự thông cảm.
Đứa ngốc đó nằm trên đường vẫn bất động không nhúc nhích gì, nếu không biết chắc có người tưởng đó là một thi thể. Bỗng dưng thân thể của đứa ngốc đó run lên một trận, càng ngày cường độ run rẩy càng lớn, chỉ chốc lát trở thành như một con sóng cuồn cuộn. Thân thể đó thỉnh thoảng còn phát ra tiếng la thảm thiết, khiến mọi người phải dừng lại, không biết đứa ngốc này bị cái gì. Những người tò mò thì lập tức vây quanh, còn có một số người thì chạy nhanh đế tửu điếm.
Tần Thiên cảm giác mình hiện tại như là đang nằm mộng, trên người có một loại ấm áp khó tả. Hắn tử mở con mắt ra, thì phát hiện mình vẫn còn có tri giác. Chẳng lẽ hắn còn sống? Tần Thiên mở mắt ra thì thấy rất lạ lẫm. Hắn phát hiện ra mình đang nằm phơi nắng ở kế bên một bức tường. Có điều làm cho giật mình hơn chính là có một đám người vây quanh hắn, ai cũng trợn mắt nhìn hắn. Tần Thiên từ từ đứng lên, quan sát người chung quanh. Nhưng người này trông giống người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Chính xác hơn, nhưng người này có lẽ là người Châu Âu. Tần Thiên không nhịn được liền nghĩ thầm: „Ta sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Mạc Bạch đã đem ta đến chổ này ư? Không thể nghĩ ra hắn có thể tự cứu bản thân sao. Nếu thật sự là hắn, sau đó hắn làm sao đem ta đến đây?“ Điều này làm cho Tần Thiên mơ hồ không hiểu được, một bộ si ngốc đứng yên tại chỗ.
Một vài người tốt bụng thở dài nói: „Ai! Thật là một hài tử đáng thương!“ Những người khác thấy không có gì náo nhiệt nữa cũng tự động tản ra.
Tần Thiên thầm tự nói, rồi phủi bụi xong, lúc này có người lên tiếng: „Các ngươi xem kìa, đứa ngốc kia lại biết phủi bụi đó. A a!“
Tần Thiên nghe xong, tâm trạng càng kinh ngạc, sao lại không nói hắn là một kẻ ăn mày, mà lại nói hắn là một đứa ngốc. Hắn liền liếc người đã lên tiếng một cái, rồi thầm nghĩ: Ngươi mà nói thêm một câu nữa, không cần phải chờ Mạc Bạch gây phiền phức, có tin lão tử dùng độc biến các ngươi thành kẻ ngu hay không. Lúc đó xem ngươi còn dám nói lão tử là kẻ ngu không!
Người đi đường kia thấy trong mắt kẻ ngu này có một tia ác, kèm theo là một ánh mắt đầy sát khí, không nhịn được rùng mình một cái. Sau đó hắn liền kéo đồng bọn vội bỏ đi. Hắn làm thế nào cũng không rõ ràng, đứa hài tử ngu đó, lại có cái thứ ánh mắt như vậy.
Tần Thiên tiếp tục phủi bụi xuống, để ý đến thân thể của hắn, thì bất ngờ phát hiện thân thể hắn lại là thân thể của một đứa hài tử sáu bảy tuổi. Cái này làm Tần Thiên hoảng sợ. Đây là chuyện gì chức. Mạc Bạch không có bản lãnh làm hắn biến thành một tiểu hài tử. Cho dù là cao thủ chỉnh hình cũng không có thể làm như vậ. Không phải là bị trúng tà chứ! Hắn cận thận quan sát thân thể của hắn. Quả thật là thân thể của một hài tử sáu bảy tuổi. Điều này khiến hắn trở nên ngây ngây dại dại.
Đang lúc Tân Thiên ngẩng người, thì có một thiếu phụ có dung mạo tú lệ vội vã chạy tới, thấy Tần Thiên như vậy liền lên tiếng: „Duy Sâm, vừa rồi có người nói là con xảy ra chuyện. Con không sao chứ!“ Vừa nói ân cần vừa để ý trên người của Tần Thiên.
