Ban đêm, Thủy Linh Nhi lại bắt đầu băng bó vết thương cho Thủy Hàn. Mấy ngày qua, Thủy Hàn mỗi ngày đều phải tiếp nhận hành hạ của Lưu Vân trong hình thất. Nếu như không phải Thủy Hàn luôn luôn khuyên can, hết lần này đến lần khác thanh minh tất cả đều do hắn tự nguyện, thì có lẽ Thủy Linh Nhi đã sớm đi tìm Lưu Vân trách cứ.
- Đệ xem, cả người đệ đầy thương tích mà đệ vẫn nói tốt cho hắn.
Lau rửa vết thương cho Thủy Hàn, Thủy Linh Nhi nhịn không được lại mở miệng oán trách.
- Tỷ, đệ xem ra vẫn còn hạnh phúc chán. Thủ hạ của đệ chỉ có thể tự mình tùy tiện băng bó.
Thủy Hàn cười méo xẹo rồi nói. Mấy ngày huấn luyện khổ cực, những vết thương ấy đau tới mức làm cho hắn chết điếng người.
- Huấn luyện như vậy có chỗ tốt nào chứ?
- Phải chịu khổ cực mới thành người được. Đệ nghĩ như vậy.
Kinh nghiệm từng có khiến cho Thủy Hàn rất có khát vọng đối với sức mạnh.
- Thật không biết hắn còn muốn dày vò tới khi nào đây?
Thủy Linh Nhi thở dài nói.
- Tỷ, tỷ đừng có coi thường những huấn luyện này. Nó khiến cho những ngỗ ngược, ngang bướng cùng tâm huyết trong mỗi chúng ta bộc phát ra, cũng khiến cho sự yếu hèn, nhu nhược ở sâu trong nội tâm được gột rửa sạch sẽ.
Thủy Hàn cảm giác được nếu như mình cố gắng trong thú doanh huấn luyện, sau này mỗi khi nhớ tới những kinh nghiệm này, chắc chắn sẽ cảm thấy rất kiêu ngạo.
- Đúng vậy, mỗi ngày đều ngâm trong huyết trì, mỗi ngày đều chuẩn bị chịu tra tấn, cũng có gan để kim đâm vào người, có dũng khí chạy đi đấu với trời.
Thủy Linh Nhi nghe xong Thủy Hàn nói, tức giận nói.
- Tỷ, câu này xem như tỷ nói đúng. Nếu không trải qua cuộc sống ở thú doanh, ta thật sự còn không rõ, hóa ra trong cơ thể ta vẫn còn tiềm lực lớn như vậy.
Dường như không có nghe thấy trong lời nói của Thủy Linh Nhi có ý tứ chế giễu, Thủy Hàn vui vẻ nói.
- Đi theo hắn, thật không biết trong tương lai ngươi sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Thủy Linh Nhi khẽ cười nói.
- Tỷ hối hận rồi, ngày nào đó tỷ sẽ mang đệ rời khỏi nơi này.
- Nghìn vạn lần đừng có như vậy! Đệ thích cuộc sống nơi này, tình cảm mãnh liệt dạt dào cùng cảm giác nhiệt huyết sôi động, khó có thể tìm thấy!
Thủy Hàn vội vàng cầm lấy tay nàng, năn nỉ.
- Tỷ đùa đệ thôi, nhìn đệ cuống quít như vậy. Cẩn thận đừng đụng tới vết thương.
- Tỷ, có phải tỷ cảm thấy hắn rất u ám?
- Đúng vậy. Đến bây giờ tỷ vẫn còn không biết được hắn là hạng người gì.
Thủy Linh Nhi cau mày suy nghĩ một lát, cảm thấy trong lòng rất phiền muộn, thuận miệng đáp.
- Kì thật tỷ mỗi ngày đều nhìn thấy các học viên trong nhà ăn, tỷ sẽ biết hắn bồi dưỡng ra một đám nam nhi đầy nhiệt huyết.
