Cũng như những hành khách, đám hải tặc cũng bị chấn động bởi biến cố đột ngột đó, mặc dù khó mà tin được sự thật trước mắt nhưng bằng vào kinh nghiệm phong phú bởi việc cả ngày liếm máu trên lưỡi đao, chúng đã nhanh chóng bừng tỉnh; trước khi Phất Cơ Khắc và những người khác kịp phản ứng lại, thì chúng đã biết hỏng việc. Trong những trận chiến với nhân số không nhiều, tác dụng của cường giả siêu cấp được thể hiện rõ rệt, chỉ cần có một hai người thủ lãnh, thêm vào một chút trợ giúp khác là đủ để đánh bại hai tiểu đội nhân mã đang như rắn mất đầu, huống hồ vị cường giả đó còn có thực lực thâm sâu khó lường, chỉ trong tích tắc đã giết chết Phi Đa Lợi, thật đáng sợ.
- Cung tiễn thủ chú ý, hãy cố gắng bắn rơi đạn tín hiệu của chúng!
Mộ Dung Thiên quát lớn, đồng thời lướt về một tên hải tặc gần nhất, cuộc chiến đã mở màn. Nhưng chẳng bao lâu sau, khi sự hoảng loạn ngắn ngủi qua đi, một viên đạn tín hiệu đã vượt qua tầm xạ kích của cung tiễn thủ, mang theo ánh sáng rực rỡ cùng tiếng rít chói tai bay vọt lên trời. Mộ Dung Thiên không có cách nào ngăn cản được, hắn đã đoán được kết quả đó từ sớm, chỉ là cố gắng hết sức mà thôi. Tình huống hiện giờ buộc phải hạ bớt yêu cầu, bởi vậy hắn ra lệnh quét sạch đám hải tặc khỏi thuyền như bão cuốn lá khô. Đương nhiên, không phải đám hải tặc đó thực lực quá thấp hay hèn nhát đến mức không dám chống trả, bởi vì chỉ cần là thành viên trong hải tặc đoàn thì đều là những kẻ mạnh mẽ. Nói một cách chính xác, rất nhiều trong số chúng đã tự nhảy xuống biển, mặc dù đã mất đi thủ lãnh, nhưng đám cáo già gian xảo đó vẫn nghĩ ra được đối sách sáng suốt nhất, đó chính là theo dõi chặt hành tung của chiếc thuyền này, sau đó đợi quân chủ lực đuổi kịp rồi tính sau, bỏ qua ưu thế tuyệt vời không sử dụng mà ở lại trên thuyền liều chết chống trả mới gọi là ngu ngốc.
Bởi thế, bọn hải tặc chẳng những không ra sức truy đuổi mà chỉ điều khiển ma chương bám theo phía sau và đứng từ xa lớn tiếng chửi bới chứ không tấn công, khi Lam ngu giảm tốc nó cũng giảm, lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định như hình với bóng. Lam ngu vốn có thể tích to lớn, nặng nề, đương nhiên tốc độ không thể sánh được với loại hải sủng cỡ nhỏ đầy linh hoạt như Bỉ Lặc ma chương, vậy nên, cho dù mọi người có áp dụng lời kiến nghị của Mộ Dung Thiên, tức là vận động tất cả hành khách trên thuyền, ngay cả những người thường không có sức chiến đấu cũng nhảy vào làm thủy thủ, nhằm gia tăng tốc độ di chuyển nhưng cũng không thể hoàn toàn cắt đuôi được đám hải tặc, tình thế không hề lạc quan chút nào.
- Tiên sinh, giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị Đạt Văn Đa Khách đuổi kịp thôi.
Phất Cơ Khắc lau mồ hôi trán, lo lắng hỏi Mộ Dung Thiên đang đứng quan sát ở cuối thuyền.
