***lưỡng quyền tương ngộ thủ kỳ trọng, lưỡng hại tương ngộ thủ kỳ khinh: nếu gặp 2 chuyện có lợi thì phải chọn bên lớn hơn, nhưng nếu gặp 2 chuyện có hại thì phải chọn bên nhẹ hơn
***********
“Bệ hạ, nô tì thật sự không có hạ độc vào rượu của Hải Luân • Hách Lý công chúa a!”
Trong đại điện Bàn Long điện, hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc đi tới trung ương đại điện, vì chính mình mà thanh minh.
Trên đại điện, trừ bỏ Hoàng Phủ Ngạo cùng Tạp Ân thời thời khắc khắc ở bên cạnh hầu hạ, phân biệt ngồi là Hoàng Phủ Minh Khê, người phụ trách thẩm tra sự kiện lần này, còn có Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý, Ngọc quý phi—— Đông Lệ Nhã.
Trung ương đại điện, còn có một thì tỳ đã co rút thành một đoàn, nàng chính là một trong những thị trì châm trà rót nước cho các vị tân khách trong yến hội ngày đó, cũng là người bị chỉ ra đã lén tráo đổi ly rượu của Hải Luân • Hách Lý.
Mà ngay lúc nãy, nữ tỳ này bị dọa sợ đã thừa nhận là chủ quản thị nữ bên người hoàng hậu đã phân phó nàng âm thầm đổi ly rượu của Hải Luân • Hách Lý trong yến hội, rốt cuộc trong đó chứa thứ gì thì nàng hoàn toàn không biết, chỉ dựa theo phân phó mà làm thôi.
Khoảnh khắc thị tỳ này nhận tội, trái tim hoàng hậu——Di Giai • Lai Đặc liền rơi xuống, hiện giờ cơ bản vật chứng nhân chứng đều chỉ về phía nàng, nàng cơ hồ đã chụp tội danh mưu hại Hải Luân • Hách Lý.
Sau khi biết rõ sự thật của vụ việc kia, nàng quyết định hảo hảo giáo huấn Hải Luân • Hách Lý một phen, để nàng ta cũng nếm hử tư vị bị làm nhục trước mặt bao nhiêu người, nhưng hoàng hậu thật sự không muốn giết Hải Luân • Hách Lý a!
Cũng chỉ vì muốn giáo huấn Hải Luân • Hách Lý một chút nên nàng cũng không bỏ nhiều tâm tư, không có kế hoạch tinh vi, cũng không có tính toán cố ý giấu diếm, nàng cũng không lo sẽ bị người có tâm phát hiện, dù sao bệ hạ nhất định sẽ không có hứng thú tìm hiểu việc này.
Mà nàng, cũng có thể thông qua việc này để một ít người hiểu được, nàng vì cái gì mà giáo huấn Hải Luân • Hách Lý, càng phải thông qua chuyện này cảnh cáo một ít người, Di Giai • Lai Đặc nàng không phải dễ trêu chọc, vì thế nàng chỉ tùy ý phân phó thị tỳ của mình đi làm việc này.
Kì thật, nếu nàng đủ căn cứ chứng minh sự việc kia do Hải Luân • Hách Lý làm thì nàng càng muốn trước mặt mọi người, hung hăng tát Hải Luân • Hách Lý mấy cái, sau đó lại lớn tiếng tuyên bố Hải Luân • Hách Lý mới là kẻ thấp hèn, đê tiện dám hạ dược thúc tình vào rượu của bệ hạ, vọng tưởng được bệ hạ sủng hạnh.
Đạo lý ‘lưỡng quyền tương ngộ thủ kỳ trọng, lưỡng hại tương ngộ thủ kỳ khinh’, hoàng hậu——Di Giai • Lai Đặc sao lại có thể không hiểu, vì thế, lúc thị tỳ này nhận tội, hoàng hậu——Di Giai • Lai Đặc muốn không mở miệng cũng không được, nói thẳng ra nguyên nhân, tiến trình cùng mục đích nàng muốn giáo huấn Hải Luân • Hách Lý mặc dù có chút quá phận, nhưng hiện tại nàng cũng không thể để ý nhiều như vậy, chỉ cần có thể chứng minh bản thân trong sạch thì những việc đó không sao cả.
