Thanh Việt cứ vậy kéo Hoàng Phủ Ngạo về tới Bàn Long điện mới dừng lại.
“Việt nhi, làm sao vậy, sao tự nhiên lại mất hứng, là ai chọc nhi tử bảo bối của phụ hoàng sinh khí?”
“Hừ, Việt nhi không thích các nàng.”
“Các nàng? Là những cung phi khi nãy sao?” Hoàng Phủ Ngạo ngưng thần suy nghĩ, những cung phi đó cũng đâu có trêu chọc Việt nhi a, sao tự nhiên Việt nhi lại phát giận?
“Ánh mắt các nàng nhìn phụ hoàng làm Việt nhi không thoải mái.”
“Ân?”
Bị ánh mắt như vậy nhìn từ nhỏ đến lớn, Hoàng Phủ Ngạo thực sự không hiểu có gì không ổn.
“Phụ hoàng là của Việt nhi, các nàng không thể nhìn như vậy.” Thanh Việt không hề suy nghĩ, cứ như bản năng mà nói ra những lời này.
Nhưng mà nó thực sự gây ra rung động không nhỏ cho Hoàng Phủ Ngạo.
Hóa ra Việt nhi của y, không phải cái gì cũng không hiểu…….
“Ha hả……..”
Hoàng Phủ Ngạo cười khẽ thành tiếng, cúi đầu, trán áp trán với Thanh Việt, nhẹ nhàng hôn khẽ vài cái lên môi bé.
“Lời này phụ hoàng thích nghe, Việt nhi nói lại vài lần đi.”
………
“Oa…….. ngô oa……….”
Đêm khuya, một tiếng trẻ con nỉ non khóc thật thê lương vang vọng trong thâm cung yên tĩnh, kích thích thật sâu vào màng tai nhóm cung nhân vốn đã ngủ say.
Người thần kinh thô thì không có vấn đề gì, trở mình một cái ngủ tiếp.
Nhưng chỉ cần chịu suy nghĩ một chút sẽ hoảng sợ phát sợ, trong hậu trung hiện tại căn bản không có trẻ mới sinh, tiếng khóc này là từ đâu a?
Hoàng tử nhỏ nhất—— Hoàng Phủ Thanh Việt, cũng đã 13 tuổi, công chúa nhỏ nhất cũng đã được 3 tuổi, ngoài ra trong cung chỉ có 3 phi tử mang thai mà thôi, hiện tại trong hậu cung không có khả năng nghe thấy tiếng khóc của trẻ mới sinh!
Vài năm nay, những hoàng tử, công chúa được sinh ra cơ bản không sống sót nổi.
Hoặc là chết yểu, hoặc sinh hạ chính là tử anh, cho dù có vài hoàng tử, công chúa bình an chào đời thì chưa tới một tháng tuổi cũng chết một cách kì quái.
Đại tổng quản hoàng cung cùng Thống lĩnh thị vệ hoàng cung từng phái người điều tra số lượng, cùng nghiêm mật bảo hộ tiểu hoàng tử, tiểu công chúa mới sinh, nhưng mà vẫn thần không biết quỷ không hay mà chết yểu, không có chút dấu vết để lại.
Hơn nữa hoàng đế bệ hạ cũng không để ý tới chuyện này, vì thế chuyện li kì về cái chết của hoàng tử, công chúa mới sinh liền bị gác qua một bên, chỉ nói là ngoài ý muốn, cuối cùng cũng không còn ai hỏi tới.
Nhưng rất nhiều cung nhân không nghĩ như vậy.
Mới đầu chỉ chết hai, ba hoàng tử, công chúa, mọi người cũng không để ý, dù sao, trong hậu cung, vì cung phi tranh đoạt địa vị và sủng ái mà giết hại lẫn nhau là chuyện bình thường.
Chính là tới tận bây giờ, mọi người mới kinh ngạc phát hiện vài năm nay, cư nhiên không có hoàng tử, công chúa nào có thể sống sót, tất cả đều chết yểu một cách kì dị.
Đây là lời nguyền rủa độc ác nhất đối với hoàng thất, càng ngày càng có nhiều cung nhân nghĩ vậy.
Đặc biệt là đoạn thời gian gần đây, trong đêm thường xuyên có tiếng khóc thê lương của trẻ sơ sinh không biết từ đâu truyền tới, cứ quanh quẩn bên tai.
