Một lớp khói mỏng từ mặt biển chậm rãi bốc lên và nhanh chóng bao vây lấy toàn bộ không gian, cả gió cũng không thể thổi tan chúng đuợc. Bởi vì nơi đây toàn là sương mù, hễ một nơi bị xua tan bớt thì sương mù ở nơi khác sẽ ùa đến và lấp đầy vào chỗ cũ.
Bao phủ bên trong lớp sương mù này là một tòa thành thị, lung linh mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện, phảng phất như tiên cảnh Bồng Lai rất mỹ lệ.
Đây là ngày sương mù mỗi năm một lần của Mễ Kỳ Tư, dù là nhân lực hay thú lực thì cũng không thể thay đổi hiện tượng tự nhiên này được.
Chiếu theo thông lệ, ngày sương mù là một trong những ngày nghỉ của toàn dân, thế nhưng hôm nay người dân của Mễ Kỳ Tư lại không hề nghỉ ngơi, mà trái lại, họ còn bận rộn hơn bao giờ hết, vì họ đang bắt đầu công việc thuyên chuyển tất cả mọi người.
Ba ngày trước, quân đội đã truyền ra một tin tức động trời khiến cho ai nấy cũng đều khó có thể tin được, kể cả các binh sĩ - bỏ thành.
Khi lệnh này vừa được ban ra, lập tức nhận được rất nhiều sự phản đối, nhưng tất cả đều bị quân đội thẳng tay trấn áp. Thái độ của quân đội rất mạnh, những ai không muốn đi thì chỉ có thể ở lại chờ chết một khi Mễ Kỳ Tư bị công hạ mà thôi.
Quân đội cũng không muốn giải thích với dân chúng, vì du kích là một loại chiến lược phức tạp, rất khó có thể trong một thời gian ngắn mà phân tích rõ lợi và hại cho dân chúng hiểu được. Huống chi họ cũng chẳng hề nhàn hạ, vì trong vòng ba ngày, họ phải định ra một kế hoạch triệt thoái hoàn thiện nên ai nấy cũng đều đầu tắt mặt tối.
Các binh sĩ thì còn khá một chút, vì họ còn phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh và quân kỷ sâm nghiêm một cách vô điều kiện, chỉ có dân chúng mới là những người có ý kiến nhiều nhất.
Kỳ thật, mọi người cũng không hẳn là không hiểu được hoàn cảnh của mình hiện nay. Trên thực tế, Mễ Kỳ Tư đã giống như ngọn đèn cạn dầu, chỉ cần tùy tiện thổi một hơi là nó có thể tắt ngay. Thế nhưng nay phải rời bỏ tòa thành mà mình đã sống tại đây khá lâu, rời khỏi nhà cửa thân thiết để lưu lạc nơi tha hương, vì vậy mà họ khó có thể tiếp nhận được.
Vô luận là ở đâu, người ta ai nấy cũng đều mong muốn lá rụng về cội, chết ở nhà dù sao cũng hơn là chết ở tha hương nhiều lắm.
Tuy nhiên, nghe nói đâu trong buổi hội nghị để đầu phiếu cho quyết định kinh người này, tất cả các trọng quan đều bỏ phiếu thuận, do đó mà họ không thể không chấp nhận hiện thực này. Giữa cái chết và sự sống trong hy vọng, tất nhiên chọn sống trong hy vọng còn tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, người trong quân đội cũng không phải là ngu ngốc, bọn họ làm như vậy hẳn là phải có nguyên do. Do đó, mà những công việc chuẩn bị cuối cùng để bỏ thành cũng tiến hành theo đúng hạn.
Cấp trên có lệnh, nhằm bảo đảm việc di chuyển được thuận lợi và mau lẹ, những vật mang theo càng ít càng tốt, ngoài những thứ cần thiết ra thì những thứ khác đều bị cấm tuyệt hết, kể cả dầu gội đầu ma pháp là Hoạt hóa thủy.
Điều đó có nghĩa là những nữ tử yêu thích chưng diện sẽ không có mái tóc mượt mà óng ả trong suốt một khoảng thời gian dài.
Sự thay đổi đột ngột này đồng thời cũng nhắc nhở cho mọi người biết để chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, bởi vì những ngày sắp tới sẽ là những ngày rất gian khổ, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu. Nếu nói văn hoa một chút thì cuộc sống sắp tới sẽ tràn đầy màu sắc lãng mạn, nhưng nói theo thực tế thì đó sẽ là một cuộc sống dãi nắng dầm sương, lang thang không nhà ở.
Mọi người chăm chỉ vận chuyển đồ đạc lên lưng những ma thú vận chuyển tầm trung như Thịnh Huy, Mẫu Kế, vv….đồng thời ai nấy cũng đều không quên nhìn lại căn nhà của mình với vẻ quyến luyến, bởi vì ít nhất trong một tháng sắp tới, họ sẽ không thể trở lại nơi ấm cúng này, thậm chí có thể là vĩnh viễn nữa ấy chứ, vì biết đâu họ sẽ bị chết ở nơi tha hương, hoặc là nơi này sẽ bị đám ma thú hung tàn phá hủy đi mất.
Các giám sát binh lớn tiếng thúc giục mọi người lên đường, vì nếu cứ để cho dân chúng quyến luyến không rời, vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Tuy họ có phần vô tình, nhưng chẳng qua họ chỉ là tận trung chức thủ và phải cố gắng tiết kiệm thời gian tối đa, vì cuộc di chuyển lần này chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi mà thôi.
Một nàng nữ ca sĩ Mỵ Âm tộc nổi tiếng của Mễ Kỳ Tư đang cất tiếng hát trong trẻo để an ủi dân chúng, nhưng dù cố gắng thế nào thì cũng không thể giải trừ cõi lòng sầu muộn của mọi người được.
Nếu có Khải Sắt Lâm ở đây, có lẽ tình huống sẽ đỡ hơn rồi.
Lúc này Mộ Dung Thiên đang đứng trên một tòa kiến trúc cao nhất ở trung tâm thành là Vọng Hương tháp. Tòa tháp này được vị thánh cấp kiến trúc sư kiêm tượng sư nổi tiếng nhất trên đại lục là Nhạc Nhĩ Gia Đặc đích thân xây lên. Ý nghĩa của tòa tháp này muốn nói lên tình cảm nhớ nhung của một kẻ tha nhân đang ở cách xa nhà hàng ngàn dặm là Mễ Kỳ Tư, và lúc nào cũng ngóng về Tát La. Đương nhiên, vì tháp chỉ cao hơn một ngàn thước, đứng ở tầng lầu cao nhất cũng không thể nhìn thấy Tát La được, nên nó chỉ mang ý nghĩa gửi gắm tinh thần mà thôi.
Nhưng điều trớ trêu ở đây là, đứa trẻ lang thang Mễ Kỳ Tư bấy lâu nay vẫn luôn nhớ nhung Tát La, nhưng rốt cuộc vẫn bị mẫu thân tổ quốc bỏ rơi. Hơn nữa, hôm nay vị quan chỉ huy tối cao lại đứng tại Vọng Hương tháp mà nhìn con dân lần lượt bỏ đi. Nếu Nhạc Nhĩ Gia Đặc mà biết được, không biết lão sẽ có cảm tưởng ra sao.
Bỗng nhiên lúc này Mộ Dung Thiên lại nhớ tới Khải Sắt Lâm và Bích Dạ đang ở Lam Nguyệt xa xôi, không biết đã bao lâu rồi hắn đã không còn nhận được tin tức của hai người họ. Chiến tranh khiến cho việc thư từ giữa các nước trở thành khó khăn vô cùng.
Nhớ lại trước đây, hắn đã từng nhờ Sắc đạo Phỉ Lợi Phổ chuyển lời của mình đến với họ, nói rằng không lâu sau hắn sẽ quay về, nhưng hiện tại xem ra lời hẹn đó còn lâu lắm mới thực hiện được.
Hứa hẹn! Đúng là không thể nói ra bừa bãi được.
Lại còn có Lăng Đế Tư, Mộ Dung Thiên chợt phát hiện ra mình rất muốn gặp lại nàng, dù cho nàng có là nữ tử khiến mình vừa yêu vừa hận đi chăng nữa.
