- Ủa, ngươi đi đâu mới về thế?
Khi Mộ Dung Thiên vừa trở lại khu vực dành cho quý khách của Tạp Lợi Tư Đặc học viện thì gặp ngay Lăng Đế Tư đang lo lắng trông ngóng hắn.
- Với tình trạng hiện nay của ngươi, đi đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm, vậy mà còn đi?
Hiển nhiên Lăng Đế Tư rất lo lắng, bao nét ưu tư đều hiện rõ trên mặt.
Trong lúc còn ở tại Tây Bắc, Mộ Dung Thiên phải hóa thân thành một kẻ vô danh tiểu tốt, vốn không thể gây nhiều chuyện thị phi được, nhưng sau khi chuyện ban ngày xảy ra thì sự lo lắng của nàng không dư thừa chút nào.
Đương nhiên là Lăng Đế Tư không biết được màn náo nhiệt của Chu Lợi Á nên mới lo lắng như vậy.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Mộ Dung Thiên đang cõng Nhận Vụ ở trên lưng thì hơi ngẩn người ra:
- Nàng ta bị sao vậy?
Lăng Đế Tư cũng biết việc Nhận Vụ bị thôi miên, nên không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng ta.
- Không có gì, chúng ta trở về phòng rồi nói tiếp.
Mộ Dung Thiên khẽ lau mồ hôi trán, thân thể của Nhận Vụ tuy mảnh khảnh, nhưng vì phải cõng nàng lâu như vậy mà hắn lại không thể vận dụng lực lượng, nên cũng có chút vất vả.
Sau khi bước vào phòng khách và đóng cửa lại, Mộ Dung Thiên nói:
- Ta nghĩ chúng ta phải mau trở về thôi.
Từ sau khi lực lượng bị quản chế, hắn gặp chuyện gì cũng không được thuận lợi, nhất là khi còn ở nơi Tây Bắc xa lạ này. Những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tiếp xảy ra, và hắn không có cách nào để tránh khỏi chúng. Vì vậy mà Mộ Dung Thiên dự định sớm trở về Tát La, nơi địa bàn quen thuộc của mình, vì chí ít thì hắn cũng có thể bảo vệ sự an toàn cho những người chí thân của mình được.
- Trở về?
- Phải, trở về Tát La.
Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nhớ tới cụm từ "trở về Tát La" chỉ thích hợp áp dụng với hắn, còn đối với Lăng Đế Tư thì phải đổi lại là "Lam Nguyệt đế quốc" mới phải, vì nơi đó có gia tộc, có thân nhân và bằng hữu của nàng.
Còn ở Tát La thì nàng chỉ là một kẻ lưu lạc, thân nhân duy nhất chính là mình.
Vừa nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên đột nhiên rất cảm động, một nữ tử rời bỏ quê nhà để theo kẻ khác lưu lạc tha hương, thậm chí nơi đó còn là quốc gia đối lập với quê hương của mình nữa. Hành động đó phải đòi hỏi rất nhiều dũng khí mới làm được.
Sau khi cơn cảm động qua đi thì hắn lại cảm thấy xấu hổ, nếu đổi lại là một phương thức biểu đạt khác thì có lẽ sẽ càng tốt hơn.
- Ừm, trở về.
Lăng Đế Tư dường như cũng không thích ứng với hai chữ đơn giản đó của Mộ Dung Thiên, nhưng nàng cũng nhanh chóng khôi phục lại nguyên dạng:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là còn tới mười ngày nữa mới tới ngày trở về hay sao?
Mộ Dung Thiên không đáp lại, hắn nhìn thật sâu vào mắt của mỹ nữ đạo tặc rồi nói:
- Lăng Đế Tư, nàng thật sự nguyện ý theo ta, theo một người mà trong tương lai có thể bị xem là kẻ phản bội quê hương nàng và thậm chí kể cả Tát La nữa sao?
