Tối qua Hoàng Phủ Ngạo ngủ không được tốt, những kí ức trước kia không thể khống chế cứ xuất hiện trước mắt, siết chặt tâm y, không thể nào bình yên đi vào giấc ngủ. Thật vất vả, sáng sớm mới ngủ say, còn chưa được bao lâu thì cảm giác đôi mắt mình bị một chú mèo con bướng bỉnh nhẹ nhàng liếm lộng.
“Việt nhi.”
Không cần mở to mắt, Hoàng Phủ Ngạo cũng biết là ai, bởi vì y cũng thường xuyên dùng phương thức này gọi Việt nhi rời giường, xoay người áp vật nhỏ bên cạnh vào lòng mình.
“Vật nhỏ, ngủ là ngủ suốt một ngày một đêm, bây giờ ngủ ngon rồi bắt đầu gây sự không cho phụ hoàng ngủ hử?”
“Việt nhi phải tắm rửa, phụ hoàng mang Việt nhi đi tắm.”
Thanh Việt làm phiền phụ hoàng nhưng không có chút ngượng ngùng nào.
“Ai! Thật sự là làm hư rồi.”
Hoàng Phủ Ngạo thở dài, bất đắc dĩ mở to mắt.
“Bệ hạ, nên rời giường, hôm nay còn yến hội quan trọng.”
Tạp Ân kính cẩn đứng ngoài lớp màn dày của phòng ngủ, nhắc nhở nói.
“Ân, bảo người chuẩn bị phòng tắm.”
“Bệ hạ, phải tắm rửa sao? Chính là thời gian….. có lẽ trước tiên nên…….”
“Không sao, đi chuẩn bị đi.”
“Dạ, bệ hạ.”
………..
Tẩm điện Đông Chích hoàng đế bệ hạ—— Trục Nhật điện.
“Ca ca, lần này ngươi nhất định phải giúp Nhã nhi cùng ngoại sanh của ngươi a!”
Đông Lệ Nhã từ sáng sớm đã chạy tới Trục Nhật điện, nàng vốn định chạng vạng hôm qua chạy tới tìm Đông Li Trần, nhưng vì có tật giật mình, nghĩ rằng nếu mình quá nôn nóng chạy đi tìm Đông Chích hoàng đế, nói không chừng sẽ làm người ta hoài nghi? Vì thế mới quyết định hôm nay đến.
“Ca ca, Nhã nhi bảo người truyền tin ngươi cũng biết rồi đó, tiểu quỷ đáng giận kia sắp đoạt ngôi vị hoàng đế của ngoại sanh ngươi rồi! Ngươi không biết đâu, tiểu quỷ kia…….”
Đông Lệ Nhã nói nửa ngày, cũng không thấy Đông Li Trần có động tĩnh gì, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt sâu thẳm âm u kia nhìn nàng chòng chọc, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà trong nháy mắt Đông Lệ Nhã cảm giác sát ý rét lạnh phóng tới.
Sao ca ca lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng?!
Đông Lệ Nhã không thể ức chế rùng mình một cái.
“Ca…… ca……”
Theo tiếng gọi khẽ của Đông Lệ Nhã, ánh mắt Đông Li Trần trong phút chốc lại trở nên bình thường, xanh biếc trong trẻo, gương mặt tuấn dật mang theo ý cười nhợt nhạt.
Vừa rồi nhất định là nàng ảo giác, ca ca không thể nào dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhìn vẻ mặt ôn hòa của Đông Li Trần lúc này, Đông Lệ Nhã lại càng khẳng định suy đoán của mình, nhất định là ca ca nghe mình nhắc tới tiểu quỷ đáng giận kia, cũng cảm thấy rất chán ghét mới lộ ra biểu tình như vậy.
Nghĩ như vậy, Đông Lệ Nhã cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Ca ca, ngươi nói đi, rốt cuộc có giúp Nhã nhi không a?”
Đông Li Trần nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng.
“Ngươi chỉ nói hài tử đó đáng ghét thế nào, bảo trẫm làm sao giúp ngươi?”
