"Cuồng Bạo dong binh đoàn?" Mộ Dung Thiên đã từng nghe qua danh từ này. Dong binh là một loại chức nghiệp tương đối đặc biệt, họ có thể bao gồm hầu hết các chức nghiệp như chiến sĩ, pháp sư, đạo tặc, cung tiễn thủ, kết giới sư, kỵ sĩ, mục sư, phù chú sư, v..vv...bất cứ loại chức nghiệp nào thuộc về chiến đấu cũng đều có đủ. Bọn họ ngoài việc nhận tiền lương hàng tháng của các chiến chức giả ra thì còn có thể nhận thêm nhiệm vụ của Dong Binh công hội như là tiêu trừ những con ma thú biến dị còn sót lại sau lần bạo động, hoặc là tiêu diệt những con ma thú cường đại mà lực lượng trong thành không thể tiêu diệt, có thể gây nguy hại cho những chiến chức giả dựa vào chiến đấu để luyện cấp của thành. Tóm lại, một khi nhân tộc tại Thần Phong đại lục này còn chưa thể tăng cường tổng thể lực lượng của mình thì về cơ bản, mọi chuyện đều do dong binh ra mặt giải quyết. Công tác của họ chỉ có mỗi việc là chiến đấu với ma thú mà thôi. Cũng bởi vì lẽ đó mà dong binh là một chức nghiệp rất được người ta kính nể, niềm vinh quang đó cũng giống y như của các chiến sĩ đấu tranh vì quốc gia tại địa cầu vậy. Ma pháp sư được người người tôn kính là vì chức nghiệp và địa vị tôn quý của họ, còn dong binh được người ta tôn tính là vì tâm huyết, dũng khí và sự cống hiến vĩ đại của họ.
Bởi vì họ phải chiến đấu với ma thú quanh năm, chẳng những vậy mà còn toàn là những loại cực kỳ lợi hại, một dong binh có khi lại không đủ sức ứng phó, do đó, dong binh đoàn mới ra đời. Họ được hợp thành từ hai người trở lên, có khi là vài người, có khi là hơn mười người, trăm người; thậm chí, dong binh đoàn có khi lại còn đạt đến tầm mức quốc gia là có hơn ngàn người nữa. Những điều này cũng không có gì bất ngờ cả, tuy nhiên, số lượng thành viên của dong binh đoàn hầu như không hề thay đổi, bởi vì chỉ có vậy thì họ mới đạt được sự phối hợp ăn ý mà gia tăng thực lực của đoàn. Nếu như trong một đoàn có người cũ ra đi và người mới gia nhập để thay thế, vậy thì họ sẽ mất đi sự phối hợp nhuần nhuyễn vốn có. Nếu như giữa các thành viên có điều gì mâu thuẫn hay nảy sinh tranh chấp, đến khi hợp tác không được ăn khớp thì chỉ e họ sẽ tự rước họa vào thân, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Do đó, quan hệ của các thành viên chung một đoàn thường là rất tốt, chứ không có bất hòa.
Chỉ có điều, không biết tại sao Cuồng Bạo dong binh đoàn này lại xuất hiện tại Cách Lâm trấn nhỉ. Mộ Dung Thiên cảm thấy điều này rất khó hiểu.
Hiện tại, tửu điếm không cần kinh doanh nữa vì tất cả chỗ ngồi đã có đầy khách. Họ vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của Cuồng Bạo dong binh đoàn mà không dám gọi thức ăn, tránh gây ra những tiếng động khó nghe mà thất lễ với các khách quý. Tóm lại, đây là một cơ hội hiếm có nên phải khéo tận dụng. Cách đây không lâu, tiểu trấn này đã từng hân hạnh được đón tiếp thiếu chủ của A Nhĩ Pháp gia tộc là kỵ sĩ Lý Ngang, rồi kế đến là mỹ nữ đạo tặc Lăng Đế Tư. Hai người này đều là những học viên đắc ý của Tát Á Da Lộ Ma Võ học viện. Không hiểu hà cớ gì mà trong thời gian gần đây, Cách Lâm trấn lại có nhiều vinh dự đến như thế, toàn là được tiếp đón những khách nhân tôn quý không thôi.
