“Ngũ đệ, ngươi xem có phải như vậy không?”
Hoàng Phủ Minh Khê dựa theo chỉ thị của Thanh Việt, điêu khắc xong một phiến mộc đào, đưa cho Thanh Việt đang ngồi cạnh cậu xem xét.
Tuy Hoàng Phủ Minh Khê không hiểu vì sao ngũ đệ lại muốn cậu điêu khắc cái loại hình thù kì quái như trận ma pháp này.
Nhưng vì có định ước với Thanh Việt, phải nghe theo sự phân phó của bé, vì thế lúc Thanh Việt đưa ra yêu cầu này, Hoàng Phủ Minh Khê không chút do dự đáp ứng.
May mắn lúc trước những khi cô đơn, nhàm chán, Hoàng Phủ Minh Khê cũng thường điêu khắc, chế tác một ít vật phẩm để tiêu thời gian, đối với nhiệm vụ Thanh Việt giao so ra khá thuận buồn xuôi gió.
Thanh Việt có chút giật mình tiếp nhận vật Hoàng Phủ Minh Khê đưa tới, phiến mộc đào khắc phù văn, trận pháp phiền phức, bé thật không ngờ đại ca nhìn qua có vẻ vô dụng của mình lại rành về điêu khắc như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể điêu khắc xong trận pháp cùng phù văn lên phiến mộc đào không có chút sai sót nào.
Truyền một ít linh lực vào trong, trận pháp khắc trên phiến mộc đào lập tức khởi động, phù văn trên đó cũng tản mát ánh sáng mắt thường không thấy được, hiệu quả không thua gì Thanh Việt tự tay chế tác.
Thanh Việt rốt cuộc phát hiện ra ưu điểm đầu tiên của đại ca, linh hồn càng thuần khiết, trận pháp khắc ra càng kiền tịnh, hiệu quả càng tốt.
“Ngũ đệ, ta điêu khắc không tốt sao?”
Hoàng Phủ Minh Khê thấy Thanh Việt không nói tiếng nào, cẩn thận hỏi, sợ mình đã phá hỏng nhiệm vụ đầu tiên Thanh Việt giao.
“Không, tốt lắm.”
Thanh Việt cao hứng trả lời.
Vẽ thêm 7, 8 loại phù văn trận pháp bất đồng lên tấm da dê. Thanh Việt quyết định, sau này sẽ giao công tác này cho đại ca làm.
“Nếu có rãnh thì khắc theo mấy mẫu này, càng nhiều càng tốt.”
“Được.”
Hoàng Phủ Minh Khê tiếp nhận tấm da dê, lật xem một chút, lại có tí nghi hoặc.
“Bất quá, ta có thể biết điêu khắc số hoa văn này có lợi gì không?”
“Chờ ngươi khắc bọn nó xong, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Thanh Việt tâm tình sung sướng đáp ứng.
“Ngạo ca ca, nghe nói ngươi định mang thứ vô dụng kia về Nam Việt.”
Đông Lệ Nhã còn chưa tiến vào, âm thanh hờn dỗi đã tới trước.
Hoàng Phủ Minh Khê vừa nghe thấy lời này, sắc mặt liền trắng bệt.
Cậu từ nhỏ đã không ít lần bị Đông Lệ Nhã làm khó dễ, hiện tại nghe thấy lời nói miệt thị thì trong lòng lại khó chịu, vội vàng đứng qua một bên, cúi đầu, đại khái là hi vọng bộ dáng mình không làm người ta chú ý.
Đông Lệ Nhã vừa tiến vào liền phát hiện Ngạo ca ca của nàng không ở, trong phòng chỉ có hai hài tử này, Thanh Việt thì nàng không tính chọc vào, nhưng Hoàng Phủ Minh Khê thì nàng không để vào mắt.
“Hóa ra, thứ vô dụng kia đã ở trong này.”
“……… Minh Khê…… kiến quá Ngọc quý phi……” [kiến quá là 1 cách chào hỏi tôn kính trong cung đình]
Hoàng Phủ Minh Khê cố nén nước mắt, hành lễ với Đông Lệ Nhã.
“Hừ!”
Đông Lệ Nhã không thèm nhận lễ của cậu, khinh miệt liếc mắt.
“Đừng gọi tên bản cung, nghe thực bẩn tai, Ngạo ca ca không rõ nhưng bản cung thì khác, mang cái tên không biết đã leo lên giường của biết bao nhiêu người về, thật là mất hết thể diện Nam Việt.”
“Ta…….. ta……..”