Có thể nói, một nữ tử đã từng vũ nhục trượng phu "bất đắc dĩ" thông qua Linh lực phụng hiến, đồng thời cũng không sợ gánh lấy trọng tội mà mạo hiểm đánh chết Mông Na Lâm cùng với các thành viên của Tử vong truy sát đoàn, chẳng qua chỉ là vì muốn giúp một tên tội phạm bỏ trốn vì ác danh "phản quốc". Nàng quả thật rất đặc biệt, nếu không thì đã không có sức hấp dẫn đến như vậy với mình rồi. Mộ Dung Thiên không thể không thừa nhận điểm đó.
- Đan Ni Tư ca ca, huynh sao vậy?
Lộ Thiến nhìn thấy bộ dạng thất thần của Mộ Dung Thiên thì không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
Nếu là ngày thường, hẳn là Mộ Dung Thiên sẽ không mang theo Lộ Thiến để cùng làm chính sự, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Bởi vì hắn không nắm chắc mười phần là sẽ có thể rút lui theo cửa thành tây hay không, nếu vạn nhất mà bị thất bại thì chỉ có con đường chết mà thôi. Vì vậy nên hắn mới mang theo Lộ Thiến cùng với Lạc Na và Lệ Toa theo sát bên người, cho dù có chết thì cũng phải chết cùng một chỗ mới được.
Mộ Dung Thiên sớm đã xem ba nữ tử đã tình nguyện rời bỏ quê hương mà theo mình phiêu bạt tha hương là người thân của mình rồi, bởi vậy mà vào mấy hôm trước, vô luận thế nào hắn cũng không để cho Tàng long thiết vệ mang họ đi được. Hắn sẽ không xa rời họ, và họ cũng sẽ không rời khỏi hắn. Mộ Dung Thiên vẫn luôn quả quyết như vậy.
Mộ Dung Thiên khôi phục lại tinh thần rồi cười nói:
- Không có gì, huynh chỉ đang nghĩ không biết công việc di chuyển có được thuận lợi hay không thôi.
- Nhất định sẽ tốt mà!
Lộ Thiến chớp chớp đôi mắt mỹ lệ và trả lời. Sự tín nhiệm và sùng bái của nàng đối với hắn từ khi hai người mới quen biết, cho tới nay vẫn chưa từng thay đổi.
Mộ Dung Thiên quay sang nói với nàng Vu nữ đang đứng bên cạnh:
- Đình Đình tiểu thư, thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến nàng rồi.
Sau ngày Tàng long thiết vệ bỏ đi, nàng rất ít nói chuyện, vì vậy mà Mộ Dung Thiên lại càng khẳng định rằng đêm đó nàng đã cố ý để cho người ta bắt mình, mục đích là muốn cho nhóm Không kỵ binh đưa hắn trở về. Chỉ cần hắn còn sống thì kế hoạch báo thù của nàng mới có hy vọng.
Tuy đôi bên chỉ có mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nhưng nàng quả thật đã tận tâm tận lực giúp đỡ mình rất nhiều, cho dù hiện nay đang ở trong thời kỳ cực kỳ phi thường và Mễ Kỳ Tư có thể bị công phá bất cứ lúc nào.
- Không cần xin lỗi! Đan Ni Tư đại nhân, mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường riêng của mình. Huống chi, ta đã có cái nhìn khác đối với sự lựa chọn của ngài vào ba ngày trước rồi.
Đình Đình lộ ra nụ cười thật quyến rũ, đủ để khiến cho nội tiết và nhịp tim của các nam tử bình thường tăng nhanh. Nàng cười nói:
- Không sai, trước kia ta quả thật rất bất mãn, bởi vì ta nghĩ số phận của nguy thành Mễ Kỳ Tư đã không còn cách nào cứu vãn nữa. Nếu ở lại tử thủ thì đúng là rất ngu xuẩn. Nhưng ta lại không ngờ, ngài lại có thể nghĩ ra chiến thuật du kích như vậy. Tuy rằng nó có phần mạo hiểm, nhưng cũng không phải là không làm được. Lâu nay ngài chỉ thiếu mỗi chiến công thôi, nếu như lần này có thể thành công và sáng tạo ra kỳ tích, cứu lại Mễ Kỳ Tư, vậy thì ngài sẽ trở thành một anh hùng rạng danh trong sử sách. Chỉ trong một thời gian ngắn, địa vị và danh khí sẽ lên nhanh như mặt trời giữa trưa! Với ta mà nói, đó là một canh bạc cực kỳ kích thích và thú vị, không phải sao?
Xem ra tâm tình của Đình Đình đang rất tốt, nàng nói tiếp:
- Nói trở lại nhé, Đan Ni Tư đại nhân, ta thật nghĩ không ra đầu óc của ngài làm sao mà lại nghĩ ra được kỳ chiêu du kích chiến ở ngoài thành như vậy. Nó quả thật là một quyết định rất táo bạo và quỷ dị.
- Người ta chỉ có làm không được, chứ không có nghĩ không ra.
Mộ Dung Thiên tiện thể lấy một câu nói phổ biến để làm câu trả lời của mình. Đương nhiên hắn sẽ không nói ra chiêu này đã từng có người dùng qua rồi, chỉ là ở một không gian khác mà thôi.
Bầu trời lúc này đang là tranh sáng tranh tối, nhưng sương mù vẫn dày đặc, ở bên dưới chỉ thấy được những bóng đen mơ hồ đang thong thả hoạt động. Đó chỉ là ảo giác mà Mộ Dung Thiên có được khi đang đứng ở trên tháp cao, chứ kỳ thật, mọi người đang hành động rất nhanh.
Coi bộ kế hoạch được vạch ra trong lúc vội vàng cũng kể như là có công hiệu, chí ít thì những đội ngũ đang di động trên đường đều rất ngăn nắp chỉnh tề
Vài bóng đen đang tiến lại từ xa, không lâu sau đó thì đã thấy mấy người xuất hiện trước mặt. Thì ra là đoàn trưởng trinh sát binh Sa Lạp Đức. Lúc này thần tình của gã hưng phấn đến nỗi lộ rõ trên mặt, xem ra là có tin tốt rồi.
Sa Lạp Đức vừa muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy mấy nữ nhân ở bên cạnh Mộ Dung Thiên thì liền dừng lại ngay, bởi vì bọn họ rất xa lạ đối với gã.
Mộ Dung Thiên lên tiếng:
- Sa Lạp Đức, có chuyện gì cứ nói đi, không cần ngại.
Nghe Mộ Dung Thiên nói vậy, gã liền hiểu ra những nữ nhân này đều là người thân tín của hắn, vì vậy mà Sa Lạp Đức chẳng hề do dự nữa mà nói luôn:
- Thành thủ đại nhân, sự suy đoán của ngài rất chuẩn xác. Trong ngày sương mù, quả nhiên Cùng Kỳ không dám khinh suất tấn công chúng ta. Các binh sĩ ở tiền tuyến đã rút đi được đại bộ phận, hiện tại chỉ còn sót lại những kỵ sĩ lục hành (trên bộ) có tốc độ di chuyển cực nhanh mà thôi. Vậy là chúng ta đã tận dụng được không ít thời gian quý báu.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Nó vốn là một con ma thú rất cẩn thận, nhưng sau khi thấy quá lâu như vậy, chắc chắn nó sẽ thấy có chỗ không thỏa đáng cho xem.
Sa Lạp Đức nghe vậy thì rất bội phục, nói:
- Thành thủ đại nhân quả là liệu việc như thần, nó đã phái ra một nhóm quân tiên phong đi trước để thăm dò thực hư, và đó cũng chính là lý do mà thuộc hạ đến đây để hồi báo.
Mộ Dung Thiên vuốt vuốt cằm, hơi trầm ngậm một chút rồi nói:
- Nếu lại bày kế không thành thêm một lần nữa thì chỉ e sẽ bị phản tác dụng thôi, hơn nữa trên cơ bản thì dân chúng đều đang tập hợp hết tại tây môn. Ừm, được rồi, cũng tới lúc các kết giới sư phải ra tay rồi. Mau truyền lệnh của ta, lập tức khởi động kết giới, đồng thời phải đột phá tây môn với tốc độ nhanh nhất.
- Dạ!