Lệ Toa và Lạc Na cũng được nhàn nhã chẳng phải làm gì. Hai nàng hiện đang ngồi sau quầy rượu để nghe gã chiến sĩ tóc hung kể lại chuyện mạo hiểm của gã. Tiểu Á thì đang bay lượn trên cao giúp vui, còn Tư Tư thì không bay được, nó chỉ có thể đứng trên vai Lệ Toa và cố hết sức giơ hai cánh tay thật cao. Chỉ tiếc là nó quá lùn nên không thể nhìn thấy được gì cả, thế là cứ cuống quýt đi qua đi lại trông rất tức cười.
Thấy Mộ Dung Thiên trở về, Lệ Toa rất hưng phấn, gọi:
- La Địch tiên sinh, ngươi xem kìa, những người đó là Cuồng Bạo dong binh đoàn đấy.
Còn khuôn mặt của Lạc Na thì đang tươi cười hớn hở và tỏ vẻ rất sùng bái, nàng nói:
- Thật khó có thể tin được bọn họ lại đến Cách Lâm trấn này nhỉ.
Lúc này, hai nàng tựa như những cô gái tại địa cầu khi gặp được thần tượng của mình vậy, còn "Cuồng Bạo dong binh đoàn" thì quả đúng là thần tượng của rất nhiều người tại Thần Phong đại lục này. Mà tại đây thì lại không có công nghệ thông tin tối tân như ở địa cầu nên tất cả mọi thông tin đều bị bế tắc. Phương pháp duy nhất để họ cập nhật thông tin là nhờ vào các thông tín thuật sĩ mỗi ngày xuất ra linh lực điểu, cho chúng mang theo những ống ma pháp và bay đến các trạm thông tin tại những thành thị lớn, sau đó bỏ đạo cụ thuộc Quang hệ có chứa hình ảnh của nơi đó vào ống rồi mang về. Nhờ thế mà mọi người mới có thể biết được mọi diễn biến của thế giới bên ngoài.
Và "Cuồng Bạo dong binh đoàn" thì lại xuất hiện ở trong đạo cụ hình ảnh thuộc Quang hệ rất thường, nên họ trở thành thần tượng của rất nhiều người cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Lệ Toa khấp khởi nói:
- La Địch tiên sinh, ngươi vốn đến từ một địa phương xa xôi, mà công cụ thông tin ở nơi đó lại bị hư lâu ngày nên chắc là chưa nghe nói đến họ nhỉ. Vậy để ta kể cho ngươi nghe nhé.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, có biết thêm đôi điều về họ cũng không có hại gì. Chắc chắn là bọn họ không phải vô duyên vô cớ mà chạy đến một địa phương hẻo lánh như Cách Lâm trấn này rồi. Vì thế nên hắn nói ngay:
- Được, ta cũng đang rất muốn nghe đây!
- Người chiến sĩ tóc hung và mang thanh kiếm lớn kia có tên gọi là Tạp Tháp, lực lượng của gã rất hùng mạnh. cũng bởi vì gã rất thích dùng sức mạnh để chọi thẳng với ma thú nên được xưng là "Bạo Lực chiến sĩ".
Rồi Lạc Na lại hạ giọng bổ sung thêm một câu:
- Người này rất thích khoe khoang, hì hì.
Mộ Dung Thiên gật gật đầu tán thành. Dù nàng không nói thì hắn cũng nhận ra loại người thích khoe khoang này lại không hung hăng ngạo mạn, do đó mà cũng không khiến cho hắn thấy phản cảm với gã. Trái lại, hắn còn thấy thích cái tính hào sảng của gã chiến sĩ cường tráng đó, ít ra thì hắn cũng thấy được là gã không hề có tâm cơ và dễ thân cận hơn hẳn cái tên Lý Ngang kiêu căng khó ưa kia.
Lạc Na khẽ liếc nhìn nữ cung tiễn thủ xinh đẹp đang làm điên đảo thần hồn chúng nhân kia, rồi lại nhìn thần sắc mê muội của Mộ Dung Thiên, nàng có ý tốt nhắc hắn:
- La Địch tiên sinh, ngươi ngàn vạn lần đừng có trêu chọc nữ cung tiễn thủ kia đó nhé. Nàng ta tên là Bích Dạ, có ngoại hiệu là Diễm Hạt. Đừng thấy ngoại hình lả lướt của nàng như thế mà ham hố, đã có nhiều nam nhân từng vô lễ với nàng và đã bị giáo huấn cả rồi đấy.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thu hồi ánh mắt đang rơi trên cặp đùi trắng như tuyết của Bích Dạ lại, rồi hỏi với giọng đầy thắc mắc:
- Thật à?
