Bàn Long điện, thư phòng Hoàng Phủ Ngạo.
Hoàng Phủ Ngạo nhàn nhã ngồi tựa vào nhuyễn tháp, thích thú nhìn bốn lão nhân không ngừng tranh luận bên dưới. Bốn lão nhân này vừa thấy mặt nhau đã bắt đầu công kích. Mới đầu, Hoàng Phủ Ngạo vì phải xem xét số công văn lĩnh chủ các nơi đưa tới nên cũng lười để ý, để bọn họ ngươi ngươi ta ta, ai ngờ bây giờ công văn đã xem xong hết rồi, trời cũng sắp tối, bốn lão nhân này vẫn không ngừng phun nước miếng.
Bốn lão nhân rõ ràng nhìn qua rất hòa ái dễ gần, thần thái sáng lạn, quần áo gọn gàng ngăn nắp, lúc này một người như gian thương chiếm được tiện nghi che miệng cười gian, một người lại hung hăng như phường vô lại, đỏ mặt tía tai, còn một người trong tư thế chuẩn của một mụ đàn bà chanh chua đanh đá mà chửi đổng lên—— hai tay chống nạnh, còn một người xắn tay áo lên cao cao, bộ dạng như muốn liều mạng.
Bốn lão nhân người thì cười người thì mắng, minh chứng sống động của cuộc sống đầy thăng trầm, đoán người không thể nhìn tướng mạo, câu này thực sự chính xác.
Nếu người Nam Việt thấy cảnh tượng này nhất định trực tiếp hôn mê, người nước khác thì sẽ chết vì cười mất.
Bởi vì bốn lão nhân này trên Vân Trạch Đại Lục chính là 4 trong 13 vị Đại Ma Đạo Sư. Đại Ma Đạo sư hệ thủy——Duy Khắc Ti • Ái Đức Hoa, Đại Ma Đạo Sư hệ hỏa——Viêm Liệt, Đại Ma Đạo Sư hệ không gian——Tát Lạp • Cách Nhã Lôi, Đại Ma Đạo Sư hệ phong——Phong Trì.
Bốn lão nhân này, không chỉ có địa vị cực cao ở Nam Việt, ngay cả trên Vân Trạch đại lục cũng rất có danh vọng, bất luận đi tới đâu cũng được các quốc vương và quý tộc tiếp đón nhiệt tình.
“Phong Trì, không phải chỉ là không nói sớm cho ngươi biết thôi sao, cũng đâu phải định dấu ngươi cả đời, sao nói chuyện khó nghe như vậy a!”
Duy Khắc Ti lúc đầu còn thấy đuối lí, nhưng bị mắng mãi cũng thẹn quá thành giận, chống nạnh bắt đầu cãi lại.
“Hừ! Ta nói không đúng sao! Ngươi làm sai còn dám cãi!”
Phong Trì luôn ôn hòa lúc này cũng ồm ồm rống lên.
Tát Lạp chỉ sợ thiên hạ bất loạn, thấy càng ngày nháo càng lớn, đứng một bên che miệng cười gian.
“Tát Lạp, đều tại ngươi!”
Viêm Liệt tính tình nóng nảy thấy Tát Lạp cười gian, nhất thời phát hỏa, xắn tay áo bày ra tư thế liều mạng.
Lúc này bốn lão nhân đã từ cãi nhau không ngớt thăng tiến lên một cấp là quấn lấy nhau không buông, ngày càng có xu thế nghiêm trọng.
Duy Khắc Ti và Viêm Liệt bây giờ ngay cả ruột cũng hối hận tới tái xanh, thật vất vả mới gặp được người có thiên chất như Ngũ điện hạ, trăm ngàn năm cũng chưa có qua kì tài pháp thuật như vậy, cao hứng, kích động là chuyện bình thường.