Sa Lạp Đức lên tiếng đáp rõ to. Từ lúc bạo động bắt đầu cho tới nay, phe nhân loại vẫn luôn bị đám ma thú đánh cho tơi bời, trong lòng mỗi một chiến binh đều rất phiền muộn. Nhưng giờ đây thì rốt cuộc họ cũng có thể trút hết cơn tức giận được rồi. Đám ma thú ở tây môn so với sức mạnh của đại quân khi dốc hết toàn lực thì chỉ như vài con kiến bé nhỏ, chỉ tùy tiện chà đạp vài cái thì chắc chắn sẽ chết ngay.
Lúc này chợt có một cái lồng lớn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt phủ chụp lấy toàn bộ Mễ Kỳ Tư.
Đám quân tiên phong của ma thú đi trước thăm dò thực hư thấy vậy thì không khỏi kinh hãi. Bọn chúng biết rõ đây chính là kết giới, hơn nữa còn là kết giới của toàn thành nữa.
Khi phát động kết giới bảo vệ toàn thành thì nó sẽ đòi hỏi một nguồn năng lượng rất lớn, nếu không phải là thời khắc nguy cấp sau cùng thì hẳn sẽ không ai dùng tới. Điều này khiến cho Cùng Kỳ mơ hồ dự cảm thấy có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra. Hơn nữa, cùng lúc đó, truyền tin ma thú mang đến một tin tức, cánh quân ở ngoài tây môn bị đại quân của nhân loại phản công kịch liệt, hầu như chưa tới năm phút đã bị phá thủng vòng vây.
Sau khi nghe được tin đó, Cùng Kỳ không dám chậm trễ, lập tức tập họp binh lực rồi dốc sức tấn công vào kết giới, hòng phá vỡ nó.
Nếu phải đi đường vòng để tới tây môn thì ít nhất cũng phải mất nửa ngày mới đến được, còn nếu như phá vỡ kết giới mà vào thì sẽ tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Quả không hồ là một loại phòng ngự kết giới trứ danh, tòa kết giới giống quả trứng có tính bền bỉ kinh người. Lúc này tuy nó có thu nhỏ lại dần dần nhưng thủy chung vẫn không bị vỡ tan, hễ ở đâu xuất hiện lỗ hổng thì nó lập tức được bổ sung lại như cũ ngay. Căn cứ theo kiến thức vốn có, Cùng Kỳ đoán rằng tòa kết giới này hẳn là do cả ngàn kết giới sư hợp lực mà phát động, lại thêm có số lượng tinh hạch rất lớn làm hậu thuẫn nên mới duy trì được tòa kết giới mạnh đến như vậy.
Bốn tiếng sau, màu sắc của tòa kết giới càng lúc càng nhạt dần, đến cuối cùng thì bị vỡ tung, các mảnh vụn ánh sáng tung bay đầy trời.
Đám ma thú cực kỳ hưng phấn, chúng tràn vào thành như nước vỡ bờ, dự định sẽ mặc sức tàn sát cho thỏa thích, thế nhưng những gì chúng thấy được chỉ là một thành trì trống trải, cả một bóng người cũng không thấy đâu, còn hành tung của địch nhân ở bên ngoài tây môn cũng biến đâu mất. Bốn tiếng đồng hồ, nhiêu đó cũng đã quá đủ cho địch nhân bỏ đi xa! Với sương mù dầy đặc như lúc này, quả thật không thích hợp để truy tung.
Lúc này ma thú binh báo lại, bao nhiêu lương thực và vật tư ở trong thành cũng đều bị mang đi hết, không lưu lại một tí gì cả.
Cùng Kỳ bắt đầu hơi hiểu ra ý đồ của phe nhân loại, trong nhất thời, một loại cảm giác "việc sắp thành mà lại bị thất bại ngay trong gang tấc" liền dậy lên trong lòng.
- Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!
Nó cực kỳ tức giận, năm chiếc đầu cùng lúc tru lên, kết hợp với tiếng ma âm xé tai.
Lúc này nó chợt phát giác giữa bầu trời bị vây phủ bởi sương mù dầy đặc, hiện đang có vài trăm bóng đen, như ẩn như hiện, đang bay xa và càng lúc càng nhỏ dần.
Đúng là đám kết giới sư chết tiệt rồi. Bọn họ ở lại trong thành cho tới thời khắc tối hậu trước khi kết giới bị phá tan thì mới bỏ đi, vì vậy chắc chưa đi xa lắm!
- Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!
Cùng Kỳ lại rống lên một tiếng, nó dự định bắt nhóm kết giới sư kia để tiết hận. Một khi loại binh chủng hy hữu có hơn ngàn kết giới sư này bị trừ đi, vậy thì đó sẽ là một sự đả kích rất trầm trọng đối với phe nhân loại.
Theo nó biết, phe nhân loại không có nhiều Phi hành sủng thú. Sau hơn một tháng chiến đấu, hiện tại có lẽ nhiều lắm thì họ cũng chỉ có vài trăm con mà thôi. Nếu phải chở hơn một ngàn kết giới sư, vậy thì sức bay sẽ không quá nhanh, chỉ có thể chậm chạp rời khỏi thành, nên bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp. Sau khi duy trì kết giới độ bốn tiếng, bọn họ nhất định đang ở trong tình trạng kiệt sức, nên chỉ có thể mặc sức để cho ma thú xé xác mà thôi.
Thế là một nhóm Hủ Huyết Bệ ghê tởm lập tức hành động. Chúng cuộn mình thu nhỏ thể tích lại, rồi để cho Huân Đầu côn nuốt chúng vào bụng.
Đây chính là một thủ đoạn cao cường đã được sử dụng trong trận giao phong đầu tiên với nhân loại. Nó có thể khiến cho đối phương bị mất đi một tầng kiểm soát.
Trận chiến ở Thiên Địa hạp cốc đã đặt nền tảng cho sự thắng lợi về sau, và lúc này nó lại được thi hành thêm một lần nữa.
Vì đề phòng các kết giới sư còn giữ lại một phần lực lượng để tự bảo vệ cho mình, Cùng Kỳ quyết định lần này để cho đám Hủ Huyết Bệ ra tay, bởi vì đám yêu thú này dư sức phá tan kết giới. Một khi đuổi kịp, phe đối phương tất sẽ bị những khối thịt thối rữa của Hủ Huyết Bệ phủ chụp lấy toàn bộ, kể cả người, sủng vật và kết giới, rồi bị tiêu hóa cho đến chết.
Lại thêm Hủ Huyết Bệ vốn chỉ là một đống thịt, trọng lượng rất nhẹ, nếu để chúng trở thành phụ tải binh, vậy thì tốc độ của đám Phi Hành ma thú sẽ không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Chúng vẫn có thể đuổi theo quân địch trong một khoảng thời gian ngắn nhất.
Lũ Huân Đầu côn vỗ mạnh đôi cánh, đồng thời cất lên những tiếng quang quác thật lớn, rồi bay đuổi theo những bóng đen kia. Bọn chúng biết rằng Cùng Kỳ đang nổi trận lôi đình, nên nhất định phải giết cho được đám kết giới sư kia mà giải tỏa bớt phần nào cơn giận của nó.
Cùng Kỳ suy đoán không sai, khoảng cách giữa đôi bên được rút ngắn rất nhanh. Xem ra số đông Phi Hành sủng vật của đối phương đang phải chở nặng nên sức bay có vẻ khá nhọc nhằn.
Không lâu sau, đám Huân Đầu côn đã có thể nhìn thấy sắc phục mang đầy các đồ án của chức nghiệp kết giới sư.
Ngay vào lúc đám Hủ Huyết Bệ ở trong bụng của lũ Huân Đầu côn cảm thấy sắp được uống máu nên trở nên rất hưng phấn, đột nhiên chúng lại nghe được một loạt ngâm xướng nổi lên.
Trời ạ, những kẻ đang mặc y phục có những đồ án xấu xí kia lại đột nhiên niệm chú giống như các ma pháp sư vậy!
Mà điều càng đáng sợ hơn là đối phương đang niệm một loại Băng hệ chú ngữ mà đám Hủ Huyết Bệ lại kiêng kỵ nhất - ma pháp đại trận!
- Hãy để băng sương đang lưu động được giải tỏa phong ấn, hỡi Băng Tuyết ma thần từ bắt đầu của hư vô cho đến kết thúc của hỗn độn, người đang ở tại nơi tránh đông tại vùng cực hàn xa xôi, hãy theo sự triệu hoán của ta mà đến đây, dùng Hắc sắc bạo phong tuyết mà đông kết tất cả lại thành tuyết trắng.