Tuy rằng hắn đối với Bích Dạ chẳng có ý đồ gì, nhưng nhìn điệu bộ dâm đãng của nàng thế kia thì hắn lại đâm ra nghi ngờ lời cảnh giác của Lạc Na.
- Thật!
Lệ Toa ngắt lời hắn, rồi cũng hạ thấp giọng, nói:
- Tuy vẻ ngoài của nàng ta là thế, nhưng ta nghe nhiều người nói nàng ta chỉ thích nữ nhân thôi.
Vừa nghe xong lời đó, Mộ Dung Thiên suýt tí nữa là té lăn xuống ghế luôn. Thật không ngờ ở Thần Phong đại lục này mà cũng có nữ đồng [1], trong đầu hắn hình dung tới cảnh tượng hai tấm thân nõn nà không một mảnh vải che thân, quấn quýt lấy nhau rồi rên rỉ kêu la.......Nhất thời, hắn bị kích thích cho máu huyết trong người chảy rần rật, thiếu chút nữa thì máu mũi cũng phún ra thành vòi rồi.
Hai nàng thấy dáng vẻ lưu manh của Mộ Dung Thiên như thế thì cho rằng lời khuyên của mình không lọt vào tai hắn, nên chỉ đành chêm thêm một câu:
- La Địch tiên sinh, tóm lại là ngươi hãy nên cố gắng tránh càng xa nàng ta càng tốt. Nếu không thì coi chừng sẽ bị phiền toái đó.
Mộ Dung Thiên sực tỉnh lại từ cơn ảo tưởng, rồi nói rất chắc nịch:
- Ta đây là một con người chính trực, làm sao có thể hạ lưu như thế được chứ.
"Bịch, bịch!" Hai tiếng vang lên, cả Tư Ân và Mạc Lý An vừa nghe được lời ấy của hắn thì đều ngã nhào xuống đất.
Rồi hai nàng lại tiếp tục giới thiệu với hắn:
- Vị trung niên kỵ sĩ kia là Tát Na Lâm Cách, là một Bạch Ngân kỵ sĩ có cấp bậc rất cao. Còn kia là Tạp Lâm mục sư, nghe nói nàng ta chỉ mới mười một tuổi thôi. Lam Nguyệt đế quốc chúng ta không có nữ tử nào khác còn nhỏ tuổi như thế mà đã là thành viên của dong binh đoàn rồi đâu.
Cũng bởi lẽ dong binh suốt ngày phải chiến đấu với ma thú, là một chức nghiệp xuất sinh nhập tử nhiều như cơm bữa, nên nó đòi hỏi những người gia nhập phải có thực lực đạt đến một trình độ nhất định; chứ những chiến chức giả với thực lực tầm thường thì hoàn toàn không có tư cách để tham gia.
- Vị kia là phù chú sư Bố Lỗ Tư, thanh danh rất hiển hách.
Cuối cùng, hai nàng mới nhắc đến vị ma pháp sư trầm mặc kia, điều đó không phải là vì y có thực lực thấp nhất đoàn; mà trái lại, ánh mắt của Lệ Toa và Lạc Na khi nhìn đến y thì cực kỳ sùng bái, cả giọng nói cũng rất ư tôn kính:
- Vị pháp sư mặc áo bào tím kia chính là đoàn trưởng và cũng là người sáng lập ra Cuồng Bạo dong binh đoàn, tức Khẳng Đặc tiên sinh. Pháp lực của y rất cao cường, đã đạt đến cấp năm sao và lại còn thiện nghệ Băng hệ ma pháp nữa.
Băng hệ là hình thái vật chất chuyển hóa ma pháp của Thủy hệ. Nó là một loại ma pháp cao cấp nên tu luyện rất khó khăn, vả lại, người luyện còn phải có Thủy hệ nguyên tố trời cho rất cao thì mới được. Ma pháp sư thuộc cấp năm sao là một cấp rất gần với bậc "sư", chỉ có điều người ở đại lục này có thói quen dùng số lượng trăng, sao để miêu tả cấp bậc cao thấp của ma pháp sư chức nghiệp. Điều này cũng giống như các cấp bậc trong kỵ sĩ chức nghiệp, họ dùng cương thiết, thanh đồng, bạch ngân, và hoàng kim để phân biệt.
- A!
