Nam Việt Hoàng thái tử —— Hoàng Phủ Minh Khê, tiểu thư Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc —— A Hoa, hai người đêm qua mới tuyên bố liên hôn trong yến hội, mà mới sáng sớm nay, tín hàm, công văn từ các quốc gia cơ hồ đã thần tốc tụ tập tới hoàng cung Nam Việt đế quốc, trên thư trác của hoàng đế bệ hạ.
Có một số biểu thị chúc mừng, cũng có khiếp sợ, nhưng càng nhiều hơn là muốn chứng thực tính chân thực của chuyện này.
Có thể làm cho quốc vương của các quốc gia đêm khuy nhận tin này xong thì lập tức không màn tới sủng sơ mỹ thiếp ôn nhu xinh đẹp, hơn nữa còn gọi các đại thần tới thương nghị suốt đêm, có thể thấy tin tức này chấn động cỡ nào.
Thật không biết Vân Trạch đại lục đêm qua sau khi nhận được tin này, có bao nhiêu vương công quý tộc vốn sống an nhàn sung sướng đã kinh ngạc tới mức không thể đi vào giấc ngủ.
Bởi vậy có thể đoán được khi tin này truyền khắp Vân Trạch đại lục, ngay cả bình dân bá tánh khi nghe tin này cũng dậy lên một trận sóng lớn càn quét cả đại lục, khiến người ta kinh ngạc tới trừng mắt cứng lưỡi.
Hoàng Phủ Ngạo sáng sớm nay phải tới thư phòng giải quyết, không có cách nào, rất nhiều thư do các quốc vương các nước tự tay viết, tự nhiên cần Nam Việt hoàng đế bệ hạ tự mình hồi âm.
Nhìn đám tín hàm, cơ hồ cứ cách vài chữ lại xuất hiện cái gì mà ‘này thật sự là làm người ta ngoài ý muốn, thần a quả thật quá mức chấn kinh rồi, làm người ta không thể tin được’, Hoàng Phủ Ngạo không khỏi có chút buồn cười.
Quả thực, ngay cả Hoàng Phủ Ngạo tự mình tứ hôn cho Minh Khê cùng A Hoa, cũng định ngày thành hôn cho bọn họ còn cảm thấy khó tin, huống chi là người khác.
Lúc hồi âm xong phong thơ cuối cùng, sắc trời ngoài cửa sổ hơi sáng lên, lúc này ánh sáng mặt trời đã bắt đầu chiếu rọi, từng tia nắng vàng ươm nhẹ nhàng len qua khe hở chiếu rọi vào phòng, lộ ra xuân ý ấm áp dạt dào.
Hoàng Phủ Ngạo tâm tình sung sướng buông công văn trong tay, xoa xoa cái đầu ngân sắc gối lên đùi mình, nhìn tiểu nhân nhi cuộn mình ngủ say sưa bên cạnh, ánh mắt hắc sắc lưu kim của y nồng đậm sủng nịch, yêu thương.
Đêm qua, Hoàng Phủ Ngạo cùng thanh Việt ở hoa viên hậu điện khá khuya mới trở về tẩm điện nghỉ ngơi, mà hôm nay vì số tín hàm này nên Hoàng Phủ Ngạo từ sớm đã thức dậy.
Vốn Hoàng Phủ Ngạo muốn để nhi tử bảo bối của mình ở tẩm điện ngủ thêm một chốc, chính là Thanh Việt bốc đồng sống chết ôm lấy y không buông, muốn ở cùng một chỗ với y.
Không còn cách nào, Hoàng Phủ Ngạo chỉ đành gói nhi tử bảo bối của mình thật kĩ lưỡng, mang đến thư phòng, y xử lý số tín hàm, còn nhi tử bảo bối thì gối đầu lên chân y, nằm bên cạnh ngủ tiếp.
“Việt nhi nên dậy rồi, hôm nay thời tiết tốt lắm, cùng phụ hoàng đến hoa viên dùng bữa sáng được không?”
Thanh Việt mơ mơ màng màng mà lầm bầm, định có lệ đáp lại phụ hoàng, nhưng vừa nghe tới hai chữ ‘hoa viên’ thì ánh mắt to đầy lưu quang lập tức mở to.
Không phải hoa viên kia có lực hấp dẫn gì đối với Thanh Việt.
Mà bé đột nhiên nghĩ tới, yến hội tối qua, Ma Nha cùng Tiểu Miêu bị bé ném vào một góc, bảo chúng nó tìm kiếm xem còn sót lại con hắc xà nào hay không, nhưng Ma Nha cùng Tiểu Miêu cứ vậy đi cả đêm mà không trở về.
