Đã nửa đêm nhưng nhóm ngự y sư lần quần nãy giờ cuối cùng cũng xác định được trong cơ thể ba thiếu niên quý tộc hôn mê quả thực có thứ gì đó kì quái, chính vì nó nên bệnh tình bọn họ mới chuyển biến xấu như vậy.
Nhưng quan trọng nhất là làm sao lấy thứ kia ra.
Nhóm ngự sư vắt óc, thử qua vài phương án chính là thứ kì quái kia cứ như là một phần cơ thể bọn họ, không thể nào lấy ra.
Vì thế chỉ đành để trị liệu sư hệ quang không ngừng sử dụng thuật trị liệu khống chế bệnh tình, trước mắt chỉ có trị liệu hệ quang có tác dụng.
Bất quá, tình huống cứ như một trận giằng co, chỉ cần nhóm trị liệu sư hệ quang dừng lại, bệnh tình của ba thiếu niên quý tộc lại nặng hơn, nhóm trị liệu sư hệ quang vốn đã không nhiều, hiện giờ đều kiệt sức, mà nhóm ngự y sư cũng chảy mồ hôi lạnh ướt cả người.
“Phụ hoàng…”
Âm thanh Thanh Việt vốn không lớn, nhưng trong đại sảnh an tĩnh vẫn có rất nhiều người nghe thấy, đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa vào, ngay sau đó đại đa số đại não mọi người đều vì hình ảnh nhìn thấy mà bắt đầu bãi công.
Sợi tóc bạc óng ánh, ánh mắt thất sắc lưu ly, dung mạo mỹ lệ tinh xảo hơn cả tinh linh, người tới không ai khác chính là tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc, tất cả mọi người ở đây đều nhận ra.
Chính là không ai thấy qua bộ dạng này của Nam Việt tiểu điện hạ đi.
Chỉ mặc một lớp áo ngủ tơ tằm hơi xốc xếch, thân choàng một kiện áo choàng dài, không mang giày, để lõa bàn chân nhỏ trắng nõn nà, mái tóc dài mướt tung bay tán loạn, ánh mắt long lanh hơi mông lung, gương mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn có chút ảo não, bộ dáng như muốn ngủ lại không ngủ được, cố bò dậy, đang định phát giận.
Đúng vậy, Thanh Việt hiện giờ quả thực rất muốn phát giận.
Bé cùng phụ hoàng vốn đã đi ngủ rồi, bởi vì hôm nay du ngoạn thực sự rất mệt, Thanh Việt sớm đã buồn ngủ, ngay lúc đó lại nghe tin tìm được ba trong số mười bảy thiếu niên quý tộc mất tích, phụ hoàng liền ra ngoài, trước lúc đi có dặn dò bé ngủ trước, còn hứa sẽ rất nhanh trở lại.
Lúc đầu Thanh Việt cũng thành thành thật thật chờ, bé rất mệt, chính là không có phụ hoàng, bé không quen giường ngủ không được (kỳ thật rất có thể là quen người chứ không phải quen giường, hơn nữa Thanh Việt cũng không có khả năng ngủ say ở nơi không quen thuộc) cứ vậy mơ mơ hồ hồ đợi thật lâu, nhưng vẫn không thấy phụ hoàng trở về, Thanh Việt rốt cuộc bùng nổ.
Trực tiếp bò dậy khỏi giường lớn, không để nhóm thị tỳ, thị tòng khuyên can, ngay cả giày cũng giận dỗi không thèm mang, cứ vậy chạy tới đây.
Có lẽ Thanh Việt không biết bộ dáng này của mình làm thị giác người ta rung động cỡ nào.
Nếu ai đó cũng xuất hiện với bộ dáng như Thanh Việt, nhất định sẽ bị coi là không biết lễ tiết, không có quy củ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng hoàng gia, chính là, bộ dạng Thanh Việt thế này ngược lại lại làm người ta có cảm giác ngây thơ cùng mê hoặc.