Mấy ngày này, Thủy Hàn cảm giác được một cách rõ ràng, trên người mỗi thành viên phong hệ trung đội đều phát sinh biến hóa. Các học viên cắn răng chịu cực hình cho đến khi ngất xỉu cũng không nói một lời, làm cho hắn cảm giác được khí phách nam nhân đang hừng hực.
- Tỷ, đệ không thèm nghe tỷ nói nữa. Đệ còn phải đi xem các đội viên của đệ. Đầu nhi nói, mọi người đều phải quan tâm tới nhau.
- Oh, đã trễ này này đệ còn đi làm gì?
Thủy Linh nhi kinh ngạc hỏi.
- Đầu nhi nói, biết rõ binh lính của mình có được ăn no hay không, ngủ có ngon không, trong đầu đang suy nghĩ cái gì, đó là điều người cầm binh phải làm được.
- Nếu vậy thì đệ mau đi đi.
Thủy Linh Nhi đột nhiên cảm nhận được, hóa ra ‘Hắn’ cũng không có ghê tởm như trong tưởng tượng.
- Tỷ, đệ có câu này muốn nói. Hắn cũng không phải là người không có tình cảm, chỉ là hắn đem tình cảm của mình giấu xuống. Tỷ cũng nên quan tâm đến hắn nhiều hơn nữa.
Nói xong những lời này mặt Thủy Hàn không khỏi đỏ lên.
Khuôn mặt Thủy Linh Nhi cũng đỏ lên. Trong trí nhớ của nàng, thân ảnh cô đơn dưới ánh trời chiều kia khiến cho tim nàng đập loạn lên.
Trong khi các học viên đang phải chịu đựng những khảo nghiệm tàn khốc, nữ thần của bọn họ đã phủ xuống. Hoa Phi Lệ mang theo quà cho các lưu lãng nhi từ thành thị tới Sồ Ưng học viện.
Lưu Vân dẫn Hoa Phi Lệ đi thăm học viện.
“Chiến tranh, là chuyện trọng đại của quốc gia, sinh tử tồn vong không loại trừ người nào.” Nhìn bức bình phong viết những hàng chữ rắn rỏi này, Hoa Phi Lệ nói.
- Công tử, đó thật là những lời sâu sắc.
- Ah, cái này ta chỉ sao chép thôi.
Lưu Vân cười xấu hổ rồi nói.
Sau đó trong quá trình đi thăm, Hoa Phi Lệ chỉ lặng yên, chăm chú lắng nghe Lưu Vân giới thiệu, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười động lòng người.
Loại biểu hiện này của Hoa Phi Lệ làm cho Lưu Vân rất khẩn trương.
- Trời ơi, ta như thế nào lại cảm giác thấy giống như đang bồi tiếp nguyên thủ quốc gia đi thị sát công việc?
- Đối với mọi thứ ở nơi này, ngươi có thể hiểu được sao?
Lưu Vân quyết định phá vỡ cục diện bế tắc này.
Hoa Phi Lệ lắc đầu, đôi mắt đẹp ôn nhu, dịu dàng nhìn vào Lưu Vân.
- Này, ngươi như thế nào lại không hỏi ta?
Lưu Vân lau mồ hôi, kiên trì hỏi.
- Từ lúc bắt đầu gặp ngươi, ngươi đã gây cho ta nhiều điều khó hiểu. Phi Lệ nghĩ nếu không có vài ngày thời gian sẽ không thể hỏi hết. Không biết công tử có thể có thời gian không?
Hoa Phi Lệ thản nhiên cười, đôi mắt đẹp long lanh, khiến cho Lưu Vân hận không thể cho mình mấy cái bạt tai.
- Mẹ ơi, tự mình lại đào hố chôn mình, ngươi muốn thì nhảy vào đi, hỗn đản!
Vì vậy Lưu Vân quyết định mang cô nàng này đi tới thú doanh một chuyến.
