Sau khi ký khế ước, công việc xây dựng thành thương nghiệp ngầm triển khai tuần tự, tinh linh và người lùn đều không vội đi, tạm thời ở lại Grilan.
Người lùn mỗi ngày bận cùng địa tinh chu nho thảo luận nguyên liệu xây dựng và khoáng thạch cần có của thành ngầm, thấy bản vẽ thành thương nghiệp chu nho vẽ ra, không nói người lùn trẻ tuổi, ngay cả ba trưởng lão người lùn cũng sáng mắt. Bọn họ lần đầu tiên thấy bản vẽ thế này, mỗi chi tiết nhỏ của kiến trúc đều biểu hiện rất rõ ràng.
“Thật sự là nghệ thuật lợi hại.”
Ba lão người lùn cầm bản vẽ không muốn buông tay, Ayton được Tống Mặc ủy nhiệm làm kiến trúc sư trưởng của thành thương nghiệp ngầm rõ ràng đắc ý chỉnh mũ an toàn, “Cái này có là gì, tại Grilan, ngay cả con nít ba tuổi cũng biết làm sao vẽ cái này.” Lời nói rõ ràng khoa trương, nhưng đủ để nói rõ, kỹ thuật vẽ thế này, tại Grilan không phải là bí mật gì.
“Cái gì?”
Ba trưởng lão người lùn đồng thời kinh ngạc, lộ ra vẻ không thể hiểu nỗi. Kỹ thuật thế này, nên là do người thông minh nhất trong tộc nắm giữ, sao lại dễ dàng truyền dạy cho hài tử? Còn là chủng tộc khác?
“Có gì phải kỳ quái.”
Địa tinh Mills phụ trách đốc công đi tới, nó và Ayton đã trở thành cặp bạn tốt, chỉ cần có một người ở đây, luôn sẽ thấy người kia, “Đây là lãnh chủ đại nhân truyền dạy cho chúng ta, lãnh chủ đại nhân hào phóng mà tài đức, kỹ thuật họa này, chỉ là một môn cơ bản trong trường học của Grilan mà thôi.”
Mills nói, ba trưởng lão người lùn càng thêm khó hiểu, kỹ thuật bảo bối này, chỉ là một môn học cơ bản?
Địa tinh và chu nho nhìn nhau một cái, dứt khoát đề nghị ba lão người lùn đến trường học của Grilan xem thử, tất cả đều sẽ hiểu rõ.
“Chúng ta đi, thích hợp không?” Bất luận là chủng tộc nào, đều sẽ không dễ dàng để người ngoại tộc học được kỹ thuật của mình. Người lùn giỏi luyện kim, kỹ thuật chế tạo vũ khí gần như không truyền cho người ngoài. Còn về Giosan và Mosby, bọn họ bị tộc truy nã, được Tống Mặc thu lưu, nên về mặt nhận thức, đã xem mình là người Grilan, tự nhiên sẽ không keo kiệt truyền thụ kỹ thuật rèn sắt cho nơi này. Chẳng qua, cũng là hai người lùn này từ ban đầu đã một mình che giấu tộc nhân, bán vũ khí a tộc, thì sẽ giữ quy tắc sao?
“Không sao, lãnh chủ đại nhân sẽ không để ý.” Ayton cười nói: “Nếu chư vị muốn, cũng có thể tham dự, chẳng qua để trao đổi, cần phải dạy mấy bữa luyện kim cho các hài tử trong trường. Không cần phải là tri thức quá sâu, chỉ cần dạy chúng nên làm sao phân biệt khoáng thạch, là được.”
Ba lão người lùn thương lượng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hiếu kỳ, mang mấy người lùn trẻ tuổi đến trường học. Hiệu trưởng Houma đang dạy lớp ma pháp cho các hài tử, thấy người lùn đột nhiên tới xem, ánh mắt lấp lóe, gương mặt cực kỳ đặc sắc, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Thực ra, hắn chỉ là biểu đạt thiện ý, nhưng trong mắt người lùn, lại biến thành không mang ý tốt.
Người này, là thầy?
Rõ ràng là ma pháp sư!
Thò đầu vào nhìn các hài tử đang nghiêm túc nghe giảng trong phòng học, lại nhìn Houma với ‘nụ cười có trá’, trong lòng các người lùn bắt đầu đánh trống. Bọn họ thực sự không giỏi giao thiệp với ma pháp sư, hiện tại bỏ đi, còn kịp không?
Houma lại mở miệng vào lúc này: “Hoan nghênh tới tiểu học Grilan, các em, vỗ tay.”
Tiếng vỗ tay vang lên bốp bốp, thấy đôi mắt lớn lấp lánh của các hài tử, người lùn làm sao cũng không bỏ đi được. Ba trưởng lão người lùn đồng thời hiện lên một suy nghĩ, bọn họ, có phải bị tính kế không?
