“Điện hạ, quan cận vệ của người, Đề Đề Tư gia tộc thiếu gia—— Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư, ở ngoài điện cầu kiến.”
Thanh Việt cùng phụ hoàng của bé đang dùng bửa sáng ở tiểu hoa viên hậu điện, phụ hoàng mới vừa tới thư phòng xử lý công văn, Tạp Ân liền tiến vào bẩm báo với bé.
“Phỉ Lý Đặc?”
Thẳng thắn mà nói, nếu không phải hiện tại Tạp Ân nhắc tới, Thanh Việt cơ hồ đã sắp quên mất chuyện mình có một quan cận vệ, bé cùng Phỉ Lý Đặc thật sự không có nhiều giao tình, Phỉ Lý Đặc tới đây tuyệt đối là vô sự bất đăng tam bảo điện.
“Bảo hắn vào đi.”
Dù sao Thanh Việt cũng đang nhàm chán, nhưng thật ra thì bé cũng hiểu ý đồ Phỉ Lý Đặc tới hôm nay.
…
“Phỉ Lý Đặc bái kiến Tiểu điện hạ.”
Phỉ Lý Đặc hướng Thanh Việt hành lễ, đã không còn thanh cao, tự phụ ngày xưa, Phỉ Lý Đặc hiện giờ thật ra lại thêm một phần trầm ổn, khiêm tốn.
Xem ra, chuyện phát sinh ở Tuyết Sơn Tạp Cách Tra quả thực đã khiến cho vị thiếu gia mắt cao hơn đỉnh đầu, cậy tài khinh người này đã trưởng thành, tiến bộ hơn rất nhiều.
“Ân, thật lâu rồi không gặp, Phỉ Lý Đặc, có chuyện gì không?”
Thanh Việt từ trước tới nay không thích cùng người không thân nói chuyện nhiều, hoặc là cứ nói lòng vòng, vì thế gọn gàng dứt khoát hỏi ý đồ Phỉ Lý Đặc tới đây hôm nay.
“Vâng, Tiểu điện hạ.”
Phỉ Lý Đặc hiển nhiên vẫn có chút không thích ứng phương thức vào thẳng chủ đề của Thanh Việt, tạm ngừng một lát mới mở miệng nói.
“Ngày mai là sinh thần tròn mười tám của ta, hi vọng có thể mời Tiểu điện hạ tới tham gia yến hội sinh thần của ta.”
Không đợi Thanh Việt cự tuyệt, Phỉ Lý Đặc đã vội vàng giải thích.
“Ta biết Tiểu điện hạ không thích ầm ĩ náo động, xin Tiểu điện hạ cứ yên tâm, yến hội sinh thần lần này cũng không mời nhiều người lắm, chỉ có Thái tử điện hạ, Tam điện hạ, Thất công chúa, A Nhĩ Y • Lai Đặc, đều là những người Tiểu điện hạ quen biết, hơn nữa yến hội cũng không cử hành ở nhà, chúng ta chọn một nơi thanh u ngoài vùng ngoại ô, Tiểu điện hạ nhất định sẽ thích, hoàn toàn có thể xem là một chuyến dạo chơi ngoại thành.”
“Đại ca của ta cũng đi?”
“Đúng vậy, Tiểu điện hạ, Thái tử điện hạ là ân nhân cứu mạng của Phỉ Lý Đặc, mời Thái tử điện hạ cũng là một phần tâm ý của Phỉ Lý Đặc, hơn nữa Thái tử điện hạ cũng đã đáp ứng lời mời, đó cũng là vinh hạnh của Phỉ Lý Đặc.”
“Được rồi, yến hội ngày mai ta sẽ tham gia.”
Thanh Việt gật đầu đáp ứng lời mời của Phỉ Lý Đặc, trực giác mách bảo cho Thanh Việt, Phỉ Lý Đặc nhiệt tình mời bé như vậy tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một cuộc hội tụ vì ngày sinh thần, dù sao mấy ngày qua, bé cũng thực nhàm chán, ngày mai đi xem thử bọn họ rốt cuộc đánh chủ ý gì cũng không tệ.
“Này đúng là tốt quá, Tiểu điện hạ, ngày mai Phỉ Lý Đặc sẽ đưa mã xa tới cửa cung đợi người.”
…
Sáng sớm hôm sau, sau khi Hoàng Phủ Ngạo tới phòng nghị sự, Thanh Việt liền trộm chạy đi.
Vừa tới cửa cung, quả nhiên thấy mã xa có dấu hiệu của gia tộc Đề Đề Tư chờ ở đó, Phỉ Lý Đặc cũng đứng cạnh mã xa nghênh đón.
