Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 147 - Hỗn Loạn Bắt Đầu

/153


Tại Grilan, cuộc chiến của ma quân và cự long vẫn tiếp tục.

Do bị ma quân phát hiện, kế hoạch nhân đêm xâm nhập Grilan tập kích của cự long bị hỏng, khi cự long đực và ma quân đánh nhau, các rồng cái thương lượng một chút, từ bỏ kế hoạch trước đó, quyết định làm theo phương thức cự long thích nhất, cướp trắng trợn! Chỉ cần Tống Mặc xuất hiện, lập tức động thủ cướp người!

Hắc Viêm đồng ý với kế hoạch của rồng cái, thực tế, khi cự long dẫn đầu đánh với ma quân, trong đầu hắn đã lóe qua ý định này. Là vua một nước, hắn thích quang minh chính đại, đối chiến đao thật súng thật hơn. Tập kích là vì tỉ lệ thành công cao hơn chút, nếu tập kích vô dụng, thì dứt khoát chút, cướp thẳng.

Kết quả các cự long lại tính sai lần nữa, Tống Mặc căn bản không cho họ cơ hội phát huy tinh thần ăn cướp, Tống đại lãnh chủ hiện tại căn bản không ở Grilan!

Người đầu tiên phát hiện không đúng là Hắc Viêm, hắn có hiểu biết nhất định với Tống Mặc, tuy có vài lúc hành động của thanh niên tóc đen đó khiến người ta câm nín, chẳng hạn lần đầu tiên gặp đã ôm chân hắn, khóc tối tăm trời đất. Nhưng cũng phải nói, Tống Mặc là một người thượng vị hợp cách, lãnh chủ có trách nhiệm. Trong lãnh địa dù có phát sinh chuyện nhỏ, y cũng sẽ không làm lơ không lo. Huống hồ là cuộc chiến của ma quân và cự long.

Hắc Viêm chọn Tống Mặc làm hoàng hậu của mình, trừ hảo cảm hắn dành bản thân Tống Mặc, còn suy nghĩ tới tính cách này của y. Hắn tin, không có người nào phù hợp trở thành vương hậu Obi hơn Tống Mặc. Giống như chiếc nhẫn bảo thạch đỏ hắn tặng cho Tống Mặc, tượng trưng vương thất, huy hiệu quyền lực, trời sinh đã nên đeo trên tay y.

Nhưng, cả đêm, Tống Mặc từ đầu tới cuối không hề lộ mặt.

Hắc Viêm có thể khẳng định, đây không phải phong cách hành sự của Tống Mặc. Xuất hiện tình huống này, chỉ có một khả năng…

Nghĩ tới đây, Hắc Viêm đột nhiên giãy khỏi rồng cái bên người, bay đáp xuống đất. Quốc vương thẳng tắp tuấn mỹ, cho dù là một mình đứng trước mặt mọi người, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm giác được uy nghiêm vương giả lẫm liệt không thể xâm phạm trên người hắn.

“Tống Mặc Grilan.” Đôi mắt màu vàng của Hắc Viêm nhìn xuyên một mạt tối tăm cuối cùng trong bóng đêm, “Y đang ở đâu?”

Không ai trả lời hắn.

“Y không ở tại Grilan?”

Hắc Viêm lại hỏi một câu, người Grilan quay mặt nhìn nhau, hiện tại bọn họ mới làm rõ được nguyên nhân đám cự long này nửa đêm không ngủ, chạy tới Grilan đánh nhau với ma quân, thì ra, là vì lãnh chủ đại nhân sao?

Bọn họ hiển nhiên không mang ý tốt với lãnh chủ đại nhân! Người Grilan siết chặt súng trường và vũ khí khác mang từ nhà ra, ánh mắt nhìn Hắc Viêm và các cự long trở nên bất thiện.

Mấy con rồng cái lục tục đáp xuống, đứng sau lưng Hắc Viêm, bày vẻ kẻ hộ vệ.

“Trả lời vấn đề của ta.”

Người Grilan không lên tiếng, Hắc Viêm cảm thấy không kiên nhẫn, đôi mắt vàng lóe qua bực bội. Sức mạnh hoàn toàn thức tỉnh rất khó khống chế, đây cũng là nguyên nhân cự long kiên trì mang Hắc Viêm về long đảo. Cự long không có ký ức kế thừa hoàn chỉnh, sẽ bị sức mạnh cường đại trong người điều khiển, kết quả tệ nhất, là vì sức mạnh mà trở nên điên cuồng. Chỉ có trưởng lão cự long trên long đảo, mới có thể dạy Hắc Viêm cách hoàn toàn khống chế sức mạnh.