Song song với việc chú ngữ được đọc lớn, từ trên người của hơn bốn mươi vị đang mặc y phục của kết giới sư lập tức có ánh sáng trắng như tuyết nhẹ nhàng tỏa ra, hàn khí bức người. Điều đó cho thấy bọn họ không hề hù dọa, mà đúng là những vị Băng hệ ma pháp sư có chân tài thực học hẳn hoi.
Tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng trong quân đội của nhân loại cũng chỉ có thể tìm ra được vài chục người như vậy mà thôi. Tuy nhiên, nhiêu đó cũng đủ trí mạng rồi.
Một vị "kết giới sư" đang bay ở sau cùng chợt quay đầu lại. Thì ra đó chính là một nữ tử xinh đẹp thành thục, trong tay cầm một cây gậy ngắn màu bạc, trên đầu trượng có khảm một viên tinh hạch trong suốt xinh đẹp như hoa tuyết vậy.
Nàng ta chính là thủ hạ đắc lực của Luân Đạo Phu và cũng đã từng giao thủ với Mộ Dung Thiên, nữ ma pháp sư An Ny. Nàng mỉm cười nói:
- Giống ngu đần dù sao cũng vẫn là ngu đần. Có ai nói cho các ngươi biết rằng ma pháp sư không thể mặc y phục của kết giới sư hay không? Hì hì, đúng rồi, thành thủ đại nhân của chúng ta có lời nhắn lại, đây là lễ vật cáo biệt đấy.
Nói xong, nàng liền quát:
- Băng kết phong diệt trận!
Ma pháp đại trận vốn đã được khởi động từ sớm, lúc này nó lập tức bạo phát. Ánh sáng trắng ở trên người hơn bốn mươi vị Băng hệ ma pháp sư liền hợp thành một thể và cùng lúc nở lớn ra.
Sương mù vốn là một dạng nước, nên nó liền giúp cho các ma pháp sư càng trở nên lợi hại hơn.
Một lớp khí lưu lạnh cóng có màu bạc liền từ trên trời hạ xuống, bao phủ lấy toàn bộ không gian trong vòng nửa dặm trở lại. Đồng thời cũng có rất nhiều hạt tuyết nhỏ bé lấp lánh hàn quang rơi xuống, trông cực kỳ mỹ lệ, nhưng chúng lại nói cho đám ma thú biết, lớp khí lưu lạnh cóng này không phải là thứ dễ chơi chút nào.
Sự việc đột ngột xảy ra, nhanh đến nỗi khiến cho đám ma thú không kịp chạy trốn luôn.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, đám Huân Đầu côn liền bị biến thành những con điêu tuyết, còn đám Hủ Huyết Bệ ở trong bụng chúng cũng không may mắn tránh khỏi số phận.
Sau khi mất đi năng lực phi hành, hơn một ngàn con Huân Đầu côn liền từ trên cao mà nặng nề rơi hết xuống đất, và biến thành những mảnh băng vỡ vụn.
Các Băng hệ ma pháp sư nhìn tất cả sự việc kết thúc, tuy rằng sau khi phát động ma pháp đại trận, bọn họ đều bị suy kiệt ma lực, nhưng không ai là không thấy hả hê trong lòng.
Thậm chí, cả những vị ma pháp sư nghiêm nghị nhất cũng vì sự thắng lợi này mà cất tiếng cười vang. Thế rồi mọi người liền điều động Phi Hành sủng thú chậm rãi bay về hướng của đại quân. Sau đợt này, địch nhân sẽ không kịp tổ chức một đợt tấn công khác, sau khi lớp khí lưu cực lạnh tan đi, những lớp sương mù khác sẽ bổ sung lại chỗ đó và nhanh chóng xóa đi vết tích của họ.
Trái với tâm tình hưng phấn của các ma pháp sư, lúc này Cùng Kỳ đang tức giận cực độ. Những cặp mắt của nó cũng tinh tường không thua gì những con mắt lợi hại của đoàn trưởng trinh sát binh Sa Lạp Đức vậy. Dù sương mù vẫn đang dầy đặc, nhưng nó vẫn có thể thấy được ánh sáng bạc của Băng kết phong diệt trận ở một khoảng xa như thế.
Với kiến thức rộng rãi, tất nhiên nó cũng hiểu được sự lợi hại của Băng hệ ma pháp đại trận. Phi Hành binh chủng cùng với giống yêu thú Hủ Huyết Bệ đều là những lực lượng quý giá ở trong ma thú quân đoàn, vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã bị tổn thất hơn một ngàn con, điều đó khiến cho Cùng Kỳ hối hận vô cùng.
Nó thật sự đã đánh giá thấp trí tuệ của vị thống soái kia của phe nhân loại. Không sai, nó đến từ thời viễn cổ, lại mang theo ký ức lạc ấn rất phong phú, vốn không có một ai ở trên đại lục này là bì kịp. Nhưng chỉ tiếc nó đã đụng phải Mộ Dung Thiên, một người vốn không thuộc về thế giới này, là một người đặc biệt không thể căn cứ theo lẽ thường mà phán đoán được.
Một đòn này quả thật là không nhẹ, mà điều càng đáng sợ hơn là nó đã ảnh hưởng đến lòng tin của Cùng Kỳ. Trong cơn cuồng nộ, toàn thân Cùng Kỳ chợt tỏa ra ánh hoàng quang rất mạnh, thân hình của nó cũng theo đó mà lớn hơn trước gấp ba lần. Đợi sau khi hoàng quang biến mất, nó đã biến thành một con gấu lớn một đầu, thân cao tới bảy thước.
Cùng Kỳ có thể biến thân từ một hình dạng năm đầu thành bất cứ loại hình dạng một đầu nào đó. Sau khi biến thân, lực lượng của bốn đầu kia sẽ biến mất, nhưng trái lại, lực lượng của đơn thể mà nó đang mang lại sẽ đạt đến mức tận cùng, tỷ như hình dạng con gấu lớn của lúc này, nó đang có lực lượng Thổ hệ rất kinh người.
Cùng Kỳ giơ hai tay lên cao, bàn tay của nó cũng lớn hơn trước gấp năm lần, rồi bổ xuống một cái thật mạnh.
Cùng với cú bổ đó, nó lập tức dẫn phát một lực lượng cực mạnh, tựa như động đất vậy, và chẻ đôi mặt đất ra. Theo cơn chấn động kịch liệt đó, mặt đất liền nổi lên những cơn sóng ầm ầm lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Nền đất của Vọng Hương tháp vốn được xây rất vững, nhưng nó cũng không chịu nổi cơn chấn động mà không ngừng rung mạnh, sau đó thì ầm ầm ngã xuống. Một kiệt tác đắc ý của một đời thánh cấp danh tượng cứ thế mà bị hủy trong chốc lát.
Chiêu đó là kỹ năng được dẫn phát bởi Hùng lực cực hạn của Cùng Kỳ - Sơn băng địa liệt. Đúng là kinh khủng tuyệt luân, quả không hổ là luân hồi yêu thú.
Thanh thế to lớn kia đã hủy đi tòa kiến trúc cao hơn ngàn trượng thật khiến người ta phải sợ hãi. Đám ma thú ở bên dưới đều bị hoảng loạn, vừa kêu la vừa bỏ chạy tán loạn, có một số còn bị rơi vào khe nứt ở trên mặt đất nữa, tình cảnh lúc này đúng là cực kỳ hỗn loạn.
Sau khi trút xong cơn giận, thân hình khổng lồ của Cùng Kỳ liền từ từ thu nhỏ lại và biến trở lại thành hình dạng năm đầu như trước. Nó không còn là con thượng cổ yêu thú của năm xưa nữa, sau khi phát động Sơn băng địa liệt thì cũng không chống nổi, huống chi lại còn giết lầm thủ hạ của mình nữa. Lúc này đầu óc của nó cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Tiếng đổ của Vọng Hương tháp theo gió truyền đi, nên vang ra xa đến hơn bảy mươi dặm, khiến cho đại quân của nhân loại đều nghe được.
Tất nhiên họ đều hiểu được, lực lượng gì đã khiến cho tòa kiến trúc to lớn đó bị sụp đổ như thế.
