“Giao dịch? Giao dịch thế nào?”
“Nước linh hồn.” Hắc Viêm nhìn Tống Mặc, nhàn nhạt nói: “Ngươi giao nước linh hồn cho ta, ta có thể cho ngươi trở thành quốc vương Angris.”
Nghe lời Hắc Viêm, Tống Mặc đờ ra, sau đó trực tiếp nói, “Ta cự tuyệt.”
Quốc vương Angris? Lừa quỷ đi.
Kinh nghiệm giáo huấn của lịch sử nói rõ, ‘chuyện tốt’ như bánh từ trời rơi xuống này, rơi lên đầu ai, người đó không có kết cục tốt. Huống hồ, cho dù Hắc Viêm thật sự khiến y trở thành quốc vương Angris, vị trí của y cũng ngồi không vững.
Có câu tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Cho dù muốn tạo phản, cũng phải tự mình dựng cờ.
Lại nói, nước linh hồn ở trong tay Gerrees, y lại giao dịch với Hắc Viêm, thì tính là gì? Đây là vấn đề nguyên tắc.
“Tại sao?” Hắc Viêm đứng lên đi tới trước Tống Mặc, cúi đầu nhìn y, “Lẽ nào trở thành quốc vương Angris, còn không thể đả động ngươi?”
“Đây không phải vấn đề điều kiện, mấu chốt là, ta không muốn làm giao dịch này với ngươi.” Tống Mặc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hắc Viêm, “Hiểu chưa, bệ hạ?”
Trong phòng đột nhiên yên ắng, bầu không khí trầm mặc đến đáng sợ. Saivans đã không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Hắc Viêm hiện tại. Trong ký ức của Saivans, không ai dám ngỗ ngược với quốc vương Obi như thế, dám làm thế, không phải đã chết rồi, thì chính là còn chưa ra đời.
Bất ngờ là, Hắc Viêm không giống như Saivans tưởng tượng lập tức bung vuốt đập chết Tống Mặc, mà thái độ ôn hòa nói: “Hai ngày sau ta sẽ rời khỏi Grilan, ngươi có thể suy nghĩ một chút, suy nghĩ xong rồi thì hãy trả lời ta. Nếu không thỏa mãn với vương vị của Angris, có thể tăng thêm Chisa.” Hắc Viêm nâng cằm Tống Mặc lên, “Cự tuyệt khoản giao dịch này, tuyệt đối không phải là chủ ý tốt, Tống Mặc Grilan.”
Tống Mặc trầm mặc nhìn Hắc Viêm, đột nhiên cười, “Bệ hạ, chưa từng có ai cự tuyệt ngươi sao?”
“Cho tới nay, không có.”
“Có lẽ ta sẽ trở thành người đầu tiên.”
“Ta hy vọng ngươi có thể thay đổi chủ ý.” Hắc Viêm nhẹ vuốt ve cổ Tống Mặc, nghiêng đầu, môi lướt qua tai Tống Mặc, “Đừng phủ nhận, nếu ngươi thật sự muốn cự tuyệt ta, ngay từ ban đầu, đã không cần thừa nhận nước linh hồn đang ở Grilan, không phải sao?”
Tống Mặc híp mắt lại, con ngươi màu đen đột nhiên co rút, tiếp theo nâng tay đẩy Hắc Viêm ra, “Bệ hạ, nước linh hồn chân chính, ta khẳng định sẽ không lấy ra để giao dịch với ngươi. Sỡ dĩ ta không phủ nhận nước linh hồn đang ở tại Grilan, là vì việc này không tất yếu, giấu đầu hở đuôi không chút tác dụng. Chẳng qua thì…”
“Chẳng qua?”
“Có lẽ ngài có thể cho ta biết, tại sao ngài muốn giao dịch thứ này với ta? Nói chính xác hơn là, ngài có thể dùng nó để làm gì? Hay là để đổi lấy cái gì?”
Lời của Tống Mặc khiến căn phòng lại lần nữa chìm vào trầm mặc.
Sau nửa ngày, Hắc Viêm thở dài, “Tống Mặc Grilan, ngươi rất thông minh.”
“Quá khen.” Tống Mặc cười híp mắt nói, “Ta không thông minh như thế, chỉ là đầu óc xoay chuyển có hơi nhanh một chút thôi.”
Hắc Viêm suy nghĩ một chút, vẫn nói điều kiện trao đổi của Quang Minh giáo hội cho Tống Mặc, tuy không nói ra số tiền cụ thể, nhưng Tống Mặc có thể đoán được, có thể khiến Hắc Viêm động tâm, sẽ là một món tiền lớn cỡ nào. Nghĩ thôi cũng chảy nước miếng rồi… so ra thì, chút tiền y lột được trên người mấy con dê béo của hành tỉnh tây bắc, quả thật là so với hạt mưa lất phất còn lất phất hơn, còn không bằng cả hạt cát trong sa mạc.
Động động ngón tay, hai mắt Tống Mặc bắt đầu phát sáng, nước linh hồn chân chính là không thể dùng để giao dịch với Hắc Viêm, nhưng người thiên triều có tinh thần vĩ đại được người khen ngợi là gì? Tinh thần hàng nhái!