Bọn họ phải nhanh chóng mang Hắc Viêm đi, nếu không phải suy nghĩ tới sự kiên trì của Hắc Viêm, bọn họ căn bản sẽ không phí lời với tể tướng Murphy như thế. Cự long muốn một quốc gia còn không phải rất dễ sao? Hủy diệt Obi, bọn họ có thể đoạt một nước khác, hoặc, trực tiếp sáng tạo một quốc gia cho Hắc Viêm trên đại lục Quang Minh!

Lão quản gia John ra hiệu mọi người tạm yên đừng nóng, bước tới, nhìn Hắc Viêm và cự long sau lưng hắn, nói: “Lãnh chủ đại nhân quả thật không ở Grilan.”

“Y đi đâu?”

“Chisa.” Lão John không định che giấu, cái này không cần thiết, “Lãnh chủ đại nhân tham gia điển lễ đăng cơ của quốc vương Chisa, đã đi được vài ngày rồi.”

Hắc Viêm híp mắt lại, nhìn lão John một lúc, lập tức quay người, hắn xác định, người trước mặt không nói dối, Chisa sao?

Một con rồng cái gầm lên một tiếng kéo dài, các cự long lập tức vung hai cánh, thoát khỏi vòng chiến. Nếu mục tiêu không có mặt, bọn họ không cần phải ở đây lãng phí thời gian nữa.

Các ma quân lục tục bắn tên nhắm vào cự long, binh sĩ sức tay kinh người, trực tiếp phóng trường thương vào cự long, bọn họ cực kỳ phẫn nộ!

Mấy con bụng bự đáng chết này vỗ mông đi lấy người, nhưng bọn họ thì phải xử lý chuyện sau đó! Sau cuộc chiến, đất đai thê thảm, nhà mới xây bị dẫm nát, một phần ruộng đồng cũng gặp họa hủy diệt. Cực khổ và mồ hôi làm cả ngày lẫn đêm đều phí trắng. Ma quân không ai không nghiến răng nghiến lợi với cự long, hận không thể cắn rớt cái bụng bự đầy thịt của mấy tên đó!

Quan trọng hơn là, nếu để cho vương phi Laurent đã về ma giới thấy tình cảnh này, bọn họ tuyệt đối không có quả ngọt mà ăn. Vương phi đánh thân vương cũng chẳng chút mềm lòng, xem đầu họ như bóng để đá càng là chuyện nhỏ.

Tướng lãnh cao nhất của ma quân vung trường kiếm, gầm lên với cự long đã bay xa: “Ông và các ngươi thề không đội trời chung!”

Tại Grilan, người có thể lý giải được tâm tình của ma quân lúc này chỉ có các tiền kỵ sĩ giáo hội, giúp ma quân cùng làm việc. Các ma quân bị các kỵ sĩ cảm động, đưa than trong tuyết, thật đúng là một đám người tốt!

Hai tập đoàn chiến đấu vốn nên nước lửa bất dung, trong lao động cần cù, đã kết tình cảm cách mạng sâu sắc.

Nếu đại chủ giáo của giáo hội thấy cảnh này, tuyệt đối lọt tròng mắt.

Khi một nhà thân vương Myers mang theo mấy cái rương từ ma giới về, thấy chính là cảnh này. Ma quân và kỵ sĩ giáo hội, tay cầm tay, vai bá vai, dưới mặt trời rực rỡ, tiêu sái đổ mồ hôi hạnh phúc và hữu nghị… quả thật giống như tiểu mạch mọc trên gấm hoa, làm người kinh ngạc.

“Đây là chuyện gì?”

Laurent nhíu mày, thân vương Myers cũng vô cùng khó hiểu, Rhys thì có thể đoán được vài phần, nhướng một bên mày, “Cha, mẹ, tại Grilan, tất cả đều có khả năng.”

Lão quản gia John thấy một nhà thân vương, thái độ khác hẳn trước kia, chủ động đi lên thăm hỏi.

Thân vương và vương phi đều nhìn ông một cách quái dị, kỵ sĩ vàng ban đầu đánh cho thân vương ngã bẹp này, hôm nay sao lại dễ nói chuyện như thế? Rhys cũng cảm thấy được thái độ lão John vô cùng kỳ quái, hoài nghi nhìn ông, lập tức, nghi hoặc của hắn đã được giải đáp.