Bên trong mã xa, trừ bỏ Thất công chúa—— Hoàng Phủ Hàm Nghi, Hoàng Phủ Trác Diệu, A Nhĩ Y • Lai Đặc đều đã tới rồi.
Thấy Thanh Việt tiến vào, Hoàng Phủ Trác Diệu, A Nhĩ Y • Lai Đặc trừ bỏ chào hỏi Thanh Việt thì không có phản ứng gì đặc biệt, hiển nhiên sự xuất hiện của Thanh Việt đã nằm trong dự kiến của bọn họ.
Ngược lại Minh Khê lúc thấy Thanh Việt thì rõ ràng có chút kinh ngạc, lập tức lại giống như hiểu ra gì đó, có chút nghiêm nghị nhìn đám người Hoàng Phủ Trác Diệu.
“Các ngươi đây là ý tứ gì, vì cái gì lại gọi Ngũ đệ tới, ta đã nói chuyện này còn chưa điều tra rõ, cho dù chứng cớ vô cùng xác thực thì nó không liên quan gì tới Ngũ đệ.”
“Thái tử điện hạ, người trước đừng nóng giận, chúng ta cũng là bất đắc dĩ a, Tiểu điện hạ dù sao sớm hay muộn cũng sẽ biết, vì sao lại không sớm nói cho Tiểu điện hạ, như vậy người cũng không khó xử thế này.”
A Nhĩ Y • Lai Đặc vội vàng giải thích với Minh Khê.
“Các ngươi sợ ta khó xử hay sợ ta vì việc tư mà làm rối kỉ cương!”
“Đại ca, ngươi đừng nói vậy, chúng ta không phải hoài nghi ngươi, chính là chuyện này quan hệ tới mẫu hậu ta cùng với cả gia tộc Lai Đặc, sự tình rất trọng đại mà ngươi lại quá mức để ý tới Ngũ đệ, phụ hoàng cũng vậy, thậm chí còn không cho phép ta tới gặp Ngũ đệ, cũng không cho phép ai nhắc chuyện này trước mặt Ngũ đệ, này cũng quá…”
Bị Minh Khê trực tiếp vạch trần rối rắm trong lòng mình như vậy, Hoàng Phủ Trác Diệu có chút hổ thẹn, âm thanh ngày càng nhỏ cố giải thích.
“Chúng ta làm vậy quả thật là bất đắc dĩ lắm mới ra hạ sách này…”
“Có chuyện gì làm các ngươi phải hao tâm tổn trí như vậy muốn để ta biết?”
Theo đoạn đối thoại của bọn Minh Khê, Thanh Việt cũng nghe được chút manh mối, đại ca không muốn để bé biết, nhưng bọn Hoàng Phủ Trác Diệu lại tìm cách muốn bé biết, còn nói là vì mẫu thân hắn cùng gia tộc Lai Đặc, như vậy, chuyện này trừ bỏ vụ Hải Luân • Hách Lý bị người hạ độc thì còn chuyện gì nữa a.
“Tiểu điện hạ, nếu đã đến mức này thì chúng ta liền nói thẳng đi, hôm nay chúng ta mượn danh nghĩa sinh thần của Phỉ Lý Đặc mời người đến đây cũng vì muốn nói cho người biết chuyện liên quan tới vụ Hải Luân • Hách Lý bị hạ độc, người có khả năng hạ độc nhất chính là mẫu phi của người, Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý, mà cô mẫu của ta, cũng chính là hoàng hậu đã bị nàng hãm hại.”
A Nhĩ Y • Lai Đặc cũng không vòng vo, trực tiếp sảng khoái nói với Thanh Việt.
“Các ngươi trăm phương nghìn kế tìm ta chính vì muốn nói cho ta biết chuyện này sao?”
Vừa nghe bọn họ nói tới chuyện này, Thanh Việt thật ra không có hứng thú lắm.
“Liên quan tới vụ việc của Hải Luân • Hách Lý, vô luận là Tuyết Cơ • Hách Lý hay hoàng hậu làm thì đều không liên quan gì tới ta cả, các ngươi nói chuyện này với ta để làm gì?”
“Tiểu điện hạ, người nói thật sao, vô luận hung thủ là ai người cũng không nhúng tay?”
Bọn A Nhĩ Y • Lai Đặc chính là chờ những lời này của Thanh Việt, nhìn Thanh Việt có chút chán ghét nhíu mày, Hoàng Phủ Trác Diệu lại vội vàng giải thích nói.