“Tiểu quỷ kia vốn đáng ghét như vậy a! Nhã nhi nói sai cái gì?”
Nhớ tới tiểu quỷ kia, cơn tức của Đông Lệ Nhã lại dâng trào.
“Ha hả…… ngươi rốt cuộc ngu xuẩn tới mức nào? Hay ý ngươi muốn nói với trẫm Nam Việt hoàng đế là người ngu ngốc? Không có ưu điểm, một hài tử toàn khuyết điểm có thể làm y sủng ái như vậy?”
Lời nói Đông Li Trần vô cùng sắc bén.
“Này……. này………”
Đông Lệ Nhã bị nói trúng tim đen, chỉ có thể thành thật trả lời.
“Tiểu quỷ kia còn…….”
Đột nhiên Đông Lệ Nhã nhớ ra gì đó, ánh mắt sáng rực.
“Ca ca, ca ca, không phải ngươi thích nam hài xinh đẹp nhất sao! Ta nói cho ngươi biết, tiểu quỷ kia xinh đẹp tới không thể tin nỗi, đừng nhìn nó bây giờ mới 7 tuổi, nhưng so với mĩ nhân mà Nhã nhi đã gặp từ nhỏ tới lớn còn xinh đẹp hơn nhiều, ngay cả tinh linh cũng không bằng.”
“Ác? Thật không.”
Đông Li Trần từ chối cho ý kiến.
“Là thật, ca ca! Nhã nhi không nói dối. Dù sao tí nữa ngươi cũng gặp mà. Loại xinh đẹp này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy sẽ rất khó tưởng tượng.”
“Như vậy, nói cụ thể cho trẫm biết chuyện về hài tử kia đi.”
“Ân, được.”
Thấy Đông Li Trần rốt cuộc cũng có hứng thú với tiểu quỷ kia, Đông Lệ Nhã vô cùng cao hứng.
Đông Lệ Nhã hiểu rõ, chỉ cần thứ mà ca ca coi trọng, bất luận là người hay vật, cho dù phải mất bao nhiêu thời gian hay đại giá, ca ca cũng không tiếc mà đoạt về tay mình.
“Tiểu quỷ kia, nghe nói lúc 3 tuổi được Ngạo ca ca mang từ mã tràng về Bàn Long điện. Sau đó không biết vì cái gì, Ngạo ca ca luôn mang theo tiểu quỷ kia bên người.”
Suy nghĩ một chút, Đông Lệ Nhã lại bắt đầu tức giận.
“Ngạo ca ca rất sủng ái nó, có một lần Nhã nhi suýt bị nó hù chết, chưa bao giờ mất mặt như vậy, mà Ngạo ca ca chỉ nhẹ nhàng giáo huấn nó một chút, còn bảo Nhã nhi đừng chấp nhặt với tiểu hài tử!!!”
“Ân.”
Đông Li Trần thản nhiên lên tiếng, làm người ta không thể cảm nhận được tình tự của hắn.
“Còn nữa, Nhã nhi mới nghe được tiểu quỷ kia học pháp thuật hệ thủy, người có khả năng làm lão sư của nó nhất chính là Đại Ma Đạo Sư hệ thủy—— Duy Khắc Ti • Ái Đức Hoa.”
“Còn gì nữa không?”
Đông Lệ Nhã thấy Đông Li Trần vẫn không tỏ vẻ gì, có chút nóng nảy.
“Ca ca, rốt cuộc ngươi có giúp Nhã nhi không a!”
“Ha hả…… nghe ngươi nói vậy, trẫm bây giờ rất muốn nhìn thử hài tử kia.”
“Ca ca thấy nó nhất định sẽ hài lòng.”
Đông Lệ Nhã lấy lòng nói.
“Tốt lắm, yến hội sắp bắt đầu, trẫm phải đi trước, ngươi cũng mau trở về đi.”
“Vâng, ca ca.”