Nghe thấy lời này, toàn thân Hoàng Phủ Minh Khê run rẩy, khí lực nói chuyện cũng tiêu thất, ngay cả cánh môi cậu cũng trắng bệt.
“Thế nào? Bản cung nói sai sao? Nhìn bộ dáng của ngươi….. A…….”
Đông Lệ Nhã còn đang định mắng tiếp, thì Ma Nha đột nhiên xuất hiện kéo váy nàng lôi ra ngoài.
Đông Lệ Nhã tuy không phải lần đầu thấy bộ xương khô Ma Nha, nhưng vẫn không khỏi có chút sợ hãi.
“Hoàng Phủ Thanh Việt, ngươi dám vô lễ với bản cung…… ngươi…….”
Đông Lệ Nhã vừa tức lại vừa sợ, lớn tiếng kêu về phía Thanh Việt.
“Mau bảo thứ quỷ quái này buông tay! Có nghe không hả…….”
“Ồn muốn chết.”
Thanh Việt không kiên nhẫn phất tay với Ma Nha, ý bảo nó làm nhanh lên.
Hiện tại phụ hoàng không ở, Thanh Việt càng không khách khí với nữ nhân này, bé sớm đã không vừa mắt, nếu không phải phụ hoàng bảo bé không được gây ra rắc rối, bé đã có cả 100 loại phương pháp làm nữ nhân này vĩnh viễn biến mất.
“Các ngươi làm gì?”Hoàng Phủ Ngạo, còn có Tạp Ân đi phía sau, từ thật xa đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Đông Lệ Nhã. Vừa tiến vào phòng liền thấy Ma Nha đang xách váy Đông Lệ Nhã lôi ra ngoài, Hoàng Phủ Minh Khê đứng bên cạnh bàn, sắc mặt trắng bệt, cơ thể còn không ngừng run rẩy, hiển nhiên là bị kích thích không nhẹ, chỉ có Thanh Việt ngồi cạnh bàn, bộ dáng như không liên quan tới mình.
Ma Nha rất sợ Hoàng Phủ Ngạo, thấy y liền như chuột thấy mèo, lập tức thả tay lao tới trốn sau lưng Thanh Việt.
“Ngạo ca ca, ngươi xem bọn hắn!!!”
Đông Lệ Nhã chỉ vào làn váy bị xé rách, hổn hển cáo trạng.
“Phụ hoàng.” Thanh Việt quay đầu, cũng thấy Hoàng Phủ Ngạo.
Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt đứng lên, trực tiếp ngồi xuống vị trí của bé, đặt bé ngồi lên đùi mình, lại nhìn Hoàng Phủ Minh Khê thấy y tiến vào đã cúi đầu, cánh môi tái nhợt mím chặt.
“Lệ Nhã, chú ý thân phận của ngươi, đường đường là Ngọc quý phi, cư nhiên cùng nhóm hoàng tử nháo thành như vậy.”
“Ngạo ca ca……..”
Bị Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, Đông Lệ Nhã nhất thời không tìm ra cớ nào.
“Đều ngồi xuống đi, Minh Khê cũng lại đây, không cần câu nệ như vậy.”
“Dạ, phụ hoàng.”
Hoàng Phủ Minh Khê đè nén kích động trong lòng, tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên, cậu kề cận phụ hoàng gần như vậy.
“Từ giờ trở đi, ngươi không còn là Chất Tử Đông Chích, thân phận duy nhất của ngươi là Đại hoàng tử Nam Việt.”
Nhìn bộ dáng như sắp khóc của Hoàng Phủ Minh Khê sau khi nghe y nói mấy lời này, Hoàng Phủ Ngạo thở dài, tiếp tục.
“Vài năm nay để ngươi ở đây, chịu không ít ủy khuất đi.”
“Phụ….. phụ hoàng……”
Hoàng Phủ Minh Khê quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói không nên lời.
“Đại điện hạ, vẫn đứng lên trước đi, mặt đất lạnh.”
Tạp Ân biết, chủ tử của hắn không thích nhìn bộ dáng người khác khóc lóc, sợ chủ tử chán ghét Đại điện hạ đáng thương này, Tạp Ân vội vàng nâng Hoàng Phủ Minh Khê đứng lên, thuận tiện ổn định lại tình tự của cậu.
“Đại điện hạ, chúng ta ngày mai sẽ quay về Nam Việt, ngài không nên khóc mà phá hủy thân mình a.”
Tạp Ân nhìn Hoàng Phủ Minh Khê yếu ớt, khuyên giải nói.
