"Trúc nhi, mau dậy đi" Lãnh Thần Phong khẽ lay cô gọi. Nha đầu này không ngờ ngủ say như vậy.
"Mami, Cơ nhi muốn ngủ, hôm nay không phải đi làm mà, nếu đi làm thì R đã gọi rồi" Lăng Vân Trúc cố rúc đầu vào trong gối, miệng ngái ngủ lầm bầm.
"Mami? Cơ nhi? R?" Những người này là ai, sao cô lại nói như thế. Lãnh Thần Phong nhíu mày, Lăng Vân Trúc đôi khi hay xuất ra những ngôn từ kì lạ, hắn thật không hiểu.
"Con mèo lười, nàng còn không dậy, ta ăn nàng đó" Lãnh Thần Phong khẽ thì thầm vào tai nàng.
"Ăn uống gì, tên con là Vân Tuyền Cơ, không phải Vân Tuyền Kê nha" Lăng Vân Trúc bộ dạng có cháy nhà cũng không dậy, khiến hắn dở khóc dở cười.
Tên cô không phải Lăng Vân Trúc sao? Nhưng sao giờ lại nói Vân Tuyền Cơ. Hắn nhớ khi cô khi giả nam trang cũng dùng tên này. Mặt hắn đanh lại, không lẽ cô không phải thập tứ công chúa?
Lăng Vân Trúc mơ màng ngủ, cảm nhận luồng sát khí mạnh mẽ đập về phía mình, bàng hoàng mở mắt ra nhìn, kết quả thấy Lãnh Thần Phong đang lạnh lùng nhìn mình. Cô lại đắc tội gì với hắn a ~
"Nói, nàng là ai?" Giọng nói lạnh thấu xương khiến cho cô không rét mà run, cô sờ mũi cười "Hỏi chi kì vậy? Ta là Lăng Vân Trúc"
"Thế Vân Tuyền Cơ là người nào?" Lãnh Thần Phong tóm lấy cằm cô, tay khẽ miết nhẹ trên phiến môi đỏ mọng.
Cằm của cô bị hắn nắm tới phát đau, thế nhưng cô không để tâm, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
"Vân Tuyền Cơ là tên ta khi phẫn nam trang, sao?"
"Đừng nghĩ tới chuyện nói dối bản vương, nói"
Lực đạo trên tay càng ngày càng chặt, tay còn lại ôm lấy người cô đè xuống dưới thân. Nữ nhân này thật khiến hắn đau đầu.
"Nếu ta nói, ngươi sẽ tin?" Không biết vì sao Lăng Vân Trúc lại nói ra lời này, nhưng nói ra rồi thì không thể thu lại, cô đành hướng mắt sang chỗ khác.
"Nói thử xem" Hắn cũng muốn xem cô sẽ nói gì.
"Không biết ngươi đã từng tới tá thi hoàn hồn?" Thấy Lãnh Thần Phong sững sờ đôi chút nhưng cũng gật đầu, cô nói tiếp "Ta chính là như vậy. Ta tên Vân Tuyền Cơ, 25 tuổi, ở thời không kia là một cảnh vệ, không may gặp phải tai nạn mà chết, thế nhưng dương số chưa tận, vừa hay cô nàng thập tứ công chúa bị hoàng huynh mình chuốc độc mà chết, hồn ta nhờ đó mà nhập vào cơ thể nàng, tiếp tục cuộc sống lần thứ hai"
"Còn có chuyện như vậy?" Mày hắn cau lại thành một đường. Chuyện này thật sự rất khó tin, nhưng xem phản ứng của cô không có lấy nửa điểm nói dối.
Lãnh Thần Phong đã từng nghe về tá thi hoàn hồn, nhưng chỉ cho rằng đó là truyền thuyết. Bây giờ chuyện này lại xảy ra trước mắt, làm hắn không kịp thích ứng.
"Ngươi không tin phải không?" Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Lăng Vân Trúc không khỏi có chút thất vọng. Biết vậy cô đã không nói cho hắn.
"Ta tin" Lãnh Thần Phong mỉm cười. Cho dù cô có là ai, là Lăng Vân Trúc hay Vân Tuyền Cơ, cô vẫn là nữ nhân của hắn "Trúc nhi, cảnh vệ là chức quan gì vậy? Nàng kể cho bản vương nghe về thế giới của nàng có được không?"