Khi các người lùn đang khó xử ở trường học, Mills và Ayton lừa bọn họ vào địa bàn của Houma lại đã bắt đầu làm việc. Còn về các người lùn tại trường học được nhận ‘hoan nghênh’ nhiệt liệt bao nhiêu, Mills và Ayton bảo rằng, không liên quan tới họ.
Lãnh chủ đại nhân không phải nói, lực lượng thầy dạy ở trường vẫn rất mỏng manh, thêm vài người thầy, cho dù là tạm thời, cũng tốt. Những người lùn này kéo gia đình tới Grilan ăn chặn, không bắt bọn họ bỏ chút cống hiến, thực sự là khó chịu.
Đã vào tay Houma, không moi mấy thứ trong bụng ba lão người lùn ra, Mills và Ayton thề sẽ viết ngược tên mình!
“Ayton, ngươi thật sự không giống chu nho.”
Mills cài lại dây mũ an toàn, vừa nói xong, đã bị Ayton gõ một cái lên đầu.
“Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi cũng không giống địa tinh! Làm việc đi.”
Vì xây dựng thành ngầm, Tống Mặc đã triệu tập một phần địa tinh và chu nho làm việc trong tiệm về, ngoài ra phái một vài người Grilan tạm thời thay thế công việc của họ. Các địa tinh và chu nho không oán trách gì, sau khi giao phó công việc hoàn tất thì bắt đầu lục tục về lãnh địa.
Địa tinh Joybis không trở về, nó phụ trách bàn chuyện bán vũ khí với Seeger, đã có mặt mũi, giao dịch đang tiến hành tới phần mấu chốt, tạm thời không thể đi, Tống Mặc dứt khoát để nó ở lại trong tiệm, phụ trách an bài và điều động nhân viên của tiệm trong thời gian này. Không tới mức vì đột nhiên đổi nhiều người mà có sai sót gì.
Joybis thầm báo oán với chu nho sắp trở về, nó đã rất lâu không gặp lãnh chủ đại nhân, cũng muốn về thăm. Chu nho chuyển nguyên văn lời của Joybis về cho Tống Mặc, Tống Mặc cười ha ha, nhớ lại lần đầu tiên gặp Joybis, lúc đó, y cướp của Joybis một túi kim tệ, ai có thể ngờ, túi kim tệ đó lại là của tinh linh, mà sau đó lại phát sinh rất nhiều chuyện.
“Mang bức thư này cho Joybis, nói với nó, làm cho tốt, ta xem trọng nó.”
Tống Mặc giao thư đã viết xong cho người Grilan sắp tới tiệm, dẫn đầu là một tu sĩ mà Harold dẫn tới trước kia.
Cho dù có thành kiến khá sâu với giáo hội, nhưng Tống Mặc cũng phải thừa nhận, Quang Minh giáo hội thật sự là nhân tài như nước. Không nói đám người Harold lúc mới tới ai nấy văn võ song toàn, chỉ nói đám Mies tới sau này, tạo những đột phá ở lĩnh vực y học, cũng đủ khiến Tống Mặc cười không thể ngậm miệng. Càng không cần nói đoàn kỵ sĩ giáo hội đã cống hiến thật lớn cho xây dựng cơ sở và sự nghiệp nông canh của Grilan!
Gần đây Airth và Bobbys cuối cùng cũng được nhàn nhã, mai rùa vàng không còn cần phải đi khắp nơi cứu hỏa nữa, kỵ sĩ đoàn cũng đột nhiên thanh nhàn. Nguyên nhân là tinh linh thay thế công việc của họ.
So với các kỵ sĩ chỉ có thể chọi cứng, tinh linh với thân thủ quen thuộc và nhanh nhẹn khi đối phó thực vật, khiến bọn họ ở giữa những thực vật cuồng bạo, như vào chốn không người.
Tuy thực vật trong rừng tinh linh cũng có tính cách thế này hoặc thế kia, giống như Gerrees nói, khoai tây của Grilan còn ôn thuận hơn ở Lục sâm lâm nhiều, nhưng đối với năm tinh linh khác mà nói, ruộng của Grilan, vẫn có lực hấp dẫn rất lớn.
Từ thóc chưa từng tiếp xúc, tới khoai lang lớn quá sức tưởng tượng, khoai môn có thể bay trên trời, còn có bắp có thể chơi trò trốn tìm, đều khiến các tinh linh mê say.
Tống Mặc nhìn bắp trốn trái trốn phải trong đất, cùng năm tên vui tới quên trời đất, khóe môi giật giật, quay lại nhìn Gerrees mặt lạnh một cái, hy vọng đối phương có thể ình một lời giải thích.
Những tên này, thật sự là tinh linh sao? Sao y lại cảm thấy, có gì đó không đúng?
Gerrees lạnh lùng đảo mắt nhìn Tống Mặc một cái, cái gì cũng không nói, trực tiếp quay người đi.
Tống Mặc nghẹn một bụng tức, xém chút phun máu.
Y thật sự rất muốn nói một câu: Đồng chí tinh linh, kiêu ngạo là không thể dùng. Bình dị gần người mới là vương đạo! Thật sự chọc giận y rồi, tinh linh tên Bod kia cứ tiếp tục ở trong thủy tinh cầu ngủ tới khi đất trời sụp đổ đi.