Hoàng Phủ Ngạo cực kỳ không vui nhìn nhìn đám quốc vương, quý tộc đang nhìn chằm chằm Thanh Việt ngẩn người, xụ mặt ngồi dậy, cập tốc đi tới bên Thanh Việt.
“Vật nhỏ, ngươi…”
Vốn Hoàng Phủ Ngạo định hung hăng giáo huấn vật nhỏ dám cả gan làm loạn, nhưng lúc tới gần, y lập tức phát giác cơ thể nhỏ bé bên dưới lớp áo choàng lam sắc không ngừng run rẩy.
Hẳn bị rét lạnh đi, nơi này tuy ấm áp hơn bên ngoài, nhưng dù sao cũng là Tuyết Sơn, ban đêm lạnh giá không gì sánh được, huống chi cơ thể Thanh Việt lại có bệnh, còn chỉ mặc áo ngủ, đi chân trần.
Bộ dáng bé đáng thương hề hề như vậy, Hoàng Phủ Ngạo không thể nào phát hỏa nổi, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Thanh Việt vào lòng.
“Vật nhỏ, làm sao vậy? Thế nào, có lạnh không?”
“Lạnh…”
Thanh Việt cố vùi sâu vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo cọ cọ, nhìn qua ủy khuất vô cùng, bé vốn chuẩn bị chạy tới đây phát giận một trận, chỉ là hiện giờ bé thật sự hơi lạnh một chút.
“Ai~~~”
Hoàng Phủ Ngạo thở dài, cũng bất chấp ánh mắt của mọi người, ôm Thanh Việt trực tiếp ngồi lên nhuyễn ỷ, dùng áo khoác của mình bọc lấy thanh Việt, lại phân phó Tạp Ân chuẩn bị thức uống nóng, để Thanh Việt cầm trong tay, từng ngụm từng ngụm uống.
“Việt nhi, ngươi không thể chịu lạnh, sao không chịu nghe lời?”
“Ngủ không được, chờ phụ hoàng thật lâu, phụ hoàng, bao giờ chúng ta mời về ngủ?”
Nghe Thanh Việt nói vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, xoa xoa mái tóc bạc của bé, mở miệng.
“Bây giờ còn chưa được, tình huống trước mắt của Phỉ Lý Đặc rất nguy hiểm, nhóm y sư đang nghĩ biện pháp, ngươi xem, Khải Kỳ đã khẩn trương muốn chết kìa, phụ hoàng sao có thể trở về.”
“Phỉ Lý Đặc?”
Thanh Việt có chút kinh ngạc.
Sau đó bé nhìn về phía ba người đang nằm trên nhuyễn tháp, thực sự không nhìn được Phỉ Lý đặc là ai trong số ba gương mặt phù thũng như đầu heo kia.
Nhướng cổ nhìn một hồi, Thanh Việt lại co rụt vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, khẽ nói.
“Phụ hoàng, triệu chứng của bọn họ hơi giống đại ca a, bất quá…”
“Bất quá cái gì? Tiểu điện hạ… người mau nói cho thần biết a…”
Khải Kỳ • Đề Đề Tư đứng bên cạnh nghe Thanh Việt nói vậy thì lập tức chuyển sự chú ý từ Phỉ Lý Đặc lên người Thanh Việt, tràn ngập mong chờ hỏi.
Trong ấn tượng của Khải Kỳ về Thanh Việt, tiểu điện hạ là một kỳ nhân, luôn có thể nghĩ ra các biện pháp thần kỳ để xử lý mấy thứ cổ quái kì lạ.
“Có một chút tương đồng, nhưng triệu chứng không đồng dạng, bọn họ còn nghiêm trọng hơn đại ca…”
Thanh Việt nhìn ba người nằm ở xa xa, nghi hoặc một lát, sau đó kéo kéo tay áo Hoàng Phủ Ngạo, quơ quơ bàn chân trần của mình qua phía kia.
