Điều khiến mọi người vui mừng là hắn không hề thọ thương, nhưng hắn lại xuất hiện ở bên cạnh Khắc Lý Tư Đế nên điều đó đã khiến cho Tân Địch Á và Mâu Cơ đều thấy nghi hoặc.
Khắc Lý Tư Đế mỉm cười nói:
- Đan Ni Tư đại nhân, phu nhân của ngài xem ra không mấy thân thiện thì phải?
Tân Địch Á và Mâu Cơ nghe vậy thì cả kinh, một lúc sau Mâu Cơ mới lên tiếng hỏi:
- Quỷ mặt đen, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tuy Tân Địch Á không lên tiếng hỏi, nhưng trong đôi mắt đẹp của nàng cũng tràn ngập thắc mắc.
Mộ Dung Thiên vẫn yên lặng không nói gì. Kỳ thật, hắn cũng không biết làm sao để đối mặt với hai nàng, vì vậy nên mới để Khắc Lý Tư Đế đi theo bên cạnh, và để nàng giải thích mọi việc thì tốt hơn.
- Đơn giản lắm thôi!
Khắc Lý Tư Đế vẫn mỉm cười đầy quyến rũ như trước, tựa như là vừa mới thắng trận vậy, sau đó nàng nói tiếp:
- Đan Ni Tư đại nhân là một bậc kỳ tài trăm năm khó gặp, trong lòng ôm hoài bão lớn lao mà các người khó có thể tưởng tượng ra nổi, vậy thì làm sao hắn có thể bó mình để phục vụ cho một quốc gia nhỏ bé như Tát La được? Chỉ có Tây Bắc chúng ta mới có thể cung cấp đầy đủ điều kiện cho hắn để thực hiện lý tưởng to lớn của mình mà thôi.
Cả hai nàng đều hiểu được ý tứ của Khắc Lý Tư Đế, nhưng họ không thể tin được.
Thế rồi Mâu Cơ tức giận quát lên:
- Yêu nữ, nói bậy! Quỷ mặt đen không phải là loại người như thế, ngươi chỉ nói bậy thôi! Quỷ mặt đen, ngươi mau nói cho ta biết, là ả đã nói bậy, đúng không?
Họ muốn trượng phu của mình có thể cho mình một giải thích ổn thỏa, nhưng thủy chung Mộ Dung Thiên vẫn không lên tiếng, vì vậy mà cõi lòng của cả hai nàng đều từ từ lạnh buốt dần.
- Ngươi điên rồi à? Sao ngươi có thể làm như vậy chứ? Phụ thân và mọi người tại Tát La đều đối tốt với ngươi kia mà?
Mâu Cơ nổi giận mắng một tràng, sau đó nàng lại cắn răng nói:
- Yêu nữ kia, nhất định là ngươi rồi. Ngươi đã mê hoặc hắn phải không?
Mâu Cơ không thể nào tiếp thu được sự thật này, nàng rút cốt tiên ra rồi quất sang phía Khắc Lý Tư Đế.
Thế nhưng cốt tiên chưa kịp rơi xuống người Khắc Lý Tư Đế thì đã bị một cánh tay ngăn lại. Cánh tay đó đang được một bộ chiến giáp bảo vệ, Mâu Cơ rất quen thuộc với nó, bởi vì nó chính là bộ chiến giáp mà nàng đã lấy từ trong bảo khố của phụ thân mà tặng cho tình lang.
Bộ chiến giáp đó chính là Chúc Phúc chiến giáp, Mâu Cơ mong rằng chủ nhân của chiến giáp, và cũng tức là tình lang của mình sẽ được ông trời chúc phúc cho.
Nhưng mà lúc này....
- Dừng tay, buông!
- Tại sao? Tại sao? Tại sao.....
Nước mắt của Mâu Cơ tuôn trào như suối, đồng thời không ngừng lên tiếng chất vấn hắn.
Nàng đối với hắn thâm tình như vậy, không tiếc vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng hôm nay đổi lại chỉ là một sự phản bội đầy vô tình.
Nhưng hắn không chỉ phản bội lại tình yêu của nàng, mà còn phản bội cả Tát La, phản bội lại sự kỳ vọng của quốc dân của Tát La.
Nàng rất mong là Mộ Dung Thiên đã bị tà thuật của yêu nữ kia khống chế, làm hắn mất đi lý trí, như vậy thì nàng mới có thể tha thứ cho hắn được, nhưng lúc này xem ra thần trí của hắn đang cực kỳ tỉnh táo, nhãn thần trong vút, chỉ là có thêm vài phần lạnh lùng mà thôi.
- Lý do đúng như lời của Khắc Lý Tư Đế vậy.
Mộ Dung Thiên nhàn nhạt trả lời.
Lý do của hắn đã khiến cho trái tim của Tân Địch Á lạnh buốt, nàng Băng sơn mỹ nữ khẽ cắn môi, rồi hỏi:
- Cũng vì lẽ đó mà chàng sẵn sàng hy sinh con dân của mình, hy sinh bằng hữu, chiến hữu, và thậm chí là cả thân nhân nữa?