Tất cả cung nhân nghe thấy tiếng khóc đều sợ tới lạnh sống lưng, rởn da gà, sợ tới mức cuộn mình trong chăn, trợn tròn mắt chờ đợi bình minh.
……….
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng khóc của trẻ con mới dần dần im bặt.
Nhóm cung nhân mệt mỏi lại mơ mơ màng màng ngủ.
“A ~~~ a ~~~”
Tiếng thét chói tai kinh hoàng của nữ nhân, đánh vỡ đêm khuya đã dần dần an bình.
Nhóm cung nhân lần này nghe được rất rõ, tiếng thét truyền tới từ Vân Tuyên điện, ở nơi này chính là Vân Trắc phi đã hoài long thai được 8 tháng.
Gặp chuyện không may!
Tất cả mọi người đều cảm thấy vậy.
Ngay sau đó, nhóm cung nhân gần Vân Tuyên điện đều có thể nghe thấy tiếng kêu la sợ hãi, khóc lóc ầm trời của nhóm thị tì, thị tòng trong điện truyền ra, tiếp đó là tiếng dồn dập của đám thị vệ chỉnh tề chạy tới.
Sau đó, một đêm không an bình.
………
Sáng sớm, ngày mới lên.
Tất cả cung nhân đều hoảng sợ nghị luận về một chủ đề.
“Các ngươi có nghe nói không, Vân Trắc phi của Vân Tuyên điện đã chết!”
“Đêm qua bên Vân Tuyên điện nháo lớn như vậy, sao không biết được chứ.”
“Nghe nói, Vân Trắc phi chết rất thảm trong chính tẩm điện của mình, cái bụng bầu tám tháng bị xé toạt, đứa nhỏ bên trong cư nhiên không cánh mà bay.”
Người nói chuyện khẽ rùng mình, lại kiên trì sự nghiệp bát quái của mình, nói tiếp.
“Máu tươi nhiễm đỏ một vùng, hòa lẫn với mái tóc dài của Vân Trắc phi, sau khi khô lại hệt như những con sâu màu tím sậm, trải rộng bên cơ thể Vân Trắc phi đã trắng bệt vì chảy quá nhiều máu, ánh mắt nàng ta trừng to, quai hàm cắn chặt, nhìn qua rất dữ tợn lại vô cùng khủng bố.”
“Trời ạ!”
Mọi người nghe kể đồng loạt rùng mình vài cái.
“Các ngươi nói xem, Vân Trắc phi rốt cuộc đắc tội ai a, cư nhiên lại chết thảm như vậy?”
“Đúng vậy, người nào lá gan lớn đến vậy, Vân Trắc phi bình thường tuy có ngạo mạn một chút, nhưng dù sao nàng cũng đang mang hài tử của bệ hạ a, nói không chừng kia còn là tiểu hoàng tử.”
“Ta nói các ngươi, không hiểu gì cả.” Người nói nhìn trái nhìn phải, sau đó đè thấp âm thanh nói.
“Kia căn bản không phải người làm, đó là một lời nguyền rủa ác độc!”
“Cái gì?”
“Sao có thể?”
“Hai các ngươi mới tới nên cái gì cũng không biết! Đặc biệt là hai năm nay, nhóm hoàng tử, công chúa mới sinh không một người sống sót, đều ly kỳ chết yểu.”
“Hừ, chuyện này chúng ta cũng có nghe nói một chút. Nhưng mà lần này rõ ràng bất đồng, đó chẳng qua là hoàng tử, công chúa ly kỳ chết yểu, hiện tại rõ ràng Vân Trắc phi bị xé bụng, đứa nhỏ bên trong cũng không thấy a!”
“Ân, này……”
“Hừ, ngươi cũng không biết gì a.”
“Ta không biết thì sao, ngươi đắc ý cái gì, chẳng lẽ ngươi biết à?”
……..
“Suỵt……. các ngươi đừng ồn nữa, Đại tổng quản cùng Thống lĩnh đại nhân tới!”
Đám người lập tức an tỉnh, cung kính cúi đầu đứng một bên.
Đại tổng quản hoàng cung —— Tạp Ân, cùng Thống lĩnh thị vệ hoàng cung——Kiệt Tây • Tháp, cả hai đều mang bộ mặt đau khổ, dọc theo đường đi cơ hồ nghe thấy tất cả cung nhân đều đang nghị luận chuyện này, sắc mặt hai người lại càng khó coi mà đi về hướng Bàn Long điện.