“Phụ hoàng, ôm Việt nhi qua đó nhìn một cái đi.”
“Việt nhi có biện pháp?”
Hoàng Phủ Ngạo gõ nhẹ đầu Thanh Việt.
“Muốn nhìn trước một cái.”
“Giờ lại khiêm tốn sao?”
Hoàng Phủ Ngạo cười cười, ôm thanh việt tới ba nhuyễn tháp đặt giữa đại sảnh.
Thấy Nam Việt hoàng đế vệ hạ tới, tuy không hiểu nguyên nhân nhưng nhóm ngự y sư vẫn cẩn thận lùi ra nhường chỗ, ánh mắt mọi người trong phòng cũng tập trung lại đây.
Thanh Việt lấy hai phiến mộc đào màu vàng nhạt ném lên người Phỉ Lý Đặc, mộc phiến lập tức biến thành màu đen.
Biến hóa cổ quái như vậy làm mọi người trong phòng trợn to mắt.
“Trong cơ thể hắn… hình như… có thứ gì đó kì quái?”
Kiểm tra một lát, Thanh Việt dần dần cau mày, không biết vì không xác định hay vì buồn nôn, chậm chạp mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, lập tức toàn đại sảnh náo động, không ngừng có âm thanh nghị luận vang lên.
“Mộc phiến kia là sao a~~~~”
“Nam Việt tiểu điện hạ thật lợi hại, nói giống hệt nhóm ngự y sư khi nãy a~~~~”
“Nam Việt tiểu điện hạ biết y thuật sao?”
“Nam Việt tiểu điện hạ chỉ mới kiểm tra một chút đã biết?”
“Sớm biết Nam Việt tiểu điện hạ lợi hại như vậy, chúng ta còn cần nhóm ngự y sư chuẩn trị lâu như vậy nữa sao~~~ thật là vô dụng ~~~”
“Có lẽ nào bị lừa không a?”
…
“Tiểu điện hạ, người nói không sai, vừa nãy nhóm ngự y sư cũng nói vậy!”
Khải Kỳ đứng bên vậy cũng thực kích động, ánh mắt kì vọng nhìn thanh Việt, nói tiếp.
“Chính là nhóm ngự y sư dùng hết mọi biện pháp cũng không thể lấy thứ đó ra, tiểu điện hạ, người nghĩ biện pháp đi, tuy chuyện này do hỗn tiểu tử Phỉ Lý Đặc này tự tìm, nhưng thần chỉ có một đứa con trai là nó thôi a~~~~”
“Ân, gọi đại ca đi, đại ca hẳn có biện pháp.”
Nghĩ một lát, Thanh Việt gật gật đầu, khẳng định mở miệng.
“Đại điện hạ? Đại điện hạ… được được được, thận lập tức đi mời…”
Khải Kỳ thầm nghĩ đại điện hạ có bản lĩnh đó sao?
Bất quá rất nhanh, Khải Kỳ nhớ đến lúc đi biển tới Tạp Cách Tra, bọn họ vớt trúng huyết chú quỷ dị, khủng bố, Hoàng Phủ Minh Khê quả thực cũng có năng lực giống như Thanh Việt, đã giúp bọn họ diệt trừ thứ kia.
Nếu tiểu điện hạ đã nói đại điện hạ có thể cứu Phỉ Lý Đặc thì đại điện hạ nhất định có bản lĩnh đó, Khải Kỳ có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Thanh Việt, nghe Thanh Việt nói vậy liền thở phào.
Mà Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt, nhìn nhi tử bảo bối khẳng định với Khải Kỳ, có chút buồn cười.
Nếu Minh Khê biết, vật nhỏ này nhất định cũng biết.
Nhưng bé lại không nói mình biết, ngược lại đẩy qua cho Minh Khê, nghĩ lại, có lẽ vật nhỏ này không nguyện ý quản những chuyện không liên quan đến mình đi, thứ hai, hẳn là muốn giúp Minh Khê, dù sao Minh Khê cũng mới làm thái tử, có rất nhiều người phản đối, lần này là cơ hội tốt để bịt miệng đám người kia.