- Phải!
Lời nói của Mộ Dung Thiên hoàn toàn không có chút tình cảm nào:
- Ở Tát La, bất luận ta có cố gắng đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là một con cờ nhỏ bé, vĩnh viễn không thể nắm được mệnh vận của mình. Ta không cam lòng! Nhưng cũng may, từ giờ trở đi sẽ không còn như vậy nữa!
Thanh âm của Tân Địch Á run lên:
- Vì quyền thế và lực lượng, chàng có thể bỏ mặc tất cả?
Mộ Dung Thiên siết chặt nắm tay:
- Không sai, ta phải nắm giữ mệnh vận của mình, dù cho có phải bước qua thi thể của người chí thân!
Câu trả lời kiên định không chút do dự của hắn đã khiến cho trái tim của Tân Địch Á hoàn toàn lạnh giá. Nàng nhìn Mộ Dung Thiên, hắn là một nam tử tuy bề ngoài háo sắc dâm đãng, nhưng trên thực tế lại rất ôn hòa và thiện lương. Nhưng không ngờ giờ đây hắn đã biến thành một kẻ hoàn toàn xa lạ, nàng không thể tin được người đó lại chính là trượng phu của mình.
Nàng chỉ hy vọng nam tử ở trước mắt đây là do kẻ khác hóa trang thành, thế nhưng người Tây Bắc tuy tàn bạo, nhưng họ lại không đê tiện như vậy. Huống chi, tuy tính tính của hắn đã biến thành xa lạ, nhưng thần thái, động tác, và mọi tập quán đều là những thứ mà Tân Địch Á rất quen thuộc, không ai có thể giả mạo được.
Khắc Lý Tư Đế tựa sát vào bên người Mộ Dung Thiên, một tay khoác lấy tay hắn, rồi cười nói:
- Xem các người kìa, thân làm thê tử của Đan Ni Tư đại nhân, nhưng lại không biết hắn khổ cực ở trên chiến trường như thế nào, làm sao các người có thể chia sẻ gánh nặng với hắn, chia sẻ đau khổ và sự khó nhọc với hắn đây? Người mà Đan Ni Tư đại nhân cần chính là loại nữ nhân có thể trở thành cánh tay đắc lực của hắn như chúng ta đây.
Mộ Dung Thiên không hề đẩy Khắc Lý Tư Đế ra, mà để nàng tùy ý khoác tay lên người mình.
Tân Địch Á nghe vậy thì hít sâu một hơi. Không sai, điều duy nhất mà họ có thể làm là đứng sau lưng hắn, nấu những bữa ăn ngon miệng cho hắn, hoặc giả giúp hắn kỳ cọ tắm rửa, và chờ hắn trở về từ chiến trường mà thôi.
Mộ Dung Thiên trầm giọng nói:
- Ta chỉ muốn hỏi một câu, các người có nguyện ý theo ta hay không?
Khuôn mặt của Tân Địch Á buồn vời vợi, nhưng kiên quyết lắc đầu.
- Vậy thì tất cả kết thúc ở đây.
Lời nói quyết liệt và quá vô tình của Mộ Dung Thiên khiến cho khuôn mặt của Mâu Cơ trắng bệch, nàng lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa thì té ngã xuống đất luôn. Tân Địch Á phải vươn tay ra đỡ lấy nàng thì mới không ngã được.
Mộ Dung Thiên chuyển ánh mắt sang phía Lộ Thiến đang ngồi khóc dưới đất, rồi nói:
- Tiểu Lộ, muội sang đây!
Lộ Thiến ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm đầy lệ:
- La Địch ca ca, tại sao huynh lại làm vậy? Tại sao chứ?
Lộ Thiến không hiểu gì về chính trị, nàng chỉ biết Sơn Mỗ đại thúc là một người rất tốt. Nàng không hiểu tại sao Mộ Dung Thiên lại muốn giết ông ta.
Trong âm mưu lần này, có bao nhiêu người tốt như Sơn Mỗ đại thúc ở trong thành đã bị hại chết?
Mộ Dung Thiên không nói gì, vì hắn không thể trả lời câu hỏi đó của nàng, chí ít thì đối với một nữ nhân đơn thuần như Lộ Thiến, bất cứ lý do phức tạp gì hay là lời lẽ ngụy biện gì cũng đều vô dụng thôi.
- Không, huynh không phải là La Địch ca ca, huynh không phải!
Lộ Thiến vừa nói xong thì bỗng nhiên ôm lấy mặt rồi chạy về hướng xa xa.
Mộ Dung Thiên đưa tay ra tính giữ nàng lại, nhưng cuối cùng cũng thu tay về.
Hắn còn tư cách gì để giữ nàng lại bên cạnh nữa đây?
- Chúng ta đi thôi!
Tân Địch Á thất hồn lạc phách nâng đỡ Mâu Cơ cũng đang như một cái xác không hồn, rồi cùng nhau tiến về phía có Phi Hành quân đoàn đang chờ đợi họ.