Lăng Đế Tư nhún vai đáp:
- Đâu còn cách nào nữa, từ nhỏ gia tộc đã dạy ta phải một lòng trung trinh với trượng phu, phải ủng hộ hắn vô điều kiện. Ngươi là trượng phu của ta, cho nên dù ngươi đi đến đâu thì ta cũng chỉ có thể theo sát một bên mà thôi. Nhà của ngươi cũng là nhà của ta.
Gia quy nghiêm khắc của đại gia tộc đặc biệt được dạy dỗ rất kỹ đối với loại nữ tử có tố chất linh nữ như Lăng Đế Tư, bởi vì loại nữ tử như nàng chính là công cụ tốt nhất trong nền giao tế chính trị. Do đó mà nàng được tiếp thu tư tưởng trung trinh còn vượt quá sức tưởng tượng của người ta nữa. Gia tộc của nàng đã dốc lòng bồi dưỡng cho nàng trở thành một nữ nhân chỉ biết phục tùng trượng phu một cách triệt để mà thôi.
Tuy nhiên, tất cả những thứ đó đều không thể làm thay đổi cá tính độc lập của Lăng Đế Tư. Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa hề để những sự giáo dục đó ở trong lòng, nhưng hiện nay nàng lại dùng tới những "tín điều" đó của gia tộc để làm công cụ an ủi Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên tất nhiên là hiểu được thâm ý của nàng. Nữ tử khéo hiểu lòng người như nàng vì không muốn hắn bị cắn rứt lương tâm nên mới nói như vậy thôi.
Mộ Dung Thiên tiến tới trước hai bước, rồi ôm nàng vào lòng thật chặt. Trong lúc nhất thời, không gian trong phòng khách trở nên rất yên tĩnh.
Tuy rằng đã từng có quan hệ thân mật với nhau, nhưng ngoài những lúc ở trên giường ra, trước kia họ rất ít có khi nào âu yếm với nhau như thế này lắm.
Hai người cùng lắng nghe nhịp tim của đối phương, cả hai tựa như đang trở về cái buổi sáng ở pháp trường tại Phật Lạc Lý Tư, lúc bấy giờ cũng là lúc mà hai người cùng hưởng thụ thời khắc im lặng nhưng quý báu như thế này.
Mãi một lúc sau, Lăng Đế Tư mới đẩy nhẹ Mộ Dung Thiên ra, dù sao thì nàng cũng không phải là một thiếu nữ phóng túng. Đối với những việc âu yếm này, nàng chưa thích ứng lắm, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
- Đêm nay ta sẽ ngủ ở bên này với chàng.
Nói xong, khuôn mặt của Lăng Đế Tư liền đỏ bừng lên như ráng chiều vậy, dù sao thì một nữ tử cũng sẽ cảm thấy xấu hổ khi đưa ra một đề nghị như thế, vì vậy mà nàng lại bổ sung thêm một câu:
- Vì tình trạng hiện nay của chàng không được an toàn cho lắm, vì vậy mà chúng ta cần phải ở gần nhau hơn. À, ta sẽ ngủ chung phòng với Nhận Vụ.
oooOooo
Đêm đó, quả nhiên Lăng Đế Tư ngủ lại trong phòng của Nhận Vụ, nhưng lại không ngủ yên được, bởi vì khi nàng đang say giấc thì cửa phòng chợt bị đẩy ra, Mộ Dung Thiên cười hì hì xuất hiện ở trước cửa và nói:
- Nàng nói không sai, vì để an toàn, tốt nhất là chúng ta nên ở cùng một chỗ, càng gần nhau càng tốt. Theo ta biết, nếu hai người cùng nằm trên một chiếc giường, vậy thì khoảng cách sẽ ngắn lắm, thậm chí còn không có khoảng cách nữa ấy chứ.
Lăng Đế Tư nghe vậy thì liền ném cái gối vào mặt hắn:
- Đi chết đi!