Tống Mặc đang âm trầm chọt tiểu nhân Gerrees, tinh linh trong ruộng bắp đã di chuyển trận địa, chạy vào ruộng khoai lang. Bắp đã rớt xuống đất không còn bất cứ lực sát thương nào nữa, đợi khi các tinh linh đi khỏi, các lãnh dân chờ ở bên cạnh bắt đầu cầm túi thu gom bắp trên đất, tuy phần lớn đều đã thành hạt bắp, nhưng mọi người không để ý.
Trong ruộng khoai lang, các tinh linh di chuyển chớp nhoáng, chơi đầy hưng phấn, dây khoai lang quất tràn đầy uy lực, cũng đành phải chịu kiếp bị cắt thành từng khúc. Tống Mặc ngửa đầu thở dài, bỏ đi, cho bọn họ chơi đi, dù sao y cũng không có tổn thất gì, còn tiết kiệm được nhân lực.
Tống Mặc nghĩ thế, nhưng đoàn kỵ sĩ giáo hội thì không vậy. Những tinh linh này cướp mất công việc của họ! Khiến các kỵ sĩ đã bị tẩy não thành công, lấy lao động làm vinh quang rất không quen. Các kỵ sĩ biết phân lượng của mình, bọn họ không phải đối thủ của tinh linh, chỉ có thể nhân lúc tinh linh không có đây tăng ca thêm giờ, luôn là khi trời tối sẽ chạy vào ruộng, làm ca đêm.
Sáng không dược, tối phải được chứ!
Dù sao bị thương thì có bệnh viện, bọn họ không để ý.
Thế là, vào mùa thu hoạch, người Grilan trên mặt đất không còn được một giấc ngủ ngon. Luôn là nửa đêm bị tiếng chiến đấu ồn ào ở trong ruộng đánh thức, tiếp theo chính là ánh vàng chói mắt, muốn ngủ cũng ngủ không được. Dưới tình thế này, toàn bộ đều dọn vào thành ngầm, cuối cùng cũng có thể cách được âm thanh ồn ào.
Đối diện với kết quả này, Tống Mặc trợn mắt nghẹn họng.
Đây gọi là có cạnh tranh mới có áp lực sao? Hay là các kỵ sĩ đã bị một hệ liệt lao động cải tạo khiến cho gân não không bình thường rồi?
Còn về các tinh linh bị cướp đi lạc thú nên làm sao… Tống Mặc nhớ tới mía và nho ở biên cảnh lãnh địa, cùng lắm thì cho những tinh linh này đi chơi trò trốn tìm với mía, cái gì cũng có biện pháp giải quyết thôi.
Chẳng qua, người lùn ở lại vì giúp đỡ xây dựng thành ngầm, tinh linh ở lại vì cái gì? Cũng không thể thật sự là vì vui thích với thực vật cuồng bạo của Grilan chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Mặc nhớ tới một câu nói của Gerrees, “Allan là anh em họ hàng của Bod.”
Thở dài, được rồi, vấn đề lại trở về khởi điểm, xem ra, nhất định phải nói chuyện với Rhys rồi.
Nhưng hiện tại thật sự không phải là thời cơ tốt.
Hắc Viêm lại lần nữa chiếm cứ hầm rượu của thành ngầm, rượu nho ở đây không bán ra ngoài, cũng là rượu được ủ thời gian dài nhất, mùi vị tốt nhất.
Tống Mặc kiên trì, thứ tốt nhất định phải giữ lại ình. Không muốn lại tiện nghi cho con rồng bụng bự đó.
Hiện tại cũng không phải là lúc tính toán nhiều như thế, chỉ cần con rồng bụng bự này đừng lại gây phiền cho y trong thời gian này, Tống Mặc đã cảm tạ trời đất. Còn về Rhys cũng chạy tới hầm rượu, cả ngày trừng mắt với Hắc Viêm, Tống Mặc không phúc hậu nghĩ, hai vị này liệu một ngày nào đó có đột nhiên thấy vừa mắt nhau, diễn một màn yêu nhau giết nhau khoáng thế tuyệt luân không nhỉ?
Nghĩ thôi cũng rét.
Nhưng, Rhys là người yêu của y thì phải? Sao y lại có suy nghĩ như thế chứ?
Tống Mặc tiếp tục rét.
“Lãnh chủ đại nhân, ta có một chuyện muốn nói với ngài.”
Địa tinh Mills nhân lúc rảnh công việc, tìm tới Tống Mặc, Tống Mặc đang bận chỉnh lý kho, là bên bỏ vốn xây dựng thành thương nghiệp, y không phải chỉ bỏ vào một con số nhỏ.
“Chuyện gì?”
Tống Mặc bảo lão John tiếp tục kiểm kê ghi chép, mình và Mills ra ngoài.