Từ lương thực tới vật dụng sinh hoạt, từ điện máy tới sản phẩm điện tử, không cái nào không thể làm nhái, hơn nữa thứ làm nhái ra, chưa chắc đã kém hơn nguyên bản.
Lúc này, hồn hàng nhái trong lòng Tống Mặc đã hùng khởi, không phải chỉ là một bình nước sao? Anh sẽ ấy cưng dị thế giới mở mắt một chút, uy lực của hàng nhái!
Chẳng qua trước đó, vẫn phải tiết lộ chút với vị quốc vương bệ hạ này, muốn để hàng nhái đổi thành hàng chính hãng, phải làm một vụ ly miêu hoán thái tử, trộm long tráo phụng, chính là không thể che giấu Hắc Viêm, nếu không, Tống Mặc cũng không đạt được thứ mình muốn.
Thế là, nụ cười trên mặt Tống đại lãnh chủ lại lần nữa biến thành kiểu gian thương, “Bệ hạ, ta có một chủ ý, ngài có muốn vừa có thể đạt được kim tệ của giáo hội, lại có thể lừa bọn họ một vố không?”
“…”
“Chắc ngài cũng không quen nhìn mấy kẻ thần côn đó rất lâu rồi đi?” Tống Mặc sáp lại gần Hắc Viêm, cười giống như hồ ly, “Cái gọi là thần côn, luôn đồng nghĩa với bưng bít lừa gạt, động một chút là dùng thần dụ gì đó làm ngu dân, còn tổ chức một đám võ trang phản chính phủ mặc áo khoác hoa huênh hoang khắp chốn, không lừa một vố, thực sự chịu không được, có đúng không?”
Hắc Viêm vẫn không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Tống Mặc, trở nên hơi kỳ quái. Tống Mặc không xem là gì, tiếp tục nói: “Ta có thể cho ngài nước linh hồn, nhưng nước này không phải nước đó, ngài hiểu ý ta chứ?”
“Ngươi xác định?”
“Đương nhiên.” Tống Mặc vỗ ngực bảo đảm: “Ta có thể bảo đảm đám người giáo hội đó, cho dù là đại chủ giáo, cũng không thể phân biệt được. Nhưng,” Đột nhiên lại chuyển lời, “Điều kiện giao dịch của chúng ta, phải đổi lại…”
Điều kiện giao dịch?
Hắc Viêm nghe tới điều kiện Tống Mặc đưa ra, chậm rãi cong khóe môi.
Saivans toàn thân cứng đờ đứng một bên, nhịn không được muốn xoa mắt, lại ngoáy lỗ tai, quốc vương bệ hạ vĩ đại, vậy mà lại cùng một lãnh chủ gian thương nghiêm túc thảo luận dùng thánh vật giả để lừa kim tệ của giáo hội?
Quang Minh thần tại thượng, cái này nhất định là ảo giác!
Điều kiện cuối cùng đàm xong, Tống Mặc có thể đạt được một phần năm tiền giao dịch của Hắc Viêm và Quang Minh giáo hội.
Tống Mặc vốn muốn đòi một nửa, nhưng nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy không đáng dựa, vẫn không thể quá tham lam, nếu đòi quá nhiều, đắc tội người không nói, mấu chốt là, Hắc Viêm rất có thể sẽ quỵt luôn!
Chỉ có nắm chắc độ này, mới có thể kiếm được tiền trong tay Hắc Viêm, lắp đầy tiểu kim khố của mình.
Nước linh hồn nhái đối với người khác mà nói còn khó hơn lên trời, đối với Tống Mặc thì, lại là một dĩa rau nhỏ. Hàng thật đang ở trong tay Gerrees, lại thêm máy gian lận Rhys kia, lại có kỵ sĩ vàng Airth là thiết bị kiểm nghiệm át chủ bài, quả thật là vạn sự chu toàn, chỉ thiếu đông phong.
Nhưng, nước trong bình có chút đặc biệt, rất khó tìm vật thay thế tương tự. Có điều, đây cũng không phải là vấn đề quá lớn…
Tống Mặc vừa đi, vừa nghĩ mấu chốt trong đó, đợi khi tới trước cửa phòng Gerrees, đã có chủ ý.
Gõ cửa phòng, Gerrees đang lau cung tiễn, trường cung màu xanh, dây cung màu bạc, trong tay tinh linh, giống như một thứ nhạc khí có thể diễn tấu ra quy luật ưu nhã, mà không phải là một công cụ giết người.
“Lãnh chủ đại nhân, có chuyện gì sao?’
Gerrees một thân trường bào màu lục nhạt, ngồi bên giường, tóc vàng quấn trước trán, bảo thạch xanh rũ xuống như giọt nước, treo ở giữa trán tuyết trắng, cùng đôi mắt màu xanh lục tô điểm cho nhau.
Ai có thể ngờ được, cái tên tinh linh nhìn rất ‘sạch sẽ’ khiến người ta tự thẹn thua kém, lại giết người mà mắt cũng không chớp?
Người không thể nhìn tướng mạo, cổ nhân quả thật không lừa người.
