Tống Mặc tỉnh lại trên giường của mình trong phòng ngủ. Nhìn màn giường quen thuộc, Tống Mặc không khỏi cảm thán, không ngờ y vẫn còn sống, thật là kỳ tích!
Hai chân đã không còn tri giác, nhưng nơi bị sử dụng quá độ thì không đau đớn nghiêm trọng như tưởng tượng. Cắn răng, Tống Mặc dùng cùi chỏ chống đỡ thân thể, miễn cưỡng ngồi dậy, gần như ôm quyết tâm chết chắc, thò tay xuống dưới, quả nhiên, bị thương rồi. Nhưng, chắc là đã được bôi thuốc.
Chẳng qua, cái này cũng không thể thay đổi được sự thật tên khốn kiếp đê tiện đó dùng pin đại cố chấp nhét vào lõm pin tiểu, dùng củ cải ruột đỏ lắp vào hố dành cho cà rốt, cố chấp đâm cho y ngất luôn!
Đường đường lãnh chủ đại nhân, bá khí tung hành uy phong bát diện, lại bị một nam nhân làm ngất xỉu, kỳ đại sỉ nhục! Bất kể có hưởng thụ hay không, ngất xỉu vẫn là sự thật!
Diệt hắn, nhất định phải diệt hắn! Giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích!
Súng trường nổ đầu, nã đại phác, hay trực tiếp dùng Maxim? Một phát giết luôn không được, thì tấn công dồn dập cũng phải được đi?
Tống Mặc đang mắt phóng hàn quang, ngồi trên giường suy nghĩ một trăm linh một cách chết dành a tộc, cửa phòng bị mở ra, Rhys đang chết các kiểu trong đầu Tống Mặc bước vào. Trường bào đen chỉ khoác trên vai, sơ mi trắng cởi mất ba nút, thắt lưng trên quần đã không thấy bóng dáng, vạt dưới sơ mi banh rộng, lộ ra một phần eo trắng tinh. Mái tóc dài màu nâu rũ trước ngực, da trắng môi đỏ, dưới ánh nến mờ ảo, càng thêm yêu diễm mị nhân.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Thấy Tống Mặc đã ngồi dậy, Rhys bước lại bên giường, kéo Tống Mặc ôm vào lòng, nhẹ chạm vào trán Tống Mặc, “Vẫn khỏe đúng không, ăn chút gì nha?”
Nói rồi, búng tay một cái, một bàn ăn nhỏ xuất hiện trước mặt Tống Mặc. Trên bàn bày mấy miếng bánh kem và một mâm trái cây, còn có một bình đồ uống còn nóng. Tống Mặc hít hít, hình như, là trà sữa?
Rhys lấy nĩa xiên một miếng bánh kem đưa tới miệng Tống Mặc, “Nếm thử xem, mùi vị chắc không tồi.”
Tống Mặc bắt đầu do dự, y nên lập tức lật bàn, biểu thị ông đây rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, hay là lắp đầy bụng trước rồi nói? Trước đó còn chưa cảm thấy gì, hiện tại ngửi được mùi thơm thức ăn, bụng lập tức bắt đầu kêu vang.
Cuối cùng, vẫn là bản năng thân thể chiếm thượng phong, trước khi Tống Mặc còn chưa suy nghĩ xong có nên lật bàn hay không, đã mở miệng ngậm lấy cái nĩa. Mùi vị ngọt ngào của bánh kem lập tức kích thích vị giác của y, bụng càng kêu vang. Tống Mặc nhíu mày, đói thành như vậy, y rốt cuộc đã ngất bao lâu?
Rhys điều chỉnh tư thế một chút, để Tống Mặc tựa lưng vào ngực mình, ngồi thoải mái hơn một chút, rót trà sữa trong bình vào ly, đặt vào tay Tống Mặc, lại xiên một miếng bánh kem, “Ngươi ngủ cả buổi chiều, ta rất lo lắng.” Nói rồi, cọ cọ đỉnh đầu Tống Mặc, “Là ta không tốt, làm quá mức.”
Tống Mặc ăn bánh kem, không nói một lời.