Nhưng quan trọng nhất là làm sao lấy thứ kia ra.
Nhóm ngự sư vắt óc, thử qua vài phương án chính là thứ kì quái kia cứ như là một phần cơ thể bọn họ, không thể nào lấy ra.
Vì thế chỉ đành để trị liệu sư hệ quang không ngừng sử dụng thuật trị liệu khống chế bệnh tình, trước mắt chỉ có trị liệu hệ quang có tác dụng.
Bất quá, tình huống cứ như một trận giằng co, chỉ cần nhóm trị liệu sư hệ quang dừng lại, bệnh tình của ba thiếu niên quý tộc lại nặng hơn, nhóm trị liệu sư hệ quang vốn đã không nhiều, hiện giờ đều kiệt sức, mà nhóm ngự y sư cũng chảy mồ hôi lạnh ướt cả người.
“Phụ hoàng…”
Âm thanh Thanh Việt vốn không lớn, nhưng trong đại sảnh an tĩnh vẫn có rất nhiều người nghe thấy, đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa vào, ngay sau đó đại đa số đại não mọi người đều vì hình ảnh nhìn thấy mà bắt đầu bãi công.
Sợi tóc bạc óng ánh, ánh mắt thất sắc lưu ly, dung mạo mỹ lệ tinh xảo hơn cả tinh linh, người tới không ai khác chính là tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc, tất cả mọi người ở đây đều nhận ra.
Chính là không ai thấy qua bộ dạng này của Nam Việt tiểu điện hạ đi.
Chỉ mặc một lớp áo ngủ tơ tằm hơi xốc xếch, thân choàng một kiện áo choàng dài, không mang giày, để lõa bàn chân nhỏ trắng nõn nà, mái tóc dài mướt tung bay tán loạn, ánh mắt long lanh hơi mông lung, gương mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn có chút ảo não, bộ dáng như muốn ngủ lại không ngủ được, cố bò dậy, đang định phát giận.
Đúng vậy, Thanh Việt hiện giờ quả thực rất muốn phát giận.
Bé cùng phụ hoàng vốn đã đi ngủ rồi, bởi vì hôm nay du ngoạn thực sự rất mệt, Thanh Việt sớm đã buồn ngủ, ngay lúc đó lại nghe tin tìm được ba trong số mười bảy thiếu niên quý tộc mất tích, phụ hoàng liền ra ngoài, trước lúc đi có dặn dò bé ngủ trước, còn hứa sẽ rất nhanh trở lại.
Lúc đầu Thanh Việt cũng thành thành thật thật chờ, bé rất mệt, chính là không có phụ hoàng, bé không quen giường ngủ không được (kỳ thật rất có thể là quen người chứ không phải quen giường, hơn nữa Thanh Việt cũng không có khả năng ngủ say ở nơi không quen thuộc) cứ vậy mơ mơ hồ hồ đợi thật lâu, nhưng vẫn không thấy phụ hoàng trở về, Thanh Việt rốt cuộc bùng nổ.
Trực tiếp bò dậy khỏi giường lớn, không để nhóm thị tỳ, thị tòng khuyên can, ngay cả giày cũng giận dỗi không thèm mang, cứ vậy chạy tới đây.
Có lẽ Thanh Việt không biết bộ dáng này của mình làm thị giác người ta rung động cỡ nào.
Nếu ai đó cũng xuất hiện với bộ dáng như Thanh Việt, nhất định sẽ bị coi là không biết lễ tiết, không có quy củ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng hoàng gia, chính là, bộ dạng Thanh Việt thế này ngược lại lại làm người ta có cảm giác ngây thơ cùng mê hoặc.
Hoàng Phủ Ngạo cực kỳ không vui nhìn nhìn đám quốc vương, quý tộc đang nhìn chằm chằm Thanh Việt ngẩn người, xụ mặt ngồi dậy, cập tốc đi tới bên Thanh Việt.