Thanh Việt cũng không ngốc tới mức nghĩ Ma Nha cùng Tiểu Miêu nghe lời đến mức ở ngự hoa viên cả đêm, cần cù thật thà tìm kiếm hắc xà lọt lưới, cả đêm không về, này có thể hiểu là chúng nó đã chạy tới nơi nào đó mà chơi đùa đi.
Ma Nha cùng Tiểu Miêu giỏi nhất là gây rối, đặc biệt là Ma Nha, nó vốn thích việc dọa người ta làm trò vui, ngươi có thể trông cậy nó làm ra việc tốt sao.
Trước kia, Thanh Việt quá hiểu chúng nó nên đều nhốt vào không gian giới chỉ hoặc chỉ cho dạo chơi trong Bàn Long điện, lúc có bé đi cùng chúng nó mới được đi tới các nơi khác.
Giờ thì hay rồi, nhất thời sơ sẩy, cứ như vậy mà quên mất, để bọn nó ở ngự hoa viên tứ thông bát đạt, cơ hội tốt như vậy, chúng nó không hứng chí quậy tới tận trời mới là lạ.
Nghĩ vậy, Thanh Việt bắt đầu cảm thấy đau đầu, nguyên nhân rất đơn giản, nếu Ma Nha cùng Tiểu Miêu xông họa thì hậu quả luôn tính lên đầu bé.
Thanh Việt đã bắt đầu bội phục phụ hoàng của mình, vì cái gì mỗi lần bé gây họa, phụ hoàng đều có thể không biến sắc, giúp bé xử lý đâu vào đấy?
…
“Vật nhỏ, dậy thôi, còn suy nghĩ thất thần gì đó?”
Hoàng Phủ Ngạo hôn nhẹ lên môi Thanh Việt hai cái, lấy y phục của Thanh Việt mà Tạp Ân đã chuẩn bị sẵn để bên cạnh, ý bảo bé có thể thay quần áo.
“Ân, sớm a, phụ hoàng.”
Thanh Việt lười biếng duỗi người duỗi tay chân, từ trên nhuyễn ỷ đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống phụ hoàng đang ôm mình, cúi đầu hôn Hoàng Phủ Ngạo hai cái, sau đó bắt đầu chậm rì rì thay quần áo.
Tháo đai lưng, thụy bào mềm mại trực tiếp trượt trên người Thanh Việt xuống.
Cơ thể có chút gầy yếu đặc biệt của thiếu niên, vòng eo mềm dẻo tinh tế, tay chân thon dài cân xứng, cái mông tròn tròn, còn có làn da non mềm trắng nõn như trân châu, xứng với gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, mái tóc dài ngân sắc, cứ như vậy trần trụi phơi bày trước mắt Hoàng Phủ Ngạo.
Đối với việc lõa thân trước mặt phụ hoàng, Thanh Việt không có chút mất tự nhiên nào, thật tự nhiên xoay người thay quần áo, nhưng lại bị phụ hoàng nhanh hơn một bước, từ phía sau kéo bé vào trong lòng ngực.
Hoàng Phủ Ngạo từ phía sau ôm lấy Thanh Việt, cố định bé trong ngực mình, đôi tay không chút kiên nể mà vuốt ve cơ thể non mềm trắng nõn của bé, một bên nhẹ nhàng gặm cắn, liếm mút cổ cùng vành tai của Thanh Việt, một bên sung sướng cùng mê hoặc mà thấp giọng thì thầm.
“Vật nhỏ, phụ hoàng có thể lí giải là ngươi đang hấp dẫn phụ hoàng không?”
“Phụ hoàng, Việt nhi không… ân…”
Cơ thể ngây ngô sau khi hưởng thụ vui thích mất hồn sao có thể ngăn cản sự hấp dẫn của nó, chỉ có thể càng trầm sâu vào trong đó.
Tình dục ngủ say trong cơ thể mẫn cảm, ngây ngô bị Hoàng Phủ quá quen thuộc cơ thể này dễ dàng đánh thức.
“Ân ngô…”
Tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra khỏi miệng, Thanh Việt cũng không còn tâm tư so đo chuyện phụ hoàng cố ý vu hãm mình vừa nãy, cẩn cổ thon gầy đơn bạc bị hôn thành màu phấn hồng ngữa lên thành một độ cung xinh đẹp, cơ thể ngon nớt khe khẽ rung động, mời gọi phụ hoàng càng đẩy sâu nụ hôn cùng âu yếm.