Tống Mặc lắc đầu, ném suy nghĩ khó hiểu trong đầu đi, “Gerrees, ta có chuyện, muốn thương lượng với ngươi một chút.”
“Chuyện gì?”
“Nước linh hồn có thể cho ta mượn dùng tí không?”
“Có thể.”
Gerrees buông trường cung xuống, đưa tay phải ra, chỗ lòng bàn tay, cụm sáng màu lục bắt đầu ngưng tụ, sau khi tia sáng tản đi, bình thủy tinh chứa dịch thể màu lam, lặng lẽ nằm ở đó.
Tống Mặc dùng miếng vải bịt lên tay, đánh chết cũng không nguyện ý trực tiếp tiếp xúc với cái bình nước linh hồn này, vừa cẩn thận gói bình lại, vừa hỏi: “Ngươi không hỏi ta làm gì sao?”
“Không tất yếu. Ngươi sẽ trả nó về.” Gerrees nghiêng đầu, vén tóc vàng bên tai, “Khế ước, quên rồi sao?”
Tống Mặc giật khóe miệng, muốn thời khắc nhắc nhở y bị đóng dấu như nhị sư huynh sao?
Nhìn tinh linh lại bắt đầu lau vũ khí, Tống Mặc nghiến răng, siết chặt bình trong tay, mọe, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi tới ngày ông lật người, nhất định sẽ khắc trên một trăm tám mươi cái dấu, toàn bộ khắc hình tượng chói chang của nhị sư huynh, ấn lên trên người những phi nhân loại này!
Rời khỏi phòng Gerrees, Tống Mặc lập tức đi tìm Rhys, thấy nước linh hồn Tống Mặc cầm tới, Rhys trước tiên là hơi kinh ngạc một chút, tiếp theo lại cười kéo Tống Mặc ôm vào lòng, “Thân ái, đây là của hồi môn của ngươi sao? Tuy hơi mộc mạc chút, nhưng ta không để ý đâu.”
Tống Mặc tát một phát qua, ma tộc không cần face nào đó vẫn lông tóc vô thương, nhưng tay Tống Mặc lại lần nữa thành móng heo nướng đỏ.
“Thân ái, ngươi còn như thế, ta sẽ đau lòng.” Rhys kéo Tống Mặc ngồi vào lòng mình, nắm tay Tống Mặc đưa tới miệng, đầu lưỡi trơn trợt liếm qua lòng bàn tay Tống Mặc.
Tống Mặc bị liếm tới mức toàn thân nổi da gà, vội rút tay về, vừa lau nước miếng trong lòng bàn tay, vừa nói: “Ngươi không biết vừa rồi ta đã cầm cái gì, đã liếm tay ta, bệnh xâm nhập từ miệng không biết à?”
“Thân ái, ngươi đang quan tâm ta sao?” Rhys bày vẻ mỹ nữ ôm tim, “Ôi, ta thật sự rất cảm động.”
Tống Mặc lại lần nữa câm nín, hai tay bóp cổ Rhys, dùng sức lắc lư thật mạnh, “Ngươi có thể nghiêm chỉnh chút không! Nghiêm chỉnh chút sẽ chết sao?! Sẽ chết sao?! Sẽ chết sao?! Hả?!”
Rhys vừa bị Tống Mặc lắc, vừa cười ra tiếng, dứt khoát ôm Tống Mặc, đỡ eo y, cúi đầu hôn xuống, chặn lại tất cả âm thanh trong miệng y.
Nụ hôn kết thúc, Rhys buông Tống Mặc ra, nhìn Tống Mặc đã tức đỏ hai mắt, vội nói: “Được rồi, ta nghiêm túc, thân ái, ngươi muốn ta làm gì?”
Tống Mặc hít sâu một hơi, cuối cùng khống chế được xúc động muốn vác súng giết người, chỉ vào nước linh hồn trên bàn, “Có thể mô phỏng không?”
Rhys cầm bình thủy tinh lên tỉ mỉ đánh giá, nói: “Bình không vấn đề, nhưng nước bên trong, không được.”
Tống Mặc gật đầu, đúng như y nghĩ.
“Vậy thì cứ làm ra bình trước, nước bên trong, ta nghĩ biện pháp.”
“Được.”
Rhys cầm bình trong tay, tay kia vẽ phù văn giữa không, “Ta có thể hỏi một chút không, ngươi muốn mô phỏng thứ này làm gì?”
“Kiếm tiền.” Tống Mặc không chớp mắt nhìn chằm chằm bình thủy tinh dần hình thành giữa phù văn, “Đáng tiếc chỉ là vụ mua bán một lần.”
Bảo hắn thân là ma tộc mô phỏng thánh vật giáo hội, còn dùng để kiếm tiền?
Rhys phát hiện, có lẽ hắn vẫn chưa đủ hiểu Tống Mặc Grilan.
Bình thủy tinh vào tay, Tống Mặc lập tức đi tìm lão John, đi xuống hầm rượu lấy rượu nho ra. Đây là thành phẩm còn sót lại, cái khác, đều đã vào bụng Hắc Viêm. Nếu không phải Saivans hôm nay qua, chỉ sợ ngay cả chút này cũng không còn.