Tần Thiên không hiểu, mỹ nữ này là ai và từ đâu đến đây, nàng đang tự độc thoại chăng? Lại còn nhìn mình nữa, nàng không phải đã nhận lầm người rồi ư! Hắn nhìn bốn phía, hình như không còn ai nữa, chỉ có một mình hắn. Hắn nhìn thiếu phụ trẻ tuổi kia, có một chút si ngốc nói: „Đại tỷ! Người là ai? Người nhìn ta cái gì?“
Thiếu phụ kia bất đắc dĩ cười một cái rồi nói: „Hài tử ngươi, sao lại gọi ta là đại tỷ. Ta là mẫu thân của con! Con chẳng lẽ ngay cả ta cũng không nhận ra ư?“
Mẫu thân? Tần Thiên thiếu chút nữa nhảy dực lên phân bua không phải! Mẫu thân này có phải còn quá trẻ phải không, lại còn mỹ lệ như vậy, không phải là đến để chiếm tiện nghi với mình chứ! Tần Thiên lên tiếng nói: „Đại tảy, người không nên nói đùa với ta. Người còn trẻ như vậy, sao lại là mẫu thân của ta chứ! Người có phải là nhầm người rồi chăng?“ Tần Thiên trong lòng cũng đồng thời nói thầm: „Thật là tà quái, thiếu phụ còn trẻ như vậy, mà nói ta là nhi tử của nàng ta!“
Người thiếu phụ kia vẻ mặt thất vọng, ngay cả nàng cũng không biết phải nói gì. Vừa lúc này có một lão già đi tới, nói với Tần Thiên: „Duy Sâm, ngươi cũng thiệt là, nàng ta đúng là mẫu thân của ngươi đó. Vừa rồi có người nói ngươi phát bệnh, xem ra bệnh của ngươi cũng không nhẹ đó!“ Nói xong lão già quay lại nói với thiếu phụ: „Ngả Mễ, hay là đem đến Cách Lôi thầy thuốc đi. Nếu không như vậy, thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra đó?“
Ngả Mễ với sắc mặt đau khổ bèn gật đầu, nước mắt cũng từ từ rơi xuống từ đôi mắt to mĩ lệ của nàng. Bây giờ nhi tử ngay cả mình không nhận ra, lại còn nói mình muốn chiếm tiện nghi của nó. Điều này nàng không thương tâm sao được? Tần Thiên thấy điểm này, càng thêm sợ hơn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với hắn? Hắn trong lòng vẫn không tin được, nhưng khi hắn thấy vẻ mặt của phẫn nộ của lão già kia, lại thêm vẻ mặt đau khổ của thiếu phụ mĩ lệ đó, cùng với cặp mắt đầy nước mắt, bộ dạng của bọn họ không giống như là đang nói đùa. Hắn không khỏi tự hỏi chính mình, những điều này đều là thật chăng? Chính mình không phải là đang nằm mơ chứ! Tần Thiên dùng hết sức tát mạnh vào mặt mình. Đau quá! A, không phải là đang mơ. Tần Thiên hiểu được chính mình bây giờ là một kẻ ngu!
Thiếu phụ trẻ tuổi này đúng là Ngả Mễ. Nàng thấy nhi tử của nàng phát bệnh ngu ngốc, bây giờ không còn nhận ra mình nữa, trong lòng một cảm giác khổ tâm dâng lên. Vừa rồi mới nghe có người báo lại nhi tử nàng phát bệnh, thì nàng vội bỏ hết mọi sinh ý bối rối chạy tới đây. Bây giờ tâm nhảy đi đâu mất! Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của hài tử, lòng nàng như bị đâm một dao. Thầm than mệnh của họ thật khổ. Tại sao ông trời lại muốn hành hạ hài tử đáng thương này của nàng! Xem ra chỉ còn cách mang đến Cách Lôi thầy thuốc để kiểm tra nhi tử của mình một chút. Lúc này thì đám đông lại tụ tập, Ngã Mễ liền không nói gì nhanh chóng kéo Tần Thiên đi.
