Mộ Dung Thiên vẫn uống trà tự nhiên như không:
- Nếu như ta đoán không lầm, Duy Đa Lợi Á mới là tên thật của tôn giá, và tôn giá chính là người mà bọn hải tặc Hắc Khô Lâu muốn tìm, có đúng vậy không?
Sắc mặt Thiết Nhĩ Tây biến đối liên hồi, sau cùng mới hỏi lại:
- Ngươi biết được từ lúc nào?
Lúc này giọng nói của nàng ta đã thay đổi, mặc dù vẫn khá giống với Thiết Nhĩ Tây lúc trước nhưng rõ ràng trong đó đã có thêm đôi chút mềm mại, bất cứ ai cũng có thể nhận ra đó là một nữ nhân. Nàng là người thông minh, biết không giấu nổi Mộ Dung Thiên nên chi bằng cứ thành thật mà cư xử, hơn nữa lúc trước Mộ Dung Thiên đã giải vây chứ không tiết lộ thân phận của nàng, xem như đã giúp đỡ khá nhiều rồi.
Mộ Dung Thiên điềm tĩnh đáp:
- Ngay từ khi Phi Đa Lợi giết người để uy hiếp tôn giá lộ diện, mắt hắn dường như đã có ý liếc nhìn về phía chúng ta. Khi đó, ta còn chưa đáng để hắn lưu tâm, bởi thế ta nghĩ có thể hắn muốn nhìn người khác, mà khi đó tôn giá đứng bên cạnh ta đã có sắc mặt rất ư kỳ quái, nên lúc ấy ta đã hơi nghi ngờ. Thật ra, Phi Đa Lợi có lẽ đã phát hiện ra tôn giá từ lâu, nếu hắn đã có thể dựa vào đám thư trùng để đoán ra việc tôn giá còn ở trên thuyền thì hắn cũng rất có thể dùng chúng để tìm ra người đó chính là tôn giá. Thế nhưng hắn muốn nhân cơ hội đó để giết người làm vui, chỉ cần tôn giá không ra mặt, vậy là hắn lại có cớ để tiếp tục giết người.
Sắc mặt Duy Đa Lợi Á trở nên trắng bệch:
- Xin lỗi, ta thật không ngờ lại như vậy, làm liên lụy bao nhiêu người vô tội.
Mộ Dung Thiên lạnh lùng hừ một tiếng:
- Tôn giá không cần nói xin lỗi với ta, nếu có cần thì cũng chỉ có tiểu Tinh Linh đã mất mẹ kia mà thôi.
Duy Đa Lợi Á mấp máy môi:
- Ta, ta......
Nàng quả thực không biết nói gì cho phải, nhưng dù có nói gì thì cũng vô dụng thôi, bởi vì người đã chết đi thì sẽ vĩnh viễn không sống lại được.
- Được rồi, bản tính con người vốn là ích kỷ như vậy đó, tôn giá cũng là một người bị hại, căn bản không có nghĩa vụ phải đứng ra gánh trách nhiệm.
Mộ Dung Thiên thở dài, nhớ tới mình lúc đó cũng mang tư tưởng có lợi cho bản thân, cho nên hắn cảm thấy mình cũng chẳng tốt hơn Duy Đa Lợi Á là bao, cũng chẳng có tư cách gì mà chỉ trích nàng.
- Khi đó ta chỉ hoài nghi mà thôi, về sau ta phát hiện khi bị hải tặc tấn công mà tôn giá vẫn còn sống, hơn nữa trên người lại không có một vết thương nào, lúc ấy ta đã nắm chắc bảy phần ton giá chính là Duy Đa Lợi Á, cho đến vừa rồi khi tôn giá không chấp nhận kiểm tra thân thể, vậy là tất cả nghi vấn đã được gỡ bỏ, bởi vì ngươi là nữ nhân nên đương nhiên không thể để lộ thân thể của mình trước mặt người khác. Ta đoán, có lẽ chuyện này do ngươi mà ra, mọi người khẳng định sẽ mang lòng oán hận, ngươi cũng cảm thấy tự trách mà không dám đối diện với bọn họ, vì vậy cho nên tôn giá dù chết cũng không muốn giải thích mình là nữ nhân, bởi lẽ làm như vậy thì rất dễ bị mọi người liên tưởng đến Duy Đa Lợi Á, đúng không?
Duy Đa Lợi Á trầm mặc hồi lâu rồi mới đáp:
- Không sai, ta không phủ nhận.
- Còn nữa, người đã khiến cho hai con Bỉ Lặc ma chương bị mất kiểm soát cũng chính là tôn giá, hay nói chính xác hơn là những đồng bọn của tôn giá đã nhảy xuống biển chạy trốn lúc trước.
Mộ Dung Thiên vừa dứt lời, sắc mặt của Duy Đa Lợi Á lại thay đổi liên hồi, tiếp đó trong phòng không biết từ lúc nào chợt có thêm mấy kẻ áo đen bịt mặt vây chặt lấy Mộ Dung Thiên, bộ dạng như sắp lâm đại địch vậy.
- Tiểu thư, hắn biết quá nhiều rồi, vì an toàn...
Người vừa lên tiếng là một kẻ thấp bé nhất trong số đó, giọng nói khàn khàn dường như là cố ý, gã vừa lên tiếng đồng thời một tay cũng đặt lên chuôi kiếm, ý tứ thật quá rõ ràng. Những người khác cũng như được lệnh, tay đặt lên vũ khí của mình.
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt thật của gã, nhưng Mộ Dung Thiên có thể xác định, kẻ nói chuyện chính là một trong số những đồng bọn của Duy Đa Lợi Á mà hắn đã gặp được ở trong tửu điếm tại Tư Thản Ba Nã cảng. Gã là một người trung niên, có lẽ là người có quyền phát ngôn nhất trong số thuộc hạ của Duy Đa Lợi Á. Mộ Dung Thiên tựa như không nhìn thấy bọn họ, cũng không ý thức được hoàn cảnh nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị loạn kiếm chém chết vậy. Hắn từ tốn nâng chén nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi nói:
- Nếu như các ngươi cho rằng ta có ác ý thì cứ ra tay đi, có điều trước khi ra tay thì xin hãy xác nhận xem, liệu các ngươi có thể giữ nổi ta hay không?
