Trong phòng ngủ chính.
Nơi này tuyệt đối không u ám, chật hẹp như bên ngoài.
Nó rộng rãi, sáng ngời, xa hoa tới cực điểm, từng bó lớn dạ minh châu, tinh thạch được dùng để chiếu sáng cùng trang trí cho căn phòng.
Vừa tiến vào nơi này, Thanh Việt liền cảm giác được một hơi thở cổ quái, thật sự vượt quá lẽ thường, nó là hơi thở xen lẫn tử khí cùng sinh khí, chủ nhân của hơi thở này không tính là chết cũng không tính là sống.
Này rốt cuộc là gì vậy?
Thanh Việt lập tức liên tưởng tới bốn hoạt thi bé cùng phụ hoàng gặp trên đường, còn có vết máu một đường đi tới cùng trên hành lang, thoạt nhìn không phải lưu lại từ rất lâu.
Bị huyết tộc cắn bị thương, tự nhiên sẽ một đường lưu lại vết máu.
Như vậy, rất có thể các nhánh hành lang đều thông tới nơi này, mà vết máu mới mẻ này cũng do bọn họ lưu lại.
Chỉ có thể tưởng tượng như vậy, bọn họ gặp thân vương huyết tộc, bị tập kích, sau đó được bọn Mạn Nhĩ Lai cứu sống, sau đó bọn họ hoảng hốt chạy bừa vào hành lang, không hay ho chạy tới nơi này, bị biến thành hoạt thi, hơn nữa còn mang theo một tia hoạt khí, biến thành người chết nhưng vẫn còn sức sống?
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, như vậy ở trong này tất nhiên là một đối thủ cường đại vô cùng quỷ dị, có thể biến người sống thành hoạt thi.
Từ điểm này, Thanh Việt không thể không tập trung đề phòng, nắm chặt lấy tay phụ hoàng bé.
Xuyên qua những tấm mãnh tầng tầng lớp lớp dệt từ minh châu quý giá, đẹp đẽ tiến vào trung tâm phòng ngủ, cảnh tượng đập vào mắt làm tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Lai Ân • Đường Cổ Lạp cũng không ngoại lệ, điều này cũng vượt khỏi dự đoán của hắn.
Nguyên nhân mọi người sững sờ không phải bị rung động vì khung cảnh hoa lệ, mà là ghê tởm.
Trung tâm phòng ngủ, ngọc thích thật lớn được khảm từ vô số ngọc thạch cực phẩm, lớp trên cùng là ngọc bích nõn nà trong suốt, không ngừng tàn mát bách quang nhu hòa.
Chẳng qua, nếu nhìn kĩ liền có cảm giác quỷ dị, trong tầng ngọc bích thế nhưng lại có chi chít những đường vân đỏ rực như tơ máu, tản mát ra màu đỏ thẩm sáng bóng.
Xung quanh ngọc bích là từng vòng từng vòng đầu lâu được xếp chỉnh tề làm người ta rợn da gà, trên đầu lâu thế nhưng còn khắc một ít họa tiết cổ quái như văn tự, bên cạnh đầu lâu thế nhưng lại có một loại thi cốt xếp chỉnh tề, nhìn xung quanh một chút, trong phòng ngủ này, trừ bỏ cửa vào phòng ngủ thì những nơi khác đều bày đầy thi cốt như vậy.
Trên mặt đất dưới đống thi cốt được khắc những rãnh nhỏ, quanh co nối tiếp nhau, mà dụng ý của chúng thực rõ ràng, dùng thể tập hợp máu, để máu người sống chảy vào khe rãnh, sau đó toàn bộ sẽ tập trung tới tấm ngọc bích thật lớn ở trung tâm, hình thành một đồ án phức tạp.
Nơi này, giống như nơi tiến hành nghi lễ vu cổ hiến tế!