Mặc dù chỉ hé lộ tài năng trong chốc lát, nhưng thông qua thủ đoạn sấm sét đó, Mộ Dung Thiên đã lập được uy tín của mình. Trên thế giới này, tất cả đều được xây dựng trên sức mạnh, huống hồ mệnh lệnh sáng suốt và bình tĩnh, cùng với tầm nhìn tổng quát về đại cuộc của hắn đều khiến người khác tâm phục, vậy nên trong lúc bất tri bất giác, Mộ Dung Thiên đã trở thành thủ lãnh và trụ cột tinh thần của mọi người. Mặc dù Phất Cơ Khắc là thuyền trưởng, nhưng dù sao y cũng không theo nghiệp chiến đấu, kinh nghiệm phong phú không thể bù đắp cho óc phân tích tình thế không đầy đủ do thiếu hụt lực lượng gây ra. Chỉ vì trong lúc khẩn cấp không có ai, y không thể không gánh trách nhiệm, hiện giờ đã có một cường giả đáng để nương tựa, y cầu còn không được, chỉ có điều người ra lệnh vẫn là Phất Cơ Khắc, dù sao y quen thuộc với mọi thứ trên thuyền, nên có thể nâng cao hiệu suất.
Mộ Dung Thiên nhíu mày không nói gì, hắn cũng đang đau đầu với tình thế bất lợi trước mắt, vốn cho rằng sau khi giết Phi Đa Lợi thì có thể nhân cơ hội hỗn loạn mà tiêu diệt một bộ phận hải tặc, sau đó lợi dụng Lam Quang điểu sáu cánh mang theo ba người Khiết Tây Tạp, Đình Đình và mình xông lên ma chương để giải quyết số còn lại, như vậy Đạt Văn Đa Khách sẽ mất đi nguồn cung cấp tin tức để bám theo. Nào ngờ, sự giảo hoạt của đám hải tặc này còn vượt xa tưởng tượng của hắn. Một lũ hung hãn như chúng không ngờ cũng biết rủ nhau từ bỏ kháng cự mà nhảy xuống biển trốn chạy, trên sàn tàu chỉ còn lại bảy tám thi thể hải tặc, đó là của mấy tên xui xẻo đứng gần Mộ Dung Thiên, Khiết Tây Tạp và bạch ngân kỵ sĩ nhất, còn lại đều đã chạy mất. Đối với hai tiểu đội có nhân số trên trăm người, tổn thất mấy mống thế này thì hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, có thể nói là đã thành công bảo toàn hầu hết lực lượng. Sai sót đầu tiên khiến cho mọi tính toán của Mộ Dung Thiên bị hỗn loạn, liên thủ với Khiết Tây Tạp và Đình Đình để tiêu diệt hơn trăm võ sĩ thực lực không tệ và kinh nghiệm phong phú, nếu ở trên cạn có lẽ còn có khả năng, chứ ở trên biển mà muốn đọ sức thì đúng là mơ trong giấc mộng. Mà rất có khả năng, khi mình vừa tới gần, đám hải tặc kia lại ra lệnh cho Bỉ Lặc ma chương lặn xuống dưới nước nữa đó chứ. Với Mộ Dung Thiên thì còn đỡ, dù sao hắn ở Tát La cũng đã được một thời gian, nhưng còn thực lực của nàng thiếu nữ thiên tài ma pháp sư Khiết Tây Tạp kia thì sẽ giảm đi đáng kể.
Tổng hợp nhiều nhân tố, Mộ Dung Thiên phát hiện ra ý định cố tiêu diệt hết đám hải tặc còn lại khó mà đạt được, giờ phải tìm cách khác, nhưng nhất thời hắn không nghĩ ra biện pháp nào khá hơn, chỉ đành giương mắt nhìn lũ hải tặc không chút lo lắng vì ỷ vào tốc độ của ma chương, lại còn đang không ngừng hò hét kia mà trầm tư.
Phất Cơ Khắc chăm chú nhìn Mộ Dung Thiên, trong lòng vô cùng khẩn trương, tuy sốt ruột nhưng lại không dám cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, bởi lẽ tính mạng của tất cả mọi người trên thuyền chưa biết chừng đều phụ thuộc vào người trẻ tuổi này. Một nhân vật quan trọng trong Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn đã bị giết, đám hải tặc cùng hung cực ác đó rất có thể sẽ trút giận lên toàn thể thành viên trên thuyền. Đương nhiên, Phất Cơ Khắc không hề oán trách Mộ Dung Thiên vì đã làm liên lụy đến mọi người, hành động ác độc trẻ không tha già không bỏ của Phi Đa Lợi thật sự khiến người ta cực kỳ căm phẫn, chỉ cần là người có chút lương tâm thì đều tán đồng cách làm của Mộ Dung Thiên, thậm chí còn bội phục dũng khí của hắn, và đó cũng là lý do vì sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, hắn có thể chiếm được sự nể phục của mọi người và trở thành thủ lãnh của họ.