Nói đến cuối câu, ngữ khí của hắn đã chuyển sang lạnh lẽo, đồng thời cấp tốc đề tụ linh lực toàn thân, khí thế của một cường giả tự nhiên tỏa ra ngời ngời. Phương thức trực tiếp nhất khiến người khác kiêng dè mình chính là để lộ thực lực bản thân. Quả nhiên, đám người kia bị khí thế vượt xa người thường kia trấn áp, nhất thời không biết có nên xuất thủ hay không, huống hồ thông qua Duy Đa Lợi Á họ còn biết được, chính Mộ Dung Thiên là người đã tiêu diệt Huyệt Thư Quỷ Phi Đa Lợi một cách dễ dàng, thực lực ẩn tàng trên người hắn thật là khó lường.
- Dừng tay hết cho ta.
Duy Đa Lợi Á quát lên:
- Nếu như Bối Á Đặc tiên sinh muốn tiết lộ thân phận của ta thì đã làm từ lâu rồi, chứ không cần đợi đến bây giờ đâu.
Đám người áo đen nghe vậy thì thoáng chần chừ một chút, nhưng rốt cuộc cũng buông tay khỏi vũ khí.
- Xin lỗi, thuộc hạ của ta thất lễ rồi!
Duy Đa Lợi Á nói với vẻ ái ngại.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Không sao, bọn họ là những thuộc hạ rất trung thành, vì chủ nhân mà cam lòng mạo hiểm, lấy thân dụ địch.
Duy Đa Lợi Á lại hỏi:
- Bối Á Đặc tiên sinh, ta cảm thấy rất kỳ quái, tại sao ngài lại biết thuộc hạ của ta vẫn còn trên thuyền?
Mộ Dung Thiên ngừng một lát rồi đáp:
- Trước tiên, ta nghĩ quý đồng bọn giả mạo tôn giá, mục đích chính là dẫn dụ bọn hải tặc đi, nếu như bọn họ thực sự ở trong Chân Không Loa Toàn Sa, cuối cùng thì chỉ có một con đường chết, hoặc rơi vào bụng hải ma, hoặc mất mạng trong tay hải tặc mà thôi. Phương pháp thông minh nhất chính là tạo ra hiện tượng giả, để người khác nghĩ rằng các người dường như muốn dựa vào Chân Không Loa Toàn Sa để chạy trốn, nhưng thật ra, nó rất có thể đã thả quý đồng bọn tại một nơi không ai nhìn thấy rồi một mình bơi đi, trong bụng nó không có người nên sẽ không bị hải ma tấn công, cũng không cần nổi lên mặt nước để thở, tốc độ sẽ càng nhanh hơn, và càng có thể dẫn dụ bọn hải tặc đi xa hơn. Vả lại, việc này nằm ngoài dự liệu của mọi người, đám hải tặc rất khó có thể tưởng tượng ra được, quý đồng bọn đã rời khỏi Chân Không Loa Toàn Sa từ lâu và đã sớm quay trở lại thuyền để tránh hy sinh vô ích. Có nhiều lợi ích như vậy, chẳng lẽ Duy Đa Lợi Á tiểu thư nàng sẽ bỏ qua hay sao?
Mộ Dung Thiên cứ nói một câu thì trong mắt đám người áo đen lại càng lộ vẻ kinh hãi thêm một lần, hiển nhiên hắn đã hoàn toàn phanh phui kế hoạch mà họ vốn cho rằng kín như áo trời, đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi đã không xuất thủ bừa bãi, một cường giả dĩ nhiên khiến người khác e ngại, nhưng nếu người đó còn có một tâm tư vô cùng thận trọng, vậy chỉ có thể dùng hai chữ “đáng sợ” để hình dung mà thôi.
Trên đại lục, lối suy nghĩ ngược dòng có thể nói là quỷ dị, nhưng ở Địa cầu thì nó được gọi là “ve sầu thoát xác”, đó là một biện pháp rất thường gặp. Mộ Dung Thiên dựa vào tính cách của Duy Đa Lợi Á, kết hợp với một vài nhân tố khác để phân tích, liền rất dễ dàng có được đáp án.
Chỉ có Duy Đa Lợi Á còn có vẻ giữ được bình tĩnh:
- Suy nghĩ của ngài thật vô cùng táo bạo và hoàn mỹ, nhưng làm sao ngài biết ta nhất định sẽ nghĩ tới nhỉ?
Mộ Dung Thiên trả lời:
- Nghe đồn, đại tiểu thư Duy Đa Lợi Á của Thiên Lý mục trường thông minh lanh lợi, với thân phận nữ nhân mà có thể giúp đỡ phụ thân Ca Lạp Để Ngõa giải quyết sự vụ đâu ra đấy, nếu như tôn giá không nghĩ ra thì còn có ai nghĩ ra nữa? Còn nữa, nghe nói tôn giá là một người thiện lương, thường xuyên cho tiền giúp đỡ những bình dân nghèo khổ tại Thủy Đô mà không hề đòi hỏi điều gì, nói vậy để thấy được, đối với người không quen biết còn như vậy, thì làm sao tôn giá có thể nhẫn tâm để đồng bọn hy sinh vì mình chứ! Nếu làm vậy, tôn giá đã không phải là Duy Đa Lợi Á nữa rồi; ngoài ra, kế sách vẹn toàn mà ta nghĩ ra được thì cũng chỉ có biện pháp vừa nói đó là khả thi mà thôi.
Tại các quốc gia trên đất liền như Lam Nguyệt, Duy Đa Lợi Á không hề có danh tiếng, nhưng tại các đảo quốc, gần như không ai là không nghe, không ai là không biết, chính vì vậy mà Mộ Dung Thiên rất dễ dàng có được những tin tức liên quan tới nàng từ miệng những hành khách trên thuyền.
Duy Đa Lợi Á than thở:
- Bối Á Đặc tiên sinh, ta cảm thấy mình rất may mắn vì không phải là kẻ địch của ngài, ngài thật là một người đáng sợ.