Nghĩ vậy, Thanh Việt không khỏi nhớ tới đại sảnh bọn họ đã đi qua, nơi đó cũng phủ kín xương khô, nếu, ngàn năm trước, nơi này thực sự đã cử hành vu cổ hiến tế, như vậy, trường hợp sẽ khủng bố đến mức nào a!
Nếu thật sự là vậy, bọn họ vì sao lại phải cử hành nghi lễ hiến tế này?
Lúc Ma tộc chiến bại, tộc nhân đã rất ít ỏi, xuất phát từ nguyên nhân gì lại khiến bọn họ không tiếc hi sinh nhiều tộc nhân như vậy để cử hành nghi lễ vu cổ hiến tế lớn thế này?
Trên ngọc bích đặt một thây khô, chuẩn xác mà nói là thây khô nữ tính thân người đuôi rắn.
Thực hiển nhiên, thi cốt này chính là tộc trưởng ma xà tộc, một trong mười hai trưởng lão, Ngự Xà Cơ—— Đạt Na Y • Tu Tư.
Chỉ tiếc, xác chết khô quắt cháy đen, trải qua thời gian ngàn năm đằng đẵng, nó đã không còn giữ được vẻ đẹp tuyệt sắc, vô song vốn có của chủ nhân.
Mà chân chính làm người ta chú ý chính là phần bụng gồ lên của thi thể khô quắt cùng khe nứt phía trên.
Nhưng đó cũng không phải trọng điểm làm người ta cảm thấy ghê tởm, trọng điểm chính là bên trái ngọc bích, lúc này có một người đang ngồi, là người tất cả mọi người đều nhận thức, chính là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
Từ lúc tiến vào nơi này, hơi thở làm Thanh Việt cảm thấy cổ quái thực làm người ta ngoài sức tưởng tượng, chính là phát ra từ người Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
Không chết mà cũng không sống, Thanh Việt cũng không biết lúc này nên phân loại Hoàng Phủ Tĩnh Nghi là thứ gì.
Mà Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lúc này đang từng ngụm, từng ngụm ăn cái gì đó, máu đen nhiễu nhão nhưng mọi người vẫn thấy rõ ràng trong mớ thịt máu me đó lộ ra một cái chân tím đen, gầy guộc của trẻ sơ sinh.
Cả phòng ngủ im lặng đến đáng sợ, âm thanh nhai nuốt gặm cắn càng thêm rõ ràng, giống như không ngừng vọng vào tai mỗi người.
Cảm giác có người đến đây, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi vừa vội vàng nhét đống thịt tanh hôi kia vào miệng, vừa ngẩng đầu, ánh mắt phiếm lục quang, sâu kín đánh giá mọi người, dường như phải mất một chút khí lực mới nhớ ra những người tới rốt cuộc là ai, một lúc lâu sau, khóe miệng dính đầy máu đen hơi giương lên thành một nụ cười, kết hợp với gương mặt tái nhợt làm người ta sợ hãi đến không nói nên lời.
“… Ngươi… ngươi… cư nhiên… tiểu hoàng tử… của chúng ta đâu… ngươi…”
Mở miệng trước hết chính là Lai Ân • Đường Cổ Lạp, khiếp sợ, hoảng hốt, không dám tin, đủ loại tình tự làm giọng nói của thân vương huyết tộc trước nay luôn cao ngạo thế nhưng lại run rẩy tới lợi hại.
“Ăn.”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi trả lời ngắn gọn mà rõ ràng, giống như hắn chỉ vừa ăn một thứ thức ăn bình thường nào đó, làm da đầu tất cả mọi người lập tức run lên, sau đó Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lại hướng về phía mọi người quơ quơ nửa cái chân máu chảy đầm đìa.
“…Ngươi… ngươi…”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp rốt cuộc không nói lên lời, cả người bắt đầu run bần bật, giống như ngọn đèn dầu trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội a, ngươi không phải muốn nó ăn ta, hảo hảo chiếm dụng cơ thể ta sao, hiện giờ không phải cũng giống vậy sao, ta tuy đại nạn không chết nhưng cũng không thể không hòa hợp làm một với nó, hiện giờ ta ăn cơ thể nó, thật sự muốn tách nó ra cũng khó a, ha hả ~~~~”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cười tủm tỉm nói xong, sau đó tỉnh rụi nhét nửa cái chân còn lại vào miệng, ánh mắt hắc sắc lộ ra ánh sáng xanh lục di chuyển qua lại trên người Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo.
