Hoàng đế bệ hạ ở Bàn Long điện bị quái vật không rõ tập kích, chuyện này qua một đêm đã lan truyền khắp đế đô, đầu đường cuối ngõ mọi người đều biết, mà tốc độ lan truyền vẫn duy trì, hướng ra toàn tốc.
Nhưng mà, chuyện này vừa ồn ào một chốc thì một chuyện khác lại nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.
Hoàng đế bệ hạ cư nhiên giao nhiệm vụ trọng đại ‘điều tra cùng xử lý chuyện lần này’ cho Hoàng Phủ Minh Khê ——Đại điện hạ nổi danh là nhát gan, vô năng, lại không được sủng ái, cả đội hộ vệ hoàng gia cũng giao toàn quyền điều động cho Đại điện hạ.
Quá nhiều chuyện làm người ta không dám tin lại ập tới quá nhanh, nhanh tới mức các đại thần vừa nhận được tin, quá kinh ngạc còn chưa kịp phản đối thì mọi việc đã được quyết định rồi.
Ngay sau đó, chuyện càng làm người ta kinh ngạc hơn đã xảy ra.
Đại điện hạ mà không ai xem trọng, Đại điện hạ bị người người xem thường, cư nhiên dùng tốc độ nhanh như chớp cùng sức mạnh thần kì, kì tích chỉ dùng hai ngày ngắn ngủi, chuẩn xác tìm được quái vật sống nhờ huyết trong hoàng cung, đồng thời cũng đã tiêu trừ.
(Minh Khê sử dụng sức mạnh vong linh, đặc biệt rất mẫn cảm với những vong linh mang theo tà ý cùng huyết tinh, vì thế, Minh Khê sử dụng nó rất nhanh liền tìm được Huyết Anh Quỷ Thai đang ẩn nấp trong cung.
Về phần tiêu trừ, này không thể thiếu công lao của Ma Nha, lúc Minh Khê thành công vây khốn Huyết Anh Quỷ Thai xong, Ma Nha liền vô cùng hưng phấn vọt vào, dùng tế ti đỏ tươi nhuyễn như mạch máu của mình hút hết máu huyết Huyết Anh Quỷ Thai, cuối cùng hoàn toàn tiêu trừ nó.
Bất quá Ma Nha đáng thương tuy là đại công thần, nhưng mà đám thị vệ ngày đó tham gia vây bắt Huyết Anh Quỷ Thai lại không muốn nhắc tới nó, bởi vì bọn họ đều để lại chút di chứng, tỷ như: hiện tại nghe nhắc tới hoặc nhìn thấy Ma Nha mặt mày lập tức xanh mét, cả người run rẩy, không ngừng nôn khan.
Vì thế, Minh Khê hoàn toàn xứng đáng trở thành Đại công thần duy nhất.)
Theo sự kiện Huyết Anh Quỷ Thai bị bắt, một vụ bê bối trong cung đình bị che dấu suốt hai năm bị lôi ra ánh sáng.
Cung phi hậu cung vì tranh sủng, cư nhiên sử dụng vu thuật tà ác để nguyền rủa tử tự của bệ hạ.
Cả Nam Việt đế quốc lâm vào khiếp sợ.
Hiện tại, vô luận ở đâu, vô luận người có thân phận gì, một khi có thời gian rảnh cơ bản đều tụ lại tốp 5 tốp 3, hưng trí bừng bừng, sống động đàm luận chuyện này.
“Thật không ngờ Đại điện hạ lại lợi hại tới vậy!”
“Nghe nói Tam điện hạ cùng công tử của Khải Tề tướng quân đều tham dự hành động vây bắt con quái vật kia, kết quả bị thương, cũng nhờ Đại điện hạ cứu bọn họ.”
“Đại điện hạ sao tự dưng lại trở nên lợi hại như vậy? Phải biết kiếm thuật của Tam điện hạ cùng công tử của Khải Tề tướng quân nổi tiếng lợi hại ở đế đô a, ngay cả bọn họ mà còn không đối phó được, Đại điện hạ cư nhiên…….”
“Ta nghe người ta nói, Đại điện hạ lúc ra ngoài du lịch gặp được một vị cao nhân thần bí khó lường, sau đó mới……”
“Còn con quái vật kia, thân thích của ta làm người hầu trong cung nói với ta xong, làm ngày hôm qua ta ói hết cả bữa cơm chiều.”
“Nghe nói vị Trắc phi của gia tộc Âu Lí Tư bình thường là người ôn nhu như nước, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ chưa từng tức giận, thực không ngờ, thế mà lại…….”