Cái này tính là gì, tát một cái rồi lại ột miếng táo ngọt? Hay là đang dùng chính sách lung lạc? Bất luận là loại nào, đều không thể xóa đi chuyện tên này đã làm!
Nếu xin lỗi có tác dụng. Thì trên đời này sẽ không có chuyện giết người đền mạng rồi!
Thấy Tống Mặc không nói, Rhys cũng trầm mặc. Chỉ là liên tay đút Tống Mặc ăn bánh kem, cho tới khi ba miếng bánh kem đã ăn hết, lại đút mấy trái nho, sau khi Tống Mặc ý bảo mình ăn không nổi nữa, hắn mới dừng lại. Cầm bình trà lên, rót đầy vào ly đã trống của Tống Mặc.
Hơi nóng thoáng chốc bốc lên, làm mơ hồ biểu cảm của hai người, Tống Mặc rũ mắt xuống, vẫn không nói một lời.
Trong phòng lại lần nữa chìm vào trầm mặc.
Tống Mặc uống xong đồ uống trong ly, Rhys cầm ly đặt qua một bên, nâng cằm Tống Mặc lên, đôi mắt màu biển xanh nhìn Tống Mặc chăm chú, đôi mắt thâm sâu không đáy, mang theo chút thấp thỏm và bất an, “Thân ái, nói gì đi, được không?
Nói gì?
Tống Mặc ngẩng đầu, nhìn mỹ nhân vẻ mặt bất an, cười, nhưng ý cười không vào đáy mắt. Vỗ vỗ mặt Rhys, tiếp theo chân mày dựng lên, hất tung cái bàn nhỏ vẫn còn đặt trên giường xuống! Cuối cùng có thể lật bàn rồi, nghẹn chết y mất!
Rhys: “…”
Bổ sung thể lực rồi, vết thương trên người cũng không còn trở ngại lớn, Tống Mặc quay người, kéo mạnh cổ áo Rhys, vẻ mặt dữ tợn, âm thanh lạnh lẽo, “Ngươi muốn ta nói gì, hử?!”
“Thân ái, ta…”
“Mọe mi chứ thân ái!” Tống Mặc ấn ngã Rhys, cùi chỏ húc vào cổ họng Rhys, “Ngươi đối xử với ‘thân ái’ của ngươi như thế à, hả?!”
“Ngươi nghe ta giải thích.”
“Giải thích vô dụng!”
“Ta…”
Bốp!
Tống Mặc trực tiếp cho Rhys một bạt tai, “Ta dùng củ cải ruột đỏ đâm ngươi tám lần, sau đó lại xin lỗi ngươi, ngươi có tha thứ cho ta không?!”
Rhys chậm rãi nghiêng đầu, liếm liếm môi, “Thân ái, loại chuyện này, luôn phải làm thử mới biết, không phải sao?” Vừa nói, vừa chủ động kéo tay Tống Mặc, đặt lên ngực mình, “Thân ái, có muốn thử không?”
Thử? Thử cái đầu mi đó!
Quả nhiên là thứ không cần thể diện, vô địch thiên hạ sao?!
Tống Mặc tức điên lên, nhảy bật xuống giường, cầm súng trường treo trên tường, mở chốt bảo hiểm, nhắm vào Rhys, không nói hai lời bóp cò bắn. Rhys không hoảng loạn chỉnh lại y phục, tránh khỏi đạn bay tới, chậm rãi nói: “Thân ái, chúng ta đã là quan hệ thân mật như thế rồi, có phải nên suy nghĩ chuyện sau này một chút không?”
Nói xong, lại tránh khỏi một băng đạn.
“Suy nghĩ cái đầu mi!”
Tống Mặc ném súng trường đã bắn hết đạn, kéo ngăn tủ, lấy ra hai cây súng lục, trái phải cùng nã, tuy nói là không nhắm chuẩn, nhưng mà tiêu được giận!
“Thật không suy nghĩ một chút sao? Chẳng hạn cuộc sống của chúng ta sau này.”
Câu trả lời của Tống Mặc là trực tiếp chọi súng lục đã hết đạn vào Rhys. Lại mở tủ áo, lấy ra một khẩu pháo cối đã qua cải tạo từ dưới đáy tủ ra… Rhys cuối cùng cũng ý thức được, thân ái thật sự tức giận…
Oành! Oành! Oành!