“Về chuyện xây dựng thành thương nghiệp ngầm.” Mills ngừng một chút, thấy Tống Mặc ý bảo nó nói tiếp, mới tiếp tục lên tiếng: “Lượng công việc lớn thế này, chỉ dựa vào địa tinh và chu nho hiện có trong lãnh địa, thì không thể nào hoàn thành trong thời hạn. Người lùn có thể giúp đỡ, nhưng bọn họ không giỏi việc xây dựng này.”
“Cho nên?”
“Tôi có một vài người bạn địa tinh, Ayton cũng liên hệ được với rất nhiều chu nho trong thời gian kinh doanh cửa tiệm, nếu lãnh chủ đại nhân cho phép, tôi và Ayton đề nghị ngài có thể thuê những người này, tiền lương không cần nhiều lắm, chỉ cần có thể cho bọn họ ăn no là được rồi.”
Tống Mặc trầm mặc, qua rất lâu, mới nói với địa tinh thấp thỏm bất an: “Mills, ta biết ngươi muốn giúp đỡ đồng tộc. Nhưng, những người này, có thể tin không?”
“Lãnh chủ đại nhân…” Vẻ mặt Mills trở nên khẩn trương, “Tôi biết, danh tiếng địa tinh không tốt lắm, nhưng, tôi có thể bảo đảm, bọn họ tuyệt đối sẽ không có tâm tư không tốt với Grilan, cũng sẽ không tiết lộ chuyện ở đây ra ngoài!”
Tống Mặc nhìn Mills một lát, “Mills, ta tin ngươi. Chuyện này để ta suy nghĩ một chút, được không?”
“Lãnh chủ đại nhân, thực sự rất cảm kích ngài!”
Tống Mặc vội xua tay, “Đừng vội cảm ơn ta, có thể thuê họ không, ta còn chưa quyết định.”
“Ngài nguyện ý suy nghĩ, đã đáng cho chúng tôi cảm kích.” Mills nói: “Huống hồ, trong tay ngài có nước mắt của địa tinh, tất cả địa tinh, đều sẽ xem ngài là bạn, cho dù ngài cuối cùng quyết định không thuê địa tinh làm việc, chúng tôi vẫn cảm kích ngài.”
Tống Mặc nhếch môi, gãi đầu, “Mills, ngươi nói thế, ta thật sự không có cách nào quyết tâm cự tuyệt ngươi. Được rồi, ngươi để mấy địa tinh đó phái vài đại biểu tới Grilan nói chuyện, ngoài ra thông báo cho Ayton, cũng gọi chu nho tới. Đúng như ngươi nói, công trình lớn thế này, chỉ dựa vào nhân thủ hiện tại, quả thật rất khó hoàn thành trong kỳ hạn.”
“Cảm ơn ngài, lãnh chủ đại nhân!”
Mills thỏa mãn đi, Tống Mặc sờ mũi, cười khổ hai tiếng, bỏ đi, cứ coi như làm chuyện tốt.
“Trong tay ngươi có nước mắt của địa tinh?”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói của Laurent, Tống Mặc bị dọa nhảy dựng, xoay người lại, nhìn Laurent mặc đầm dài màu đỏ, vỗ vỗ ngực, Rhys cũng vậy, Laurent cũng vậy, lẽ nào ma tộc đều thích xuất hiện sau lưng người khác bất ngờ như vậy, dọa ngươi chơi sao?
“Đúng là ta có.” Tống Mặc gật đầu, “Có quan hệ gì sao?”
Laurent cười nhẹ một tiếng, “Không có gì.”
Vào lúc này, dưới chân Tống Mặc đột nhiên dao động một cái, tiếp theo, lại một cái, bên cạnh Tống Mặc không có chỗ nào mượn lực, thấy sắp bị ngã, thì được Laurent ôm eo lại.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Laurent cười cười, buông Tống Mặc ra, lại đột nhiên như phát giác được cái gì, vẻ mặt biến đổi, dưới chân dâng lên phù văn đen, thoáng chốc không thấy tông tích.
Tống Mặc đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày, xảy ra chuyện gì?
Cùng lúc này, các địa tinh đang phụ trách mở thông đạo từ Grilan tới hành tỉnh tây bắc, khi đào tới trung tâm rừng Phỉ Thúy, bị một bức tường màu vàng cản lại. Cuốc mấy cái, xẻng công binh trong tay địa tinh cũng bị cong lưỡi, nhưng bức tường màu vàng đó không lưu lại một chút dấu vết nào.”
“Dùng thuốc nổ đi.”
Các địa tinh thương lượng một chút, chọn cho nổ. Bức tường này chắn ở đây, chỉ có thể đổi đường, làm lỡ công việc. Không bằng cho nổ, sụp rồi, đào tiếp là xong.
Một lần không được, hai lần, hai lần không được, ba lần, lượng thuốc nổ dần tăng thêm, cho tới hai lần cuối cùng, uy lực của vụ nổ gần như sánh bằng một lần động đất.