Lúc này họ chỉ muốn rời khỏi cái nơi thương tâm này và không bao giờ gặp lại nam tử đã khiến người ta tan nát cõi lòng kia.
Đột nhiên có một đội lang kỵ binh xông ra, chúng áng giữ trước mặt hai nàng, rồi gã tướng lĩnh dẫn đầu lên tiếng:
- Thật xin lỗi, vị tiểu thư kia thì có thể đi được, nhưng nhị vị đây thì không được!
Khắc Lý Tư Đế nhận ra gã. Gã chính là tướng quân phụ trách nhiệm vụ tấn công khu khách quý, tên là Bội Đốn. Ở trong quân Tây Bắc, gã cũng là một tướng quân quan trọng có tiếng.
Mộ Dung Thiên trầm giọng thốt:
- Để cho họ đi!
Bội Đốn khẽ nhíu mày:
- Họ có thân phận đặc biệt, giữ họ lại sẽ có chỗ hữu dụng cho chúng ta sau này. Nếu ngài và họ đã....
Ánh mắt của Mộ Dung Thiên chợt lóe hàn quang, hắn lạnh lùng cắt ngang:
- Ta lập lại một lần nữa, để cho họ đi!
Bội Đốn thấy vậy thì khẽ rùng mình. Tuy rằng Mộ Dung Thiên vẫn chưa gia nhập vào phe Tây Bắc, vốn không thể kể là cấp trên của gã, nhưng gã cũng không dám làm trái mệnh lệnh của hắn.
Bởi vì gã nhớ đến sự tích đáng sợ của nam tử này, hắn đã có thể một mình giết hết hơn mười vạn người, lại cũng có thể bày ra màn kịch khiến cho bộ hạ tử thương vô số chẳng kém chiến dịch tại Phật Lạc Lý Tư chút nào. Với thủ đoạn của hắn, nếu muốn giết chết mình, e rằng chỉ dễ như đạp chết một con kiến mà thôi.
Tuy nhiên, địa vị của Bội Đốn ở trong quân đội Tây Bắc lại không thấp, gã không phải là hạng người chưa thấy đối phương rút đao thì đã hoảng sợ, thế nhưng khi đứng trước mặt một tên cuồng ma giết người không chớp mắt như Mộ Dung Thiên thì gã đúng là rất khiếp đảm.
Khắc Lý Tư Đế vội xen vào:
- Bỏ qua đi Bội Đốn, hãy để nhị vị tiểu thư đó đi đi. Dù sao thì Đan Ni Tư đại nhân cũng là người trọng nghĩa, chúng ta không nên khiến hắn khó xử.
Trên thực tế, người đang bị khó xử không phải là Mộ Dung Thiên, mà là Bội Đốn. Từ trong lời nói kiên quyết của Mộ Dung Thiên, gã đã biết rằng nếu mình không để cho hai nữ nhân kia đi, vậy thì một ngày nào đó hắn sẽ báo thù lên người gã, hoặc giả cũng rất có thể máu tươi của gã cũng sẽ đổ ra tại chỗ luôn ấy chứ, nhưng chỉ vì gã đã lớn tiếng nói cứng ở trước mặt bộ hạ, nếu như khuất phục thì thật là mất mặt.
Giờ đây đã có Khắc Lý Tư Đế giải vây, đúng là dịp tốt để gã hạ đài, bởi vì nàng Sa tộc mỹ nữ này dù sao cũng là cấp trên của gã, tuy không trực tiếp cai quản gã, nhưng cứ dựa theo quy chế của quân đội thì nếu gã nghe theo mệnh lệnh của nàng cũng không có gì đáng trách. Do đó mà Bội Đốn liền tỏ ra biết thời thế và thốt:
- Vậy được lắm, cứ y theo lời của Khắc Lý Tư Đế đại nhân là xong.
Nói rồi, gã liền vung tay lên, đội lang kỵ binh lập tức rẽ ra hai bên và nhường ra một khoảng trống.
Tân Địch Á quay lại nhìn Mộ Dung Thiên thật lâu, sau đó không nói gì nữa mà bỏ đi luôn.
Khắc Lý Tư Đế mỉm cười đắc ý. Nàng là một trong số những người thuộc cánh quân chi viện đầu tiên đặt chân lên Tát La, nên nàng biết rõ Mộ Dung Thiên đáng sợ tới dường nào.
Mỗi lần nghĩ tới việc đối mặt với hắn ở trên sa trường, lúc nào tim nàng cũng đập thật nhanh, bởi vì tuy nàng là người rất tự tin với bản thân, nhưng khi ở trước mặt Mộ Dung Thiên thì lại như bị áp chế bởi một hòn núi lớn, hoàn toàn không nắm được một phần thắng trong tay.
Vậy mà hôm nay, rốt cuộc bậc kỳ tài thống soái đã đứng về phía Tây Bắc, điều đó khiến cho nàng như trút được tảng đá lớn ở trong lòng, nhất thời cảm thấy cả người đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
- Đại nhân, chúng ta đi thôi chứ?
