Mộ Dung Thiên vội lồm cồm bò dậy, hai tay khua lia lịa:
- Ta không phải là La Địch, ta không phải là La Địch.
Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của hắn trông thật nực cười, hắn thật không hiểu nổi tại sao Cách Lôi Lâm lại biết được chuyện bí mật này.
Cách Lôi Lâm cười nhạt:
- Nói dư thừa, ngươi đương nhiên không phải là hắn rồi.
Mộ Dung Thiên bối rối:
- Í, vậy à?
Cách Lôi Lâm nói tiếp:
- Sao ngươi lại có thể là hắn được chứ, hắn chính là thần tượng của ta đấy!
- Rắc, rắc.
Mộ Dung Thiên vừa đứng lên được phân nửa thì lại té nhào xuống đất lần nữa, khiến cho mông của hắn ê ẩm cả lên. Hắn trừng mắt thật lớn:
- Thần.....thần tượng? La Địch?
- Phải!
Ngữ khí của Cách Lôi Lâm trở nên kiên định không gì sánh bằng:
- La Địch là một học viên của An Cách La Hy học viện tại Lam Nguyệt. Trong cuộc luận võ giữa hai học viện An Cách La Hy và Tát Á Da Lộ, hắn đã từng đánh bại nhi tử của hội trưởng Liên Chức công hội Cát Tư, một học viên năm thứ tư của Tát Á Da Lộ và cũng là thiên tài của Hắc Ám hệ, Chi phối giả Mông Na Lâm. Hai học viện giỏi nhất của Lam Nguyệt thường tổ chức luận võ hàng năm, đó là một thịnh hội rất trứ danh của họ, ta nghĩ chắc ngươi cũng đã nghe nói qua chứ?
Lời nói của nàng tràn ngập niềm tự hào, thật giống như những điều đó chính là quang vinh của mình vậy.
Mộ Dung Thiên tất nhiên là không thể nói huỵch toẹt thân phận của mình ra cho người khác biết, nhất là đối với Cách Lôi Lâm, một người ở tận Thủy Đô xa xôi mà hắn chưa từng quen biết. Thế rồi hắn gật đầu nói:
- Có nghe sơ qua.
Nếu nói lúc trước khi còn ở tại An Cách La Hy học viện thì hắn có không ít người sùng bái, như vậy thì còn có lý phần nào. Đằng này người ái mộ lại là một nữ dược sư si cuồng ở tận hải quốc xa ngoài vạn dặm như thế thì quả thật khiến cho hắn cảm thấy rất hoang đường. Thậm chí hắn còn hoài nghi Cách Lôi Lâm chỉ giả bộ như thế thôi. Để chứng minh thật giả thế nào, hắn liền dò hỏi:
- Ngươi xác định chứ? Ta nghe nói tên La Địch kia khi còn ở học viện thì có nếp sinh hoạt không mấy tốt, tỷ như vất tất thối bừa bãi trong phòng, y phục thì mặc bốn, năm ngày không thay, khi ngủ lại còn chảy nước miếng nữa.
Cách Lôi Lâm nghe vậy thì không chút giận dữ, nói:
- Ai nói chứ, hắn đâu có xấu như vậy.
- Là thật đấy, ta nghe nói hắn là một người siêu cấp biến thái, bình thường khi ngồi ở trước cửa sổ của ký túc xá, mỗi khi có nữ đồng học đi ngang qua đấy thì hắn thường ngâm nga mấy ca khúc dâm dật, rồi còn thường xuyên đi rình xem bọn họ tắm rửa. Ngoài những việc đó ra, hắn còn không thích mặc nội khố nữa.
Mộ Dung Thiên làu làu liệt kê ra những thói hư tật xấu nhằm phá hủy đi hình tượng của chính bản thân mình.
Cách Lôi Lâm đột nhiên nổi giận, đưa tay cầm lấy chiếc ghế mình đang ngồi ném về phía tên sắc lang, rồi đứng dậy chửi ầm lên:
- Ngươi mới là đồ biến thái, ngươi mới là kẻ hay trêu ghẹo các nữ đồng học, ngươi mới là hay rình bọn họ tắm rửa, ngươi mới là người không mặc nội khố, đồ bỉ ổi hạ lưu!
Mộ Dung Thiên né tránh chiếc ghế đang bay tới trước mặt, trong lòng bắt đầu tin bảy phần. Cách thức và lời lẽ sùng bái của nàng rất giống với dân ái mộ, nếu không thì nàng quả thật là một nữ diễn viên đoạt giải Oscar rồi.