“Việt nhi, làm sao vậy, sao tự nhiên lại mất hứng, là ai chọc nhi tử bảo bối của phụ hoàng sinh khí?”
“Hừ, Việt nhi không thích các nàng.”
“Các nàng? Là những cung phi khi nãy sao?” Hoàng Phủ Ngạo ngưng thần suy nghĩ, những cung phi đó cũng đâu có trêu chọc Việt nhi a, sao tự nhiên Việt nhi lại phát giận?
“Ánh mắt các nàng nhìn phụ hoàng làm Việt nhi không thoải mái.”
“Ân?”
Bị ánh mắt như vậy nhìn từ nhỏ đến lớn, Hoàng Phủ Ngạo thực sự không hiểu có gì không ổn.
“Phụ hoàng là của Việt nhi, các nàng không thể nhìn như vậy.” Thanh Việt không hề suy nghĩ, cứ như bản năng mà nói ra những lời này.
Nhưng mà nó thực sự gây ra rung động không nhỏ cho Hoàng Phủ Ngạo.
Hóa ra Việt nhi của y, không phải cái gì cũng không hiểu…….
“Ha hả……..”
Hoàng Phủ Ngạo cười khẽ thành tiếng, cúi đầu, trán áp trán với Thanh Việt, nhẹ nhàng hôn khẽ vài cái lên môi bé.
“Lời này phụ hoàng thích nghe, Việt nhi nói lại vài lần đi.”
………
“Oa…….. ngô oa……….”
Đêm khuya, một tiếng trẻ con nỉ non khóc thật thê lương vang vọng trong thâm cung yên tĩnh, kích thích thật sâu vào màng tai nhóm cung nhân vốn đã ngủ say.
Người thần kinh thô thì không có vấn đề gì, trở mình một cái ngủ tiếp.
Nhưng chỉ cần chịu suy nghĩ một chút sẽ hoảng sợ phát sợ, trong hậu trung hiện tại căn bản không có trẻ mới sinh, tiếng khóc này là từ đâu a?
Hoàng tử nhỏ nhất—— Hoàng Phủ Thanh Việt, cũng đã 13 tuổi, công chúa nhỏ nhất cũng đã được 3 tuổi, ngoài ra trong cung chỉ có 3 phi tử mang thai mà thôi, hiện tại trong hậu cung không có khả năng nghe thấy tiếng khóc của trẻ mới sinh!
Vài năm nay, những hoàng tử, công chúa được sinh ra cơ bản không sống sót nổi.
Hoặc là chết yểu, hoặc sinh hạ chính là tử anh, cho dù có vài hoàng tử, công chúa bình an chào đời thì chưa tới một tháng tuổi cũng chết một cách kì quái.
Đại tổng quản hoàng cung cùng Thống lĩnh thị vệ hoàng cung từng phái người điều tra số lượng, cùng nghiêm mật bảo hộ tiểu hoàng tử, tiểu công chúa mới sinh, nhưng mà vẫn thần không biết quỷ không hay mà chết yểu, không có chút dấu vết để lại.
Hơn nữa hoàng đế bệ hạ cũng không để ý tới chuyện này, vì thế chuyện li kì về cái chết của hoàng tử, công chúa mới sinh liền bị gác qua một bên, chỉ nói là ngoài ý muốn, cuối cùng cũng không còn ai hỏi tới.
Nhưng rất nhiều cung nhân không nghĩ như vậy.
Mới đầu chỉ chết hai, ba hoàng tử, công chúa, mọi người cũng không để ý, dù sao, trong hậu cung, vì cung phi tranh đoạt địa vị và sủng ái mà giết hại lẫn nhau là chuyện bình thường.
Chính là tới tận bây giờ, mọi người mới kinh ngạc phát hiện vài năm nay, cư nhiên không có hoàng tử, công chúa nào có thể sống sót, tất cả đều chết yểu một cách kì dị.
Đây là lời nguyền rủa độc ác nhất đối với hoàng thất, càng ngày càng có nhiều cung nhân nghĩ vậy.
Đặc biệt là đoạn thời gian gần đây, trong đêm thường xuyên có tiếng khóc thê lương của trẻ sơ sinh không biết từ đâu truyền tới, cứ quanh quẩn bên tai.