Khi nôn nóng, thời gian trôi qua lúc nào cũng dài lê thê, Phất Cơ Khắc được tự thân thể nghiệm điều này một cách rõ rệt. Đúng vào lúc cường độ thần kinh đã gần đến mức suy sụp, chợt đôi mày của Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng giãn ra, đó quả là một dấu hiệu khiến người ta phấn chấn, chứng tỏ trong lòng hắn đã có dự tính, bất kể có thành công hay không thì vẫn còn tốt hơn là bó tay ngồi im chờ chết.
- Thuyền trưởng...
Phất Cơ Khắc như nhận thánh chỉ, vội vàng gật đầu:
- Tiên sinh, xin hỏi ngài có gì căn dặn?
- Ừm, xin hãy truyền lệnh kêu gọi mọi người cố gắng lên, cứ nói là tín hiệu cầu cứu của chúng ta đã may mắn được một chiếc thuyền đi ngang qua trông thấy, chúng ta sắp có cứu viện rồi.
Phất Cơ Khắc vô cùng phấn chấn:
- Vậy thì tốt quá...
Nhưng ông nhanh chóng phát hiện ra việc này có vấn đề, cố nén lòng mừng rỡ hỏi lại:
- Nhưng mà tiên sinh, theo ta được biết, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ không có thuyền khách nào đi ngang qua khu vực gần đây, mà thuyền buôn bán thì lại sợ hải tặc nhất, bọn họ đa phần là sẽ không lo việc bao đồng, cùng lắm chỉ chuyển tin cho thuyền khác mà thôi, ngài liệu có nhầm lẫn không?
Mộ Dung Thiên điềm tĩnh đáp:
- Phải, căn bản không có gì gọi là cứu viện cả.
Phất Cơ Khắc đại kinh thất sắc:
- Vậy vì sao chúng ta...
Mộ Dung Thiên ngắt lời lão, nói như không có chuyện gì:
- Không sao, thuyền trưởng Phất Cơ Khắc, ta nghĩ ngài cũng biết, mọi người đều trông thấy thuyền hải tặc vẫn bám sát phía sau, tình huống như vậy rất tồi tệ vì nó sẽ khiến mọi người chán nản, cho nên chúng ta phải cấp cho họ một tia hy vọng. Có hy vọng thì mới có động lực, cho dù hy vọng đó chỉ là hư cấu, nhưng chỉ cần đạt mục đích là được. Để mọi người dốc hết sức có thể, cho Lam ngu đạt được tốc độ nhanh nhất thì mới có thể tranh thủ được thời gian quý báu, nếu không thì Đạt Văn Đa Khách sẽ đuổi tới nơi rồi.
Nói xong, hắn lại bổ sung một câu:
- Đương nhiên, tin tức là thật hay giả, chỉ có thể do ta và ngài biết mà thôi!
Cái trò nói dối có ích này, trước kia khi Mộ Dung Thiên dẫn dắt quân đoàn 376 bảo vệ Uy Nhĩ thành đã từng sử dụng, tung tin khắp thành nhằm ổn định nhân tâm, giờ đây bổn cũ soạn lại, vẫn có tác dụng tương tự.
Hiểu được nỗi khổ tâm của Mộ Dung Thiên, Phất Cơ Khắc không khỏi bội phục, thốt:
- Quả nhiên là diệu kế, không ngờ tiên sinh ngài lại nghĩ ra được, nhưng mà...
Ngữ khí của y chợt thay đổi:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi, muốn dứt bỏ cái đuôi phía sau dường như có phần hơi khó khăn.
Mộ Dung Thiên chậm rãi nói:
- Cái đuôi đó cứ để ta nghĩ biện pháp giải quyết.
Phất Cơ Khắc nghe vậy thì cõi lòng lập tức trầm xuống, lời nói của Mộ Dung Thiên còn có hàm ý - hắn cũng không nắm chắc có thể giải quyết được vấn đề lớn nhất đó.
Mộ Dung Thiên thấy thế liền cười:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chỉ cần chúng ta nỗ lực, dù có chết cũng không có gì hối tiếc. Đương nhiên, hy vọng thần may mắn sẽ mỉm cười với chúng ta, để chúng ta còn có thể say sưa tại Thủy Đô.
