Kình ngư lại đi kiếm ăn ở tại sông nhỏ, hiển nhiên điều đó không hợp tình hợp lý chút nào. Một con thuyền khách nho nhỏ tuyệt đối không thể nào khiến cho một đội hình đồ sộ như Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn phải đích thân hạ thủ được, nếu không thì bọn chúng đã không nổi tiếng là một trong những hải tặc đoàn lớn nhất ở trên biển rồi.
Mộ Dung Thiên cho rằng mình ngụy trang rất tốt, hơn nữa dọc đường đi, hắn đã thông qua đủ mọi thủ đoạn nhưng vẫn không bị ai phát hiện ra dấu vết gì, như vậy thì đám hải tặc thất tung đã lâu này hơn phân nữa là không phải vì mình mà đến rồi. Có thể là ở trên thuyền có món bảo vật quý trọng nào đó, mà nó phải là quý kinh người, có như vậy thì mới khiến cho Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn chú ý và còn phái ra số đông nhân thủ để đi cướp về. Tuy nhiên, khả năng đó cũng không lớn, vì nếu phải vận chuyển một món vật như thế thì không thể nào lại giao cho một chiếc thuyền khách với năng lực phòng ngự quá thấp như hiện nay. Với lại, chắc không phải đám hải tặc Hắc Khô Lâu này vừa trở về đến biển Ngải Cách Đặc, cho nên bất kể con mồi béo hay gầy cũng cứ làm một chuyến đấy chứ? Lý do đó thật là khiên cưỡng, vì thế mà Mộ Dung Thiên cũng lập tức bỏ qua nó luôn.
- Cô oa!
- Cô oa!
Tiếng kêu vang vọng ở trên bầu trời cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộ Dung Thiên. Hắn ngước nhìn về phía có tiếng kêu đó, thì ra đó là mấy con Mục cốt (chim ưng) đang bay lượn ở trên vòm trời, xem tình hình thì chắc chúng nó là của phe hải tặc rồi. Mục cốt là một loại Phi hành hệ sủng vật cấp thấp, tuy nhiên, trong tên của chúng có mang thêm ba chữ "Phi hành hệ" thì đã quyết định được cái giá không tầm thường rồi. Trên trời dưới biển, tất cả đều bủa lưới giăng kín mít, không một kẽ hở, điều đó có thể cho thấy chuyến này Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn đã quyết chí phải thành công chứ không thể thất bại rồi.
Trong lòng Mộ Dung Thiên khẽ động, nếu chỉ là vì tài vật, vậy bọn chúng chỉ cần chặn thuyền là đủ rồi, vốn không cần gây chiến, ngay cả Phi hành hệ sủng vật cũng không cần xuất động, bởi vì sức mạnh của Phi hành sủng vật cấp thấp rất kém mà tác dụng tấn công cũng không lớn; lại còn có một khả năng khác, đó là có một đại nhân vật có tầm quan trọng thật khó lường đã ngụy trang và đang có mặt trên thuyền, còn đám hải tặc vì một mục đích không biết tên mà ra tay với kẻ đó, đồng thời đề phòng hắn dùng Phi hành hệ sủng vật để chạy trốn.
Mộ Dung Thiên nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, hắn liếc mắt nhìn sang nữ ma pháp sư vừa bị kinh hoảng lúc nãy, tuy nàng ta đã cố gắng nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn trấn tĩnh được. Chẳng lẽ là nàng ta? Hắn nhớ khi còn ở tửu điếm, ở đó từng có một nhóm người đã theo dõi nhóm người của nàng ta. Nhất định không thể bỏ qua khả năng nàng chính là nhân vật mục tiêu.
Nữ tử kia thấy Mộ Dung Thiên nhìn mình chằm chằm với đôi mắt sáng quắc, nàng liền mỉm cười rất thiếu tự nhiên.
Mộ Dung Thiên thoáng hơi suy nghĩ, nhưng hắn không tiếp tục theo đuổi ý nghĩ của mình nữa. Cứ dựa theo phong cách đuổi tận giết tuyệt xưa nay của Hắc Khô Lâu, vậy thì tất cả mọi người ở trên thuyền sẽ không may mắn tránh khỏi bị lôi cuốn vào vũng lầy, cho dù giao ra thứ bọn chúng muốn cũng vô dụng.
Thầm tính toán thực lực của song phương một lúc, Mộ Dung Thiên cho rằng trận chiến này không có phần thắng chút nào. Nhân số của phe đối phương tuy ngang ngửa với phe mình, nhưng về chất lượng thì không biết là cao hơn tới mấy lần; hơn nữa, mỗi một người bên chúng đều thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú. Ngày hôm nay tuy hắn rất tự phụ, nhưng dù sao cũng không phải hạng xuẩn ngốc, một cuộc chiến có quy mộ rộng lớn không phải do năng lực của một người mà có thể cải biến được. Nói trở lại, trong tam quỷ tướng, Huyệt Thư Quỷ Phi Đa Lợi kiêm tu cả hai phương pháp tấn công gần và xa, Vô Hồn Quỷ Mịch La có chức nghiệp phối hợp hoàn mỹ không dễ chọc vào, đó là còn chưa kể đến tên thủ lĩnh của cuộc hành động lần này của bọn chúng là ngự thú sứ Đạt Văn Đa Khách nữa.
Lúc này đột nhiên có mấy tia sáng vừa gào thét vừa phóng thẳng lên trời, chúng nhắm vào đủ các phương hướng mà bay đi càng lúc càng xa. Màu sắc của chúng rất nổi bật và đẹp mắt, ngay vào ban ngày mà cũng trông thấy rõ được. Đó chính là đạn tín hiệu được dùng để cầu cứu, Phất Cơ Khắc trong lòng biết rõ tỷ lệ chiến thắng của phe mình trong trận chiến này rất là thấp, hầu như là con số không, nên y chỉ mong có người sẽ phát hiện được tín hiệu mà đến đây tiếp cứu. Đương nhiên, giữa đại dương mênh mông thế này, cơ hội mà người ta có thể nhìn thấy được đạn tín hiệu thì cũng rất là thấp.
