“Ba bọn họ là ai?”
Thanh Việt chỉ ba người vẫn khom lưng, cúi đầu, im lặng đứng phía sau hai chủ quản người hầu.
Thấy Thanh Việt gọi bọn họ lại chính vì cảm thấy hứng thú với ba nghệ nhân dân gian kia, hai chủ quản người hầu đều không hẹn mà cùng thở phào, lập tực đáp lời.
“Bẩm Tiểu điện hạ, ba người này là nghệ nhân dân gian, rất nổi danh trên Vân Trạch đại lục, đặc biệt là màn biểu diễn múa đao, còn có thể thổi sáo điều khiển xà, thật sự có thể xưng là nhất tuyệt a…”
“Đúng vậy đúng vậy, rất nhiều vương thất công khanh ở các quốc gia thích chiêu bọn họ tới biểu diễn, này a, bọn họ vừa mới biểu diễn ở hoàng cung Đông Chích xong liền vội vàng theo không gian truyền tống chạy tới Nam Việt chúng ta.”
“Đông Chích?”
Thanh Việt hiện giờ nghe thấy hai chữ này liền có cảm giác đau đầu, lập tức lại tinh tế quan sát từ trên xuống dưới ba người nghệ sĩ dân gian nhìn không thấy mặt này.
Hai chủ quản người hầu thấy Thanh Việt đánh giá ba người nọ, nghĩ Thanh Việt không tin lời mình, phải biết ma người này chính là chủ tử bọn họ tiến cử a, rất mong thông qua màn biểu diễn của bọn họ chiếm được sự ưu ái cùng niềm vui của hoàng đế bệ hạ, nếu không để bọn họ lên sân khấu thì…
Nghĩ một chút, hai chủ quản người hầu lại vội vàng giải thích với Thanh Việt.
“Tiểu điện hạ, ba người này thật sự là nghệ nhân dân gian rất lợi hại a, tài nghệ của bọn họ đều là nhất tuyệt… chính là… hôm nay không biết làm sao… cả đám cứ như hũ nút…”
“Đúng a, Tiểu điện hạ, bình thường bọn họ không phải vậy đâu, có thể… là vì chưa từng được tiếp xúc gần… với hoàng tử tôn quý như Tiểu điện hạ… nên có chút khẩn trương…”
“… này… Tiểu điện hạ… Nếu ngài không có gì khác cần phân phó… kia tiểu nhân có thể mang… bọn họ tới phòng phía sau yến hội chuẩn bị…
“Đúng a Tiểu điện hạ, vừa rồi ba bọn họ đại khái là bị lạc đường trong hoàng cung, nhóm tiểu nhân mất hết nửa ngày mới tìm được, thời gian đã chậm trễ rất nhiều, đã sắp tới màn biểu diễn của bọn họ, Tiểu điện hạ, người xem…”
Hiện tại Thanh Việt hoàng toàn không có tâm tư để ý hai chủ quản người hầu đang không ngừng lải nhải kia, lực chú ý của bé đều đặt hết vào ba nghệ nhân dân gian sau lưng bọn họ.
“Nói thẳng đi, là Hoàng Phủ Tĩnh Nghĩ phái các ngươi tới đúng không, hắn bảo các ngươi tới làm gì?”
Thanh Việt vừa nói xong, ba người vốn im lặng bên kia rốt cục có phản ứng.
Thứ hoạt thi này, Thanh Việt đã gặp qua một lần thì tuyệt đối không nhận sai.
‘Khanh khách ~~~~’
Ba nghệ nhân dân gian vẫn khom lưng, cúi đầu không để người ta nhìn thấy mặt mình, lúc này chậm rãi ngẩng lên, chính là bọn họ bảo trì tư thế hèn mọn này có chút lâu, cơ thể đã có chút cứng ngắc, theo động tác hiện giờ, cơ thể cũng bắt đầu phát ra âm thanh xương cốt ma xát làm người ta lạnh sống lưng.
“Chủ tử phân phó… sau khi vào tới phòng yến hội… chúng ta… có thể gặp người giết người…”
Âm thanh trầm thấp khàn khàn như phát ra từ mộ sâu, hai chủ quản người hầu nghe thấy toàn thân đều bắt đầu phát run, này thật sự là ba nghệ nhân dân gian bọn họ từng gặp trước kia sao?