Cô nam quả nữ cùng ở chung phòng, lại có sẵn tình chàng ý thiếp, vì vậy mà việc củi khô lửa cháy cũng rất dễ xảy ra. Còn việc không có khoảng cách thì cũng khó mà tránh khỏi.
Mộ Dung Thiên không dám để cho Nhận Vụ ngủ ở phòng khác, để tránh việc Vưu Đỗ Lạp lại tới bắt người mang đi, còn nếu để cho nàng nằm dưới đất thì dường như có vẻ rất thất lễ với nữ thích khách, vì vậy mà hắn chỉ có thể để cho nàng nằm ở sát mép giường mà thôi. Cũng may là chiếc giường này cũng khá lớn, nó vốn đủ chỗ cho ba người cùng nằm sóng vai nhau, huống chi, đại đa số thời gian thì hai trong ba người chỉ chiếm không gian của một người mà thôi.
Tuy rằng trong quơ tay đạp chân, cũng có đôi lúc hai người họ cũng đụng vào Nhận Vụ, dù biết rằng nàng ta không có ý thức, nhưng cả hai đều có điều cố kỵ. Thế nhưng dưới tình huống đó, tình yêu giữa hai người dường như lại càng kích thích hơn. Lúc mới nhập cuộc, Lăng Đế Tư còn cố gắng kìm nén tiếng rên khoái lạc của mình, nhưng sau đó thì không giữ gìn nữa mà cứ thả mình cho thanh âm phát ra tự nhiên.
Hai người cùng nhau vượt qua một đêm thần tiên, nhưng cả hai chưa từng chú ý đến Nhận Vụ ở bên cạnh họ, lúc này khuôn mặt diễm lệ như hoa đào đó đang cắn chặt môi dưới.
Dưới sức ảnh hưởng của hai người Mộ Dung Thiên, có phải nàng ta cũng đang ở trong giấc mộng xuân hay không?
oooOooo
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Thiên liền sửa soạn lên đường trở về. Trên thực tế, nếu hắn không nêu ra yêu cầu thì Bái Yết La cũng sẽ chủ động dời ngày trở về của hắn sớm hơn thời hạn.
"Hoặc giả lão cũng đã nhìn thấy được điều gì rồi?" Mộ Dung Thiên nghĩ thầm trong lòng.
Tại một nơi có nhiều danh nhân tụ tập như ở thành Lan Địch Tư, hắn chỉ là một khách qua đường nhỏ nhoi ở trong mắt mọi người, bởi vậy nên khi rời khỏi đây thì cũng chẳng có động tĩnh lớn lao gì.
Mới nhìn thoáng qua thì tất cả đều rất bình tĩnh, nhưng chỉ có một số ít người biết là chiếc thú xa nho nhỏ ở một góc khuất kia lại có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo, đó đều là ánh mắt của những hộ vệ đặc phái của Liên chức công hội.
Dọc đường đi, tại mỗi một thành thị đều sẽ có người âm thầm bảo hộ, bởi vì sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, Bái Yết La sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn nữa.
Đương nghiên, sự giới bị sâm nghiêm này không phải ai cũng nhìn ra được, bởi vì sự biểu hiện bề ngoài của tất cả mọi thứ đều vẫn giống như trước.
Những người đến tiễn chỉ có Đắc Phỉ và Ba Lỵ của Liệt Hỏa dong binh đoàn, trên danh nghĩa là đối ngoại, nhưng họ là bằng hữu của Mộ Dung Thiên, theo đáng lẽ thì cũng nên tới để nói lời từ biệt.
Trước khi lên xe, Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đắc Phỉ tiểu thư, đa tạ ngươi đã chiêu đãi ta trong thời gian này, hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại các người.