Nàng nói vậy có nghĩa là đã khẳng định suy đoán của Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, tôn giá quá khen rồi, thật ra ta có thể phát hiện ra kế hoạch kia là bởi vì nguyên nhân khác. Ta không cho rằng một mình tôn giá có thể đối phó được hai con Bỉ Lặc ma chương, cho dù tôn giá có là chủ nhân của mục trường ở trên biển, tinh thông thủy chiến và hiểu rõ nhược điểm của hải thú hơn người khác, nhưng nhất định là phải có trợ thủ thì mới có thể thành công. Vì vậy nên ta nghĩ đến trước tiên là quý đồng bọn, rồi sau đó mới suy ra những điều khác.
- Bối Á Đặc tiên sinh, nếu ngươi đã biết tất cả mọi chuyện, vậy thì ngài đến đây tìm ta có chuyện gì?
Đến tận lúc này, Duy Đa Lợi Á vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của Mộ Dung Thiên, càng không biết hắn là con người thế nào.
Mộ Dung Thiên nhếch mép:
- Rất đơn giản, ta muốn biết vì sao bọn hải tặc lại muốn tìm tôn giá.
Hắn dừng lại một chút rồi lại trịnh trọng bổ sung:
- Ta muốn biết nguyên nhân thực sự chứ không phải một lý do tùy tiện bịa ra.
Duy Đa Lợi Á nhíu mày:
- Ngài rất muốn biết ư? Thật ra điều đó chẳng có gì tốt với ngài cả.
Mộ Dung Thiên lắc đầu nói:
- Không phải rất muốn, mà là nhất định phải biết, bởi vì ta không muốn vô duyên vô cớ lại bị đánh úp lần nữa, thậm chí chết đi mà vẫn không biết tại sao, vì vậy nên ta mới phải tìm hiểu một vài chuyện cho ra lẽ.
Duy Đa Lợi Á im lặng hồi lâu rồi đáp:
- Bối Á Đặc tiên sinh, có lẽ ngài là cường giả vượt xa sự tưởng tượng của ta, nhưng trước khi nói cho ngài biết, ta vẫn phải nhắc nhở, chuyện này tốt nhất đừng nên biết thì hơn, nếu không thì e rằng ngài cũng sẽ bị lôi cuốn vào vòng phiền phức đấy.
Mộ Dung Thiên nhún vai:
- Không sao, cứ nói đi.
Từ khi trở thành địch thủ của Cát Tư, một hội trưởng của Liên chức công hội, quyền lực bao trùm toàn bộ Lam Nguyệt đế quốc, cho nên tất cả phiền phức ở trong mắt Mộ Dung Thiên đã không còn gì gọi là phiền phức nữa rồi. Hơn nữa, mục trường trên biển lớn nhất ở trên đại lục cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn, nhất là hiện giờ, khi thế lực hai bên bờ Tác Tố Á đại dương đang ở thế cân bằng rất kỳ diệu, mà các quốc gia trung lập rất có thể sẽ là nhân tố phá vỡ thế cân bằng đó. Nên biết rằng trong hải chiến, địa vị của hải sủng có thể sánh ngang với thú cưỡi của kỵ sĩ, tính trọng yếu của mục trường trên biển thật không cần phải nói.
Sau khi xua tay ra hiệu cho đám người áo đen lui xuống hết, tiếp đó Duy Đa Lợi Á mới lên tiếng:
- Bối Á Đặc tiên sinh, ta cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì chuyện này ta chưa từng nói với bất kỳ ai ngoại trừ những người thân tín, nhưng ngài là một ngoại lệ. Chỉ có điều, trước lúc đó, ta hy vọng ngài có thể hứa không nói chuyện này cho người thứ ba biết, được không?
Mộ Dung Thiên trả lời không chút do dự:
- Được!
Duy Đa Lợi Á ổn định lại tâm tình rồi nói:
- Vì lúc trẻ khi mới tạo dựng mục trường, gia phụ đã vất vả quá độ nên tình hình sức khỏe không được tốt lắm, tùy theo tuổi tác tăng dần mà bệnh tình cũng càng ngày càng rõ rệt hơn. Có lẽ gia phụ cũng biết mình không còn nhiều thời gian nữa, nên bắt đầu tính việc tìm người thừa kế. Ông chỉ có ba nữ nhi, ta là con trưởng, còn có nhị muội Toa Phỉ và tam muội Cách Lôi Lâm. Vì không có huynh đệ nên nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy thì nhất định sẽ là một trong ba chúng ta gánh vác. Cách Lôi Lâm là một dược sư thiên tài, nhưng lại điên cuồng say mê nghề dược. Mặc dù hải sủng của chúng ta vang danh đại lục, nhưng công lao lớn nhất là từ những thực phẩm độc đáo do nó nghiên cứu ra. Kỳ thật, từ nhỏ đến lớn nó không có bất cứ hứng thú gì với việc buôn bán. Nếu không phải gia phụ một mực yêu cầu, thậm chí nó còn rất ít khi tham gia quản lý công việc trong mục trường nữa, bởi vậy mà gia phụ sẽ không ép buộc nó trở thành chủ nhân tiếp theo của mục trường. Còn nhị muội Toa Phỉ, thật sự là một người tài cán và có ý chí, nhưng cách làm việc của nó lại có chút quá khích, hay nói thẳng ra là không từ thủ đoạn, ví dụ như tiến hành giao dịch với những tập đoàn phi pháp như hải tặc chẳng hạn.