“….Nếu có người… nhìn thấy chúng ta… có thể nói ta tên chủ tử… Như vậy… nói lời của chủ tử cho người đó nghe…”
“Chủ tử nói… hắn vẫn chưa chết… hắn sẽ tiếp tục trả thù… Các ngươi phải hảo hảo chuẩn bị a… đừng quá đắc chí…”
“Mặc khác… chủ tử còn bảo chúng ta mang theo chút lễ vật nhỏ… Tặng cho các ngươi…”
Nói xong, một nghệ nhân dân gian liền kéo một con hắc xà trong ống tay áo, có một cái xừng đỏ rực, ánh mắt đỏ rực, cả người mang theo tử khí cùng âm độc, hoàn toàn giống đám hắc xà trong cung điện dưới lòng đất của Tuyết Sơn trước kia.
Nhìn thấy hắc xà trước mặt, Thanh Việt lập tức nổi giận phóng ra một mũi tên ngưng tụ từ nguyên tố ma pháp hệ quang, trực tiếp xuyên thấu cơ thể hắc xà, thiêu đốt.
Lập tức, hắc xà trong tay nam tử vặn vèo vài cái rồi biến thành tro tàn, mà bàn tay nam tử cũng bị cháy đen một mảng, nhưng hắn lại giống như không hề có cảm giác, tiếp tục máy móc mở miệng.
“Còn có rất nhiều a… Chúng ta đã thả… tất cả bọn chúng…”
Nghe nói như vậy, Thanh Việt thực sự sắp bị tức tới xì khói, vận dụng ma pháp hệ ám cấp chín—— thị huyết ma ảnh, phóng về phía ba hoạt thi.
Hai chủ quản người hầu lúc này đã sắp sợ tới ngất xỉu, bởi vì trong mắt bọn họ, ba người kia giống như bị một đám mây đen vây quanh, sau đó hệt như bị vô số sinh vật ăn thit siêu nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy, từng chút từng chút gặm cắn toàn bộ.
“Hai các ngươi tìm thấy bọn họ ở đâu?”
Thanh Việt chưa hết giận, quay đầu trừng hai chủ quản người hầu đã xụi lơ trên mặt đất, một người trong đó đã trực tiếp bị dọa tới hôn mê bất tỉnh, còn người còn lại cũng không sai biệt lắm, bất quá may mắn, vẫn còn đáp lại được.
“…Ở… gần dòng suối… trong ngự hoa viên…”
…
…
Rất nhanh, không hề kinh động tới nhóm tân khách trong yến hội, Thống lĩnh thị vệ hoàng gia—— Kiệt Tây • Tháp mang đội, ba đội thị vệ hoàng gia đã bao vây toàn bộ phụ cận dòng suối nhỏ trong ngự hoa viên.
Bọn thị vệ biết, bọn họ không cần làm gì cả, chỉ cần cách ly khu vực này, nếu thấy hắc xà cổ quái bò ra thì chỉ cần lớn tiếng kêu một hai tiếng là được.
Vì thế, liền xảy ra tình huống thế này.
Bọn thị vệ đứng nghiêm nghị tạo thành một vòng cách ly, sau đó trơ mắt nhìn vào bên trong, trong đó có một Tiểu Miêu da lông tản mát ra bạch quang trong bóng đêm (đương nhiên, bởi vì Tiểu Miêu là tên của nó, mọi người không có biện pháp chỉ đành gọi nó như vậy, nhưng hiện giờ thì không ai dám xem nó là mèo nữa), còn có một bộ xương khô cả người tản mát hồng quang yêu dị, chúng nó đang nhảy tới nhảy lui trong khu vực cách ly, khí thế ngất trời tìm kiếm thứ gì đó.
…
Thanh Việt lúc này cũng đứng cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, lại càng cảm thấy tức giận.
Nói vậy, sức mạnh của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sau khi rời khỏi địa cung đã tăng tiến rất nhiều, đã hoàn toàn dung hợp với sức mạnh của ma anh kia, hắn đã có thể thoải mái biến người sống thành hoạt thi để điều khiển.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chiếm được sức mạnh cường đại cư nhiên dám công khai để hoạt thi vào hoàng cung Nam Việt, tìm bọn Thanh Việt gây phiền toái, này tuyệt đối là khiêu khích trắng trợn cùng tuyên chiến.
“Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, cái thứ sống không sống chết không chết này, ngươi hảo chờ đó cho ta!”
Thanh Việt hung hăng mở miệng nói.
Thanh Việt từ trước đến nay không phải người nhân từ, tốt bụng gì, ai trêu chọc bé, hậu quả đều thực nghiêm trọng, mà lúc này, Thanh Việt không tính toán cho Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có cơ hội xuất thủ trước.