- Ha ha, ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là nghe nói vậy thôi mà.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, không sai, ta và nàng nói đều đúng hết, ta hay trêu chọc nữ đồng học, rình coi bọn họ tắm, thường không mặc nội khố, bởi vì lão tử chính là La Địch đây, ha ha ha.
- Mấy cái tin láo khoét đó có đáng tin không?
Cách Lôi Lâm vẫn chưa hết giận, nói tiếp:
- Ta cũng nghe nói ở phía bắc, đại tế ty của Thú nhân đế quốc là Y Cách Nạp Đề Ngũ Tư đánh cuộc thua người ta, nên mỗi ngày vào lúc sáu giờ sáng thì ông ta phải để mình trần như nhộng mà chạy quanh tòa tháp của mình hai vòng. Ngươi có tin điều đó hay không?
Mộ Dung Thiên cười xòa:
- À, à, ta không tin, vậy được chưa?
Khuông mặt của Cách Lôi Lâm vẫn bao phủ một lớp sương mù, nàng hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Nếu ngươi mà còn nói xấu hắn nữa, vậy ta sẽ không khách khí đâu.
Mộ Dung Thiên nhìn người ái mộ trung thành của mình mà không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành lên tiếng hỏi:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, La Địch có gì hay ho mà khiến cho nàng sùng bái đến như vậy?
- Đương nhiên là có chứ!
Lúc này ngữ khí của Cách Lôi Lam lại đột nhiên trở nên rất ôn hòa, nàng trả lời:
- Hắn là một thiên tài dược sư đầy tài hoa, hơn hẳn những người khác, ngoài ra, ở trên đại lục này, chỉ số dược sư lên tới hai ngàn năm trăm như hắn thì thật là hiếm có. Mà điều càng khó hơn đó là sức tưởng tượng và năng lực khai thác đan dược mới của hắn còn vượt quá xa người thường nữa, một điển hình chính là Cơ Linh đan! Xưa nay chưa có ai có thể phá vỡ được quy lệ thường tình đã có hàng bao lâu nay, nên họ chỉ có thể điều chế ra các loại đan dược cấp thấp. Còn Cơ Linh đan thì lại có thể đề thăng cơ linh của con người, tuy rằng trình độ đề thăng còn rất thấp, nhưng như vậy cũng đã được xem là kỳ tích rồi. Phải biết rằng, đan dược có diệu dụng đầy đủ giống như vậy thì chỉ có thánh linh đan mà thôi! Ta không ngại mà nói cho ngươi biết, sở dĩ sủng thú của Thiên Lý mục trường có được tố chất cao hơn hẳn những sủng thú cùng loại của những mục trường khác, đó là vì ta đã thành công biến chế một loại thuốc khác từ Cơ Linh đan mà ra. Với loại thuốc đó, chỉ có con người là không thích hợp để sử dụng mà thôi, còn ngoài ra thì các loại sủng thú nào cũng sử dụng được cả, ha ha.
Khi Cách Lôi Lâm nói đến việc đắc ý nhất trong đời của mình thì nhịn không được mà cười rộ lên, sau đó liền nói tiếp:
- Lại có loại Tử Dương đan này nữa....
Nàng giơ cái bình trong tay lên rồi nói tiếp:
- Ngươi cũng đã được chứng kiến hiệu lực của nó rồi đấy thôi. Thông thường sau khi đấu khí của Hắc Ám hệ và Mộc hệ tiến nhập vào thân thể con người thì chúng chỉ phát sinh tác dụng hủy hoại mà thôi. Hiệu quả của đan dược sẽ bị lực lượng của hai loại nguyên tố này mà tạo ra hạn chế rất lớn. Nếu như chúng cũng cùng hệ âm hàn, vậy thì tại một trình độ nhất định, chúng sẽ phụ trợ lẫn nhau mà xâm nhập vào cốt tủy và xông đến gần tâm tạng của nạn nhân, tựa như trường hợp bị trọng thương của gã Thú nhân kia vậy, khi đó thì tác dụng của các loại Khôi phục đan đều trở nên cực kỳ bé nhỏ. Đừng nói là đan dược, ngay cả thần quan cấp tông sư muốn cứu người bệnh thì cũng sẽ rất bị đau đầu. Nhưng ngoài Thần Hữu đan, Huyết Nguyệt đan, và các loại đan dược tinh lọc thuộc hàng cực phẩm ra, ta thật nghĩ không ra còn có loại đan dược nào khác có thể giải trừ được sự xâm nhập của Hắc Ám hệ và Mộc hệ. Ấy vậy mà Tử Dương đan này lại có thể dễ dàng làm được điều đó, thật giống như là nó được sinh ra đời chỉ để trở thành khắc tinh của hai hệ đó mà thôi. Tuy nhiên, nếu dựa theo quy tắc phân chia đẳng cấp, vậy thì Tử Dương đan này nhiều lắm cũng chỉ có thể được xem lại loại đan dược tinh lọc cấp sáu mà thôi. So với Thần Hữu đan và Huyết Nguyệt đan thì nó còn cách xa nhiều lắm, bởi vì nó chỉ có tác dụng làm tiêu trừ sự tổn hại của Hắc Ám hệ và Mộc hệ hai loại nguyên tố này thôi, chứ không có khả năng toàn diện giống như hai loại thuốc kia.