Theo hỏa nhiệt càng lúc càng tăng cao, bàn tay nhỏ bé của Thanh Việt có chút cấp bạch, lôi kéo bàn tay của phụ hoàng đang nhẹ nhàng, trêu chọc trên đùi mình áp lên phân thân phấn nộn đã hơi đứng thẳng.
Nhìn bộ dáng vội vàng lại thẳng thắn vô cùng đáng yêu của nhi tử bảo bối, Hoàng Phủ Ngạo khắc chế không được mà mỉm cười, vật nhỏ này trước mặt y, chỉ sợ rất hiếm khi biểu hiện ra, dù chỉ là một chút xíu e lệ.
Cơ thể không ngừng chất chồng khoái cảm làm Thanh Việt có chút vô thố, bé giãy dụa xoay người lại tím kiếm hỗ trợ, ôm chặt lấy thắt lưng Hoàng Phủ Ngạo, vùi gương mặt nhỏ nhắn vào ngực y, theo lực đạo từng chút tăng thêm từ tay Hoàng Phủ Ngạo, tiếng rên rỉ của Thanh Việt lại cất lên cao hơn, kể rõ vui thích của chủ nhân nó.
…
Vốn thư phòng có chút thâm trầm, nghiêm cẩn, lúc này lại đang diễn ra một phong cảnh làm người ta sôi sục máu huyết.
Trên thư trác của Nam Việt hoàng đế bệ hạ, lúc đầu vốn đặt số công văn, tín hàm vô cùng chỉnh tề, hiện giờ cơ bản đã nằm tán loạn trên mặt đất.
Mà Thành Việt bị Hoàng Phủ Ngạo ôm ngồi trên thư trác, thắt lưng gầy nhỏ mềm dẻo bị phụ hoàng cố định thật chặt, đôi chân trắng nõn, cân xứng bị tách ra thật lớn, bị Hoàng Phủ Ngạo mang theo tình sắc mà khiêu khích, âu yếm.
Theo luật động kịch liệt của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt mơ hồ đã muốn tinh bì lực tẫn, chỉ có thể cố sức dùng hai tay ôm chặt cổ phụ hoàng, thân thể cũng gắt gao áp sát một chỗ để tránh mình bị va chạm mãnh liệt của phụ hoàng làm ngã xuống mặt thư trác lạnh như băng.
Có một số biểu thị chúc mừng, cũng có khiếp sợ, nhưng càng nhiều hơn là muốn chứng thực tính chân thực của chuyện này.
Có thể làm cho quốc vương của các quốc gia đêm khuy nhận tin này xong thì lập tức không màn tới sủng sơ mỹ thiếp ôn nhu xinh đẹp, hơn nữa còn gọi các đại thần tới thương nghị suốt đêm, có thể thấy tin tức này chấn động cỡ nào.
Thật không biết Vân Trạch đại lục đêm qua sau khi nhận được tin này, có bao nhiêu vương công quý tộc vốn sống an nhàn sung sướng đã kinh ngạc tới mức không thể đi vào giấc ngủ.
Bởi vậy có thể đoán được khi tin này truyền khắp Vân Trạch đại lục, ngay cả bình dân bá tánh khi nghe tin này cũng dậy lên một trận sóng lớn càn quét cả đại lục, khiến người ta kinh ngạc tới trừng mắt cứng lưỡi.
Hoàng Phủ Ngạo sáng sớm nay phải tới thư phòng giải quyết, không có cách nào, rất nhiều thư do các quốc vương các nước tự tay viết, tự nhiên cần Nam Việt hoàng đế bệ hạ tự mình hồi âm.
Nhìn đám tín hàm, cơ hồ cứ cách vài chữ lại xuất hiện cái gì mà ‘này thật sự là làm người ta ngoài ý muốn, thần a quả thật quá mức chấn kinh rồi, làm người ta không thể tin được’, Hoàng Phủ Ngạo không khỏi có chút buồn cười.
Quả thực, ngay cả Hoàng Phủ Ngạo tự mình tứ hôn cho Minh Khê cùng A Hoa, cũng định ngày thành hôn cho bọn họ còn cảm thấy khó tin, huống chi là người khác.
Lúc hồi âm xong phong thơ cuối cùng, sắc trời ngoài cửa sổ hơi sáng lên, lúc này ánh sáng mặt trời đã bắt đầu chiếu rọi, từng tia nắng vàng ươm nhẹ nhàng len qua khe hở chiếu rọi vào phòng, lộ ra xuân ý ấm áp dạt dào.