“Ngươi là nói, cự long?”

“Đúng.” Lão John nhìn Rhys, nói: “Mục tiêu của họ chắc là lãnh chủ đại nhân. Chẳng qua sau khi ta nói với họ lãnh chủ đại nhân không ở đây, đã đi tham gia điển lễ đăng cơ của quốc vương Chisa, thì đã đi rồi.”

Đi rồi?

“Lúc nào?”

“Không lâu trước.”

“Đáng chết!”

Rhys lập tức giơ tay phải lên, vẽ một hàng phù văn đen giữa không, sau một trận cuồng phong, cốt long định cư trong rừng Phỉ Thúy, xuất hiện trên đầu mọi người. Rhys nhảy bật lên, đứng trên đầu cốt long, hắn không bận tâm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng tới bên cạnh Tống Mặc.

“Không thể cho con rồng mập đó thành công!” Rồng mập đáng chết, luôn có ý đồ với bà xã hắn, lần này tuyệt đối phải đánh chết tên đó!

Cốt long dẫn Rhys đi xa, Laurent lạnh lùng nhìn lão John một cái, tiếp theo khuỵu một gối xuống, phù văn đen men theo lòng bàn tay chìm vào mặt đất, mặt đất nứt ra một đường thật lớn, cửa thông tới ma giới, được mở ra. Mấy chục địa hành long toàn thân áo giáp lục tục chui ra. Răng nanh thật lớn, dường như còn mang theo mùi tanh của huyết thịt cắn nuốt không lâu trước.

“Ahaso, ngươi dẫn người đi theo con trai ta, giúp đỡ nó.”

“Tuân lệnh, vương phi điện hạ!”

Bộ phận tinh nhuệ nhất trong ma quân Sherlund, cưỡi trên địa hành long, tay cầm trường thương, đi theo Rhys. Chẳng qua, sau lưng những ma quân tinh nhuệ này, không ai ngoại lệ không mang theo một cây xẻng công binh, trong nhiều ngày lao động, ma quân phát hiện, công cụ Grilan cung cấp này, so với một vài vũ khí còn tiện dụng hơn nhiều…

Thân vương Myers nhìn ma quân đi xa, quay đầu lại, nói với quản gia: “John Rand, ngươi cho rằng, mình rất thông minh?”

“Không, ta không nghĩ thế.” Trên mặt lão John không mang chút khẩn trương nào.

“Ngươi lợi dụng con trai ta!”

“Vậy sao?” Lão John đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Nếu hắn muốn trở thành bạn đời của lãnh chủ đại nhân, thì phải chứng minh bản thân!”

“Cái gì?” Thân vương Myers và vương phi đồng thời ngạc nhiên, tiếp theo tức giận, vương phi Laurent tức giận nói: “Lẽ nào ngươi hoài nghi tình cảm con trai ta dành cho Tống Mặc Grilan?! Ma tộc có lẽ bỉ ổi gian xảo, nhưng, chúng ta đối với tình cảm của mình luôn thành thật, hơn nữa trung thành!”

“Ta không hoài nghi điểm này.” Lão John nghiêm túc trả lời: “Ta chỉ hy vọng hắn chứng minh, hắn đủ tư cách đứng bên cạnh lãnh chủ đại nhân. Không liên quan thân phận hay tài phú. Hiện tại xem ra, hắn có vẻ làm được điểm này.”

“…” Thân vương Myers và vương phi đồng thời trầm mặc. Lẽ nào, đây chính là nhà mẹ đẻ làm khó nhà chồng mà xã hội nhân loại nói tới sao? Lẽ nào người này không lo lắng Tống Mặc Grilan thật sự bị đám rồng mập đó cướp mất?

“Không cần lo lắng.” Lão John cười, “Trừ kỵ sĩ đi theo bên cạnh lãnh chủ đại nhân, còn có một đội ngũ khác mai phục. Huống hồ, ta không tin, con trai của các ngươi, không an bài nhân thủ bên cạnh lãnh chủ đại nhân.”

Lão John nói là thật, hôm Tống Mặc xuất phát, Harold và Touro thống lĩnh đội ngũ cũng xuất phát theo thông đạo địa tinh đào ra, đi theo Tống Mặc. Địa đạo tiện cho họ dễ dàng vận chuyển pháo cối và đại bác, có những thứ này, cự long không động thủ thì thôi, một khi động thủ, tuyệt đối nã họ không thương lượng. Còn sao dám chắc chắn Rhys sẽ an bài người bên cạnh Tống Mặc… tiền kỵ sĩ vàng biểu thị, giao thiệp với ma tộc gần hai ngàn năm, ông đối với thói quen của chủng tộc này thực sự rất quen thuộc.