Đạt Văn Đa Khách hừ lạnh một tiếng, hắn cũng chẳng thèm điều khiển Mục cốt đánh rơi những viên đạn tín hiệu đó, dù có các đội thuyền ở lân cận đến tiếp cứu, vậy thì khi họ đến được đây thì cuộc chiến hẳn đã kết thúc từ lâu. Huống chi, hắn hoành hành đã lâu, ngoài đại quân của triều đình ra, còn những người khác đều không sợ.
Mắt thấy thuyền hải tặc vẫn đang tiếp tục đến gần, tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng, Đình Đình đột nhiên tiến lại bên cạnh Mộ Dung Thiên rồi dùng Tụ Âm thuật nói:
- Khải Lý tiên sinh, ta nghĩ chúng ta phải sớm chuẩn bị bỏ thuyền mà chạy thôi! Lộ trình từ đây đến Thủy Đô chỉ còn một phần ba nữa là sẽ tới nơi. Lam Quang điểu sáu cánh của Khiết Tây Tạp tiểu thư có lẽ sẽ chở nổi ba người chúng ta đến gần nơi đó; hơn nữa, với thực lực của chúng ta, muốn xông qua một rừng hải ma để đến Thủy Đô hẳn cũng không có vấn đề gì.
Mộ Dung Thiên cũng đang lo lắng, hắn không biết là có nên ở lại dốc sức chiến đấu với mọi người, hay là bỏ họ lại mà đào sinh. Đám Mục cốt ở trên không chỉ có thể đối phó với những loại Phi hành sủng vật tầm thường thôi, chứ nếu là loại sủng vật cao cấp như Lam Quang điểu thì chúng sẽ không làm gì được. Cho dù ba thủ lãnh của Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn có cùng lúc dùng đến Mục cốt để truy kích thì cũng vô dụng, chỉ cần cho Lam Quang điểu nửa tiếng thôi thì nó sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự rượt đuổi của đám Mục cốt rồi. Kỹ thuật xạ tiễn của Vô Hồn Quỷ dù cao siêu cỡ nào, sức bắn của gã dù xa tới đâu thì cũng sẽ trở thành vô dụng đối với sức phòng ngự cực kỳ biến thái của chiếc Kình tâm kết giới giới chỉ của Mộ Dung Thiên.
Không còn hoài nghi gì nữa, đó chính là quyết định tốt nhất, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn hơi do dự, rồi sau đó mới nói:
- Sức phòng ngự của chiếc thuyền này quá kém đi, nếu chúng ta bỏ đi, vậy thì bọn họ nhất định sẽ chết hết.
Đình Đình chậm rãi nói:
- Khải Lý tiên sinh, ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ tình cảnh hiện nay rất rõ ràng phải không? Cho dù chúng ta có ở lại, vậy thì bọn họ cũng đâu thoát chết được, cùng lắm thì có thêm ba cái thi thể nữa mà thôi.
Kinh nghiệm truyền thừa của nhiều đời Vu nữ đã cho nàng biết nên vất bỏ lòng thương hại mà chọn lấy quyết định sáng suốt nhất để giải quyết vấn đề, vì vậy mà cái nhìn của nàng đối với tình thế lúc này là cực kỳ chuẩn xác.
Kỳ thật Mộ Dung Thiên cũng hiểu rõ cho dù bên mình có nàng thiên tài thiếu nữ ma pháp sư Khiết Tây Tạp cùng với nàng Vu nữ thân mang nhiều môn tuyệt kỹ kỳ lạ, nhưng lực lượng tổng thể của song phương chênh lệch quá nhiều, nhóm người của mình đối với cục diện chiến đấu cũng chẳng giúp ích được gì. Thế nhưng nếu phải mở mắt trừng trừng để nhìn vô số sinh mạng đang bất lực nằm chờ chết kia, dù Mộ Dung Thiên tàn nhẫn đến thế nào thì cũng không nhẫn tâm mà bỏ đi được.
Đình Đình tiếp tục khuyên nhủ:
- Bây giờ còn là cơ hội tốt, đợi đến khi hải tặc lên thuyền thì dù chúng ta muốn bỏ chạy cũng sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Mộ Dung Thiên thay đổi sắc mặt vài lần, cuối cùng lắc đầu nói:
- Thôi bỏ đi, cứ bình tĩnh chờ xem diễn biến, sau đó mới tính toán lại.
Đình Đình nghe vậy thì thở dài, nói:
- Khải Lý tiên sinh, ta không thể không nói, quyết định đó của ngài chính là một quyết định ngu xuẩn nhất vậy.
Mộ Dung Thiên cũng hiểu được hành động này của mình rất thiếu sáng suốt, nhưng hắn cũng chỉ có thể cười khổ rồi nói:
- Có thể ta nguyên bản đã là một tên ngu ngốc rồi, chỉ tiếc là đã làm liên lụy đến nàng, khiến nàng phải theo ta mạo hiểm.
Đình Đình bỗng nhiên mỉm cười rất thản nhiên:
- Ta cũng phải thừa nhận một việc, đôi khi kẻ ngu ngốc cũng rất đáng yêu.
