Tiệc cưới của Minh Khê cùng A Hoa đã chấm dứt, đêm cũng khá khuya.
Sau đó, bởi vì Tắc Á Tháp công chúa——Hải Luân • Hách Lý xảy ra chuyện, trúng phải độc tố không rõ, mà đầu mối lại chỉ thẳng về phía hoàng hậu của Nam Việt đế quốc, làm Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ, Hoàng Phủ Ngạo không thể không quản.
Chỗ ở của Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý, Hoa Chiếu điện.
Lúc này trong phòng khách, Hoàng Phủ Ngạo ngồi trên vị trí cao nhất.
Vốn, Hoàng Phủ Ngạo cho rằng thời gian đã khuya, định bảo Thanh Việt trở về Bàn Long điện ngủ trước, bởi vì thân thể Thanh Việt không tốt nên dưới sự giám sát của y, cuộc sống hằng ngày của Thanh Việt đã trở nên có quy luật hơn, mà hiện tại, rõ ràng đã qua thời gian Thanh Việt nên đi vào giấc ngủ.
Chính là đáng tiếc, Thanh Việt lại bám dính lấy Hoàng Phủ Ngạo không rời, không chịu trở về ngủ trước, nhất định phải đi theo phụ hoàng, rơi vào đường cùng, sau khi tới nơi này, Hoàng Phủ Ngạo cũng chỉ đành ngồi lên nhuyễn ỷ, ôm nhi tử bảo bối vào lòng, để bé mệt mỏi dựa vào lòng mình ngủ, dùng phương thức này để bé ở cạnh mình.
Bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo chính là đại tổng quản Tạp Ân vẫn như trước làm tròn phần sự, mà ngồi hai bên nhuyễn ỷ, một bên là hoàng hậu không hề biến sắc—— Di Giai • Lai Đặc, bên kia, ngay đối diện là Tuyết Cơ • Hách Lý thoạt nhìn vừa tức giận lại lo lắng, còn có Ngọc quý phi—— Đông Lệ Nhã bộ dáng nhàn nhã chờ xem kịch vui.
Ở chính giữa phòng cách còn có mấy thị tỳ đang run rẩy quỳ ở đó, các nàng đều là những người đã hầu hạ Hải Luân • Hách Lý trong yến hội.
Hải Luân • Hách Lý đã được đưa vào phòng trong để nhóm ngự y sư chuẩn bệnh, cứu chữa, mà bọn Hoàng Phủ Ngạo, tự nhiên là ở đây chờ kết quả chuẩn đoán.
Ở phòng khách đứng một chốc, Tạp Ân thấy trận thế này cũng đại khái hiểu được một chút, tối nay tất cả mọi người còn phải ở lại đây thật lâu, vì thế Tạp Ân phi thường chu đáo mệnh cho nhóm thị tỳ, người hầu, vì nhóm Hoàng Phủ Ngạo chuẩn bị chút rượu cùng thức ăn khuya.
Bữa ăn khuya nóng hầm hập vừa được đưa tới, Thanh Việt vốn vẫn nằm im trong lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo đột nhiên hít hít cái mũi nhỏ, chậm rãi mở ra ánh mắt thất sắc lưu ly.
“Đói bụng sao?”
Hoàng Phủ Ngạo thấy bộ dáng này của Thanh Việt, cũng không biết nên cười hay nên giáo huấn bé một trận mới tốt.
“Tiệc tối không chịu ăn, giờ lại đói bụng?”
Tuy miệng nói vậy nhưng Hoàng Phủ Ngạo vẫn săn sóc, trong số những món ăn khuya chọn ra một bát cháu rau dưa nóng hôi hổi, gạo trắng trong suốt xen kẽ các loại rau dưa vàng nhạt, xanh lá, tím nhạt, hồng nhạt vô cùng xinh đẹp lại đầy đủ chất dinh dưỡng, kiên nhẫn múc từng muỗng đút cho Thanh Việt.
Một màn này, Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt vô cùng tự nhiên, thật giống như hình ảnh kinh thiên địa nghĩ này vô cùng bình thường, mà Tạp Ân sớm đã quen với hết thảy cũng thấy nhưng không thể trách, chính là trong lòng những người khác không biết là tư vị gì.