Cho dù là thế, bức tường màu vàng cản trước mặt họ, vẫn không hề có chút dao động, mà bên trong bức tường, hình như có thứ gì đó, đang từ từ thức tỉnh…
Người lùn mỗi ngày bận cùng địa tinh chu nho thảo luận nguyên liệu xây dựng và khoáng thạch cần có của thành ngầm, thấy bản vẽ thành thương nghiệp chu nho vẽ ra, không nói người lùn trẻ tuổi, ngay cả ba trưởng lão người lùn cũng sáng mắt. Bọn họ lần đầu tiên thấy bản vẽ thế này, mỗi chi tiết nhỏ của kiến trúc đều biểu hiện rất rõ ràng.
“Thật sự là nghệ thuật lợi hại.”
Ba lão người lùn cầm bản vẽ không muốn buông tay, Ayton được Tống Mặc ủy nhiệm làm kiến trúc sư trưởng của thành thương nghiệp ngầm rõ ràng đắc ý chỉnh mũ an toàn, “Cái này có là gì, tại Grilan, ngay cả con nít ba tuổi cũng biết làm sao vẽ cái này.” Lời nói rõ ràng khoa trương, nhưng đủ để nói rõ, kỹ thuật vẽ thế này, tại Grilan không phải là bí mật gì.
“Cái gì?”
Ba trưởng lão người lùn đồng thời kinh ngạc, lộ ra vẻ không thể hiểu nỗi. Kỹ thuật thế này, nên là do người thông minh nhất trong tộc nắm giữ, sao lại dễ dàng truyền dạy cho hài tử? Còn là chủng tộc khác?
“Có gì phải kỳ quái.”
Địa tinh Mills phụ trách đốc công đi tới, nó và Ayton đã trở thành cặp bạn tốt, chỉ cần có một người ở đây, luôn sẽ thấy người kia, “Đây là lãnh chủ đại nhân truyền dạy cho chúng ta, lãnh chủ đại nhân hào phóng mà tài đức, kỹ thuật họa này, chỉ là một môn cơ bản trong trường học của Grilan mà thôi.”
Mills nói, ba trưởng lão người lùn càng thêm khó hiểu, kỹ thuật bảo bối này, chỉ là một môn học cơ bản?
Địa tinh và chu nho nhìn nhau một cái, dứt khoát đề nghị ba lão người lùn đến trường học của Grilan xem thử, tất cả đều sẽ hiểu rõ.
“Chúng ta đi, thích hợp không?” Bất luận là chủng tộc nào, đều sẽ không dễ dàng để người ngoại tộc học được kỹ thuật của mình. Người lùn giỏi luyện kim, kỹ thuật chế tạo vũ khí gần như không truyền cho người ngoài. Còn về Giosan và Mosby, bọn họ bị tộc truy nã, được Tống Mặc thu lưu, nên về mặt nhận thức, đã xem mình là người Grilan, tự nhiên sẽ không keo kiệt truyền thụ kỹ thuật rèn sắt cho nơi này. Chẳng qua, cũng là hai người lùn này từ ban đầu đã một mình che giấu tộc nhân, bán vũ khí a tộc, thì sẽ giữ quy tắc sao?
“Không sao, lãnh chủ đại nhân sẽ không để ý.” Ayton cười nói: “Nếu chư vị muốn, cũng có thể tham dự, chẳng qua để trao đổi, cần phải dạy mấy bữa luyện kim cho các hài tử trong trường. Không cần phải là tri thức quá sâu, chỉ cần dạy chúng nên làm sao phân biệt khoáng thạch, là được.”
Ba lão người lùn thương lượng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hiếu kỳ, mang mấy người lùn trẻ tuổi đến trường học. Hiệu trưởng Houma đang dạy lớp ma pháp cho các hài tử, thấy người lùn đột nhiên tới xem, ánh mắt lấp lóe, gương mặt cực kỳ đặc sắc, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Thực ra, hắn chỉ là biểu đạt thiện ý, nhưng trong mắt người lùn, lại biến thành không mang ý tốt.
Người này, là thầy?
Rõ ràng là ma pháp sư!
Thò đầu vào nhìn các hài tử đang nghiêm túc nghe giảng trong phòng học, lại nhìn Houma với ‘nụ cười có trá’, trong lòng các người lùn bắt đầu đánh trống. Bọn họ thực sự không giỏi giao thiệp với ma pháp sư, hiện tại bỏ đi, còn kịp không?
Houma lại mở miệng vào lúc này: “Hoan nghênh tới tiểu học Grilan, các em, vỗ tay.”
Tiếng vỗ tay vang lên bốp bốp, thấy đôi mắt lớn lấp lánh của các hài tử, người lùn làm sao cũng không bỏ đi được. Ba trưởng lão người lùn đồng thời hiện lên một suy nghĩ, bọn họ, có phải bị tính kế không?
Khi các người lùn đang khó xử ở trường học, Mills và Ayton lừa bọn họ vào địa bàn của Houma lại đã bắt đầu làm việc. Còn về các người lùn tại trường học được nhận ‘hoan nghênh’ nhiệt liệt bao nhiêu, Mills và Ayton bảo rằng, không liên quan tới họ.
