Dị Giới Quân Đội

Chương 180: Trùng kiến

/372


Phổ Lí Tắc Lợi thành là viên minh châu ở vùng biên cương phía nam đế quốc. Dưới sự xâm lược của A Tư Mạn, nơi này đã mất đi vẻ đẹp vốn có của nó.

- Đây là một toà thành buồn!

Đó là cảm giác đầu tiên của Lưu Vân khi vào trong thành.

Trong chiến tranh trước đó không lâu, quân lính A Tư Mạn đã tiến hành trấn áp tanh máu cùng đồ sát các thanh niên trai tráng trong thành, làm cho ngôi thành với hơn 50 vạn dân, hầu như nhà nào cũng có tang. Trong vòng một đêm, lão nhân mất đi con trai, thê tử mất đi trượng phu, hài tử mất đi phụ thân. Ánh mắt dân chúng bi thương, mờ mịt. Cả tòa thành là không khí chết chóc, không có nửa phần sinh cơ. Mà việc địch nhân tàn phá các di tích văn hóa của tòa thành cũng làm cho những người mất đi người thân cũng đồng thời mất đi cây cột trụ tinh thần.

- Ta thật sự không thể tưởng tượng tòa thành thể hiện ra đấu chí bất khuất ngoan cường trong chiến tranh lại trở nên tuyệt vọng như vậy sau chiến tranh!

Nhìn những vết thương của chiến tranh, ở chỗ nào cũng thấy sự tàn phá, Á Lịch Sơn Đại nặng nề thở dài nói.

- Bọn họ là những người chiến thắng địch nhân, nhưng lại bại bởi chính bản thân mình! Áp lực trầm trọng trong chiến tranh đã làm cho dân chúng bộc phát ra ý thức phản kháng mạnh mẽ. Nhưng khi chiến tranh chấm dứt, đối diện với nhà cửa bị hủy diệt, đối mặt với thân nhân đã mất đi, ai có thể dễ dàng vượt qua được?

Sau khi Lưu Vân bố trí ổn thỏa cho Hắc Ưng quân đoàn đóng quân ở ngoài thành, hắn liền mang theo Hoa Phi Lệ cùng mấy vị sĩ quan cao cấp trong quân đoàn tiến vào thành trước.

- Trong trí nhớ của ta, Phổ Lí Tắc Lợi thành là một tòa thành tinh xảo, đẹp đẽ, một nơi trữ tình. Thật không ngờ hôm nay lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Chiến tranh thật sự đã làm khổ dân chúng.

Nã Luân Đa nhẹ giọng nói, trong ánh mắt tràn ngập sự thương xót.

- Mọi người đừng nản chí, nếu chúng ta đã đi tới nơi này, phải có tự tin xây dựng lại Phổ Lí Tắc Lợi thành! Phá rồi lại lập. Khi tòa thành này được xây dựng lại, có lẽ sẽ có một sắc thái mới!

Lưu Vân cao giọng nói.

- Các công trình kiến trúc đã bị hủy hoại hết rồi. Một kế hoạch phát triển mới đang chờ đợi chúng ta xây dựng lại trên đống đổ nát này!

- Hình như đã có người ra tay trước ngươi, tiểu Vân.

Lão Tạp chỉ về một đống đổ nát ở phía xa xa, nơi đó có một vài cô gái trẻ đang vội vàng thu dọn những đống đổ nát.

- Chắc là người của Hỏa Phượng quân đoàn? Xem ra công chúa không quên được trận chiến này!

Lưu Vân thở dài nói.