Sau ba tiếng vang thật lớn, vách thường của thành lũy ngầm tựa hồ cũng run rẩy, tất cả mọi người trong thành lũy đều bị giật mình tỉnh giấc. Tiếng vang lắng xuống, lão quản gia John hạ lệnh tất cả mọi người ở yên trong phòng, sau đó dẫn nô bộc tuần đêm chạy tới chỗ phát ra tiếng vang, đợi tới nơi xảy ra chuyện, lập từ đờ người.
Trước mắt, là phòng ngủ chính của thành lũy, cũng là phòng của Tống Mặc.
Lúc này, hai cánh cửa gỗ điêu khắc đã bị nổ ra một cái lỗ bự, từ trong lỗ bay ra mùi thuốc súng. Rất rõ ràng, vấn đề xảy ra trong phòng. Nghĩ tới tình cảnh Rhys ôm Tống Mặc, đưa y vào phòng ngủ trước đó, chân mày lão quản gia John nhíu lại thật sâu.
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
Nghĩ tới khả năng nào đó, quản gia đại nhân cho rằng nô bộc không nên tiếp tục ở lại.
“Nhưng, quản gia đại nhân, lãnh chủ đại nhân thì sao?”
“Cứ làm như ta nói.” Lão quản gia John quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nô bộc một cái, “Hiểu chưa?”
Nô bộc bị dọa im thin thít, lập tức xoay người đi.
Đợi nô bộc đi xa, lão John hít sâu một hơi, tiến tới đẩy cánh cửa đã hư tổn ra, quả nhiên, một đống phế tích.
Trên vách tường đâu đâu cũng là lỗ đạn, ra giường và màn giường đều đã nát bươm, không có một món gia cụ nào còn hoàn hảo, trên mặt đất là hai cái lỗ lớn do đạn pháo nổ ra, Rhys Myers đang đu trên ngọn đèn ở nóc phòng, lãnh chủ đại nhân đang lắp đạn pháo, dự định bắn cho hắn rụng xuống!
May là phòng đủ lớn… quản gia rất lấy làm mừng.
Nhưng, nhìn Rhys lông tóc vô thương, chỉ là y phục hơi hỗn loạn, lại nhìn Tống Mặc phẫn nộ hai mắt bốc lửa, ánh mắt lão John lấp lóe. Xem ra, lãnh chủ đại nhân vẫn không phát hiện, bốn phía quanh y, sạch sẽ không có một mảnh đạn, một cục đá vụn hay là một khúc gỗ gãy. Ma tộc này, chắc vẫn luôn bảo vệ y. Nếu không thiết lập phòng vệ quanh người y, không nói gì khác, chỉ nói đá vụn bắn ra và gia cụ văng gẫy, cũng đủ khiến y bị thương.
Phòng dù có lớn, cũng không trống trải như bên ngoài.
Chẳng qua, không thể tiếp tục như thế nữa.
Lão John đặt tay bên miệng, nhẹ ho một tiếng, “Lãnh chủ đại nhân, xin dừng tay.”
“Quản gia?” Tống Mặc quay đầu, “Ông tới hồi nào?”
“Vừa tới.”
Lão John lại nhìn Rhys trên nóc phòng một cái, bước qua mảnh đạn và đất nẻ vỡ vụn trên đất, lại gần Tống Mặc, giơ tay thử nhiệt độ trên trán Tống Mặc, không tán đồng nhìn y, “Lãnh chủ đại nhân, thân thể của ngài vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thích hợp vận động kịch liệt như thế nữa.”
Thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục… vận động kịch liệt…
Oành một cái, mặt Tống Mặc đỏ thấu. Luôn cảm thấy, quản gia nói vậy là có ẩn ý.
Giống như y từng nói với Rhys, y quả thật xem lão John là người thân, thậm chí là trưởng bối. Hiện tại bị lão John nói như thế, Tống Mặc chỉ muốn tìm một cái lỗ nào chui xuống. Chẳng qua, trước khi chui vào, phải vò vò tên Rhys Myers nhét vào trước!