Mộ Dung Thiên hơi giật mình, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu ra ẩn ý của nàng, nhưng lúc này đột nhiên Lam ngu bị rung chuyển mạnh, màu sắc của tòa kết giới bị nhạt dần, điều đó cho thấy nó đang bị yếu dần. Rốt cuộc song phương đã tiến vào phạm vi giao tranh. Cuộc chiến vừa mở màn, bầu trời đã thấy xuất hiện đầy tên, hỏa cầu, phong nhận, cùng với các loại kỹ năng Phi hành khác va chạm nhau kịch liệt ở trên không, vì vậy mà tiếng nổ và hoa lửa bắn ra tung tóe, dư kình cũng bay vèo vèo, những nơi có linh lực chống chọi nhau cũng tỏa ra rất nhiều màu sắc rực rỡ. Tuy nhiên, những cảnh quang đẹp mắt đó lại không hề đáng yêu chút nào, chúng chỉ mang hơi hướm của tử vong mà thôi.
Rốt cuộc kết giới cũng không tri trì nổi lực lượng tấn công quá mạnh so với sức của mình, dưới áp lực cường đại, nó đột nhiên vang lên một "choang" rồi vỡ vụn như những mảnh thủy tinh. Sau đó lưỡi hái của tử thần mới bắt đầu tàn sát bừa bãi, mỗi lần chúng thu về đều là những sinh mạng quý giá. Trên lưng Lam ngu, nhân loại chém giết nhau loạn cào cào, từng người từng người gào thét trúng chiêu rồi ngã xuống, có người bị bắn thành con nhím, có người bị đốt thành tro tàn, có thi thể bị nghiền nát, có thi thể thì không đầy đủ tứ chi, có người bị hất văng ra khỏi thuyền nhưng lại bị những con hải ma ở dưới biển vì bị cuộc chiến đẫm máu hấp dẫn mà tìm tới rồi nuốt luôn vào bụng, rồi có người bị trọng thương chưa chết nhưng nằm lăn lộn gáo thét ở dưới đất, vv.....mấy người thần quan và mục sư trước kia chỉ lo cứu chữa cho người khác, nhưng lúc này cũng trở thành những kẻ bị hại luôn.
Tuy rằng mức độ tấn công từ xa này chưa tạo thành uy hiếp lớn lao gì đối với Mộ Dung Thiên, nhưng nó cũng rất kinh tâm động phách. Mắt nhìn thấy những một rừng kỹ năng bay vèo vèo ngang qua người, nếu đặt mình ở vào vị trí trước nòng súng đang bắn phá ầm ầm ngay giữa trận địa, tất sẽ cảm giác được sự chấn động không gì sánh bằng được. Mộ Dung Thiên cũng không phải chưa từng thấy qua chiến tranh đoàn thể, trái lại, hắn còn từng là một thống soái của một cánh quân đông tới mấy vạn. Tuy nhiên, thống soái không thể tùy tiện tự mình tác chiến được, huống chi sức chiến đấu của đám tinh anh hải tặc này so với quân đoàn 376 còn mạnh hơn nhiều lắm.
Ở dưới nước cũng không được nhàn rỗi, hải sủng của song phương cũng kịch đấu dữ dội, ngoài khơi tựa như đang muốn sôi trào, sóng nổi ầm ầm, thỉnh thoảng còn có mấy cột nước bắn vọt lên cao, rồi sau đó mới nặng nề rơi xuống biển trở lại. Những vũng nước xoáy do kình khí đôi bên chênh lệch mà tạo ra, chúng cuốn rất nhiều thi thể và máu huyết vào trong đó. Có rất nhiều hải ma thông linh biết chờ đợi ở bên ngoại cuộc chiến, sau khi màn thảm kịch này kết thúc thì chúng sẽ có một bữa ăn rất thịnh soạn đây.
- Giết chúng, giết hết toàn bộ cho ta!
Phi Đa Lợi đang đứng ở trên lưng Bỉ Lặc ma chương, lúc này y đang nổi trận lôi đình vì y đã bị tổn thất hai con Huyết Bạo trùng cao cấp phải vất vả lắm mới nuôi dưỡng được. Y vốn định trước khi nhập cuộc chiến thì biểu lộ oai phong một chút, y tưởng rằng hai con trùng nhỏ như vậy, mà toàn thân chúng lại gần như trong suốt nữa, nên mới tính cho chúng âm thầm giết đi sáu người thần không hay quỷ không biết, dù cho có bị phát hiện thì chúng cũng có thể bình yên đào tẩu. Bởi lẽ kích thước của chúng nhỏ tới đáng thương, nhưng lại rất linh hoạt mau lẹ mà lại có khả năng trốn tránh khiến người khác không bắt được, ai dè chúng chẳng những đã bị phát hiện mà còn bị giết sạch nữa. Trong lòng Phi Đa Lợi hết sức tiếc nuối hai con Huyết Bạo trùng đó nên y không nhịn được mà chửi ầm lên, chỉ hận không thể bắt hết người trên thuyền lại để tế cho ái trùng của mình. Tuy vậy, lúc này y không dám đích thân ra tay để báo thù, bởi vì tuy y có không ít thư trùng có thể bay trên không hay bơi trong nước để đánh lén đối thủ, nhưng hiện nay khắp nơi đang giao chiến kịch liệt, kỹ năng của song phương đang bay tá lả trong không gian, ngay cả những lần kỹ năng va chạm rồi phát nổ cũng tạo nên khí hậu khác nhau và tùy thời đều có thể giết chúng rất dễ dàng.
Ngoại trừ ma pháp sư, cung tiễn thủ và những chức nghiệp khác lấy việc tấn công từ xa làm chủ, còn thì những chức nghiệp khác khi phải sử dụng Phi hành kỹ năng trong lúc chiến đấu thì sẽ bị hao tổn linh lực rất nhiều và cũng không thể tri trì được lâu dài. Thông thường thì kết quả cuối cùng của các cuộc chiến đoàn thể là đánh giáp lá cà, tuy nhiên, lúc này lại có chút ngoại lệ, bởi vì thực lực của song phương chênh lệch quá xa, đến nỗi khi những đợt tấn công bằng Phi hành kỹ năng còn chưa kết thúc thì cuộc chiến đã phân thắng bại rồi.