Tần Thiên đối với sự thật này càng choáng váng hơn, mặc cho Ngả Mễ lôi kéo mình đi về phía trước.
Ngả Mễ kéo Tần Thiên vào Lâm Mễ Nhĩ tửu điếm. Tần Thiên cũng chưa kịp quan sát mọi thứ trong tửu điếm này, vì bị Ngả Mễ kéo vào trù phòng ( nơi nấu nướng). Sau đó Ngả Thước đặt Tần Thiên ngồi trên cái ghế nhỏ, lấy một ít đồ cho hắn ăn, nói dùng ngữ điệu đối với một hài tử mà nói: „Duy Sâm ngoan, ngồi yên ở chỗ này nha! Nếu con thấy có gì không ổn, thì cứ việc gọi ta. Ta bây giờ ra ngoài lo sinh ý một chút nha!“
Tân Thiên từ từ tiếp nhận sự thật này. Hắn ngẩng đầu lên mà hỏi: „Người, người thật là mẫu thân của ta, phải mẫu thân không?“
Ngả Mễ yêu thương xoa đầu Tần Thiên, rồi nói: „Duy Sâm, con lại bắt đầu dở chứng rồi! Con nhờ kỹ nha, con được gọi là Duy Sâm, ta là mẫu thân Ngả Mễ của con. Con không nên lại phát ngu ngốc nữa đó, để khỏi làm ta lo lắng thêm!“ Ngả Mễ nói xong, liền quay người đi, cũng khẽ lau nước mắt.
Tân Thiên ngây ngốc gật đầu. Ngả Mễ mỉm cười rồi hôn lên mặt Tần Thiên một cái, nói: „Duy Sâm ngoan! Mẫu thân đi ra trước nha!“ Nói xong liền đi ra phía trước.
Tần Thiên ngồi trên cái ghế, nhìn thiếu phụ tự nhận là mẫu thân của hắn rời đi, lấy tay nhè nhẹ vuốt mặt có nụ hôn yêu thương đó, trong lòng có một loại tư vị không miêu tả được.
Tần Thiên thuở nhỏ là một cô nhi, được sư phụ nuôi dưỡng. Vị sư phụ đó là một nam nhân, chỉ có thể dạy cho hắn vài thứ chứ không có cái gì là tình phụ tử. Sau khi trưởng thành, là một lãng tử trong giang hồ, sự sinh tồn là điều quan trọng nhất. Do vậy cái tình mẫu tử hư vô mờ ảo đó đối với hắn chỉ là một giấc mộng mà thôi. Bây giờ tự nhiên lại xuất hiện một mẫu thân, nhưng vẫn còn trẻ tuổi và mĩ lệ. Mặc dù mới ở gần nàng không bao lâu, nhưng có thể cảm nhận nàng rất yêu thương mình. Từ trên người của nàng, Tần Thiên cảm giác được tình mẫu tử mà đã lâu không có cảm nhận được.
Hiện giờ, Tần Thiên muốn tập thích nghi tốt hơn với tình huống này. Rõ ràng hình như vừa rồi quyết đấu cùng Mạc Bạch, mình lại một lòng muốn chết đã để cho Đoạt Mệnh Cúc Hoa của hắn đánh trúng mình. Sau đó mình mất đi tri giác, ngay cả vẻ mặt lúc đó của Mạc Bạch cũng không nhìn rõ, rồi chuyện gì xảy ra cũng không biết, khi tỉnh lại thì đã ở chỗ này. Lúc đầu tưởng là Mạc Bạch đem hắn tới đây, nhưng cái này hình như không phải do Mạc Bạch làm. Không biết chuyện gì đã xảy ra với chính mình? Tất cả giống như một giấc mơ. Chỉ là giấc mơ này lại hình như dài quá! Có thể là sau nhiều năm, Tần Thiên cũng không thể nghĩ rõ. Tần Thiên rất là mơ hồ, không biết là đã đầu thai vào đâu? Nói lại, mình hình như là chưa có từng uống qua cái gì gọi là canh Mạnh Bà, những việc trước kia lại có thể nhớ rõ ràng và kỹ càng, cái này đâu có thể! Nhưng việc này làm sao có thể giải thích được? Tần Thiên thầm vận khí, phát hiện đan điền trống trơn. Như vậy nội công trước kia toàn bộ đều biến mất. Hắn mới chấp nhận rằng mình đã đầu thai chuyển thế. Chỉ là có đối với mọi việc trước kia tại sao hắn lại nhớ kỹ và rõ ràng như vậy. Điều này hắn không thể tìm ra được lý do thật sự.