Ai nấy cũng đều nắm chặt bàn tay, tuy Vọng Hương tháp đã ngã xuống, nhưng sẽ có một ngày nào đó, họ sẽ đoạt lại quê hương đã bị mất đi kia.
Bao phủ bên trong lớp sương mù này là một tòa thành thị, lung linh mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện, phảng phất như tiên cảnh Bồng Lai rất mỹ lệ.
Đây là ngày sương mù mỗi năm một lần của Mễ Kỳ Tư, dù là nhân lực hay thú lực thì cũng không thể thay đổi hiện tượng tự nhiên này được.
Chiếu theo thông lệ, ngày sương mù là một trong những ngày nghỉ của toàn dân, thế nhưng hôm nay người dân của Mễ Kỳ Tư lại không hề nghỉ ngơi, mà trái lại, họ còn bận rộn hơn bao giờ hết, vì họ đang bắt đầu công việc thuyên chuyển tất cả mọi người.
Ba ngày trước, quân đội đã truyền ra một tin tức động trời khiến cho ai nấy cũng đều khó có thể tin được, kể cả các binh sĩ - bỏ thành.
Khi lệnh này vừa được ban ra, lập tức nhận được rất nhiều sự phản đối, nhưng tất cả đều bị quân đội thẳng tay trấn áp. Thái độ của quân đội rất mạnh, những ai không muốn đi thì chỉ có thể ở lại chờ chết một khi Mễ Kỳ Tư bị công hạ mà thôi.
Quân đội cũng không muốn giải thích với dân chúng, vì du kích là một loại chiến lược phức tạp, rất khó có thể trong một thời gian ngắn mà phân tích rõ lợi và hại cho dân chúng hiểu được. Huống chi họ cũng chẳng hề nhàn hạ, vì trong vòng ba ngày, họ phải định ra một kế hoạch triệt thoái hoàn thiện nên ai nấy cũng đều đầu tắt mặt tối.
Các binh sĩ thì còn khá một chút, vì họ còn phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh và quân kỷ sâm nghiêm một cách vô điều kiện, chỉ có dân chúng mới là những người có ý kiến nhiều nhất.
Kỳ thật, mọi người cũng không hẳn là không hiểu được hoàn cảnh của mình hiện nay. Trên thực tế, Mễ Kỳ Tư đã giống như ngọn đèn cạn dầu, chỉ cần tùy tiện thổi một hơi là nó có thể tắt ngay. Thế nhưng nay phải rời bỏ tòa thành mà mình đã sống tại đây khá lâu, rời khỏi nhà cửa thân thiết để lưu lạc nơi tha hương, vì vậy mà họ khó có thể tiếp nhận được.
Vô luận là ở đâu, người ta ai nấy cũng đều mong muốn lá rụng về cội, chết ở nhà dù sao cũng hơn là chết ở tha hương nhiều lắm.
Tuy nhiên, nghe nói đâu trong buổi hội nghị để đầu phiếu cho quyết định kinh người này, tất cả các trọng quan đều bỏ phiếu thuận, do đó mà họ không thể không chấp nhận hiện thực này. Giữa cái chết và sự sống trong hy vọng, tất nhiên chọn sống trong hy vọng còn tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, người trong quân đội cũng không phải là ngu ngốc, bọn họ làm như vậy hẳn là phải có nguyên do. Do đó, mà những công việc chuẩn bị cuối cùng để bỏ thành cũng tiến hành theo đúng hạn.
Cấp trên có lệnh, nhằm bảo đảm việc di chuyển được thuận lợi và mau lẹ, những vật mang theo càng ít càng tốt, ngoài những thứ cần thiết ra thì những thứ khác đều bị cấm tuyệt hết, kể cả dầu gội đầu ma pháp là Hoạt hóa thủy.
Điều đó có nghĩa là những nữ tử yêu thích chưng diện sẽ không có mái tóc mượt mà óng ả trong suốt một khoảng thời gian dài.
Sự thay đổi đột ngột này đồng thời cũng nhắc nhở cho mọi người biết để chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, bởi vì những ngày sắp tới sẽ là những ngày rất gian khổ, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu. Nếu nói văn hoa một chút thì cuộc sống sắp tới sẽ tràn đầy màu sắc lãng mạn, nhưng nói theo thực tế thì đó sẽ là một cuộc sống dãi nắng dầm sương, lang thang không nhà ở.
Mọi người chăm chỉ vận chuyển đồ đạc lên lưng những ma thú vận chuyển tầm trung như Thịnh Huy, Mẫu Kế, vv….đồng thời ai nấy cũng đều không quên nhìn lại căn nhà của mình với vẻ quyến luyến, bởi vì ít nhất trong một tháng sắp tới, họ sẽ không thể trở lại nơi ấm cúng này, thậm chí có thể là vĩnh viễn nữa ấy chứ, vì biết đâu họ sẽ bị chết ở nơi tha hương, hoặc là nơi này sẽ bị đám ma thú hung tàn phá hủy đi mất.
Các giám sát binh lớn tiếng thúc giục mọi người lên đường, vì nếu cứ để cho dân chúng quyến luyến không rời, vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Tuy họ có phần vô tình, nhưng chẳng qua họ chỉ là tận trung chức thủ và phải cố gắng tiết kiệm thời gian tối đa, vì cuộc di chuyển lần này chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi mà thôi.
Một nàng nữ ca sĩ Mỵ Âm tộc nổi tiếng của Mễ Kỳ Tư đang cất tiếng hát trong trẻo để an ủi dân chúng, nhưng dù cố gắng thế nào thì cũng không thể giải trừ cõi lòng sầu muộn của mọi người được.
Nếu có Khải Sắt Lâm ở đây, có lẽ tình huống sẽ đỡ hơn rồi.
Lúc này Mộ Dung Thiên đang đứng trên một tòa kiến trúc cao nhất ở trung tâm thành là Vọng Hương tháp. Tòa tháp này được vị thánh cấp kiến trúc sư kiêm tượng sư nổi tiếng nhất trên đại lục là Nhạc Nhĩ Gia Đặc đích thân xây lên. Ý nghĩa của tòa tháp này muốn nói lên tình cảm nhớ nhung của một kẻ tha nhân đang ở cách xa nhà hàng ngàn dặm là Mễ Kỳ Tư, và lúc nào cũng ngóng về Tát La. Đương nhiên, vì tháp chỉ cao hơn một ngàn thước, đứng ở tầng lầu cao nhất cũng không thể nhìn thấy Tát La được, nên nó chỉ mang ý nghĩa gửi gắm tinh thần mà thôi.
Nhưng điều trớ trêu ở đây là, đứa trẻ lang thang Mễ Kỳ Tư bấy lâu nay vẫn luôn nhớ nhung Tát La, nhưng rốt cuộc vẫn bị mẫu thân tổ quốc bỏ rơi. Hơn nữa, hôm nay vị quan chỉ huy tối cao lại đứng tại Vọng Hương tháp mà nhìn con dân lần lượt bỏ đi. Nếu Nhạc Nhĩ Gia Đặc mà biết được, không biết lão sẽ có cảm tưởng ra sao.
Bỗng nhiên lúc này Mộ Dung Thiên lại nhớ tới Khải Sắt Lâm và Bích Dạ đang ở Lam Nguyệt xa xôi, không biết đã bao lâu rồi hắn đã không còn nhận được tin tức của hai người họ. Chiến tranh khiến cho việc thư từ giữa các nước trở thành khó khăn vô cùng.
Nhớ lại trước đây, hắn đã từng nhờ Sắc đạo Phỉ Lợi Phổ chuyển lời của mình đến với họ, nói rằng không lâu sau hắn sẽ quay về, nhưng hiện tại xem ra lời hẹn đó còn lâu lắm mới thực hiện được.
Hứa hẹn! Đúng là không thể nói ra bừa bãi được.
Lại còn có Lăng Đế Tư, Mộ Dung Thiên chợt phát hiện ra mình rất muốn gặp lại nàng, dù cho nàng có là nữ tử khiến mình vừa yêu vừa hận đi chăng nữa.