Phe của Mộ Dung Thiên bị bại là điều không có gì bất ngờ cả, nhưng đó lại là thảm bại, chỉ có thể dùng ba chữ "bị đồ sát" mà hình dung. Chỉ có một số người có lực phòng ngự mạnh như là kỵ sĩ, Dã Man nhân, cùng với các cung tiễn thủ, mục sư, thần quan, vv.....chưa tới sáu mươi người ở hậu phương là còn có thể đứng được, họ chỉ miễn cưỡng tự bảo vệ mình chứ không còn sức để tấn công nữa, những người khác nếu không chết thì bị thương. Những ma pháp sư còn sót lại chỉ có Khiết Tây Tạp và nữ tử có mái tóc dài màu ô liu kia thôi, ngoài ra lại còn có gã ngâm du thi nhân mà Mộ Dung Thiên đã gặp được tại Tư Thản Ba Nã cảng, Thiết Nhĩ Tây.
Trong khi đó, phe địch nhân bị thương vong rất ít, chỉ có gần mười người bị chết, và hơn hai mươi tên bị thương nhẹ. Tuy nhiên, kết quả này lại khiến cho bọn hải tặc cảm thấy kinh dị, có lẽ sự tổn thất trong dự tính của chúng phải ít hơn nhiều lắm. Mà điều kỳ quái nhất là trong đám hải tặc bị chết lại có hai tên là ma pháp sư, tuy rằng khoảng cách giao chiến của song phương tương đối gần, nhưng hai tên đó lại đứng ở phía hậu phương, đồng thời cũng được bảo vệ rất cẩn mật, thật không nghĩ ra được ai lại có kỹ năng lợi hại đến nổi có thể xuyên phá vòng phòng thủ dầy đặc kia mà giết đi bọn chúng.
Mà tử trạng của hai tên ma pháp sư đó cũng rất kỳ lạ, ở mi tâm của chúng chỉ có một điểm đỏ nho nhỏ mà thôi, gần như không đủ để giết người được. Môn tuyệt kỹ vừa nhỏ và vừa lợi hại thì ngoài Châm đấu khí ra, tựa hồ như không còn môn tuyệt kỹ nào khác mới phải, nhưng mọi người đều biết sức tấn công của Châm đấu khí không thể đạt tới cự ly xa như vậy. Châm đấu khí là một môn học rất cao thâm, kết cấu của Châm đấu khí càng chặt chẽ càng phức tạp thì khiến cho nó cứ dài thêm một phân là độ khó càng cao. Khoảng cách xa như vậy, hơn nữa lại không hề bị ảnh hưởng của kình khí, cứ thế mà cắm sâu vào nơi yếu hại nhất là ngay chính giữa mi tâm, chỉ sợ cả thánh cấp võ giả cũng không có khả năng làm được điều đó. Vậy thì chẳng lẽ còn có môn tuyệt kỹ lợi hại khác hay sao? Quả thật là chưa từng nghe nhắc đến.
Đạt Văn Đa Khách rời tay khỏi thi thể của hai ma pháp sư kia, đôi mày của hắn nhíu chặt lại. Hai tên ma pháp sư đó ở trên chủ thuyền của hắn đột nhiên gục ngã một cách vô thanh vô tức, thành viên tấn công chủ lực quan trọng bị giết ngay trước mắt thủ lãnh mà không bảo vệ được, điều đó khiến hắn cảm thấy rất mất mặt trước đám thuộc hạ. Tuy nhiên, dựa theo việc này mà cấp tốc suy đoán, phe đối phương quả nhiên có ẩn tàng nhân vật trọng tâm rất đáng sợ. Nếu như nhân vật mục tiêu có người ở bên cạnh giúp đỡ, vậy thì sự tình sẽ rắc rối nhiều đây, dù cho phe mình có được thành công, chỉ sợ đến cuối cùng cũng phải trả ra một cái giá thật đắt. Trong lòng Đạt Văn Đa Khách hơi có chút kiêng kỵ, hắn quét mắt nhìn những người còn sống sót của phe địch ở phía xa xa kia khắp một lượt , vốn định tìm ra chút manh mối nào đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì cả.
Hai tên ma pháp sư của phe hải tặc bị giết chính là kiệt tác của Mộ Dung Thiên. Hắn cũng dùng Châm đấu khí, nhưng loại này lại đặc biệt khác với các loại Châm đấu khí bình thường, nó chính là Châm đấu khí thuộc Phi hành hệ - Phong vương chập.
Môn tuyệt kỹ độc đáo do hắn sáng tạo này có ưu điểm rất rõ ràng, song song với lợi thế của sự tấn công sắc bén của Châm đấu khí bình thường, nó còn có thể thoát khỏi sự hạn chế lớn lao bởi mối liên quan của tứ chi trên cơ thể con người. Thể tích của Châm đấu khí rất nhỏ, nên sức cản trở của không khí cũng rất thấp, chính vì vậy mà sức ảnh hưởng của không khí hầu như là không đáng kể. Nó là một môn tuyệt kỹ Phi hành hệ có thể dễ dàng xuyên thấu sự phòng ngự chặt chẽ nhất. Trong cơn hỗn chiến, hầu như sẽ không có ai phát hiện ra được một mũi phi châm nhỏ bé ở bên trong mớ hoa lửa, tên bay, và ma pháp va chạm hỗn loạn đó, nhờ vậy mà Mộ Dung Thiên mới có thể ra tay giúp đỡ mọi người, nhưng vẫn quyết định không hiển lộ thực lực. Chỉ tiếc là hắn không thể nào xoay chuyển được thế cờ, trong lúc bại cục đã thành và Bỉ Lặc ma chương đã đến gần, hắn đã không nhịn được mà phóng ra hai mũi Phong vương chập để hạ gục hai tên ma pháp sư cho hả giận. Đáng lý ra hai tên ma pháp sư này cũng không quá yếu kém như thế, song chỉ vì bọn chúng không thể nào tưởng tượng ra được trên đời này lại còn có môn tuyệt kỹ thần kỳ đến như vậy, do đó mà trong cơn hỗn chiến, chúng đã trở thành nơi trút giận cho Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên thầm thở dài một hơi, cuối cùng kỳ tích đã không xuất hiện. Hắn không thể làm gì khác hơn là quyết định bỏ đi, đồng thời thuyết phục Khiết Tây Tạp cùng ly khai với hắn luôn.