“Vật nhỏ, ngươi…”
Vốn Hoàng Phủ Ngạo định hung hăng giáo huấn vật nhỏ dám cả gan làm loạn, nhưng lúc tới gần, y lập tức phát giác cơ thể nhỏ bé bên dưới lớp áo choàng lam sắc không ngừng run rẩy.
Hẳn bị rét lạnh đi, nơi này tuy ấm áp hơn bên ngoài, nhưng dù sao cũng là Tuyết Sơn, ban đêm lạnh giá không gì sánh được, huống chi cơ thể Thanh Việt lại có bệnh, còn chỉ mặc áo ngủ, đi chân trần.
Bộ dáng bé đáng thương hề hề như vậy, Hoàng Phủ Ngạo không thể nào phát hỏa nổi, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Thanh Việt vào lòng.
“Vật nhỏ, làm sao vậy? Thế nào, có lạnh không?”
“Lạnh…”
Thanh Việt cố vùi sâu vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo cọ cọ, nhìn qua ủy khuất vô cùng, bé vốn chuẩn bị chạy tới đây phát giận một trận, chỉ là hiện giờ bé thật sự hơi lạnh một chút.
“Ai~~~”
Hoàng Phủ Ngạo thở dài, cũng bất chấp ánh mắt của mọi người, ôm Thanh Việt trực tiếp ngồi lên nhuyễn ỷ, dùng áo khoác của mình bọc lấy thanh Việt, lại phân phó Tạp Ân chuẩn bị thức uống nóng, để Thanh Việt cầm trong tay, từng ngụm từng ngụm uống.
“Việt nhi, ngươi không thể chịu lạnh, sao không chịu nghe lời?”
“Ngủ không được, chờ phụ hoàng thật lâu, phụ hoàng, bao giờ chúng ta mời về ngủ?”
Nghe Thanh Việt nói vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, xoa xoa mái tóc bạc của bé, mở miệng.
“Bây giờ còn chưa được, tình huống trước mắt của Phỉ Lý Đặc rất nguy hiểm, nhóm y sư đang nghĩ biện pháp, ngươi xem, Khải Kỳ đã khẩn trương muốn chết kìa, phụ hoàng sao có thể trở về.”
“Phỉ Lý Đặc?”
Thanh Việt có chút kinh ngạc.
Sau đó bé nhìn về phía ba người đang nằm trên nhuyễn tháp, thực sự không nhìn được Phỉ Lý đặc là ai trong số ba gương mặt phù thũng như đầu heo kia.
Nhướng cổ nhìn một hồi, Thanh Việt lại co rụt vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, khẽ nói.
“Phụ hoàng, triệu chứng của bọn họ hơi giống đại ca a, bất quá…”
“Bất quá cái gì? Tiểu điện hạ… người mau nói cho thần biết a…”
Khải Kỳ • Đề Đề Tư đứng bên cạnh nghe Thanh Việt nói vậy thì lập tức chuyển sự chú ý từ Phỉ Lý Đặc lên người Thanh Việt, tràn ngập mong chờ hỏi.
Trong ấn tượng của Khải Kỳ về Thanh Việt, tiểu điện hạ là một kỳ nhân, luôn có thể nghĩ ra các biện pháp thần kỳ để xử lý mấy thứ cổ quái kì lạ.
“Có một chút tương đồng, nhưng triệu chứng không đồng dạng, bọn họ còn nghiêm trọng hơn đại ca…”
Thanh Việt nhìn ba người nằm ở xa xa, nghi hoặc một lát, sau đó kéo kéo tay áo Hoàng Phủ Ngạo, quơ quơ bàn chân trần của mình qua phía kia.
“Phụ hoàng, ôm Việt nhi qua đó nhìn một cái đi.”
“Việt nhi có biện pháp?”