“Thế nào, ha hả ~~~ chẳng lẽ Nam Việt hoàng đế bệ hạ tôn quý cùng Tiểu điện hạ cũng là thức ăn thân vương mang đến, định để Tiểu hoàng tử của ngươi lựa chọn xem nó thích ăn người nào, thích chiếm dụng cơ thể người nào nhất sao?
Thực sự hiếm có a, thân vương, nó suýt chút nữa đã ăn ngươi thế mà ngươi vẫn trung tâm hướng về nó như vậy a~~~
Bất quá, thật sự đáng tiếc cho mảnh tâm ý của thân vương, nó hiện giờ ăn không nổi.
Nhưng lại tiện nghi cho ta, ta phải cảm ơn ngươi a, ta đang định tìm người tới luyện tập, thử sức mạnh sau khi dung hợp với nó, kết quả, ngươi liền mang người ta muốn thấy nhất đến đây.
Chỉ bằng điểm này, chờ ta thu thập bọn họ xong, ta cũng không để thân vương ngươi chết quá khó xem, ha hả ~~~~”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nhìn mọi người, cười đến cổ quái mà càn rỡ.
Vốn, lúc nghe nói nơi này có cổ mộ, hắn định tới đây thu thập hồn phách, một tài liệu để chế tạo cổ khống chế linh hồn, mà Đông Ly Trần cũng giúp hắn trà trộn vào nhóm vệ đội tới đây tìm kiếm, hắn hẳn nên thần không biết quỷ không hay hoàn thành kế hoạch của bọn họ sau đó rời đi.
Chính là lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn tới phòng ngủ này, thấy được bí mật ngàn năm trước ở đây.
Nơi này tuyệt đối không u ám, chật hẹp như bên ngoài.
Nó rộng rãi, sáng ngời, xa hoa tới cực điểm, từng bó lớn dạ minh châu, tinh thạch được dùng để chiếu sáng cùng trang trí cho căn phòng.
Vừa tiến vào nơi này, Thanh Việt liền cảm giác được một hơi thở cổ quái, thật sự vượt quá lẽ thường, nó là hơi thở xen lẫn tử khí cùng sinh khí, chủ nhân của hơi thở này không tính là chết cũng không tính là sống.
Này rốt cuộc là gì vậy?
Thanh Việt lập tức liên tưởng tới bốn hoạt thi bé cùng phụ hoàng gặp trên đường, còn có vết máu một đường đi tới cùng trên hành lang, thoạt nhìn không phải lưu lại từ rất lâu.
Bị huyết tộc cắn bị thương, tự nhiên sẽ một đường lưu lại vết máu.
Như vậy, rất có thể các nhánh hành lang đều thông tới nơi này, mà vết máu mới mẻ này cũng do bọn họ lưu lại.
Chỉ có thể tưởng tượng như vậy, bọn họ gặp thân vương huyết tộc, bị tập kích, sau đó được bọn Mạn Nhĩ Lai cứu sống, sau đó bọn họ hoảng hốt chạy bừa vào hành lang, không hay ho chạy tới nơi này, bị biến thành hoạt thi, hơn nữa còn mang theo một tia hoạt khí, biến thành người chết nhưng vẫn còn sức sống?
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, như vậy ở trong này tất nhiên là một đối thủ cường đại vô cùng quỷ dị, có thể biến người sống thành hoạt thi.
Từ điểm này, Thanh Việt không thể không tập trung đề phòng, nắm chặt lấy tay phụ hoàng bé.