Lúc này những đợt tấn công hung hãn bạo tàn của đám hải tặc bỗng dưng ngừng lại, tiếp theo đó là một giọng nói vang lên:
- Ai là thuyền trưởng, xin mời tiến ra nói chuyện!
Người vừa lên tiếng chính là Đạt Văn Đa Khách, thanh âm của hắn rất ôn hòa, ôn hòa đến nổi không ai dám tin tưởng hắn chính là kẻ đầu não mà vừa rồi đã ra lệnh tàn sát hành khách trên thuyền.
Sắc mặt của Phất Cơ Khắc lúc này trắng bệch, thân y là thuyền trưởng nhưng lại không có cách nào giúp cho hành khách của mình tránh được tai ương, tuy y biết rằng đó là một điều đại sỉ nhục nhưng y cũng không thể nào ngăn cản cho thảm kịch không xảy ra được. Giờ đây nghe tiếng Đạt Văn Đa Khách kêu đích danh mình, y biết rằng dù có tiếp tục chống cự thì cũng phí công vô ích mà thôi, vì vậy mà y mạnh dạn bước ra đầu thuyền và lớn tiếng đáp lại:
- Là ta!
Y không mở miệng cầu xin tha mạng cho mình và các thuyền viên, bởi vì ai cũng biết, việc làm đó chính là một chuyện rất nực cười.
Đạt Văn Đa Khách mỉm cười nói:
- Các ngươi hãy lập tức buông vũ khí mà đầu hàng, chỉ cần giao hắn ra đây, ngươi và những người khác đều có thể bình yên rời khỏi.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì nhất thời giật mình, Hắc Khô Lâu xưa nay nổi tiếng là đã mất sạch nhân tính, đi đến đâu cũng không để lại người sống, vậy mà hôm nay thủ lãnh của chúng lại có thể thốt ra một câu nói "nhân từ" như vậy, quả thật là bất ngờ. Cảm giác thật là quái đản, giống như một bầy sói lao vào giữa đàn dê nhưng lại nói với con dê đầu đàn: "Chúng ta chỉ cần một con là đủ rồi, tha cho các ngươi khỏi chết." Nhưng hắn vẫn dừng lại, không đi về phía Khiết Tây Tạp nữa.
Phất Cơ Khắc nghe xong lời đó thì cũng ngây người ra một lát, sau đó cất tiếng hỏi lại với giọng nghi ngờ:
- Ngươi nói sao?
Phi Đa Lợi cũng trừng đôi mắt như hai hạt đậu lên rồi kêu lớn:
- Cái gì? Vậy sao được chứ?
Mắt thấy mình đang được hưởng thụ sự khoái lạc của việc tàn sát bừa bãi, nhưng nay lại xảy ra việc ngoài ý muốn, y làm sao cam tâm được? Huống chi y cũng vừa mất đi hai con Huyết Bạo trùng cao cấp, lửa giận của y phải thông qua máu tươi thì mới có thể nguôi ngoai được.
Đạt Văn Đa Khách lạnh lùng thốt:
- Phi Đa Lợi, ngươi đừng quên hành động lần này ai mới là thủ lãnh.
Tính cách nóng nảy của Phi Đa Lợi không dễ gì khống chế được, có điều lần hành động này phải dựa vào năng lực đặc thù của y, nếu không thì Đạt Văn Đa Khách đã tình nguyện loại y ra rồi.
Phi Đa Lợi sừng sộ lại:
- Ngươi.....ngươi........
Đôi mắt của y trừng lên thật to, mãi một lúc lâu sau thì y mới kiềm chế được cơn tức giận, rồi im hơi lặng tiếng luôn.
Đạt Văn Đa Khách lập lại một lần nữa:
- Buông vũ khí xuống rồi đầu hàng, đồng thời giao ra người kia, những người khác sẽ lập tức có cơ hội sống sót.
Lời hắn nói rất thông thả và rõ ràng, Phất Cơ Khắc rốt cuộc cũng tin là mình không ngheh lầm, nhưng y vẫn không thể tin nổi, nếu những lời đó được thốt ra trước khi cuộc chiến bắt đầu thì còn có mấy phần đáng tin, nhưng đằng này rõ ràng bọn chúng đã hoàn toàn khống chế cuộc diện, đại khai sát giới với những người trên thuyền, đã tìm được mục tiêu rồi, thế nhưng bọn chúng lại lựa chọn một phương thức mà từ trước tới nay chưa từng nghe tới. Chẳng lẽ trước kia vì bọn chúng đã gây ra quá nhiều tội ác, khiến cho chính phủ các nơi công phẫn mà phải liên thủ tiễu trừ chúng, giờ đây sau khi đã bị giáo huấn một phen, Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn đã không còn tàn bạo như xưa nữa?
Phất Cơ Khắc vừa nghĩ tới đây thì tinh thần chấn động, suy đoán này có khả năng là sự thật khá cao. Hơn nữa với tình huống hiện nay, y căn bản không thể hoài nghi quyền lực của Đạt Văn Đa Khách. Đây là cơ hội duy nhất mà thôi.