“Quản gia…”
Tống Mặc lúng túng mở miệng, lão John không muốn nói thêm nữa, ôm y lên, chỗ này đã không thể ngủ nữa, may là cách vách còn có phòng khách.
Đi tới bên cửa, bị cản lại.
Nhìn Rhys đưa tay cản mình, lão John thần sắc bất biến, “Xin tránh ra, lãnh chủ đại nhân cần nghỉ ngơi.”
“Y là của ta.” Rhys thò tay hướng về phía Tống Mặc, “Thân ái, đến chỗ ta rồi, ta không cho phép người khác chạm vào ngươi.”
Lão John không để ý tới Rhys, mà nhìn Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, ý của ngài thì sao?”
“Buông ta xuống, ta tự đi.”
Tình cảnh trước mắt khiến Tống Mặc cảm thấy kỳ cục, hơn nữa không phải kỳ cục bình thường.
Lão John y lời, hai chân Tống Mặc vừa chạm đất, Rhys đã muốn đi tới, lần này, đổi sang lão John cản lại, “Lãnh chủ đại nhân nói rồi, ngài muốn tự đi. Xin đừng làm chuyện dư thừa.”
Rhys Myers nhìn quản gia sắc mặt lạnh nhạt, lại nhìn Tống Mặc, ủy khuất xoắn tóc, “Thân ái, chúng ta đã sắp kết hôn rồi, sao ngươi ngay cả ôm cũng không nguyện ý để ta ôm?”
Kết hôn?!
Một câu nói, khiến lão John và Tống Mặc đồng thời kinh hãi.
“Lãnh chủ đại nhân, ngài muốn kết hôn với hắn?!”
“Ta nói muốn kết hôn với ngươi bao giờ?!”
Hai câu gần như nói ra cùng lúc, nghi vấn trong lời cũng giống như nhau.
Rhys thâm tình nhìn Tống Mặc, nhưng Tống Mặc một chút phản ứng cũng không có. Ma tộc lập tức híp hai mắt lại, khóe môi cong lên, xoay người, lại lần nữa trình diễn màn biến thân, em gái Rhis mềm mại đã lâu không gặp lên sàn!
Cô nương mảnh mai hai mắt ứa lệ, vẻ mặt ủy khuất, ngón tay trắng nõn che đôi môi như cánh hoa, “Lãnh chủ đại nhân, ta đã là người của ngài rồi, ngài lại đối với ta như thế sao?”
Em gái khóc sướt mướt, tiếng vang rấm rức, hai vai run rẩy có thể khiến cho kẻ lòng dạ sắt đá nhất cũng phải nảy sinh thương tiếc.
Nhưng Tống Mặc thì nhìn tới ngứa răng, mọe, nếu thật sự là em gái này, y cũng đã nhận rồi! Nhưng kẻ áp y là anh trai, còn là anh trái có kích cỡ củ cải ruột đỏ!
“Lãnh chủ đại nhân, ngài thật sự muốn chơi xong rồi bỏ sao?”
Tống Mặc không nói gì, chỉ là ánh mắt kiên định. Sống cả đời với củ cải ruột đỏ? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Được, ta biết rồi.”
Em gái mềm mại lau nước mắt, Tống Mặc còn đang thấy quái dị sao tên này lại từ bỏ như thế, thì thấy em gái này vén trường bào lên, banh họng thật bự, vừa chạy, vừa khóc, “Lãnh chủ đại nhân quất ngựa truy phong! Ăn xong không chịu nhận trách nhiệm! Tống Mặc Grilan là kẻ phụ tình!”
Giữa đêm yên tĩnh, giọng nói của Rhys truyền đi rất xa, những người bị lão John hạ lệnh ở yên trong phòng, cuối cùng không nhịn được mở cửa ra, thì thấy được một cảnh kinh người khiến Tống Mặc có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch….
Tống Mặc ở trong phòng ngạc nhiên trợn to mắt, cằm rớt xuống đất, cả người đã hóa đá.
Rất lâu sâu, mới cứng ngắc quay đầu qua, nhìn lão John, nói từng chữ: “Quản gia, đây là cái gì?”
“Chắc là bức hôn.”
“…” Tống Mặc hít thật sâu, “Không ngờ ta tới giờ mới phát hiện!”