“Bệ hạ, nô tì thừa nhận, quả thực là nô tì lệnh cho chủ quản thị nữ của mình bảo thị tỳ này đổi rượu của Hải Luân • Hách Lý, nhưng kia bất quá chỉ là một ít… một ít… hỗn hợp dược thúc tình pha với rượu mà thôi…”
Trước mặt Hoàng Phủ Ngạo cùng những người khác nói đến việc này, hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc có chút mất tự nhiên cúi thấp đầu, ngay cả chỗ Hoàng Phủ Ngạo cũng không dám liếc mắt nhìn một cái.
Bản thân nàng hiểu rõ nói ra những lời này, nàng nhất định sẽ bị người khác cười nhạo, châm chọc, thân là hoàng hậu, nàng quả thực không thể làm ra chuyện này, cũng không thể để chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng vì sự trong sạch của bản thân, vẫn kiên trì tiếp tục nói.
“Bệ hạ, liên quan tới sự việc hạ dược thúc tình vào rượu của người, thật sự đó không phải do nô tì làm, nhưng nô tì lại bị người chán ghét, bị người khác thầm cười nhạo, nô tì thật sự không có cách nào, cũng không thể nuốt nổi nỗi oan uổng này!
Nô tì dùng hết tất cả mọi người cùng quyền hạn trong tay mình điều tra chuyện này, không bao lâu sau nô tì liền tra rõ, toàn bộ mọi chuyện đều do Hải Luân • Hách Lý làm ra.
Bệ hạ, nô tì chính là quá tức giận, muốn giáo huấn nàng ta một chút, vì thế mới làm ra chuyện mất thân phận thế này.
Nhưng, nô tì thật sự không bảo người hạ độc Hải Luân • Hách Lý, không có dồn nàng ta vào chỗ chết, nô tì bất quá là gậy ông đập lưng ông, bảo thị tỳ này đổi rượu của nàng ta thành rượu pha dược thúc tề mà thôi, chỉ muốn Hải Luân • Hách Lý ở yến hội xấu mặt, không còn mặt mũi ở lại Nam Việt…”
“Không tồi nha, hoàng hậu người giải thích cũng có thể nói là hợp tình hợp lý, chính là những lời này cũng chỉ là lời nói một phía của người mà thôi, còn tất cả vật chứng nhân chứng đều chỉ về phía người, người không phải nghĩ rằng chỉ dựa vào những lời nói nãy đã làm chúng ta tin tưởng đi?
Kia người cũng nói người quả thật đã bảo người đổi rượu của Hải Luân • Hách Lý công chúa, dược chính là dược thúc tề, nhưng vì sao nhóm ngự y sư kiểm tra trong rượu còn sót lại lại là độc dược mỹ nhân trì mộ cơ chứ? Hải Luân • Hách Lý công chúa lại vì cái gì không uống phải dược thúc tình mà lại uống độc dược a?”
Đông Lệ Nhã ngồi trên nhuyễn ỷ, chậm rì rì hỏi.
“Bản cung thật sự không có làm, hừ, nếu bản cung quả thực có chủ ý muốn giết Hải Luân • Hách Lý, sao có thể ngu xuẩn hành động lộ liễu như vậy, lưu lại nhược điểm ở khắp nơi!”“Đây đúng là chỗ cao minh của hoàng hậu người a, cố lý để lại nhược điểm khắp nơi chính vì muốn mọi người cho rằng việc này không phải người làm, hoặc là cảm thấy người bị oan uổng, như vậy không phải người có thể công khai phủ nhận hành vi phạm tội của mình sao.”
“Ngươi…”
Hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc, bị Đông Lệ Nhã làm tức giận không nhẹ, hiện giờ xem như chân chính thấu hiểu tư vị cái gì gọi là tự chui vào rọ.
“Bệ hạ, nô tì là mệnh cho chủ quản thị nữ—— Ngải Mã, làm chuyện này, nô tì thật sự chỉ phân phó nàng ta tìm người trong yến hội làm Hải Luân • Hách Lý nếm chút đau khổ mà thôi.
Bệ hạ, người có thể gọi Ngải Mã tới hỏi!”
Hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt có thể trợ giúp cho nàng cũng chỉ còn thị tỳ này mà thôi.
“Ha hả ~~~ hoàng hậu người cư nhiên bảo thị tỳ của mình ra làm chứng? Nói khó nghe một chút, này có tính là chủ mưu bảo đồng lõa tới chứng minh mình trong sạch không a?”
“Ngọc quý phi, những lời này của ngươi là có ý gì, bản cung…”
“Được rồi, đừng ồn nữa.”
Lời này xuất phát từ miệng Hoàng Phủ Ngạo, hiệu quả tự nhiên rất tốt, một vòng đại điện lập tức khôi phục im lặng.
“Tạp Ân, bảo người mang thị tỳ hoàng hậu nhắc tới tới đây.”
“Dạ, bệ hạ.”
…
Không bao lâu sau, hai thị vệ được Tạp Ân phân phó đã vội vàng chạy về đại điện, quỳ xuống đất, thần sắc có chút khẩn trương, hướng Hoàng Phủ Ngạo phục mệnh.
“Khởi bẩm bệ hạ, lúc nhóm tiểu nhân chạy tới chỗ ở của chủ quản thị tỳ Hoàng hậu nương nương nói thì phát hiện nàng ta đã chết, nhìn sơ qua thì có vẻ là thắt cổ tự sát.”
“Cái gì?”
Tin tức ngoài ý muốn như vậy làm tất cả mọi người trong đại điện giật mình không nhỏ, hoàng hậu thì kinh hô thành tiếng.
“Tại sao có thể như vậy?”
Sắc mặt hoàng hậu đã khó coi tới dọa người.
“Tại sao có thể như vậy? Hoàng hậu, không phải thị tỳ kia của người biết nàng sẽ khai nàng ta ra, biết mình chạy trời không khỏi nắng nên trước khi bị chúng ta gọi tới đã tự sát đi?
Hay là, hoàng hậu, người đã đổ hết chứng cớ phạm tội lên người nàng ta, người không phải vừa nói đó sao, tất cả đều do thị tỳ này làm, sau đó người đã… Ha hả, như vậy, manh mối quan trọng nhất đã bị cắt đứt, người không phải không có việc gì sao?”
***********
“Bệ hạ, nô tì thật sự không có hạ độc vào rượu của Hải Luân • Hách Lý công chúa a!”
Trong đại điện Bàn Long điện, hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc đi tới trung ương đại điện, vì chính mình mà thanh minh.
Trên đại điện, trừ bỏ Hoàng Phủ Ngạo cùng Tạp Ân thời thời khắc khắc ở bên cạnh hầu hạ, phân biệt ngồi là Hoàng Phủ Minh Khê, người phụ trách thẩm tra sự kiện lần này, còn có Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý, Ngọc quý phi—— Đông Lệ Nhã.
Trung ương đại điện, còn có một thì tỳ đã co rút thành một đoàn, nàng chính là một trong những thị trì châm trà rót nước cho các vị tân khách trong yến hội ngày đó, cũng là người bị chỉ ra đã lén tráo đổi ly rượu của Hải Luân • Hách Lý.
Mà ngay lúc nãy, nữ tỳ này bị dọa sợ đã thừa nhận là chủ quản thị nữ bên người hoàng hậu đã phân phó nàng âm thầm đổi ly rượu của Hải Luân • Hách Lý trong yến hội, rốt cuộc trong đó chứa thứ gì thì nàng hoàn toàn không biết, chỉ dựa theo phân phó mà làm thôi.
Khoảnh khắc thị tỳ này nhận tội, trái tim hoàng hậu——Di Giai • Lai Đặc liền rơi xuống, hiện giờ cơ bản vật chứng nhân chứng đều chỉ về phía nàng, nàng cơ hồ đã chụp tội danh mưu hại Hải Luân • Hách Lý.
Sau khi biết rõ sự thật của vụ việc kia, nàng quyết định hảo hảo giáo huấn Hải Luân • Hách Lý một phen, để nàng ta cũng nếm hử tư vị bị làm nhục trước mặt bao nhiêu người, nhưng hoàng hậu thật sự không muốn giết Hải Luân • Hách Lý a!