“Tạp Ân, đỡ Minh Khê đi nghỉ ngơi đi, tìm y sư tới xem qua một chút.”
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân vì Hoàng Phủ Minh Khê mà thở phào một hơi, đỡ cậu quay về phòng.
“Ngạo ca ca, sao ngài lại mang thứ mất mặt này quay về Nam Việt, cư nhiên vì nó mà giải trừ điều ước trao đổi Chất Tử với Đông Chích, không biết nó đã leo lên giường biết bao người……”
Đông Lệ Nhã thấy ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ Ngạo, nàng biết Ngạo ca ca đang cảnh cáo nàng.
“Ngọc quý phi hôm nay nói hơi nhiều, chú ý thân phận của mình một chút, trẫm mệt mỏi, lui xuống đi.”
“Dạ.”
Đối mặt với Hoàng Phủ Ngạo lạnh như băng, Đông Lệ Nhã cũng không có can đảm nghịch ý, chỉ đành phải ngoan ngoãn hành lễ lui ra ngoài, lúc đi còn không quên trừng mắt hung hăng liếc Thanh Việt.
“Phụ hoàng làm sao vậy?”
Thanh Việt cảm nhận tình tự Hoàng Phủ Ngạo có chút hỗn loạn.
Mãi tới khi tất cả mọi người lui xuống hết, chỉ còn lại Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo mới thở dài, nhắm mắt lại, tựa đầu chôn bên cổ Thanh Việt.
“Không có gì, Việt nhi, phụ hoàng chỉ có chút mệt mỏi thôi.”
………
Hôm sau, sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn.
Cửa hoàng thành vừa mở, đội hộ vệ hoàng gia mang đồ đằng Nam Việt đế quốc thẳng tiến ra khỏi hoàng thành Đông Chích.
Lộ tuyến trở về không giống như khi đến.
Không dùng đường sông, chỉ dùng thuyền băng qua sông Mạt Đạt Lạp, sau đó đi đường bộ, dọc theo rừng rậm ma thú một đường quay về Nam Việt.
Con đường này năm đó Hoàng Phủ Ngạo đã chọn để quay về Nam Việt.
Hoàng Phủ Ngạo sai người một đường vẩy rượu để truy điệu những vong hồn đã vì y mà chiến tử.
Hoàng Phủ Minh Khê dựa theo chỉ thị của Thanh Việt, điêu khắc xong một phiến mộc đào, đưa cho Thanh Việt đang ngồi cạnh cậu xem xét.
Tuy Hoàng Phủ Minh Khê không hiểu vì sao ngũ đệ lại muốn cậu điêu khắc cái loại hình thù kì quái như trận ma pháp này.
Nhưng vì có định ước với Thanh Việt, phải nghe theo sự phân phó của bé, vì thế lúc Thanh Việt đưa ra yêu cầu này, Hoàng Phủ Minh Khê không chút do dự đáp ứng.
May mắn lúc trước những khi cô đơn, nhàm chán, Hoàng Phủ Minh Khê cũng thường điêu khắc, chế tác một ít vật phẩm để tiêu thời gian, đối với nhiệm vụ Thanh Việt giao so ra khá thuận buồn xuôi gió.
Thanh Việt có chút giật mình tiếp nhận vật Hoàng Phủ Minh Khê đưa tới, phiến mộc đào khắc phù văn, trận pháp phiền phức, bé thật không ngờ đại ca nhìn qua có vẻ vô dụng của mình lại rành về điêu khắc như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể điêu khắc xong trận pháp cùng phù văn lên phiến mộc đào không có chút sai sót nào.
Truyền một ít linh lực vào trong, trận pháp khắc trên phiến mộc đào lập tức khởi động, phù văn trên đó cũng tản mát ánh sáng mắt thường không thấy được, hiệu quả không thua gì Thanh Việt tự tay chế tác.
Thanh Việt rốt cuộc phát hiện ra ưu điểm đầu tiên của đại ca, linh hồn càng thuần khiết, trận pháp khắc ra càng kiền tịnh, hiệu quả càng tốt.
“Ngũ đệ, ta điêu khắc không tốt sao?”
Hoàng Phủ Minh Khê thấy Thanh Việt không nói tiếng nào, cẩn thận hỏi, sợ mình đã phá hỏng nhiệm vụ đầu tiên Thanh Việt giao.
“Không, tốt lắm.”
Thanh Việt cao hứng trả lời.