Mộ Dung Thiên thoáng chút kinh ngạc. Nghe nói ma pháp sư là một chức nghiệp được người người tôn kính, vì vậy mà hắn luôn hình dung ra hình ảnh của những người cao ngạo khó gần, thế mà không ngờ người này lại không lộ ra vẻ gì khác thường cả. Có một điều mà hắn vẫn chưa biết, đó là chức nghiệp ma pháp sư có sự đòi hỏi về mặt tự khống chế tư tưởng rất cao, vì vậy mà ngày thường các ma pháp sư phải thường xuyên giữ cho tâm tính an hòa, do đó mà họ trông có vẻ khá khiêm tốn so với những chiến chức giả khác.
Dong binh cũng chính là chiến đấu chức nghiệp có địa vị khá cao tại đại lục này, nếu không cần thiết thì họ sẽ không lui tới với giới bình dân, vì vậy nên Mộ Dung Thiên lấy làm kỳ quái, hỏi:
- Tại sao họ lại đến tửu điếm này?
Ngụ ý của hắn là bọn họ nên đến quán ăn cao cấp dành cho dũng sĩ mới đúng.
Bởi vì họ phải chiến đấu với ma thú quanh năm, chẳng những vậy mà còn toàn là những loại cực kỳ lợi hại, một dong binh có khi lại không đủ sức ứng phó, do đó, dong binh đoàn mới ra đời. Họ được hợp thành từ hai người trở lên, có khi là vài người, có khi là hơn mười người, trăm người; thậm chí, dong binh đoàn có khi lại còn đạt đến tầm mức quốc gia là có hơn ngàn người nữa. Những điều này cũng không có gì bất ngờ cả, tuy nhiên, số lượng thành viên của dong binh đoàn hầu như không hề thay đổi, bởi vì chỉ có vậy thì họ mới đạt được sự phối hợp ăn ý mà gia tăng thực lực của đoàn. Nếu như trong một đoàn có người cũ ra đi và người mới gia nhập để thay thế, vậy thì họ sẽ mất đi sự phối hợp nhuần nhuyễn vốn có. Nếu như giữa các thành viên có điều gì mâu thuẫn hay nảy sinh tranh chấp, đến khi hợp tác không được ăn khớp thì chỉ e họ sẽ tự rước họa vào thân, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Do đó, quan hệ của các thành viên chung một đoàn thường là rất tốt, chứ không có bất hòa.
Chỉ có điều, không biết tại sao Cuồng Bạo dong binh đoàn này lại xuất hiện tại Cách Lâm trấn nhỉ. Mộ Dung Thiên cảm thấy điều này rất khó hiểu.
Hiện tại, tửu điếm không cần kinh doanh nữa vì tất cả chỗ ngồi đã có đầy khách. Họ vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của Cuồng Bạo dong binh đoàn mà không dám gọi thức ăn, tránh gây ra những tiếng động khó nghe mà thất lễ với các khách quý. Tóm lại, đây là một cơ hội hiếm có nên phải khéo tận dụng. Cách đây không lâu, tiểu trấn này đã từng hân hạnh được đón tiếp thiếu chủ của A Nhĩ Pháp gia tộc là kỵ sĩ Lý Ngang, rồi kế đến là mỹ nữ đạo tặc Lăng Đế Tư. Hai người này đều là những học viên đắc ý của Tát Á Da Lộ Ma Võ học viện. Không hiểu hà cớ gì mà trong thời gian gần đây, Cách Lâm trấn lại có nhiều vinh dự đến như thế, toàn là được tiếp đón những khách nhân tôn quý không thôi.
Lệ Toa và Lạc Na cũng được nhàn nhã chẳng phải làm gì. Hai nàng hiện đang ngồi sau quầy rượu để nghe gã chiến sĩ tóc hung kể lại chuyện mạo hiểm của gã. Tiểu Á thì đang bay lượn trên cao giúp vui, còn Tư Tư thì không bay được, nó chỉ có thể đứng trên vai Lệ Toa và cố hết sức giơ hai cánh tay thật cao. Chỉ tiếc là nó quá lùn nên không thể nhìn thấy được gì cả, thế là cứ cuống quýt đi qua đi lại trông rất tức cười.
Thấy Mộ Dung Thiên trở về, Lệ Toa rất hưng phấn, gọi:
- La Địch tiên sinh, ngươi xem kìa, những người đó là Cuồng Bạo dong binh đoàn đấy.
Còn khuôn mặt của Lạc Na thì đang tươi cười hớn hở và tỏ vẻ rất sùng bái, nàng nói:
- Thật khó có thể tin được bọn họ lại đến Cách Lâm trấn này nhỉ.