Thanh Việt chỉ ba người vẫn khom lưng, cúi đầu, im lặng đứng phía sau hai chủ quản người hầu.
Thấy Thanh Việt gọi bọn họ lại chính vì cảm thấy hứng thú với ba nghệ nhân dân gian kia, hai chủ quản người hầu đều không hẹn mà cùng thở phào, lập tực đáp lời.
“Bẩm Tiểu điện hạ, ba người này là nghệ nhân dân gian, rất nổi danh trên Vân Trạch đại lục, đặc biệt là màn biểu diễn múa đao, còn có thể thổi sáo điều khiển xà, thật sự có thể xưng là nhất tuyệt a…”
“Đúng vậy đúng vậy, rất nhiều vương thất công khanh ở các quốc gia thích chiêu bọn họ tới biểu diễn, này a, bọn họ vừa mới biểu diễn ở hoàng cung Đông Chích xong liền vội vàng theo không gian truyền tống chạy tới Nam Việt chúng ta.”
“Đông Chích?”
Thanh Việt hiện giờ nghe thấy hai chữ này liền có cảm giác đau đầu, lập tức lại tinh tế quan sát từ trên xuống dưới ba người nghệ sĩ dân gian nhìn không thấy mặt này.
Hai chủ quản người hầu thấy Thanh Việt đánh giá ba người nọ, nghĩ Thanh Việt không tin lời mình, phải biết ma người này chính là chủ tử bọn họ tiến cử a, rất mong thông qua màn biểu diễn của bọn họ chiếm được sự ưu ái cùng niềm vui của hoàng đế bệ hạ, nếu không để bọn họ lên sân khấu thì…
Nghĩ một chút, hai chủ quản người hầu lại vội vàng giải thích với Thanh Việt.
“Tiểu điện hạ, ba người này thật sự là nghệ nhân dân gian rất lợi hại a, tài nghệ của bọn họ đều là nhất tuyệt… chính là… hôm nay không biết làm sao… cả đám cứ như hũ nút…”
“Đúng a, Tiểu điện hạ, bình thường bọn họ không phải vậy đâu, có thể… là vì chưa từng được tiếp xúc gần… với hoàng tử tôn quý như Tiểu điện hạ… nên có chút khẩn trương…”
“… này… Tiểu điện hạ… Nếu ngài không có gì khác cần phân phó… kia tiểu nhân có thể mang… bọn họ tới phòng phía sau yến hội chuẩn bị…
“Đúng a Tiểu điện hạ, vừa rồi ba bọn họ đại khái là bị lạc đường trong hoàng cung, nhóm tiểu nhân mất hết nửa ngày mới tìm được, thời gian đã chậm trễ rất nhiều, đã sắp tới màn biểu diễn của bọn họ, Tiểu điện hạ, người xem…”
Hiện tại Thanh Việt hoàng toàn không có tâm tư để ý hai chủ quản người hầu đang không ngừng lải nhải kia, lực chú ý của bé đều đặt hết vào ba nghệ nhân dân gian sau lưng bọn họ.
“Nói thẳng đi, là Hoàng Phủ Tĩnh Nghĩ phái các ngươi tới đúng không, hắn bảo các ngươi tới làm gì?”
Thanh Việt vừa nói xong, ba người vốn im lặng bên kia rốt cục có phản ứng.
Thứ hoạt thi này, Thanh Việt đã gặp qua một lần thì tuyệt đối không nhận sai.
‘Khanh khách ~~~~’
Ba nghệ nhân dân gian vẫn khom lưng, cúi đầu không để người ta nhìn thấy mặt mình, lúc này chậm rãi ngẩng lên, chính là bọn họ bảo trì tư thế hèn mọn này có chút lâu, cơ thể đã có chút cứng ngắc, theo động tác hiện giờ, cơ thể cũng bắt đầu phát ra âm thanh xương cốt ma xát làm người ta lạnh sống lưng.
“Chủ tử phân phó… sau khi vào tới phòng yến hội… chúng ta… có thể gặp người giết người…”
Âm thanh trầm thấp khàn khàn như phát ra từ mộ sâu, hai chủ quản người hầu nghe thấy toàn thân đều bắt đầu phát run, này thật sự là ba nghệ nhân dân gian bọn họ từng gặp trước kia sao?