Nhưng mà, cao hứng thì cao hứng đi, vì cái gì phải gấp như vậy, trực tiếp thảo luận trong phòng hiệu trưởng a! Mà thảo luận thì thảo luận đi, vì cái gì phải thương lượng trước mà không cần nói cho hai lão nhân kia, để sau đó nhào tới trước mặt hai lão mà khoe khoang, vì cái gì kích động tới mức ngay cả không gian dao động cũng không phát hiện, vì cái gì xem nhẹ một tên chỉ sợ không được đánh nhau, luôn xuất quỷ nhập thần xoi mói chuyện riêng tư người khác, đặc biệt còn thích châm ngòi li gián, đổ dầu vào lửa, gây chuyện thị phi, Đại Ma Đạo Sư ——Tát Lạp!!!
Tát Lạp không chỉ nghe lén hết mưu mô của hai lão nhân, còn thêm mắm dặm muối nói cho Đại Ma Đạo Sư——Phong Trì.
Kết quả, hôm sau, lúc hai lão nhân tới chờ Hoàng Phủ Ngạo lâm triều hội nghị xong vội vội vàng vàng chạy tới thư phòng để gặp Hoàng Phủ Ngạo liền đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của hai lão nhân khác, tiếp đó liền loạn thành một đoàn như trên.
May mắn bốn lão nhân đều là Ma Pháp Sư, thể lực cũng không phải tốt lắm, cãi nhau suốt buổi trưa rốt cuộc cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế nghỉ ngơi, vừa nói vừa thở, vì thế mà bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ để phát tiết bất mãn trong lòng. Nếu đổi lại bọn họ là Kiếm Sư, nói không chừng có thể ở trong này ầm ĩ suốt 3 ngày 3 đêm, nếu là cự long có lẽ sẽ ở đây ầm ĩ suốt 3 năm nhất định cũng có người tin tưởng.
“Tốt lắm bốn vị, tranh luận cũng tranh luận hết buổi trưa rồi, có thể cho trẫm một kết luận đi?”
Thừa dịp mấy lão này ngay cả chút khí lực nói chuyện cũng không có, đang dành chút thời gian quý báu để nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Ngạo đứng một bên xem diễn rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
“Bệ hạ, thần cho rằng điện hạ tuổi vẫn còn nhỏ, chưa thể nhận biết đúng sai, vì thế, lão sư của điện hạ điều đầu tiên phải có phẩm cách cao thượng, cứ như hai lão nhân này thì…..”
Phong Trì chỉ Duy Khắc Ti, Viêm Liệt, dùng giọng nói vô cùng tiếc nuối nói.
“Hai lão nhân này…….năng lực, tài cán không nói, đáng tiếc, lầm đường lạc lối, không biết tự ái, nên ta cho rằng cứ đợi điện hạ lớn thêm một chút, hiểu được thị phi trắng đen, sau đó mới theo bọn họ học tập thì tốt hơn. Bằng không, hai người bọn họ đê tiện, vô sỉ, ích kỉ, tự tư tự lợi, tính cách ác liệt như vậy, lỡ như điện hạ……..”“Này, ngươi nói đủ chưa, ngươi đang nói cái gì thế hả.”
Viêm Liệt tính tình nóng nảy bùng nổ trước.
“Ngươi là… cái tên chanh chua, hà khắc, thù dai, lòng dạ hẹp hòi!”
Duy Khắc Ti tức tới mức quên mất mình đã mệt tới mức không nói ra hơi, lập tức phản kích.
Nghe Phong Trì nói nửa câu đầu hai người còn có chút cảm động, còn âm thầm kiểm điểm chính mình, bất quá nghe được nửa câu sau, tâm tình này lập tức tan thành theo mây khói.
“Ai nha, ta nói hai người các ngươi sao lại khi dễ mình Phong Trì như vậy a!”
Tát Lạp lại bắt đầu ác thú của mình—— châm ngòi li gián.
“Phong Trì a, không phải ta gây chuyện, nhưng nếu ta là ngươi, bị người ta nói như vậy ta thực chịu không nổi a.”
Lời Tát Lạp lập tức làm ba người tức muốn chết.
“Ngươi…….ngươi…….ngươi……”
Duy Khắc Ti tức tới mức nói lắp.