Tống Mặc bưng ly chứa rượu nho lên, lắc lắc hai cái, lại lắc bình chứa nước linh hồn, quả nhiên, trừ màu sắc ra, quả thật giống y như đút.
Rhys nhìn cảnh này, cũng kinh ngạc.
“Giống chứ?” Tống Mặc cười đưa rượu nho cho Rhys nhìn, “Chỉ là đổi màu, có thể làm được chứ?”
Đôi mắt màu biển xanh của Rhys, lúc này phân không rõ là cảm xúc gì, nụ cười trên mặt thì lại dần biến mất, ngón tay vuốt qua mặt Tống Mặc, “Tống Mặc Grilan, ngươi rốt cuộc…”
“Ta làm sao?” Tống Mặc kỳ quái hỏi ngược một câu, “Làm không được sao? Ta đi tìm Gerrees.”
“Có thể.”
Rhys kéo cổ tay Tống Mặc, cúi đầu, hôn đầu ngón tay y, nhìn nhẫn trên ngón út tay phải, ánh mắt lấp láy, tiếp theo rũ mắt xuống, lông mi dày để lại bóng râm hình quạt dưới mắt.
Một hàng phù văn đen chảy vào trong ly chứa rượu nho, dịch thể màu máu đỏ bắt đầu trở nên dần trong suốt, một viên bảo thạch lam to bằng móng tay bị nghiền nát bỏ vào trong ly rượu. Một lát sau, dịch thể trong ly đã có cùng màu với nước linh hồn.
Tống Mặc giơ ly lên lắc lắc vài cái, lại so sánh với dịch thể trong bình thủy tinh, không có chút khác biệt nào.
Đổ dịch thể trong ly vào trong bình thủy tinh mô phỏng, hai bình đặt sát bên nhau, căn bản không cách nào phân biệt ra, cái nào là hàng nhái.
Tống Mặc rất vừa lòng. Công việc tiếp theo, chính là đi tìm Airth kiểm định một chút. Thân là kỵ sĩ vàng của giáo hội, tay sai át chủ bài, chắc cũng từng thấy qua nước linh hồn chân chính, nếu hắn không thể phân biệt, vậy thì, khả năng thành công qua ải, trên cơ bản đã đạt tới trên chín mươi phần trăm.
Quả nhiên, khi Airth thấy hai bình thủy tinh đặt trước mặt, căn bản không thể phân biệt được đâu là thật.
“Thật sự không phân biệt được?”
Airth lắc đầu, “Sứ mạng của kỵ sĩ vàng, trừ tiêu diệt kẻ địch của giáo hội, chính là bảo vệ thánh vật. Đại chủ giáo sở dĩ phái ta tới Grilan, chính là vì ta từng thấy, hơn nữa quen thuộc với nước linh hồn. Chỉ cần bình không bị mở ra, căn bản sẽ không có người phát hiện, cái nào là giả.”
“À.” Tống Mặc gật đầu, sau đó cầm hai bình lên, cười thấy mắt không thấy răng, “Hê hê hê hê…”
Nghe tiếng cười này, Airth bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
Hai ngày sau, Tống Mặc đưa nước linh hồn nhái tới tay Hắc Viêm, vì bảo đảm không chút sơ xót, nắp bình được dán dính chặt vào miệng bình, muốn mở ra, trừ khi bóp nát bình, nếu không căn bản không thể.
“Nước linh hồn?”
“Giả.” Tống Mặc lại lấy một bình ra, đặt bên cạnh, “Đây mới là thật.”
Hắc Viêm nhìn hai bình trước mặt, nếu Tống Mặc không nói rõ trước, hoàn toàn không phân biệt được, cái nào là thật, cái nào là giả.
“Ngài yên tâm, đã cho chuyên gia kiểm định qua rồi, tuyệt đối không phân biệt được.”
“Ngươi không lo lắng ta sẽ cướp đi đồ thật sao?”
“Không lo.” Tống Mặc cười lắc đầu, “Đây là Grilan, cho dù ngài không lo lắng bị nổ đùng, hơn một ngàn hắc giáp kỵ binh của ngài, cũng không thể đao thương bất nhập đi?”
“… Ngay từ đầu ngươi đã nghĩ kỹ rồi?”
“Đúng. Nếu không, ngài cảm thấy ta thật sự sẽ hảo tâm như thế, mang tiểu đệ của kẻ trước đó đã giở trò lưu manh tại nhà mình đăng đường nhập thất?” Tống Mặc cười cất nước linh hồn thật về, “Còn nữa, trước khi ngài đi, nhớ trả hết phí ở trọ, phí thức ăn cùng một vài phí dụng khác trong thời gian này, ngài là bạn hợp tác, có thể miễn riêng, thủ hạ của ngài, thì phải trả.”
Hắc Viêm nhìn Tống Mặc một lát, đột nhiên cười không chút dự báo, lần đầu tiên hắn cười như thế, gương mặt tuấn mỹ, nụ cười trong sáng, cười như một đứa trẻ lớn xác.
“Bệ hạ…”
“Hử?”
“Ngài cười lên, thật trẻ tuổi.”
“…” Hắn còn chưa tới ba mươi tuổi!.