Tần Thiên là người rất phóng khoáng, võ công bị mất, có thể luyện lại lần nữa. Bây giờ trở lại cuộc sống của bình dân cũng là một việc tốt, cuộc sống trước kia của mình thật quá mệt mỏi. Không nghĩ thông suốt cũng không nghĩ nữa. Tối thiểu là có một mẫu thân thương yêu, cái này thật là tốt đó! Còn với hoàn cảnh và mọi việc chung quanh có thể ráng thích ứng hòa nhập để sống. Tần Thiên còn có một khúc mắc trong lòng là, không biết ‚phụ thân‘ của hắn là ai? Vừa rồi thấy mọi người và mẫu thân đều là tóc vàng mắt xanh, trong rất giống người Châu Âu, không biết mình đã đầu thai ở quốc gia nào rồi?
Nhưng mà nói lại, tên Mạc Bạch kia khi cười so với khóc còn khó coi hơn. Nhớ lại khiến cho người phải buồn cười, Tần Thiên không nhịn được cười ra tiếng.
Tần Thiên tỉnh ngộ ra, nếu còn sống thì đã tốt rồi, không câu nệ chi. Cái tên lãng tử Tần Thiên trước kia đã chết rồi, bây giờ từ miệng của thiếu phụ đó nói là nhi tử của nàng, là tên ngờ nghệch được gọi là Duy Sâm
Đứa ngốc đó nằm trên đường vẫn bất động không nhúc nhích gì, nếu không biết chắc có người tưởng đó là một thi thể. Bỗng dưng thân thể của đứa ngốc đó run lên một trận, càng ngày cường độ run rẩy càng lớn, chỉ chốc lát trở thành như một con sóng cuồn cuộn. Thân thể đó thỉnh thoảng còn phát ra tiếng la thảm thiết, khiến mọi người phải dừng lại, không biết đứa ngốc này bị cái gì. Những người tò mò thì lập tức vây quanh, còn có một số người thì chạy nhanh đế tửu điếm.
Tần Thiên cảm giác mình hiện tại như là đang nằm mộng, trên người có một loại ấm áp khó tả. Hắn tử mở con mắt ra, thì phát hiện mình vẫn còn có tri giác. Chẳng lẽ hắn còn sống? Tần Thiên mở mắt ra thì thấy rất lạ lẫm. Hắn phát hiện ra mình đang nằm phơi nắng ở kế bên một bức tường. Có điều làm cho giật mình hơn chính là có một đám người vây quanh hắn, ai cũng trợn mắt nhìn hắn. Tần Thiên từ từ đứng lên, quan sát người chung quanh. Nhưng người này trông giống người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Chính xác hơn, nhưng người này có lẽ là người Châu Âu. Tần Thiên không nhịn được liền nghĩ thầm: „Ta sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Mạc Bạch đã đem ta đến chổ này ư? Không thể nghĩ ra hắn có thể tự cứu bản thân sao. Nếu thật sự là hắn, sau đó hắn làm sao đem ta đến đây?“ Điều này làm cho Tần Thiên mơ hồ không hiểu được, một bộ si ngốc đứng yên tại chỗ.
Một vài người tốt bụng thở dài nói: „Ai! Thật là một hài tử đáng thương!“ Những người khác thấy không có gì náo nhiệt nữa cũng tự động tản ra.