“Chính là ngươi gây họa, vừa nãy ta đã muốn giáo huấn ngươi một trận!”
Viêm Liệt trực tiếp vung nắm tay về phía Tát Lạp.
“Ngươi……ngươi bị vạch trần âm mưu nên ghi hận trong lòng, cố ý trả thù!”
Thấy có người định đánh mình, Tát Lạp lập tức trốn sau lưng Phong Trì, không ngừng ồn ào.
“Tát Lạp chẳng qua chỉ vạch trần kế hoạch của hai tên vô sỉ các ngươi thôi, các ngươi còn không chịu hối cải, còn muốn đánh!”
Phong Trì làm người ngay thẳng đương nhiên không có khả năng để Tát Lạp bị đánh, vội vàng ngăn cản Duy Khắc Ti cùng Viêm Liệt.
“Hừ, cái tên thích thêm mắm dặm muối, chăm ngòi li gián, đổ dầu vào lửa!”
Duy Khắc Ti tức giận mắng.
“Đúng vậy, cái tên lén lút này! Hôm nay thế nào cũng phải cho hắn một trận!!!”
Viêm Liệt lập tức hưởng ứng.
Hoàng Phủ Ngạo thấy bốn lão có xu thế chuẩn bị cãi nhau, lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Được rồi bốn vị, xem ra bốn vị hôm nay tranh luận cũng chưa được kết quả gì, vẫn để trẫm quyết định đi. Sau này bốn vị đều là lão sư của Việt nhi, bốn vị cũng có chuyện khác phải làm, không thể mỗi ngày đều dạy Việt nhi, mỗi người thay phiên dạy một tuần đi, về phần ai trước ai sau, bốn vị tự thương lượng với nhau, cứ vậy được không?”
Thấy bốn người không hề phản đối, Hoàng Phủ Ngạo tiếp tục ra lệnh đuổi khách.
“Bốn vị tranh luận cũng hết một ngày rồi, nói cũng mệt rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, bệ hạ.”
Hoàng Phủ Ngạo vừa mới thu phục bốn lão xong, Tạp Ân liền vội vàng chạy vào.
Hoàng Phủ Ngạo nhàn nhã ngồi tựa vào nhuyễn tháp, thích thú nhìn bốn lão nhân không ngừng tranh luận bên dưới. Bốn lão nhân này vừa thấy mặt nhau đã bắt đầu công kích. Mới đầu, Hoàng Phủ Ngạo vì phải xem xét số công văn lĩnh chủ các nơi đưa tới nên cũng lười để ý, để bọn họ ngươi ngươi ta ta, ai ngờ bây giờ công văn đã xem xong hết rồi, trời cũng sắp tối, bốn lão nhân này vẫn không ngừng phun nước miếng.
Bốn lão nhân rõ ràng nhìn qua rất hòa ái dễ gần, thần thái sáng lạn, quần áo gọn gàng ngăn nắp, lúc này một người như gian thương chiếm được tiện nghi che miệng cười gian, một người lại hung hăng như phường vô lại, đỏ mặt tía tai, còn một người trong tư thế chuẩn của một mụ đàn bà chanh chua đanh đá mà chửi đổng lên—— hai tay chống nạnh, còn một người xắn tay áo lên cao cao, bộ dạng như muốn liều mạng.
Bốn lão nhân người thì cười người thì mắng, minh chứng sống động của cuộc sống đầy thăng trầm, đoán người không thể nhìn tướng mạo, câu này thực sự chính xác.
Nếu người Nam Việt thấy cảnh tượng này nhất định trực tiếp hôn mê, người nước khác thì sẽ chết vì cười mất.
Bởi vì bốn lão nhân này trên Vân Trạch Đại Lục chính là 4 trong 13 vị Đại Ma Đạo Sư. Đại Ma Đạo sư hệ thủy——Duy Khắc Ti • Ái Đức Hoa, Đại Ma Đạo Sư hệ hỏa——Viêm Liệt, Đại Ma Đạo Sư hệ không gian——Tát Lạp • Cách Nhã Lôi, Đại Ma Đạo Sư hệ phong——Phong Trì.