“Cái gì?”
“Thì ra trên thế giới này, còn có người mặt dày hơn ta!”
Hai chân đã không còn tri giác, nhưng nơi bị sử dụng quá độ thì không đau đớn nghiêm trọng như tưởng tượng. Cắn răng, Tống Mặc dùng cùi chỏ chống đỡ thân thể, miễn cưỡng ngồi dậy, gần như ôm quyết tâm chết chắc, thò tay xuống dưới, quả nhiên, bị thương rồi. Nhưng, chắc là đã được bôi thuốc.
Chẳng qua, cái này cũng không thể thay đổi được sự thật tên khốn kiếp đê tiện đó dùng pin đại cố chấp nhét vào lõm pin tiểu, dùng củ cải ruột đỏ lắp vào hố dành cho cà rốt, cố chấp đâm cho y ngất luôn!
Đường đường lãnh chủ đại nhân, bá khí tung hành uy phong bát diện, lại bị một nam nhân làm ngất xỉu, kỳ đại sỉ nhục! Bất kể có hưởng thụ hay không, ngất xỉu vẫn là sự thật!
Diệt hắn, nhất định phải diệt hắn! Giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích!
Súng trường nổ đầu, nã đại phác, hay trực tiếp dùng Maxim? Một phát giết luôn không được, thì tấn công dồn dập cũng phải được đi?
Tống Mặc đang mắt phóng hàn quang, ngồi trên giường suy nghĩ một trăm linh một cách chết dành a tộc, cửa phòng bị mở ra, Rhys đang chết các kiểu trong đầu Tống Mặc bước vào. Trường bào đen chỉ khoác trên vai, sơ mi trắng cởi mất ba nút, thắt lưng trên quần đã không thấy bóng dáng, vạt dưới sơ mi banh rộng, lộ ra một phần eo trắng tinh. Mái tóc dài màu nâu rũ trước ngực, da trắng môi đỏ, dưới ánh nến mờ ảo, càng thêm yêu diễm mị nhân.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Thấy Tống Mặc đã ngồi dậy, Rhys bước lại bên giường, kéo Tống Mặc ôm vào lòng, nhẹ chạm vào trán Tống Mặc, “Vẫn khỏe đúng không, ăn chút gì nha?”
Nói rồi, búng tay một cái, một bàn ăn nhỏ xuất hiện trước mặt Tống Mặc. Trên bàn bày mấy miếng bánh kem và một mâm trái cây, còn có một bình đồ uống còn nóng. Tống Mặc hít hít, hình như, là trà sữa?
Rhys lấy nĩa xiên một miếng bánh kem đưa tới miệng Tống Mặc, “Nếm thử xem, mùi vị chắc không tồi.”
Tống Mặc bắt đầu do dự, y nên lập tức lật bàn, biểu thị ông đây rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, hay là lắp đầy bụng trước rồi nói? Trước đó còn chưa cảm thấy gì, hiện tại ngửi được mùi thơm thức ăn, bụng lập tức bắt đầu kêu vang.
Cuối cùng, vẫn là bản năng thân thể chiếm thượng phong, trước khi Tống Mặc còn chưa suy nghĩ xong có nên lật bàn hay không, đã mở miệng ngậm lấy cái nĩa. Mùi vị ngọt ngào của bánh kem lập tức kích thích vị giác của y, bụng càng kêu vang. Tống Mặc nhíu mày, đói thành như vậy, y rốt cuộc đã ngất bao lâu?
Rhys điều chỉnh tư thế một chút, để Tống Mặc tựa lưng vào ngực mình, ngồi thoải mái hơn một chút, rót trà sữa trong bình vào ly, đặt vào tay Tống Mặc, lại xiên một miếng bánh kem, “Ngươi ngủ cả buổi chiều, ta rất lo lắng.” Nói rồi, cọ cọ đỉnh đầu Tống Mặc, “Là ta không tốt, làm quá mức.”
Tống Mặc ăn bánh kem, không nói một lời.
Cái này tính là gì, tát một cái rồi lại ột miếng táo ngọt? Hay là đang dùng chính sách lung lạc? Bất luận là loại nào, đều không thể xóa đi chuyện tên này đã làm!