Duy Đa Lợi Á ngừng một chút rồi tiếp tục:
- Bối Á Đặc tiên sinh, nếu như ngài đến từ những nước trên đất liền như Lam Nguyệt đế quốc, có lẽ khi nghe tới thì sẽ cảm thấy rất hoang đường và khó tin, nhưng ở tại các quốc gia trung lập có tồn tại một loại buôn bán, chúng ta gọi nó là “hắc vận”. Hải quốc lấy buôn bán làm chủ yếu nên đều áp dụng chính sách mở rộng cửa, chỉ cần có thể mang lại lợi nhuận cho quốc gia là được. Không thể phủ nhận, “hắc vận” là việc làm ăn rất có lời, hàng hóa bán cho những tập đoàn phi pháp thông thường đều có giá cao hơn gấp hai, gấp ba giá thị trường, thậm chí là gấp năm. Đối với một quốc gia nhỏ bé, nhất là như Thủy Đô, đó là nguồn thu nhập không nhỏ, bởi vậy công hội cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Mộ Dung Thiên gật đầu tỏ ý thấu hiểu, hiện giờ hắn cũng là một thương nhân nên đương nhiên biết một vài chuyện mờ ám đằng sau hậu trường, tuy vậy cũng có một quy tắc ngầm, đó chính là công hội chỉ cho phép những thương nhân kinh doanh “hắc vận” giao dịch với đám hải tặc hoặc tập đoàn phi pháp không nằm gần bổn quốc, cũng có nghĩa là bán cho bọn họ vũ khí, áo giáp và trang bị tốt, sủng vật ưu tú, hoặc tinh hạch tốt, giúp chúng tăng cường thực lực nhưng sẽ không ảnh hưởng đến chính quốc gia của mình mà chỉ có hại cho những nước khác mà thôi, đó cũng xem như là một phương pháp bất lương, lợi mình hại người.
- Những thương nhân thực hiện “hắc vận” cũng khá đông, tuy là không bị trừng trị, song về tình về lý thì đều không phù hợp, bởi vì nó chẳng khác gì gián tiếp giúp đỡ hải tặc cướp bóc của người vô tội. “Hắc vận” bị dân chúng coi khinh, nên không thể lộ liễu, gia phụ là một người chính trực nên đương nhiên không thể chấp nhận hành vi của Toa Phỉ, nhưng nó lại là người cố chấp, mấy năm trước vì quyết định mở rộng phạm vi làm ăn mà mục trường đã gặp phải nguy cơ về tài chính, nhưng cũng chính nhờ Toa Phỉ âm thầm thực hiện mấy phi vụ lớn với đám hải tặc nên dựa vào món lợi nhuận kếch sù đó mới chống chọi qua được. Về sau, Thiên Lý mục trường ngày càng phát triển, cuối cùng mới trở thành một mục trường lớn nhất trên đại lục. Vì thế cho nên Toa Phỉ kiên trì cho rằng nó không sai, thương nhân vốn phải không từ thủ đoạn, chỉ cần không xúc phạm quy định của công hội, vậy thì lợi nhuận là trên hết.
Mộ Dung Thiên tán thưởng:
- Nếu như chỉ đứng về góc độ thương nghiệp mà nói, ta đồng ý với quan điểm đó.
Thương trường như chiến trường, tại một nơi cạnh tranh có mặt ở khắp nơi như Địa cầu lại càng chính xác hơn. Ai nấy cũng đều giở mọi thủ đoạn, hoặc công khai hoặc âm thầm, thậm chí vi phạm pháp luật, bội tín bội nghĩa. Với một thế giới như Thần Phong đại lục, nơi mà hầu hết các quốc gia đều sử dụng chính sách “phân phối theo lao động”, công hội căn cứ vào cống hiến của mỗi người mà quyết định thu nhập, vĩnh viễn không thể sánh được với Địa cầu. Thương nghiệp ở tại các quốc gia trung lập quả là có phần giống Địa cầu, nếu muốn bò lên cao thì phải đủ gian, đủ ác, đủ vô liêm sỉ. Nếu như năm đó không nhờ vào sự “bướng bỉnh” của Toa Phỉ, vậy thì Thiên Lý mục trường đừng nói là trở thành mục trường số một, ngay cả việc có thể tồn tại được hay không đã là một vấn đề rồi vậy.
Duy Đa Lợi Á gật đầu tán thành:
- Năng lực của Toa Phỉ, ta là người hiểu rõ nhất, nhưng quan điểm của gia phụ và nó mãi mãi không thể đạt được sự nhất trí, nên người rất đau lòng, thậm chí đã mấy lần nổi trận lôi đình, quan hệ cha con rạn nứt. Cuối cùng, vào tháng trước lão nhân gia mới tiết lộ tin ta sẽ là người kế thừa mục trường, vì chuyện này Toa Phỉ còn cãi nhau với người một trận, cả Thủy Đô, thậm chí còn là những hải quốc khác cũng đều biết rõ chuyện này. Có lẽ căn nguyên mọi chuyện cũng bắt đầu từ đó mà ra.
- Ý tôn giá nói là, người chủ mưu đứng sau đợt tấn công lần này rất có thể là muội muội Toa Phỉ của mình?
Nếu như người thừa kế tự dưng tử vong, vậy thì người thừa kế tiếp theo đương nhiên sẽ nắm đại quyền, điều đó ai cũng có thể nghĩ ra được. Người chiến thắng cuối cùng thông thường chính là người lên kế hoạch.
- Nói thật, ta thật sự hy vọng không phải là nó, nhưng đáng tiếc tin tức tin cậy có được lại không như ý nguyện.
Thần sắc Duy Đa Lợi Á trông có phần khổ sở, vì quyền lực mà tỷ muội tương tàn, rũ bỏ tình thân, dù sao đó cũng là một chuyện bi ai và đau khổ, nhưng nàng vẫn không quên biện bạch cho muội muội của mình:
- Kỳ thật bản tính của nó cũng không xấu đến như vậy, nói thẳng ra, nó chỉ là bị xúi giục mà thôi.
- Bị bọn hải tặc Hắc Khô Lâu xúi giục?
Mộ Dung Thiên có phần kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Toa Phỉ là kẻ thuê người ám sát, không ngờ chủ mưu lại là Hắc Khô Lâu. Nhưng hắn từng nghe Đình Đình nói, Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn có một bộ phận chuyên phụ trách việc nuôi dưỡng hải thú, đó cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến chúng có thể hoành hành trên biển, vì vậy nên chúng không thể không có hứng thú với hải thú được, trừ điều đó ra, còn thứ gì có thể hấp dẫn được đám hải tặc ngạo nghễ, cùng hung cực ác kia cơ chứ?
Nghi vấn của Mộ Dung Thiên nhanh chóng được gỡ bỏ, nhưng đáp án lại khiến hắn kinh hãi.
- Không, nói ra có lẽ ngươi không thể tin được, thậm chí còn cảm thấy hoang đường nữa là khác.
Duy Đa Lợi Á cười khổ:
- Là quan lại của Lam Nguyệt đế quốc!