“Nước linh hồn.” Hắc Viêm nhìn Tống Mặc, nhàn nhạt nói: “Ngươi giao nước linh hồn cho ta, ta có thể cho ngươi trở thành quốc vương Angris.”
Nghe lời Hắc Viêm, Tống Mặc đờ ra, sau đó trực tiếp nói, “Ta cự tuyệt.”
Quốc vương Angris? Lừa quỷ đi.
Kinh nghiệm giáo huấn của lịch sử nói rõ, ‘chuyện tốt’ như bánh từ trời rơi xuống này, rơi lên đầu ai, người đó không có kết cục tốt. Huống hồ, cho dù Hắc Viêm thật sự khiến y trở thành quốc vương Angris, vị trí của y cũng ngồi không vững.
Có câu tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Cho dù muốn tạo phản, cũng phải tự mình dựng cờ.
Lại nói, nước linh hồn ở trong tay Gerrees, y lại giao dịch với Hắc Viêm, thì tính là gì? Đây là vấn đề nguyên tắc.
“Tại sao?” Hắc Viêm đứng lên đi tới trước Tống Mặc, cúi đầu nhìn y, “Lẽ nào trở thành quốc vương Angris, còn không thể đả động ngươi?”
“Đây không phải vấn đề điều kiện, mấu chốt là, ta không muốn làm giao dịch này với ngươi.” Tống Mặc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hắc Viêm, “Hiểu chưa, bệ hạ?”
Trong phòng đột nhiên yên ắng, bầu không khí trầm mặc đến đáng sợ. Saivans đã không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của Hắc Viêm hiện tại. Trong ký ức của Saivans, không ai dám ngỗ ngược với quốc vương Obi như thế, dám làm thế, không phải đã chết rồi, thì chính là còn chưa ra đời.
Bất ngờ là, Hắc Viêm không giống như Saivans tưởng tượng lập tức bung vuốt đập chết Tống Mặc, mà thái độ ôn hòa nói: “Hai ngày sau ta sẽ rời khỏi Grilan, ngươi có thể suy nghĩ một chút, suy nghĩ xong rồi thì hãy trả lời ta. Nếu không thỏa mãn với vương vị của Angris, có thể tăng thêm Chisa.” Hắc Viêm nâng cằm Tống Mặc lên, “Cự tuyệt khoản giao dịch này, tuyệt đối không phải là chủ ý tốt, Tống Mặc Grilan.”
Tống Mặc trầm mặc nhìn Hắc Viêm, đột nhiên cười, “Bệ hạ, chưa từng có ai cự tuyệt ngươi sao?”
“Cho tới nay, không có.”
“Có lẽ ta sẽ trở thành người đầu tiên.”
“Ta hy vọng ngươi có thể thay đổi chủ ý.” Hắc Viêm nhẹ vuốt ve cổ Tống Mặc, nghiêng đầu, môi lướt qua tai Tống Mặc, “Đừng phủ nhận, nếu ngươi thật sự muốn cự tuyệt ta, ngay từ ban đầu, đã không cần thừa nhận nước linh hồn đang ở Grilan, không phải sao?”
Tống Mặc híp mắt lại, con ngươi màu đen đột nhiên co rút, tiếp theo nâng tay đẩy Hắc Viêm ra, “Bệ hạ, nước linh hồn chân chính, ta khẳng định sẽ không lấy ra để giao dịch với ngươi. Sỡ dĩ ta không phủ nhận nước linh hồn đang ở tại Grilan, là vì việc này không tất yếu, giấu đầu hở đuôi không chút tác dụng. Chẳng qua thì…”
“Chẳng qua?”
“Có lẽ ngài có thể cho ta biết, tại sao ngài muốn giao dịch thứ này với ta? Nói chính xác hơn là, ngài có thể dùng nó để làm gì? Hay là để đổi lấy cái gì?”
Lời của Tống Mặc khiến căn phòng lại lần nữa chìm vào trầm mặc.
Sau nửa ngày, Hắc Viêm thở dài, “Tống Mặc Grilan, ngươi rất thông minh.”
“Quá khen.” Tống Mặc cười híp mắt nói, “Ta không thông minh như thế, chỉ là đầu óc xoay chuyển có hơi nhanh một chút thôi.”
Hắc Viêm suy nghĩ một chút, vẫn nói điều kiện trao đổi của Quang Minh giáo hội cho Tống Mặc, tuy không nói ra số tiền cụ thể, nhưng Tống Mặc có thể đoán được, có thể khiến Hắc Viêm động tâm, sẽ là một món tiền lớn cỡ nào. Nghĩ thôi cũng chảy nước miếng rồi… so ra thì, chút tiền y lột được trên người mấy con dê béo của hành tỉnh tây bắc, quả thật là so với hạt mưa lất phất còn lất phất hơn, còn không bằng cả hạt cát trong sa mạc.
Động động ngón tay, hai mắt Tống Mặc bắt đầu phát sáng, nước linh hồn chân chính là không thể dùng để giao dịch với Hắc Viêm, nhưng người thiên triều có tinh thần vĩ đại được người khen ngợi là gì? Tinh thần hàng nhái!