Nếu như không có gì xảy ra, có lẽ lúc này cuộc chiến cũng đã kết thúc rồi mới phải, nhưng bây giờ vẫn chưa là thời khắc chúc mừng, bởi vì binh biến tại Mễ Kỳ Tư chỉ mới là mở màn mà thôi. Những màn hấp dẫn còn ở phía sau rất nhiều.
Mộ Dung Thiên gạt phăng cánh tay của Khắc Lý Tư Đế ra, rồi nói:
- Ngươi đi trước đi, hãy để ta một mình yên tĩnh.
Khắc Lý Tư Đế không hề để tâm, vừa rồi hắn đã làm một quyết định rất gian nan. Giữa quyền lực và thân tình, phải bỏ đi một, nỗi thống khổ đó không phải người thường có thể chịu đựng được.
Khắc Lý Tư Đế nháy mắt ra hiệu cho đám người của Bội Đốn, rồi mọi người kéo nhau bỏ đi hết.
Mộ Dung Thiên lẳng lặng đi vào Lăng Ba tiểu trúc. Nơi đây là nhà của hắn, tất cả mọi thứ đều rất quen thuộc, hoa cảnh và ánh trăng, con đường đá cuội, cùng với đình đài tiểu tạ, bàn đá ghế gỗ, vv....tất cả đều từng lưu lại những hồi ức tốt đẹp giữa hắn và Mâu Cơ, Tân Địch Á, Lộ Thiến, vv....
Nhưng mái nhà ấm cúng hôm nay tuy còn, mà người thì đã đi xa, chỉ còn lại ngôi phủ đệ trống vắng lạnh lẽo, và không còn sinh khí của ngày xưa nữa. Những dòng suối nhỏ chảy tí tách, giờ đây dường như đã biến thành những dòng nước chết.
Tân Địch Á đã đi, Mâu Cơ đã đi, thậm chí ngay cả một người lâu nay vẫn luôn dịu dàng và rất nghe lời mình như Lộ Thiến cũng đã bỏ đi, có phải là hắn đã bị người thân xa lánh rồi không?
Mộ Dung Thiên cảm nhận được sự cô độc mà từ trước tới nay chưa từng có, tựa như nỗi cô độc khi hắn vừa mới đến Thần Phong đại lục vậy, đối diện với một thế giới hoàn toàn xa lạ.
- Gâu!
Từ ngoài cửa chợt vang lên tiếng chó sủa, Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn lại, thì ra là Tật Phong.
Nguyên bản nó vẫn theo sát bên cạnh Lộ Thiến, không biết từ lúc nào nó đã trở về đây.
Giữa Lộ Thiến và Mộ Dung Thiên, cuối cùng con chó nhỏ này đã chọn lựa Mộ Dung Thiên.
- Anh bạn, cuối cùng cũng chỉ còn mày và tao.
Mộ Dung Thiên vui mừng cúi xuống ôm lấy nó, rồi đưa tay vuốt ve chiếc đầu nhỏ bé của nó.
- Gâu gâu!
Tật Phong lại sủa lên hai tiếng, ý bảo là: "Ta đã nói rồi, vĩnh viễn sẽ bầu bạn ở bên cạnh chủ nhân."
Huyết kế sủng vật và chủ nhân vốn có tâm linh tương thông, vì vậy mà Tật Phong cũng hiểu được sự thống khổ của Mộ Dung Thiên khi phải đưa ra một quyết định không thể trốn tránh được. Nó là một con tiểu sủng vật trung thành, chỉ biết đi theo chủ nhân là tốt, mặc kệ hắn đúng hay sai.
- Hối hận rồi à?
Đột nhiên có một thanh âm từ sau lưng vang lên, điều đó nhắc nhở cho Mộ Dung Thiên biết, ngoài Tật Phong ra, còn có một người khác cũng không bỏ rơi hắn.
Nàng mỹ nữ đạo tặc Lăng Đế Tư lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng Mộ Dung Thiên, rồi nhẹ giọng nói:
- Phải quyết định như vậy, đối với ai cũng đều rất thống khổ.
Mộ Dung Thiên trầm mặc một lát rồi hỏi:
- Ta làm như vậy là đúng hay sai?
Lăng Đế Tư không trả lời, vì cùng là một câu hỏi, nhưng nếu đứng ở những khía cạnh khác nhau để nhìn thì sẽ có những câu trả lời khác nhau.
Tỷ như Mộ Dung Thiên vậy, hắn đang đi trên một con đường tàn khốc không lối về, cho dù có sai thì cũng không thể quay đầu lại nữa rồi.
Điều mà Lăng Đế Tư có thể làm là đứng sau lưng hắn, thầm lặng hỗ trợ hắn.
Về phần đúng hay sai, hãy để cho lịch sử và hậu nhân phán xét.
Mộ Dung Thiên ngẩng đầu lên, để mặc cho nước mưa tạt vào mặt mình.
Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, và cũng biết cái ngày này sẽ đến, nhưng khi nó đã đến thì tại sao lại đau đớn như vậy, đau như hứng phải một quả chùy vào tim vậy?
Khắc Lý Tư Đế mỉm cười nói:
- Đan Ni Tư đại nhân, phu nhân của ngài xem ra không mấy thân thiện thì phải?
Tân Địch Á và Mâu Cơ nghe vậy thì cả kinh, một lúc sau Mâu Cơ mới lên tiếng hỏi:
- Quỷ mặt đen, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tuy Tân Địch Á không lên tiếng hỏi, nhưng trong đôi mắt đẹp của nàng cũng tràn ngập thắc mắc.
Mộ Dung Thiên vẫn yên lặng không nói gì. Kỳ thật, hắn cũng không biết làm sao để đối mặt với hai nàng, vì vậy nên mới để Khắc Lý Tư Đế đi theo bên cạnh, và để nàng giải thích mọi việc thì tốt hơn.
- Đơn giản lắm thôi!
Khắc Lý Tư Đế vẫn mỉm cười đầy quyến rũ như trước, tựa như là vừa mới thắng trận vậy, sau đó nàng nói tiếp:
- Đan Ni Tư đại nhân là một bậc kỳ tài trăm năm khó gặp, trong lòng ôm hoài bão lớn lao mà các người khó có thể tưởng tượng ra nổi, vậy thì làm sao hắn có thể bó mình để phục vụ cho một quốc gia nhỏ bé như Tát La được? Chỉ có Tây Bắc chúng ta mới có thể cung cấp đầy đủ điều kiện cho hắn để thực hiện lý tưởng to lớn của mình mà thôi.
Cả hai nàng đều hiểu được ý tứ của Khắc Lý Tư Đế, nhưng họ không thể tin được.
Thế rồi Mâu Cơ tức giận quát lên:
- Yêu nữ, nói bậy! Quỷ mặt đen không phải là loại người như thế, ngươi chỉ nói bậy thôi! Quỷ mặt đen, ngươi mau nói cho ta biết, là ả đã nói bậy, đúng không?
Họ muốn trượng phu của mình có thể cho mình một giải thích ổn thỏa, nhưng thủy chung Mộ Dung Thiên vẫn không lên tiếng, vì vậy mà cõi lòng của cả hai nàng đều từ từ lạnh buốt dần.
- Ngươi điên rồi à? Sao ngươi có thể làm như vậy chứ? Phụ thân và mọi người tại Tát La đều đối tốt với ngươi kia mà?
Mâu Cơ nổi giận mắng một tràng, sau đó nàng lại cắn răng nói:
- Yêu nữ kia, nhất định là ngươi rồi. Ngươi đã mê hoặc hắn phải không?
Mâu Cơ không thể nào tiếp thu được sự thật này, nàng rút cốt tiên ra rồi quất sang phía Khắc Lý Tư Đế.
Thế nhưng cốt tiên chưa kịp rơi xuống người Khắc Lý Tư Đế thì đã bị một cánh tay ngăn lại. Cánh tay đó đang được một bộ chiến giáp bảo vệ, Mâu Cơ rất quen thuộc với nó, bởi vì nó chính là bộ chiến giáp mà nàng đã lấy từ trong bảo khố của phụ thân mà tặng cho tình lang.
Bộ chiến giáp đó chính là Chúc Phúc chiến giáp, Mâu Cơ mong rằng chủ nhân của chiến giáp, và cũng tức là tình lang của mình sẽ được ông trời chúc phúc cho.
Nhưng mà lúc này....
- Dừng tay, buông!
- Tại sao? Tại sao? Tại sao.....
Nước mắt của Mâu Cơ tuôn trào như suối, đồng thời không ngừng lên tiếng chất vấn hắn.
Nàng đối với hắn thâm tình như vậy, không tiếc vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng hôm nay đổi lại chỉ là một sự phản bội đầy vô tình.
Nhưng hắn không chỉ phản bội lại tình yêu của nàng, mà còn phản bội cả Tát La, phản bội lại sự kỳ vọng của quốc dân của Tát La.
Nàng rất mong là Mộ Dung Thiên đã bị tà thuật của yêu nữ kia khống chế, làm hắn mất đi lý trí, như vậy thì nàng mới có thể tha thứ cho hắn được, nhưng lúc này xem ra thần trí của hắn đang cực kỳ tỉnh táo, nhãn thần trong vút, chỉ là có thêm vài phần lạnh lùng mà thôi.
- Lý do đúng như lời của Khắc Lý Tư Đế vậy.
Mộ Dung Thiên nhàn nhạt trả lời.
Lý do của hắn đã khiến cho trái tim của Tân Địch Á lạnh buốt, nàng Băng sơn mỹ nữ khẽ cắn môi, rồi hỏi:
- Cũng vì lẽ đó mà chàng sẵn sàng hy sinh con dân của mình, hy sinh bằng hữu, chiến hữu, và thậm chí là cả thân nhân nữa?
- Phải!