Bốn lão nhân này, không chỉ có địa vị cực cao ở Nam Việt, ngay cả trên Vân Trạch đại lục cũng rất có danh vọng, bất luận đi tới đâu cũng được các quốc vương và quý tộc tiếp đón nhiệt tình.
“Phong Trì, không phải chỉ là không nói sớm cho ngươi biết thôi sao, cũng đâu phải định dấu ngươi cả đời, sao nói chuyện khó nghe như vậy a!”
Duy Khắc Ti lúc đầu còn thấy đuối lí, nhưng bị mắng mãi cũng thẹn quá thành giận, chống nạnh bắt đầu cãi lại.
“Hừ! Ta nói không đúng sao! Ngươi làm sai còn dám cãi!”
Phong Trì luôn ôn hòa lúc này cũng ồm ồm rống lên.
Tát Lạp chỉ sợ thiên hạ bất loạn, thấy càng ngày nháo càng lớn, đứng một bên che miệng cười gian.
“Tát Lạp, đều tại ngươi!”
Viêm Liệt tính tình nóng nảy thấy Tát Lạp cười gian, nhất thời phát hỏa, xắn tay áo bày ra tư thế liều mạng.
Lúc này bốn lão nhân đã từ cãi nhau không ngớt thăng tiến lên một cấp là quấn lấy nhau không buông, ngày càng có xu thế nghiêm trọng.
Duy Khắc Ti và Viêm Liệt bây giờ ngay cả ruột cũng hối hận tới tái xanh, thật vất vả mới gặp được người có thiên chất như Ngũ điện hạ, trăm ngàn năm cũng chưa có qua kì tài pháp thuật như vậy, cao hứng, kích động là chuyện bình thường.
Nhưng mà, cao hứng thì cao hứng đi, vì cái gì phải gấp như vậy, trực tiếp thảo luận trong phòng hiệu trưởng a! Mà thảo luận thì thảo luận đi, vì cái gì phải thương lượng trước mà không cần nói cho hai lão nhân kia, để sau đó nhào tới trước mặt hai lão mà khoe khoang, vì cái gì kích động tới mức ngay cả không gian dao động cũng không phát hiện, vì cái gì xem nhẹ một tên chỉ sợ không được đánh nhau, luôn xuất quỷ nhập thần xoi mói chuyện riêng tư người khác, đặc biệt còn thích châm ngòi li gián, đổ dầu vào lửa, gây chuyện thị phi, Đại Ma Đạo Sư ——Tát Lạp!!!
Tát Lạp không chỉ nghe lén hết mưu mô của hai lão nhân, còn thêm mắm dặm muối nói cho Đại Ma Đạo Sư——Phong Trì.
Kết quả, hôm sau, lúc hai lão nhân tới chờ Hoàng Phủ Ngạo lâm triều hội nghị xong vội vội vàng vàng chạy tới thư phòng để gặp Hoàng Phủ Ngạo liền đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của hai lão nhân khác, tiếp đó liền loạn thành một đoàn như trên.
May mắn bốn lão nhân đều là Ma Pháp Sư, thể lực cũng không phải tốt lắm, cãi nhau suốt buổi trưa rốt cuộc cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế nghỉ ngơi, vừa nói vừa thở, vì thế mà bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ để phát tiết bất mãn trong lòng. Nếu đổi lại bọn họ là Kiếm Sư, nói không chừng có thể ở trong này ầm ĩ suốt 3 ngày 3 đêm, nếu là cự long có lẽ sẽ ở đây ầm ĩ suốt 3 năm nhất định cũng có người tin tưởng.
“Tốt lắm bốn vị, tranh luận cũng tranh luận hết buổi trưa rồi, có thể cho trẫm một kết luận đi?”
Thừa dịp mấy lão này ngay cả chút khí lực nói chuyện cũng không có, đang dành chút thời gian quý báu để nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Ngạo đứng một bên xem diễn rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
“Bệ hạ, thần cho rằng điện hạ tuổi vẫn còn nhỏ, chưa thể nhận biết đúng sai, vì thế, lão sư của điện hạ điều đầu tiên phải có phẩm cách cao thượng, cứ như hai lão nhân này thì…..”