Trước mặt Hoa Phi Lệ, Lưu Vân cảm thấy mình rất dễ bị xấu hổ. Nàng tựa như chiếc võng êm dịu mềm mại, đôi cánh của mình vô tình bị dính vào đó, nhưng lại không thể đánh trả, không cách nào nhúc nhính được. Loại cảm giác này làm cho toàn bộ các thói quen của hắn phải thay đổi, khiến hắn rất là khó chịu.
“Nếu đi xem thú doanh, nếu như sắc mặt của ngươi vẫn không thay đổi thì ta thật sự phục ngươi.” Lưu Vân nghĩ tới đó không khỏi âm thầm cười thích thú.
Ngoại trừ khi mới bước vào, một mùi hôi thối khó chịu khiến cho Hoa Phi Lệ khẽ bịt mũi lại, còn đâu thì nàng rất bình thường, điều này làm cho Lưu Vân thật sự thất vọng. Hoa Phi Lệ bộ dáng không chút sợ hãi, khiến cho Lưu Vân muốn đâm đầu vào tường.
Đến bữa cơm, nhìn bộ dáng không nuốt nổi cơm của Hoa Phi Lệ khiến cho những buồn bực của Lưu Vân nhất thời bay hết, cười đến đau cả bụng.
Hoa Phi Lệ đỏ mặt, năm lần bảy lượt hung hăng nhìn hắn đe dọa.
“Hóa ra nữ nhân xinh đẹp khi tức giận cũng rất đặc sắc!” Lưu Vân hoàn toàn không để ý tới ánh mắt đó, vui vẻ thầm nghĩ.
Già trẻ ‘Song tạp’ thần kỳ không có xuất ngôn đùa giỡn với Lưu Vân, bởi vì bọn họ phát hiện ánh mắt Thủy Linh Nhi có chút ảm đạm, vẻ mặt buồn bã.
Sau khi ăn xong Lưu Vân cùng Hoa Phi Lệ đi ra bên ngoài học viện dạo mát.
Lúc này Hoa Phi Lệ giống như một tiểu cô nương, thích thú dạo chơi trên đám cỏ mềm, thỉnh thoảng lại đá vào những hòn đá trên mặt đất.
- Đối với hiện trạng của những lưu lãng nhi này, ngươi hài lòng chứ?
Lưu Vân biết chuyến đi này của Hoa Phi Lệ, nói là thăm lưu lãng nhi, kì thật là muốn đi kiểm tra.
- Ừ.
Hoa Phi Lệ nhẹ giọng nói
- So với ta tưởng tượng còn tốt hơn.
- Ngươi không cảm thấy ta đối với bọn họ rất tàn nhẫn, ngươi không coi ta là máu lạnh chứ?
Lưu Vân lại nghĩ tới những lời Thủy Linh Nhi nói, tâm tình trở nên rất xấu.
Hoa Phi Lệ không trả lời, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đem một tảng đá dọn sang một bên.
- Ngươi tới xem đi.
- Tại chỗ tảng đá này đè xuống, các cây cỏ, chồi non vẫn cố vươn về phía trước, hiện ra sinh cơ bừng bừng.
- Bọn họ chính là cây cỏ, chồi non, còn ngươi chính là tảng đá, đúng không?
Một mùi thơi xông vào mũi, thanh âm Hoa Phi Lệ vang lên bên tai Lưu Vân.
- Cám ơn.
Lưu Vân đứng dậy, lẳng lẳng nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng rất cảm động.
- Vậy ngươi ôm tảng đá cảm giác thấy như thế nào?
Lưu Vân cười trêu chọc.
- Bởi vì … bởi vì …
Vấn đề ngoài ý muốn này làm cho Hoa Phi Lệ rất khó trả lời, vì vậy oán hận dẫm môt cước trên tảng đá.
Lưu Vân mỉm cười, trong khi Hoa Phi Lệ cười to.