Lời nói của Mộ Dung Thiên hoàn toàn không có chút tình cảm nào:
- Ở Tát La, bất luận ta có cố gắng đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là một con cờ nhỏ bé, vĩnh viễn không thể nắm được mệnh vận của mình. Ta không cam lòng! Nhưng cũng may, từ giờ trở đi sẽ không còn như vậy nữa!
Thanh âm của Tân Địch Á run lên:
- Vì quyền thế và lực lượng, chàng có thể bỏ mặc tất cả?
Mộ Dung Thiên siết chặt nắm tay:
- Không sai, ta phải nắm giữ mệnh vận của mình, dù cho có phải bước qua thi thể của người chí thân!
Câu trả lời kiên định không chút do dự của hắn đã khiến cho trái tim của Tân Địch Á hoàn toàn lạnh giá. Nàng nhìn Mộ Dung Thiên, hắn là một nam tử tuy bề ngoài háo sắc dâm đãng, nhưng trên thực tế lại rất ôn hòa và thiện lương. Nhưng không ngờ giờ đây hắn đã biến thành một kẻ hoàn toàn xa lạ, nàng không thể tin được người đó lại chính là trượng phu của mình.
Nàng chỉ hy vọng nam tử ở trước mắt đây là do kẻ khác hóa trang thành, thế nhưng người Tây Bắc tuy tàn bạo, nhưng họ lại không đê tiện như vậy. Huống chi, tuy tính tính của hắn đã biến thành xa lạ, nhưng thần thái, động tác, và mọi tập quán đều là những thứ mà Tân Địch Á rất quen thuộc, không ai có thể giả mạo được.
Khắc Lý Tư Đế tựa sát vào bên người Mộ Dung Thiên, một tay khoác lấy tay hắn, rồi cười nói:
- Xem các người kìa, thân làm thê tử của Đan Ni Tư đại nhân, nhưng lại không biết hắn khổ cực ở trên chiến trường như thế nào, làm sao các người có thể chia sẻ gánh nặng với hắn, chia sẻ đau khổ và sự khó nhọc với hắn đây? Người mà Đan Ni Tư đại nhân cần chính là loại nữ nhân có thể trở thành cánh tay đắc lực của hắn như chúng ta đây.
Mộ Dung Thiên không hề đẩy Khắc Lý Tư Đế ra, mà để nàng tùy ý khoác tay lên người mình.
Tân Địch Á nghe vậy thì hít sâu một hơi. Không sai, điều duy nhất mà họ có thể làm là đứng sau lưng hắn, nấu những bữa ăn ngon miệng cho hắn, hoặc giả giúp hắn kỳ cọ tắm rửa, và chờ hắn trở về từ chiến trường mà thôi.
Mộ Dung Thiên trầm giọng nói:
- Ta chỉ muốn hỏi một câu, các người có nguyện ý theo ta hay không?
Khuôn mặt của Tân Địch Á buồn vời vợi, nhưng kiên quyết lắc đầu.
- Vậy thì tất cả kết thúc ở đây.
Lời nói quyết liệt và quá vô tình của Mộ Dung Thiên khiến cho khuôn mặt của Mâu Cơ trắng bệch, nàng lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa thì té ngã xuống đất luôn. Tân Địch Á phải vươn tay ra đỡ lấy nàng thì mới không ngã được.
Mộ Dung Thiên chuyển ánh mắt sang phía Lộ Thiến đang ngồi khóc dưới đất, rồi nói:
- Tiểu Lộ, muội sang đây!
Lộ Thiến ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm đầy lệ:
- La Địch ca ca, tại sao huynh lại làm vậy? Tại sao chứ?
Lộ Thiến không hiểu gì về chính trị, nàng chỉ biết Sơn Mỗ đại thúc là một người rất tốt. Nàng không hiểu tại sao Mộ Dung Thiên lại muốn giết ông ta.
Trong âm mưu lần này, có bao nhiêu người tốt như Sơn Mỗ đại thúc ở trong thành đã bị hại chết?
Mộ Dung Thiên không nói gì, vì hắn không thể trả lời câu hỏi đó của nàng, chí ít thì đối với một nữ nhân đơn thuần như Lộ Thiến, bất cứ lý do phức tạp gì hay là lời lẽ ngụy biện gì cũng đều vô dụng thôi.
- Không, huynh không phải là La Địch ca ca, huynh không phải!
Lộ Thiến vừa nói xong thì bỗng nhiên ôm lấy mặt rồi chạy về hướng xa xa.
Mộ Dung Thiên đưa tay ra tính giữ nàng lại, nhưng cuối cùng cũng thu tay về.
Hắn còn tư cách gì để giữ nàng lại bên cạnh nữa đây?
- Chúng ta đi thôi!
Tân Địch Á thất hồn lạc phách nâng đỡ Mâu Cơ cũng đang như một cái xác không hồn, rồi cùng nhau tiến về phía có Phi Hành quân đoàn đang chờ đợi họ.
Lúc này họ chỉ muốn rời khỏi cái nơi thương tâm này và không bao giờ gặp lại nam tử đã khiến người ta tan nát cõi lòng kia.