Các loại đan dược chuyên môn giải trừ sự tổn hại của Hỏa hệ thì có Khu Viêm cao, Thanh Hóa đan, vv...khắc chế Điện hệ thì có Thủy Tá linh hoàn, Trung Hòa đan, và các hệ khác thì cũng tương đương như vậy; nhưng các loại đan dược chuyên môn dùng để khắc chế Mộc nguyên tố thì có hiệu quả hơi yếu, còn về phần Hắc Ám hệ thì vẫn còn khiếm khuyết những chủng loại cao cấp. Trong tình huống thông thường, một khi đã bị đấu khí của Hắc Ám hệ xâm nhập vào cơ thể, nếu không có Quanh Minh thần quan cứu viện thì người đó nhất định sẽ chết. Thế nhưng khi Tử Dương đan này xuất hiện, nó đã hoàn toàn bù đắp cho sự thiếu sót của Tịnh Hóa đan. Nếu như có thể nắm được phương pháp điều chế Tử Dương đan, có thể nấu ra một lượng lớn loại thuốc tốt này, vậy thì sẽ khiến cho địa vị bá chủ của ma pháp và Hắc Ám đấu khí bị suy yếu đi, đó chính là thời khắc tuyệt vời nhất ở trong lịch sử đấy!
- Hơ, thật thần kỳ vậy à?
Nghe nàng giải thích xong, Mộ Dung Thiên không khỏi gật gù, trong lòng cảm thấy có chút đắc ý. Chính bản thân hắn còn không biết thì ra Tử Dương đan này lại tốt đến như vậy. Ngày trước chỉ vì Lộ Thiến bị trúng độc thủ của Mông Na Lâm, suýt tí nữa thì ngọc nát hương tan, Mộ Dung Thiên vì lo đề phòng trường hợp như vậy lại xảy ra, hắn sợ những người thân bên cạnh mình sẽ trúng phải Hắc Ám đấu khí nên đã căn cứ theo nguyên lý của tiểu hoàn đan mà điều chế ra Tử Dương đan. Bởi vì quá trình tương đối khó khăn, phức tạp nên hắn cũng chẳng nghĩ tới nó có tác dụng vĩ đại nào khác.
- Thần kỳ? Hừ, hừ, chỗ thần kỳ nhất của hắn không phải chỉ có thế thôi đâu.
Cách Lôi Lâm hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ta đã từng nghiên cứu tỉ mỉ cuộc tỷ đấu giữa hắn và Mông Na Lâm ở trên kính tượng. Lúc đó có một lần La Địch đã bị dồn vào hoàn cảnh cực xấu, chỉ cần là người sáng mắt một chút thì đã nhận ra ngay. Khi ấy linh lực của hắn không đầy đủ, đã đạt tới tình trạng gần khô kiệt, thế mà chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên bạo phát, dường như là bản thân đang có một lực lượng vô cùng vô tận vậy, khiến cho Mông Na Lâm không thể không dùng tới Hắc Ám Giao Hoán. Có rất nhiều người đã cho rằng lúc đó La Địch đã sử dụng một môn tuyệt kỹ nào đó cũng tự làm tổn hại bản thân tương tự như Hắc Ám Giao Hoán vậy, nhưng suy đoán đó thật là ngu ngốc. Ta có thể cảm nhận được và dám hoàn toàn khẳng định nguyên nhân lúc đó đều là vì đan dược. Nhưng loại đan dược gì mà lại có được hiệu lực khiến cho bản thân người sử dụng trở nên mạnh mẽ đến như vậy, đồng thời sự tổn hại đối với cơ thể còn thấp hơn Hắc Ám Giao Hoán rất nhiều như thế chứ?
Cách Lôi Lâm nói xong thì hai tay ôm lấy đầu, tựa hồ cho đến nay nàng vẫn không tin được điều đó vậy.
- Hơ, hơ!
Nghe xong lời tán dương của người khác đối với việc mà mình vẫn luôn rất đắc ý, Mộ Dung Thiên cười cười hỏi:
- Sao ngươi lại hiểu rõ hắn như thế?