Nàng dùng sức giẫm chân lên tảng đá, lạnh lùng nói:
- Tảng đá này, ngươi muốn làm ta xấu mặt sao? Hôm nay ta đã nhẫn nại với ngươi rất lâu, hiện tại ngươi biết mỹ nữ khi tức giận cũng sẽ đá ngươi!
- Đệ xem, cả người đệ đầy thương tích mà đệ vẫn nói tốt cho hắn.
Lau rửa vết thương cho Thủy Hàn, Thủy Linh Nhi nhịn không được lại mở miệng oán trách.
- Tỷ, đệ xem ra vẫn còn hạnh phúc chán. Thủ hạ của đệ chỉ có thể tự mình tùy tiện băng bó.
Thủy Hàn cười méo xẹo rồi nói. Mấy ngày huấn luyện khổ cực, những vết thương ấy đau tới mức làm cho hắn chết điếng người.
- Huấn luyện như vậy có chỗ tốt nào chứ?
- Phải chịu khổ cực mới thành người được. Đệ nghĩ như vậy.
Kinh nghiệm từng có khiến cho Thủy Hàn rất có khát vọng đối với sức mạnh.
- Thật không biết hắn còn muốn dày vò tới khi nào đây?
Thủy Linh Nhi thở dài nói.
- Tỷ, tỷ đừng có coi thường những huấn luyện này. Nó khiến cho những ngỗ ngược, ngang bướng cùng tâm huyết trong mỗi chúng ta bộc phát ra, cũng khiến cho sự yếu hèn, nhu nhược ở sâu trong nội tâm được gột rửa sạch sẽ.
Thủy Hàn cảm giác được nếu như mình cố gắng trong thú doanh huấn luyện, sau này mỗi khi nhớ tới những kinh nghiệm này, chắc chắn sẽ cảm thấy rất kiêu ngạo.
- Đúng vậy, mỗi ngày đều ngâm trong huyết trì, mỗi ngày đều chuẩn bị chịu tra tấn, cũng có gan để kim đâm vào người, có dũng khí chạy đi đấu với trời.
Thủy Linh Nhi nghe xong Thủy Hàn nói, tức giận nói.
- Tỷ, câu này xem như tỷ nói đúng. Nếu không trải qua cuộc sống ở thú doanh, ta thật sự còn không rõ, hóa ra trong cơ thể ta vẫn còn tiềm lực lớn như vậy.
Dường như không có nghe thấy trong lời nói của Thủy Linh Nhi có ý tứ chế giễu, Thủy Hàn vui vẻ nói.
- Đi theo hắn, thật không biết trong tương lai ngươi sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Thủy Linh Nhi khẽ cười nói.
- Tỷ hối hận rồi, ngày nào đó tỷ sẽ mang đệ rời khỏi nơi này.
- Nghìn vạn lần đừng có như vậy! Đệ thích cuộc sống nơi này, tình cảm mãnh liệt dạt dào cùng cảm giác nhiệt huyết sôi động, khó có thể tìm thấy!
Thủy Hàn vội vàng cầm lấy tay nàng, năn nỉ.
- Tỷ đùa đệ thôi, nhìn đệ cuống quít như vậy. Cẩn thận đừng đụng tới vết thương.
- Tỷ, có phải tỷ cảm thấy hắn rất u ám?
- Đúng vậy. Đến bây giờ tỷ vẫn còn không biết được hắn là hạng người gì.
Thủy Linh Nhi cau mày suy nghĩ một lát, cảm thấy trong lòng rất phiền muộn, thuận miệng đáp.
- Kì thật tỷ mỗi ngày đều nhìn thấy các học viên trong nhà ăn, tỷ sẽ biết hắn bồi dưỡng ra một đám nam nhi đầy nhiệt huyết.
Mấy ngày này, Thủy Hàn cảm giác được một cách rõ ràng, trên người mỗi thành viên phong hệ trung đội đều phát sinh biến hóa. Các học viên cắn răng chịu cực hình cho đến khi ngất xỉu cũng không nói một lời, làm cho hắn cảm giác được khí phách nam nhân đang hừng hực.