Xuyên qua những tấm mãnh tầng tầng lớp lớp dệt từ minh châu quý giá, đẹp đẽ tiến vào trung tâm phòng ngủ, cảnh tượng đập vào mắt làm tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Lai Ân • Đường Cổ Lạp cũng không ngoại lệ, điều này cũng vượt khỏi dự đoán của hắn.
Nguyên nhân mọi người sững sờ không phải bị rung động vì khung cảnh hoa lệ, mà là ghê tởm.
Trung tâm phòng ngủ, ngọc thích thật lớn được khảm từ vô số ngọc thạch cực phẩm, lớp trên cùng là ngọc bích nõn nà trong suốt, không ngừng tàn mát bách quang nhu hòa.
Chẳng qua, nếu nhìn kĩ liền có cảm giác quỷ dị, trong tầng ngọc bích thế nhưng lại có chi chít những đường vân đỏ rực như tơ máu, tản mát ra màu đỏ thẩm sáng bóng.
Xung quanh ngọc bích là từng vòng từng vòng đầu lâu được xếp chỉnh tề làm người ta rợn da gà, trên đầu lâu thế nhưng còn khắc một ít họa tiết cổ quái như văn tự, bên cạnh đầu lâu thế nhưng lại có một loại thi cốt xếp chỉnh tề, nhìn xung quanh một chút, trong phòng ngủ này, trừ bỏ cửa vào phòng ngủ thì những nơi khác đều bày đầy thi cốt như vậy.
Trên mặt đất dưới đống thi cốt được khắc những rãnh nhỏ, quanh co nối tiếp nhau, mà dụng ý của chúng thực rõ ràng, dùng thể tập hợp máu, để máu người sống chảy vào khe rãnh, sau đó toàn bộ sẽ tập trung tới tấm ngọc bích thật lớn ở trung tâm, hình thành một đồ án phức tạp.
Nơi này, giống như nơi tiến hành nghi lễ vu cổ hiến tế!
Nghĩ vậy, Thanh Việt không khỏi nhớ tới đại sảnh bọn họ đã đi qua, nơi đó cũng phủ kín xương khô, nếu, ngàn năm trước, nơi này thực sự đã cử hành vu cổ hiến tế, như vậy, trường hợp sẽ khủng bố đến mức nào a!
Nếu thật sự là vậy, bọn họ vì sao lại phải cử hành nghi lễ hiến tế này?
Lúc Ma tộc chiến bại, tộc nhân đã rất ít ỏi, xuất phát từ nguyên nhân gì lại khiến bọn họ không tiếc hi sinh nhiều tộc nhân như vậy để cử hành nghi lễ vu cổ hiến tế lớn thế này?
Trên ngọc bích đặt một thây khô, chuẩn xác mà nói là thây khô nữ tính thân người đuôi rắn.
Thực hiển nhiên, thi cốt này chính là tộc trưởng ma xà tộc, một trong mười hai trưởng lão, Ngự Xà Cơ—— Đạt Na Y • Tu Tư.
Chỉ tiếc, xác chết khô quắt cháy đen, trải qua thời gian ngàn năm đằng đẵng, nó đã không còn giữ được vẻ đẹp tuyệt sắc, vô song vốn có của chủ nhân.
Mà chân chính làm người ta chú ý chính là phần bụng gồ lên của thi thể khô quắt cùng khe nứt phía trên.
Nhưng đó cũng không phải trọng điểm làm người ta cảm thấy ghê tởm, trọng điểm chính là bên trái ngọc bích, lúc này có một người đang ngồi, là người tất cả mọi người đều nhận thức, chính là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
Từ lúc tiến vào nơi này, hơi thở làm Thanh Việt cảm thấy cổ quái thực làm người ta ngoài sức tưởng tượng, chính là phát ra từ người Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
Không chết mà cũng không sống, Thanh Việt cũng không biết lúc này nên phân loại Hoàng Phủ Tĩnh Nghi là thứ gì.
Mà Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lúc này đang từng ngụm, từng ngụm ăn cái gì đó, máu đen nhiễu nhão nhưng mọi người vẫn thấy rõ ràng trong mớ thịt máu me đó lộ ra một cái chân tím đen, gầy guộc của trẻ sơ sinh.