Quả thật Na Á công chúa khó có thể quên được trận đánh ở Phổ Lí Tắc Lợi thành. Hơn ba vạn dân chúng bị chết thảm vĩnh viễn trở thành nỗi đau trong lòng nàng. Rất nhiều lúc nàng nhớ tới những thi thể vô tội bị vứt xuống từ trên tường thành, nhớ tới lúc vào thành, ánh mắt lạnh lùng của dân chúng khiến nội tâm nàng cảm thấy mình có tội. Chiến tranh phải có người chết, nhưng nàng có quyền gì mà bắt những dân chúng này phải hy sinh nhiều như vậy? Cho nên nàng quyết định dẫn Hỏa Phượng quân đoàn tới Phổ Lí Tắc Lợi thành trước, hy vọng có thể tận lực làm một số việc cho dân chúng, để đền bù cho sai lầm của mình. Tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, nàng liền hạ lệnh cho Hỏa Phượng quân đoàn trợ giúp dân chúng xây lại nhà cửa.

- Thành bắc giao cho ngươi, thành nam do Hắc Ưng phụ trách đi.

Sau đó không lâu Lưu Vân hoàn thành việc bàn giao phòng ngự thành với đệ tam quân đoàn của đế quốc (trước đó là đệ lục quân đoàn), rồi đi tới Hỏa Phượng quân đoàn thương nghị việc xây dựng lại tòa thành với Na Á.

- Được rồi. Đối với việc xây dựng, tổng đốc đại nhân có tính toàn gì không?

Na Á khách khí hỏi.

- Cái này, công chúa điện hạ không nên hỏi tổng đốc ta. Thật ra ca ca của ngươi rõ nhất. Ta chỉ là một kẻ treo đầu dê bán thịt chó. Chính sự đều do Lạc Lôi Tư xử lý.

Lưu Vân xấu hổ cười nói. Na Á xưng hô khách khí làm cho hắn thấy khó xử.

- Treo đầu dê bán thịt chó? Ngươi luôn nói chuyện thô tục mà lại sâu sắc như vậy.

Na Á cười nói.

- Ngươi là một quân nhân thuần túy, việc này quả thật ngươi không am hiểu. Tuy nhiên Phổ Lí Tắc Lợi thành trở thành một tòa thành chết như vậy có quan hệ rất lớn với ta. Ta thành khẩn mời ngươi giúp ta đưa ra chủ ý, ta không muốn nhìn thấy cuộc sống của dân chúng đi xuống như vậy nữa.

Na Á thành khẩn nói.

- Công chúa, trong chiến tranh có thể phát sinh những biến hóa ngoài ý muốn. Cho dù là thống soái giỏi đến đâu cũng không có cách nào biết trước được, cho nên ngươi không cần vì thế mà canh cánh trong lòng. Cá nhân ta cho rằng muốn cho tòa thành này sống lại ngoại trừ việc cấp cho dân chúng sự hy vọng, còn cần phải xây dựng tinh thần cho tòa thành này.

- Xây dựng tinh thần cho tòa thành này?

Na Á hoang mang hỏi.

- Bọn họ đã hy sinh cho đế quốc, chúng ta phải đẩy mạnh tuyên truyền đem sự hy sinh này thăng hoa thành tinh thần yêu nước, khích lệ những người còn sống.

- Cụ thể là làm như thế nào chứ?

- Ta có mấy việc cần chuẩn bị. Thứ nhất là rút một phần tiền để xây dựng một cái sân thật rộng ở trung tâm tòa thành, xây dựng một tòa kỉ niệm bia cho những người dân đã hy sinh, để cho hậu nhân chiêm ngưỡng. Hai là dựng một học viện quân sự thu nhận một bộ phận các hài tử ở Phổ Lí Tắc Lợi thành và một số đệ tử từ nơi khác. Điều này khi rời khỏi đế đô ta đã thương nghị với hoàng tử rồi. Mặc khác La Mạn gia tộc sẽ xây dựng một khu nhà học viện ở trong thành để cung cấp miễn phí nơi ăn chốn ở cho những đứa trẻ bị mất đi người thân trong chiến tranh, để cho chúng có thể học tập. Thứ ba là để Hỏa Phượng quân đoàn cùng Hắc Ưng quân đoàn tham da xây dựng lại thành thị, để cho dân chúng hiểu được: Đế quốc không quên những hy sinh đóng góp của bọn họ.