Thân vương và vương phi đồng thời không nói nữa. Nhìn nhau một cái, có một kẻ tâm tư thâm trầm lại xoi mói thế này bên cạnh Tống Mặc, con trai muốn lấy được bà xã, thật sự gánh nặng và đường xa.

Chỉ là, bọn họ đều đã bỏ qua, một đám cự long bay trên trời, kỵ binh ma tộc cưỡi địa hành long, đồng thời xuất hiện trên đại lục Quang Minh, rốt cuộc có nghĩa là gì…

Tống Mặc lúc này, không ý thức được vì mình, mà một trận hỗn loạn đã nổi lên trên đại lục Quang Minh.

Sau khi điển lễ đăng cơ kết thúc, y tạm thời ở lại Chisa.

Khế ước của Nelson ký với Harold coi như hoàn thiện, nhưng, Tống Mặc vẫn muốn bổ sung một vài nội dung, chẳng hạn, thầy dạy vương thất Nelson đáp ứng, cùng đầu bếp tay nghệ cao cấp.

Nhìn nội dung mới thêm trên khế ước, Nelson không khỏi co giật khóe môi, thầy dạy hắn có thể lý giải, dù sao, cái này đã nói trước rồi, nhưng, đầu bếp?

“Grilan thiếu đầu bếp sao?” Nelson đã ăn quen thức ăn của Grilan, ngược lại cảm thấy thức ăn trong cung đình mùi vị thật sự không ra gì.

Tống Mặc gõ bàn, “Ta chỉ là thích tay nghề của ngự trù vương cung.”

“Được rồi.” Chỉ là mấy đầu bếp mà thôi, Nelson không nhỏ nhen. Hắn cảm thấy, chuyện này căn bản không cần phải trịnh trọng viết vào khế ước.

“Không thể nói như thé.” Tống Mặc lấy lại khế ước Nelson đã ký, nhìn một lượt, “Vẫn nên chính thức chút mới tốt, có thể bảo đảm lợi ích hai bên.”

“Được rồi.” Nelson nhún vai, chỉ có khi ở riêng với Tống Mặc, hắn mới sẽ thả lỏng như thế, từ khi ngồi lên vương vị, hắn trở nên cẩn trọng ngôn hành, hắn không thể để cho người khác có cớ bắt lấy nhược điểm của mình, hắn phải trở thành quốc vương ưu tú hơn vương huynh, mới có thể hoàn toàn xóa đi điểm nhơ do hắn phản loạn giành lấy vương vị.

Tống Mặc lý giải Nelson, bỏ đi không vui trước đó, y và Nelson coi như là bạn.

“Ngươi không nên tự siết mình quá chặt, như vậy mệt lắm.”

Tống Mặc hiếm khi nói như thế, Nelson hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, thở dài, nói: “Hết cách, trong cung đâu đâu cũng là tai mắt, một khi ta lộ chút sơ hở, những lão hồ ly ngửi được mùi tanh đó, sẽ lập tức nhào lên.”

Lão hồ ly?

Tống Mặc hứng thú sờ khóe môi, xem ra, mấy hôm nay lão Josh và lão Camer quả thật khiến Nelson rất khó chịu. Một nguyên nhân trong đó, rất có thể là do câu nói của Nelson với y, những quý tộc này cho rằng, quốc vương đem phần lớn công lao đoạt được vương vị của hắn quy ột lãnh chủ địch quốc là không thích hợp, như vậy sẽ đẩy họ đi đâu?

Sóng yên gió lặng vào điển lễ đăng cơ, rất nhanh sẽ bị mâu thuẫn tranh quyền đoạt lợi đánh vỡ.

Nelson biết hiện tại vẫn chưa phải lúc động thủ, hắn phải điều quân riêng của mấy lão hồ ly đó đi trước, mới có biện pháp đối phó với từng người. Đây là Tống Mặc kiến nghị với hắn, không có quân đội, những người đó, tương đương với hổ đã bị nhổ nanh, mặc hắn vò nắn.

“Cũng không thể quá đáng.” Tống Mặc nhắc nhở Nelson, “Dù sao, ngươi vẫn phải nhờ vào họ thống trị quốc gia.”

“Ta biết.” Nelson gật đầu, đột nhiên mở miệng nói: “Olivia, đã tìm ngươi sao?”