Trước kia, các nàng đều biết hoàng đế bệ hạ phi thường sủng ái Hoàng Phủ Thanh Việt, nhưng cũng không liên tưởng tới phương diện gì khác, nhưng sau nghe tin đồn làm người ta không dám tin kia, hiện giờ lại thấy bộ dáng vô cùng thân thiết của Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, cảm giác quái dị không thể ức chế dâng trào, càng nghĩ lại càng cảm thấy hãi hùng.
…
Bệ hạ của các nàng không thích tiểu hài tử, đây là điều mọi người đều biết, nhưng lúc đứa nhỏ này ba tuổi liền mang theo bên người, hơn nữa còn tự mình chăm sóc dạy dỗ.
Theo đứa nhỏ này ngày một trưởng thành, mức độ sủng ái của bệ hạ cũng không ngừng gia tăng, đây là điều các nàng tận mắt nhìn thấy.
Trong mắt các nàng, đứa nhỏ này tùy hứng làm vậy, cao ngạo, bá đạo, không coi ai ra gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt nó cũng lười liếc nhìn các nàng.
Mà hoàng đế bệ hạ của các nàng đối với đứa nhỏ này cũng quá mức cưng chiều đi.
Cho dù đứa nhỏ này vô lễ với các nàng, bệ hạ cũng chưa bao giờ giáo huấn nó, còn bảo các nàng không nên so đo với tiểu hài tử; trong hoàng cung này, chỉ cần thứ gì đứa nhỏ này thích, cảm thấy hứng thú, bệ hạ sẽ không chút do dự đưa cho nó, mặc kệ nó hồ nháo; ngay cả sủng vật của đứa nhỏ này cũng kiêu ngạo hơn người ta rất nhiều, làm ra những chuyện xấu tội lỗi chồng chất, nhưng vẫn không có ai dám tìm chúng nó gây phiền toái, ngay cả oán hận cũng chỉ dám thầm oán sau lưng…
Cẩn thận ngẫm lại, những sự kiện như vậy quả thật nhiều không kể xiết.
Hiện giờ, đứa nhỏ này đã mười ba tuổi, sắp mười bốn tuổi đi, đứa nhỏ mười ba, đối với hoàng thất mà nói là đã trưởng thành, thế nhưng bệ hạ vẫn như cũ mang nó theo bên cạnh, giống như đối đãi với tiểu hài tử, cẩn thận tự mình chăm sóc.
Có ai từng gặp qua bệ hạ ôn hòa, kiên nhẫn, săn sóc như vậy không, lại có ai tin tưởng bệ hạ thế mà lại tự hầu hạ một đứa nhỏ ăn cơm chứ?
…
“Bệ hạ…”
Hai ngự y sư chuẩn trị cho Hải Luân • Hách Lý từ phòng ngủ đi ra, chuẩn bị hướng Hoàng Phủ Ngạo bẩm báo, bọn họ xuất hiện đồng thời làm hoàng hậu, đám người Tuyết Cơ • Hách Lý từ suy nghĩ kinh hoảng không thể lý giải tỉnh lại.
“Hải Luân • Hách Lý công chúa thế nào? Tra ra loại độc gì không?”
“Bẩm bệ hạ, may mắn trị liệu đúng lúc, phần lớn độc tố trong cơ thể Hải Luân • Hách Lý công chúa đã được chúng thần nghĩ biện pháp bức ra ngoài, sinh mệnh tạm thời không có gì đáng ngại, chính là…”
Ngự y sư chần chờ một lát, lại có chút thương tiếc, nặng nề mở miệng nói.
“Chỉ tiếc, Hải Luân • Hách Lý công chúa trúng phải loại độc gọi là ‘mĩ nhân trì mộ’, có thể nói là một loại độc dược hiếm có, dùng loại dược này lên người Hải Luân • Hách Lý công chúa trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy thật sự có thể nói là vô cùng tàn nhẫn, ác độc.
Loại độc dược này, sau khi dùng sẽ rất nhanh phát tác, nhưng cũng không nhanh chóng lấy đi tánh mạng của người trúng độc, trừ bỏ đau đớn như bị thiêu đốt nó sẽ thúc đẩy cơ thể biến chất, không tới mười ngày sẽ làm mỹ nhân già nua đi, cuối cùng, lục phủ ngũ tạng bị tổn hại, già yếu mà chết.
