“Điện hạ, ngài rốt cuộc cũng tới rồi!”
Tiểu Thần đang đứng canh giữ thấy Thanh Việt liền vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Đây là Ngũ điện hạ của Nam Việt chúng ta, điện hạ muốn gặp Đại điện hạ.”
A Thất thấy không khí không đúng, tình huống cứ như địch nhiều ta ít, vì thế vội vàng nói ra thân phận của Thanh Việt.
“Nam Việt~~~~ được, lại là Nam Việt ~~~~”
Liên Na • Kiệt Y vừa nghe tới hai chữ ‘Nam Việt’ thì lại nổi trận lôi đình, thần kinh bị kích động hét lớn.
“Chưa thông báo đã tự ý xông vào, bắt hết lại cho bản thái tử phi!”
Liên Na • Kiệt Y tức tới hồ đồ, nhưng nhóm hộ vệ vẫn còn thanh tỉnh, nhìn Ngũ điện hạ tuyệt mĩ hơn cả tinh linh được sủng ái nhất Nam Việt, đều suy đoán, tỷ lệ mình có thể sống sót quay về Đông Chích lớn bao nhiêu.
Kỳ thật do dự như vậy cũng không thể hoàn toàn trách cứ bọn họ.
Dù sao bọn họ nghe lệnh của thái tử chứ không phải thái tử phi, hơn nữa mọi người đều từng nghe qua Nam Việt hoàng đế bệ hạ sủng ái Ngũ điện hạ cỡ nào.
Trong lúc nhóm hộ vệ do dự, Thanh Việt đã mất kiên nhẫn, sử dụng không gian ma pháp—— di chuyển vị trí, trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.
“Bắt lấy nó, mau bắt nó lại cho bản thái tử phi ~~~~~”
“Này… chính là… thái tử điện hạ đã hạ lệnh… hạ lệnh… trừ bỏ y sư, ai tiến vào đều phải chết a… trừ phi thái tử điện hạ gọi chúng ta vào…”
Bọn thị vệ khó xử giải thích với Liên Na • Kiệt Y.
Ngoài phòng tiếng chửi bậy, thỉnh tội không ngừng vang lên.
…
Mà trong phòng lúc này cũng là một cảnh tượng khủng bố.
“Điện… điện… hạ… thần… thần…”
Một ngự y sư vừa khám cho Hoàng Phủ Minh Khê xong đang run rẩy quỳ bên giường, lắp bắp không nói được hết câu.
Cách ngự y sư đó không xa là hai cỗ thi thể không ngừng tuôn máu, đỏ sẫm cả một khoảng rộng, cơ hộ sắp thấm tới đầu gối đang quỳ của ngự y sư.
Máu nhiều như vậy chứ như đang tiến hành nghi lễ triệu hồi thần chết.
Ánh mắt ngự y sư nhìn chằm chằm vũng máu sắp lan tới chân mình, cơ thể run bần bật, rốt cuộc không thể nói được thêm tiếng nào.
“Cút ngay! Đồ vô dụng!”
‘Xì xì…’
Lưỡi đao sắc bén cứa qua cổ, máu tươi từ mạch máu phun ra ngoài, âm thanh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh hệt như tiếng sấm ầm ầm vọng vào tai mọi người.
Đông Mộc Vân nắm loan đao còn nhiễu máu trong tay, mặt không chút biến sắc nhìn nhóm y sư còn sống nhưng đã sắp bị hù chết trong phòng ngủ.
“Tiếp theo, ai tới chuẩn trị?”
Ngữ khí âm trầm, lãnh khốc, tuyệt đối không thể liên tưởng tới Đông Chích hoàng thái tử ôn hòa dễ gần của bọn họ.
Đôi ngươi trong suốt lóng lánh như đá mắt mèo lúc này hệt như có huyết khí lưu chuyển, trầm đục, âm lãnh dọa người.