Nếu xin lỗi có tác dụng. Thì trên đời này sẽ không có chuyện giết người đền mạng rồi!
Thấy Tống Mặc không nói, Rhys cũng trầm mặc. Chỉ là liên tay đút Tống Mặc ăn bánh kem, cho tới khi ba miếng bánh kem đã ăn hết, lại đút mấy trái nho, sau khi Tống Mặc ý bảo mình ăn không nổi nữa, hắn mới dừng lại. Cầm bình trà lên, rót đầy vào ly đã trống của Tống Mặc.
Hơi nóng thoáng chốc bốc lên, làm mơ hồ biểu cảm của hai người, Tống Mặc rũ mắt xuống, vẫn không nói một lời.
Trong phòng lại lần nữa chìm vào trầm mặc.
Tống Mặc uống xong đồ uống trong ly, Rhys cầm ly đặt qua một bên, nâng cằm Tống Mặc lên, đôi mắt màu biển xanh nhìn Tống Mặc chăm chú, đôi mắt thâm sâu không đáy, mang theo chút thấp thỏm và bất an, “Thân ái, nói gì đi, được không?
Nói gì?
Tống Mặc ngẩng đầu, nhìn mỹ nhân vẻ mặt bất an, cười, nhưng ý cười không vào đáy mắt. Vỗ vỗ mặt Rhys, tiếp theo chân mày dựng lên, hất tung cái bàn nhỏ vẫn còn đặt trên giường xuống! Cuối cùng có thể lật bàn rồi, nghẹn chết y mất!
Rhys: “…”
Bổ sung thể lực rồi, vết thương trên người cũng không còn trở ngại lớn, Tống Mặc quay người, kéo mạnh cổ áo Rhys, vẻ mặt dữ tợn, âm thanh lạnh lẽo, “Ngươi muốn ta nói gì, hử?!”
“Thân ái, ta…”
“Mọe mi chứ thân ái!” Tống Mặc ấn ngã Rhys, cùi chỏ húc vào cổ họng Rhys, “Ngươi đối xử với ‘thân ái’ của ngươi như thế à, hả?!”
“Ngươi nghe ta giải thích.”
“Giải thích vô dụng!”
“Ta…”
Bốp!
Tống Mặc trực tiếp cho Rhys một bạt tai, “Ta dùng củ cải ruột đỏ đâm ngươi tám lần, sau đó lại xin lỗi ngươi, ngươi có tha thứ cho ta không?!”
Rhys chậm rãi nghiêng đầu, liếm liếm môi, “Thân ái, loại chuyện này, luôn phải làm thử mới biết, không phải sao?” Vừa nói, vừa chủ động kéo tay Tống Mặc, đặt lên ngực mình, “Thân ái, có muốn thử không?”
Thử? Thử cái đầu mi đó!
Quả nhiên là thứ không cần thể diện, vô địch thiên hạ sao?!
Tống Mặc tức điên lên, nhảy bật xuống giường, cầm súng trường treo trên tường, mở chốt bảo hiểm, nhắm vào Rhys, không nói hai lời bóp cò bắn. Rhys không hoảng loạn chỉnh lại y phục, tránh khỏi đạn bay tới, chậm rãi nói: “Thân ái, chúng ta đã là quan hệ thân mật như thế rồi, có phải nên suy nghĩ chuyện sau này một chút không?”
Nói xong, lại tránh khỏi một băng đạn.
“Suy nghĩ cái đầu mi!”
Tống Mặc ném súng trường đã bắn hết đạn, kéo ngăn tủ, lấy ra hai cây súng lục, trái phải cùng nã, tuy nói là không nhắm chuẩn, nhưng mà tiêu được giận!
“Thật không suy nghĩ một chút sao? Chẳng hạn cuộc sống của chúng ta sau này.”
Câu trả lời của Tống Mặc là trực tiếp chọi súng lục đã hết đạn vào Rhys. Lại mở tủ áo, lấy ra một khẩu pháo cối đã qua cải tạo từ dưới đáy tủ ra… Rhys cuối cùng cũng ý thức được, thân ái thật sự tức giận…
Oành! Oành! Oành!