Từ lương thực tới vật dụng sinh hoạt, từ điện máy tới sản phẩm điện tử, không cái nào không thể làm nhái, hơn nữa thứ làm nhái ra, chưa chắc đã kém hơn nguyên bản.
Lúc này, hồn hàng nhái trong lòng Tống Mặc đã hùng khởi, không phải chỉ là một bình nước sao? Anh sẽ ấy cưng dị thế giới mở mắt một chút, uy lực của hàng nhái!
Chẳng qua trước đó, vẫn phải tiết lộ chút với vị quốc vương bệ hạ này, muốn để hàng nhái đổi thành hàng chính hãng, phải làm một vụ ly miêu hoán thái tử, trộm long tráo phụng, chính là không thể che giấu Hắc Viêm, nếu không, Tống Mặc cũng không đạt được thứ mình muốn.
Thế là, nụ cười trên mặt Tống đại lãnh chủ lại lần nữa biến thành kiểu gian thương, “Bệ hạ, ta có một chủ ý, ngài có muốn vừa có thể đạt được kim tệ của giáo hội, lại có thể lừa bọn họ một vố không?”
“…”
“Chắc ngài cũng không quen nhìn mấy kẻ thần côn đó rất lâu rồi đi?” Tống Mặc sáp lại gần Hắc Viêm, cười giống như hồ ly, “Cái gọi là thần côn, luôn đồng nghĩa với bưng bít lừa gạt, động một chút là dùng thần dụ gì đó làm ngu dân, còn tổ chức một đám võ trang phản chính phủ mặc áo khoác hoa huênh hoang khắp chốn, không lừa một vố, thực sự chịu không được, có đúng không?”
Hắc Viêm vẫn không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Tống Mặc, trở nên hơi kỳ quái. Tống Mặc không xem là gì, tiếp tục nói: “Ta có thể cho ngài nước linh hồn, nhưng nước này không phải nước đó, ngài hiểu ý ta chứ?”
“Ngươi xác định?”
“Đương nhiên.” Tống Mặc vỗ ngực bảo đảm: “Ta có thể bảo đảm đám người giáo hội đó, cho dù là đại chủ giáo, cũng không thể phân biệt được. Nhưng,” Đột nhiên lại chuyển lời, “Điều kiện giao dịch của chúng ta, phải đổi lại…”
Điều kiện giao dịch?
Hắc Viêm nghe tới điều kiện Tống Mặc đưa ra, chậm rãi cong khóe môi.
Saivans toàn thân cứng đờ đứng một bên, nhịn không được muốn xoa mắt, lại ngoáy lỗ tai, quốc vương bệ hạ vĩ đại, vậy mà lại cùng một lãnh chủ gian thương nghiêm túc thảo luận dùng thánh vật giả để lừa kim tệ của giáo hội?
Quang Minh thần tại thượng, cái này nhất định là ảo giác!
Điều kiện cuối cùng đàm xong, Tống Mặc có thể đạt được một phần năm tiền giao dịch của Hắc Viêm và Quang Minh giáo hội.
Tống Mặc vốn muốn đòi một nửa, nhưng nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy không đáng dựa, vẫn không thể quá tham lam, nếu đòi quá nhiều, đắc tội người không nói, mấu chốt là, Hắc Viêm rất có thể sẽ quỵt luôn!
Chỉ có nắm chắc độ này, mới có thể kiếm được tiền trong tay Hắc Viêm, lắp đầy tiểu kim khố của mình.
Nước linh hồn nhái đối với người khác mà nói còn khó hơn lên trời, đối với Tống Mặc thì, lại là một dĩa rau nhỏ. Hàng thật đang ở trong tay Gerrees, lại thêm máy gian lận Rhys kia, lại có kỵ sĩ vàng Airth là thiết bị kiểm nghiệm át chủ bài, quả thật là vạn sự chu toàn, chỉ thiếu đông phong.
Nhưng, nước trong bình có chút đặc biệt, rất khó tìm vật thay thế tương tự. Có điều, đây cũng không phải là vấn đề quá lớn…
Tống Mặc vừa đi, vừa nghĩ mấu chốt trong đó, đợi khi tới trước cửa phòng Gerrees, đã có chủ ý.
Gõ cửa phòng, Gerrees đang lau cung tiễn, trường cung màu xanh, dây cung màu bạc, trong tay tinh linh, giống như một thứ nhạc khí có thể diễn tấu ra quy luật ưu nhã, mà không phải là một công cụ giết người.
“Lãnh chủ đại nhân, có chuyện gì sao?’
Gerrees một thân trường bào màu lục nhạt, ngồi bên giường, tóc vàng quấn trước trán, bảo thạch xanh rũ xuống như giọt nước, treo ở giữa trán tuyết trắng, cùng đôi mắt màu xanh lục tô điểm cho nhau.
Ai có thể ngờ được, cái tên tinh linh nhìn rất ‘sạch sẽ’ khiến người ta tự thẹn thua kém, lại giết người mà mắt cũng không chớp?
Người không thể nhìn tướng mạo, cổ nhân quả thật không lừa người.