Lãnh chủ đại nhân không phải nói, lực lượng thầy dạy ở trường vẫn rất mỏng manh, thêm vài người thầy, cho dù là tạm thời, cũng tốt. Những người lùn này kéo gia đình tới Grilan ăn chặn, không bắt bọn họ bỏ chút cống hiến, thực sự là khó chịu.
Đã vào tay Houma, không moi mấy thứ trong bụng ba lão người lùn ra, Mills và Ayton thề sẽ viết ngược tên mình!
“Ayton, ngươi thật sự không giống chu nho.”
Mills cài lại dây mũ an toàn, vừa nói xong, đã bị Ayton gõ một cái lên đầu.
“Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi cũng không giống địa tinh! Làm việc đi.”
Vì xây dựng thành ngầm, Tống Mặc đã triệu tập một phần địa tinh và chu nho làm việc trong tiệm về, ngoài ra phái một vài người Grilan tạm thời thay thế công việc của họ. Các địa tinh và chu nho không oán trách gì, sau khi giao phó công việc hoàn tất thì bắt đầu lục tục về lãnh địa.
Địa tinh Joybis không trở về, nó phụ trách bàn chuyện bán vũ khí với Seeger, đã có mặt mũi, giao dịch đang tiến hành tới phần mấu chốt, tạm thời không thể đi, Tống Mặc dứt khoát để nó ở lại trong tiệm, phụ trách an bài và điều động nhân viên của tiệm trong thời gian này. Không tới mức vì đột nhiên đổi nhiều người mà có sai sót gì.
Joybis thầm báo oán với chu nho sắp trở về, nó đã rất lâu không gặp lãnh chủ đại nhân, cũng muốn về thăm. Chu nho chuyển nguyên văn lời của Joybis về cho Tống Mặc, Tống Mặc cười ha ha, nhớ lại lần đầu tiên gặp Joybis, lúc đó, y cướp của Joybis một túi kim tệ, ai có thể ngờ, túi kim tệ đó lại là của tinh linh, mà sau đó lại phát sinh rất nhiều chuyện.
“Mang bức thư này cho Joybis, nói với nó, làm cho tốt, ta xem trọng nó.”
Tống Mặc giao thư đã viết xong cho người Grilan sắp tới tiệm, dẫn đầu là một tu sĩ mà Harold dẫn tới trước kia.
Cho dù có thành kiến khá sâu với giáo hội, nhưng Tống Mặc cũng phải thừa nhận, Quang Minh giáo hội thật sự là nhân tài như nước. Không nói đám người Harold lúc mới tới ai nấy văn võ song toàn, chỉ nói đám Mies tới sau này, tạo những đột phá ở lĩnh vực y học, cũng đủ khiến Tống Mặc cười không thể ngậm miệng. Càng không cần nói đoàn kỵ sĩ giáo hội đã cống hiến thật lớn cho xây dựng cơ sở và sự nghiệp nông canh của Grilan!
Gần đây Airth và Bobbys cuối cùng cũng được nhàn nhã, mai rùa vàng không còn cần phải đi khắp nơi cứu hỏa nữa, kỵ sĩ đoàn cũng đột nhiên thanh nhàn. Nguyên nhân là tinh linh thay thế công việc của họ.
So với các kỵ sĩ chỉ có thể chọi cứng, tinh linh với thân thủ quen thuộc và nhanh nhẹn khi đối phó thực vật, khiến bọn họ ở giữa những thực vật cuồng bạo, như vào chốn không người.
Tuy thực vật trong rừng tinh linh cũng có tính cách thế này hoặc thế kia, giống như Gerrees nói, khoai tây của Grilan còn ôn thuận hơn ở Lục sâm lâm nhiều, nhưng đối với năm tinh linh khác mà nói, ruộng của Grilan, vẫn có lực hấp dẫn rất lớn.
Từ thóc chưa từng tiếp xúc, tới khoai lang lớn quá sức tưởng tượng, khoai môn có thể bay trên trời, còn có bắp có thể chơi trò trốn tìm, đều khiến các tinh linh mê say.
Tống Mặc nhìn bắp trốn trái trốn phải trong đất, cùng năm tên vui tới quên trời đất, khóe môi giật giật, quay lại nhìn Gerrees mặt lạnh một cái, hy vọng đối phương có thể ình một lời giải thích.
Những tên này, thật sự là tinh linh sao? Sao y lại cảm thấy, có gì đó không đúng?
Gerrees lạnh lùng đảo mắt nhìn Tống Mặc một cái, cái gì cũng không nói, trực tiếp quay người đi.
Tống Mặc nghẹn một bụng tức, xém chút phun máu.
Y thật sự rất muốn nói một câu: Đồng chí tinh linh, kiêu ngạo là không thể dùng. Bình dị gần người mới là vương đạo! Thật sự chọc giận y rồi, tinh linh tên Bod kia cứ tiếp tục ở trong thủy tinh cầu ngủ tới khi đất trời sụp đổ đi.