- Kể từ sau cái lần tình cờ nhìn thấy trận tỷ đấu của hắn và Mông Na Lâm, lúc đó ta mới bắt đầu quan tâm và đã phái người đi điều tra. Lam Nguyệt đế quốc thật là ngu xuẩn, lại bỏ qua một thiên tài dược sư như vậy, đã thế họ lại còn gán cho hắn cái tội phản quốc nữa chứ. Rõ ràng là lão cáo già hội trưởng Liên Chức công hội Cát Tư đã mượn việc công để báo tư thù mà, chẳng lẽ bọn họ không biết được một vị dược sư có năng lực sáng tạo cực mạnh như vậy sẽ có tầm quan trọng đến thế nào đối với quốc gia hay sao?
Nàng nói tới đây rồi nhịn không được lại chửi thêm vài tiếng, sau đó mới hỏi tên sắc lang:
- Ê, ngươi từ đâu mà có được bình dược hoàn này? Theo ta được biết thì con số mà La Địch chế luyện ra không quá một trăm kia mà?
Mộ Dung Thiên thoáng suy nghĩ một chút rồi bắt đầu khua môi múa mép:
- À, là thế này, La Địch vốn là đồng học khá thân với em vợ của ca ca của nhi tử của gia đình có con vịt sủng vật đần độn của hảo bằng hữu của chủ nhân của biểu đệ của ta, vì vậy mà.....
Cách Lôi Lâm nghe vậy thì kinh hãi:
- Ê, bộ ngươi không phải là người của Tát La sao?
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Phải, nhưng biểu đệ của ta thì ở tại Lam Nguyệt, điều đó đâu có ảnh hưởng tới tình cảm của bọn ta.
- À, thì ra thế.
Cách Lôi Lâm lại hỏi:
- Còn hai vị đồng học của La Địch là Tạp Hy và Khoa Tư Mạc phải không?
Lúc này Mộ Dung Thiên có hơi chút bội phục đối với Cách La Lâm rồi, ở một nơi xa xôi thế này, nhưng không ngờ cả hai vị huynh đệ tốt của mình mà nàng cũng biết luôn. Thế rồi hắn gật đầu thừa nhận, cứ thẳng thắn như vậy thì Cách Lôi Lâm sẽ không truy cứu nữa.
Cách Lôi Lâm nhìn Tử Dương đan ở trong tay mà niềm khát vọng bừng bừng, cả người mù cũng nhìn ra được. Nàng không ngừng nâng niu lật qua lật lại để xem thật tỉ mỉ, sau cùng thì trên mặt nở nụ cười thật tươi rói và ngọt ngào. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì biết ngay thế công "mật ngọt chết ruồi" của nàng sắp xuất hiện rồi đây.
- Hì hì, đại ca đẹp trai, có thể cho ta bình Tử Dương đan này để nghiên cứu được không?
Cách Lôi Lâm lúng túng sử dụng ngữ khí mê hoặc để làm người ta chết vì ngọt ngào.
Cái bình đó đâu có đơn giản như Cơ Linh đan vậy, bộ muốn học lóm mà được à, Mộ Dung Thiên khẽ cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nói:
- Như vậy sao được, đây là thuốc cứu mạng của ta mà!
- Đương nhiên rồi, thứ trân quý như vậy, ta đâu thể nào lấy không của ngươi được. Hay là thế này nhé, ta tặng lại cho ngươi một ít đan dược cao cấp do ta đặc chế được không?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thầm nghĩ, đan dược do lão tử điều chế ra còn tốt hơn đan dược của nàng nhiều lắm, ta cần chúng làm gì? Thế là hắn lập tức cự tuyệt ngay:
- Không!
Cách Lôi Lâm vội nói:
- Hay là đổi thứ khác cũng được, tinh hạch hay vũ khí, vv....coi như tặng ngươi hết.
Bảo bối của lão tử có nhiều rồi mà, nhà của nàng làm sao sánh được với bảo khố của Long vương chứ? Nếu không phải của hiếm lạ thì ta đương nhiên không thể đáp ứng rồi.
- Ngoài những thứ đó, ta còn tặng thêm một điều kiện nữa, đó là ta sẽ tặng bản khiêu vũ đầu tiên của ta cho ngươi!
Cách Lôi Lâm tựa như bất cứ giá nào cũng phải lấy cho được đan dược vậy, thê thảm đến mức cắn răng chuẩn bị dâng ra trinh tiết cho tên cầm thú nữa chứ.
- Thành giao!
Mộ Dung Thiên khẽ nở nụ cười, rồi nói:
- Thế nhưng ta vẫn còn một điều kiện nữa, đó là trong mấy ngày mà ngươi luyện đan đó, ta phải ở bên cạnh ngươi.