Đối với một vị thuyền trưởng, phải bán đứng hành khách của mình là một việc làm rất đáng hổ thẹn, nhưng nếu phải hy sinh một tính mạng mà cứu lại được hơn một ngàn người khác, vậy thì chắc chắn sẽ không có ai chịu bỏ qua mối giao dịch đó, vả lại những người đứng ở phía sau y đều trầm mặc không nói gì, điều đó biểu thị sự tán thành của họ.
Khuôn mặt của Phất Cơ Khắc thoạt xanh thoạt đỏ, một lúc sau mới cắn răng nói:
- Được, hy vọng các ngươi sẽ giữ lời hứa!
Đạt Văn Đa Khách đắc ý cười rộ lên:
- Nhất định! Nhất định!
Phất Cơ Khắc phải gian nan lắm mới thốt ra câu hỏi:
- Các ngươi....các ngươi muốn tìm ai?
Đôi mắt của Đạt Văn Đa Khách chợt sáng bừng lên, chậm rãi nói:
- Tên của y là Duy Đa.....
Hắn chưa nói dứt lời thì chỉ nghe "tõm!" một tiếng, thì ra nàng nữ ma pháp sư với mái tóc dài màu ô liu kia bỗng nhiên khích động nhảy ùm xuống nước.
Mộ Dung Thiên cho rằng mình ngụy trang rất tốt, hơn nữa dọc đường đi, hắn đã thông qua đủ mọi thủ đoạn nhưng vẫn không bị ai phát hiện ra dấu vết gì, như vậy thì đám hải tặc thất tung đã lâu này hơn phân nữa là không phải vì mình mà đến rồi. Có thể là ở trên thuyền có món bảo vật quý trọng nào đó, mà nó phải là quý kinh người, có như vậy thì mới khiến cho Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn chú ý và còn phái ra số đông nhân thủ để đi cướp về. Tuy nhiên, khả năng đó cũng không lớn, vì nếu phải vận chuyển một món vật như thế thì không thể nào lại giao cho một chiếc thuyền khách với năng lực phòng ngự quá thấp như hiện nay. Với lại, chắc không phải đám hải tặc Hắc Khô Lâu này vừa trở về đến biển Ngải Cách Đặc, cho nên bất kể con mồi béo hay gầy cũng cứ làm một chuyến đấy chứ? Lý do đó thật là khiên cưỡng, vì thế mà Mộ Dung Thiên cũng lập tức bỏ qua nó luôn.
- Cô oa!
- Cô oa!
Tiếng kêu vang vọng ở trên bầu trời cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộ Dung Thiên. Hắn ngước nhìn về phía có tiếng kêu đó, thì ra đó là mấy con Mục cốt (chim ưng) đang bay lượn ở trên vòm trời, xem tình hình thì chắc chúng nó là của phe hải tặc rồi. Mục cốt là một loại Phi hành hệ sủng vật cấp thấp, tuy nhiên, trong tên của chúng có mang thêm ba chữ "Phi hành hệ" thì đã quyết định được cái giá không tầm thường rồi. Trên trời dưới biển, tất cả đều bủa lưới giăng kín mít, không một kẽ hở, điều đó có thể cho thấy chuyến này Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn đã quyết chí phải thành công chứ không thể thất bại rồi.
Trong lòng Mộ Dung Thiên khẽ động, nếu chỉ là vì tài vật, vậy bọn chúng chỉ cần chặn thuyền là đủ rồi, vốn không cần gây chiến, ngay cả Phi hành hệ sủng vật cũng không cần xuất động, bởi vì sức mạnh của Phi hành sủng vật cấp thấp rất kém mà tác dụng tấn công cũng không lớn; lại còn có một khả năng khác, đó là có một đại nhân vật có tầm quan trọng thật khó lường đã ngụy trang và đang có mặt trên thuyền, còn đám hải tặc vì một mục đích không biết tên mà ra tay với kẻ đó, đồng thời đề phòng hắn dùng Phi hành hệ sủng vật để chạy trốn.
Mộ Dung Thiên nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, hắn liếc mắt nhìn sang nữ ma pháp sư vừa bị kinh hoảng lúc nãy, tuy nàng ta đã cố gắng nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn trấn tĩnh được. Chẳng lẽ là nàng ta? Hắn nhớ khi còn ở tửu điếm, ở đó từng có một nhóm người đã theo dõi nhóm người của nàng ta. Nhất định không thể bỏ qua khả năng nàng chính là nhân vật mục tiêu.
Nữ tử kia thấy Mộ Dung Thiên nhìn mình chằm chằm với đôi mắt sáng quắc, nàng liền mỉm cười rất thiếu tự nhiên.
Mộ Dung Thiên thoáng hơi suy nghĩ, nhưng hắn không tiếp tục theo đuổi ý nghĩ của mình nữa. Cứ dựa theo phong cách đuổi tận giết tuyệt xưa nay của Hắc Khô Lâu, vậy thì tất cả mọi người ở trên thuyền sẽ không may mắn tránh khỏi bị lôi cuốn vào vũng lầy, cho dù giao ra thứ bọn chúng muốn cũng vô dụng.
Thầm tính toán thực lực của song phương một lúc, Mộ Dung Thiên cho rằng trận chiến này không có phần thắng chút nào. Nhân số của phe đối phương tuy ngang ngửa với phe mình, nhưng về chất lượng thì không biết là cao hơn tới mấy lần; hơn nữa, mỗi một người bên chúng đều thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú. Ngày hôm nay tuy hắn rất tự phụ, nhưng dù sao cũng không phải hạng xuẩn ngốc, một cuộc chiến có quy mộ rộng lớn không phải do năng lực của một người mà có thể cải biến được. Nói trở lại, trong tam quỷ tướng, Huyệt Thư Quỷ Phi Đa Lợi kiêm tu cả hai phương pháp tấn công gần và xa, Vô Hồn Quỷ Mịch La có chức nghiệp phối hợp hoàn mỹ không dễ chọc vào, đó là còn chưa kể đến tên thủ lĩnh của cuộc hành động lần này của bọn chúng là ngự thú sứ Đạt Văn Đa Khách nữa.