Cũng chỉ vì muốn giáo huấn Hải Luân • Hách Lý một chút nên nàng cũng không bỏ nhiều tâm tư, không có kế hoạch tinh vi, cũng không có tính toán cố ý giấu diếm, nàng cũng không lo sẽ bị người có tâm phát hiện, dù sao bệ hạ nhất định sẽ không có hứng thú tìm hiểu việc này.
Mà nàng, cũng có thể thông qua việc này để một ít người hiểu được, nàng vì cái gì mà giáo huấn Hải Luân • Hách Lý, càng phải thông qua chuyện này cảnh cáo một ít người, Di Giai • Lai Đặc nàng không phải dễ trêu chọc, vì thế nàng chỉ tùy ý phân phó thị tỳ của mình đi làm việc này.
Kì thật, nếu nàng đủ căn cứ chứng minh sự việc kia do Hải Luân • Hách Lý làm thì nàng càng muốn trước mặt mọi người, hung hăng tát Hải Luân • Hách Lý mấy cái, sau đó lại lớn tiếng tuyên bố Hải Luân • Hách Lý mới là kẻ thấp hèn, đê tiện dám hạ dược thúc tình vào rượu của bệ hạ, vọng tưởng được bệ hạ sủng hạnh.
Đạo lý ‘lưỡng quyền tương ngộ thủ kỳ trọng, lưỡng hại tương ngộ thủ kỳ khinh’, hoàng hậu——Di Giai • Lai Đặc sao lại có thể không hiểu, vì thế, lúc thị tỳ này nhận tội, hoàng hậu——Di Giai • Lai Đặc muốn không mở miệng cũng không được, nói thẳng ra nguyên nhân, tiến trình cùng mục đích nàng muốn giáo huấn Hải Luân • Hách Lý mặc dù có chút quá phận, nhưng hiện tại nàng cũng không thể để ý nhiều như vậy, chỉ cần có thể chứng minh bản thân trong sạch thì những việc đó không sao cả.
“Bệ hạ, nô tì thừa nhận, quả thực là nô tì lệnh cho chủ quản thị nữ của mình bảo thị tỳ này đổi rượu của Hải Luân • Hách Lý, nhưng kia bất quá chỉ là một ít… một ít… hỗn hợp dược thúc tình pha với rượu mà thôi…”
Trước mặt Hoàng Phủ Ngạo cùng những người khác nói đến việc này, hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc có chút mất tự nhiên cúi thấp đầu, ngay cả chỗ Hoàng Phủ Ngạo cũng không dám liếc mắt nhìn một cái.
Bản thân nàng hiểu rõ nói ra những lời này, nàng nhất định sẽ bị người khác cười nhạo, châm chọc, thân là hoàng hậu, nàng quả thực không thể làm ra chuyện này, cũng không thể để chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng vì sự trong sạch của bản thân, vẫn kiên trì tiếp tục nói.
“Bệ hạ, liên quan tới sự việc hạ dược thúc tình vào rượu của người, thật sự đó không phải do nô tì làm, nhưng nô tì lại bị người chán ghét, bị người khác thầm cười nhạo, nô tì thật sự không có cách nào, cũng không thể nuốt nổi nỗi oan uổng này!
Nô tì dùng hết tất cả mọi người cùng quyền hạn trong tay mình điều tra chuyện này, không bao lâu sau nô tì liền tra rõ, toàn bộ mọi chuyện đều do Hải Luân • Hách Lý làm ra.
Bệ hạ, nô tì chính là quá tức giận, muốn giáo huấn nàng ta một chút, vì thế mới làm ra chuyện mất thân phận thế này.
Nhưng, nô tì thật sự không bảo người hạ độc Hải Luân • Hách Lý, không có dồn nàng ta vào chỗ chết, nô tì bất quá là gậy ông đập lưng ông, bảo thị tỳ này đổi rượu của nàng ta thành rượu pha dược thúc tề mà thôi, chỉ muốn Hải Luân • Hách Lý ở yến hội xấu mặt, không còn mặt mũi ở lại Nam Việt…”
“Không tồi nha, hoàng hậu người giải thích cũng có thể nói là hợp tình hợp lý, chính là những lời này cũng chỉ là lời nói một phía của người mà thôi, còn tất cả vật chứng nhân chứng đều chỉ về phía người, người không phải nghĩ rằng chỉ dựa vào những lời nói nãy đã làm chúng ta tin tưởng đi?