Đông Lệ Nhã tao nhã hành lễ, sau đó sung sướng tiêu sái ra ngoài.
Đông Lệ Nhã đắc ý vênh váo không hề cảm giác sau lưng nàng, là một đôi mắt sâu thẳm khó lường.
“Việt nhi.”
Không cần mở to mắt, Hoàng Phủ Ngạo cũng biết là ai, bởi vì y cũng thường xuyên dùng phương thức này gọi Việt nhi rời giường, xoay người áp vật nhỏ bên cạnh vào lòng mình.
“Vật nhỏ, ngủ là ngủ suốt một ngày một đêm, bây giờ ngủ ngon rồi bắt đầu gây sự không cho phụ hoàng ngủ hử?”
“Việt nhi phải tắm rửa, phụ hoàng mang Việt nhi đi tắm.”
Thanh Việt làm phiền phụ hoàng nhưng không có chút ngượng ngùng nào.
“Ai! Thật sự là làm hư rồi.”
Hoàng Phủ Ngạo thở dài, bất đắc dĩ mở to mắt.
“Bệ hạ, nên rời giường, hôm nay còn yến hội quan trọng.”
Tạp Ân kính cẩn đứng ngoài lớp màn dày của phòng ngủ, nhắc nhở nói.
“Ân, bảo người chuẩn bị phòng tắm.”
“Bệ hạ, phải tắm rửa sao? Chính là thời gian….. có lẽ trước tiên nên…….”
“Không sao, đi chuẩn bị đi.”
“Dạ, bệ hạ.”
………..
Tẩm điện Đông Chích hoàng đế bệ hạ—— Trục Nhật điện.
“Ca ca, lần này ngươi nhất định phải giúp Nhã nhi cùng ngoại sanh của ngươi a!”
Đông Lệ Nhã từ sáng sớm đã chạy tới Trục Nhật điện, nàng vốn định chạng vạng hôm qua chạy tới tìm Đông Li Trần, nhưng vì có tật giật mình, nghĩ rằng nếu mình quá nôn nóng chạy đi tìm Đông Chích hoàng đế, nói không chừng sẽ làm người ta hoài nghi? Vì thế mới quyết định hôm nay đến.
“Ca ca, Nhã nhi bảo người truyền tin ngươi cũng biết rồi đó, tiểu quỷ đáng giận kia sắp đoạt ngôi vị hoàng đế của ngoại sanh ngươi rồi! Ngươi không biết đâu, tiểu quỷ kia…….”
Đông Lệ Nhã nói nửa ngày, cũng không thấy Đông Li Trần có động tĩnh gì, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt sâu thẳm âm u kia nhìn nàng chòng chọc, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà trong nháy mắt Đông Lệ Nhã cảm giác sát ý rét lạnh phóng tới.
Sao ca ca lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng?!
Đông Lệ Nhã không thể ức chế rùng mình một cái.
“Ca…… ca……”
Theo tiếng gọi khẽ của Đông Lệ Nhã, ánh mắt Đông Li Trần trong phút chốc lại trở nên bình thường, xanh biếc trong trẻo, gương mặt tuấn dật mang theo ý cười nhợt nhạt.
Vừa rồi nhất định là nàng ảo giác, ca ca không thể nào dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhìn vẻ mặt ôn hòa của Đông Li Trần lúc này, Đông Lệ Nhã lại càng khẳng định suy đoán của mình, nhất định là ca ca nghe mình nhắc tới tiểu quỷ đáng giận kia, cũng cảm thấy rất chán ghét mới lộ ra biểu tình như vậy.
Nghĩ như vậy, Đông Lệ Nhã cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Ca ca, ngươi nói đi, rốt cuộc có giúp Nhã nhi không a?”
Đông Li Trần nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng.
“Ngươi chỉ nói hài tử đó đáng ghét thế nào, bảo trẫm làm sao giúp ngươi?”
“Tiểu quỷ kia vốn đáng ghét như vậy a! Nhã nhi nói sai cái gì?”