“Ai! Độc nhất phụ nhân tâm a ~~~” [Độc nhất là lòng dạ đàn bà]
Chính điện Bàn Long điện.
Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt ngồi trên nhuyễn ghế cao nhất ở đại điện, tinh thần Thanh Việt có chút không tốt, bé ngồi dựa vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, Tạp Ân như trước kính cẩn đứng phía sau bọn họ, thuận tiện hầu hạ.
Bên trái phía dưới ngồi theo thứ tự chưởng quản hậu cung là hoàng hậu, cùng Đông Lệ Nhã trên thực tế là chưởng quản hơn phân nửa.
Bên phải phía dưới ngồi theo thứ tự người phụ trách điều tra, xử lý việc này là Hoàng Phủ Minh Khê, Thống lĩnh ẩn vệ Vô Nhai hiệp trợ điều tra, Thống lĩnh thị vệ hoàng cung Kiệt Tây • Tháp.
Chính giữa đại điện, một nữ tử tiều tụy nhìn qua vô cùng yếu ớt, cơ thể suy yếu không ngừng thở hổn hển, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, gương mặt trắng xanh mang theo chút ửng hồng bất thường, nhưng ánh mắt lại rất sáng, chớp động quang mang quyết tuyệt cùng điên cuồng.
Người này chính là nhân vật bị thẩm vấn lần này, Tương Trắc phi —— Tương Linh • Âu Lí Tư.
Bởi vì Tương Linh • Âu Lí Tư là Trắc phi của hoàng đế bệ hạ, thuộc về thành viên hoàng thất, vì tôn trọng hoàng thất, quan viên hình bộ không có quyền thẩm vấn nàng, nhưng vì hành phi phạm tội của nàng quá mức nghiêm trọng, vì thế lần này hoàng đế bệ hạ đích thân thẩm tra xử lí.
“Khanh khách ~~~”
Tương Linh • Âu Lí Tư không xem ai ra gì khẽ cười, nghe thấy tiếng cười này, lại liên tưởng tới hành động của nàng mọi người đều cảm thấy lạnh lòng.
“Là ta làm, đều là ta làm, khanh khách ~~~”
Còn chưa bắt đầu thẩm vấn, Tương Linh • Âu Lí Tư không chút e dè thú nhận.
“Cục cưng là đứa nhỏ tốt, là ta không tốt, đều là lỗi của ta, là ta không dạy tốt cục cưng, cục cưng của ta trước kia rất ngoan, chỉ có cục cưng quan tâm ta, có chuyện gì phiền lòng ta cũng có thể nói với cục cưng, cục cưng luôn nghiêm túc lắng nghe.
Các ngươi biết không, ta chỉ nói với cục cưng, ta chán ghét đám nữ nhân mang thai, ta chán ghét các nàng có hài tử, các nàng dựa vào cái gì mà có thể có hài tử, chỉ cần ta nói tên nữ nhân mang thai cho cục cưng, cục cưng sẽ giúp ta, thật sự, thật sự, hài tử của các nàng sẽ tự nhiên biến mất.
Khanh khách ~~~ cục cưng thực ngoan, thực hiểu mẫu thân, khanh khách ~~~”
Tương Linh • Âu Lí Tư như người bệnh tâm thần mà lớn tiếng cười, cười tới mức ngã ngồi trên mặt đất, cười tới mức nước mắt chảy không ngừng, cười tới mức đa số mọi người ở đây đều phát lạnh, đột nhiên nàng ngừng cười, ánh mắt chuyển qua gương mặt Hoàng Phủ Ngạo, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Bệ hạ, ngài còn nhớ tỷ tỷ của ta không?”
Nói ra một câu không đầu không đuôi, còn chưa đợi mọi người phản ứng, Tương Linh • Âu Lí Tư đã tự nói tiếp.
“Ngài nhất định không nhớ, ha hả ~~~ buồn cười a, thực buồn cười, nàng yêu ngài như vậy, ngay cả sinh mệnh cũng không cần mà sinh cho ngài một vị tiểu hoàng tử, ha hả ~~~ buồn cười, đến khi nàng chết ngài cũng không thèm liếc mắt một cái, tiểu hoàng tử mà tỷ tỷ ta liều mạng hạ sinh, ngươi một lần cũng không tới nhìn nó, tới lúc nó chết ngươi cũng chưa bao giờ ôm nó, ha hả ~~~ thực buồn cười a!”
Ngữ khí của Tương Linh • Âu Lí Tư ngày càng điên cuồng.