- Tỷ, đệ không thèm nghe tỷ nói nữa. Đệ còn phải đi xem các đội viên của đệ. Đầu nhi nói, mọi người đều phải quan tâm tới nhau.
- Oh, đã trễ này này đệ còn đi làm gì?
Thủy Linh nhi kinh ngạc hỏi.
- Đầu nhi nói, biết rõ binh lính của mình có được ăn no hay không, ngủ có ngon không, trong đầu đang suy nghĩ cái gì, đó là điều người cầm binh phải làm được.
- Nếu vậy thì đệ mau đi đi.
Thủy Linh Nhi đột nhiên cảm nhận được, hóa ra ‘Hắn’ cũng không có ghê tởm như trong tưởng tượng.
- Tỷ, đệ có câu này muốn nói. Hắn cũng không phải là người không có tình cảm, chỉ là hắn đem tình cảm của mình giấu xuống. Tỷ cũng nên quan tâm đến hắn nhiều hơn nữa.
Nói xong những lời này mặt Thủy Hàn không khỏi đỏ lên.
Khuôn mặt Thủy Linh Nhi cũng đỏ lên. Trong trí nhớ của nàng, thân ảnh cô đơn dưới ánh trời chiều kia khiến cho tim nàng đập loạn lên.
Trong khi các học viên đang phải chịu đựng những khảo nghiệm tàn khốc, nữ thần của bọn họ đã phủ xuống. Hoa Phi Lệ mang theo quà cho các lưu lãng nhi từ thành thị tới Sồ Ưng học viện.
Lưu Vân dẫn Hoa Phi Lệ đi thăm học viện.
“Chiến tranh, là chuyện trọng đại của quốc gia, sinh tử tồn vong không loại trừ người nào.” Nhìn bức bình phong viết những hàng chữ rắn rỏi này, Hoa Phi Lệ nói.
- Công tử, đó thật là những lời sâu sắc.
- Ah, cái này ta chỉ sao chép thôi.
Lưu Vân cười xấu hổ rồi nói.
Sau đó trong quá trình đi thăm, Hoa Phi Lệ chỉ lặng yên, chăm chú lắng nghe Lưu Vân giới thiệu, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười động lòng người.
Loại biểu hiện này của Hoa Phi Lệ làm cho Lưu Vân rất khẩn trương.
- Trời ơi, ta như thế nào lại cảm giác thấy giống như đang bồi tiếp nguyên thủ quốc gia đi thị sát công việc?
- Đối với mọi thứ ở nơi này, ngươi có thể hiểu được sao?
Lưu Vân quyết định phá vỡ cục diện bế tắc này.
Hoa Phi Lệ lắc đầu, đôi mắt đẹp ôn nhu, dịu dàng nhìn vào Lưu Vân.
- Này, ngươi như thế nào lại không hỏi ta?
Lưu Vân lau mồ hôi, kiên trì hỏi.
- Từ lúc bắt đầu gặp ngươi, ngươi đã gây cho ta nhiều điều khó hiểu. Phi Lệ nghĩ nếu không có vài ngày thời gian sẽ không thể hỏi hết. Không biết công tử có thể có thời gian không?
Hoa Phi Lệ thản nhiên cười, đôi mắt đẹp long lanh, khiến cho Lưu Vân hận không thể cho mình mấy cái bạt tai.
- Mẹ ơi, tự mình lại đào hố chôn mình, ngươi muốn thì nhảy vào đi, hỗn đản!
Vì vậy Lưu Vân quyết định mang cô nàng này đi tới thú doanh một chuyến.
Trước mặt Hoa Phi Lệ, Lưu Vân cảm thấy mình rất dễ bị xấu hổ. Nàng tựa như chiếc võng êm dịu mềm mại, đôi cánh của mình vô tình bị dính vào đó, nhưng lại không thể đánh trả, không cách nào nhúc nhính được. Loại cảm giác này làm cho toàn bộ các thói quen của hắn phải thay đổi, khiến hắn rất là khó chịu.