Tần Thiên thầm tự nói, rồi phủi bụi xong, lúc này có người lên tiếng: „Các ngươi xem kìa, đứa ngốc kia lại biết phủi bụi đó. A a!“
Tần Thiên nghe xong, tâm trạng càng kinh ngạc, sao lại không nói hắn là một kẻ ăn mày, mà lại nói hắn là một đứa ngốc. Hắn liền liếc người đã lên tiếng một cái, rồi thầm nghĩ: Ngươi mà nói thêm một câu nữa, không cần phải chờ Mạc Bạch gây phiền phức, có tin lão tử dùng độc biến các ngươi thành kẻ ngu hay không. Lúc đó xem ngươi còn dám nói lão tử là kẻ ngu không!
Người đi đường kia thấy trong mắt kẻ ngu này có một tia ác, kèm theo là một ánh mắt đầy sát khí, không nhịn được rùng mình một cái. Sau đó hắn liền kéo đồng bọn vội bỏ đi. Hắn làm thế nào cũng không rõ ràng, đứa hài tử ngu đó, lại có cái thứ ánh mắt như vậy.
Tần Thiên tiếp tục phủi bụi xuống, để ý đến thân thể của hắn, thì bất ngờ phát hiện thân thể hắn lại là thân thể của một đứa hài tử sáu bảy tuổi. Cái này làm Tần Thiên hoảng sợ. Đây là chuyện gì chức. Mạc Bạch không có bản lãnh làm hắn biến thành một tiểu hài tử. Cho dù là cao thủ chỉnh hình cũng không có thể làm như vậ. Không phải là bị trúng tà chứ! Hắn cận thận quan sát thân thể của hắn. Quả thật là thân thể của một hài tử sáu bảy tuổi. Điều này khiến hắn trở nên ngây ngây dại dại.
Đang lúc Tân Thiên ngẩng người, thì có một thiếu phụ có dung mạo tú lệ vội vã chạy tới, thấy Tần Thiên như vậy liền lên tiếng: „Duy Sâm, vừa rồi có người nói là con xảy ra chuyện. Con không sao chứ!“ Vừa nói ân cần vừa để ý trên người của Tần Thiên.
Tần Thiên không hiểu, mỹ nữ này là ai và từ đâu đến đây, nàng đang tự độc thoại chăng? Lại còn nhìn mình nữa, nàng không phải đã nhận lầm người rồi ư! Hắn nhìn bốn phía, hình như không còn ai nữa, chỉ có một mình hắn. Hắn nhìn thiếu phụ trẻ tuổi kia, có một chút si ngốc nói: „Đại tỷ! Người là ai? Người nhìn ta cái gì?“
Thiếu phụ kia bất đắc dĩ cười một cái rồi nói: „Hài tử ngươi, sao lại gọi ta là đại tỷ. Ta là mẫu thân của con! Con chẳng lẽ ngay cả ta cũng không nhận ra ư?“
Mẫu thân? Tần Thiên thiếu chút nữa nhảy dực lên phân bua không phải! Mẫu thân này có phải còn quá trẻ phải không, lại còn mỹ lệ như vậy, không phải là đến để chiếm tiện nghi với mình chứ! Tần Thiên lên tiếng nói: „Đại tảy, người không nên nói đùa với ta. Người còn trẻ như vậy, sao lại là mẫu thân của ta chứ! Người có phải là nhầm người rồi chăng?“ Tần Thiên trong lòng cũng đồng thời nói thầm: „Thật là tà quái, thiếu phụ còn trẻ như vậy, mà nói ta là nhi tử của nàng ta!“
Người thiếu phụ kia vẻ mặt thất vọng, ngay cả nàng cũng không biết phải nói gì. Vừa lúc này có một lão già đi tới, nói với Tần Thiên: „Duy Sâm, ngươi cũng thiệt là, nàng ta đúng là mẫu thân của ngươi đó. Vừa rồi có người nói ngươi phát bệnh, xem ra bệnh của ngươi cũng không nhẹ đó!“ Nói xong lão già quay lại nói với thiếu phụ: „Ngả Mễ, hay là đem đến Cách Lôi thầy thuốc đi. Nếu không như vậy, thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra đó?“
Ngả Mễ với sắc mặt đau khổ bèn gật đầu, nước mắt cũng từ từ rơi xuống từ đôi mắt to mĩ lệ của nàng. Bây giờ nhi tử ngay cả mình không nhận ra, lại còn nói mình muốn chiếm tiện nghi của nó. Điều này nàng không thương tâm sao được? Tần Thiên thấy điểm này, càng thêm sợ hơn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với hắn? Hắn trong lòng vẫn không tin được, nhưng khi hắn thấy vẻ mặt của phẫn nộ của lão già kia, lại thêm vẻ mặt đau khổ của thiếu phụ mĩ lệ đó, cùng với cặp mắt đầy nước mắt, bộ dạng của bọn họ không giống như là đang nói đùa. Hắn không khỏi tự hỏi chính mình, những điều này đều là thật chăng? Chính mình không phải là đang nằm mơ chứ! Tần Thiên dùng hết sức tát mạnh vào mặt mình. Đau quá! A, không phải là đang mơ. Tần Thiên hiểu được chính mình bây giờ là một kẻ ngu!