- Ta không phải là La Địch, ta không phải là La Địch.
Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của hắn trông thật nực cười, hắn thật không hiểu nổi tại sao Cách Lôi Lâm lại biết được chuyện bí mật này.
Cách Lôi Lâm cười nhạt:
- Nói dư thừa, ngươi đương nhiên không phải là hắn rồi.
Mộ Dung Thiên bối rối:
- Í, vậy à?
Cách Lôi Lâm nói tiếp:
- Sao ngươi lại có thể là hắn được chứ, hắn chính là thần tượng của ta đấy!
- Rắc, rắc.
Mộ Dung Thiên vừa đứng lên được phân nửa thì lại té nhào xuống đất lần nữa, khiến cho mông của hắn ê ẩm cả lên. Hắn trừng mắt thật lớn:
- Thần.....thần tượng? La Địch?
- Phải!
Ngữ khí của Cách Lôi Lâm trở nên kiên định không gì sánh bằng:
- La Địch là một học viên của An Cách La Hy học viện tại Lam Nguyệt. Trong cuộc luận võ giữa hai học viện An Cách La Hy và Tát Á Da Lộ, hắn đã từng đánh bại nhi tử của hội trưởng Liên Chức công hội Cát Tư, một học viên năm thứ tư của Tát Á Da Lộ và cũng là thiên tài của Hắc Ám hệ, Chi phối giả Mông Na Lâm. Hai học viện giỏi nhất của Lam Nguyệt thường tổ chức luận võ hàng năm, đó là một thịnh hội rất trứ danh của họ, ta nghĩ chắc ngươi cũng đã nghe nói qua chứ?
Lời nói của nàng tràn ngập niềm tự hào, thật giống như những điều đó chính là quang vinh của mình vậy.
Mộ Dung Thiên tất nhiên là không thể nói huỵch toẹt thân phận của mình ra cho người khác biết, nhất là đối với Cách Lôi Lâm, một người ở tận Thủy Đô xa xôi mà hắn chưa từng quen biết. Thế rồi hắn gật đầu nói:
- Có nghe sơ qua.
Nếu nói lúc trước khi còn ở tại An Cách La Hy học viện thì hắn có không ít người sùng bái, như vậy thì còn có lý phần nào. Đằng này người ái mộ lại là một nữ dược sư si cuồng ở tận hải quốc xa ngoài vạn dặm như thế thì quả thật khiến cho hắn cảm thấy rất hoang đường. Thậm chí hắn còn hoài nghi Cách Lôi Lâm chỉ giả bộ như thế thôi. Để chứng minh thật giả thế nào, hắn liền dò hỏi:
- Ngươi xác định chứ? Ta nghe nói tên La Địch kia khi còn ở học viện thì có nếp sinh hoạt không mấy tốt, tỷ như vất tất thối bừa bãi trong phòng, y phục thì mặc bốn, năm ngày không thay, khi ngủ lại còn chảy nước miếng nữa.
Cách Lôi Lâm nghe vậy thì không chút giận dữ, nói:
- Ai nói chứ, hắn đâu có xấu như vậy.
- Là thật đấy, ta nghe nói hắn là một người siêu cấp biến thái, bình thường khi ngồi ở trước cửa sổ của ký túc xá, mỗi khi có nữ đồng học đi ngang qua đấy thì hắn thường ngâm nga mấy ca khúc dâm dật, rồi còn thường xuyên đi rình xem bọn họ tắm rửa. Ngoài những việc đó ra, hắn còn không thích mặc nội khố nữa.
Mộ Dung Thiên làu làu liệt kê ra những thói hư tật xấu nhằm phá hủy đi hình tượng của chính bản thân mình.
Cách Lôi Lâm đột nhiên nổi giận, đưa tay cầm lấy chiếc ghế mình đang ngồi ném về phía tên sắc lang, rồi đứng dậy chửi ầm lên:
- Ngươi mới là đồ biến thái, ngươi mới là kẻ hay trêu ghẹo các nữ đồng học, ngươi mới là hay rình bọn họ tắm rửa, ngươi mới là người không mặc nội khố, đồ bỉ ổi hạ lưu!
Mộ Dung Thiên né tránh chiếc ghế đang bay tới trước mặt, trong lòng bắt đầu tin bảy phần. Cách thức và lời lẽ sùng bái của nàng rất giống với dân ái mộ, nếu không thì nàng quả thật là một nữ diễn viên đoạt giải Oscar rồi.
- Ha ha, ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là nghe nói vậy thôi mà.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, không sai, ta và nàng nói đều đúng hết, ta hay trêu chọc nữ đồng học, rình coi bọn họ tắm, thường không mặc nội khố, bởi vì lão tử chính là La Địch đây, ha ha ha.