Nếu không có thâm thù đại hận thì bình thường không có ai sử dụng thứ này…
Ai~~~~ thần vô năng, tuy đã cố hết sức bức ra phần lớn độc tố, nhưng trong cơ thể Hải Luân • Hách Lý công chúa vẫn lưu lại loại độc tố này, cho dù không đủ trí mạng, nhưng cũng chỉ sợ…”
“Này… này… không có biện pháp nào khác sao… Các ngươi hảo hảo ngẫm lại… Hải Luân nàng còn trẻ tuổi như vậy… không thể liền như vậy…. Không… Này quá tàn nhẫn…”
“Thật sự phi thường có lỗi, Cẩn quý phi nương nương, thần vô năng, đã dùng hết biện pháp, xin thứ tội.”
Ngự y sư đã nói tới mức này, tất cả mọi người đều hiểu, có thể bảo trụ tính mệnh Hải Luân • Hách Lý đã xem là vô cùng may mắn.
“Bệ hạ, người nhất định phải làm chủ cho Hải Luân a, thật không ngờ thế nhưng lại có người dùng loại dược độc ác như vậy với nàng, nàng chỉ mới tròn mười sáu a… Cái này bảo nàng về sau…”
Nghe ngự y sư nói vậy, Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý, khóc lóc kể lể như hoa lê đẫm mưa.
“Đúng… đúng rồi… bệ hạ… nhất định là hoàng hậu… trước lúc Hải Luân độc phát… đã nói với ta… là hoàng hậu hạ độc nàng… Bệ hạ… Hải Luân nói như vậy… Việt nhi… cùng Ngọc quý phi lúc ấy cũng ở đó… Bọn họ cũng đều nghe thấy… Người có thể hỏi bọn họ…”
“Cẩn quý phi, ngươi, ngươi đây là cố ý nói xấu bản cung, bản cung cùng Hải Luân • Hách Lý không cừu không oán, bản dung dựa vào cái gì mà hạ độc nàng, quả thực là lời nói bậy một phía!”
Bị Tuyết Cơ • Hách Lý lên án, hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc cũng đứng ngồi không yên, phản bác lại.
“Bệ hạ, nô tì lúc ấy quả thực cũng nghe Hải Luân • Hách Lý công chúa phi thường khẳng định nói người hại mình chính là hoàng hậu a.”
Đông Lệ Nhã cũng không sợ tình hình đã nháo tới ngất trời, lại chen vào một phát, nàng thật ra chỉ ước gì hoàng hậu gặp tai ương, lúc này thực ăn ý cùng cái đinh trong mắt—— Tuyết Cơ • Hách Lý, đứng chung một trận tuyến.
“Dựa vào cái gì lại hạ độc Hải Luân? Hoàng hậu không phải người rõ ràng nhất sao?
Đúng, ta thừa nhận, ngày đó Hải Luân quả thật đã làm càn, to gan lớn mật, lúc trở về nàng nói với ta chuyện đó ta cũng vô cùng kinh sợ, không dám lộ ra, chỉ hung hăng giáo huấn nàng một chút.
Chính là, cho dù nàng thật sự có lỗi với người, làm người tức giận, nhưng nàng dù sao cũng chỉ mới mười sáu tuổi a, nàng còn rất trẻ, không hiểu chuyện, này coi như là chuyện thường tình của con người đi, hoàng hậu, cho dù người sinh khí muốn lấy Hải Luân hả giận thì ta cũng không dám nói gì.
Chính là, xử phạt thì xử phạt, người cũng không thể ngoan độc suýt chút nữa đã lấy mạng của Hải Luân, hiện giờ còn hủy cả đời nàng a~~~~~”
Tuyết Cơ • Hách Lý nhìn hoàng hậu, vô cùng bi thương khóc lóc kể lể, cũng ngay lập tức mọi người đều hiểu hàm nghĩa trong lời nàng.
Không biết từ khi nào, tóm lại trong tình huống tất cả mọi người đều không biết, Hải Luân • Hách Lý đích xác đã đừng có xích mích với hoàng hậu, hơn nữa có vẻ, hẳn là Hải Luân • Hách Lý đã làm ra chuyện gì đó không đúng, chọc giận hoàng hậu.
Như vậy, chiếu theo lời Tuyết Cơ • Hách Lý nói, hoàng hậu quả thực có hiềm nghi lớn nhất, ít nhất nàng đã có động cơ hạ độc Hải Luân • Hách Lý.
Mà hoàng hậu—— Đi Giải • Lại Đặc, nghe Tuyết Cơ • Hách Lý nói như vậy thì vẻ mặt cũng có chút bối rối.