- Đương nhiên cả quá trình này không thể thiếu việc tuyên truyền. Trong một thời gian, tòa thành này sẽ vẫn tràn ngập sự đau buồn. Nhưng chúng ta phải biến sự đau buồn này thành sự bi tráng (1)!

- Tốt. Biến sự đau buồn thành bi tráng! Cũng chỉ có ngươi mới có thể đưa ra ý tưởng kì quái như thế này. Cám ơn ngươi!

Sau khi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, tất cả cao cấp quan quân của Phổ Lí Tắc Lợi thành đều bộn bề công việc.

Kỵ binh sư của An Đông Ny vâng lệnh tiến vào Ô Tô trấn, cách về phía tây bắc Phổ Lí Tắc Lợi thành hơn 100 dặm, lợi dụng bãi chăn nuôi của mục trường, bắt đầu triển khai huấn luyện cho ba vạn kỵ binh.

Thiết nhất sư cùng thiết nhị sư vâng lệnh tiếp quản phòng ngự tòa thành. Thiết tam sư thì đóng quân ở Lạc Duy trấn, cách phía tây Phổ Lí Tắc Lợi thành hơn 50 dặm.

Hắc Ưng đặc chiến đại đội dưới sự dẫn đầu của Nã Luân Đa đi vào trong núi Đại hành sơn, bắt đầu huấn luyện và bổ sung đội viên mới.

Long Vân thì dẫn một sư hộ tống đám ải nhân chú tạo sự, Lão Tạp, tiểu Tạp mang theo một lượng lớn vật tư tiến vào trong núi. Theo yêu cầu của Lưu Vân, nhiệm vụ của hắn là hoàn thiện kiến thiết Hậu cần bộ, bí mật xây dựng một binh xưởng trong núi Đại hành, tiến hành nghiên cứu cùng sản xuất trang bị, vũ khí. Tinh linh trưởng lão Thủy Y Nhiên cũng vì thoát khỏi sự làm phiền của dâm long mà theo Lưu Vân rời đi.

Ngải Phật Sâm thì ở lại bên trong thành, tạm thời phụ trách công việc kiến thiết, xây dựng lại tòa thành. Trong lúc chiến tranh, các quý tộc, quan viên bên trong thành đều chạy trốn hết hoặc bị chết. Cả thành rơi vào trạng thái tê liệt. Đệ tam quân đoàn sau khi tiếp nhận thành thị cũng không thể không thực hiện chế độ quân quản đối với toàn thành. Tất cả các quan viên đều được bố trí lại một lần nữa. Thân là tổng đốc đại nhân nhưng Lưu Vân lại đem tất cả quyền lực giao lại cho Ngải Phật Sâm.

- Trời ạ, quyền lực tuyệt đối cũng không phải là tốt!

Ngải Phật Sâm dám đánh cuộc rằng hắn là gã quý tộc thứ hai trên đại lục chán ghét quyền lực. Tuyệt đối quyền lực cũng có nghĩa là trách nhiệm với toàn bộ mọi chuyện. Mấy ngày qua hắn phải tổ chức cho quan binh tu sửa lại nhà dân, lựa chọn quan viên, chiếu cố dân chúng. Thậm chí ngay cả việc rửa sạch WC cũng cần vị phó quân đoàn trưởng này tự mình quan tâm! Dưới sự bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là kéo sư trưởng nhất sư Mạc Qua cùng sư trưởng nhị sư Hán Nặc vào. Khiến cho hai người bị liên lụy, kêu khổ cả ngày trời.