- Vâng! Tiên sinh, ta tin tưởng ngài, cũng tin chúng ta nhất định sẽ thoát thân. Nhờ lời nói của ngài, ánh hào quang từ thần may mắn nhất định sẽ chiếu vào chúng ta!
Phất Cơ Khắc bị khí phách hào hùng, không bận tâm đến sinh tử của Mộ Dung Thiên ảnh hưởng nên cũng trở nên lạc quan hơn, thậm chí còn cất lời cầu nguyện một cách ngắn ngủi. Đáng tiếc, là y không biết một điều - tinh thần bất khuất của tên sắc lang được xây dựng trên cơ sở, vạn nhất không thể giữ được thuyền, hắn vẫn có thể phủi đít ngồi lên Quang Linh điểu mà bỏ chạy. Mộ Dung Thiên sẽ cố gắng để cứu giúp những người này, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được, chỉ có điều nếu việc đã đến mức không thể cứu vãn, vậy thì hắn chỉ đành phải tiếp tục "ích kỷ". Dù sao, hắn còn có Lộ Thiến, Mâu Cơ, Lạc Na, Lệ Toa.....đang ngóng trông mình trở về, bọn họ hy vọng mình còn sống chứ không phải là một tin dữ, hiện giờ, hắn đã không phải chỉ sống riêng cho bản thân nữa rồi.
- Ta đi truyền lệnh, tiên sinh, nơi này xin giao lại cho ngài!
Được cổ vũ tinh thần, Phất Cơ Khắc rời đi với cõi lòng tràn trề hy vọng, y không biết thân phận của Mộ Dung Thiên và cũng không định hỏi, hầu hết những người ở tại trung lập quốc đều từ nơi khác đến, thân phận ít nhiều đều có chút ẩn bí, bất kể hắn có là tội phạm đang bị truy nã đi chăng nữa, ít nhất trong lúc này hắn đang là đồng minh của mình và hành vi cũng đáng được tôn kính, điều đó là không thể nghi ngờ. Thân là một thành viên tại trung lập quốc, đối với Phất Cơ Khắc, khái niệm thiện ác đã mơ hồ đi rất nhiều, có thể nói y có cái nhìn thấu triệt hơn, chỉ dựa vào những gì tận mắt nhìn thấy chứ không phải một lệnh truy nã không bằng chứng của một quốc gia nào đó để phán đoán phẩm chất con người.
Nhìn Phất Cơ Khắc đã rời đi tuyên truyền "tin tốt lành", Khiết Tây Tạp đang ở đuôi thuyền âm thầm dùng Phong hệ ma pháp hỗ trợ cho Lam ngu tiến về phía trước, cuối cùng nàng không nhịn được phải mở miệng:
- Khải Lý, rốt cuộc ngươi là ai?
- Cung tiễn thủ chú ý, hãy cố gắng bắn rơi đạn tín hiệu của chúng!
Mộ Dung Thiên quát lớn, đồng thời lướt về một tên hải tặc gần nhất, cuộc chiến đã mở màn. Nhưng chẳng bao lâu sau, khi sự hoảng loạn ngắn ngủi qua đi, một viên đạn tín hiệu đã vượt qua tầm xạ kích của cung tiễn thủ, mang theo ánh sáng rực rỡ cùng tiếng rít chói tai bay vọt lên trời. Mộ Dung Thiên không có cách nào ngăn cản được, hắn đã đoán được kết quả đó từ sớm, chỉ là cố gắng hết sức mà thôi. Tình huống hiện giờ buộc phải hạ bớt yêu cầu, bởi vậy hắn ra lệnh quét sạch đám hải tặc khỏi thuyền như bão cuốn lá khô. Đương nhiên, không phải đám hải tặc đó thực lực quá thấp hay hèn nhát đến mức không dám chống trả, bởi vì chỉ cần là thành viên trong hải tặc đoàn thì đều là những kẻ mạnh mẽ. Nói một cách chính xác, rất nhiều trong số chúng đã tự nhảy xuống biển, mặc dù đã mất đi thủ lãnh, nhưng đám cáo già gian xảo đó vẫn nghĩ ra được đối sách sáng suốt nhất, đó chính là theo dõi chặt hành tung của chiếc thuyền này, sau đó đợi quân chủ lực đuổi kịp rồi tính sau, bỏ qua ưu thế tuyệt vời không sử dụng mà ở lại trên thuyền liều chết chống trả mới gọi là ngu ngốc.