Lúc này, hai nàng tựa như những cô gái tại địa cầu khi gặp được thần tượng của mình vậy, còn "Cuồng Bạo dong binh đoàn" thì quả đúng là thần tượng của rất nhiều người tại Thần Phong đại lục này. Mà tại đây thì lại không có công nghệ thông tin tối tân như ở địa cầu nên tất cả mọi thông tin đều bị bế tắc. Phương pháp duy nhất để họ cập nhật thông tin là nhờ vào các thông tín thuật sĩ mỗi ngày xuất ra linh lực điểu, cho chúng mang theo những ống ma pháp và bay đến các trạm thông tin tại những thành thị lớn, sau đó bỏ đạo cụ thuộc Quang hệ có chứa hình ảnh của nơi đó vào ống rồi mang về. Nhờ thế mà mọi người mới có thể biết được mọi diễn biến của thế giới bên ngoài.
Và "Cuồng Bạo dong binh đoàn" thì lại xuất hiện ở trong đạo cụ hình ảnh thuộc Quang hệ rất thường, nên họ trở thành thần tượng của rất nhiều người cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Lệ Toa khấp khởi nói:
- La Địch tiên sinh, ngươi vốn đến từ một địa phương xa xôi, mà công cụ thông tin ở nơi đó lại bị hư lâu ngày nên chắc là chưa nghe nói đến họ nhỉ. Vậy để ta kể cho ngươi nghe nhé.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, có biết thêm đôi điều về họ cũng không có hại gì. Chắc chắn là bọn họ không phải vô duyên vô cớ mà chạy đến một địa phương hẻo lánh như Cách Lâm trấn này rồi. Vì thế nên hắn nói ngay:
- Được, ta cũng đang rất muốn nghe đây!
- Người chiến sĩ tóc hung và mang thanh kiếm lớn kia có tên gọi là Tạp Tháp, lực lượng của gã rất hùng mạnh. cũng bởi vì gã rất thích dùng sức mạnh để chọi thẳng với ma thú nên được xưng là "Bạo Lực chiến sĩ".
Rồi Lạc Na lại hạ giọng bổ sung thêm một câu:
- Người này rất thích khoe khoang, hì hì.
Mộ Dung Thiên gật gật đầu tán thành. Dù nàng không nói thì hắn cũng nhận ra loại người thích khoe khoang này lại không hung hăng ngạo mạn, do đó mà cũng không khiến cho hắn thấy phản cảm với gã. Trái lại, hắn còn thấy thích cái tính hào sảng của gã chiến sĩ cường tráng đó, ít ra thì hắn cũng thấy được là gã không hề có tâm cơ và dễ thân cận hơn hẳn cái tên Lý Ngang kiêu căng khó ưa kia.
Lạc Na khẽ liếc nhìn nữ cung tiễn thủ xinh đẹp đang làm điên đảo thần hồn chúng nhân kia, rồi lại nhìn thần sắc mê muội của Mộ Dung Thiên, nàng có ý tốt nhắc hắn:
- La Địch tiên sinh, ngươi ngàn vạn lần đừng có trêu chọc nữ cung tiễn thủ kia đó nhé. Nàng ta tên là Bích Dạ, có ngoại hiệu là Diễm Hạt. Đừng thấy ngoại hình lả lướt của nàng như thế mà ham hố, đã có nhiều nam nhân từng vô lễ với nàng và đã bị giáo huấn cả rồi đấy.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thu hồi ánh mắt đang rơi trên cặp đùi trắng như tuyết của Bích Dạ lại, rồi hỏi với giọng đầy thắc mắc:
- Thật à?
Tuy rằng hắn đối với Bích Dạ chẳng có ý đồ gì, nhưng nhìn điệu bộ dâm đãng của nàng thế kia thì hắn lại đâm ra nghi ngờ lời cảnh giác của Lạc Na.
- Thật!
Lệ Toa ngắt lời hắn, rồi cũng hạ thấp giọng, nói:
- Tuy vẻ ngoài của nàng ta là thế, nhưng ta nghe nhiều người nói nàng ta chỉ thích nữ nhân thôi.
Vừa nghe xong lời đó, Mộ Dung Thiên suýt tí nữa là té lăn xuống ghế luôn. Thật không ngờ ở Thần Phong đại lục này mà cũng có nữ đồng [1], trong đầu hắn hình dung tới cảnh tượng hai tấm thân nõn nà không một mảnh vải che thân, quấn quýt lấy nhau rồi rên rỉ kêu la.......Nhất thời, hắn bị kích thích cho máu huyết trong người chảy rần rật, thiếu chút nữa thì máu mũi cũng phún ra thành vòi rồi.