Hoàng Phủ Ngạo tâm tình sung sướng buông công văn trong tay, xoa xoa cái đầu ngân sắc gối lên đùi mình, nhìn tiểu nhân nhi cuộn mình ngủ say sưa bên cạnh, ánh mắt hắc sắc lưu kim của y nồng đậm sủng nịch, yêu thương.
Đêm qua, Hoàng Phủ Ngạo cùng thanh Việt ở hoa viên hậu điện khá khuya mới trở về tẩm điện nghỉ ngơi, mà hôm nay vì số tín hàm này nên Hoàng Phủ Ngạo từ sớm đã thức dậy.
Vốn Hoàng Phủ Ngạo muốn để nhi tử bảo bối của mình ở tẩm điện ngủ thêm một chốc, chính là Thanh Việt bốc đồng sống chết ôm lấy y không buông, muốn ở cùng một chỗ với y.
Không còn cách nào, Hoàng Phủ Ngạo chỉ đành gói nhi tử bảo bối của mình thật kĩ lưỡng, mang đến thư phòng, y xử lý số tín hàm, còn nhi tử bảo bối thì gối đầu lên chân y, nằm bên cạnh ngủ tiếp.
“Việt nhi nên dậy rồi, hôm nay thời tiết tốt lắm, cùng phụ hoàng đến hoa viên dùng bữa sáng được không?”
Thanh Việt mơ mơ màng màng mà lầm bầm, định có lệ đáp lại phụ hoàng, nhưng vừa nghe tới hai chữ ‘hoa viên’ thì ánh mắt to đầy lưu quang lập tức mở to.
Không phải hoa viên kia có lực hấp dẫn gì đối với Thanh Việt.
Mà bé đột nhiên nghĩ tới, yến hội tối qua, Ma Nha cùng Tiểu Miêu bị bé ném vào một góc, bảo chúng nó tìm kiếm xem còn sót lại con hắc xà nào hay không, nhưng Ma Nha cùng Tiểu Miêu cứ vậy đi cả đêm mà không trở về.
Thanh Việt cũng không ngốc tới mức nghĩ Ma Nha cùng Tiểu Miêu nghe lời đến mức ở ngự hoa viên cả đêm, cần cù thật thà tìm kiếm hắc xà lọt lưới, cả đêm không về, này có thể hiểu là chúng nó đã chạy tới nơi nào đó mà chơi đùa đi.
Ma Nha cùng Tiểu Miêu giỏi nhất là gây rối, đặc biệt là Ma Nha, nó vốn thích việc dọa người ta làm trò vui, ngươi có thể trông cậy nó làm ra việc tốt sao.
Trước kia, Thanh Việt quá hiểu chúng nó nên đều nhốt vào không gian giới chỉ hoặc chỉ cho dạo chơi trong Bàn Long điện, lúc có bé đi cùng chúng nó mới được đi tới các nơi khác.
Giờ thì hay rồi, nhất thời sơ sẩy, cứ như vậy mà quên mất, để bọn nó ở ngự hoa viên tứ thông bát đạt, cơ hội tốt như vậy, chúng nó không hứng chí quậy tới tận trời mới là lạ.
Nghĩ vậy, Thanh Việt bắt đầu cảm thấy đau đầu, nguyên nhân rất đơn giản, nếu Ma Nha cùng Tiểu Miêu xông họa thì hậu quả luôn tính lên đầu bé.
Thanh Việt đã bắt đầu bội phục phụ hoàng của mình, vì cái gì mỗi lần bé gây họa, phụ hoàng đều có thể không biến sắc, giúp bé xử lý đâu vào đấy?
…
“Vật nhỏ, dậy thôi, còn suy nghĩ thất thần gì đó?”
Hoàng Phủ Ngạo hôn nhẹ lên môi Thanh Việt hai cái, lấy y phục của Thanh Việt mà Tạp Ân đã chuẩn bị sẵn để bên cạnh, ý bảo bé có thể thay quần áo.
“Ân, sớm a, phụ hoàng.”
Thanh Việt lười biếng duỗi người duỗi tay chân, từ trên nhuyễn ỷ đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống phụ hoàng đang ôm mình, cúi đầu hôn Hoàng Phủ Ngạo hai cái, sau đó bắt đầu chậm rì rì thay quần áo.