Bởi thế, bọn hải tặc chẳng những không ra sức truy đuổi mà chỉ điều khiển ma chương bám theo phía sau và đứng từ xa lớn tiếng chửi bới chứ không tấn công, khi Lam ngu giảm tốc nó cũng giảm, lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định như hình với bóng. Lam ngu vốn có thể tích to lớn, nặng nề, đương nhiên tốc độ không thể sánh được với loại hải sủng cỡ nhỏ đầy linh hoạt như Bỉ Lặc ma chương, vậy nên, cho dù mọi người có áp dụng lời kiến nghị của Mộ Dung Thiên, tức là vận động tất cả hành khách trên thuyền, ngay cả những người thường không có sức chiến đấu cũng nhảy vào làm thủy thủ, nhằm gia tăng tốc độ di chuyển nhưng cũng không thể hoàn toàn cắt đuôi được đám hải tặc, tình thế không hề lạc quan chút nào.
- Tiên sinh, giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị Đạt Văn Đa Khách đuổi kịp thôi.
Phất Cơ Khắc lau mồ hôi trán, lo lắng hỏi Mộ Dung Thiên đang đứng quan sát ở cuối thuyền.
Mặc dù chỉ hé lộ tài năng trong chốc lát, nhưng thông qua thủ đoạn sấm sét đó, Mộ Dung Thiên đã lập được uy tín của mình. Trên thế giới này, tất cả đều được xây dựng trên sức mạnh, huống hồ mệnh lệnh sáng suốt và bình tĩnh, cùng với tầm nhìn tổng quát về đại cuộc của hắn đều khiến người khác tâm phục, vậy nên trong lúc bất tri bất giác, Mộ Dung Thiên đã trở thành thủ lãnh và trụ cột tinh thần của mọi người. Mặc dù Phất Cơ Khắc là thuyền trưởng, nhưng dù sao y cũng không theo nghiệp chiến đấu, kinh nghiệm phong phú không thể bù đắp cho óc phân tích tình thế không đầy đủ do thiếu hụt lực lượng gây ra. Chỉ vì trong lúc khẩn cấp không có ai, y không thể không gánh trách nhiệm, hiện giờ đã có một cường giả đáng để nương tựa, y cầu còn không được, chỉ có điều người ra lệnh vẫn là Phất Cơ Khắc, dù sao y quen thuộc với mọi thứ trên thuyền, nên có thể nâng cao hiệu suất.
Mộ Dung Thiên nhíu mày không nói gì, hắn cũng đang đau đầu với tình thế bất lợi trước mắt, vốn cho rằng sau khi giết Phi Đa Lợi thì có thể nhân cơ hội hỗn loạn mà tiêu diệt một bộ phận hải tặc, sau đó lợi dụng Lam Quang điểu sáu cánh mang theo ba người Khiết Tây Tạp, Đình Đình và mình xông lên ma chương để giải quyết số còn lại, như vậy Đạt Văn Đa Khách sẽ mất đi nguồn cung cấp tin tức để bám theo. Nào ngờ, sự giảo hoạt của đám hải tặc này còn vượt xa tưởng tượng của hắn. Một lũ hung hãn như chúng không ngờ cũng biết rủ nhau từ bỏ kháng cự mà nhảy xuống biển trốn chạy, trên sàn tàu chỉ còn lại bảy tám thi thể hải tặc, đó là của mấy tên xui xẻo đứng gần Mộ Dung Thiên, Khiết Tây Tạp và bạch ngân kỵ sĩ nhất, còn lại đều đã chạy mất. Đối với hai tiểu đội có nhân số trên trăm người, tổn thất mấy mống thế này thì hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, có thể nói là đã thành công bảo toàn hầu hết lực lượng. Sai sót đầu tiên khiến cho mọi tính toán của Mộ Dung Thiên bị hỗn loạn, liên thủ với Khiết Tây Tạp và Đình Đình để tiêu diệt hơn trăm võ sĩ thực lực không tệ và kinh nghiệm phong phú, nếu ở trên cạn có lẽ còn có khả năng, chứ ở trên biển mà muốn đọ sức thì đúng là mơ trong giấc mộng. Mà rất có khả năng, khi mình vừa tới gần, đám hải tặc kia lại ra lệnh cho Bỉ Lặc ma chương lặn xuống dưới nước nữa đó chứ. Với Mộ Dung Thiên thì còn đỡ, dù sao hắn ở Tát La cũng đã được một thời gian, nhưng còn thực lực của nàng thiếu nữ thiên tài ma pháp sư Khiết Tây Tạp kia thì sẽ giảm đi đáng kể.