Thiếu phụ trẻ tuổi này đúng là Ngả Mễ. Nàng thấy nhi tử của nàng phát bệnh ngu ngốc, bây giờ không còn nhận ra mình nữa, trong lòng một cảm giác khổ tâm dâng lên. Vừa rồi mới nghe có người báo lại nhi tử nàng phát bệnh, thì nàng vội bỏ hết mọi sinh ý bối rối chạy tới đây. Bây giờ tâm nhảy đi đâu mất! Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của hài tử, lòng nàng như bị đâm một dao. Thầm than mệnh của họ thật khổ. Tại sao ông trời lại muốn hành hạ hài tử đáng thương này của nàng! Xem ra chỉ còn cách mang đến Cách Lôi thầy thuốc để kiểm tra nhi tử của mình một chút. Lúc này thì đám đông lại tụ tập, Ngã Mễ liền không nói gì nhanh chóng kéo Tần Thiên đi.
Tần Thiên đối với sự thật này càng choáng váng hơn, mặc cho Ngả Mễ lôi kéo mình đi về phía trước.
Ngả Mễ kéo Tần Thiên vào Lâm Mễ Nhĩ tửu điếm. Tần Thiên cũng chưa kịp quan sát mọi thứ trong tửu điếm này, vì bị Ngả Mễ kéo vào trù phòng ( nơi nấu nướng). Sau đó Ngả Thước đặt Tần Thiên ngồi trên cái ghế nhỏ, lấy một ít đồ cho hắn ăn, nói dùng ngữ điệu đối với một hài tử mà nói: „Duy Sâm ngoan, ngồi yên ở chỗ này nha! Nếu con thấy có gì không ổn, thì cứ việc gọi ta. Ta bây giờ ra ngoài lo sinh ý một chút nha!“
Tân Thiên từ từ tiếp nhận sự thật này. Hắn ngẩng đầu lên mà hỏi: „Người, người thật là mẫu thân của ta, phải mẫu thân không?“
Ngả Mễ yêu thương xoa đầu Tần Thiên, rồi nói: „Duy Sâm, con lại bắt đầu dở chứng rồi! Con nhờ kỹ nha, con được gọi là Duy Sâm, ta là mẫu thân Ngả Mễ của con. Con không nên lại phát ngu ngốc nữa đó, để khỏi làm ta lo lắng thêm!“ Ngả Mễ nói xong, liền quay người đi, cũng khẽ lau nước mắt.
Tân Thiên ngây ngốc gật đầu. Ngả Mễ mỉm cười rồi hôn lên mặt Tần Thiên một cái, nói: „Duy Sâm ngoan! Mẫu thân đi ra trước nha!“ Nói xong liền đi ra phía trước.
Tần Thiên ngồi trên cái ghế, nhìn thiếu phụ tự nhận là mẫu thân của hắn rời đi, lấy tay nhè nhẹ vuốt mặt có nụ hôn yêu thương đó, trong lòng có một loại tư vị không miêu tả được.