Kia người cũng nói người quả thật đã bảo người đổi rượu của Hải Luân • Hách Lý công chúa, dược chính là dược thúc tề, nhưng vì sao nhóm ngự y sư kiểm tra trong rượu còn sót lại lại là độc dược mỹ nhân trì mộ cơ chứ? Hải Luân • Hách Lý công chúa lại vì cái gì không uống phải dược thúc tình mà lại uống độc dược a?”
Đông Lệ Nhã ngồi trên nhuyễn ỷ, chậm rì rì hỏi.
“Bản cung thật sự không có làm, hừ, nếu bản cung quả thực có chủ ý muốn giết Hải Luân • Hách Lý, sao có thể ngu xuẩn hành động lộ liễu như vậy, lưu lại nhược điểm ở khắp nơi!”“Đây đúng là chỗ cao minh của hoàng hậu người a, cố lý để lại nhược điểm khắp nơi chính vì muốn mọi người cho rằng việc này không phải người làm, hoặc là cảm thấy người bị oan uổng, như vậy không phải người có thể công khai phủ nhận hành vi phạm tội của mình sao.”
“Ngươi…”
Hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc, bị Đông Lệ Nhã làm tức giận không nhẹ, hiện giờ xem như chân chính thấu hiểu tư vị cái gì gọi là tự chui vào rọ.
“Bệ hạ, nô tì là mệnh cho chủ quản thị nữ—— Ngải Mã, làm chuyện này, nô tì thật sự chỉ phân phó nàng ta tìm người trong yến hội làm Hải Luân • Hách Lý nếm chút đau khổ mà thôi.
Bệ hạ, người có thể gọi Ngải Mã tới hỏi!”
Hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt có thể trợ giúp cho nàng cũng chỉ còn thị tỳ này mà thôi.
“Ha hả ~~~ hoàng hậu người cư nhiên bảo thị tỳ của mình ra làm chứng? Nói khó nghe một chút, này có tính là chủ mưu bảo đồng lõa tới chứng minh mình trong sạch không a?”
“Ngọc quý phi, những lời này của ngươi là có ý gì, bản cung…”
“Được rồi, đừng ồn nữa.”
Lời này xuất phát từ miệng Hoàng Phủ Ngạo, hiệu quả tự nhiên rất tốt, một vòng đại điện lập tức khôi phục im lặng.
“Tạp Ân, bảo người mang thị tỳ hoàng hậu nhắc tới tới đây.”
“Dạ, bệ hạ.”
…
Không bao lâu sau, hai thị vệ được Tạp Ân phân phó đã vội vàng chạy về đại điện, quỳ xuống đất, thần sắc có chút khẩn trương, hướng Hoàng Phủ Ngạo phục mệnh.
“Khởi bẩm bệ hạ, lúc nhóm tiểu nhân chạy tới chỗ ở của chủ quản thị tỳ Hoàng hậu nương nương nói thì phát hiện nàng ta đã chết, nhìn sơ qua thì có vẻ là thắt cổ tự sát.”
“Cái gì?”
Tin tức ngoài ý muốn như vậy làm tất cả mọi người trong đại điện giật mình không nhỏ, hoàng hậu thì kinh hô thành tiếng.
“Tại sao có thể như vậy?”
Sắc mặt hoàng hậu đã khó coi tới dọa người.
“Tại sao có thể như vậy? Hoàng hậu, không phải thị tỳ kia của người biết nàng sẽ khai nàng ta ra, biết mình chạy trời không khỏi nắng nên trước khi bị chúng ta gọi tới đã tự sát đi?
Hay là, hoàng hậu, người đã đổ hết chứng cớ phạm tội lên người nàng ta, người không phải vừa nói đó sao, tất cả đều do thị tỳ này làm, sau đó người đã… Ha hả, như vậy, manh mối quan trọng nhất đã bị cắt đứt, người không phải không có việc gì sao?”
/229
|