“Buồn cười nhất chính là ta, ha hả ~~~ bệ hạ nhất định không biết, năm ta 14 tuổi, lần đầu tiên tham gia yến hội cung đình trong lúc vô tình gặp được ngài, ta chưa bao giờ thấy người nào đẹp như ngài, nam nhân làm người ta động tâm, không thể kiềm chế mà yêu ngài.
Sau khi tỷ tỷ chết, ta thế tỷ tỷ vào cung, tuy biết rõ cung môn sâu tựa hải, nhưng ta vẫn thực cao hứng, rốt cuộc ta lại có thể nhìn thấy ngài. Nhưng mà, ngài đã quên ta, quên tiểu cô nương ngài từng khen qua. Bất quá không sao, ta đã là phi tử của ngài, ta có thể từ từ làm ngài từng chút, từng chút nhớ kĩ ta.
Ha hả ~~~”
Nói tới đây, Tương Linh • Âu Lí Tư lại cười ha hả, tiếng cười cố chấp lại tuyệt vọng.
“Ta thực vất vả có được đứa nhỏ, nó mới 3 tháng đã bị người ta giết chết, mà ngài, ta đau khổ bao nhiêu tháng trời, ngài cũng không hề đến xem ta.
Ha hả ~~~ càng buồn cười chính là, lúc ta dưỡng khỏe cơ thể, mấy tháng sau, ta gặp lại ngài, khi đó ta thực vui sướng đến phát điên, kết quả ngài biết câu đầu tiên ngài nói với ta là gì không?
Ngài nói ‘tên ngươi gọi là gì’ ha hả ~~~~ buồn cười a, các người thực buồn cười đi.”
Cả chính điện vang vọng tiếng cười điên cuồng của Tương Linh • Âu Lí Tư.
“Biết vì sao ta lại sử dụng Ma vu thuật không? Ha hả ~~~ ta muốn ngài nhớ kỹ ta, thanh thanh sở sở mà nhớ kỹ ta, ta phải để đám nữ nhân hại chết con ta cũng không có được hài tử, ha hả ~~~ dựa vào cái gì mà các nàng có quyền thế thì có thể dễ dàng cướp đi hài tử của người khác chứ!!!”
Tương Linh • Âu Lí Tư đột nhiên quay đầu, hung tợn trừng Đông Lệ Nhã, làm Đông Lệ Nhã sợ tới mức run rẩy.
“Các ngươi chẳng lẽ không muốn biết ta làm sao học được vu thuật kì dị này sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đông Lệ Nhã trở nên trắng bệch
Nhưng mà, chuyện này vừa ồn ào một chốc thì một chuyện khác lại nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.
Hoàng đế bệ hạ cư nhiên giao nhiệm vụ trọng đại ‘điều tra cùng xử lý chuyện lần này’ cho Hoàng Phủ Minh Khê ——Đại điện hạ nổi danh là nhát gan, vô năng, lại không được sủng ái, cả đội hộ vệ hoàng gia cũng giao toàn quyền điều động cho Đại điện hạ.
Quá nhiều chuyện làm người ta không dám tin lại ập tới quá nhanh, nhanh tới mức các đại thần vừa nhận được tin, quá kinh ngạc còn chưa kịp phản đối thì mọi việc đã được quyết định rồi.
Ngay sau đó, chuyện càng làm người ta kinh ngạc hơn đã xảy ra.
Đại điện hạ mà không ai xem trọng, Đại điện hạ bị người người xem thường, cư nhiên dùng tốc độ nhanh như chớp cùng sức mạnh thần kì, kì tích chỉ dùng hai ngày ngắn ngủi, chuẩn xác tìm được quái vật sống nhờ huyết trong hoàng cung, đồng thời cũng đã tiêu trừ.
(Minh Khê sử dụng sức mạnh vong linh, đặc biệt rất mẫn cảm với những vong linh mang theo tà ý cùng huyết tinh, vì thế, Minh Khê sử dụng nó rất nhanh liền tìm được Huyết Anh Quỷ Thai đang ẩn nấp trong cung.
Về phần tiêu trừ, này không thể thiếu công lao của Ma Nha, lúc Minh Khê thành công vây khốn Huyết Anh Quỷ Thai xong, Ma Nha liền vô cùng hưng phấn vọt vào, dùng tế ti đỏ tươi nhuyễn như mạch máu của mình hút hết máu huyết Huyết Anh Quỷ Thai, cuối cùng hoàn toàn tiêu trừ nó.