"A, đừng nói là chức quan, nghe thật quê mùa" Lăng Vân Trúc bĩu môi, nhưng trong tâm vui vẻ vì hắn tin mình "Cảnh vệ là những người có nhiệm vụ bảo vệ tổng thống, giống như đại nội thị vệ bảo vệ cho hoàng đế vậy"
"Thế giới ta so với nơi này hiện đại hơn rất nhiều. Có ô tô, xe máy, khách sạn, nhà hàng, bệnh viện, trường học, máy tính, điện thoại..."
Lăng Vân Trúc rất nhiệt tình kể cho Thần Phong nghe những thứ ở thế giới hiện đại. Hắn cũng rất chăm chú lắng nghe. Những điều cô kể trước nay hắn chưa từng nghe qua, rất thú vị. Ngay đến khi cô nhắc tới loại vũ khí mà thế giới đó sử dụng trong chiến tranh, hai mắt hắn sáng ngời. Nếu trong tay hắn có những thứ vũ khí này còn không phải tốc chiến tốc thắng đi?
"Trúc nhi, nàng có thể chế tạo ra thứ vũ khí ấy không?"
"Nếu là ở thế giới kia, chế tạo vũ khí đối với ta chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nơi này nguyên liệu khan hiếm, công nghệ lại quá lạc hậu, làm ra được chỉ sợ hiệu quả không được như vốn có" Lăng Vân Trúc cũng không ngại nói thật. Lãnh Thần Phong nổi tiếng là Chiến Thần, hứng thú với vũ khí là điều dễ hiểu. Lăng Vân Trúc từng có năm năm làm công việc thiết kế và chế tạo vũ khí trong quân đội, cho nên mới dám tự tin nói điều này với hắn.
"Tức là nàng có thể chế tạo?" Không cần hiệu quả như vốn có, chỉ cần một nửa thôi đối với hắn cũng là một thành tựu lớn.
"Ừ, còn phải xem ngươi muốn chế tạo cái gì" Lăng Vân Trúc bật cười. Thật ra Lãnh Thần Phong này cũng không đáng ghét lắm.
"Mami, Cơ nhi muốn ngủ, hôm nay không phải đi làm mà, nếu đi làm thì R đã gọi rồi" Lăng Vân Trúc cố rúc đầu vào trong gối, miệng ngái ngủ lầm bầm.
"Mami? Cơ nhi? R?" Những người này là ai, sao cô lại nói như thế. Lãnh Thần Phong nhíu mày, Lăng Vân Trúc đôi khi hay xuất ra những ngôn từ kì lạ, hắn thật không hiểu.
"Con mèo lười, nàng còn không dậy, ta ăn nàng đó" Lãnh Thần Phong khẽ thì thầm vào tai nàng.
"Ăn uống gì, tên con là Vân Tuyền Cơ, không phải Vân Tuyền Kê nha" Lăng Vân Trúc bộ dạng có cháy nhà cũng không dậy, khiến hắn dở khóc dở cười.
Tên cô không phải Lăng Vân Trúc sao? Nhưng sao giờ lại nói Vân Tuyền Cơ. Hắn nhớ khi cô khi giả nam trang cũng dùng tên này. Mặt hắn đanh lại, không lẽ cô không phải thập tứ công chúa?
Lăng Vân Trúc mơ màng ngủ, cảm nhận luồng sát khí mạnh mẽ đập về phía mình, bàng hoàng mở mắt ra nhìn, kết quả thấy Lãnh Thần Phong đang lạnh lùng nhìn mình. Cô lại đắc tội gì với hắn a ~
"Nói, nàng là ai?" Giọng nói lạnh thấu xương khiến cho cô không rét mà run, cô sờ mũi cười "Hỏi chi kì vậy? Ta là Lăng Vân Trúc"
"Thế Vân Tuyền Cơ là người nào?" Lãnh Thần Phong tóm lấy cằm cô, tay khẽ miết nhẹ trên phiến môi đỏ mọng.
Cằm của cô bị hắn nắm tới phát đau, thế nhưng cô không để tâm, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
"Vân Tuyền Cơ là tên ta khi phẫn nam trang, sao?"