Cả phòng ngủ im lặng đến đáng sợ, âm thanh nhai nuốt gặm cắn càng thêm rõ ràng, giống như không ngừng vọng vào tai mỗi người.
Cảm giác có người đến đây, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi vừa vội vàng nhét đống thịt tanh hôi kia vào miệng, vừa ngẩng đầu, ánh mắt phiếm lục quang, sâu kín đánh giá mọi người, dường như phải mất một chút khí lực mới nhớ ra những người tới rốt cuộc là ai, một lúc lâu sau, khóe miệng dính đầy máu đen hơi giương lên thành một nụ cười, kết hợp với gương mặt tái nhợt làm người ta sợ hãi đến không nói nên lời.
“… Ngươi… ngươi… cư nhiên… tiểu hoàng tử… của chúng ta đâu… ngươi…”
Mở miệng trước hết chính là Lai Ân • Đường Cổ Lạp, khiếp sợ, hoảng hốt, không dám tin, đủ loại tình tự làm giọng nói của thân vương huyết tộc trước nay luôn cao ngạo thế nhưng lại run rẩy tới lợi hại.
“Ăn.”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi trả lời ngắn gọn mà rõ ràng, giống như hắn chỉ vừa ăn một thứ thức ăn bình thường nào đó, làm da đầu tất cả mọi người lập tức run lên, sau đó Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lại hướng về phía mọi người quơ quơ nửa cái chân máu chảy đầm đìa.
“…Ngươi… ngươi…”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp rốt cuộc không nói lên lời, cả người bắt đầu run bần bật, giống như ngọn đèn dầu trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội a, ngươi không phải muốn nó ăn ta, hảo hảo chiếm dụng cơ thể ta sao, hiện giờ không phải cũng giống vậy sao, ta tuy đại nạn không chết nhưng cũng không thể không hòa hợp làm một với nó, hiện giờ ta ăn cơ thể nó, thật sự muốn tách nó ra cũng khó a, ha hả ~~~~”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cười tủm tỉm nói xong, sau đó tỉnh rụi nhét nửa cái chân còn lại vào miệng, ánh mắt hắc sắc lộ ra ánh sáng xanh lục di chuyển qua lại trên người Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo.
“Thế nào, ha hả ~~~ chẳng lẽ Nam Việt hoàng đế bệ hạ tôn quý cùng Tiểu điện hạ cũng là thức ăn thân vương mang đến, định để Tiểu hoàng tử của ngươi lựa chọn xem nó thích ăn người nào, thích chiếm dụng cơ thể người nào nhất sao?
Thực sự hiếm có a, thân vương, nó suýt chút nữa đã ăn ngươi thế mà ngươi vẫn trung tâm hướng về nó như vậy a~~~
Bất quá, thật sự đáng tiếc cho mảnh tâm ý của thân vương, nó hiện giờ ăn không nổi.
Nhưng lại tiện nghi cho ta, ta phải cảm ơn ngươi a, ta đang định tìm người tới luyện tập, thử sức mạnh sau khi dung hợp với nó, kết quả, ngươi liền mang người ta muốn thấy nhất đến đây.
Chỉ bằng điểm này, chờ ta thu thập bọn họ xong, ta cũng không để thân vương ngươi chết quá khó xem, ha hả ~~~~”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nhìn mọi người, cười đến cổ quái mà càn rỡ.
Vốn, lúc nghe nói nơi này có cổ mộ, hắn định tới đây thu thập hồn phách, một tài liệu để chế tạo cổ khống chế linh hồn, mà Đông Ly Trần cũng giúp hắn trà trộn vào nhóm vệ đội tới đây tìm kiếm, hắn hẳn nên thần không biết quỷ không hay hoàn thành kế hoạch của bọn họ sau đó rời đi.
Chính là lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn tới phòng ngủ này, thấy được bí mật ngàn năm trước ở đây.
/229
|