Bất quá Ma Nha đáng thương tuy là đại công thần, nhưng mà đám thị vệ ngày đó tham gia vây bắt Huyết Anh Quỷ Thai lại không muốn nhắc tới nó, bởi vì bọn họ đều để lại chút di chứng, tỷ như: hiện tại nghe nhắc tới hoặc nhìn thấy Ma Nha mặt mày lập tức xanh mét, cả người run rẩy, không ngừng nôn khan.
Vì thế, Minh Khê hoàn toàn xứng đáng trở thành Đại công thần duy nhất.)
Theo sự kiện Huyết Anh Quỷ Thai bị bắt, một vụ bê bối trong cung đình bị che dấu suốt hai năm bị lôi ra ánh sáng.
Cung phi hậu cung vì tranh sủng, cư nhiên sử dụng vu thuật tà ác để nguyền rủa tử tự của bệ hạ.
Cả Nam Việt đế quốc lâm vào khiếp sợ.
Hiện tại, vô luận ở đâu, vô luận người có thân phận gì, một khi có thời gian rảnh cơ bản đều tụ lại tốp 5 tốp 3, hưng trí bừng bừng, sống động đàm luận chuyện này.
“Thật không ngờ Đại điện hạ lại lợi hại tới vậy!”
“Nghe nói Tam điện hạ cùng công tử của Khải Tề tướng quân đều tham dự hành động vây bắt con quái vật kia, kết quả bị thương, cũng nhờ Đại điện hạ cứu bọn họ.”
“Đại điện hạ sao tự dưng lại trở nên lợi hại như vậy? Phải biết kiếm thuật của Tam điện hạ cùng công tử của Khải Tề tướng quân nổi tiếng lợi hại ở đế đô a, ngay cả bọn họ mà còn không đối phó được, Đại điện hạ cư nhiên…….”
“Ta nghe người ta nói, Đại điện hạ lúc ra ngoài du lịch gặp được một vị cao nhân thần bí khó lường, sau đó mới……”
“Còn con quái vật kia, thân thích của ta làm người hầu trong cung nói với ta xong, làm ngày hôm qua ta ói hết cả bữa cơm chiều.”
“Nghe nói vị Trắc phi của gia tộc Âu Lí Tư bình thường là người ôn nhu như nước, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ chưa từng tức giận, thực không ngờ, thế mà lại…….”
“Ai! Độc nhất phụ nhân tâm a ~~~” [Độc nhất là lòng dạ đàn bà]
Chính điện Bàn Long điện.
Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt ngồi trên nhuyễn ghế cao nhất ở đại điện, tinh thần Thanh Việt có chút không tốt, bé ngồi dựa vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, Tạp Ân như trước kính cẩn đứng phía sau bọn họ, thuận tiện hầu hạ.
Bên trái phía dưới ngồi theo thứ tự chưởng quản hậu cung là hoàng hậu, cùng Đông Lệ Nhã trên thực tế là chưởng quản hơn phân nửa.
Bên phải phía dưới ngồi theo thứ tự người phụ trách điều tra, xử lý việc này là Hoàng Phủ Minh Khê, Thống lĩnh ẩn vệ Vô Nhai hiệp trợ điều tra, Thống lĩnh thị vệ hoàng cung Kiệt Tây • Tháp.
Chính giữa đại điện, một nữ tử tiều tụy nhìn qua vô cùng yếu ớt, cơ thể suy yếu không ngừng thở hổn hển, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, gương mặt trắng xanh mang theo chút ửng hồng bất thường, nhưng ánh mắt lại rất sáng, chớp động quang mang quyết tuyệt cùng điên cuồng.
Người này chính là nhân vật bị thẩm vấn lần này, Tương Trắc phi —— Tương Linh • Âu Lí Tư.
Bởi vì Tương Linh • Âu Lí Tư là Trắc phi của hoàng đế bệ hạ, thuộc về thành viên hoàng thất, vì tôn trọng hoàng thất, quan viên hình bộ không có quyền thẩm vấn nàng, nhưng vì hành phi phạm tội của nàng quá mức nghiêm trọng, vì thế lần này hoàng đế bệ hạ đích thân thẩm tra xử lí.
“Khanh khách ~~~”
Tương Linh • Âu Lí Tư không xem ai ra gì khẽ cười, nghe thấy tiếng cười này, lại liên tưởng tới hành động của nàng mọi người đều cảm thấy lạnh lòng.
“Là ta làm, đều là ta làm, khanh khách ~~~”
Còn chưa bắt đầu thẩm vấn, Tương Linh • Âu Lí Tư không chút e dè thú nhận.
“Cục cưng là đứa nhỏ tốt, là ta không tốt, đều là lỗi của ta, là ta không dạy tốt cục cưng, cục cưng của ta trước kia rất ngoan, chỉ có cục cưng quan tâm ta, có chuyện gì phiền lòng ta cũng có thể nói với cục cưng, cục cưng luôn nghiêm túc lắng nghe.