Thanh Việt đứng trong góc phòng ngủ, lẳng lặng quan sát hết thảy bên kia.
“Điện hạ… điện hạ… tha mạng a… thần… thật sự… thật sự… không biết… Minh Khê điện hạ vì… vì sao lại thế này a… điện hạ tha mạng a…”
Nhóm ngự y sư cuộn mình lại một chỗ, bị sợ hãi dày vò rốt cuộc không thể chịu nỗi nữa òa khóc, tất cả đều cầu xin tha thứ, phòng ngủ tĩnh mịch cũng loạn thành một đoàn.
“Ai~~~~~”
Thanh Việt thở dài, nhưng mà tiếng thở dài nhỏ xíu vang lên ngay lúc này dường như có ma lực, linh hoạt kì ảo truyền vào tai tất cả mọi người, trấn an thần kinh đã căng cứng tới sắp vỡ nát của bọn họ.
(Âm thanh của Thanh Việt có ngưng thần tĩnh tâm chú.)
Linh lực tinh thuần trong nháy mắt đánh thẳng vào mi tâm Đông Mộc Vân, đôi mắt lục nhạt tràn đầy huyết khí cũng nhanh chóng biến mất.Đông Mộc Vân cảm thấy cả người chợt lạnh lẽo, tình tự bất an, táo bạo, khát máu khi nãy cũng biến mất, đầu óc có chút hỗn loạn, chậm rãi nhắm mắt lại, ngã xuống bên cạnh Minh Khê đang bất tỉnh.
“Ngươi… ngươi là…”
Nhóm ngự y sư vì ngưng thần tĩnh tâm chú của Thanh Việt mà khôi phục lại chút tinh thần, lúc này phát hiện trong phòng ngủ không biết từ khi nào đã xuất hiện một thiếu niên khuynh quốc khuynh thành.
“Ngươi…”
“Người có phải… Nam Việt Ngũ điện hạ không?”
Có người nhận ra thân phận Thanh Việt.
“Có phải.. có phải… Ngũ điện hạ… đã cứu chúng ta không…”
Giọng nói bọn họ có chút không xác định.
“Ân.”
Thanh Việt thản nhiên lên tiếng, sau đó đi tới bên giường, quan sát tình huống của Minh Khê.
“Ngũ điện hạ, thái tử điện hạ của chúng ta…”
Tuy bọn họ không thấy Nam Việt Ngũ điện hạ làm gì thái tử điện hạ, nhưng đứa nhỏ này vừa xuất hiện thái tử điện hạ lập tức hôn mê bất tỉnh, này cũng có chút…
“Hắn chỉ có chút phiền toái nhỏ, đang ngủ, chờ tỉnh lại sẽ không sao nữa.”
Nhìn Hoàng Phủ Minh Khê mặt xám như tro tàn nằm trên giường, Thanh Việt nhíu mi, bắt mạch cho Minh Khê.
“Ngũ điện hạ, người tra được Minh Khê điện hạ không ổn chỗ nào không?”
“Chúng ta thực vô dụng, khám hết nửa ngày cũng không thể tra ra Minh Khê điện hạ bị bệnh gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn tâm mạch của Minh Khê điện hạ ngày càng yếu.”
Nhóm ngự y sư được Thanh Việt kéo về từ tay thần chết, tuy vẫn không biết rõ năng lực của Thanh Việt, nhưng thấy bộ dáng đứa nhỏ kia chuyên chú như vậy, cũng hi vọng ngựa chết có thể trị thành ngựa sống.
Huống chi đứa nhỏ trước mắt vốn là hoàng tử Nam Việt, nếu Hoàng Phủ Minh Khê chết trong tay nó cũng không có chuyện gì không hay, trách nhiệm này cũng do Nam Việt tự phụ trách, không dính líu gì tới Đông Chích bọn họ.
“Ân.”
Thanh Việt nhẹ giọng lên tiếng, lập tức phân phó.