Nhớ tới tiểu quỷ kia, cơn tức của Đông Lệ Nhã lại dâng trào.
“Ha hả…… ngươi rốt cuộc ngu xuẩn tới mức nào? Hay ý ngươi muốn nói với trẫm Nam Việt hoàng đế là người ngu ngốc? Không có ưu điểm, một hài tử toàn khuyết điểm có thể làm y sủng ái như vậy?”
Lời nói Đông Li Trần vô cùng sắc bén.
“Này……. này………”
Đông Lệ Nhã bị nói trúng tim đen, chỉ có thể thành thật trả lời.
“Tiểu quỷ kia còn…….”
Đột nhiên Đông Lệ Nhã nhớ ra gì đó, ánh mắt sáng rực.
“Ca ca, ca ca, không phải ngươi thích nam hài xinh đẹp nhất sao! Ta nói cho ngươi biết, tiểu quỷ kia xinh đẹp tới không thể tin nỗi, đừng nhìn nó bây giờ mới 7 tuổi, nhưng so với mĩ nhân mà Nhã nhi đã gặp từ nhỏ tới lớn còn xinh đẹp hơn nhiều, ngay cả tinh linh cũng không bằng.”
“Ác? Thật không.”
Đông Li Trần từ chối cho ý kiến.
“Là thật, ca ca! Nhã nhi không nói dối. Dù sao tí nữa ngươi cũng gặp mà. Loại xinh đẹp này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy sẽ rất khó tưởng tượng.”
“Như vậy, nói cụ thể cho trẫm biết chuyện về hài tử kia đi.”
“Ân, được.”
Thấy Đông Li Trần rốt cuộc cũng có hứng thú với tiểu quỷ kia, Đông Lệ Nhã vô cùng cao hứng.
Đông Lệ Nhã hiểu rõ, chỉ cần thứ mà ca ca coi trọng, bất luận là người hay vật, cho dù phải mất bao nhiêu thời gian hay đại giá, ca ca cũng không tiếc mà đoạt về tay mình.
“Tiểu quỷ kia, nghe nói lúc 3 tuổi được Ngạo ca ca mang từ mã tràng về Bàn Long điện. Sau đó không biết vì cái gì, Ngạo ca ca luôn mang theo tiểu quỷ kia bên người.”
Suy nghĩ một chút, Đông Lệ Nhã lại bắt đầu tức giận.
“Ngạo ca ca rất sủng ái nó, có một lần Nhã nhi suýt bị nó hù chết, chưa bao giờ mất mặt như vậy, mà Ngạo ca ca chỉ nhẹ nhàng giáo huấn nó một chút, còn bảo Nhã nhi đừng chấp nhặt với tiểu hài tử!!!”
“Ân.”
Đông Li Trần thản nhiên lên tiếng, làm người ta không thể cảm nhận được tình tự của hắn.
“Còn nữa, Nhã nhi mới nghe được tiểu quỷ kia học pháp thuật hệ thủy, người có khả năng làm lão sư của nó nhất chính là Đại Ma Đạo Sư hệ thủy—— Duy Khắc Ti • Ái Đức Hoa.”
“Còn gì nữa không?”
Đông Lệ Nhã thấy Đông Li Trần vẫn không tỏ vẻ gì, có chút nóng nảy.
“Ca ca, rốt cuộc ngươi có giúp Nhã nhi không a!”
“Ha hả…… nghe ngươi nói vậy, trẫm bây giờ rất muốn nhìn thử hài tử kia.”
“Ca ca thấy nó nhất định sẽ hài lòng.”
Đông Lệ Nhã lấy lòng nói.
“Tốt lắm, yến hội sắp bắt đầu, trẫm phải đi trước, ngươi cũng mau trở về đi.”
“Vâng, ca ca.”
Đông Lệ Nhã tao nhã hành lễ, sau đó sung sướng tiêu sái ra ngoài.
Đông Lệ Nhã đắc ý vênh váo không hề cảm giác sau lưng nàng, là một đôi mắt sâu thẳm khó lường.
/229
|