Sức mạnh phân tán ra ngoài cơ thể lần thứ hai bị trói buộc, kí ức xâm chiếm bị đuổi đi, kí ức vốn có dần dần phục hồi, thần trí Hoàng Phủ Ngạo cũng từng chút thanh tỉnh, chậm rãi mở mắt.
“Phụ hoàng, tỉnh lại rồi sao, thật tốt quá.”
Vừa rồi dường như có thứ gì đó đang xâm chiếm cơ thể phụ hoàng, Thanh Việt mất đi phần lớn sức mạnh chỉ có thể đứng nhìn, bé cảm nhận hơi thở phụ hoàng ngày càng yếu, bé càng sợ hơn.
Hiện tại thấy Hoàng Phủ Ngạo chậm rãi mở mắt, hiển nhiên đã tỉnh lại, Thanh Việt vừa mừng vừa sợ nhào vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, nhưng lập tức lại ngây ngẩn.
Phụ hoàng của bé đang dùng ánh mắt lạnh băng, thực xa lạ nhìn bé, đôi mắt vốn đen láy như những đêm không trăng lúc này còn lóng lánh sắc đỏ u ám.
“Phụ hoàng, phụ hoàng ngươi làm sao vậy, ta là Việt nhi, là Việt nhi a……..”
Ngữ khí Thanh Việt ngày càng gấp, cũng ngày càng sợ hãi, hệt như một con thú nhỏ sắp bị vứt bỏ nhìn Hoàng Phủ Ngạo, nếu phụ hoàng quên bé thì làm sao bây giờ, Thanh Việt không dám tưởng tượng.
“Phụ hoàng, ta là Việt nhi a…….
“Việt nhi…….”
Niệm ra tên Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo có chút nghi hoặc, sau đó mới hồi phục tinh thần, như vừa tỉnh lại sau cơn mơ, ôm chặt Thanh Việt vào lòng mình, dùng sức cứ như muốn áp bé khắc sâu vào da thịt.
“Việt nhi, Việt nhi của ta, làm sao bây giờ, phụ hoàng suýt chút nữa ngay cả Việt nhi cũng quên mất, làm sao bây giờ, Việt nhi…….”
“Phụ…… ngô ân……”
Hoàng Phủ Ngạo áp môi mình lên môi Thanh Việt khẽ thì thào.
“Việt nhi, làm sao bây giờ, nếu quên Việt nhi, phụ hoàng phải làm sao đây…….”
Hoàng Phủ Ngạo thì thào hỏi, lại cúi đầu kịch liệt hôn Thanh Việt, dùng sức mà liếm mút, khuấy động môi lưỡi Thanh Việt, thẳng đến khi chúng sưng đỏ, có chút phát đau mới chậm rãi buông ra.
Sau nụ hôn mạnh mẽ, Hoàng Phủ Ngạo cởi quần áo cả hai, cơ thể gắt gao áp sát nhau, da thịt dán lên nhau mà ma xát, cảm thụ nhiệt độ cơ thể nhau.
“Việt nhi, cho dù một ngày nào đó phụ hoàng thực sự quên Việt nhi, cơ thể phụ hoàng cũng phải nhớ kỹ Việt nhi, nhớ kỹ hương vị Việt nhi, nhiệt độ cơ thể Việt Nhi, từng tấc da thịt Việt nhi…. nhớ kỹ Việt nhi là của phụ hoàng…….”
Lời nói cố chấp lại bá đạo như vậy, lúc Hoàng Phủ Ngạo thần trí hoàn toàn thanh tỉnh sẽ không nói, nhưng mà hiện tại Hoàng Phủ Ngạo bất đồng, y thuận theo ý nguyện mình luôn chất chứa trong lòng.
Hoàng Phủ Ngạo dùng đầu gối tách hai chân khép kín của Thanh Việt, bắt lấy mắt cá chân Thanh Việt, nâng đôi chân thon dài trắng nõn của bé lên, Thanh Việt không thể phản kháng chỉ có thể thuận theo mà nâng mông lên, tiểu huyệt hồng nhạt liền bại lộ trước mắt Hoàng Phủ Ngạo.
Phân thân sớm đã gắng gượng của Hoàng Phủ Ngạo cứ vậy mà trực tiếp dùng sức đâm vào.