- Nếu như ta đoán không lầm, Duy Đa Lợi Á mới là tên thật của tôn giá, và tôn giá chính là người mà bọn hải tặc Hắc Khô Lâu muốn tìm, có đúng vậy không?
Sắc mặt Thiết Nhĩ Tây biến đối liên hồi, sau cùng mới hỏi lại:
- Ngươi biết được từ lúc nào?
Lúc này giọng nói của nàng ta đã thay đổi, mặc dù vẫn khá giống với Thiết Nhĩ Tây lúc trước nhưng rõ ràng trong đó đã có thêm đôi chút mềm mại, bất cứ ai cũng có thể nhận ra đó là một nữ nhân. Nàng là người thông minh, biết không giấu nổi Mộ Dung Thiên nên chi bằng cứ thành thật mà cư xử, hơn nữa lúc trước Mộ Dung Thiên đã giải vây chứ không tiết lộ thân phận của nàng, xem như đã giúp đỡ khá nhiều rồi.
Mộ Dung Thiên điềm tĩnh đáp:
- Ngay từ khi Phi Đa Lợi giết người để uy hiếp tôn giá lộ diện, mắt hắn dường như đã có ý liếc nhìn về phía chúng ta. Khi đó, ta còn chưa đáng để hắn lưu tâm, bởi thế ta nghĩ có thể hắn muốn nhìn người khác, mà khi đó tôn giá đứng bên cạnh ta đã có sắc mặt rất ư kỳ quái, nên lúc ấy ta đã hơi nghi ngờ. Thật ra, Phi Đa Lợi có lẽ đã phát hiện ra tôn giá từ lâu, nếu hắn đã có thể dựa vào đám thư trùng để đoán ra việc tôn giá còn ở trên thuyền thì hắn cũng rất có thể dùng chúng để tìm ra người đó chính là tôn giá. Thế nhưng hắn muốn nhân cơ hội đó để giết người làm vui, chỉ cần tôn giá không ra mặt, vậy là hắn lại có cớ để tiếp tục giết người.
Sắc mặt Duy Đa Lợi Á trở nên trắng bệch:
- Xin lỗi, ta thật không ngờ lại như vậy, làm liên lụy bao nhiêu người vô tội.
Mộ Dung Thiên lạnh lùng hừ một tiếng:
- Tôn giá không cần nói xin lỗi với ta, nếu có cần thì cũng chỉ có tiểu Tinh Linh đã mất mẹ kia mà thôi.
Duy Đa Lợi Á mấp máy môi:
- Ta, ta......
Nàng quả thực không biết nói gì cho phải, nhưng dù có nói gì thì cũng vô dụng thôi, bởi vì người đã chết đi thì sẽ vĩnh viễn không sống lại được.
- Được rồi, bản tính con người vốn là ích kỷ như vậy đó, tôn giá cũng là một người bị hại, căn bản không có nghĩa vụ phải đứng ra gánh trách nhiệm.
Mộ Dung Thiên thở dài, nhớ tới mình lúc đó cũng mang tư tưởng có lợi cho bản thân, cho nên hắn cảm thấy mình cũng chẳng tốt hơn Duy Đa Lợi Á là bao, cũng chẳng có tư cách gì mà chỉ trích nàng.
- Khi đó ta chỉ hoài nghi mà thôi, về sau ta phát hiện khi bị hải tặc tấn công mà tôn giá vẫn còn sống, hơn nữa trên người lại không có một vết thương nào, lúc ấy ta đã nắm chắc bảy phần ton giá chính là Duy Đa Lợi Á, cho đến vừa rồi khi tôn giá không chấp nhận kiểm tra thân thể, vậy là tất cả nghi vấn đã được gỡ bỏ, bởi vì ngươi là nữ nhân nên đương nhiên không thể để lộ thân thể của mình trước mặt người khác. Ta đoán, có lẽ chuyện này do ngươi mà ra, mọi người khẳng định sẽ mang lòng oán hận, ngươi cũng cảm thấy tự trách mà không dám đối diện với bọn họ, vì vậy cho nên tôn giá dù chết cũng không muốn giải thích mình là nữ nhân, bởi lẽ làm như vậy thì rất dễ bị mọi người liên tưởng đến Duy Đa Lợi Á, đúng không?
Duy Đa Lợi Á trầm mặc hồi lâu rồi mới đáp:
- Không sai, ta không phủ nhận.
- Còn nữa, người đã khiến cho hai con Bỉ Lặc ma chương bị mất kiểm soát cũng chính là tôn giá, hay nói chính xác hơn là những đồng bọn của tôn giá đã nhảy xuống biển chạy trốn lúc trước.
Mộ Dung Thiên vừa dứt lời, sắc mặt của Duy Đa Lợi Á lại thay đổi liên hồi, tiếp đó trong phòng không biết từ lúc nào chợt có thêm mấy kẻ áo đen bịt mặt vây chặt lấy Mộ Dung Thiên, bộ dạng như sắp lâm đại địch vậy.
- Tiểu thư, hắn biết quá nhiều rồi, vì an toàn...
Người vừa lên tiếng là một kẻ thấp bé nhất trong số đó, giọng nói khàn khàn dường như là cố ý, gã vừa lên tiếng đồng thời một tay cũng đặt lên chuôi kiếm, ý tứ thật quá rõ ràng. Những người khác cũng như được lệnh, tay đặt lên vũ khí của mình.
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt thật của gã, nhưng Mộ Dung Thiên có thể xác định, kẻ nói chuyện chính là một trong số những đồng bọn của Duy Đa Lợi Á mà hắn đã gặp được ở trong tửu điếm tại Tư Thản Ba Nã cảng. Gã là một người trung niên, có lẽ là người có quyền phát ngôn nhất trong số thuộc hạ của Duy Đa Lợi Á. Mộ Dung Thiên tựa như không nhìn thấy bọn họ, cũng không ý thức được hoàn cảnh nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị loạn kiếm chém chết vậy. Hắn từ tốn nâng chén nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi nói:
- Nếu như các ngươi cho rằng ta có ác ý thì cứ ra tay đi, có điều trước khi ra tay thì xin hãy xác nhận xem, liệu các ngươi có thể giữ nổi ta hay không?