Tần Thiên thuở nhỏ là một cô nhi, được sư phụ nuôi dưỡng. Vị sư phụ đó là một nam nhân, chỉ có thể dạy cho hắn vài thứ chứ không có cái gì là tình phụ tử. Sau khi trưởng thành, là một lãng tử trong giang hồ, sự sinh tồn là điều quan trọng nhất. Do vậy cái tình mẫu tử hư vô mờ ảo đó đối với hắn chỉ là một giấc mộng mà thôi. Bây giờ tự nhiên lại xuất hiện một mẫu thân, nhưng vẫn còn trẻ tuổi và mĩ lệ. Mặc dù mới ở gần nàng không bao lâu, nhưng có thể cảm nhận nàng rất yêu thương mình. Từ trên người của nàng, Tần Thiên cảm giác được tình mẫu tử mà đã lâu không có cảm nhận được.
Hiện giờ, Tần Thiên muốn tập thích nghi tốt hơn với tình huống này. Rõ ràng hình như vừa rồi quyết đấu cùng Mạc Bạch, mình lại một lòng muốn chết đã để cho Đoạt Mệnh Cúc Hoa của hắn đánh trúng mình. Sau đó mình mất đi tri giác, ngay cả vẻ mặt lúc đó của Mạc Bạch cũng không nhìn rõ, rồi chuyện gì xảy ra cũng không biết, khi tỉnh lại thì đã ở chỗ này. Lúc đầu tưởng là Mạc Bạch đem hắn tới đây, nhưng cái này hình như không phải do Mạc Bạch làm. Không biết chuyện gì đã xảy ra với chính mình? Tất cả giống như một giấc mơ. Chỉ là giấc mơ này lại hình như dài quá! Có thể là sau nhiều năm, Tần Thiên cũng không thể nghĩ rõ. Tần Thiên rất là mơ hồ, không biết là đã đầu thai vào đâu? Nói lại, mình hình như là chưa có từng uống qua cái gì gọi là canh Mạnh Bà, những việc trước kia lại có thể nhớ rõ ràng và kỹ càng, cái này đâu có thể! Nhưng việc này làm sao có thể giải thích được? Tần Thiên thầm vận khí, phát hiện đan điền trống trơn. Như vậy nội công trước kia toàn bộ đều biến mất. Hắn mới chấp nhận rằng mình đã đầu thai chuyển thế. Chỉ là có đối với mọi việc trước kia tại sao hắn lại nhớ kỹ và rõ ràng như vậy. Điều này hắn không thể tìm ra được lý do thật sự.
Tần Thiên là người rất phóng khoáng, võ công bị mất, có thể luyện lại lần nữa. Bây giờ trở lại cuộc sống của bình dân cũng là một việc tốt, cuộc sống trước kia của mình thật quá mệt mỏi. Không nghĩ thông suốt cũng không nghĩ nữa. Tối thiểu là có một mẫu thân thương yêu, cái này thật là tốt đó! Còn với hoàn cảnh và mọi việc chung quanh có thể ráng thích ứng hòa nhập để sống. Tần Thiên còn có một khúc mắc trong lòng là, không biết ‚phụ thân‘ của hắn là ai? Vừa rồi thấy mọi người và mẫu thân đều là tóc vàng mắt xanh, trong rất giống người Châu Âu, không biết mình đã đầu thai ở quốc gia nào rồi?
Nhưng mà nói lại, tên Mạc Bạch kia khi cười so với khóc còn khó coi hơn. Nhớ lại khiến cho người phải buồn cười, Tần Thiên không nhịn được cười ra tiếng.
Tần Thiên tỉnh ngộ ra, nếu còn sống thì đã tốt rồi, không câu nệ chi. Cái tên lãng tử Tần Thiên trước kia đã chết rồi, bây giờ từ miệng của thiếu phụ đó nói là nhi tử của nàng, là tên ngờ nghệch được gọi là Duy Sâm
/48
|