Các ngươi biết không, ta chỉ nói với cục cưng, ta chán ghét đám nữ nhân mang thai, ta chán ghét các nàng có hài tử, các nàng dựa vào cái gì mà có thể có hài tử, chỉ cần ta nói tên nữ nhân mang thai cho cục cưng, cục cưng sẽ giúp ta, thật sự, thật sự, hài tử của các nàng sẽ tự nhiên biến mất.
Khanh khách ~~~ cục cưng thực ngoan, thực hiểu mẫu thân, khanh khách ~~~”
Tương Linh • Âu Lí Tư như người bệnh tâm thần mà lớn tiếng cười, cười tới mức ngã ngồi trên mặt đất, cười tới mức nước mắt chảy không ngừng, cười tới mức đa số mọi người ở đây đều phát lạnh, đột nhiên nàng ngừng cười, ánh mắt chuyển qua gương mặt Hoàng Phủ Ngạo, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Bệ hạ, ngài còn nhớ tỷ tỷ của ta không?”
Nói ra một câu không đầu không đuôi, còn chưa đợi mọi người phản ứng, Tương Linh • Âu Lí Tư đã tự nói tiếp.
“Ngài nhất định không nhớ, ha hả ~~~ buồn cười a, thực buồn cười, nàng yêu ngài như vậy, ngay cả sinh mệnh cũng không cần mà sinh cho ngài một vị tiểu hoàng tử, ha hả ~~~ buồn cười, đến khi nàng chết ngài cũng không thèm liếc mắt một cái, tiểu hoàng tử mà tỷ tỷ ta liều mạng hạ sinh, ngươi một lần cũng không tới nhìn nó, tới lúc nó chết ngươi cũng chưa bao giờ ôm nó, ha hả ~~~ thực buồn cười a!”
Ngữ khí của Tương Linh • Âu Lí Tư ngày càng điên cuồng.
“Buồn cười nhất chính là ta, ha hả ~~~ bệ hạ nhất định không biết, năm ta 14 tuổi, lần đầu tiên tham gia yến hội cung đình trong lúc vô tình gặp được ngài, ta chưa bao giờ thấy người nào đẹp như ngài, nam nhân làm người ta động tâm, không thể kiềm chế mà yêu ngài.
Sau khi tỷ tỷ chết, ta thế tỷ tỷ vào cung, tuy biết rõ cung môn sâu tựa hải, nhưng ta vẫn thực cao hứng, rốt cuộc ta lại có thể nhìn thấy ngài. Nhưng mà, ngài đã quên ta, quên tiểu cô nương ngài từng khen qua. Bất quá không sao, ta đã là phi tử của ngài, ta có thể từ từ làm ngài từng chút, từng chút nhớ kĩ ta.
Ha hả ~~~”
Nói tới đây, Tương Linh • Âu Lí Tư lại cười ha hả, tiếng cười cố chấp lại tuyệt vọng.
“Ta thực vất vả có được đứa nhỏ, nó mới 3 tháng đã bị người ta giết chết, mà ngài, ta đau khổ bao nhiêu tháng trời, ngài cũng không hề đến xem ta.
Ha hả ~~~ càng buồn cười chính là, lúc ta dưỡng khỏe cơ thể, mấy tháng sau, ta gặp lại ngài, khi đó ta thực vui sướng đến phát điên, kết quả ngài biết câu đầu tiên ngài nói với ta là gì không?
Ngài nói ‘tên ngươi gọi là gì’ ha hả ~~~~ buồn cười a, các người thực buồn cười đi.”
Cả chính điện vang vọng tiếng cười điên cuồng của Tương Linh • Âu Lí Tư.
“Biết vì sao ta lại sử dụng Ma vu thuật không? Ha hả ~~~ ta muốn ngài nhớ kỹ ta, thanh thanh sở sở mà nhớ kỹ ta, ta phải để đám nữ nhân hại chết con ta cũng không có được hài tử, ha hả ~~~ dựa vào cái gì mà các nàng có quyền thế thì có thể dễ dàng cướp đi hài tử của người khác chứ!!!”
Tương Linh • Âu Lí Tư đột nhiên quay đầu, hung tợn trừng Đông Lệ Nhã, làm Đông Lệ Nhã sợ tới mức run rẩy.
“Các ngươi chẳng lẽ không muốn biết ta làm sao học được vu thuật kì dị này sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đông Lệ Nhã trở nên trắng bệch
/229
|