Đột nhiên có một đội lang kỵ binh xông ra, chúng áng giữ trước mặt hai nàng, rồi gã tướng lĩnh dẫn đầu lên tiếng:
- Thật xin lỗi, vị tiểu thư kia thì có thể đi được, nhưng nhị vị đây thì không được!
Khắc Lý Tư Đế nhận ra gã. Gã chính là tướng quân phụ trách nhiệm vụ tấn công khu khách quý, tên là Bội Đốn. Ở trong quân Tây Bắc, gã cũng là một tướng quân quan trọng có tiếng.
Mộ Dung Thiên trầm giọng thốt:
- Để cho họ đi!
Bội Đốn khẽ nhíu mày:
- Họ có thân phận đặc biệt, giữ họ lại sẽ có chỗ hữu dụng cho chúng ta sau này. Nếu ngài và họ đã....
Ánh mắt của Mộ Dung Thiên chợt lóe hàn quang, hắn lạnh lùng cắt ngang:
- Ta lập lại một lần nữa, để cho họ đi!
Bội Đốn thấy vậy thì khẽ rùng mình. Tuy rằng Mộ Dung Thiên vẫn chưa gia nhập vào phe Tây Bắc, vốn không thể kể là cấp trên của gã, nhưng gã cũng không dám làm trái mệnh lệnh của hắn.
Bởi vì gã nhớ đến sự tích đáng sợ của nam tử này, hắn đã có thể một mình giết hết hơn mười vạn người, lại cũng có thể bày ra màn kịch khiến cho bộ hạ tử thương vô số chẳng kém chiến dịch tại Phật Lạc Lý Tư chút nào. Với thủ đoạn của hắn, nếu muốn giết chết mình, e rằng chỉ dễ như đạp chết một con kiến mà thôi.
Tuy nhiên, địa vị của Bội Đốn ở trong quân đội Tây Bắc lại không thấp, gã không phải là hạng người chưa thấy đối phương rút đao thì đã hoảng sợ, thế nhưng khi đứng trước mặt một tên cuồng ma giết người không chớp mắt như Mộ Dung Thiên thì gã đúng là rất khiếp đảm.
Khắc Lý Tư Đế vội xen vào:
- Bỏ qua đi Bội Đốn, hãy để nhị vị tiểu thư đó đi đi. Dù sao thì Đan Ni Tư đại nhân cũng là người trọng nghĩa, chúng ta không nên khiến hắn khó xử.
Trên thực tế, người đang bị khó xử không phải là Mộ Dung Thiên, mà là Bội Đốn. Từ trong lời nói kiên quyết của Mộ Dung Thiên, gã đã biết rằng nếu mình không để cho hai nữ nhân kia đi, vậy thì một ngày nào đó hắn sẽ báo thù lên người gã, hoặc giả cũng rất có thể máu tươi của gã cũng sẽ đổ ra tại chỗ luôn ấy chứ, nhưng chỉ vì gã đã lớn tiếng nói cứng ở trước mặt bộ hạ, nếu như khuất phục thì thật là mất mặt.
Giờ đây đã có Khắc Lý Tư Đế giải vây, đúng là dịp tốt để gã hạ đài, bởi vì nàng Sa tộc mỹ nữ này dù sao cũng là cấp trên của gã, tuy không trực tiếp cai quản gã, nhưng cứ dựa theo quy chế của quân đội thì nếu gã nghe theo mệnh lệnh của nàng cũng không có gì đáng trách. Do đó mà Bội Đốn liền tỏ ra biết thời thế và thốt:
- Vậy được lắm, cứ y theo lời của Khắc Lý Tư Đế đại nhân là xong.
Nói rồi, gã liền vung tay lên, đội lang kỵ binh lập tức rẽ ra hai bên và nhường ra một khoảng trống.
Tân Địch Á quay lại nhìn Mộ Dung Thiên thật lâu, sau đó không nói gì nữa mà bỏ đi luôn.
Khắc Lý Tư Đế mỉm cười đắc ý. Nàng là một trong số những người thuộc cánh quân chi viện đầu tiên đặt chân lên Tát La, nên nàng biết rõ Mộ Dung Thiên đáng sợ tới dường nào.
Mỗi lần nghĩ tới việc đối mặt với hắn ở trên sa trường, lúc nào tim nàng cũng đập thật nhanh, bởi vì tuy nàng là người rất tự tin với bản thân, nhưng khi ở trước mặt Mộ Dung Thiên thì lại như bị áp chế bởi một hòn núi lớn, hoàn toàn không nắm được một phần thắng trong tay.
Vậy mà hôm nay, rốt cuộc bậc kỳ tài thống soái đã đứng về phía Tây Bắc, điều đó khiến cho nàng như trút được tảng đá lớn ở trong lòng, nhất thời cảm thấy cả người đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
- Đại nhân, chúng ta đi thôi chứ?