Tống Mặc lắc đầu, ném suy nghĩ khó hiểu trong đầu đi, “Gerrees, ta có chuyện, muốn thương lượng với ngươi một chút.”
“Chuyện gì?”
“Nước linh hồn có thể cho ta mượn dùng tí không?”
“Có thể.”
Gerrees buông trường cung xuống, đưa tay phải ra, chỗ lòng bàn tay, cụm sáng màu lục bắt đầu ngưng tụ, sau khi tia sáng tản đi, bình thủy tinh chứa dịch thể màu lam, lặng lẽ nằm ở đó.
Tống Mặc dùng miếng vải bịt lên tay, đánh chết cũng không nguyện ý trực tiếp tiếp xúc với cái bình nước linh hồn này, vừa cẩn thận gói bình lại, vừa hỏi: “Ngươi không hỏi ta làm gì sao?”
“Không tất yếu. Ngươi sẽ trả nó về.” Gerrees nghiêng đầu, vén tóc vàng bên tai, “Khế ước, quên rồi sao?”
Tống Mặc giật khóe miệng, muốn thời khắc nhắc nhở y bị đóng dấu như nhị sư huynh sao?
Nhìn tinh linh lại bắt đầu lau vũ khí, Tống Mặc nghiến răng, siết chặt bình trong tay, mọe, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi tới ngày ông lật người, nhất định sẽ khắc trên một trăm tám mươi cái dấu, toàn bộ khắc hình tượng chói chang của nhị sư huynh, ấn lên trên người những phi nhân loại này!
Rời khỏi phòng Gerrees, Tống Mặc lập tức đi tìm Rhys, thấy nước linh hồn Tống Mặc cầm tới, Rhys trước tiên là hơi kinh ngạc một chút, tiếp theo lại cười kéo Tống Mặc ôm vào lòng, “Thân ái, đây là của hồi môn của ngươi sao? Tuy hơi mộc mạc chút, nhưng ta không để ý đâu.”
Tống Mặc tát một phát qua, ma tộc không cần face nào đó vẫn lông tóc vô thương, nhưng tay Tống Mặc lại lần nữa thành móng heo nướng đỏ.
“Thân ái, ngươi còn như thế, ta sẽ đau lòng.” Rhys kéo Tống Mặc ngồi vào lòng mình, nắm tay Tống Mặc đưa tới miệng, đầu lưỡi trơn trợt liếm qua lòng bàn tay Tống Mặc.
Tống Mặc bị liếm tới mức toàn thân nổi da gà, vội rút tay về, vừa lau nước miếng trong lòng bàn tay, vừa nói: “Ngươi không biết vừa rồi ta đã cầm cái gì, đã liếm tay ta, bệnh xâm nhập từ miệng không biết à?”
“Thân ái, ngươi đang quan tâm ta sao?” Rhys bày vẻ mỹ nữ ôm tim, “Ôi, ta thật sự rất cảm động.”
Tống Mặc lại lần nữa câm nín, hai tay bóp cổ Rhys, dùng sức lắc lư thật mạnh, “Ngươi có thể nghiêm chỉnh chút không! Nghiêm chỉnh chút sẽ chết sao?! Sẽ chết sao?! Sẽ chết sao?! Hả?!”
Rhys vừa bị Tống Mặc lắc, vừa cười ra tiếng, dứt khoát ôm Tống Mặc, đỡ eo y, cúi đầu hôn xuống, chặn lại tất cả âm thanh trong miệng y.
Nụ hôn kết thúc, Rhys buông Tống Mặc ra, nhìn Tống Mặc đã tức đỏ hai mắt, vội nói: “Được rồi, ta nghiêm túc, thân ái, ngươi muốn ta làm gì?”
Tống Mặc hít sâu một hơi, cuối cùng khống chế được xúc động muốn vác súng giết người, chỉ vào nước linh hồn trên bàn, “Có thể mô phỏng không?”
Rhys cầm bình thủy tinh lên tỉ mỉ đánh giá, nói: “Bình không vấn đề, nhưng nước bên trong, không được.”
Tống Mặc gật đầu, đúng như y nghĩ.
“Vậy thì cứ làm ra bình trước, nước bên trong, ta nghĩ biện pháp.”
“Được.”
Rhys cầm bình trong tay, tay kia vẽ phù văn giữa không, “Ta có thể hỏi một chút không, ngươi muốn mô phỏng thứ này làm gì?”
“Kiếm tiền.” Tống Mặc không chớp mắt nhìn chằm chằm bình thủy tinh dần hình thành giữa phù văn, “Đáng tiếc chỉ là vụ mua bán một lần.”
Bảo hắn thân là ma tộc mô phỏng thánh vật giáo hội, còn dùng để kiếm tiền?
Rhys phát hiện, có lẽ hắn vẫn chưa đủ hiểu Tống Mặc Grilan.
Bình thủy tinh vào tay, Tống Mặc lập tức đi tìm lão John, đi xuống hầm rượu lấy rượu nho ra. Đây là thành phẩm còn sót lại, cái khác, đều đã vào bụng Hắc Viêm. Nếu không phải Saivans hôm nay qua, chỉ sợ ngay cả chút này cũng không còn.