Đắc Phỉ cũng mỉm cười nói:
- Ta cũng vậy, nhưng ta càng mong rằng lần sau gặp mặt sẽ là ở Tát La, bởi vì có như vậy thì mới cho thấy rằng sự hợp tác giữa tiên sinh và chúng ta được thuận lợi, bằng không thì e rằng ta vĩnh viễn sẽ không thể rời khỏi Lan Địch Tư được. Đó là quyết định của công hội.
Mộ Dung Thiên vội ho khan một tiếng rồi nói:
- Đắc Phỉ tiểu thư, hiện tại dường như không phải là lúc bàn công sự thì phải.
- À, phải, phải, tiên sinh, chúc ngài thuận buồm xuôi gió.
Sau khi hai người trao đổi một cái bắt tay xong, Mộ Dung Thiên mới chuyển ánh mắt sang Ba Lỵ. Cô bé thần quan thì có vẻ hơi xấu hổ, nên không dám nhìn thẳng vào Mộ Dung Thiên, mà chỉ cúi đầu vân vê tà áo.
Mộ Dung Thiên nheo nheo mắt nhìn cô bé rồi hỏi:
- Ba Lỵ tiểu thư, chẳng lẽ không muốn từ biệt với ta à?
Ba Lỵ nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, rồi mặt nhăn mày nhó mà chìa tay ra.
Mộ Dung Thiên không bắt tay cô bé, mà lại xòe tay ôm choàng lấy Ba Lỵ, sau đó cười nói:
- Hy vọng ngươi sẽ trở thành một thần quan giỏi nhất!
Ba Lỵ bị hắn ôm thì gần như sợ đến ngây người, mãi cho đến khi Mộ Dung Thiên đã lên thú xa thì cô bé mới khôi phục lại tinh thần, khi đó cô bé xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi.
Lăng Đế Tư cười nói với Mộ Dung Thiên đang ngồi bên cạnh:
- Tốt quá nhỉ, lại đi độc hại một tiểu cô nương rồi.
Mộ Dung Thiên lập tức nắm bắt thời cơ để trêu nàng:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, hình như nàng là người đầu tiên bị ta độc hại đấy thì phải.
- Úy....
Lăng Đế Tư hờn dỗi nhéo một cái lên đùi Mộ Dung Thiên.
Từ sau đêm qua, giữa hai người đã hoàn toàn cởi mở, thỉnh thoảng còn trêu đùa nhau đôi chút nữa.
Thế rồi thú xa bắt đầu chậm rãi chuyển động, Mộ Dung Thiên nhìn qua rèm cửa sổ vẫn có thể thấy Đắc Phỉ và Ba Lỵ ở phía sau đang vẫy tay tiễn biệt.
Lúc này đột nhiên có một con dơi màu đỏ tươi bỗng bay đến bên cửa sổ, nó vỗ cánh vài cái rồi lại bay đi mất. Đó là nghi thức từ biệt đặc thù của Chu Lợi Á nữ hoàng.
Trong mắt người đời, người Tây Bắc là những kẻ dã man và đầy bạo lực, nhưng trên thực tế thì họ cũng có cách sống và lễ nghi của mình, chỉ là có phần sùng võ quá nhiệt tình mà thôi.
Phần đông người Tây Bắc đều rất thuần phác và thân thiện, thậm chí ngay cả lão đầu hói Vạn Phu Lâm, người phụ trách khu vực khách quý của Tạp Lợi Tư Đặc học viện cũng không quá đáng ghét nữa.
Tuy rằng hôm trước lão đã mắng cho Mộ Dung Thiên như té nước lên đầu, tuy lão không tin vào lời nói hoang đường của Mộ Dung Thiên, nhưng sau khi xảy ra việc đó rồi thì lão vẫn cho tăng cường sức mạnh của các kết giới tại khu vực khách quý.
Đó là một lão đầu tuy bề ngoài có biểu hiện đáng ghét, nhưng kỳ thật lại rất khả ái.
- Lăng Đế Tư, bọn họ cũng không tệ mà phải không?