“Nếu đi xem thú doanh, nếu như sắc mặt của ngươi vẫn không thay đổi thì ta thật sự phục ngươi.” Lưu Vân nghĩ tới đó không khỏi âm thầm cười thích thú.
Ngoại trừ khi mới bước vào, một mùi hôi thối khó chịu khiến cho Hoa Phi Lệ khẽ bịt mũi lại, còn đâu thì nàng rất bình thường, điều này làm cho Lưu Vân thật sự thất vọng. Hoa Phi Lệ bộ dáng không chút sợ hãi, khiến cho Lưu Vân muốn đâm đầu vào tường.
Đến bữa cơm, nhìn bộ dáng không nuốt nổi cơm của Hoa Phi Lệ khiến cho những buồn bực của Lưu Vân nhất thời bay hết, cười đến đau cả bụng.
Hoa Phi Lệ đỏ mặt, năm lần bảy lượt hung hăng nhìn hắn đe dọa.
“Hóa ra nữ nhân xinh đẹp khi tức giận cũng rất đặc sắc!” Lưu Vân hoàn toàn không để ý tới ánh mắt đó, vui vẻ thầm nghĩ.
Già trẻ ‘Song tạp’ thần kỳ không có xuất ngôn đùa giỡn với Lưu Vân, bởi vì bọn họ phát hiện ánh mắt Thủy Linh Nhi có chút ảm đạm, vẻ mặt buồn bã.
Sau khi ăn xong Lưu Vân cùng Hoa Phi Lệ đi ra bên ngoài học viện dạo mát.
Lúc này Hoa Phi Lệ giống như một tiểu cô nương, thích thú dạo chơi trên đám cỏ mềm, thỉnh thoảng lại đá vào những hòn đá trên mặt đất.
- Đối với hiện trạng của những lưu lãng nhi này, ngươi hài lòng chứ?
Lưu Vân biết chuyến đi này của Hoa Phi Lệ, nói là thăm lưu lãng nhi, kì thật là muốn đi kiểm tra.
- Ừ.
Hoa Phi Lệ nhẹ giọng nói
- So với ta tưởng tượng còn tốt hơn.
- Ngươi không cảm thấy ta đối với bọn họ rất tàn nhẫn, ngươi không coi ta là máu lạnh chứ?
Lưu Vân lại nghĩ tới những lời Thủy Linh Nhi nói, tâm tình trở nên rất xấu.
Hoa Phi Lệ không trả lời, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đem một tảng đá dọn sang một bên.
- Ngươi tới xem đi.
- Tại chỗ tảng đá này đè xuống, các cây cỏ, chồi non vẫn cố vươn về phía trước, hiện ra sinh cơ bừng bừng.
- Bọn họ chính là cây cỏ, chồi non, còn ngươi chính là tảng đá, đúng không?
Một mùi thơi xông vào mũi, thanh âm Hoa Phi Lệ vang lên bên tai Lưu Vân.
- Cám ơn.
Lưu Vân đứng dậy, lẳng lẳng nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng rất cảm động.
- Vậy ngươi ôm tảng đá cảm giác thấy như thế nào?
Lưu Vân cười trêu chọc.
- Bởi vì … bởi vì …
Vấn đề ngoài ý muốn này làm cho Hoa Phi Lệ rất khó trả lời, vì vậy oán hận dẫm môt cước trên tảng đá.
Lưu Vân mỉm cười, trong khi Hoa Phi Lệ cười to.
Nàng dùng sức giẫm chân lên tảng đá, lạnh lùng nói:
- Tảng đá này, ngươi muốn làm ta xấu mặt sao? Hôm nay ta đã nhẫn nại với ngươi rất lâu, hiện tại ngươi biết mỹ nữ khi tức giận cũng sẽ đá ngươi!
/372
|