Tống Mặc bưng ly chứa rượu nho lên, lắc lắc hai cái, lại lắc bình chứa nước linh hồn, quả nhiên, trừ màu sắc ra, quả thật giống y như đút.
Rhys nhìn cảnh này, cũng kinh ngạc.
“Giống chứ?” Tống Mặc cười đưa rượu nho cho Rhys nhìn, “Chỉ là đổi màu, có thể làm được chứ?”
Đôi mắt màu biển xanh của Rhys, lúc này phân không rõ là cảm xúc gì, nụ cười trên mặt thì lại dần biến mất, ngón tay vuốt qua mặt Tống Mặc, “Tống Mặc Grilan, ngươi rốt cuộc…”
“Ta làm sao?” Tống Mặc kỳ quái hỏi ngược một câu, “Làm không được sao? Ta đi tìm Gerrees.”
“Có thể.”
Rhys kéo cổ tay Tống Mặc, cúi đầu, hôn đầu ngón tay y, nhìn nhẫn trên ngón út tay phải, ánh mắt lấp láy, tiếp theo rũ mắt xuống, lông mi dày để lại bóng râm hình quạt dưới mắt.
Một hàng phù văn đen chảy vào trong ly chứa rượu nho, dịch thể màu máu đỏ bắt đầu trở nên dần trong suốt, một viên bảo thạch lam to bằng móng tay bị nghiền nát bỏ vào trong ly rượu. Một lát sau, dịch thể trong ly đã có cùng màu với nước linh hồn.
Tống Mặc giơ ly lên lắc lắc vài cái, lại so sánh với dịch thể trong bình thủy tinh, không có chút khác biệt nào.
Đổ dịch thể trong ly vào trong bình thủy tinh mô phỏng, hai bình đặt sát bên nhau, căn bản không cách nào phân biệt ra, cái nào là hàng nhái.
Tống Mặc rất vừa lòng. Công việc tiếp theo, chính là đi tìm Airth kiểm định một chút. Thân là kỵ sĩ vàng của giáo hội, tay sai át chủ bài, chắc cũng từng thấy qua nước linh hồn chân chính, nếu hắn không thể phân biệt, vậy thì, khả năng thành công qua ải, trên cơ bản đã đạt tới trên chín mươi phần trăm.
Quả nhiên, khi Airth thấy hai bình thủy tinh đặt trước mặt, căn bản không thể phân biệt được đâu là thật.
“Thật sự không phân biệt được?”
Airth lắc đầu, “Sứ mạng của kỵ sĩ vàng, trừ tiêu diệt kẻ địch của giáo hội, chính là bảo vệ thánh vật. Đại chủ giáo sở dĩ phái ta tới Grilan, chính là vì ta từng thấy, hơn nữa quen thuộc với nước linh hồn. Chỉ cần bình không bị mở ra, căn bản sẽ không có người phát hiện, cái nào là giả.”
“À.” Tống Mặc gật đầu, sau đó cầm hai bình lên, cười thấy mắt không thấy răng, “Hê hê hê hê…”
Nghe tiếng cười này, Airth bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
Hai ngày sau, Tống Mặc đưa nước linh hồn nhái tới tay Hắc Viêm, vì bảo đảm không chút sơ xót, nắp bình được dán dính chặt vào miệng bình, muốn mở ra, trừ khi bóp nát bình, nếu không căn bản không thể.
“Nước linh hồn?”
“Giả.” Tống Mặc lại lấy một bình ra, đặt bên cạnh, “Đây mới là thật.”
Hắc Viêm nhìn hai bình trước mặt, nếu Tống Mặc không nói rõ trước, hoàn toàn không phân biệt được, cái nào là thật, cái nào là giả.
“Ngài yên tâm, đã cho chuyên gia kiểm định qua rồi, tuyệt đối không phân biệt được.”
“Ngươi không lo lắng ta sẽ cướp đi đồ thật sao?”
“Không lo.” Tống Mặc cười lắc đầu, “Đây là Grilan, cho dù ngài không lo lắng bị nổ đùng, hơn một ngàn hắc giáp kỵ binh của ngài, cũng không thể đao thương bất nhập đi?”
“… Ngay từ đầu ngươi đã nghĩ kỹ rồi?”
“Đúng. Nếu không, ngài cảm thấy ta thật sự sẽ hảo tâm như thế, mang tiểu đệ của kẻ trước đó đã giở trò lưu manh tại nhà mình đăng đường nhập thất?” Tống Mặc cười cất nước linh hồn thật về, “Còn nữa, trước khi ngài đi, nhớ trả hết phí ở trọ, phí thức ăn cùng một vài phí dụng khác trong thời gian này, ngài là bạn hợp tác, có thể miễn riêng, thủ hạ của ngài, thì phải trả.”
Hắc Viêm nhìn Tống Mặc một lát, đột nhiên cười không chút dự báo, lần đầu tiên hắn cười như thế, gương mặt tuấn mỹ, nụ cười trong sáng, cười như một đứa trẻ lớn xác.
“Bệ hạ…”
“Hử?”
“Ngài cười lên, thật trẻ tuổi.”
“…” Hắn còn chưa tới ba mươi tuổi!.
/153
|