Có thể nói, một nữ tử đã từng vũ nhục trượng phu "bất đắc dĩ" thông qua Linh lực phụng hiến, đồng thời cũng không sợ gánh lấy trọng tội mà mạo hiểm đánh chết Mông Na Lâm cùng với các thành viên của Tử vong truy sát đoàn, chẳng qua chỉ là vì muốn giúp một tên tội phạm bỏ trốn vì ác danh "phản quốc". Nàng quả thật rất đặc biệt, nếu không thì đã không có sức hấp dẫn đến như vậy với mình rồi. Mộ Dung Thiên không thể không thừa nhận điểm đó.
- Đan Ni Tư ca ca, huynh sao vậy?
Lộ Thiến nhìn thấy bộ dạng thất thần của Mộ Dung Thiên thì không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
Nếu là ngày thường, hẳn là Mộ Dung Thiên sẽ không mang theo Lộ Thiến để cùng làm chính sự, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Bởi vì hắn không nắm chắc mười phần là sẽ có thể rút lui theo cửa thành tây hay không, nếu vạn nhất mà bị thất bại thì chỉ có con đường chết mà thôi. Vì vậy nên hắn mới mang theo Lộ Thiến cùng với Lạc Na và Lệ Toa theo sát bên người, cho dù có chết thì cũng phải chết cùng một chỗ mới được.
Mộ Dung Thiên sớm đã xem ba nữ tử đã tình nguyện rời bỏ quê hương mà theo mình phiêu bạt tha hương là người thân của mình rồi, bởi vậy mà vào mấy hôm trước, vô luận thế nào hắn cũng không để cho Tàng long thiết vệ mang họ đi được. Hắn sẽ không xa rời họ, và họ cũng sẽ không rời khỏi hắn. Mộ Dung Thiên vẫn luôn quả quyết như vậy.
Mộ Dung Thiên khôi phục lại tinh thần rồi cười nói:
- Không có gì, huynh chỉ đang nghĩ không biết công việc di chuyển có được thuận lợi hay không thôi.
- Nhất định sẽ tốt mà!
Lộ Thiến chớp chớp đôi mắt mỹ lệ và trả lời. Sự tín nhiệm và sùng bái của nàng đối với hắn từ khi hai người mới quen biết, cho tới nay vẫn chưa từng thay đổi.
Mộ Dung Thiên quay sang nói với nàng Vu nữ đang đứng bên cạnh:
- Đình Đình tiểu thư, thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến nàng rồi.
Sau ngày Tàng long thiết vệ bỏ đi, nàng rất ít nói chuyện, vì vậy mà Mộ Dung Thiên lại càng khẳng định rằng đêm đó nàng đã cố ý để cho người ta bắt mình, mục đích là muốn cho nhóm Không kỵ binh đưa hắn trở về. Chỉ cần hắn còn sống thì kế hoạch báo thù của nàng mới có hy vọng.
Tuy đôi bên chỉ có mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nhưng nàng quả thật đã tận tâm tận lực giúp đỡ mình rất nhiều, cho dù hiện nay đang ở trong thời kỳ cực kỳ phi thường và Mễ Kỳ Tư có thể bị công phá bất cứ lúc nào.
- Không cần xin lỗi! Đan Ni Tư đại nhân, mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường riêng của mình. Huống chi, ta đã có cái nhìn khác đối với sự lựa chọn của ngài vào ba ngày trước rồi.
Đình Đình lộ ra nụ cười thật quyến rũ, đủ để khiến cho nội tiết và nhịp tim của các nam tử bình thường tăng nhanh. Nàng cười nói:
- Không sai, trước kia ta quả thật rất bất mãn, bởi vì ta nghĩ số phận của nguy thành Mễ Kỳ Tư đã không còn cách nào cứu vãn nữa. Nếu ở lại tử thủ thì đúng là rất ngu xuẩn. Nhưng ta lại không ngờ, ngài lại có thể nghĩ ra chiến thuật du kích như vậy. Tuy rằng nó có phần mạo hiểm, nhưng cũng không phải là không làm được. Lâu nay ngài chỉ thiếu mỗi chiến công thôi, nếu như lần này có thể thành công và sáng tạo ra kỳ tích, cứu lại Mễ Kỳ Tư, vậy thì ngài sẽ trở thành một anh hùng rạng danh trong sử sách. Chỉ trong một thời gian ngắn, địa vị và danh khí sẽ lên nhanh như mặt trời giữa trưa! Với ta mà nói, đó là một canh bạc cực kỳ kích thích và thú vị, không phải sao?
Xem ra tâm tình của Đình Đình đang rất tốt, nàng nói tiếp:
- Nói trở lại nhé, Đan Ni Tư đại nhân, ta thật nghĩ không ra đầu óc của ngài làm sao mà lại nghĩ ra được kỳ chiêu du kích chiến ở ngoài thành như vậy. Nó quả thật là một quyết định rất táo bạo và quỷ dị.
- Người ta chỉ có làm không được, chứ không có nghĩ không ra.
Mộ Dung Thiên tiện thể lấy một câu nói phổ biến để làm câu trả lời của mình. Đương nhiên hắn sẽ không nói ra chiêu này đã từng có người dùng qua rồi, chỉ là ở một không gian khác mà thôi.
Bầu trời lúc này đang là tranh sáng tranh tối, nhưng sương mù vẫn dày đặc, ở bên dưới chỉ thấy được những bóng đen mơ hồ đang thong thả hoạt động. Đó chỉ là ảo giác mà Mộ Dung Thiên có được khi đang đứng ở trên tháp cao, chứ kỳ thật, mọi người đang hành động rất nhanh.
Coi bộ kế hoạch được vạch ra trong lúc vội vàng cũng kể như là có công hiệu, chí ít thì những đội ngũ đang di động trên đường đều rất ngăn nắp chỉnh tề
Vài bóng đen đang tiến lại từ xa, không lâu sau đó thì đã thấy mấy người xuất hiện trước mặt. Thì ra là đoàn trưởng trinh sát binh Sa Lạp Đức. Lúc này thần tình của gã hưng phấn đến nỗi lộ rõ trên mặt, xem ra là có tin tốt rồi.
Sa Lạp Đức vừa muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy mấy nữ nhân ở bên cạnh Mộ Dung Thiên thì liền dừng lại ngay, bởi vì bọn họ rất xa lạ đối với gã.
Mộ Dung Thiên lên tiếng:
- Sa Lạp Đức, có chuyện gì cứ nói đi, không cần ngại.
Nghe Mộ Dung Thiên nói vậy, gã liền hiểu ra những nữ nhân này đều là người thân tín của hắn, vì vậy mà Sa Lạp Đức chẳng hề do dự nữa mà nói luôn:
- Thành thủ đại nhân, sự suy đoán của ngài rất chuẩn xác. Trong ngày sương mù, quả nhiên Cùng Kỳ không dám khinh suất tấn công chúng ta. Các binh sĩ ở tiền tuyến đã rút đi được đại bộ phận, hiện tại chỉ còn sót lại những kỵ sĩ lục hành (trên bộ) có tốc độ di chuyển cực nhanh mà thôi. Vậy là chúng ta đã tận dụng được không ít thời gian quý báu.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Nó vốn là một con ma thú rất cẩn thận, nhưng sau khi thấy quá lâu như vậy, chắc chắn nó sẽ thấy có chỗ không thỏa đáng cho xem.
Sa Lạp Đức nghe vậy thì rất bội phục, nói:
- Thành thủ đại nhân quả là liệu việc như thần, nó đã phái ra một nhóm quân tiên phong đi trước để thăm dò thực hư, và đó cũng chính là lý do mà thuộc hạ đến đây để hồi báo.
Mộ Dung Thiên vuốt vuốt cằm, hơi trầm ngậm một chút rồi nói:
- Nếu lại bày kế không thành thêm một lần nữa thì chỉ e sẽ bị phản tác dụng thôi, hơn nữa trên cơ bản thì dân chúng đều đang tập hợp hết tại tây môn. Ừm, được rồi, cũng tới lúc các kết giới sư phải ra tay rồi. Mau truyền lệnh của ta, lập tức khởi động kết giới, đồng thời phải đột phá tây môn với tốc độ nhanh nhất.
- Dạ!
Sa Lạp Đức lên tiếng đáp rõ to. Từ lúc bạo động bắt đầu cho tới nay, phe nhân loại vẫn luôn bị đám ma thú đánh cho tơi bời, trong lòng mỗi một chiến binh đều rất phiền muộn. Nhưng giờ đây thì rốt cuộc họ cũng có thể trút hết cơn tức giận được rồi. Đám ma thú ở tây môn so với sức mạnh của đại quân khi dốc hết toàn lực thì chỉ như vài con kiến bé nhỏ, chỉ tùy tiện chà đạp vài cái thì chắc chắn sẽ chết ngay.