Hai nàng thấy dáng vẻ lưu manh của Mộ Dung Thiên như thế thì cho rằng lời khuyên của mình không lọt vào tai hắn, nên chỉ đành chêm thêm một câu:
- La Địch tiên sinh, tóm lại là ngươi hãy nên cố gắng tránh càng xa nàng ta càng tốt. Nếu không thì coi chừng sẽ bị phiền toái đó.
Mộ Dung Thiên sực tỉnh lại từ cơn ảo tưởng, rồi nói rất chắc nịch:
- Ta đây là một con người chính trực, làm sao có thể hạ lưu như thế được chứ.
"Bịch, bịch!" Hai tiếng vang lên, cả Tư Ân và Mạc Lý An vừa nghe được lời ấy của hắn thì đều ngã nhào xuống đất.
Rồi hai nàng lại tiếp tục giới thiệu với hắn:
- Vị trung niên kỵ sĩ kia là Tát Na Lâm Cách, là một Bạch Ngân kỵ sĩ có cấp bậc rất cao. Còn kia là Tạp Lâm mục sư, nghe nói nàng ta chỉ mới mười một tuổi thôi. Lam Nguyệt đế quốc chúng ta không có nữ tử nào khác còn nhỏ tuổi như thế mà đã là thành viên của dong binh đoàn rồi đâu.
Cũng bởi lẽ dong binh suốt ngày phải chiến đấu với ma thú, là một chức nghiệp xuất sinh nhập tử nhiều như cơm bữa, nên nó đòi hỏi những người gia nhập phải có thực lực đạt đến một trình độ nhất định; chứ những chiến chức giả với thực lực tầm thường thì hoàn toàn không có tư cách để tham gia.
- Vị kia là phù chú sư Bố Lỗ Tư, thanh danh rất hiển hách.
Cuối cùng, hai nàng mới nhắc đến vị ma pháp sư trầm mặc kia, điều đó không phải là vì y có thực lực thấp nhất đoàn; mà trái lại, ánh mắt của Lệ Toa và Lạc Na khi nhìn đến y thì cực kỳ sùng bái, cả giọng nói cũng rất ư tôn kính:
- Vị pháp sư mặc áo bào tím kia chính là đoàn trưởng và cũng là người sáng lập ra Cuồng Bạo dong binh đoàn, tức Khẳng Đặc tiên sinh. Pháp lực của y rất cao cường, đã đạt đến cấp năm sao và lại còn thiện nghệ Băng hệ ma pháp nữa.
Băng hệ là hình thái vật chất chuyển hóa ma pháp của Thủy hệ. Nó là một loại ma pháp cao cấp nên tu luyện rất khó khăn, vả lại, người luyện còn phải có Thủy hệ nguyên tố trời cho rất cao thì mới được. Ma pháp sư thuộc cấp năm sao là một cấp rất gần với bậc "sư", chỉ có điều người ở đại lục này có thói quen dùng số lượng trăng, sao để miêu tả cấp bậc cao thấp của ma pháp sư chức nghiệp. Điều này cũng giống như các cấp bậc trong kỵ sĩ chức nghiệp, họ dùng cương thiết, thanh đồng, bạch ngân, và hoàng kim để phân biệt.
- A!
Mộ Dung Thiên thoáng chút kinh ngạc. Nghe nói ma pháp sư là một chức nghiệp được người người tôn kính, vì vậy mà hắn luôn hình dung ra hình ảnh của những người cao ngạo khó gần, thế mà không ngờ người này lại không lộ ra vẻ gì khác thường cả. Có một điều mà hắn vẫn chưa biết, đó là chức nghiệp ma pháp sư có sự đòi hỏi về mặt tự khống chế tư tưởng rất cao, vì vậy mà ngày thường các ma pháp sư phải thường xuyên giữ cho tâm tính an hòa, do đó mà họ trông có vẻ khá khiêm tốn so với những chiến chức giả khác.
Dong binh cũng chính là chiến đấu chức nghiệp có địa vị khá cao tại đại lục này, nếu không cần thiết thì họ sẽ không lui tới với giới bình dân, vì vậy nên Mộ Dung Thiên lấy làm kỳ quái, hỏi:
- Tại sao họ lại đến tửu điếm này?
Ngụ ý của hắn là bọn họ nên đến quán ăn cao cấp dành cho dũng sĩ mới đúng.
/431
|