Nếu như không có gì xảy ra, có lẽ lúc này cuộc chiến cũng đã kết thúc rồi mới phải, nhưng bây giờ vẫn chưa là thời khắc chúc mừng, bởi vì binh biến tại Mễ Kỳ Tư chỉ mới là mở màn mà thôi. Những màn hấp dẫn còn ở phía sau rất nhiều.
Mộ Dung Thiên gạt phăng cánh tay của Khắc Lý Tư Đế ra, rồi nói:
- Ngươi đi trước đi, hãy để ta một mình yên tĩnh.
Khắc Lý Tư Đế không hề để tâm, vừa rồi hắn đã làm một quyết định rất gian nan. Giữa quyền lực và thân tình, phải bỏ đi một, nỗi thống khổ đó không phải người thường có thể chịu đựng được.
Khắc Lý Tư Đế nháy mắt ra hiệu cho đám người của Bội Đốn, rồi mọi người kéo nhau bỏ đi hết.
Mộ Dung Thiên lẳng lặng đi vào Lăng Ba tiểu trúc. Nơi đây là nhà của hắn, tất cả mọi thứ đều rất quen thuộc, hoa cảnh và ánh trăng, con đường đá cuội, cùng với đình đài tiểu tạ, bàn đá ghế gỗ, vv....tất cả đều từng lưu lại những hồi ức tốt đẹp giữa hắn và Mâu Cơ, Tân Địch Á, Lộ Thiến, vv....
Nhưng mái nhà ấm cúng hôm nay tuy còn, mà người thì đã đi xa, chỉ còn lại ngôi phủ đệ trống vắng lạnh lẽo, và không còn sinh khí của ngày xưa nữa. Những dòng suối nhỏ chảy tí tách, giờ đây dường như đã biến thành những dòng nước chết.
Tân Địch Á đã đi, Mâu Cơ đã đi, thậm chí ngay cả một người lâu nay vẫn luôn dịu dàng và rất nghe lời mình như Lộ Thiến cũng đã bỏ đi, có phải là hắn đã bị người thân xa lánh rồi không?
Mộ Dung Thiên cảm nhận được sự cô độc mà từ trước tới nay chưa từng có, tựa như nỗi cô độc khi hắn vừa mới đến Thần Phong đại lục vậy, đối diện với một thế giới hoàn toàn xa lạ.
- Gâu!
Từ ngoài cửa chợt vang lên tiếng chó sủa, Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn lại, thì ra là Tật Phong.
Nguyên bản nó vẫn theo sát bên cạnh Lộ Thiến, không biết từ lúc nào nó đã trở về đây.
Giữa Lộ Thiến và Mộ Dung Thiên, cuối cùng con chó nhỏ này đã chọn lựa Mộ Dung Thiên.
- Anh bạn, cuối cùng cũng chỉ còn mày và tao.
Mộ Dung Thiên vui mừng cúi xuống ôm lấy nó, rồi đưa tay vuốt ve chiếc đầu nhỏ bé của nó.
- Gâu gâu!
Tật Phong lại sủa lên hai tiếng, ý bảo là: "Ta đã nói rồi, vĩnh viễn sẽ bầu bạn ở bên cạnh chủ nhân."
Huyết kế sủng vật và chủ nhân vốn có tâm linh tương thông, vì vậy mà Tật Phong cũng hiểu được sự thống khổ của Mộ Dung Thiên khi phải đưa ra một quyết định không thể trốn tránh được. Nó là một con tiểu sủng vật trung thành, chỉ biết đi theo chủ nhân là tốt, mặc kệ hắn đúng hay sai.
- Hối hận rồi à?
Đột nhiên có một thanh âm từ sau lưng vang lên, điều đó nhắc nhở cho Mộ Dung Thiên biết, ngoài Tật Phong ra, còn có một người khác cũng không bỏ rơi hắn.
Nàng mỹ nữ đạo tặc Lăng Đế Tư lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng Mộ Dung Thiên, rồi nhẹ giọng nói:
- Phải quyết định như vậy, đối với ai cũng đều rất thống khổ.
Mộ Dung Thiên trầm mặc một lát rồi hỏi:
- Ta làm như vậy là đúng hay sai?
Lăng Đế Tư không trả lời, vì cùng là một câu hỏi, nhưng nếu đứng ở những khía cạnh khác nhau để nhìn thì sẽ có những câu trả lời khác nhau.
Tỷ như Mộ Dung Thiên vậy, hắn đang đi trên một con đường tàn khốc không lối về, cho dù có sai thì cũng không thể quay đầu lại nữa rồi.
Điều mà Lăng Đế Tư có thể làm là đứng sau lưng hắn, thầm lặng hỗ trợ hắn.
Về phần đúng hay sai, hãy để cho lịch sử và hậu nhân phán xét.
Mộ Dung Thiên ngẩng đầu lên, để mặc cho nước mưa tạt vào mặt mình.
Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, và cũng biết cái ngày này sẽ đến, nhưng khi nó đã đến thì tại sao lại đau đớn như vậy, đau như hứng phải một quả chùy vào tim vậy?
/431
|