Lúc này đột nhiên có mấy tia sáng vừa gào thét vừa phóng thẳng lên trời, chúng nhắm vào đủ các phương hướng mà bay đi càng lúc càng xa. Màu sắc của chúng rất nổi bật và đẹp mắt, ngay vào ban ngày mà cũng trông thấy rõ được. Đó chính là đạn tín hiệu được dùng để cầu cứu, Phất Cơ Khắc trong lòng biết rõ tỷ lệ chiến thắng của phe mình trong trận chiến này rất là thấp, hầu như là con số không, nên y chỉ mong có người sẽ phát hiện được tín hiệu mà đến đây tiếp cứu. Đương nhiên, giữa đại dương mênh mông thế này, cơ hội mà người ta có thể nhìn thấy được đạn tín hiệu thì cũng rất là thấp.
Đạt Văn Đa Khách hừ lạnh một tiếng, hắn cũng chẳng thèm điều khiển Mục cốt đánh rơi những viên đạn tín hiệu đó, dù có các đội thuyền ở lân cận đến tiếp cứu, vậy thì khi họ đến được đây thì cuộc chiến hẳn đã kết thúc từ lâu. Huống chi, hắn hoành hành đã lâu, ngoài đại quân của triều đình ra, còn những người khác đều không sợ.
Mắt thấy thuyền hải tặc vẫn đang tiếp tục đến gần, tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng, Đình Đình đột nhiên tiến lại bên cạnh Mộ Dung Thiên rồi dùng Tụ Âm thuật nói:
- Khải Lý tiên sinh, ta nghĩ chúng ta phải sớm chuẩn bị bỏ thuyền mà chạy thôi! Lộ trình từ đây đến Thủy Đô chỉ còn một phần ba nữa là sẽ tới nơi. Lam Quang điểu sáu cánh của Khiết Tây Tạp tiểu thư có lẽ sẽ chở nổi ba người chúng ta đến gần nơi đó; hơn nữa, với thực lực của chúng ta, muốn xông qua một rừng hải ma để đến Thủy Đô hẳn cũng không có vấn đề gì.
Mộ Dung Thiên cũng đang lo lắng, hắn không biết là có nên ở lại dốc sức chiến đấu với mọi người, hay là bỏ họ lại mà đào sinh. Đám Mục cốt ở trên không chỉ có thể đối phó với những loại Phi hành sủng vật tầm thường thôi, chứ nếu là loại sủng vật cao cấp như Lam Quang điểu thì chúng sẽ không làm gì được. Cho dù ba thủ lãnh của Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn có cùng lúc dùng đến Mục cốt để truy kích thì cũng vô dụng, chỉ cần cho Lam Quang điểu nửa tiếng thôi thì nó sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự rượt đuổi của đám Mục cốt rồi. Kỹ thuật xạ tiễn của Vô Hồn Quỷ dù cao siêu cỡ nào, sức bắn của gã dù xa tới đâu thì cũng sẽ trở thành vô dụng đối với sức phòng ngự cực kỳ biến thái của chiếc Kình tâm kết giới giới chỉ của Mộ Dung Thiên.
Không còn hoài nghi gì nữa, đó chính là quyết định tốt nhất, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn hơi do dự, rồi sau đó mới nói:
- Sức phòng ngự của chiếc thuyền này quá kém đi, nếu chúng ta bỏ đi, vậy thì bọn họ nhất định sẽ chết hết.
Đình Đình chậm rãi nói:
- Khải Lý tiên sinh, ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ tình cảnh hiện nay rất rõ ràng phải không? Cho dù chúng ta có ở lại, vậy thì bọn họ cũng đâu thoát chết được, cùng lắm thì có thêm ba cái thi thể nữa mà thôi.
Kinh nghiệm truyền thừa của nhiều đời Vu nữ đã cho nàng biết nên vất bỏ lòng thương hại mà chọn lấy quyết định sáng suốt nhất để giải quyết vấn đề, vì vậy mà cái nhìn của nàng đối với tình thế lúc này là cực kỳ chuẩn xác.
Kỳ thật Mộ Dung Thiên cũng hiểu rõ cho dù bên mình có nàng thiên tài thiếu nữ ma pháp sư Khiết Tây Tạp cùng với nàng Vu nữ thân mang nhiều môn tuyệt kỹ kỳ lạ, nhưng lực lượng tổng thể của song phương chênh lệch quá nhiều, nhóm người của mình đối với cục diện chiến đấu cũng chẳng giúp ích được gì. Thế nhưng nếu phải mở mắt trừng trừng để nhìn vô số sinh mạng đang bất lực nằm chờ chết kia, dù Mộ Dung Thiên tàn nhẫn đến thế nào thì cũng không nhẫn tâm mà bỏ đi được.
Đình Đình tiếp tục khuyên nhủ:
- Bây giờ còn là cơ hội tốt, đợi đến khi hải tặc lên thuyền thì dù chúng ta muốn bỏ chạy cũng sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Mộ Dung Thiên thay đổi sắc mặt vài lần, cuối cùng lắc đầu nói:
- Thôi bỏ đi, cứ bình tĩnh chờ xem diễn biến, sau đó mới tính toán lại.
Đình Đình nghe vậy thì thở dài, nói:
- Khải Lý tiên sinh, ta không thể không nói, quyết định đó của ngài chính là một quyết định ngu xuẩn nhất vậy.