- Mấy cái tin láo khoét đó có đáng tin không?
Cách Lôi Lâm vẫn chưa hết giận, nói tiếp:
- Ta cũng nghe nói ở phía bắc, đại tế ty của Thú nhân đế quốc là Y Cách Nạp Đề Ngũ Tư đánh cuộc thua người ta, nên mỗi ngày vào lúc sáu giờ sáng thì ông ta phải để mình trần như nhộng mà chạy quanh tòa tháp của mình hai vòng. Ngươi có tin điều đó hay không?
Mộ Dung Thiên cười xòa:
- À, à, ta không tin, vậy được chưa?
Khuông mặt của Cách Lôi Lâm vẫn bao phủ một lớp sương mù, nàng hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Nếu ngươi mà còn nói xấu hắn nữa, vậy ta sẽ không khách khí đâu.
Mộ Dung Thiên nhìn người ái mộ trung thành của mình mà không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành lên tiếng hỏi:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, La Địch có gì hay ho mà khiến cho nàng sùng bái đến như vậy?
- Đương nhiên là có chứ!
Lúc này ngữ khí của Cách Lôi Lam lại đột nhiên trở nên rất ôn hòa, nàng trả lời:
- Hắn là một thiên tài dược sư đầy tài hoa, hơn hẳn những người khác, ngoài ra, ở trên đại lục này, chỉ số dược sư lên tới hai ngàn năm trăm như hắn thì thật là hiếm có. Mà điều càng khó hơn đó là sức tưởng tượng và năng lực khai thác đan dược mới của hắn còn vượt quá xa người thường nữa, một điển hình chính là Cơ Linh đan! Xưa nay chưa có ai có thể phá vỡ được quy lệ thường tình đã có hàng bao lâu nay, nên họ chỉ có thể điều chế ra các loại đan dược cấp thấp. Còn Cơ Linh đan thì lại có thể đề thăng cơ linh của con người, tuy rằng trình độ đề thăng còn rất thấp, nhưng như vậy cũng đã được xem là kỳ tích rồi. Phải biết rằng, đan dược có diệu dụng đầy đủ giống như vậy thì chỉ có thánh linh đan mà thôi! Ta không ngại mà nói cho ngươi biết, sở dĩ sủng thú của Thiên Lý mục trường có được tố chất cao hơn hẳn những sủng thú cùng loại của những mục trường khác, đó là vì ta đã thành công biến chế một loại thuốc khác từ Cơ Linh đan mà ra. Với loại thuốc đó, chỉ có con người là không thích hợp để sử dụng mà thôi, còn ngoài ra thì các loại sủng thú nào cũng sử dụng được cả, ha ha.
Khi Cách Lôi Lâm nói đến việc đắc ý nhất trong đời của mình thì nhịn không được mà cười rộ lên, sau đó liền nói tiếp:
- Lại có loại Tử Dương đan này nữa....
Nàng giơ cái bình trong tay lên rồi nói tiếp:
- Ngươi cũng đã được chứng kiến hiệu lực của nó rồi đấy thôi. Thông thường sau khi đấu khí của Hắc Ám hệ và Mộc hệ tiến nhập vào thân thể con người thì chúng chỉ phát sinh tác dụng hủy hoại mà thôi. Hiệu quả của đan dược sẽ bị lực lượng của hai loại nguyên tố này mà tạo ra hạn chế rất lớn. Nếu như chúng cũng cùng hệ âm hàn, vậy thì tại một trình độ nhất định, chúng sẽ phụ trợ lẫn nhau mà xâm nhập vào cốt tủy và xông đến gần tâm tạng của nạn nhân, tựa như trường hợp bị trọng thương của gã Thú nhân kia vậy, khi đó thì tác dụng của các loại Khôi phục đan đều trở nên cực kỳ bé nhỏ. Đừng nói là đan dược, ngay cả thần quan cấp tông sư muốn cứu người bệnh thì cũng sẽ rất bị đau đầu. Nhưng ngoài Thần Hữu đan, Huyết Nguyệt đan, và các loại đan dược tinh lọc thuộc hàng cực phẩm ra, ta thật nghĩ không ra còn có loại đan dược nào khác có thể giải trừ được sự xâm nhập của Hắc Ám hệ và Mộc hệ. Ấy vậy mà Tử Dương đan này lại có thể dễ dàng làm được điều đó, thật giống như là nó được sinh ra đời chỉ để trở thành khắc tinh của hai hệ đó mà thôi. Tuy nhiên, nếu dựa theo quy tắc phân chia đẳng cấp, vậy thì Tử Dương đan này nhiều lắm cũng chỉ có thể được xem lại loại đan dược tinh lọc cấp sáu mà thôi. So với Thần Hữu đan và Huyết Nguyệt đan thì nó còn cách xa nhiều lắm, bởi vì nó chỉ có tác dụng làm tiêu trừ sự tổn hại của Hắc Ám hệ và Mộc hệ hai loại nguyên tố này thôi, chứ không có khả năng toàn diện giống như hai loại thuốc kia.