“Ngũ đệ, ta biết làm vậy có chút quá phận, Cẩn quý phi dù sao cũng là mẫu phi của ngươi, mà chuyện này nếu được chứng thật thì danh dự của ngươi cũng có chút ảnh hưởng, nhưng mà ta thật sự chỉ muốn thay mẫu hậu mình đòi lại công đạo mà thôi, hung thủ thật sự nên bị trừng phạt không phải sao?
Ngươi biết không, chuyện này lúc vừa tra ra tới chỗ Cẩn quý phi, phụ hoàng cùng đại ca liền lập tức sai người bí mật điều tra, ai cũng không được phép lộ ra, mà mẫu hậu của ta thì vẫn đeo trên lưng tội danh hạ độc Hải Luân • Hách Lý, này thật sự rất không công bằng…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa, ta đã nói rồi, chuyện này ta sẽ nghiêm túc điều tra, ai trong sạch thì nhất định sẽ trả cho người đó một cái công đạo, nhưng trước khi điều tra xong thì ai cũng không được phép hành động thiếu suy nghĩ hay chủ trương phân xử.
Tâm tình Tam đệ ta có thể thông cảm, nhưng ngươi nên nhớ chuyện này do ta phụ trách, nếu ngươi dám ở sau lưng làm ra loại chuyện mờ ám như thế này nữa thì ngươi đừng tham gia điều tra nữa.”
Cảnh cáo Hoàng Phủ Trác Diệu xong, Minh Khê quay đầu lại nhìn về phía Thanh Việt, giọng điệu cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
“Mục đích của các ngươi chính là thế này, xem ra yến hội sinh thần này ta cũng không cần tham gia nữa. Ngũ đệ, cùng đi với đại ca không?”
“Ân.”
Thanh Việt gật gật đầu, đoạn đối thoại vừa nãy làm bé cảm thấy rất chán ghét, tuy không thể nói bọn Hoàng Phủ Trác Diệu làm vậy là sai, nhưng bé chán ghét đám người này dựa vào phương thức suy nghĩ của mình mà suy đoán ý tưởng của bé, xoay người theo Minh Khê rời khỏi mã xa.
…
‘Bang’
Chờ Minh Khê cùng Thanh Việt rời khỏi, Hoàng Phủ Trác Diệu đấm mạnh lên vách mã xa, phát ra tiếng vang thật lớn.
“Vì cái gì phụ hoàng, còn có đại ca lại luôn hướng về phía hắn…”
Thanh Việt cùng phụ hoàng của bé đang dùng bửa sáng ở tiểu hoa viên hậu điện, phụ hoàng mới vừa tới thư phòng xử lý công văn, Tạp Ân liền tiến vào bẩm báo với bé.
“Phỉ Lý Đặc?”
Thẳng thắn mà nói, nếu không phải hiện tại Tạp Ân nhắc tới, Thanh Việt cơ hồ đã sắp quên mất chuyện mình có một quan cận vệ, bé cùng Phỉ Lý Đặc thật sự không có nhiều giao tình, Phỉ Lý Đặc tới đây tuyệt đối là vô sự bất đăng tam bảo điện.
“Bảo hắn vào đi.”
Dù sao Thanh Việt cũng đang nhàm chán, nhưng thật ra thì bé cũng hiểu ý đồ Phỉ Lý Đặc tới hôm nay.
…
“Phỉ Lý Đặc bái kiến Tiểu điện hạ.”
Phỉ Lý Đặc hướng Thanh Việt hành lễ, đã không còn thanh cao, tự phụ ngày xưa, Phỉ Lý Đặc hiện giờ thật ra lại thêm một phần trầm ổn, khiêm tốn.
Xem ra, chuyện phát sinh ở Tuyết Sơn Tạp Cách Tra quả thực đã khiến cho vị thiếu gia mắt cao hơn đỉnh đầu, cậy tài khinh người này đã trưởng thành, tiến bộ hơn rất nhiều.
“Ân, thật lâu rồi không gặp, Phỉ Lý Đặc, có chuyện gì không?”
Thanh Việt từ trước tới nay không thích cùng người không thân nói chuyện nhiều, hoặc là cứ nói lòng vòng, vì thế gọn gàng dứt khoát hỏi ý đồ Phỉ Lý Đặc tới đây hôm nay.
“Vâng, Tiểu điện hạ.”
Phỉ Lý Đặc hiển nhiên vẫn có chút không thích ứng phương thức vào thẳng chủ đề của Thanh Việt, tạm ngừng một lát mới mở miệng nói.
“Ngày mai là sinh thần tròn mười tám của ta, hi vọng có thể mời Tiểu điện hạ tới tham gia yến hội sinh thần của ta.”