“A ~~~ phụ hoàng ~~~”
Cơ thể thiếu niên phi thường mềm dẻo, tiến vào như vậy cũng không mang tới tổn thương quá lớn, nhưng mà vẫn có chút trướng đau cùng khó chịu, Thanh Việt có chút không thoải mái.
Chỗ tư mật của hai người dán sát nhau, sau một chút tạm ngừng ngắn ngủi, Hoàng Phủ Ngạo ôm chặt thắt lưng Thanh Việt, thứ nằm trong cơ thể bé đột nhiên kích động mà co rúm mãnh liệt.
“Việt nhi…… Việt nhi…….”
Hoàng Phủ Ngạo gọi tên Thanh Việt, động tác càng lúc càng mau, càng lúc càng dùng sức, hoàn toàn rút ra sau đó lại dùng toàn lực tiến vào, làm cơ thể Thanh Việt cũng phập phồng lay động, cơ thể bé theo va chạm kịch liệt của Hoàng Phủ Ngạo mà không ngừng ma xát lớp gấm vóc sàng đan dưới thân.
“Tha Việt nhi đi……. phụ hoàng…… tha…… Việt nhi……..”
Thanh Việt cảm giác xương cốt bé sắp bị phụ hoàng đập vụn cả rồi, nơi không ngừng ma sát kia truyền tới khoái cảm ngày càng rõ, cũng ngày càng nhiều hơn, sâu trong cơ thể không ngừng co rút, không ngừng thở dốc.
“Ân ngô ~~~ ân ~~~”
Cơ thể trắng noãn nhiễm một tầng ửng đỏ như hoa đào, vô thức theo chuyển động của phụ hoàng mà lay động, mái tóc bạch kim đong đưa, xõa dài tán loạn, giống như một bông hoa nở rộ trên gối đầu.
Hoàng Phủ Ngạo giữ chặt mông Thanh Việt, điên cuồng thúc đẩy, cả tẩm điện tràn ngập hương vị tình dục, cùng với tiếng vang của da thịt va chạm.
……..
Thanh Việt không biết bé đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, khí lực toàn thân dường như bị rút sạch, cơ thể giống như đang chìm vào biển, ngày càng chìm sâu xuống.
Mãi tới khi có ai đó dùng môi mớm nước thuốc đắng ngắt vào miệng, Thanh Việt mới khó chịu mà dần dần tỉnh táo lại, đập vào mắt là gương mặt phụ hoàng từ lo lắng dần dần chuyển thành mừng rỡ.
Hoàng Phủ Ngạo cẩn thận ôm Thanh Việt nằm trên giường vào lòng, Việt nhi của y, lúc này tựa như một con búp bê sứ mong manh dễ vỡ.
“Việt nhi, còn khó chịu không?”
Thanh Việt giật giật cơ thể, cảm giác chỉ có chút bủn rủn vô lực mà thôi, liền lắc đầu.
“Việt nhi, đều là lỗi của phụ hoàng, Việt nhi, phụ hoàng…….”
Hoàng Phủ Ngạo còn chưa nói hết lời, Thanh Việt lại giống như nhớ ra gì đó, lập tức khẩn trương túm lấy cánh tay Hoàng Phủ Ngạo.
“Phụ hoàng có quên Việt nhi không? Phụ hoàng nói……”
“Sẽ không, phụ hoàng không bao giờ quên Việt nhi nữa, một giây cũng không.”
Hoàng Phủ Ngạo ôm chặt Thanh Việt, trịnh trọng hứa.
Thanh Việt lúc này mới ngoan ngoãn ăn canh dược, lại uống một chút cháo.
“Việt nhi, bây giờ ngủ một giấc thật ngon, được không?” Hoàng Phủ Ngạo đặt Thanh Việt xuống giường, giúp bé dịch góc chăn, nhẹ giọng hỏi.
“Ân, phụ hoàng bồi Việt nhi, cùng nhau ngủ.”
“Hảo.”
“Phụ hoàng.”
“Ân.”
“Phụ hoàng.”
“Ân, phụ hoàng ở đây.”
…….
Thanh Việt cứ vậy một tiếng lại một tiếng gọi phụ hoàng, sau đó chậm rãi ngủ, giống như chỉ có vậy bé mới có cảm giác an tâm.
Hoàng Phủ Ngạo cũng từng tiếng từng tiếng không hề buồn chán mà trả lời, mãi tới lúc Thanh Việt ngủ rồi, đôi ngươi đen thâm thúy lại bắt đầu chớp động ánh đỏ âm u, nhớ lại đoạn kí ức không thuộc về mình nhưng lại xuất hiện trong đầu.