Các loại đan dược chuyên môn giải trừ sự tổn hại của Hỏa hệ thì có Khu Viêm cao, Thanh Hóa đan, vv...khắc chế Điện hệ thì có Thủy Tá linh hoàn, Trung Hòa đan, và các hệ khác thì cũng tương đương như vậy; nhưng các loại đan dược chuyên môn dùng để khắc chế Mộc nguyên tố thì có hiệu quả hơi yếu, còn về phần Hắc Ám hệ thì vẫn còn khiếm khuyết những chủng loại cao cấp. Trong tình huống thông thường, một khi đã bị đấu khí của Hắc Ám hệ xâm nhập vào cơ thể, nếu không có Quanh Minh thần quan cứu viện thì người đó nhất định sẽ chết. Thế nhưng khi Tử Dương đan này xuất hiện, nó đã hoàn toàn bù đắp cho sự thiếu sót của Tịnh Hóa đan. Nếu như có thể nắm được phương pháp điều chế Tử Dương đan, có thể nấu ra một lượng lớn loại thuốc tốt này, vậy thì sẽ khiến cho địa vị bá chủ của ma pháp và Hắc Ám đấu khí bị suy yếu đi, đó chính là thời khắc tuyệt vời nhất ở trong lịch sử đấy!
- Hơ, thật thần kỳ vậy à?
Nghe nàng giải thích xong, Mộ Dung Thiên không khỏi gật gù, trong lòng cảm thấy có chút đắc ý. Chính bản thân hắn còn không biết thì ra Tử Dương đan này lại tốt đến như vậy. Ngày trước chỉ vì Lộ Thiến bị trúng độc thủ của Mông Na Lâm, suýt tí nữa thì ngọc nát hương tan, Mộ Dung Thiên vì lo đề phòng trường hợp như vậy lại xảy ra, hắn sợ những người thân bên cạnh mình sẽ trúng phải Hắc Ám đấu khí nên đã căn cứ theo nguyên lý của tiểu hoàn đan mà điều chế ra Tử Dương đan. Bởi vì quá trình tương đối khó khăn, phức tạp nên hắn cũng chẳng nghĩ tới nó có tác dụng vĩ đại nào khác.
- Thần kỳ? Hừ, hừ, chỗ thần kỳ nhất của hắn không phải chỉ có thế thôi đâu.
Cách Lôi Lâm hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ta đã từng nghiên cứu tỉ mỉ cuộc tỷ đấu giữa hắn và Mông Na Lâm ở trên kính tượng. Lúc đó có một lần La Địch đã bị dồn vào hoàn cảnh cực xấu, chỉ cần là người sáng mắt một chút thì đã nhận ra ngay. Khi ấy linh lực của hắn không đầy đủ, đã đạt tới tình trạng gần khô kiệt, thế mà chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên bạo phát, dường như là bản thân đang có một lực lượng vô cùng vô tận vậy, khiến cho Mông Na Lâm không thể không dùng tới Hắc Ám Giao Hoán. Có rất nhiều người đã cho rằng lúc đó La Địch đã sử dụng một môn tuyệt kỹ nào đó cũng tự làm tổn hại bản thân tương tự như Hắc Ám Giao Hoán vậy, nhưng suy đoán đó thật là ngu ngốc. Ta có thể cảm nhận được và dám hoàn toàn khẳng định nguyên nhân lúc đó đều là vì đan dược. Nhưng loại đan dược gì mà lại có được hiệu lực khiến cho bản thân người sử dụng trở nên mạnh mẽ đến như vậy, đồng thời sự tổn hại đối với cơ thể còn thấp hơn Hắc Ám Giao Hoán rất nhiều như thế chứ?
Cách Lôi Lâm nói xong thì hai tay ôm lấy đầu, tựa hồ cho đến nay nàng vẫn không tin được điều đó vậy.
- Hơ, hơ!
Nghe xong lời tán dương của người khác đối với việc mà mình vẫn luôn rất đắc ý, Mộ Dung Thiên cười cười hỏi:
- Sao ngươi lại hiểu rõ hắn như thế?