Tống Mặc đang âm trầm chọt tiểu nhân Gerrees, tinh linh trong ruộng bắp đã di chuyển trận địa, chạy vào ruộng khoai lang. Bắp đã rớt xuống đất không còn bất cứ lực sát thương nào nữa, đợi khi các tinh linh đi khỏi, các lãnh dân chờ ở bên cạnh bắt đầu cầm túi thu gom bắp trên đất, tuy phần lớn đều đã thành hạt bắp, nhưng mọi người không để ý.
Trong ruộng khoai lang, các tinh linh di chuyển chớp nhoáng, chơi đầy hưng phấn, dây khoai lang quất tràn đầy uy lực, cũng đành phải chịu kiếp bị cắt thành từng khúc. Tống Mặc ngửa đầu thở dài, bỏ đi, cho bọn họ chơi đi, dù sao y cũng không có tổn thất gì, còn tiết kiệm được nhân lực.
Tống Mặc nghĩ thế, nhưng đoàn kỵ sĩ giáo hội thì không vậy. Những tinh linh này cướp mất công việc của họ! Khiến các kỵ sĩ đã bị tẩy não thành công, lấy lao động làm vinh quang rất không quen. Các kỵ sĩ biết phân lượng của mình, bọn họ không phải đối thủ của tinh linh, chỉ có thể nhân lúc tinh linh không có đây tăng ca thêm giờ, luôn là khi trời tối sẽ chạy vào ruộng, làm ca đêm.
Sáng không dược, tối phải được chứ!
Dù sao bị thương thì có bệnh viện, bọn họ không để ý.
Thế là, vào mùa thu hoạch, người Grilan trên mặt đất không còn được một giấc ngủ ngon. Luôn là nửa đêm bị tiếng chiến đấu ồn ào ở trong ruộng đánh thức, tiếp theo chính là ánh vàng chói mắt, muốn ngủ cũng ngủ không được. Dưới tình thế này, toàn bộ đều dọn vào thành ngầm, cuối cùng cũng có thể cách được âm thanh ồn ào.
Đối diện với kết quả này, Tống Mặc trợn mắt nghẹn họng.
Đây gọi là có cạnh tranh mới có áp lực sao? Hay là các kỵ sĩ đã bị một hệ liệt lao động cải tạo khiến cho gân não không bình thường rồi?
Còn về các tinh linh bị cướp đi lạc thú nên làm sao… Tống Mặc nhớ tới mía và nho ở biên cảnh lãnh địa, cùng lắm thì cho những tinh linh này đi chơi trò trốn tìm với mía, cái gì cũng có biện pháp giải quyết thôi.
Chẳng qua, người lùn ở lại vì giúp đỡ xây dựng thành ngầm, tinh linh ở lại vì cái gì? Cũng không thể thật sự là vì vui thích với thực vật cuồng bạo của Grilan chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Mặc nhớ tới một câu nói của Gerrees, “Allan là anh em họ hàng của Bod.”
Thở dài, được rồi, vấn đề lại trở về khởi điểm, xem ra, nhất định phải nói chuyện với Rhys rồi.
Nhưng hiện tại thật sự không phải là thời cơ tốt.
Hắc Viêm lại lần nữa chiếm cứ hầm rượu của thành ngầm, rượu nho ở đây không bán ra ngoài, cũng là rượu được ủ thời gian dài nhất, mùi vị tốt nhất.
Tống Mặc kiên trì, thứ tốt nhất định phải giữ lại ình. Không muốn lại tiện nghi cho con rồng bụng bự đó.
Hiện tại cũng không phải là lúc tính toán nhiều như thế, chỉ cần con rồng bụng bự này đừng lại gây phiền cho y trong thời gian này, Tống Mặc đã cảm tạ trời đất. Còn về Rhys cũng chạy tới hầm rượu, cả ngày trừng mắt với Hắc Viêm, Tống Mặc không phúc hậu nghĩ, hai vị này liệu một ngày nào đó có đột nhiên thấy vừa mắt nhau, diễn một màn yêu nhau giết nhau khoáng thế tuyệt luân không nhỉ?
Nghĩ thôi cũng rét.
Nhưng, Rhys là người yêu của y thì phải? Sao y lại có suy nghĩ như thế chứ?
Tống Mặc tiếp tục rét.
“Lãnh chủ đại nhân, ta có một chuyện muốn nói với ngài.”
Địa tinh Mills nhân lúc rảnh công việc, tìm tới Tống Mặc, Tống Mặc đang bận chỉnh lý kho, là bên bỏ vốn xây dựng thành thương nghiệp, y không phải chỉ bỏ vào một con số nhỏ.
“Chuyện gì?”
Tống Mặc bảo lão John tiếp tục kiểm kê ghi chép, mình và Mills ra ngoài.