Tổng hợp nhiều nhân tố, Mộ Dung Thiên phát hiện ra ý định cố tiêu diệt hết đám hải tặc còn lại khó mà đạt được, giờ phải tìm cách khác, nhưng nhất thời hắn không nghĩ ra biện pháp nào khá hơn, chỉ đành giương mắt nhìn lũ hải tặc không chút lo lắng vì ỷ vào tốc độ của ma chương, lại còn đang không ngừng hò hét kia mà trầm tư.
Phất Cơ Khắc chăm chú nhìn Mộ Dung Thiên, trong lòng vô cùng khẩn trương, tuy sốt ruột nhưng lại không dám cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, bởi lẽ tính mạng của tất cả mọi người trên thuyền chưa biết chừng đều phụ thuộc vào người trẻ tuổi này. Một nhân vật quan trọng trong Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn đã bị giết, đám hải tặc cùng hung cực ác đó rất có thể sẽ trút giận lên toàn thể thành viên trên thuyền. Đương nhiên, Phất Cơ Khắc không hề oán trách Mộ Dung Thiên vì đã làm liên lụy đến mọi người, hành động ác độc trẻ không tha già không bỏ của Phi Đa Lợi thật sự khiến người ta cực kỳ căm phẫn, chỉ cần là người có chút lương tâm thì đều tán đồng cách làm của Mộ Dung Thiên, thậm chí còn bội phục dũng khí của hắn, và đó cũng là lý do vì sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, hắn có thể chiếm được sự nể phục của mọi người và trở thành thủ lãnh của họ.
Khi nôn nóng, thời gian trôi qua lúc nào cũng dài lê thê, Phất Cơ Khắc được tự thân thể nghiệm điều này một cách rõ rệt. Đúng vào lúc cường độ thần kinh đã gần đến mức suy sụp, chợt đôi mày của Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng giãn ra, đó quả là một dấu hiệu khiến người ta phấn chấn, chứng tỏ trong lòng hắn đã có dự tính, bất kể có thành công hay không thì vẫn còn tốt hơn là bó tay ngồi im chờ chết.
- Thuyền trưởng...
Phất Cơ Khắc như nhận thánh chỉ, vội vàng gật đầu:
- Tiên sinh, xin hỏi ngài có gì căn dặn?
- Ừm, xin hãy truyền lệnh kêu gọi mọi người cố gắng lên, cứ nói là tín hiệu cầu cứu của chúng ta đã may mắn được một chiếc thuyền đi ngang qua trông thấy, chúng ta sắp có cứu viện rồi.
Phất Cơ Khắc vô cùng phấn chấn:
- Vậy thì tốt quá...
Nhưng ông nhanh chóng phát hiện ra việc này có vấn đề, cố nén lòng mừng rỡ hỏi lại:
- Nhưng mà tiên sinh, theo ta được biết, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ không có thuyền khách nào đi ngang qua khu vực gần đây, mà thuyền buôn bán thì lại sợ hải tặc nhất, bọn họ đa phần là sẽ không lo việc bao đồng, cùng lắm chỉ chuyển tin cho thuyền khác mà thôi, ngài liệu có nhầm lẫn không?
Mộ Dung Thiên điềm tĩnh đáp:
- Phải, căn bản không có gì gọi là cứu viện cả.
Phất Cơ Khắc đại kinh thất sắc:
- Vậy vì sao chúng ta...
Mộ Dung Thiên ngắt lời lão, nói như không có chuyện gì:
- Không sao, thuyền trưởng Phất Cơ Khắc, ta nghĩ ngài cũng biết, mọi người đều trông thấy thuyền hải tặc vẫn bám sát phía sau, tình huống như vậy rất tồi tệ vì nó sẽ khiến mọi người chán nản, cho nên chúng ta phải cấp cho họ một tia hy vọng. Có hy vọng thì mới có động lực, cho dù hy vọng đó chỉ là hư cấu, nhưng chỉ cần đạt mục đích là được. Để mọi người dốc hết sức có thể, cho Lam ngu đạt được tốc độ nhanh nhất thì mới có thể tranh thủ được thời gian quý báu, nếu không thì Đạt Văn Đa Khách sẽ đuổi tới nơi rồi.