“Đứng xa một chút, đừng lên tiếng.”
“Dạ.”
Nhóm ngự y sư vội vàng lùi ra xa, ngậm miệng lại.
Thanh Việt vận dụng linh lực trước tiếp vẽ chú ấn kim sắc nhàn nhạt trên không trung, sau đó khắc nó lên trán Hoàng Phủ Minh Khê.
Màu xám tro trên mặt Hoàng Phủ Minh khê dường như có sinh mệnh, bắt đầu tụ tập lại, cuối cùng giống như một con hắc xà không ngừng vặn vẹo.
Thanh Viện lấy chín ngọn liên hoa đăng được chế tác tinh xảo trong không gian giới chỉ ra ngoài, dựa theo ấn chú trên trán Minh khê mà đặt ở xung quanh, sau đó lại vận dụng linh lực thắp sáng từng liên hoa đăng.
Mỗi khi thắp thêm một ngọt, tiểu hắc xà kia lại càng điên cuồng vặn vẹo, giãy dụa.
Theo số lượng liên hoa đăng thắp càng nhiều, giãy dụa dần dần cũng yếu đi.
Lúc cả chín ngọn liên hoa đăng được đốt sáng, Minh Khê đang hôn mê bất tỉnh cũng có chút động tỉnh, phát ra tiếng rên khe khẽ.
Ấn chú trên trán Minh Khê đột nhiên chớp sáng vài lần sau đó xoay tròn, càng lúc càng nhanh, giống như đang hấp thu tiểu hắc xà kia.
Thẳng tới khi sắc mặt Minh Khê chậm rãi khôi phục bình thường, Thanh Việt mới thở ra, thu hồi linh lực của mình.
‘Bọn họ rốt cuộc đã gặp thứ gì? Sao lại bị như vậy?’
Thanh Việt nhìn hai người đang ngủ say, cảm thấy thực nghi hoặc, xem ra chỉ có thể chờ bọn họ tỉnh lại mới hỏi được.
Tiểu Thần đang đứng canh giữ thấy Thanh Việt liền vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Đây là Ngũ điện hạ của Nam Việt chúng ta, điện hạ muốn gặp Đại điện hạ.”
A Thất thấy không khí không đúng, tình huống cứ như địch nhiều ta ít, vì thế vội vàng nói ra thân phận của Thanh Việt.
“Nam Việt~~~~ được, lại là Nam Việt ~~~~”
Liên Na • Kiệt Y vừa nghe tới hai chữ ‘Nam Việt’ thì lại nổi trận lôi đình, thần kinh bị kích động hét lớn.
“Chưa thông báo đã tự ý xông vào, bắt hết lại cho bản thái tử phi!”
Liên Na • Kiệt Y tức tới hồ đồ, nhưng nhóm hộ vệ vẫn còn thanh tỉnh, nhìn Ngũ điện hạ tuyệt mĩ hơn cả tinh linh được sủng ái nhất Nam Việt, đều suy đoán, tỷ lệ mình có thể sống sót quay về Đông Chích lớn bao nhiêu.
Kỳ thật do dự như vậy cũng không thể hoàn toàn trách cứ bọn họ.
Dù sao bọn họ nghe lệnh của thái tử chứ không phải thái tử phi, hơn nữa mọi người đều từng nghe qua Nam Việt hoàng đế bệ hạ sủng ái Ngũ điện hạ cỡ nào.
Trong lúc nhóm hộ vệ do dự, Thanh Việt đã mất kiên nhẫn, sử dụng không gian ma pháp—— di chuyển vị trí, trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.
“Bắt lấy nó, mau bắt nó lại cho bản thái tử phi ~~~~~”
“Này… chính là… thái tử điện hạ đã hạ lệnh… hạ lệnh… trừ bỏ y sư, ai tiến vào đều phải chết a… trừ phi thái tử điện hạ gọi chúng ta vào…”
Bọn thị vệ khó xử giải thích với Liên Na • Kiệt Y.