Vẽ thêm 7, 8 loại phù văn trận pháp bất đồng lên tấm da dê. Thanh Việt quyết định, sau này sẽ giao công tác này cho đại ca làm.
“Nếu có rãnh thì khắc theo mấy mẫu này, càng nhiều càng tốt.”
“Được.”
Hoàng Phủ Minh Khê tiếp nhận tấm da dê, lật xem một chút, lại có tí nghi hoặc.
“Bất quá, ta có thể biết điêu khắc số hoa văn này có lợi gì không?”
“Chờ ngươi khắc bọn nó xong, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Thanh Việt tâm tình sung sướng đáp ứng.
“Ngạo ca ca, nghe nói ngươi định mang thứ vô dụng kia về Nam Việt.”
Đông Lệ Nhã còn chưa tiến vào, âm thanh hờn dỗi đã tới trước.
Hoàng Phủ Minh Khê vừa nghe thấy lời này, sắc mặt liền trắng bệt.
Cậu từ nhỏ đã không ít lần bị Đông Lệ Nhã làm khó dễ, hiện tại nghe thấy lời nói miệt thị thì trong lòng lại khó chịu, vội vàng đứng qua một bên, cúi đầu, đại khái là hi vọng bộ dáng mình không làm người ta chú ý.
Đông Lệ Nhã vừa tiến vào liền phát hiện Ngạo ca ca của nàng không ở, trong phòng chỉ có hai hài tử này, Thanh Việt thì nàng không tính chọc vào, nhưng Hoàng Phủ Minh Khê thì nàng không để vào mắt.
“Hóa ra, thứ vô dụng kia đã ở trong này.”
“……… Minh Khê…… kiến quá Ngọc quý phi……” [kiến quá là 1 cách chào hỏi tôn kính trong cung đình]
Hoàng Phủ Minh Khê cố nén nước mắt, hành lễ với Đông Lệ Nhã.
“Hừ!”
Đông Lệ Nhã không thèm nhận lễ của cậu, khinh miệt liếc mắt.
“Đừng gọi tên bản cung, nghe thực bẩn tai, Ngạo ca ca không rõ nhưng bản cung thì khác, mang cái tên không biết đã leo lên giường của biết bao nhiêu người về, thật là mất hết thể diện Nam Việt.”
“Ta…….. ta……..”
Nghe thấy lời này, toàn thân Hoàng Phủ Minh Khê run rẩy, khí lực nói chuyện cũng tiêu thất, ngay cả cánh môi cậu cũng trắng bệt.
“Thế nào? Bản cung nói sai sao? Nhìn bộ dáng của ngươi….. A…….”
Đông Lệ Nhã còn đang định mắng tiếp, thì Ma Nha đột nhiên xuất hiện kéo váy nàng lôi ra ngoài.
Đông Lệ Nhã tuy không phải lần đầu thấy bộ xương khô Ma Nha, nhưng vẫn không khỏi có chút sợ hãi.
“Hoàng Phủ Thanh Việt, ngươi dám vô lễ với bản cung…… ngươi…….”
Đông Lệ Nhã vừa tức lại vừa sợ, lớn tiếng kêu về phía Thanh Việt.
“Mau bảo thứ quỷ quái này buông tay! Có nghe không hả…….”
“Ồn muốn chết.”
Thanh Việt không kiên nhẫn phất tay với Ma Nha, ý bảo nó làm nhanh lên.
Hiện tại phụ hoàng không ở, Thanh Việt càng không khách khí với nữ nhân này, bé sớm đã không vừa mắt, nếu không phải phụ hoàng bảo bé không được gây ra rắc rối, bé đã có cả 100 loại phương pháp làm nữ nhân này vĩnh viễn biến mất.
“Các ngươi làm gì?”Hoàng Phủ Ngạo, còn có Tạp Ân đi phía sau, từ thật xa đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Đông Lệ Nhã. Vừa tiến vào phòng liền thấy Ma Nha đang xách váy Đông Lệ Nhã lôi ra ngoài, Hoàng Phủ Minh Khê đứng bên cạnh bàn, sắc mặt trắng bệt, cơ thể còn không ngừng run rẩy, hiển nhiên là bị kích thích không nhẹ, chỉ có Thanh Việt ngồi cạnh bàn, bộ dáng như không liên quan tới mình.
Ma Nha rất sợ Hoàng Phủ Ngạo, thấy y liền như chuột thấy mèo, lập tức thả tay lao tới trốn sau lưng Thanh Việt.
“Ngạo ca ca, ngươi xem bọn hắn!!!”