Sau đó, bởi vì Tắc Á Tháp công chúa——Hải Luân • Hách Lý xảy ra chuyện, trúng phải độc tố không rõ, mà đầu mối lại chỉ thẳng về phía hoàng hậu của Nam Việt đế quốc, làm Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ, Hoàng Phủ Ngạo không thể không quản.
Chỗ ở của Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý, Hoa Chiếu điện.
Lúc này trong phòng khách, Hoàng Phủ Ngạo ngồi trên vị trí cao nhất.
Vốn, Hoàng Phủ Ngạo cho rằng thời gian đã khuya, định bảo Thanh Việt trở về Bàn Long điện ngủ trước, bởi vì thân thể Thanh Việt không tốt nên dưới sự giám sát của y, cuộc sống hằng ngày của Thanh Việt đã trở nên có quy luật hơn, mà hiện tại, rõ ràng đã qua thời gian Thanh Việt nên đi vào giấc ngủ.
Chính là đáng tiếc, Thanh Việt lại bám dính lấy Hoàng Phủ Ngạo không rời, không chịu trở về ngủ trước, nhất định phải đi theo phụ hoàng, rơi vào đường cùng, sau khi tới nơi này, Hoàng Phủ Ngạo cũng chỉ đành ngồi lên nhuyễn ỷ, ôm nhi tử bảo bối vào lòng, để bé mệt mỏi dựa vào lòng mình ngủ, dùng phương thức này để bé ở cạnh mình.
Bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo chính là đại tổng quản Tạp Ân vẫn như trước làm tròn phần sự, mà ngồi hai bên nhuyễn ỷ, một bên là hoàng hậu không hề biến sắc—— Di Giai • Lai Đặc, bên kia, ngay đối diện là Tuyết Cơ • Hách Lý thoạt nhìn vừa tức giận lại lo lắng, còn có Ngọc quý phi—— Đông Lệ Nhã bộ dáng nhàn nhã chờ xem kịch vui.
Ở chính giữa phòng cách còn có mấy thị tỳ đang run rẩy quỳ ở đó, các nàng đều là những người đã hầu hạ Hải Luân • Hách Lý trong yến hội.
Hải Luân • Hách Lý đã được đưa vào phòng trong để nhóm ngự y sư chuẩn bệnh, cứu chữa, mà bọn Hoàng Phủ Ngạo, tự nhiên là ở đây chờ kết quả chuẩn đoán.
Ở phòng khách đứng một chốc, Tạp Ân thấy trận thế này cũng đại khái hiểu được một chút, tối nay tất cả mọi người còn phải ở lại đây thật lâu, vì thế Tạp Ân phi thường chu đáo mệnh cho nhóm thị tỳ, người hầu, vì nhóm Hoàng Phủ Ngạo chuẩn bị chút rượu cùng thức ăn khuya.
Bữa ăn khuya nóng hầm hập vừa được đưa tới, Thanh Việt vốn vẫn nằm im trong lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo đột nhiên hít hít cái mũi nhỏ, chậm rãi mở ra ánh mắt thất sắc lưu ly.
“Đói bụng sao?”
Hoàng Phủ Ngạo thấy bộ dáng này của Thanh Việt, cũng không biết nên cười hay nên giáo huấn bé một trận mới tốt.
“Tiệc tối không chịu ăn, giờ lại đói bụng?”
Tuy miệng nói vậy nhưng Hoàng Phủ Ngạo vẫn săn sóc, trong số những món ăn khuya chọn ra một bát cháu rau dưa nóng hôi hổi, gạo trắng trong suốt xen kẽ các loại rau dưa vàng nhạt, xanh lá, tím nhạt, hồng nhạt vô cùng xinh đẹp lại đầy đủ chất dinh dưỡng, kiên nhẫn múc từng muỗng đút cho Thanh Việt.
Một màn này, Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt vô cùng tự nhiên, thật giống như hình ảnh kinh thiên địa nghĩ này vô cùng bình thường, mà Tạp Ân sớm đã quen với hết thảy cũng thấy nhưng không thể trách, chính là trong lòng những người khác không biết là tư vị gì.
Trước kia, các nàng đều biết hoàng đế bệ hạ phi thường sủng ái Hoàng Phủ Thanh Việt, nhưng cũng không liên tưởng tới phương diện gì khác, nhưng sau nghe tin đồn làm người ta không dám tin kia, hiện giờ lại thấy bộ dáng vô cùng thân thiết của Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, cảm giác quái dị không thể ức chế dâng trào, càng nghĩ lại càng cảm thấy hãi hùng.