Phong Trì chỉ Duy Khắc Ti, Viêm Liệt, dùng giọng nói vô cùng tiếc nuối nói.
“Hai lão nhân này…….năng lực, tài cán không nói, đáng tiếc, lầm đường lạc lối, không biết tự ái, nên ta cho rằng cứ đợi điện hạ lớn thêm một chút, hiểu được thị phi trắng đen, sau đó mới theo bọn họ học tập thì tốt hơn. Bằng không, hai người bọn họ đê tiện, vô sỉ, ích kỉ, tự tư tự lợi, tính cách ác liệt như vậy, lỡ như điện hạ……..”“Này, ngươi nói đủ chưa, ngươi đang nói cái gì thế hả.”
Viêm Liệt tính tình nóng nảy bùng nổ trước.
“Ngươi là… cái tên chanh chua, hà khắc, thù dai, lòng dạ hẹp hòi!”
Duy Khắc Ti tức tới mức quên mất mình đã mệt tới mức không nói ra hơi, lập tức phản kích.
Nghe Phong Trì nói nửa câu đầu hai người còn có chút cảm động, còn âm thầm kiểm điểm chính mình, bất quá nghe được nửa câu sau, tâm tình này lập tức tan thành theo mây khói.
“Ai nha, ta nói hai người các ngươi sao lại khi dễ mình Phong Trì như vậy a!”
Tát Lạp lại bắt đầu ác thú của mình—— châm ngòi li gián.
“Phong Trì a, không phải ta gây chuyện, nhưng nếu ta là ngươi, bị người ta nói như vậy ta thực chịu không nổi a.”
Lời Tát Lạp lập tức làm ba người tức muốn chết.
“Ngươi…….ngươi…….ngươi……”
Duy Khắc Ti tức tới mức nói lắp.
“Chính là ngươi gây họa, vừa nãy ta đã muốn giáo huấn ngươi một trận!”
Viêm Liệt trực tiếp vung nắm tay về phía Tát Lạp.
“Ngươi……ngươi bị vạch trần âm mưu nên ghi hận trong lòng, cố ý trả thù!”
Thấy có người định đánh mình, Tát Lạp lập tức trốn sau lưng Phong Trì, không ngừng ồn ào.
“Tát Lạp chẳng qua chỉ vạch trần kế hoạch của hai tên vô sỉ các ngươi thôi, các ngươi còn không chịu hối cải, còn muốn đánh!”
Phong Trì làm người ngay thẳng đương nhiên không có khả năng để Tát Lạp bị đánh, vội vàng ngăn cản Duy Khắc Ti cùng Viêm Liệt.
“Hừ, cái tên thích thêm mắm dặm muối, chăm ngòi li gián, đổ dầu vào lửa!”
Duy Khắc Ti tức giận mắng.
“Đúng vậy, cái tên lén lút này! Hôm nay thế nào cũng phải cho hắn một trận!!!”
Viêm Liệt lập tức hưởng ứng.
Hoàng Phủ Ngạo thấy bốn lão có xu thế chuẩn bị cãi nhau, lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Được rồi bốn vị, xem ra bốn vị hôm nay tranh luận cũng chưa được kết quả gì, vẫn để trẫm quyết định đi. Sau này bốn vị đều là lão sư của Việt nhi, bốn vị cũng có chuyện khác phải làm, không thể mỗi ngày đều dạy Việt nhi, mỗi người thay phiên dạy một tuần đi, về phần ai trước ai sau, bốn vị tự thương lượng với nhau, cứ vậy được không?”
Thấy bốn người không hề phản đối, Hoàng Phủ Ngạo tiếp tục ra lệnh đuổi khách.
“Bốn vị tranh luận cũng hết một ngày rồi, nói cũng mệt rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, bệ hạ.”
Hoàng Phủ Ngạo vừa mới thu phục bốn lão xong, Tạp Ân liền vội vàng chạy vào.
/229
|