Nói xong, hắn lại bổ sung một câu:
- Đương nhiên, tin tức là thật hay giả, chỉ có thể do ta và ngài biết mà thôi!
Cái trò nói dối có ích này, trước kia khi Mộ Dung Thiên dẫn dắt quân đoàn 376 bảo vệ Uy Nhĩ thành đã từng sử dụng, tung tin khắp thành nhằm ổn định nhân tâm, giờ đây bổn cũ soạn lại, vẫn có tác dụng tương tự.
Hiểu được nỗi khổ tâm của Mộ Dung Thiên, Phất Cơ Khắc không khỏi bội phục, thốt:
- Quả nhiên là diệu kế, không ngờ tiên sinh ngài lại nghĩ ra được, nhưng mà...
Ngữ khí của y chợt thay đổi:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi, muốn dứt bỏ cái đuôi phía sau dường như có phần hơi khó khăn.
Mộ Dung Thiên chậm rãi nói:
- Cái đuôi đó cứ để ta nghĩ biện pháp giải quyết.
Phất Cơ Khắc nghe vậy thì cõi lòng lập tức trầm xuống, lời nói của Mộ Dung Thiên còn có hàm ý - hắn cũng không nắm chắc có thể giải quyết được vấn đề lớn nhất đó.
Mộ Dung Thiên thấy thế liền cười:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chỉ cần chúng ta nỗ lực, dù có chết cũng không có gì hối tiếc. Đương nhiên, hy vọng thần may mắn sẽ mỉm cười với chúng ta, để chúng ta còn có thể say sưa tại Thủy Đô.
- Vâng! Tiên sinh, ta tin tưởng ngài, cũng tin chúng ta nhất định sẽ thoát thân. Nhờ lời nói của ngài, ánh hào quang từ thần may mắn nhất định sẽ chiếu vào chúng ta!
Phất Cơ Khắc bị khí phách hào hùng, không bận tâm đến sinh tử của Mộ Dung Thiên ảnh hưởng nên cũng trở nên lạc quan hơn, thậm chí còn cất lời cầu nguyện một cách ngắn ngủi. Đáng tiếc, là y không biết một điều - tinh thần bất khuất của tên sắc lang được xây dựng trên cơ sở, vạn nhất không thể giữ được thuyền, hắn vẫn có thể phủi đít ngồi lên Quang Linh điểu mà bỏ chạy. Mộ Dung Thiên sẽ cố gắng để cứu giúp những người này, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được, chỉ có điều nếu việc đã đến mức không thể cứu vãn, vậy thì hắn chỉ đành phải tiếp tục "ích kỷ". Dù sao, hắn còn có Lộ Thiến, Mâu Cơ, Lạc Na, Lệ Toa.....đang ngóng trông mình trở về, bọn họ hy vọng mình còn sống chứ không phải là một tin dữ, hiện giờ, hắn đã không phải chỉ sống riêng cho bản thân nữa rồi.
- Ta đi truyền lệnh, tiên sinh, nơi này xin giao lại cho ngài!
Được cổ vũ tinh thần, Phất Cơ Khắc rời đi với cõi lòng tràn trề hy vọng, y không biết thân phận của Mộ Dung Thiên và cũng không định hỏi, hầu hết những người ở tại trung lập quốc đều từ nơi khác đến, thân phận ít nhiều đều có chút ẩn bí, bất kể hắn có là tội phạm đang bị truy nã đi chăng nữa, ít nhất trong lúc này hắn đang là đồng minh của mình và hành vi cũng đáng được tôn kính, điều đó là không thể nghi ngờ. Thân là một thành viên tại trung lập quốc, đối với Phất Cơ Khắc, khái niệm thiện ác đã mơ hồ đi rất nhiều, có thể nói y có cái nhìn thấu triệt hơn, chỉ dựa vào những gì tận mắt nhìn thấy chứ không phải một lệnh truy nã không bằng chứng của một quốc gia nào đó để phán đoán phẩm chất con người.
Nhìn Phất Cơ Khắc đã rời đi tuyên truyền "tin tốt lành", Khiết Tây Tạp đang ở đuôi thuyền âm thầm dùng Phong hệ ma pháp hỗ trợ cho Lam ngu tiến về phía trước, cuối cùng nàng không nhịn được phải mở miệng:
- Khải Lý, rốt cuộc ngươi là ai?
/431
|