Công việc của Hoa Phi Lệ cũng vô cùng bận rộn với việc chuẩn bị xây dựng La Mạn học viện cùng việc buôn bán. Từ sau khi Lưu Vân đề nghị nàng tự mình đầu tư và quản lý học viện, nàng cuối cùng cũng tìm được cơ hội cho mình. Vì vậy quyết tâm xây dựng một học viện đệ nhất đế quốc trong địa bàn của nam nhân của mình. Đồng thời nàng cũng quyết định đem việc buôn bán chuyển tới ngôi thành này. Ở đây chỉ huy sinh ý của gia tộc. Những chuyện vặt vãnh làm cho nàng hận không thể có thêm hai tay để xử lý, cũng may là có Lôi Lạc ở bên cạnh giúp nàng.

- Phi nhi, ta đã liệt kê danh sách những người ngươi chuẩn bị mời! Ngươi xem đi!

Lôi Lạc cầm lấy một phần danh sách đưa cho Hoa Phi Lệ.

- Đại thúc, người cứ để trên bàn. Trước tiên ta phải xem hết chỗ giấy tờ này đã.

Hoa Phi Lệ vội vàng nói.

- Cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới thiên chi kiêu nữ của La Mạn gia tộc lại có lúc luống cuống tay chân! Ha ha!

Lôi Lạc nhìn cô gái trước mắt, không nhịn được cười lớn. Hoa Phi Lệ đã tìm được hạnh phúc của nàng, điều này làm cho tâm tình của lão nhân này đặc biệt khoái trá.

- Bao nhiêu chuyện đều đặt ở trên người ta, ta không cố gắng cũng không được!

- Ta thì lại thấy có người muốn làm thật tốt mọi chuyện để làm vẻ vang cho người nào đó hay sao ấy?

- Đại thúc đừng châm chọc ta vất vả nữa! Mau đi hỗ trợ ta đi!

Hoa Phi Lệ nghe vậy đỏ mặt nói. Quả thật nàng muốn làm tốt tất cả mọi chuyện, từ việc kiến thiết học viện cho tới phát triển việc buôn bán, mang lại sinh ý cho Lưu Vân. Na Á đang ở trong Phổ Lí Tắc Lợi thành, điều này khiến cho nàng thấy không vui.

- Ngươi làm công chúa, quân đoàn trưởng. Ta làm viện trưởng, phú thương. Ta tuyệt đối không kém ngươi!

Từ sau khi cùng Na Á trở lại đế đô cùng, Hoa Phi Lệ liền âm thầm ganh đua với Na Á.

- Lão đại, giáo đạo đoàn nhỏ như vậy, để ta phụ trách là được. Vì sao ngươi muốn đích thân đảm nhiệm chức giáo trưởng?

Á Lịch Sơn Đại không hiểu vì sao Lưu Vân muốn tự mình đảm nhiệm chức giáo trưởng giáo đoàn đạo.

- Giáo đoàn đạo này cũng là nơi ta thí điểm cho học viện. Ta sợ tiểu tử ngươi lại chơi đùa. Mà những tiểu tử này đều là tương lai của đế quốc!

Lưu Vân vừa nói, trên khuôn mặt lộ ra vẻ chờ mong, dường như thấy được rất nhiều tướng quân đang đứng ở trước mặt hắn cung kính hành lễ, sau đó đồng thanh hô to.

- Giáo trưởng!

- Cũng đúng. Để dạy những quái vật đó thì phải tự ngươi ra tay mới có thể làm cho người ta yên tâm!

Á Lịch Sơn Đại gật đầu nói.

- Tham mưu trưởng, huấn luyện tiếp theo của giáo đoàn đạo có thể hữu ích cho việc tổ chức huấn luyện bộ đội của ngươi trong tương lai, ngươi cần phải quan tâm học hỏi! Thời gian này ta sẽ cho ngươi hiểu được luyện binh thì phải làm như thế nào!

Lưu Vân nói.

- Rõ!

Á Lịch Sơn Đại nghe xong Lưu Vân nói, toàn thân nổi gai ốc. Lúc này đã là đầu mùa xuân tháng 2, nhưng ở giáo đoàn đạo dường như mới là đầu đông.

Bi tráng: vừa bi ai vừa hào hùng.

Giáo trưởng: tương tự như hiệu trưởng.


/372

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status