Hoàng Phủ Ngạo gõ nhẹ đầu Thanh Việt.
“Muốn nhìn trước một cái.”
“Giờ lại khiêm tốn sao?”
Hoàng Phủ Ngạo cười cười, ôm thanh việt tới ba nhuyễn tháp đặt giữa đại sảnh.
Thấy Nam Việt hoàng đế vệ hạ tới, tuy không hiểu nguyên nhân nhưng nhóm ngự y sư vẫn cẩn thận lùi ra nhường chỗ, ánh mắt mọi người trong phòng cũng tập trung lại đây.
Thanh Việt lấy hai phiến mộc đào màu vàng nhạt ném lên người Phỉ Lý Đặc, mộc phiến lập tức biến thành màu đen.
Biến hóa cổ quái như vậy làm mọi người trong phòng trợn to mắt.
“Trong cơ thể hắn… hình như… có thứ gì đó kì quái?”
Kiểm tra một lát, Thanh Việt dần dần cau mày, không biết vì không xác định hay vì buồn nôn, chậm chạp mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, lập tức toàn đại sảnh náo động, không ngừng có âm thanh nghị luận vang lên.
“Mộc phiến kia là sao a~~~~”
“Nam Việt tiểu điện hạ thật lợi hại, nói giống hệt nhóm ngự y sư khi nãy a~~~~”
“Nam Việt tiểu điện hạ biết y thuật sao?”
“Nam Việt tiểu điện hạ chỉ mới kiểm tra một chút đã biết?”
“Sớm biết Nam Việt tiểu điện hạ lợi hại như vậy, chúng ta còn cần nhóm ngự y sư chuẩn trị lâu như vậy nữa sao~~~ thật là vô dụng ~~~”
“Có lẽ nào bị lừa không a?”
…
“Tiểu điện hạ, người nói không sai, vừa nãy nhóm ngự y sư cũng nói vậy!”
Khải Kỳ đứng bên vậy cũng thực kích động, ánh mắt kì vọng nhìn thanh Việt, nói tiếp.
“Chính là nhóm ngự y sư dùng hết mọi biện pháp cũng không thể lấy thứ đó ra, tiểu điện hạ, người nghĩ biện pháp đi, tuy chuyện này do hỗn tiểu tử Phỉ Lý Đặc này tự tìm, nhưng thần chỉ có một đứa con trai là nó thôi a~~~~”
“Ân, gọi đại ca đi, đại ca hẳn có biện pháp.”
Nghĩ một lát, Thanh Việt gật gật đầu, khẳng định mở miệng.
“Đại điện hạ? Đại điện hạ… được được được, thận lập tức đi mời…”
Khải Kỳ thầm nghĩ đại điện hạ có bản lĩnh đó sao?
Bất quá rất nhanh, Khải Kỳ nhớ đến lúc đi biển tới Tạp Cách Tra, bọn họ vớt trúng huyết chú quỷ dị, khủng bố, Hoàng Phủ Minh Khê quả thực cũng có năng lực giống như Thanh Việt, đã giúp bọn họ diệt trừ thứ kia.
Nếu tiểu điện hạ đã nói đại điện hạ có thể cứu Phỉ Lý Đặc thì đại điện hạ nhất định có bản lĩnh đó, Khải Kỳ có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Thanh Việt, nghe Thanh Việt nói vậy liền thở phào.
Mà Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt, nhìn nhi tử bảo bối khẳng định với Khải Kỳ, có chút buồn cười.
Nếu Minh Khê biết, vật nhỏ này nhất định cũng biết.
Nhưng bé lại không nói mình biết, ngược lại đẩy qua cho Minh Khê, nghĩ lại, có lẽ vật nhỏ này không nguyện ý quản những chuyện không liên quan đến mình đi, thứ hai, hẳn là muốn giúp Minh Khê, dù sao Minh Khê cũng mới làm thái tử, có rất nhiều người phản đối, lần này là cơ hội tốt để bịt miệng đám người kia.
/229
|