Ngoài phòng tiếng chửi bậy, thỉnh tội không ngừng vang lên.
…
Mà trong phòng lúc này cũng là một cảnh tượng khủng bố.
“Điện… điện… hạ… thần… thần…”
Một ngự y sư vừa khám cho Hoàng Phủ Minh Khê xong đang run rẩy quỳ bên giường, lắp bắp không nói được hết câu.
Cách ngự y sư đó không xa là hai cỗ thi thể không ngừng tuôn máu, đỏ sẫm cả một khoảng rộng, cơ hộ sắp thấm tới đầu gối đang quỳ của ngự y sư.
Máu nhiều như vậy chứ như đang tiến hành nghi lễ triệu hồi thần chết.
Ánh mắt ngự y sư nhìn chằm chằm vũng máu sắp lan tới chân mình, cơ thể run bần bật, rốt cuộc không thể nói được thêm tiếng nào.
“Cút ngay! Đồ vô dụng!”
‘Xì xì…’
Lưỡi đao sắc bén cứa qua cổ, máu tươi từ mạch máu phun ra ngoài, âm thanh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh hệt như tiếng sấm ầm ầm vọng vào tai mọi người.
Đông Mộc Vân nắm loan đao còn nhiễu máu trong tay, mặt không chút biến sắc nhìn nhóm y sư còn sống nhưng đã sắp bị hù chết trong phòng ngủ.
“Tiếp theo, ai tới chuẩn trị?”
Ngữ khí âm trầm, lãnh khốc, tuyệt đối không thể liên tưởng tới Đông Chích hoàng thái tử ôn hòa dễ gần của bọn họ.
Đôi ngươi trong suốt lóng lánh như đá mắt mèo lúc này hệt như có huyết khí lưu chuyển, trầm đục, âm lãnh dọa người.
Thanh Việt đứng trong góc phòng ngủ, lẳng lặng quan sát hết thảy bên kia.
“Điện hạ… điện hạ… tha mạng a… thần… thật sự… thật sự… không biết… Minh Khê điện hạ vì… vì sao lại thế này a… điện hạ tha mạng a…”
Nhóm ngự y sư cuộn mình lại một chỗ, bị sợ hãi dày vò rốt cuộc không thể chịu nỗi nữa òa khóc, tất cả đều cầu xin tha thứ, phòng ngủ tĩnh mịch cũng loạn thành một đoàn.
“Ai~~~~~”
Thanh Việt thở dài, nhưng mà tiếng thở dài nhỏ xíu vang lên ngay lúc này dường như có ma lực, linh hoạt kì ảo truyền vào tai tất cả mọi người, trấn an thần kinh đã căng cứng tới sắp vỡ nát của bọn họ.
(Âm thanh của Thanh Việt có ngưng thần tĩnh tâm chú.)
Linh lực tinh thuần trong nháy mắt đánh thẳng vào mi tâm Đông Mộc Vân, đôi mắt lục nhạt tràn đầy huyết khí cũng nhanh chóng biến mất.Đông Mộc Vân cảm thấy cả người chợt lạnh lẽo, tình tự bất an, táo bạo, khát máu khi nãy cũng biến mất, đầu óc có chút hỗn loạn, chậm rãi nhắm mắt lại, ngã xuống bên cạnh Minh Khê đang bất tỉnh.
“Ngươi… ngươi là…”
Nhóm ngự y sư vì ngưng thần tĩnh tâm chú của Thanh Việt mà khôi phục lại chút tinh thần, lúc này phát hiện trong phòng ngủ không biết từ khi nào đã xuất hiện một thiếu niên khuynh quốc khuynh thành.
“Ngươi…”
“Người có phải… Nam Việt Ngũ điện hạ không?”
Có người nhận ra thân phận Thanh Việt.