Nói đến cuối câu, ngữ khí của hắn đã chuyển sang lạnh lẽo, đồng thời cấp tốc đề tụ linh lực toàn thân, khí thế của một cường giả tự nhiên tỏa ra ngời ngời. Phương thức trực tiếp nhất khiến người khác kiêng dè mình chính là để lộ thực lực bản thân. Quả nhiên, đám người kia bị khí thế vượt xa người thường kia trấn áp, nhất thời không biết có nên xuất thủ hay không, huống hồ thông qua Duy Đa Lợi Á họ còn biết được, chính Mộ Dung Thiên là người đã tiêu diệt Huyệt Thư Quỷ Phi Đa Lợi một cách dễ dàng, thực lực ẩn tàng trên người hắn thật là khó lường.
- Dừng tay hết cho ta.
Duy Đa Lợi Á quát lên:
- Nếu như Bối Á Đặc tiên sinh muốn tiết lộ thân phận của ta thì đã làm từ lâu rồi, chứ không cần đợi đến bây giờ đâu.
Đám người áo đen nghe vậy thì thoáng chần chừ một chút, nhưng rốt cuộc cũng buông tay khỏi vũ khí.
- Xin lỗi, thuộc hạ của ta thất lễ rồi!
Duy Đa Lợi Á nói với vẻ ái ngại.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Không sao, bọn họ là những thuộc hạ rất trung thành, vì chủ nhân mà cam lòng mạo hiểm, lấy thân dụ địch.
Duy Đa Lợi Á lại hỏi:
- Bối Á Đặc tiên sinh, ta cảm thấy rất kỳ quái, tại sao ngài lại biết thuộc hạ của ta vẫn còn trên thuyền?
Mộ Dung Thiên ngừng một lát rồi đáp:
- Trước tiên, ta nghĩ quý đồng bọn giả mạo tôn giá, mục đích chính là dẫn dụ bọn hải tặc đi, nếu như bọn họ thực sự ở trong Chân Không Loa Toàn Sa, cuối cùng thì chỉ có một con đường chết, hoặc rơi vào bụng hải ma, hoặc mất mạng trong tay hải tặc mà thôi. Phương pháp thông minh nhất chính là tạo ra hiện tượng giả, để người khác nghĩ rằng các người dường như muốn dựa vào Chân Không Loa Toàn Sa để chạy trốn, nhưng thật ra, nó rất có thể đã thả quý đồng bọn tại một nơi không ai nhìn thấy rồi một mình bơi đi, trong bụng nó không có người nên sẽ không bị hải ma tấn công, cũng không cần nổi lên mặt nước để thở, tốc độ sẽ càng nhanh hơn, và càng có thể dẫn dụ bọn hải tặc đi xa hơn. Vả lại, việc này nằm ngoài dự liệu của mọi người, đám hải tặc rất khó có thể tưởng tượng ra được, quý đồng bọn đã rời khỏi Chân Không Loa Toàn Sa từ lâu và đã sớm quay trở lại thuyền để tránh hy sinh vô ích. Có nhiều lợi ích như vậy, chẳng lẽ Duy Đa Lợi Á tiểu thư nàng sẽ bỏ qua hay sao?
Mộ Dung Thiên cứ nói một câu thì trong mắt đám người áo đen lại càng lộ vẻ kinh hãi thêm một lần, hiển nhiên hắn đã hoàn toàn phanh phui kế hoạch mà họ vốn cho rằng kín như áo trời, đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi đã không xuất thủ bừa bãi, một cường giả dĩ nhiên khiến người khác e ngại, nhưng nếu người đó còn có một tâm tư vô cùng thận trọng, vậy chỉ có thể dùng hai chữ “đáng sợ” để hình dung mà thôi.
Trên đại lục, lối suy nghĩ ngược dòng có thể nói là quỷ dị, nhưng ở Địa cầu thì nó được gọi là “ve sầu thoát xác”, đó là một biện pháp rất thường gặp. Mộ Dung Thiên dựa vào tính cách của Duy Đa Lợi Á, kết hợp với một vài nhân tố khác để phân tích, liền rất dễ dàng có được đáp án.
Chỉ có Duy Đa Lợi Á còn có vẻ giữ được bình tĩnh:
- Suy nghĩ của ngài thật vô cùng táo bạo và hoàn mỹ, nhưng làm sao ngài biết ta nhất định sẽ nghĩ tới nhỉ?
Mộ Dung Thiên trả lời:
- Nghe đồn, đại tiểu thư Duy Đa Lợi Á của Thiên Lý mục trường thông minh lanh lợi, với thân phận nữ nhân mà có thể giúp đỡ phụ thân Ca Lạp Để Ngõa giải quyết sự vụ đâu ra đấy, nếu như tôn giá không nghĩ ra thì còn có ai nghĩ ra nữa? Còn nữa, nghe nói tôn giá là một người thiện lương, thường xuyên cho tiền giúp đỡ những bình dân nghèo khổ tại Thủy Đô mà không hề đòi hỏi điều gì, nói vậy để thấy được, đối với người không quen biết còn như vậy, thì làm sao tôn giá có thể nhẫn tâm để đồng bọn hy sinh vì mình chứ! Nếu làm vậy, tôn giá đã không phải là Duy Đa Lợi Á nữa rồi; ngoài ra, kế sách vẹn toàn mà ta nghĩ ra được thì cũng chỉ có biện pháp vừa nói đó là khả thi mà thôi.
Tại các quốc gia trên đất liền như Lam Nguyệt, Duy Đa Lợi Á không hề có danh tiếng, nhưng tại các đảo quốc, gần như không ai là không nghe, không ai là không biết, chính vì vậy mà Mộ Dung Thiên rất dễ dàng có được những tin tức liên quan tới nàng từ miệng những hành khách trên thuyền.
Duy Đa Lợi Á than thở:
- Bối Á Đặc tiên sinh, ta cảm thấy mình rất may mắn vì không phải là kẻ địch của ngài, ngài thật là một người đáng sợ.