Tháo đai lưng, thụy bào mềm mại trực tiếp trượt trên người Thanh Việt xuống.
Cơ thể có chút gầy yếu đặc biệt của thiếu niên, vòng eo mềm dẻo tinh tế, tay chân thon dài cân xứng, cái mông tròn tròn, còn có làn da non mềm trắng nõn như trân châu, xứng với gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, mái tóc dài ngân sắc, cứ như vậy trần trụi phơi bày trước mắt Hoàng Phủ Ngạo.
Đối với việc lõa thân trước mặt phụ hoàng, Thanh Việt không có chút mất tự nhiên nào, thật tự nhiên xoay người thay quần áo, nhưng lại bị phụ hoàng nhanh hơn một bước, từ phía sau kéo bé vào trong lòng ngực.
Hoàng Phủ Ngạo từ phía sau ôm lấy Thanh Việt, cố định bé trong ngực mình, đôi tay không chút kiên nể mà vuốt ve cơ thể non mềm trắng nõn của bé, một bên nhẹ nhàng gặm cắn, liếm mút cổ cùng vành tai của Thanh Việt, một bên sung sướng cùng mê hoặc mà thấp giọng thì thầm.
“Vật nhỏ, phụ hoàng có thể lí giải là ngươi đang hấp dẫn phụ hoàng không?”
“Phụ hoàng, Việt nhi không… ân…”
Cơ thể ngây ngô sau khi hưởng thụ vui thích mất hồn sao có thể ngăn cản sự hấp dẫn của nó, chỉ có thể càng trầm sâu vào trong đó.
Tình dục ngủ say trong cơ thể mẫn cảm, ngây ngô bị Hoàng Phủ quá quen thuộc cơ thể này dễ dàng đánh thức.
“Ân ngô…”
Tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra khỏi miệng, Thanh Việt cũng không còn tâm tư so đo chuyện phụ hoàng cố ý vu hãm mình vừa nãy, cẩn cổ thon gầy đơn bạc bị hôn thành màu phấn hồng ngữa lên thành một độ cung xinh đẹp, cơ thể ngon nớt khe khẽ rung động, mời gọi phụ hoàng càng đẩy sâu nụ hôn cùng âu yếm.
Theo hỏa nhiệt càng lúc càng tăng cao, bàn tay nhỏ bé của Thanh Việt có chút cấp bạch, lôi kéo bàn tay của phụ hoàng đang nhẹ nhàng, trêu chọc trên đùi mình áp lên phân thân phấn nộn đã hơi đứng thẳng.
Nhìn bộ dáng vội vàng lại thẳng thắn vô cùng đáng yêu của nhi tử bảo bối, Hoàng Phủ Ngạo khắc chế không được mà mỉm cười, vật nhỏ này trước mặt y, chỉ sợ rất hiếm khi biểu hiện ra, dù chỉ là một chút xíu e lệ.
Cơ thể không ngừng chất chồng khoái cảm làm Thanh Việt có chút vô thố, bé giãy dụa xoay người lại tím kiếm hỗ trợ, ôm chặt lấy thắt lưng Hoàng Phủ Ngạo, vùi gương mặt nhỏ nhắn vào ngực y, theo lực đạo từng chút tăng thêm từ tay Hoàng Phủ Ngạo, tiếng rên rỉ của Thanh Việt lại cất lên cao hơn, kể rõ vui thích của chủ nhân nó.
…
Vốn thư phòng có chút thâm trầm, nghiêm cẩn, lúc này lại đang diễn ra một phong cảnh làm người ta sôi sục máu huyết.
Trên thư trác của Nam Việt hoàng đế bệ hạ, lúc đầu vốn đặt số công văn, tín hàm vô cùng chỉnh tề, hiện giờ cơ bản đã nằm tán loạn trên mặt đất.
Mà Thành Việt bị Hoàng Phủ Ngạo ôm ngồi trên thư trác, thắt lưng gầy nhỏ mềm dẻo bị phụ hoàng cố định thật chặt, đôi chân trắng nõn, cân xứng bị tách ra thật lớn, bị Hoàng Phủ Ngạo mang theo tình sắc mà khiêu khích, âu yếm.
Theo luật động kịch liệt của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt mơ hồ đã muốn tinh bì lực tẫn, chỉ có thể cố sức dùng hai tay ôm chặt cổ phụ hoàng, thân thể cũng gắt gao áp sát một chỗ để tránh mình bị va chạm mãnh liệt của phụ hoàng làm ngã xuống mặt thư trác lạnh như băng.
/229
|