“Về chuyện xây dựng thành thương nghiệp ngầm.” Mills ngừng một chút, thấy Tống Mặc ý bảo nó nói tiếp, mới tiếp tục lên tiếng: “Lượng công việc lớn thế này, chỉ dựa vào địa tinh và chu nho hiện có trong lãnh địa, thì không thể nào hoàn thành trong thời hạn. Người lùn có thể giúp đỡ, nhưng bọn họ không giỏi việc xây dựng này.”
“Cho nên?”
“Tôi có một vài người bạn địa tinh, Ayton cũng liên hệ được với rất nhiều chu nho trong thời gian kinh doanh cửa tiệm, nếu lãnh chủ đại nhân cho phép, tôi và Ayton đề nghị ngài có thể thuê những người này, tiền lương không cần nhiều lắm, chỉ cần có thể cho bọn họ ăn no là được rồi.”
Tống Mặc trầm mặc, qua rất lâu, mới nói với địa tinh thấp thỏm bất an: “Mills, ta biết ngươi muốn giúp đỡ đồng tộc. Nhưng, những người này, có thể tin không?”
“Lãnh chủ đại nhân…” Vẻ mặt Mills trở nên khẩn trương, “Tôi biết, danh tiếng địa tinh không tốt lắm, nhưng, tôi có thể bảo đảm, bọn họ tuyệt đối sẽ không có tâm tư không tốt với Grilan, cũng sẽ không tiết lộ chuyện ở đây ra ngoài!”
Tống Mặc nhìn Mills một lát, “Mills, ta tin ngươi. Chuyện này để ta suy nghĩ một chút, được không?”
“Lãnh chủ đại nhân, thực sự rất cảm kích ngài!”
Tống Mặc vội xua tay, “Đừng vội cảm ơn ta, có thể thuê họ không, ta còn chưa quyết định.”
“Ngài nguyện ý suy nghĩ, đã đáng cho chúng tôi cảm kích.” Mills nói: “Huống hồ, trong tay ngài có nước mắt của địa tinh, tất cả địa tinh, đều sẽ xem ngài là bạn, cho dù ngài cuối cùng quyết định không thuê địa tinh làm việc, chúng tôi vẫn cảm kích ngài.”
Tống Mặc nhếch môi, gãi đầu, “Mills, ngươi nói thế, ta thật sự không có cách nào quyết tâm cự tuyệt ngươi. Được rồi, ngươi để mấy địa tinh đó phái vài đại biểu tới Grilan nói chuyện, ngoài ra thông báo cho Ayton, cũng gọi chu nho tới. Đúng như ngươi nói, công trình lớn thế này, chỉ dựa vào nhân thủ hiện tại, quả thật rất khó hoàn thành trong kỳ hạn.”
“Cảm ơn ngài, lãnh chủ đại nhân!”
Mills thỏa mãn đi, Tống Mặc sờ mũi, cười khổ hai tiếng, bỏ đi, cứ coi như làm chuyện tốt.
“Trong tay ngươi có nước mắt của địa tinh?”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói của Laurent, Tống Mặc bị dọa nhảy dựng, xoay người lại, nhìn Laurent mặc đầm dài màu đỏ, vỗ vỗ ngực, Rhys cũng vậy, Laurent cũng vậy, lẽ nào ma tộc đều thích xuất hiện sau lưng người khác bất ngờ như vậy, dọa ngươi chơi sao?
“Đúng là ta có.” Tống Mặc gật đầu, “Có quan hệ gì sao?”
Laurent cười nhẹ một tiếng, “Không có gì.”
Vào lúc này, dưới chân Tống Mặc đột nhiên dao động một cái, tiếp theo, lại một cái, bên cạnh Tống Mặc không có chỗ nào mượn lực, thấy sắp bị ngã, thì được Laurent ôm eo lại.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Laurent cười cười, buông Tống Mặc ra, lại đột nhiên như phát giác được cái gì, vẻ mặt biến đổi, dưới chân dâng lên phù văn đen, thoáng chốc không thấy tông tích.
Tống Mặc đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày, xảy ra chuyện gì?
Cùng lúc này, các địa tinh đang phụ trách mở thông đạo từ Grilan tới hành tỉnh tây bắc, khi đào tới trung tâm rừng Phỉ Thúy, bị một bức tường màu vàng cản lại. Cuốc mấy cái, xẻng công binh trong tay địa tinh cũng bị cong lưỡi, nhưng bức tường màu vàng đó không lưu lại một chút dấu vết nào.”
“Dùng thuốc nổ đi.”
Các địa tinh thương lượng một chút, chọn cho nổ. Bức tường này chắn ở đây, chỉ có thể đổi đường, làm lỡ công việc. Không bằng cho nổ, sụp rồi, đào tiếp là xong.
Một lần không được, hai lần, hai lần không được, ba lần, lượng thuốc nổ dần tăng thêm, cho tới hai lần cuối cùng, uy lực của vụ nổ gần như sánh bằng một lần động đất.
Cho dù là thế, bức tường màu vàng cản trước mặt họ, vẫn không hề có chút dao động, mà bên trong bức tường, hình như có thứ gì đó, đang từ từ thức tỉnh…
/153
|