Đông Lệ Nhã chỉ vào làn váy bị xé rách, hổn hển cáo trạng.
“Phụ hoàng.” Thanh Việt quay đầu, cũng thấy Hoàng Phủ Ngạo.
Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt đứng lên, trực tiếp ngồi xuống vị trí của bé, đặt bé ngồi lên đùi mình, lại nhìn Hoàng Phủ Minh Khê thấy y tiến vào đã cúi đầu, cánh môi tái nhợt mím chặt.
“Lệ Nhã, chú ý thân phận của ngươi, đường đường là Ngọc quý phi, cư nhiên cùng nhóm hoàng tử nháo thành như vậy.”
“Ngạo ca ca……..”
Bị Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, Đông Lệ Nhã nhất thời không tìm ra cớ nào.
“Đều ngồi xuống đi, Minh Khê cũng lại đây, không cần câu nệ như vậy.”
“Dạ, phụ hoàng.”
Hoàng Phủ Minh Khê đè nén kích động trong lòng, tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên, cậu kề cận phụ hoàng gần như vậy.
“Từ giờ trở đi, ngươi không còn là Chất Tử Đông Chích, thân phận duy nhất của ngươi là Đại hoàng tử Nam Việt.”
Nhìn bộ dáng như sắp khóc của Hoàng Phủ Minh Khê sau khi nghe y nói mấy lời này, Hoàng Phủ Ngạo thở dài, tiếp tục.
“Vài năm nay để ngươi ở đây, chịu không ít ủy khuất đi.”
“Phụ….. phụ hoàng……”
Hoàng Phủ Minh Khê quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói không nên lời.
“Đại điện hạ, vẫn đứng lên trước đi, mặt đất lạnh.”
Tạp Ân biết, chủ tử của hắn không thích nhìn bộ dáng người khác khóc lóc, sợ chủ tử chán ghét Đại điện hạ đáng thương này, Tạp Ân vội vàng nâng Hoàng Phủ Minh Khê đứng lên, thuận tiện ổn định lại tình tự của cậu.
“Đại điện hạ, chúng ta ngày mai sẽ quay về Nam Việt, ngài không nên khóc mà phá hủy thân mình a.”
Tạp Ân nhìn Hoàng Phủ Minh Khê yếu ớt, khuyên giải nói.
“Tạp Ân, đỡ Minh Khê đi nghỉ ngơi đi, tìm y sư tới xem qua một chút.”
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân vì Hoàng Phủ Minh Khê mà thở phào một hơi, đỡ cậu quay về phòng.
“Ngạo ca ca, sao ngài lại mang thứ mất mặt này quay về Nam Việt, cư nhiên vì nó mà giải trừ điều ước trao đổi Chất Tử với Đông Chích, không biết nó đã leo lên giường biết bao người……”
Đông Lệ Nhã thấy ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ Ngạo, nàng biết Ngạo ca ca đang cảnh cáo nàng.
“Ngọc quý phi hôm nay nói hơi nhiều, chú ý thân phận của mình một chút, trẫm mệt mỏi, lui xuống đi.”
“Dạ.”
Đối mặt với Hoàng Phủ Ngạo lạnh như băng, Đông Lệ Nhã cũng không có can đảm nghịch ý, chỉ đành phải ngoan ngoãn hành lễ lui ra ngoài, lúc đi còn không quên trừng mắt hung hăng liếc Thanh Việt.
“Phụ hoàng làm sao vậy?”
Thanh Việt cảm nhận tình tự Hoàng Phủ Ngạo có chút hỗn loạn.
Mãi tới khi tất cả mọi người lui xuống hết, chỉ còn lại Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo mới thở dài, nhắm mắt lại, tựa đầu chôn bên cổ Thanh Việt.
“Không có gì, Việt nhi, phụ hoàng chỉ có chút mệt mỏi thôi.”
………
Hôm sau, sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn.
Cửa hoàng thành vừa mở, đội hộ vệ hoàng gia mang đồ đằng Nam Việt đế quốc thẳng tiến ra khỏi hoàng thành Đông Chích.
Lộ tuyến trở về không giống như khi đến.
Không dùng đường sông, chỉ dùng thuyền băng qua sông Mạt Đạt Lạp, sau đó đi đường bộ, dọc theo rừng rậm ma thú một đường quay về Nam Việt.
Con đường này năm đó Hoàng Phủ Ngạo đã chọn để quay về Nam Việt.
Hoàng Phủ Ngạo sai người một đường vẩy rượu để truy điệu những vong hồn đã vì y mà chiến tử.
/229
|