Lúc này chợt có một cái lồng lớn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt phủ chụp lấy toàn bộ Mễ Kỳ Tư.
Đám quân tiên phong của ma thú đi trước thăm dò thực hư thấy vậy thì không khỏi kinh hãi. Bọn chúng biết rõ đây chính là kết giới, hơn nữa còn là kết giới của toàn thành nữa.
Khi phát động kết giới bảo vệ toàn thành thì nó sẽ đòi hỏi một nguồn năng lượng rất lớn, nếu không phải là thời khắc nguy cấp sau cùng thì hẳn sẽ không ai dùng tới. Điều này khiến cho Cùng Kỳ mơ hồ dự cảm thấy có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra. Hơn nữa, cùng lúc đó, truyền tin ma thú mang đến một tin tức, cánh quân ở ngoài tây môn bị đại quân của nhân loại phản công kịch liệt, hầu như chưa tới năm phút đã bị phá thủng vòng vây.
Sau khi nghe được tin đó, Cùng Kỳ không dám chậm trễ, lập tức tập họp binh lực rồi dốc sức tấn công vào kết giới, hòng phá vỡ nó.
Nếu phải đi đường vòng để tới tây môn thì ít nhất cũng phải mất nửa ngày mới đến được, còn nếu như phá vỡ kết giới mà vào thì sẽ tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Quả không hồ là một loại phòng ngự kết giới trứ danh, tòa kết giới giống quả trứng có tính bền bỉ kinh người. Lúc này tuy nó có thu nhỏ lại dần dần nhưng thủy chung vẫn không bị vỡ tan, hễ ở đâu xuất hiện lỗ hổng thì nó lập tức được bổ sung lại như cũ ngay. Căn cứ theo kiến thức vốn có, Cùng Kỳ đoán rằng tòa kết giới này hẳn là do cả ngàn kết giới sư hợp lực mà phát động, lại thêm có số lượng tinh hạch rất lớn làm hậu thuẫn nên mới duy trì được tòa kết giới mạnh đến như vậy.
Bốn tiếng sau, màu sắc của tòa kết giới càng lúc càng nhạt dần, đến cuối cùng thì bị vỡ tung, các mảnh vụn ánh sáng tung bay đầy trời.
Đám ma thú cực kỳ hưng phấn, chúng tràn vào thành như nước vỡ bờ, dự định sẽ mặc sức tàn sát cho thỏa thích, thế nhưng những gì chúng thấy được chỉ là một thành trì trống trải, cả một bóng người cũng không thấy đâu, còn hành tung của địch nhân ở bên ngoài tây môn cũng biến đâu mất. Bốn tiếng đồng hồ, nhiêu đó cũng đã quá đủ cho địch nhân bỏ đi xa! Với sương mù dầy đặc như lúc này, quả thật không thích hợp để truy tung.
Lúc này ma thú binh báo lại, bao nhiêu lương thực và vật tư ở trong thành cũng đều bị mang đi hết, không lưu lại một tí gì cả.
Cùng Kỳ bắt đầu hơi hiểu ra ý đồ của phe nhân loại, trong nhất thời, một loại cảm giác "việc sắp thành mà lại bị thất bại ngay trong gang tấc" liền dậy lên trong lòng.
- Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!
Nó cực kỳ tức giận, năm chiếc đầu cùng lúc tru lên, kết hợp với tiếng ma âm xé tai.
Lúc này nó chợt phát giác giữa bầu trời bị vây phủ bởi sương mù dầy đặc, hiện đang có vài trăm bóng đen, như ẩn như hiện, đang bay xa và càng lúc càng nhỏ dần.
Đúng là đám kết giới sư chết tiệt rồi. Bọn họ ở lại trong thành cho tới thời khắc tối hậu trước khi kết giới bị phá tan thì mới bỏ đi, vì vậy chắc chưa đi xa lắm!
- Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!
Cùng Kỳ lại rống lên một tiếng, nó dự định bắt nhóm kết giới sư kia để tiết hận. Một khi loại binh chủng hy hữu có hơn ngàn kết giới sư này bị trừ đi, vậy thì đó sẽ là một sự đả kích rất trầm trọng đối với phe nhân loại.
Theo nó biết, phe nhân loại không có nhiều Phi hành sủng thú. Sau hơn một tháng chiến đấu, hiện tại có lẽ nhiều lắm thì họ cũng chỉ có vài trăm con mà thôi. Nếu phải chở hơn một ngàn kết giới sư, vậy thì sức bay sẽ không quá nhanh, chỉ có thể chậm chạp rời khỏi thành, nên bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp. Sau khi duy trì kết giới độ bốn tiếng, bọn họ nhất định đang ở trong tình trạng kiệt sức, nên chỉ có thể mặc sức để cho ma thú xé xác mà thôi.
Thế là một nhóm Hủ Huyết Bệ ghê tởm lập tức hành động. Chúng cuộn mình thu nhỏ thể tích lại, rồi để cho Huân Đầu côn nuốt chúng vào bụng.
Đây chính là một thủ đoạn cao cường đã được sử dụng trong trận giao phong đầu tiên với nhân loại. Nó có thể khiến cho đối phương bị mất đi một tầng kiểm soát.
Trận chiến ở Thiên Địa hạp cốc đã đặt nền tảng cho sự thắng lợi về sau, và lúc này nó lại được thi hành thêm một lần nữa.
Vì đề phòng các kết giới sư còn giữ lại một phần lực lượng để tự bảo vệ cho mình, Cùng Kỳ quyết định lần này để cho đám Hủ Huyết Bệ ra tay, bởi vì đám yêu thú này dư sức phá tan kết giới. Một khi đuổi kịp, phe đối phương tất sẽ bị những khối thịt thối rữa của Hủ Huyết Bệ phủ chụp lấy toàn bộ, kể cả người, sủng vật và kết giới, rồi bị tiêu hóa cho đến chết.
Lại thêm Hủ Huyết Bệ vốn chỉ là một đống thịt, trọng lượng rất nhẹ, nếu để chúng trở thành phụ tải binh, vậy thì tốc độ của đám Phi Hành ma thú sẽ không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Chúng vẫn có thể đuổi theo quân địch trong một khoảng thời gian ngắn nhất.
Lũ Huân Đầu côn vỗ mạnh đôi cánh, đồng thời cất lên những tiếng quang quác thật lớn, rồi bay đuổi theo những bóng đen kia. Bọn chúng biết rằng Cùng Kỳ đang nổi trận lôi đình, nên nhất định phải giết cho được đám kết giới sư kia mà giải tỏa bớt phần nào cơn giận của nó.
Cùng Kỳ suy đoán không sai, khoảng cách giữa đôi bên được rút ngắn rất nhanh. Xem ra số đông Phi Hành sủng vật của đối phương đang phải chở nặng nên sức bay có vẻ khá nhọc nhằn.
Không lâu sau, đám Huân Đầu côn đã có thể nhìn thấy sắc phục mang đầy các đồ án của chức nghiệp kết giới sư.
Ngay vào lúc đám Hủ Huyết Bệ ở trong bụng của lũ Huân Đầu côn cảm thấy sắp được uống máu nên trở nên rất hưng phấn, đột nhiên chúng lại nghe được một loạt ngâm xướng nổi lên.
Trời ạ, những kẻ đang mặc y phục có những đồ án xấu xí kia lại đột nhiên niệm chú giống như các ma pháp sư vậy!
Mà điều càng đáng sợ hơn là đối phương đang niệm một loại Băng hệ chú ngữ mà đám Hủ Huyết Bệ lại kiêng kỵ nhất - ma pháp đại trận!
- Hãy để băng sương đang lưu động được giải tỏa phong ấn, hỡi Băng Tuyết ma thần từ bắt đầu của hư vô cho đến kết thúc của hỗn độn, người đang ở tại nơi tránh đông tại vùng cực hàn xa xôi, hãy theo sự triệu hoán của ta mà đến đây, dùng Hắc sắc bạo phong tuyết mà đông kết tất cả lại thành tuyết trắng.