Khi Mộ Dung Thiên vừa trở lại khu vực dành cho quý khách của Tạp Lợi Tư Đặc học viện thì gặp ngay Lăng Đế Tư đang lo lắng trông ngóng hắn.
- Với tình trạng hiện nay của ngươi, đi đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm, vậy mà còn đi?
Hiển nhiên Lăng Đế Tư rất lo lắng, bao nét ưu tư đều hiện rõ trên mặt.
Trong lúc còn ở tại Tây Bắc, Mộ Dung Thiên phải hóa thân thành một kẻ vô danh tiểu tốt, vốn không thể gây nhiều chuyện thị phi được, nhưng sau khi chuyện ban ngày xảy ra thì sự lo lắng của nàng không dư thừa chút nào.
Đương nhiên là Lăng Đế Tư không biết được màn náo nhiệt của Chu Lợi Á nên mới lo lắng như vậy.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Mộ Dung Thiên đang cõng Nhận Vụ ở trên lưng thì hơi ngẩn người ra:
- Nàng ta bị sao vậy?
Lăng Đế Tư cũng biết việc Nhận Vụ bị thôi miên, nên không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng ta.
- Không có gì, chúng ta trở về phòng rồi nói tiếp.
Mộ Dung Thiên khẽ lau mồ hôi trán, thân thể của Nhận Vụ tuy mảnh khảnh, nhưng vì phải cõng nàng lâu như vậy mà hắn lại không thể vận dụng lực lượng, nên cũng có chút vất vả.
Sau khi bước vào phòng khách và đóng cửa lại, Mộ Dung Thiên nói:
- Ta nghĩ chúng ta phải mau trở về thôi.
Từ sau khi lực lượng bị quản chế, hắn gặp chuyện gì cũng không được thuận lợi, nhất là khi còn ở nơi Tây Bắc xa lạ này. Những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tiếp xảy ra, và hắn không có cách nào để tránh khỏi chúng. Vì vậy mà Mộ Dung Thiên dự định sớm trở về Tát La, nơi địa bàn quen thuộc của mình, vì chí ít thì hắn cũng có thể bảo vệ sự an toàn cho những người chí thân của mình được.
- Trở về?
- Phải, trở về Tát La.
Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nhớ tới cụm từ "trở về Tát La" chỉ thích hợp áp dụng với hắn, còn đối với Lăng Đế Tư thì phải đổi lại là "Lam Nguyệt đế quốc" mới phải, vì nơi đó có gia tộc, có thân nhân và bằng hữu của nàng.
Còn ở Tát La thì nàng chỉ là một kẻ lưu lạc, thân nhân duy nhất chính là mình.
Vừa nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên đột nhiên rất cảm động, một nữ tử rời bỏ quê nhà để theo kẻ khác lưu lạc tha hương, thậm chí nơi đó còn là quốc gia đối lập với quê hương của mình nữa. Hành động đó phải đòi hỏi rất nhiều dũng khí mới làm được.
Sau khi cơn cảm động qua đi thì hắn lại cảm thấy xấu hổ, nếu đổi lại là một phương thức biểu đạt khác thì có lẽ sẽ càng tốt hơn.
- Ừm, trở về.
Lăng Đế Tư dường như cũng không thích ứng với hai chữ đơn giản đó của Mộ Dung Thiên, nhưng nàng cũng nhanh chóng khôi phục lại nguyên dạng:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là còn tới mười ngày nữa mới tới ngày trở về hay sao?
Mộ Dung Thiên không đáp lại, hắn nhìn thật sâu vào mắt của mỹ nữ đạo tặc rồi nói:
- Lăng Đế Tư, nàng thật sự nguyện ý theo ta, theo một người mà trong tương lai có thể bị xem là kẻ phản bội quê hương nàng và thậm chí kể cả Tát La nữa sao?