- Kể từ sau cái lần tình cờ nhìn thấy trận tỷ đấu của hắn và Mông Na Lâm, lúc đó ta mới bắt đầu quan tâm và đã phái người đi điều tra. Lam Nguyệt đế quốc thật là ngu xuẩn, lại bỏ qua một thiên tài dược sư như vậy, đã thế họ lại còn gán cho hắn cái tội phản quốc nữa chứ. Rõ ràng là lão cáo già hội trưởng Liên Chức công hội Cát Tư đã mượn việc công để báo tư thù mà, chẳng lẽ bọn họ không biết được một vị dược sư có năng lực sáng tạo cực mạnh như vậy sẽ có tầm quan trọng đến thế nào đối với quốc gia hay sao?
Nàng nói tới đây rồi nhịn không được lại chửi thêm vài tiếng, sau đó mới hỏi tên sắc lang:
- Ê, ngươi từ đâu mà có được bình dược hoàn này? Theo ta được biết thì con số mà La Địch chế luyện ra không quá một trăm kia mà?
Mộ Dung Thiên thoáng suy nghĩ một chút rồi bắt đầu khua môi múa mép:
- À, là thế này, La Địch vốn là đồng học khá thân với em vợ của ca ca của nhi tử của gia đình có con vịt sủng vật đần độn của hảo bằng hữu của chủ nhân của biểu đệ của ta, vì vậy mà.....
Cách Lôi Lâm nghe vậy thì kinh hãi:
- Ê, bộ ngươi không phải là người của Tát La sao?
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Phải, nhưng biểu đệ của ta thì ở tại Lam Nguyệt, điều đó đâu có ảnh hưởng tới tình cảm của bọn ta.
- À, thì ra thế.
Cách Lôi Lâm lại hỏi:
- Còn hai vị đồng học của La Địch là Tạp Hy và Khoa Tư Mạc phải không?
Lúc này Mộ Dung Thiên có hơi chút bội phục đối với Cách La Lâm rồi, ở một nơi xa xôi thế này, nhưng không ngờ cả hai vị huynh đệ tốt của mình mà nàng cũng biết luôn. Thế rồi hắn gật đầu thừa nhận, cứ thẳng thắn như vậy thì Cách Lôi Lâm sẽ không truy cứu nữa.
Cách Lôi Lâm nhìn Tử Dương đan ở trong tay mà niềm khát vọng bừng bừng, cả người mù cũng nhìn ra được. Nàng không ngừng nâng niu lật qua lật lại để xem thật tỉ mỉ, sau cùng thì trên mặt nở nụ cười thật tươi rói và ngọt ngào. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì biết ngay thế công "mật ngọt chết ruồi" của nàng sắp xuất hiện rồi đây.
- Hì hì, đại ca đẹp trai, có thể cho ta bình Tử Dương đan này để nghiên cứu được không?
Cách Lôi Lâm lúng túng sử dụng ngữ khí mê hoặc để làm người ta chết vì ngọt ngào.
Cái bình đó đâu có đơn giản như Cơ Linh đan vậy, bộ muốn học lóm mà được à, Mộ Dung Thiên khẽ cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nói:
- Như vậy sao được, đây là thuốc cứu mạng của ta mà!
- Đương nhiên rồi, thứ trân quý như vậy, ta đâu thể nào lấy không của ngươi được. Hay là thế này nhé, ta tặng lại cho ngươi một ít đan dược cao cấp do ta đặc chế được không?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thầm nghĩ, đan dược do lão tử điều chế ra còn tốt hơn đan dược của nàng nhiều lắm, ta cần chúng làm gì? Thế là hắn lập tức cự tuyệt ngay:
- Không!
Cách Lôi Lâm vội nói:
- Hay là đổi thứ khác cũng được, tinh hạch hay vũ khí, vv....coi như tặng ngươi hết.
Bảo bối của lão tử có nhiều rồi mà, nhà của nàng làm sao sánh được với bảo khố của Long vương chứ? Nếu không phải của hiếm lạ thì ta đương nhiên không thể đáp ứng rồi.
- Ngoài những thứ đó, ta còn tặng thêm một điều kiện nữa, đó là ta sẽ tặng bản khiêu vũ đầu tiên của ta cho ngươi!
Cách Lôi Lâm tựa như bất cứ giá nào cũng phải lấy cho được đan dược vậy, thê thảm đến mức cắn răng chuẩn bị dâng ra trinh tiết cho tên cầm thú nữa chứ.
- Thành giao!
Mộ Dung Thiên khẽ nở nụ cười, rồi nói:
- Thế nhưng ta vẫn còn một điều kiện nữa, đó là trong mấy ngày mà ngươi luyện đan đó, ta phải ở bên cạnh ngươi.
/431
|