Sau ba tiếng vang thật lớn, vách thường của thành lũy ngầm tựa hồ cũng run rẩy, tất cả mọi người trong thành lũy đều bị giật mình tỉnh giấc. Tiếng vang lắng xuống, lão quản gia John hạ lệnh tất cả mọi người ở yên trong phòng, sau đó dẫn nô bộc tuần đêm chạy tới chỗ phát ra tiếng vang, đợi tới nơi xảy ra chuyện, lập từ đờ người.
Trước mắt, là phòng ngủ chính của thành lũy, cũng là phòng của Tống Mặc.
Lúc này, hai cánh cửa gỗ điêu khắc đã bị nổ ra một cái lỗ bự, từ trong lỗ bay ra mùi thuốc súng. Rất rõ ràng, vấn đề xảy ra trong phòng. Nghĩ tới tình cảnh Rhys ôm Tống Mặc, đưa y vào phòng ngủ trước đó, chân mày lão quản gia John nhíu lại thật sâu.
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
Nghĩ tới khả năng nào đó, quản gia đại nhân cho rằng nô bộc không nên tiếp tục ở lại.
“Nhưng, quản gia đại nhân, lãnh chủ đại nhân thì sao?”
“Cứ làm như ta nói.” Lão quản gia John quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nô bộc một cái, “Hiểu chưa?”
Nô bộc bị dọa im thin thít, lập tức xoay người đi.
Đợi nô bộc đi xa, lão John hít sâu một hơi, tiến tới đẩy cánh cửa đã hư tổn ra, quả nhiên, một đống phế tích.
Trên vách tường đâu đâu cũng là lỗ đạn, ra giường và màn giường đều đã nát bươm, không có một món gia cụ nào còn hoàn hảo, trên mặt đất là hai cái lỗ lớn do đạn pháo nổ ra, Rhys Myers đang đu trên ngọn đèn ở nóc phòng, lãnh chủ đại nhân đang lắp đạn pháo, dự định bắn cho hắn rụng xuống!
May là phòng đủ lớn… quản gia rất lấy làm mừng.
Nhưng, nhìn Rhys lông tóc vô thương, chỉ là y phục hơi hỗn loạn, lại nhìn Tống Mặc phẫn nộ hai mắt bốc lửa, ánh mắt lão John lấp lóe. Xem ra, lãnh chủ đại nhân vẫn không phát hiện, bốn phía quanh y, sạch sẽ không có một mảnh đạn, một cục đá vụn hay là một khúc gỗ gãy. Ma tộc này, chắc vẫn luôn bảo vệ y. Nếu không thiết lập phòng vệ quanh người y, không nói gì khác, chỉ nói đá vụn bắn ra và gia cụ văng gẫy, cũng đủ khiến y bị thương.
Phòng dù có lớn, cũng không trống trải như bên ngoài.
Chẳng qua, không thể tiếp tục như thế nữa.
Lão John đặt tay bên miệng, nhẹ ho một tiếng, “Lãnh chủ đại nhân, xin dừng tay.”
“Quản gia?” Tống Mặc quay đầu, “Ông tới hồi nào?”
“Vừa tới.”
Lão John lại nhìn Rhys trên nóc phòng một cái, bước qua mảnh đạn và đất nẻ vỡ vụn trên đất, lại gần Tống Mặc, giơ tay thử nhiệt độ trên trán Tống Mặc, không tán đồng nhìn y, “Lãnh chủ đại nhân, thân thể của ngài vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thích hợp vận động kịch liệt như thế nữa.”
Thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục… vận động kịch liệt…
Oành một cái, mặt Tống Mặc đỏ thấu. Luôn cảm thấy, quản gia nói vậy là có ẩn ý.
Giống như y từng nói với Rhys, y quả thật xem lão John là người thân, thậm chí là trưởng bối. Hiện tại bị lão John nói như thế, Tống Mặc chỉ muốn tìm một cái lỗ nào chui xuống. Chẳng qua, trước khi chui vào, phải vò vò tên Rhys Myers nhét vào trước!
“Quản gia…”
Tống Mặc lúng túng mở miệng, lão John không muốn nói thêm nữa, ôm y lên, chỗ này đã không thể ngủ nữa, may là cách vách còn có phòng khách.