Lăng Đế Tư nhún vai đáp:
- Đâu còn cách nào nữa, từ nhỏ gia tộc đã dạy ta phải một lòng trung trinh với trượng phu, phải ủng hộ hắn vô điều kiện. Ngươi là trượng phu của ta, cho nên dù ngươi đi đến đâu thì ta cũng chỉ có thể theo sát một bên mà thôi. Nhà của ngươi cũng là nhà của ta.
Gia quy nghiêm khắc của đại gia tộc đặc biệt được dạy dỗ rất kỹ đối với loại nữ tử có tố chất linh nữ như Lăng Đế Tư, bởi vì loại nữ tử như nàng chính là công cụ tốt nhất trong nền giao tế chính trị. Do đó mà nàng được tiếp thu tư tưởng trung trinh còn vượt quá sức tưởng tượng của người ta nữa. Gia tộc của nàng đã dốc lòng bồi dưỡng cho nàng trở thành một nữ nhân chỉ biết phục tùng trượng phu một cách triệt để mà thôi.
Tuy nhiên, tất cả những thứ đó đều không thể làm thay đổi cá tính độc lập của Lăng Đế Tư. Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa hề để những sự giáo dục đó ở trong lòng, nhưng hiện nay nàng lại dùng tới những "tín điều" đó của gia tộc để làm công cụ an ủi Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên tất nhiên là hiểu được thâm ý của nàng. Nữ tử khéo hiểu lòng người như nàng vì không muốn hắn bị cắn rứt lương tâm nên mới nói như vậy thôi.
Mộ Dung Thiên tiến tới trước hai bước, rồi ôm nàng vào lòng thật chặt. Trong lúc nhất thời, không gian trong phòng khách trở nên rất yên tĩnh.
Tuy rằng đã từng có quan hệ thân mật với nhau, nhưng ngoài những lúc ở trên giường ra, trước kia họ rất ít có khi nào âu yếm với nhau như thế này lắm.
Hai người cùng lắng nghe nhịp tim của đối phương, cả hai tựa như đang trở về cái buổi sáng ở pháp trường tại Phật Lạc Lý Tư, lúc bấy giờ cũng là lúc mà hai người cùng hưởng thụ thời khắc im lặng nhưng quý báu như thế này.
Mãi một lúc sau, Lăng Đế Tư mới đẩy nhẹ Mộ Dung Thiên ra, dù sao thì nàng cũng không phải là một thiếu nữ phóng túng. Đối với những việc âu yếm này, nàng chưa thích ứng lắm, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
- Đêm nay ta sẽ ngủ ở bên này với chàng.
Nói xong, khuôn mặt của Lăng Đế Tư liền đỏ bừng lên như ráng chiều vậy, dù sao thì một nữ tử cũng sẽ cảm thấy xấu hổ khi đưa ra một đề nghị như thế, vì vậy mà nàng lại bổ sung thêm một câu:
- Vì tình trạng hiện nay của chàng không được an toàn cho lắm, vì vậy mà chúng ta cần phải ở gần nhau hơn. À, ta sẽ ngủ chung phòng với Nhận Vụ.
oooOooo
Đêm đó, quả nhiên Lăng Đế Tư ngủ lại trong phòng của Nhận Vụ, nhưng lại không ngủ yên được, bởi vì khi nàng đang say giấc thì cửa phòng chợt bị đẩy ra, Mộ Dung Thiên cười hì hì xuất hiện ở trước cửa và nói:
- Nàng nói không sai, vì để an toàn, tốt nhất là chúng ta nên ở cùng một chỗ, càng gần nhau càng tốt. Theo ta biết, nếu hai người cùng nằm trên một chiếc giường, vậy thì khoảng cách sẽ ngắn lắm, thậm chí còn không có khoảng cách nữa ấy chứ.
Lăng Đế Tư nghe vậy thì liền ném cái gối vào mặt hắn:
- Đi chết đi!