“Phụ hoàng, tỉnh lại rồi sao, thật tốt quá.”
Vừa rồi dường như có thứ gì đó đang xâm chiếm cơ thể phụ hoàng, Thanh Việt mất đi phần lớn sức mạnh chỉ có thể đứng nhìn, bé cảm nhận hơi thở phụ hoàng ngày càng yếu, bé càng sợ hơn.
Hiện tại thấy Hoàng Phủ Ngạo chậm rãi mở mắt, hiển nhiên đã tỉnh lại, Thanh Việt vừa mừng vừa sợ nhào vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, nhưng lập tức lại ngây ngẩn.
Phụ hoàng của bé đang dùng ánh mắt lạnh băng, thực xa lạ nhìn bé, đôi mắt vốn đen láy như những đêm không trăng lúc này còn lóng lánh sắc đỏ u ám.
“Phụ hoàng, phụ hoàng ngươi làm sao vậy, ta là Việt nhi, là Việt nhi a……..”
Ngữ khí Thanh Việt ngày càng gấp, cũng ngày càng sợ hãi, hệt như một con thú nhỏ sắp bị vứt bỏ nhìn Hoàng Phủ Ngạo, nếu phụ hoàng quên bé thì làm sao bây giờ, Thanh Việt không dám tưởng tượng.
“Phụ hoàng, ta là Việt nhi a…….
“Việt nhi…….”
Niệm ra tên Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo có chút nghi hoặc, sau đó mới hồi phục tinh thần, như vừa tỉnh lại sau cơn mơ, ôm chặt Thanh Việt vào lòng mình, dùng sức cứ như muốn áp bé khắc sâu vào da thịt.
“Việt nhi, Việt nhi của ta, làm sao bây giờ, phụ hoàng suýt chút nữa ngay cả Việt nhi cũng quên mất, làm sao bây giờ, Việt nhi…….”
“Phụ…… ngô ân……”
Hoàng Phủ Ngạo áp môi mình lên môi Thanh Việt khẽ thì thào.
“Việt nhi, làm sao bây giờ, nếu quên Việt nhi, phụ hoàng phải làm sao đây…….”
Hoàng Phủ Ngạo thì thào hỏi, lại cúi đầu kịch liệt hôn Thanh Việt, dùng sức mà liếm mút, khuấy động môi lưỡi Thanh Việt, thẳng đến khi chúng sưng đỏ, có chút phát đau mới chậm rãi buông ra.
Sau nụ hôn mạnh mẽ, Hoàng Phủ Ngạo cởi quần áo cả hai, cơ thể gắt gao áp sát nhau, da thịt dán lên nhau mà ma xát, cảm thụ nhiệt độ cơ thể nhau.
“Việt nhi, cho dù một ngày nào đó phụ hoàng thực sự quên Việt nhi, cơ thể phụ hoàng cũng phải nhớ kỹ Việt nhi, nhớ kỹ hương vị Việt nhi, nhiệt độ cơ thể Việt Nhi, từng tấc da thịt Việt nhi…. nhớ kỹ Việt nhi là của phụ hoàng…….”
Lời nói cố chấp lại bá đạo như vậy, lúc Hoàng Phủ Ngạo thần trí hoàn toàn thanh tỉnh sẽ không nói, nhưng mà hiện tại Hoàng Phủ Ngạo bất đồng, y thuận theo ý nguyện mình luôn chất chứa trong lòng.
Hoàng Phủ Ngạo dùng đầu gối tách hai chân khép kín của Thanh Việt, bắt lấy mắt cá chân Thanh Việt, nâng đôi chân thon dài trắng nõn của bé lên, Thanh Việt không thể phản kháng chỉ có thể thuận theo mà nâng mông lên, tiểu huyệt hồng nhạt liền bại lộ trước mắt Hoàng Phủ Ngạo.
Phân thân sớm đã gắng gượng của Hoàng Phủ Ngạo cứ vậy mà trực tiếp dùng sức đâm vào.
“A ~~~ phụ hoàng ~~~”
Cơ thể thiếu niên phi thường mềm dẻo, tiến vào như vậy cũng không mang tới tổn thương quá lớn, nhưng mà vẫn có chút trướng đau cùng khó chịu, Thanh Việt có chút không thoải mái.