Đi tới bên cửa, bị cản lại.
Nhìn Rhys đưa tay cản mình, lão John thần sắc bất biến, “Xin tránh ra, lãnh chủ đại nhân cần nghỉ ngơi.”
“Y là của ta.” Rhys thò tay hướng về phía Tống Mặc, “Thân ái, đến chỗ ta rồi, ta không cho phép người khác chạm vào ngươi.”
Lão John không để ý tới Rhys, mà nhìn Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, ý của ngài thì sao?”
“Buông ta xuống, ta tự đi.”
Tình cảnh trước mắt khiến Tống Mặc cảm thấy kỳ cục, hơn nữa không phải kỳ cục bình thường.
Lão John y lời, hai chân Tống Mặc vừa chạm đất, Rhys đã muốn đi tới, lần này, đổi sang lão John cản lại, “Lãnh chủ đại nhân nói rồi, ngài muốn tự đi. Xin đừng làm chuyện dư thừa.”
Rhys Myers nhìn quản gia sắc mặt lạnh nhạt, lại nhìn Tống Mặc, ủy khuất xoắn tóc, “Thân ái, chúng ta đã sắp kết hôn rồi, sao ngươi ngay cả ôm cũng không nguyện ý để ta ôm?”
Kết hôn?!
Một câu nói, khiến lão John và Tống Mặc đồng thời kinh hãi.
“Lãnh chủ đại nhân, ngài muốn kết hôn với hắn?!”
“Ta nói muốn kết hôn với ngươi bao giờ?!”
Hai câu gần như nói ra cùng lúc, nghi vấn trong lời cũng giống như nhau.
Rhys thâm tình nhìn Tống Mặc, nhưng Tống Mặc một chút phản ứng cũng không có. Ma tộc lập tức híp hai mắt lại, khóe môi cong lên, xoay người, lại lần nữa trình diễn màn biến thân, em gái Rhis mềm mại đã lâu không gặp lên sàn!
Cô nương mảnh mai hai mắt ứa lệ, vẻ mặt ủy khuất, ngón tay trắng nõn che đôi môi như cánh hoa, “Lãnh chủ đại nhân, ta đã là người của ngài rồi, ngài lại đối với ta như thế sao?”
Em gái khóc sướt mướt, tiếng vang rấm rức, hai vai run rẩy có thể khiến cho kẻ lòng dạ sắt đá nhất cũng phải nảy sinh thương tiếc.
Nhưng Tống Mặc thì nhìn tới ngứa răng, mọe, nếu thật sự là em gái này, y cũng đã nhận rồi! Nhưng kẻ áp y là anh trai, còn là anh trái có kích cỡ củ cải ruột đỏ!
“Lãnh chủ đại nhân, ngài thật sự muốn chơi xong rồi bỏ sao?”
Tống Mặc không nói gì, chỉ là ánh mắt kiên định. Sống cả đời với củ cải ruột đỏ? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Được, ta biết rồi.”
Em gái mềm mại lau nước mắt, Tống Mặc còn đang thấy quái dị sao tên này lại từ bỏ như thế, thì thấy em gái này vén trường bào lên, banh họng thật bự, vừa chạy, vừa khóc, “Lãnh chủ đại nhân quất ngựa truy phong! Ăn xong không chịu nhận trách nhiệm! Tống Mặc Grilan là kẻ phụ tình!”
Giữa đêm yên tĩnh, giọng nói của Rhys truyền đi rất xa, những người bị lão John hạ lệnh ở yên trong phòng, cuối cùng không nhịn được mở cửa ra, thì thấy được một cảnh kinh người khiến Tống Mặc có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch….
Tống Mặc ở trong phòng ngạc nhiên trợn to mắt, cằm rớt xuống đất, cả người đã hóa đá.
Rất lâu sâu, mới cứng ngắc quay đầu qua, nhìn lão John, nói từng chữ: “Quản gia, đây là cái gì?”
“Chắc là bức hôn.”
“…” Tống Mặc hít thật sâu, “Không ngờ ta tới giờ mới phát hiện!”
“Cái gì?”
“Thì ra trên thế giới này, còn có người mặt dày hơn ta!”
/153
|