Cô nam quả nữ cùng ở chung phòng, lại có sẵn tình chàng ý thiếp, vì vậy mà việc củi khô lửa cháy cũng rất dễ xảy ra. Còn việc không có khoảng cách thì cũng khó mà tránh khỏi.
Mộ Dung Thiên không dám để cho Nhận Vụ ngủ ở phòng khác, để tránh việc Vưu Đỗ Lạp lại tới bắt người mang đi, còn nếu để cho nàng nằm dưới đất thì dường như có vẻ rất thất lễ với nữ thích khách, vì vậy mà hắn chỉ có thể để cho nàng nằm ở sát mép giường mà thôi. Cũng may là chiếc giường này cũng khá lớn, nó vốn đủ chỗ cho ba người cùng nằm sóng vai nhau, huống chi, đại đa số thời gian thì hai trong ba người chỉ chiếm không gian của một người mà thôi.
Tuy rằng trong quơ tay đạp chân, cũng có đôi lúc hai người họ cũng đụng vào Nhận Vụ, dù biết rằng nàng ta không có ý thức, nhưng cả hai đều có điều cố kỵ. Thế nhưng dưới tình huống đó, tình yêu giữa hai người dường như lại càng kích thích hơn. Lúc mới nhập cuộc, Lăng Đế Tư còn cố gắng kìm nén tiếng rên khoái lạc của mình, nhưng sau đó thì không giữ gìn nữa mà cứ thả mình cho thanh âm phát ra tự nhiên.
Hai người cùng nhau vượt qua một đêm thần tiên, nhưng cả hai chưa từng chú ý đến Nhận Vụ ở bên cạnh họ, lúc này khuôn mặt diễm lệ như hoa đào đó đang cắn chặt môi dưới.
Dưới sức ảnh hưởng của hai người Mộ Dung Thiên, có phải nàng ta cũng đang ở trong giấc mộng xuân hay không?
oooOooo
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Thiên liền sửa soạn lên đường trở về. Trên thực tế, nếu hắn không nêu ra yêu cầu thì Bái Yết La cũng sẽ chủ động dời ngày trở về của hắn sớm hơn thời hạn.
"Hoặc giả lão cũng đã nhìn thấy được điều gì rồi?" Mộ Dung Thiên nghĩ thầm trong lòng.
Tại một nơi có nhiều danh nhân tụ tập như ở thành Lan Địch Tư, hắn chỉ là một khách qua đường nhỏ nhoi ở trong mắt mọi người, bởi vậy nên khi rời khỏi đây thì cũng chẳng có động tĩnh lớn lao gì.
Mới nhìn thoáng qua thì tất cả đều rất bình tĩnh, nhưng chỉ có một số ít người biết là chiếc thú xa nho nhỏ ở một góc khuất kia lại có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo, đó đều là ánh mắt của những hộ vệ đặc phái của Liên chức công hội.
Dọc đường đi, tại mỗi một thành thị đều sẽ có người âm thầm bảo hộ, bởi vì sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, Bái Yết La sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn nữa.
Đương nghiên, sự giới bị sâm nghiêm này không phải ai cũng nhìn ra được, bởi vì sự biểu hiện bề ngoài của tất cả mọi thứ đều vẫn giống như trước.
Những người đến tiễn chỉ có Đắc Phỉ và Ba Lỵ của Liệt Hỏa dong binh đoàn, trên danh nghĩa là đối ngoại, nhưng họ là bằng hữu của Mộ Dung Thiên, theo đáng lẽ thì cũng nên tới để nói lời từ biệt.
Trước khi lên xe, Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đắc Phỉ tiểu thư, đa tạ ngươi đã chiêu đãi ta trong thời gian này, hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại các người.