Nàng nói vậy có nghĩa là đã khẳng định suy đoán của Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, tôn giá quá khen rồi, thật ra ta có thể phát hiện ra kế hoạch kia là bởi vì nguyên nhân khác. Ta không cho rằng một mình tôn giá có thể đối phó được hai con Bỉ Lặc ma chương, cho dù tôn giá có là chủ nhân của mục trường ở trên biển, tinh thông thủy chiến và hiểu rõ nhược điểm của hải thú hơn người khác, nhưng nhất định là phải có trợ thủ thì mới có thể thành công. Vì vậy nên ta nghĩ đến trước tiên là quý đồng bọn, rồi sau đó mới suy ra những điều khác.
- Bối Á Đặc tiên sinh, nếu ngươi đã biết tất cả mọi chuyện, vậy thì ngài đến đây tìm ta có chuyện gì?
Đến tận lúc này, Duy Đa Lợi Á vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của Mộ Dung Thiên, càng không biết hắn là con người thế nào.
Mộ Dung Thiên nhếch mép:
- Rất đơn giản, ta muốn biết vì sao bọn hải tặc lại muốn tìm tôn giá.
Hắn dừng lại một chút rồi lại trịnh trọng bổ sung:
- Ta muốn biết nguyên nhân thực sự chứ không phải một lý do tùy tiện bịa ra.
Duy Đa Lợi Á nhíu mày:
- Ngài rất muốn biết ư? Thật ra điều đó chẳng có gì tốt với ngài cả.
Mộ Dung Thiên lắc đầu nói:
- Không phải rất muốn, mà là nhất định phải biết, bởi vì ta không muốn vô duyên vô cớ lại bị đánh úp lần nữa, thậm chí chết đi mà vẫn không biết tại sao, vì vậy nên ta mới phải tìm hiểu một vài chuyện cho ra lẽ.
Duy Đa Lợi Á im lặng hồi lâu rồi đáp:
- Bối Á Đặc tiên sinh, có lẽ ngài là cường giả vượt xa sự tưởng tượng của ta, nhưng trước khi nói cho ngài biết, ta vẫn phải nhắc nhở, chuyện này tốt nhất đừng nên biết thì hơn, nếu không thì e rằng ngài cũng sẽ bị lôi cuốn vào vòng phiền phức đấy.
Mộ Dung Thiên nhún vai:
- Không sao, cứ nói đi.
Từ khi trở thành địch thủ của Cát Tư, một hội trưởng của Liên chức công hội, quyền lực bao trùm toàn bộ Lam Nguyệt đế quốc, cho nên tất cả phiền phức ở trong mắt Mộ Dung Thiên đã không còn gì gọi là phiền phức nữa rồi. Hơn nữa, mục trường trên biển lớn nhất ở trên đại lục cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn, nhất là hiện giờ, khi thế lực hai bên bờ Tác Tố Á đại dương đang ở thế cân bằng rất kỳ diệu, mà các quốc gia trung lập rất có thể sẽ là nhân tố phá vỡ thế cân bằng đó. Nên biết rằng trong hải chiến, địa vị của hải sủng có thể sánh ngang với thú cưỡi của kỵ sĩ, tính trọng yếu của mục trường trên biển thật không cần phải nói.
Sau khi xua tay ra hiệu cho đám người áo đen lui xuống hết, tiếp đó Duy Đa Lợi Á mới lên tiếng:
- Bối Á Đặc tiên sinh, ta cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì chuyện này ta chưa từng nói với bất kỳ ai ngoại trừ những người thân tín, nhưng ngài là một ngoại lệ. Chỉ có điều, trước lúc đó, ta hy vọng ngài có thể hứa không nói chuyện này cho người thứ ba biết, được không?
Mộ Dung Thiên trả lời không chút do dự:
- Được!
Duy Đa Lợi Á ổn định lại tâm tình rồi nói:
- Vì lúc trẻ khi mới tạo dựng mục trường, gia phụ đã vất vả quá độ nên tình hình sức khỏe không được tốt lắm, tùy theo tuổi tác tăng dần mà bệnh tình cũng càng ngày càng rõ rệt hơn. Có lẽ gia phụ cũng biết mình không còn nhiều thời gian nữa, nên bắt đầu tính việc tìm người thừa kế. Ông chỉ có ba nữ nhi, ta là con trưởng, còn có nhị muội Toa Phỉ và tam muội Cách Lôi Lâm. Vì không có huynh đệ nên nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy thì nhất định sẽ là một trong ba chúng ta gánh vác. Cách Lôi Lâm là một dược sư thiên tài, nhưng lại điên cuồng say mê nghề dược. Mặc dù hải sủng của chúng ta vang danh đại lục, nhưng công lao lớn nhất là từ những thực phẩm độc đáo do nó nghiên cứu ra. Kỳ thật, từ nhỏ đến lớn nó không có bất cứ hứng thú gì với việc buôn bán. Nếu không phải gia phụ một mực yêu cầu, thậm chí nó còn rất ít khi tham gia quản lý công việc trong mục trường nữa, bởi vậy mà gia phụ sẽ không ép buộc nó trở thành chủ nhân tiếp theo của mục trường. Còn nhị muội Toa Phỉ, thật sự là một người tài cán và có ý chí, nhưng cách làm việc của nó lại có chút quá khích, hay nói thẳng ra là không từ thủ đoạn, ví dụ như tiến hành giao dịch với những tập đoàn phi pháp như hải tặc chẳng hạn.