Không đợi Thanh Việt cự tuyệt, Phỉ Lý Đặc đã vội vàng giải thích.
“Ta biết Tiểu điện hạ không thích ầm ĩ náo động, xin Tiểu điện hạ cứ yên tâm, yến hội sinh thần lần này cũng không mời nhiều người lắm, chỉ có Thái tử điện hạ, Tam điện hạ, Thất công chúa, A Nhĩ Y • Lai Đặc, đều là những người Tiểu điện hạ quen biết, hơn nữa yến hội cũng không cử hành ở nhà, chúng ta chọn một nơi thanh u ngoài vùng ngoại ô, Tiểu điện hạ nhất định sẽ thích, hoàn toàn có thể xem là một chuyến dạo chơi ngoại thành.”
“Đại ca của ta cũng đi?”
“Đúng vậy, Tiểu điện hạ, Thái tử điện hạ là ân nhân cứu mạng của Phỉ Lý Đặc, mời Thái tử điện hạ cũng là một phần tâm ý của Phỉ Lý Đặc, hơn nữa Thái tử điện hạ cũng đã đáp ứng lời mời, đó cũng là vinh hạnh của Phỉ Lý Đặc.”
“Được rồi, yến hội ngày mai ta sẽ tham gia.”
Thanh Việt gật đầu đáp ứng lời mời của Phỉ Lý Đặc, trực giác mách bảo cho Thanh Việt, Phỉ Lý Đặc nhiệt tình mời bé như vậy tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một cuộc hội tụ vì ngày sinh thần, dù sao mấy ngày qua, bé cũng thực nhàm chán, ngày mai đi xem thử bọn họ rốt cuộc đánh chủ ý gì cũng không tệ.
“Này đúng là tốt quá, Tiểu điện hạ, ngày mai Phỉ Lý Đặc sẽ đưa mã xa tới cửa cung đợi người.”
…
Sáng sớm hôm sau, sau khi Hoàng Phủ Ngạo tới phòng nghị sự, Thanh Việt liền trộm chạy đi.
Vừa tới cửa cung, quả nhiên thấy mã xa có dấu hiệu của gia tộc Đề Đề Tư chờ ở đó, Phỉ Lý Đặc cũng đứng cạnh mã xa nghênh đón.
Bên trong mã xa, trừ bỏ Thất công chúa—— Hoàng Phủ Hàm Nghi, Hoàng Phủ Trác Diệu, A Nhĩ Y • Lai Đặc đều đã tới rồi.
Thấy Thanh Việt tiến vào, Hoàng Phủ Trác Diệu, A Nhĩ Y • Lai Đặc trừ bỏ chào hỏi Thanh Việt thì không có phản ứng gì đặc biệt, hiển nhiên sự xuất hiện của Thanh Việt đã nằm trong dự kiến của bọn họ.
Ngược lại Minh Khê lúc thấy Thanh Việt thì rõ ràng có chút kinh ngạc, lập tức lại giống như hiểu ra gì đó, có chút nghiêm nghị nhìn đám người Hoàng Phủ Trác Diệu.
“Các ngươi đây là ý tứ gì, vì cái gì lại gọi Ngũ đệ tới, ta đã nói chuyện này còn chưa điều tra rõ, cho dù chứng cớ vô cùng xác thực thì nó không liên quan gì tới Ngũ đệ.”
“Thái tử điện hạ, người trước đừng nóng giận, chúng ta cũng là bất đắc dĩ a, Tiểu điện hạ dù sao sớm hay muộn cũng sẽ biết, vì sao lại không sớm nói cho Tiểu điện hạ, như vậy người cũng không khó xử thế này.”
A Nhĩ Y • Lai Đặc vội vàng giải thích với Minh Khê.
“Các ngươi sợ ta khó xử hay sợ ta vì việc tư mà làm rối kỉ cương!”
“Đại ca, ngươi đừng nói vậy, chúng ta không phải hoài nghi ngươi, chính là chuyện này quan hệ tới mẫu hậu ta cùng với cả gia tộc Lai Đặc, sự tình rất trọng đại mà ngươi lại quá mức để ý tới Ngũ đệ, phụ hoàng cũng vậy, thậm chí còn không cho phép ta tới gặp Ngũ đệ, cũng không cho phép ai nhắc chuyện này trước mặt Ngũ đệ, này cũng quá…”
Bị Minh Khê trực tiếp vạch trần rối rắm trong lòng mình như vậy, Hoàng Phủ Trác Diệu có chút hổ thẹn, âm thanh ngày càng nhỏ cố giải thích.