Đắc Phỉ cũng mỉm cười nói:
- Ta cũng vậy, nhưng ta càng mong rằng lần sau gặp mặt sẽ là ở Tát La, bởi vì có như vậy thì mới cho thấy rằng sự hợp tác giữa tiên sinh và chúng ta được thuận lợi, bằng không thì e rằng ta vĩnh viễn sẽ không thể rời khỏi Lan Địch Tư được. Đó là quyết định của công hội.
Mộ Dung Thiên vội ho khan một tiếng rồi nói:
- Đắc Phỉ tiểu thư, hiện tại dường như không phải là lúc bàn công sự thì phải.
- À, phải, phải, tiên sinh, chúc ngài thuận buồm xuôi gió.
Sau khi hai người trao đổi một cái bắt tay xong, Mộ Dung Thiên mới chuyển ánh mắt sang Ba Lỵ. Cô bé thần quan thì có vẻ hơi xấu hổ, nên không dám nhìn thẳng vào Mộ Dung Thiên, mà chỉ cúi đầu vân vê tà áo.
Mộ Dung Thiên nheo nheo mắt nhìn cô bé rồi hỏi:
- Ba Lỵ tiểu thư, chẳng lẽ không muốn từ biệt với ta à?
Ba Lỵ nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, rồi mặt nhăn mày nhó mà chìa tay ra.
Mộ Dung Thiên không bắt tay cô bé, mà lại xòe tay ôm choàng lấy Ba Lỵ, sau đó cười nói:
- Hy vọng ngươi sẽ trở thành một thần quan giỏi nhất!
Ba Lỵ bị hắn ôm thì gần như sợ đến ngây người, mãi cho đến khi Mộ Dung Thiên đã lên thú xa thì cô bé mới khôi phục lại tinh thần, khi đó cô bé xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi.
Lăng Đế Tư cười nói với Mộ Dung Thiên đang ngồi bên cạnh:
- Tốt quá nhỉ, lại đi độc hại một tiểu cô nương rồi.
Mộ Dung Thiên lập tức nắm bắt thời cơ để trêu nàng:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, hình như nàng là người đầu tiên bị ta độc hại đấy thì phải.
- Úy....
Lăng Đế Tư hờn dỗi nhéo một cái lên đùi Mộ Dung Thiên.
Từ sau đêm qua, giữa hai người đã hoàn toàn cởi mở, thỉnh thoảng còn trêu đùa nhau đôi chút nữa.
Thế rồi thú xa bắt đầu chậm rãi chuyển động, Mộ Dung Thiên nhìn qua rèm cửa sổ vẫn có thể thấy Đắc Phỉ và Ba Lỵ ở phía sau đang vẫy tay tiễn biệt.
Lúc này đột nhiên có một con dơi màu đỏ tươi bỗng bay đến bên cửa sổ, nó vỗ cánh vài cái rồi lại bay đi mất. Đó là nghi thức từ biệt đặc thù của Chu Lợi Á nữ hoàng.
Trong mắt người đời, người Tây Bắc là những kẻ dã man và đầy bạo lực, nhưng trên thực tế thì họ cũng có cách sống và lễ nghi của mình, chỉ là có phần sùng võ quá nhiệt tình mà thôi.
Phần đông người Tây Bắc đều rất thuần phác và thân thiện, thậm chí ngay cả lão đầu hói Vạn Phu Lâm, người phụ trách khu vực khách quý của Tạp Lợi Tư Đặc học viện cũng không quá đáng ghét nữa.
Tuy rằng hôm trước lão đã mắng cho Mộ Dung Thiên như té nước lên đầu, tuy lão không tin vào lời nói hoang đường của Mộ Dung Thiên, nhưng sau khi xảy ra việc đó rồi thì lão vẫn cho tăng cường sức mạnh của các kết giới tại khu vực khách quý.
Đó là một lão đầu tuy bề ngoài có biểu hiện đáng ghét, nhưng kỳ thật lại rất khả ái.
- Lăng Đế Tư, bọn họ cũng không tệ mà phải không?
/431
|