Duy Đa Lợi Á ngừng một chút rồi tiếp tục:
- Bối Á Đặc tiên sinh, nếu như ngài đến từ những nước trên đất liền như Lam Nguyệt đế quốc, có lẽ khi nghe tới thì sẽ cảm thấy rất hoang đường và khó tin, nhưng ở tại các quốc gia trung lập có tồn tại một loại buôn bán, chúng ta gọi nó là “hắc vận”. Hải quốc lấy buôn bán làm chủ yếu nên đều áp dụng chính sách mở rộng cửa, chỉ cần có thể mang lại lợi nhuận cho quốc gia là được. Không thể phủ nhận, “hắc vận” là việc làm ăn rất có lời, hàng hóa bán cho những tập đoàn phi pháp thông thường đều có giá cao hơn gấp hai, gấp ba giá thị trường, thậm chí là gấp năm. Đối với một quốc gia nhỏ bé, nhất là như Thủy Đô, đó là nguồn thu nhập không nhỏ, bởi vậy công hội cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Mộ Dung Thiên gật đầu tỏ ý thấu hiểu, hiện giờ hắn cũng là một thương nhân nên đương nhiên biết một vài chuyện mờ ám đằng sau hậu trường, tuy vậy cũng có một quy tắc ngầm, đó chính là công hội chỉ cho phép những thương nhân kinh doanh “hắc vận” giao dịch với đám hải tặc hoặc tập đoàn phi pháp không nằm gần bổn quốc, cũng có nghĩa là bán cho bọn họ vũ khí, áo giáp và trang bị tốt, sủng vật ưu tú, hoặc tinh hạch tốt, giúp chúng tăng cường thực lực nhưng sẽ không ảnh hưởng đến chính quốc gia của mình mà chỉ có hại cho những nước khác mà thôi, đó cũng xem như là một phương pháp bất lương, lợi mình hại người.
- Những thương nhân thực hiện “hắc vận” cũng khá đông, tuy là không bị trừng trị, song về tình về lý thì đều không phù hợp, bởi vì nó chẳng khác gì gián tiếp giúp đỡ hải tặc cướp bóc của người vô tội. “Hắc vận” bị dân chúng coi khinh, nên không thể lộ liễu, gia phụ là một người chính trực nên đương nhiên không thể chấp nhận hành vi của Toa Phỉ, nhưng nó lại là người cố chấp, mấy năm trước vì quyết định mở rộng phạm vi làm ăn mà mục trường đã gặp phải nguy cơ về tài chính, nhưng cũng chính nhờ Toa Phỉ âm thầm thực hiện mấy phi vụ lớn với đám hải tặc nên dựa vào món lợi nhuận kếch sù đó mới chống chọi qua được. Về sau, Thiên Lý mục trường ngày càng phát triển, cuối cùng mới trở thành một mục trường lớn nhất trên đại lục. Vì thế cho nên Toa Phỉ kiên trì cho rằng nó không sai, thương nhân vốn phải không từ thủ đoạn, chỉ cần không xúc phạm quy định của công hội, vậy thì lợi nhuận là trên hết.
Mộ Dung Thiên tán thưởng:
- Nếu như chỉ đứng về góc độ thương nghiệp mà nói, ta đồng ý với quan điểm đó.
Thương trường như chiến trường, tại một nơi cạnh tranh có mặt ở khắp nơi như Địa cầu lại càng chính xác hơn. Ai nấy cũng đều giở mọi thủ đoạn, hoặc công khai hoặc âm thầm, thậm chí vi phạm pháp luật, bội tín bội nghĩa. Với một thế giới như Thần Phong đại lục, nơi mà hầu hết các quốc gia đều sử dụng chính sách “phân phối theo lao động”, công hội căn cứ vào cống hiến của mỗi người mà quyết định thu nhập, vĩnh viễn không thể sánh được với Địa cầu. Thương nghiệp ở tại các quốc gia trung lập quả là có phần giống Địa cầu, nếu muốn bò lên cao thì phải đủ gian, đủ ác, đủ vô liêm sỉ. Nếu như năm đó không nhờ vào sự “bướng bỉnh” của Toa Phỉ, vậy thì Thiên Lý mục trường đừng nói là trở thành mục trường số một, ngay cả việc có thể tồn tại được hay không đã là một vấn đề rồi vậy.
Duy Đa Lợi Á gật đầu tán thành:
- Năng lực của Toa Phỉ, ta là người hiểu rõ nhất, nhưng quan điểm của gia phụ và nó mãi mãi không thể đạt được sự nhất trí, nên người rất đau lòng, thậm chí đã mấy lần nổi trận lôi đình, quan hệ cha con rạn nứt. Cuối cùng, vào tháng trước lão nhân gia mới tiết lộ tin ta sẽ là người kế thừa mục trường, vì chuyện này Toa Phỉ còn cãi nhau với người một trận, cả Thủy Đô, thậm chí còn là những hải quốc khác cũng đều biết rõ chuyện này. Có lẽ căn nguyên mọi chuyện cũng bắt đầu từ đó mà ra.
- Ý tôn giá nói là, người chủ mưu đứng sau đợt tấn công lần này rất có thể là muội muội Toa Phỉ của mình?
Nếu như người thừa kế tự dưng tử vong, vậy thì người thừa kế tiếp theo đương nhiên sẽ nắm đại quyền, điều đó ai cũng có thể nghĩ ra được. Người chiến thắng cuối cùng thông thường chính là người lên kế hoạch.
- Nói thật, ta thật sự hy vọng không phải là nó, nhưng đáng tiếc tin tức tin cậy có được lại không như ý nguyện.
Thần sắc Duy Đa Lợi Á trông có phần khổ sở, vì quyền lực mà tỷ muội tương tàn, rũ bỏ tình thân, dù sao đó cũng là một chuyện bi ai và đau khổ, nhưng nàng vẫn không quên biện bạch cho muội muội của mình:
- Kỳ thật bản tính của nó cũng không xấu đến như vậy, nói thẳng ra, nó chỉ là bị xúi giục mà thôi.
- Bị bọn hải tặc Hắc Khô Lâu xúi giục?
Mộ Dung Thiên có phần kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Toa Phỉ là kẻ thuê người ám sát, không ngờ chủ mưu lại là Hắc Khô Lâu. Nhưng hắn từng nghe Đình Đình nói, Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn có một bộ phận chuyên phụ trách việc nuôi dưỡng hải thú, đó cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến chúng có thể hoành hành trên biển, vì vậy nên chúng không thể không có hứng thú với hải thú được, trừ điều đó ra, còn thứ gì có thể hấp dẫn được đám hải tặc ngạo nghễ, cùng hung cực ác kia cơ chứ?
Nghi vấn của Mộ Dung Thiên nhanh chóng được gỡ bỏ, nhưng đáp án lại khiến hắn kinh hãi.
- Không, nói ra có lẽ ngươi không thể tin được, thậm chí còn cảm thấy hoang đường nữa là khác.
Duy Đa Lợi Á cười khổ:
- Là quan lại của Lam Nguyệt đế quốc!
/431
|