“Chúng ta làm vậy quả thật là bất đắc dĩ lắm mới ra hạ sách này…”
“Có chuyện gì làm các ngươi phải hao tâm tổn trí như vậy muốn để ta biết?”
Theo đoạn đối thoại của bọn Minh Khê, Thanh Việt cũng nghe được chút manh mối, đại ca không muốn để bé biết, nhưng bọn Hoàng Phủ Trác Diệu lại tìm cách muốn bé biết, còn nói là vì mẫu thân hắn cùng gia tộc Lai Đặc, như vậy, chuyện này trừ bỏ vụ Hải Luân • Hách Lý bị người hạ độc thì còn chuyện gì nữa a.
“Tiểu điện hạ, nếu đã đến mức này thì chúng ta liền nói thẳng đi, hôm nay chúng ta mượn danh nghĩa sinh thần của Phỉ Lý Đặc mời người đến đây cũng vì muốn nói cho người biết chuyện liên quan tới vụ Hải Luân • Hách Lý bị hạ độc, người có khả năng hạ độc nhất chính là mẫu phi của người, Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý, mà cô mẫu của ta, cũng chính là hoàng hậu đã bị nàng hãm hại.”
A Nhĩ Y • Lai Đặc cũng không vòng vo, trực tiếp sảng khoái nói với Thanh Việt.
“Các ngươi trăm phương nghìn kế tìm ta chính vì muốn nói cho ta biết chuyện này sao?”
Vừa nghe bọn họ nói tới chuyện này, Thanh Việt thật ra không có hứng thú lắm.
“Liên quan tới vụ việc của Hải Luân • Hách Lý, vô luận là Tuyết Cơ • Hách Lý hay hoàng hậu làm thì đều không liên quan gì tới ta cả, các ngươi nói chuyện này với ta để làm gì?”
“Tiểu điện hạ, người nói thật sao, vô luận hung thủ là ai người cũng không nhúng tay?”
Bọn A Nhĩ Y • Lai Đặc chính là chờ những lời này của Thanh Việt, nhìn Thanh Việt có chút chán ghét nhíu mày, Hoàng Phủ Trác Diệu lại vội vàng giải thích nói.
“Ngũ đệ, ta biết làm vậy có chút quá phận, Cẩn quý phi dù sao cũng là mẫu phi của ngươi, mà chuyện này nếu được chứng thật thì danh dự của ngươi cũng có chút ảnh hưởng, nhưng mà ta thật sự chỉ muốn thay mẫu hậu mình đòi lại công đạo mà thôi, hung thủ thật sự nên bị trừng phạt không phải sao?
Ngươi biết không, chuyện này lúc vừa tra ra tới chỗ Cẩn quý phi, phụ hoàng cùng đại ca liền lập tức sai người bí mật điều tra, ai cũng không được phép lộ ra, mà mẫu hậu của ta thì vẫn đeo trên lưng tội danh hạ độc Hải Luân • Hách Lý, này thật sự rất không công bằng…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa, ta đã nói rồi, chuyện này ta sẽ nghiêm túc điều tra, ai trong sạch thì nhất định sẽ trả cho người đó một cái công đạo, nhưng trước khi điều tra xong thì ai cũng không được phép hành động thiếu suy nghĩ hay chủ trương phân xử.
Tâm tình Tam đệ ta có thể thông cảm, nhưng ngươi nên nhớ chuyện này do ta phụ trách, nếu ngươi dám ở sau lưng làm ra loại chuyện mờ ám như thế này nữa thì ngươi đừng tham gia điều tra nữa.”
Cảnh cáo Hoàng Phủ Trác Diệu xong, Minh Khê quay đầu lại nhìn về phía Thanh Việt, giọng điệu cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
“Mục đích của các ngươi chính là thế này, xem ra yến hội sinh thần này ta cũng không cần tham gia nữa. Ngũ đệ, cùng đi với đại ca không?”
“Ân.”
Thanh Việt gật gật đầu, đoạn đối thoại vừa nãy làm bé cảm thấy rất chán ghét, tuy không thể nói bọn Hoàng Phủ Trác Diệu làm vậy là sai, nhưng bé chán ghét đám người này dựa vào phương thức suy nghĩ của mình mà suy đoán ý tưởng của bé, xoay người theo Minh Khê rời khỏi mã xa.
…
‘Bang’
Chờ Minh Khê cùng Thanh Việt rời khỏi, Hoàng Phủ Trác Diệu đấm mạnh lên vách mã xa, phát ra tiếng vang thật lớn.
“Vì cái gì phụ hoàng, còn có đại ca lại luôn hướng về phía hắn…”
/229
|