"Đừng nghĩ tới chuyện nói dối bản vương, nói"
Lực đạo trên tay càng ngày càng chặt, tay còn lại ôm lấy người cô đè xuống dưới thân. Nữ nhân này thật khiến hắn đau đầu.
"Nếu ta nói, ngươi sẽ tin?" Không biết vì sao Lăng Vân Trúc lại nói ra lời này, nhưng nói ra rồi thì không thể thu lại, cô đành hướng mắt sang chỗ khác.
"Nói thử xem" Hắn cũng muốn xem cô sẽ nói gì.
"Không biết ngươi đã từng tới tá thi hoàn hồn?" Thấy Lãnh Thần Phong sững sờ đôi chút nhưng cũng gật đầu, cô nói tiếp "Ta chính là như vậy. Ta tên Vân Tuyền Cơ, 25 tuổi, ở thời không kia là một cảnh vệ, không may gặp phải tai nạn mà chết, thế nhưng dương số chưa tận, vừa hay cô nàng thập tứ công chúa bị hoàng huynh mình chuốc độc mà chết, hồn ta nhờ đó mà nhập vào cơ thể nàng, tiếp tục cuộc sống lần thứ hai"
"Còn có chuyện như vậy?" Mày hắn cau lại thành một đường. Chuyện này thật sự rất khó tin, nhưng xem phản ứng của cô không có lấy nửa điểm nói dối.
Lãnh Thần Phong đã từng nghe về tá thi hoàn hồn, nhưng chỉ cho rằng đó là truyền thuyết. Bây giờ chuyện này lại xảy ra trước mắt, làm hắn không kịp thích ứng.
"Ngươi không tin phải không?" Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Lăng Vân Trúc không khỏi có chút thất vọng. Biết vậy cô đã không nói cho hắn.
"Ta tin" Lãnh Thần Phong mỉm cười. Cho dù cô có là ai, là Lăng Vân Trúc hay Vân Tuyền Cơ, cô vẫn là nữ nhân của hắn "Trúc nhi, cảnh vệ là chức quan gì vậy? Nàng kể cho bản vương nghe về thế giới của nàng có được không?"
"A, đừng nói là chức quan, nghe thật quê mùa" Lăng Vân Trúc bĩu môi, nhưng trong tâm vui vẻ vì hắn tin mình "Cảnh vệ là những người có nhiệm vụ bảo vệ tổng thống, giống như đại nội thị vệ bảo vệ cho hoàng đế vậy"
"Thế giới ta so với nơi này hiện đại hơn rất nhiều. Có ô tô, xe máy, khách sạn, nhà hàng, bệnh viện, trường học, máy tính, điện thoại..."
Lăng Vân Trúc rất nhiệt tình kể cho Thần Phong nghe những thứ ở thế giới hiện đại. Hắn cũng rất chăm chú lắng nghe. Những điều cô kể trước nay hắn chưa từng nghe qua, rất thú vị. Ngay đến khi cô nhắc tới loại vũ khí mà thế giới đó sử dụng trong chiến tranh, hai mắt hắn sáng ngời. Nếu trong tay hắn có những thứ vũ khí này còn không phải tốc chiến tốc thắng đi?
"Trúc nhi, nàng có thể chế tạo ra thứ vũ khí ấy không?"
"Nếu là ở thế giới kia, chế tạo vũ khí đối với ta chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nơi này nguyên liệu khan hiếm, công nghệ lại quá lạc hậu, làm ra được chỉ sợ hiệu quả không được như vốn có" Lăng Vân Trúc cũng không ngại nói thật. Lãnh Thần Phong nổi tiếng là Chiến Thần, hứng thú với vũ khí là điều dễ hiểu. Lăng Vân Trúc từng có năm năm làm công việc thiết kế và chế tạo vũ khí trong quân đội, cho nên mới dám tự tin nói điều này với hắn.
"Tức là nàng có thể chế tạo?" Không cần hiệu quả như vốn có, chỉ cần một nửa thôi đối với hắn cũng là một thành tựu lớn.
"Ừ, còn phải xem ngươi muốn chế tạo cái gì" Lăng Vân Trúc bật cười. Thật ra Lãnh Thần Phong này cũng không đáng ghét lắm.
/77
|