“Đúng.” Tống Mặc không cảm thấy kỳ quái vì Nelson biết chuyện công chúa Olivia từng gặp y, là chủ nhân cung đình, nếu Nelson không phát giác chuyện này, đó mới là vấn đề, “Cháu gái của ngươi, là một tiểu cô nương thú vị.”

“Thú vị?” Nelson hỏi ngược lại một câu, lập tức vực tinh thần, người có thể khiến Tống Mặc nói thú vị, không nhiều.

“Rất thú vị.” Tống Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Cá nhân ta kiến nghị, tốt nhất ngươi đừng gả cô ta vào vương thất nước khác, nếu không, ngươi sẽ có phiền phức.”

“Ngươi là nói, ta nên giữ nó lại?” Nelson siết chặt nắm tay, “Vậy không phải đúng như ý muốn của nó sao?”

“Ngươi giết chết cha mẹ và anh trai của cô ta, quả thật nên có bồi thường cho cô ta.” Tống Mặc nghiêm sắc nói: “Giữ cô ta lại Chisa, cung cấp cuộc sống hậu đãi cho cô ta, tìm cho cô ta một người chồng anh tuấn giàu có, đây là việc ngươi nên làm.”

“Anh tuấn, giàu có?” Nelson lẩm nhẩm lại lời Tống Mặc, ánh mắt lấp lóe, không bao hàm thế gia và quyền lực?

“Ta không phải bắn tiếng đe dọa, cô ta là một nhóc con có dã tâm, cũng là một công chúa thân mang thù hận. Rất không may, ngươi là chú của cô ta, cũng là kẻ thù của cô ta. Cho dù có gả cô ta đi xa, chỉ cần vào vương thất, cô ta sẽ nghĩ hết mọi cách đạt được quyền lực.”

“Vậy thì thế nào?”

“Cô ta còn có một em trai.” Tống Mặc nói, “Ngươi gả chị đi xa, em trai, ngươi muốn làm gì? Chỉ cần công chúa Olivia nắm được quyền lực, cho dù cô ta cả đời không thể trở về Chisa, cũng sẽ trở thành hậu thuẫn cho em trai cô ta. Ngươi giết chết đại vương tử của quốc vương tiền triều rồi, gả công chúa đi xa rồi, nếu lại động thủ với tiểu vương tử, thần quân vương quốc, sẽ nhìn ngươi thế nào?” Thực tế, nếu vào ngày Nelson đoạt được vương vị, giết sạch cả nhà quốc vương, tuy sẽ bị người chỉ trích, nhưng sẽ không để lại mối họa ngầm nào, tình hình hiện tại là, công chúa Olivia tâm mang thù hận rất không an phận, cô ta và em trai của cô ta, sẽ mang tới cho Nelson phiền phức không nhỏ.

Nelson trầm mặc.

“Suy nghĩ cho kỹ đi.” Tống Mặc đứng lên, đi tới cạnh Nelson, vỗ vai hắn, “Khống chế nguy hiểm trong tay mình, mới là đúng đắn nhất.”

Nelson cuối cùng gật đầu.

Tống Mặc thở ra một hơi, y không phải vì muốn giúp Olivia mới nghĩ biện pháp thuyết phục Nelson, y chỉ là giữ lại một chọn lựa cho bản thân. Chỉ cần Nelson không nổi tâm tư khác, Olivia sẽ chỉ trở thành chứng cứ hắn thiện đãi con của tiền quốc vương. Nhưng, nếu hắn tính toán y giống như trước, Olivia và em trai của cô ta, sẽ là con bài không tồi.

Tống Mặc không thích con người và tính cách của Olivia, nhưng, cái này không cản trở y giữ Olivia lại Chisa, để Nelson phải thương gân não.

Đi trên hành lang vương cung Chisa, Tống Mặc hít sâu một hơi, y không thích tính toán người khác như thế, nhưng, vì bản thân, vì Grilan, y chỉ có thể làm thế.

Lúc này, trong không khí bên cạnh đột nhiên xuất hiện xao động, ma tộc Tống Mặc từng thấy trước đó hiện ra giữa trời, “Lãnh chủ đại nhân, xin nhanh chóng rời khỏi Chisa. Rhys đại nhân đã trên đường tới đây, chúng ta bảo hộ ngài đi hội họp đại nhân.”

Thần sắc ma tộc có hơi bất thường, Tống Mặc ngừng bước, nhìn ma tộc trước mắt, ánh mắt chậm rãi híp lại. Rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra?

/153

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status