…
Bệ hạ của các nàng không thích tiểu hài tử, đây là điều mọi người đều biết, nhưng lúc đứa nhỏ này ba tuổi liền mang theo bên người, hơn nữa còn tự mình chăm sóc dạy dỗ.
Theo đứa nhỏ này ngày một trưởng thành, mức độ sủng ái của bệ hạ cũng không ngừng gia tăng, đây là điều các nàng tận mắt nhìn thấy.
Trong mắt các nàng, đứa nhỏ này tùy hứng làm vậy, cao ngạo, bá đạo, không coi ai ra gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt nó cũng lười liếc nhìn các nàng.
Mà hoàng đế bệ hạ của các nàng đối với đứa nhỏ này cũng quá mức cưng chiều đi.
Cho dù đứa nhỏ này vô lễ với các nàng, bệ hạ cũng chưa bao giờ giáo huấn nó, còn bảo các nàng không nên so đo với tiểu hài tử; trong hoàng cung này, chỉ cần thứ gì đứa nhỏ này thích, cảm thấy hứng thú, bệ hạ sẽ không chút do dự đưa cho nó, mặc kệ nó hồ nháo; ngay cả sủng vật của đứa nhỏ này cũng kiêu ngạo hơn người ta rất nhiều, làm ra những chuyện xấu tội lỗi chồng chất, nhưng vẫn không có ai dám tìm chúng nó gây phiền toái, ngay cả oán hận cũng chỉ dám thầm oán sau lưng…
Cẩn thận ngẫm lại, những sự kiện như vậy quả thật nhiều không kể xiết.
Hiện giờ, đứa nhỏ này đã mười ba tuổi, sắp mười bốn tuổi đi, đứa nhỏ mười ba, đối với hoàng thất mà nói là đã trưởng thành, thế nhưng bệ hạ vẫn như cũ mang nó theo bên cạnh, giống như đối đãi với tiểu hài tử, cẩn thận tự mình chăm sóc.
Có ai từng gặp qua bệ hạ ôn hòa, kiên nhẫn, săn sóc như vậy không, lại có ai tin tưởng bệ hạ thế mà lại tự hầu hạ một đứa nhỏ ăn cơm chứ?
…
“Bệ hạ…”
Hai ngự y sư chuẩn trị cho Hải Luân • Hách Lý từ phòng ngủ đi ra, chuẩn bị hướng Hoàng Phủ Ngạo bẩm báo, bọn họ xuất hiện đồng thời làm hoàng hậu, đám người Tuyết Cơ • Hách Lý từ suy nghĩ kinh hoảng không thể lý giải tỉnh lại.
“Hải Luân • Hách Lý công chúa thế nào? Tra ra loại độc gì không?”
“Bẩm bệ hạ, may mắn trị liệu đúng lúc, phần lớn độc tố trong cơ thể Hải Luân • Hách Lý công chúa đã được chúng thần nghĩ biện pháp bức ra ngoài, sinh mệnh tạm thời không có gì đáng ngại, chính là…”
Ngự y sư chần chờ một lát, lại có chút thương tiếc, nặng nề mở miệng nói.
“Chỉ tiếc, Hải Luân • Hách Lý công chúa trúng phải loại độc gọi là ‘mĩ nhân trì mộ’, có thể nói là một loại độc dược hiếm có, dùng loại dược này lên người Hải Luân • Hách Lý công chúa trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy thật sự có thể nói là vô cùng tàn nhẫn, ác độc.
Loại độc dược này, sau khi dùng sẽ rất nhanh phát tác, nhưng cũng không nhanh chóng lấy đi tánh mạng của người trúng độc, trừ bỏ đau đớn như bị thiêu đốt nó sẽ thúc đẩy cơ thể biến chất, không tới mười ngày sẽ làm mỹ nhân già nua đi, cuối cùng, lục phủ ngũ tạng bị tổn hại, già yếu mà chết.