“Có phải.. có phải… Ngũ điện hạ… đã cứu chúng ta không…”
Giọng nói bọn họ có chút không xác định.
“Ân.”
Thanh Việt thản nhiên lên tiếng, sau đó đi tới bên giường, quan sát tình huống của Minh Khê.
“Ngũ điện hạ, thái tử điện hạ của chúng ta…”
Tuy bọn họ không thấy Nam Việt Ngũ điện hạ làm gì thái tử điện hạ, nhưng đứa nhỏ này vừa xuất hiện thái tử điện hạ lập tức hôn mê bất tỉnh, này cũng có chút…
“Hắn chỉ có chút phiền toái nhỏ, đang ngủ, chờ tỉnh lại sẽ không sao nữa.”
Nhìn Hoàng Phủ Minh Khê mặt xám như tro tàn nằm trên giường, Thanh Việt nhíu mi, bắt mạch cho Minh Khê.
“Ngũ điện hạ, người tra được Minh Khê điện hạ không ổn chỗ nào không?”
“Chúng ta thực vô dụng, khám hết nửa ngày cũng không thể tra ra Minh Khê điện hạ bị bệnh gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn tâm mạch của Minh Khê điện hạ ngày càng yếu.”
Nhóm ngự y sư được Thanh Việt kéo về từ tay thần chết, tuy vẫn không biết rõ năng lực của Thanh Việt, nhưng thấy bộ dáng đứa nhỏ kia chuyên chú như vậy, cũng hi vọng ngựa chết có thể trị thành ngựa sống.
Huống chi đứa nhỏ trước mắt vốn là hoàng tử Nam Việt, nếu Hoàng Phủ Minh Khê chết trong tay nó cũng không có chuyện gì không hay, trách nhiệm này cũng do Nam Việt tự phụ trách, không dính líu gì tới Đông Chích bọn họ.
“Ân.”
Thanh Việt nhẹ giọng lên tiếng, lập tức phân phó.
“Đứng xa một chút, đừng lên tiếng.”
“Dạ.”
Nhóm ngự y sư vội vàng lùi ra xa, ngậm miệng lại.
Thanh Việt vận dụng linh lực trước tiếp vẽ chú ấn kim sắc nhàn nhạt trên không trung, sau đó khắc nó lên trán Hoàng Phủ Minh Khê.
Màu xám tro trên mặt Hoàng Phủ Minh khê dường như có sinh mệnh, bắt đầu tụ tập lại, cuối cùng giống như một con hắc xà không ngừng vặn vẹo.
Thanh Viện lấy chín ngọn liên hoa đăng được chế tác tinh xảo trong không gian giới chỉ ra ngoài, dựa theo ấn chú trên trán Minh khê mà đặt ở xung quanh, sau đó lại vận dụng linh lực thắp sáng từng liên hoa đăng.
Mỗi khi thắp thêm một ngọt, tiểu hắc xà kia lại càng điên cuồng vặn vẹo, giãy dụa.
Theo số lượng liên hoa đăng thắp càng nhiều, giãy dụa dần dần cũng yếu đi.
Lúc cả chín ngọn liên hoa đăng được đốt sáng, Minh Khê đang hôn mê bất tỉnh cũng có chút động tỉnh, phát ra tiếng rên khe khẽ.
Ấn chú trên trán Minh Khê đột nhiên chớp sáng vài lần sau đó xoay tròn, càng lúc càng nhanh, giống như đang hấp thu tiểu hắc xà kia.
Thẳng tới khi sắc mặt Minh Khê chậm rãi khôi phục bình thường, Thanh Việt mới thở ra, thu hồi linh lực của mình.
‘Bọn họ rốt cuộc đã gặp thứ gì? Sao lại bị như vậy?’
Thanh Việt nhìn hai người đang ngủ say, cảm thấy thực nghi hoặc, xem ra chỉ có thể chờ bọn họ tỉnh lại mới hỏi được.
/229
|