Tất cả cung nhân nghe thấy tiếng khóc đều sợ tới lạnh sống lưng, rởn da gà, sợ tới mức cuộn mình trong chăn, trợn tròn mắt chờ đợi bình minh.
……….
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng khóc của trẻ con mới dần dần im bặt.
Nhóm cung nhân mệt mỏi lại mơ mơ màng màng ngủ.
“A ~~~ a ~~~”
Tiếng thét chói tai kinh hoàng của nữ nhân, đánh vỡ đêm khuya đã dần dần an bình.
Nhóm cung nhân lần này nghe được rất rõ, tiếng thét truyền tới từ Vân Tuyên điện, ở nơi này chính là Vân Trắc phi đã hoài long thai được 8 tháng.
Gặp chuyện không may!
Tất cả mọi người đều cảm thấy vậy.
Ngay sau đó, nhóm cung nhân gần Vân Tuyên điện đều có thể nghe thấy tiếng kêu la sợ hãi, khóc lóc ầm trời của nhóm thị tì, thị tòng trong điện truyền ra, tiếp đó là tiếng dồn dập của đám thị vệ chỉnh tề chạy tới.
Sau đó, một đêm không an bình.
………
Sáng sớm, ngày mới lên.
Tất cả cung nhân đều hoảng sợ nghị luận về một chủ đề.
“Các ngươi có nghe nói không, Vân Trắc phi của Vân Tuyên điện đã chết!”
“Đêm qua bên Vân Tuyên điện nháo lớn như vậy, sao không biết được chứ.”
“Nghe nói, Vân Trắc phi chết rất thảm trong chính tẩm điện của mình, cái bụng bầu tám tháng bị xé toạt, đứa nhỏ bên trong cư nhiên không cánh mà bay.”
Người nói chuyện khẽ rùng mình, lại kiên trì sự nghiệp bát quái của mình, nói tiếp.
“Máu tươi nhiễm đỏ một vùng, hòa lẫn với mái tóc dài của Vân Trắc phi, sau khi khô lại hệt như những con sâu màu tím sậm, trải rộng bên cơ thể Vân Trắc phi đã trắng bệt vì chảy quá nhiều máu, ánh mắt nàng ta trừng to, quai hàm cắn chặt, nhìn qua rất dữ tợn lại vô cùng khủng bố.”
“Trời ạ!”
Mọi người nghe kể đồng loạt rùng mình vài cái.
“Các ngươi nói xem, Vân Trắc phi rốt cuộc đắc tội ai a, cư nhiên lại chết thảm như vậy?”
“Đúng vậy, người nào lá gan lớn đến vậy, Vân Trắc phi bình thường tuy có ngạo mạn một chút, nhưng dù sao nàng cũng đang mang hài tử của bệ hạ a, nói không chừng kia còn là tiểu hoàng tử.”
“Ta nói các ngươi, không hiểu gì cả.” Người nói nhìn trái nhìn phải, sau đó đè thấp âm thanh nói.
“Kia căn bản không phải người làm, đó là một lời nguyền rủa ác độc!”
“Cái gì?”
“Sao có thể?”
“Hai các ngươi mới tới nên cái gì cũng không biết! Đặc biệt là hai năm nay, nhóm hoàng tử, công chúa mới sinh không một người sống sót, đều ly kỳ chết yểu.”
“Hừ, chuyện này chúng ta cũng có nghe nói một chút. Nhưng mà lần này rõ ràng bất đồng, đó chẳng qua là hoàng tử, công chúa ly kỳ chết yểu, hiện tại rõ ràng Vân Trắc phi bị xé bụng, đứa nhỏ bên trong cũng không thấy a!”
“Ân, này……”
“Hừ, ngươi cũng không biết gì a.”
“Ta không biết thì sao, ngươi đắc ý cái gì, chẳng lẽ ngươi biết à?”
……..
“Suỵt……. các ngươi đừng ồn nữa, Đại tổng quản cùng Thống lĩnh đại nhân tới!”
Đám người lập tức an tỉnh, cung kính cúi đầu đứng một bên.
Đại tổng quản hoàng cung —— Tạp Ân, cùng Thống lĩnh thị vệ hoàng cung——Kiệt Tây • Tháp, cả hai đều mang bộ mặt đau khổ, dọc theo đường đi cơ hồ nghe thấy tất cả cung nhân đều đang nghị luận chuyện này, sắc mặt hai người lại càng khó coi mà đi về hướng Bàn Long điện.
/229
|