Song song với việc chú ngữ được đọc lớn, từ trên người của hơn bốn mươi vị đang mặc y phục của kết giới sư lập tức có ánh sáng trắng như tuyết nhẹ nhàng tỏa ra, hàn khí bức người. Điều đó cho thấy bọn họ không hề hù dọa, mà đúng là những vị Băng hệ ma pháp sư có chân tài thực học hẳn hoi.
Tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng trong quân đội của nhân loại cũng chỉ có thể tìm ra được vài chục người như vậy mà thôi. Tuy nhiên, nhiêu đó cũng đủ trí mạng rồi.
Một vị "kết giới sư" đang bay ở sau cùng chợt quay đầu lại. Thì ra đó chính là một nữ tử xinh đẹp thành thục, trong tay cầm một cây gậy ngắn màu bạc, trên đầu trượng có khảm một viên tinh hạch trong suốt xinh đẹp như hoa tuyết vậy.
Nàng ta chính là thủ hạ đắc lực của Luân Đạo Phu và cũng đã từng giao thủ với Mộ Dung Thiên, nữ ma pháp sư An Ny. Nàng mỉm cười nói:
- Giống ngu đần dù sao cũng vẫn là ngu đần. Có ai nói cho các ngươi biết rằng ma pháp sư không thể mặc y phục của kết giới sư hay không? Hì hì, đúng rồi, thành thủ đại nhân của chúng ta có lời nhắn lại, đây là lễ vật cáo biệt đấy.
Nói xong, nàng liền quát:
- Băng kết phong diệt trận!
Ma pháp đại trận vốn đã được khởi động từ sớm, lúc này nó lập tức bạo phát. Ánh sáng trắng ở trên người hơn bốn mươi vị Băng hệ ma pháp sư liền hợp thành một thể và cùng lúc nở lớn ra.
Sương mù vốn là một dạng nước, nên nó liền giúp cho các ma pháp sư càng trở nên lợi hại hơn.
Một lớp khí lưu lạnh cóng có màu bạc liền từ trên trời hạ xuống, bao phủ lấy toàn bộ không gian trong vòng nửa dặm trở lại. Đồng thời cũng có rất nhiều hạt tuyết nhỏ bé lấp lánh hàn quang rơi xuống, trông cực kỳ mỹ lệ, nhưng chúng lại nói cho đám ma thú biết, lớp khí lưu lạnh cóng này không phải là thứ dễ chơi chút nào.
Sự việc đột ngột xảy ra, nhanh đến nỗi khiến cho đám ma thú không kịp chạy trốn luôn.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, đám Huân Đầu côn liền bị biến thành những con điêu tuyết, còn đám Hủ Huyết Bệ ở trong bụng chúng cũng không may mắn tránh khỏi số phận.
Sau khi mất đi năng lực phi hành, hơn một ngàn con Huân Đầu côn liền từ trên cao mà nặng nề rơi hết xuống đất, và biến thành những mảnh băng vỡ vụn.
Các Băng hệ ma pháp sư nhìn tất cả sự việc kết thúc, tuy rằng sau khi phát động ma pháp đại trận, bọn họ đều bị suy kiệt ma lực, nhưng không ai là không thấy hả hê trong lòng.
Thậm chí, cả những vị ma pháp sư nghiêm nghị nhất cũng vì sự thắng lợi này mà cất tiếng cười vang. Thế rồi mọi người liền điều động Phi Hành sủng thú chậm rãi bay về hướng của đại quân. Sau đợt này, địch nhân sẽ không kịp tổ chức một đợt tấn công khác, sau khi lớp khí lưu cực lạnh tan đi, những lớp sương mù khác sẽ bổ sung lại chỗ đó và nhanh chóng xóa đi vết tích của họ.
Trái với tâm tình hưng phấn của các ma pháp sư, lúc này Cùng Kỳ đang tức giận cực độ. Những cặp mắt của nó cũng tinh tường không thua gì những con mắt lợi hại của đoàn trưởng trinh sát binh Sa Lạp Đức vậy. Dù sương mù vẫn đang dầy đặc, nhưng nó vẫn có thể thấy được ánh sáng bạc của Băng kết phong diệt trận ở một khoảng xa như thế.
Với kiến thức rộng rãi, tất nhiên nó cũng hiểu được sự lợi hại của Băng hệ ma pháp đại trận. Phi Hành binh chủng cùng với giống yêu thú Hủ Huyết Bệ đều là những lực lượng quý giá ở trong ma thú quân đoàn, vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã bị tổn thất hơn một ngàn con, điều đó khiến cho Cùng Kỳ hối hận vô cùng.
Nó thật sự đã đánh giá thấp trí tuệ của vị thống soái kia của phe nhân loại. Không sai, nó đến từ thời viễn cổ, lại mang theo ký ức lạc ấn rất phong phú, vốn không có một ai ở trên đại lục này là bì kịp. Nhưng chỉ tiếc nó đã đụng phải Mộ Dung Thiên, một người vốn không thuộc về thế giới này, là một người đặc biệt không thể căn cứ theo lẽ thường mà phán đoán được.
Một đòn này quả thật là không nhẹ, mà điều càng đáng sợ hơn là nó đã ảnh hưởng đến lòng tin của Cùng Kỳ. Trong cơn cuồng nộ, toàn thân Cùng Kỳ chợt tỏa ra ánh hoàng quang rất mạnh, thân hình của nó cũng theo đó mà lớn hơn trước gấp ba lần. Đợi sau khi hoàng quang biến mất, nó đã biến thành một con gấu lớn một đầu, thân cao tới bảy thước.
Cùng Kỳ có thể biến thân từ một hình dạng năm đầu thành bất cứ loại hình dạng một đầu nào đó. Sau khi biến thân, lực lượng của bốn đầu kia sẽ biến mất, nhưng trái lại, lực lượng của đơn thể mà nó đang mang lại sẽ đạt đến mức tận cùng, tỷ như hình dạng con gấu lớn của lúc này, nó đang có lực lượng Thổ hệ rất kinh người.
Cùng Kỳ giơ hai tay lên cao, bàn tay của nó cũng lớn hơn trước gấp năm lần, rồi bổ xuống một cái thật mạnh.
Cùng với cú bổ đó, nó lập tức dẫn phát một lực lượng cực mạnh, tựa như động đất vậy, và chẻ đôi mặt đất ra. Theo cơn chấn động kịch liệt đó, mặt đất liền nổi lên những cơn sóng ầm ầm lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Nền đất của Vọng Hương tháp vốn được xây rất vững, nhưng nó cũng không chịu nổi cơn chấn động mà không ngừng rung mạnh, sau đó thì ầm ầm ngã xuống. Một kiệt tác đắc ý của một đời thánh cấp danh tượng cứ thế mà bị hủy trong chốc lát.
Chiêu đó là kỹ năng được dẫn phát bởi Hùng lực cực hạn của Cùng Kỳ - Sơn băng địa liệt. Đúng là kinh khủng tuyệt luân, quả không hổ là luân hồi yêu thú.
Thanh thế to lớn kia đã hủy đi tòa kiến trúc cao hơn ngàn trượng thật khiến người ta phải sợ hãi. Đám ma thú ở bên dưới đều bị hoảng loạn, vừa kêu la vừa bỏ chạy tán loạn, có một số còn bị rơi vào khe nứt ở trên mặt đất nữa, tình cảnh lúc này đúng là cực kỳ hỗn loạn.
Sau khi trút xong cơn giận, thân hình khổng lồ của Cùng Kỳ liền từ từ thu nhỏ lại và biến trở lại thành hình dạng năm đầu như trước. Nó không còn là con thượng cổ yêu thú của năm xưa nữa, sau khi phát động Sơn băng địa liệt thì cũng không chống nổi, huống chi lại còn giết lầm thủ hạ của mình nữa. Lúc này đầu óc của nó cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Tiếng đổ của Vọng Hương tháp theo gió truyền đi, nên vang ra xa đến hơn bảy mươi dặm, khiến cho đại quân của nhân loại đều nghe được.
Tất nhiên họ đều hiểu được, lực lượng gì đã khiến cho tòa kiến trúc to lớn đó bị sụp đổ như thế.
Ai nấy cũng đều nắm chặt bàn tay, tuy Vọng Hương tháp đã ngã xuống, nhưng sẽ có một ngày nào đó, họ sẽ đoạt lại quê hương đã bị mất đi kia.
/431
|