Chỗ tư mật của hai người dán sát nhau, sau một chút tạm ngừng ngắn ngủi, Hoàng Phủ Ngạo ôm chặt thắt lưng Thanh Việt, thứ nằm trong cơ thể bé đột nhiên kích động mà co rúm mãnh liệt.
“Việt nhi…… Việt nhi…….”
Hoàng Phủ Ngạo gọi tên Thanh Việt, động tác càng lúc càng mau, càng lúc càng dùng sức, hoàn toàn rút ra sau đó lại dùng toàn lực tiến vào, làm cơ thể Thanh Việt cũng phập phồng lay động, cơ thể bé theo va chạm kịch liệt của Hoàng Phủ Ngạo mà không ngừng ma xát lớp gấm vóc sàng đan dưới thân.
“Tha Việt nhi đi……. phụ hoàng…… tha…… Việt nhi……..”
Thanh Việt cảm giác xương cốt bé sắp bị phụ hoàng đập vụn cả rồi, nơi không ngừng ma sát kia truyền tới khoái cảm ngày càng rõ, cũng ngày càng nhiều hơn, sâu trong cơ thể không ngừng co rút, không ngừng thở dốc.
“Ân ngô ~~~ ân ~~~”
Cơ thể trắng noãn nhiễm một tầng ửng đỏ như hoa đào, vô thức theo chuyển động của phụ hoàng mà lay động, mái tóc bạch kim đong đưa, xõa dài tán loạn, giống như một bông hoa nở rộ trên gối đầu.
Hoàng Phủ Ngạo giữ chặt mông Thanh Việt, điên cuồng thúc đẩy, cả tẩm điện tràn ngập hương vị tình dục, cùng với tiếng vang của da thịt va chạm.
……..
Thanh Việt không biết bé đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, khí lực toàn thân dường như bị rút sạch, cơ thể giống như đang chìm vào biển, ngày càng chìm sâu xuống.
Mãi tới khi có ai đó dùng môi mớm nước thuốc đắng ngắt vào miệng, Thanh Việt mới khó chịu mà dần dần tỉnh táo lại, đập vào mắt là gương mặt phụ hoàng từ lo lắng dần dần chuyển thành mừng rỡ.
Hoàng Phủ Ngạo cẩn thận ôm Thanh Việt nằm trên giường vào lòng, Việt nhi của y, lúc này tựa như một con búp bê sứ mong manh dễ vỡ.
“Việt nhi, còn khó chịu không?”
Thanh Việt giật giật cơ thể, cảm giác chỉ có chút bủn rủn vô lực mà thôi, liền lắc đầu.
“Việt nhi, đều là lỗi của phụ hoàng, Việt nhi, phụ hoàng…….”
Hoàng Phủ Ngạo còn chưa nói hết lời, Thanh Việt lại giống như nhớ ra gì đó, lập tức khẩn trương túm lấy cánh tay Hoàng Phủ Ngạo.
“Phụ hoàng có quên Việt nhi không? Phụ hoàng nói……”
“Sẽ không, phụ hoàng không bao giờ quên Việt nhi nữa, một giây cũng không.”
Hoàng Phủ Ngạo ôm chặt Thanh Việt, trịnh trọng hứa.
Thanh Việt lúc này mới ngoan ngoãn ăn canh dược, lại uống một chút cháo.
“Việt nhi, bây giờ ngủ một giấc thật ngon, được không?” Hoàng Phủ Ngạo đặt Thanh Việt xuống giường, giúp bé dịch góc chăn, nhẹ giọng hỏi.
“Ân, phụ hoàng bồi Việt nhi, cùng nhau ngủ.”
“Hảo.”
“Phụ hoàng.”
“Ân.”
“Phụ hoàng.”
“Ân, phụ hoàng ở đây.”
…….
Thanh Việt cứ vậy một tiếng lại một tiếng gọi phụ hoàng, sau đó chậm rãi ngủ, giống như chỉ có vậy bé mới có cảm giác an tâm.
Hoàng Phủ Ngạo cũng từng tiếng từng tiếng không hề buồn chán mà trả lời, mãi tới lúc Thanh Việt ngủ rồi, đôi ngươi đen thâm thúy lại bắt đầu chớp động ánh đỏ âm u, nhớ lại đoạn kí ức không thuộc về mình nhưng lại xuất hiện trong đầu.
/229
|