“….Nếu có người… nhìn thấy chúng ta… có thể nói ta tên chủ tử… Như vậy… nói lời của chủ tử cho người đó nghe…”
“Chủ tử nói… hắn vẫn chưa chết… hắn sẽ tiếp tục trả thù… Các ngươi phải hảo hảo chuẩn bị a… đừng quá đắc chí…”
“Mặc khác… chủ tử còn bảo chúng ta mang theo chút lễ vật nhỏ… Tặng cho các ngươi…”
Nói xong, một nghệ nhân dân gian liền kéo một con hắc xà trong ống tay áo, có một cái xừng đỏ rực, ánh mắt đỏ rực, cả người mang theo tử khí cùng âm độc, hoàn toàn giống đám hắc xà trong cung điện dưới lòng đất của Tuyết Sơn trước kia.
Nhìn thấy hắc xà trước mặt, Thanh Việt lập tức nổi giận phóng ra một mũi tên ngưng tụ từ nguyên tố ma pháp hệ quang, trực tiếp xuyên thấu cơ thể hắc xà, thiêu đốt.
Lập tức, hắc xà trong tay nam tử vặn vèo vài cái rồi biến thành tro tàn, mà bàn tay nam tử cũng bị cháy đen một mảng, nhưng hắn lại giống như không hề có cảm giác, tiếp tục máy móc mở miệng.
“Còn có rất nhiều a… Chúng ta đã thả… tất cả bọn chúng…”
Nghe nói như vậy, Thanh Việt thực sự sắp bị tức tới xì khói, vận dụng ma pháp hệ ám cấp chín—— thị huyết ma ảnh, phóng về phía ba hoạt thi.
Hai chủ quản người hầu lúc này đã sắp sợ tới ngất xỉu, bởi vì trong mắt bọn họ, ba người kia giống như bị một đám mây đen vây quanh, sau đó hệt như bị vô số sinh vật ăn thit siêu nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy, từng chút từng chút gặm cắn toàn bộ.
“Hai các ngươi tìm thấy bọn họ ở đâu?”
Thanh Việt chưa hết giận, quay đầu trừng hai chủ quản người hầu đã xụi lơ trên mặt đất, một người trong đó đã trực tiếp bị dọa tới hôn mê bất tỉnh, còn người còn lại cũng không sai biệt lắm, bất quá may mắn, vẫn còn đáp lại được.
“…Ở… gần dòng suối… trong ngự hoa viên…”
…
…
Rất nhanh, không hề kinh động tới nhóm tân khách trong yến hội, Thống lĩnh thị vệ hoàng gia—— Kiệt Tây • Tháp mang đội, ba đội thị vệ hoàng gia đã bao vây toàn bộ phụ cận dòng suối nhỏ trong ngự hoa viên.
Bọn thị vệ biết, bọn họ không cần làm gì cả, chỉ cần cách ly khu vực này, nếu thấy hắc xà cổ quái bò ra thì chỉ cần lớn tiếng kêu một hai tiếng là được.
Vì thế, liền xảy ra tình huống thế này.
Bọn thị vệ đứng nghiêm nghị tạo thành một vòng cách ly, sau đó trơ mắt nhìn vào bên trong, trong đó có một Tiểu Miêu da lông tản mát ra bạch quang trong bóng đêm (đương nhiên, bởi vì Tiểu Miêu là tên của nó, mọi người không có biện pháp chỉ đành gọi nó như vậy, nhưng hiện giờ thì không ai dám xem nó là mèo nữa), còn có một bộ xương khô cả người tản mát hồng quang yêu dị, chúng nó đang nhảy tới nhảy lui trong khu vực cách ly, khí thế ngất trời tìm kiếm thứ gì đó.
…
Thanh Việt lúc này cũng đứng cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, lại càng cảm thấy tức giận.
Nói vậy, sức mạnh của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sau khi rời khỏi địa cung đã tăng tiến rất nhiều, đã hoàn toàn dung hợp với sức mạnh của ma anh kia, hắn đã có thể thoải mái biến người sống thành hoạt thi để điều khiển.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chiếm được sức mạnh cường đại cư nhiên dám công khai để hoạt thi vào hoàng cung Nam Việt, tìm bọn Thanh Việt gây phiền toái, này tuyệt đối là khiêu khích trắng trợn cùng tuyên chiến.
“Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, cái thứ sống không sống chết không chết này, ngươi hảo chờ đó cho ta!”
Thanh Việt hung hăng mở miệng nói.
Thanh Việt từ trước đến nay không phải người nhân từ, tốt bụng gì, ai trêu chọc bé, hậu quả đều thực nghiêm trọng, mà lúc này, Thanh Việt không tính toán cho Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có cơ hội xuất thủ trước.
/229
|