Nếu không có thâm thù đại hận thì bình thường không có ai sử dụng thứ này…
Ai~~~~ thần vô năng, tuy đã cố hết sức bức ra phần lớn độc tố, nhưng trong cơ thể Hải Luân • Hách Lý công chúa vẫn lưu lại loại độc tố này, cho dù không đủ trí mạng, nhưng cũng chỉ sợ…”
“Này… này… không có biện pháp nào khác sao… Các ngươi hảo hảo ngẫm lại… Hải Luân nàng còn trẻ tuổi như vậy… không thể liền như vậy…. Không… Này quá tàn nhẫn…”
“Thật sự phi thường có lỗi, Cẩn quý phi nương nương, thần vô năng, đã dùng hết biện pháp, xin thứ tội.”
Ngự y sư đã nói tới mức này, tất cả mọi người đều hiểu, có thể bảo trụ tính mệnh Hải Luân • Hách Lý đã xem là vô cùng may mắn.
“Bệ hạ, người nhất định phải làm chủ cho Hải Luân a, thật không ngờ thế nhưng lại có người dùng loại dược độc ác như vậy với nàng, nàng chỉ mới tròn mười sáu a… Cái này bảo nàng về sau…”
Nghe ngự y sư nói vậy, Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý, khóc lóc kể lể như hoa lê đẫm mưa.
“Đúng… đúng rồi… bệ hạ… nhất định là hoàng hậu… trước lúc Hải Luân độc phát… đã nói với ta… là hoàng hậu hạ độc nàng… Bệ hạ… Hải Luân nói như vậy… Việt nhi… cùng Ngọc quý phi lúc ấy cũng ở đó… Bọn họ cũng đều nghe thấy… Người có thể hỏi bọn họ…”
“Cẩn quý phi, ngươi, ngươi đây là cố ý nói xấu bản cung, bản cung cùng Hải Luân • Hách Lý không cừu không oán, bản dung dựa vào cái gì mà hạ độc nàng, quả thực là lời nói bậy một phía!”
Bị Tuyết Cơ • Hách Lý lên án, hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc cũng đứng ngồi không yên, phản bác lại.
“Bệ hạ, nô tì lúc ấy quả thực cũng nghe Hải Luân • Hách Lý công chúa phi thường khẳng định nói người hại mình chính là hoàng hậu a.”
Đông Lệ Nhã cũng không sợ tình hình đã nháo tới ngất trời, lại chen vào một phát, nàng thật ra chỉ ước gì hoàng hậu gặp tai ương, lúc này thực ăn ý cùng cái đinh trong mắt—— Tuyết Cơ • Hách Lý, đứng chung một trận tuyến.
“Dựa vào cái gì lại hạ độc Hải Luân? Hoàng hậu không phải người rõ ràng nhất sao?
Đúng, ta thừa nhận, ngày đó Hải Luân quả thật đã làm càn, to gan lớn mật, lúc trở về nàng nói với ta chuyện đó ta cũng vô cùng kinh sợ, không dám lộ ra, chỉ hung hăng giáo huấn nàng một chút.
Chính là, cho dù nàng thật sự có lỗi với người, làm người tức giận, nhưng nàng dù sao cũng chỉ mới mười sáu tuổi a, nàng còn rất trẻ, không hiểu chuyện, này coi như là chuyện thường tình của con người đi, hoàng hậu, cho dù người sinh khí muốn lấy Hải Luân hả giận thì ta cũng không dám nói gì.
Chính là, xử phạt thì xử phạt, người cũng không thể ngoan độc suýt chút nữa đã lấy mạng của Hải Luân, hiện giờ còn hủy cả đời nàng a~~~~~”
Tuyết Cơ • Hách Lý nhìn hoàng hậu, vô cùng bi thương khóc lóc kể lể, cũng ngay lập tức mọi người đều hiểu hàm nghĩa trong lời nàng.
Không biết từ khi nào, tóm lại trong tình huống tất cả mọi người đều không biết, Hải Luân • Hách Lý đích xác đã đừng có xích mích với hoàng hậu, hơn nữa có vẻ, hẳn là Hải Luân • Hách Lý đã làm ra chuyện gì đó không đúng, chọc giận hoàng hậu.
Như vậy, chiếu theo lời Tuyết Cơ • Hách Lý nói, hoàng hậu quả thực có hiềm nghi lớn nhất, ít nhất nàng đã có động cơ hạ độc Hải Luân • Hách Lý.
Mà hoàng hậu—— Đi Giải • Lại Đặc, nghe Tuyết Cơ • Hách Lý nói như vậy thì vẻ mặt cũng có chút bối rối.
/229
|