Mộ Dung Thiên cũng hiểu được hành động này của mình rất thiếu sáng suốt, nhưng hắn cũng chỉ có thể cười khổ rồi nói:
- Có thể ta nguyên bản đã là một tên ngu ngốc rồi, chỉ tiếc là đã làm liên lụy đến nàng, khiến nàng phải theo ta mạo hiểm.
Đình Đình bỗng nhiên mỉm cười rất thản nhiên:
- Ta cũng phải thừa nhận một việc, đôi khi kẻ ngu ngốc cũng rất đáng yêu.
Mộ Dung Thiên hơi giật mình, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu ra ẩn ý của nàng, nhưng lúc này đột nhiên Lam ngu bị rung chuyển mạnh, màu sắc của tòa kết giới bị nhạt dần, điều đó cho thấy nó đang bị yếu dần. Rốt cuộc song phương đã tiến vào phạm vi giao tranh. Cuộc chiến vừa mở màn, bầu trời đã thấy xuất hiện đầy tên, hỏa cầu, phong nhận, cùng với các loại kỹ năng Phi hành khác va chạm nhau kịch liệt ở trên không, vì vậy mà tiếng nổ và hoa lửa bắn ra tung tóe, dư kình cũng bay vèo vèo, những nơi có linh lực chống chọi nhau cũng tỏa ra rất nhiều màu sắc rực rỡ. Tuy nhiên, những cảnh quang đẹp mắt đó lại không hề đáng yêu chút nào, chúng chỉ mang hơi hướm của tử vong mà thôi.
Rốt cuộc kết giới cũng không tri trì nổi lực lượng tấn công quá mạnh so với sức của mình, dưới áp lực cường đại, nó đột nhiên vang lên một "choang" rồi vỡ vụn như những mảnh thủy tinh. Sau đó lưỡi hái của tử thần mới bắt đầu tàn sát bừa bãi, mỗi lần chúng thu về đều là những sinh mạng quý giá. Trên lưng Lam ngu, nhân loại chém giết nhau loạn cào cào, từng người từng người gào thét trúng chiêu rồi ngã xuống, có người bị bắn thành con nhím, có người bị đốt thành tro tàn, có thi thể bị nghiền nát, có thi thể thì không đầy đủ tứ chi, có người bị hất văng ra khỏi thuyền nhưng lại bị những con hải ma ở dưới biển vì bị cuộc chiến đẫm máu hấp dẫn mà tìm tới rồi nuốt luôn vào bụng, rồi có người bị trọng thương chưa chết nhưng nằm lăn lộn gáo thét ở dưới đất, vv.....mấy người thần quan và mục sư trước kia chỉ lo cứu chữa cho người khác, nhưng lúc này cũng trở thành những kẻ bị hại luôn.
Tuy rằng mức độ tấn công từ xa này chưa tạo thành uy hiếp lớn lao gì đối với Mộ Dung Thiên, nhưng nó cũng rất kinh tâm động phách. Mắt nhìn thấy những một rừng kỹ năng bay vèo vèo ngang qua người, nếu đặt mình ở vào vị trí trước nòng súng đang bắn phá ầm ầm ngay giữa trận địa, tất sẽ cảm giác được sự chấn động không gì sánh bằng được. Mộ Dung Thiên cũng không phải chưa từng thấy qua chiến tranh đoàn thể, trái lại, hắn còn từng là một thống soái của một cánh quân đông tới mấy vạn. Tuy nhiên, thống soái không thể tùy tiện tự mình tác chiến được, huống chi sức chiến đấu của đám tinh anh hải tặc này so với quân đoàn 376 còn mạnh hơn nhiều lắm.
Ở dưới nước cũng không được nhàn rỗi, hải sủng của song phương cũng kịch đấu dữ dội, ngoài khơi tựa như đang muốn sôi trào, sóng nổi ầm ầm, thỉnh thoảng còn có mấy cột nước bắn vọt lên cao, rồi sau đó mới nặng nề rơi xuống biển trở lại. Những vũng nước xoáy do kình khí đôi bên chênh lệch mà tạo ra, chúng cuốn rất nhiều thi thể và máu huyết vào trong đó. Có rất nhiều hải ma thông linh biết chờ đợi ở bên ngoại cuộc chiến, sau khi màn thảm kịch này kết thúc thì chúng sẽ có một bữa ăn rất thịnh soạn đây.
- Giết chúng, giết hết toàn bộ cho ta!
Phi Đa Lợi đang đứng ở trên lưng Bỉ Lặc ma chương, lúc này y đang nổi trận lôi đình vì y đã bị tổn thất hai con Huyết Bạo trùng cao cấp phải vất vả lắm mới nuôi dưỡng được. Y vốn định trước khi nhập cuộc chiến thì biểu lộ oai phong một chút, y tưởng rằng hai con trùng nhỏ như vậy, mà toàn thân chúng lại gần như trong suốt nữa, nên mới tính cho chúng âm thầm giết đi sáu người thần không hay quỷ không biết, dù cho có bị phát hiện thì chúng cũng có thể bình yên đào tẩu. Bởi lẽ kích thước của chúng nhỏ tới đáng thương, nhưng lại rất linh hoạt mau lẹ mà lại có khả năng trốn tránh khiến người khác không bắt được, ai dè chúng chẳng những đã bị phát hiện mà còn bị giết sạch nữa. Trong lòng Phi Đa Lợi hết sức tiếc nuối hai con Huyết Bạo trùng đó nên y không nhịn được mà chửi ầm lên, chỉ hận không thể bắt hết người trên thuyền lại để tế cho ái trùng của mình. Tuy vậy, lúc này y không dám đích thân ra tay để báo thù, bởi vì tuy y có không ít thư trùng có thể bay trên không hay bơi trong nước để đánh lén đối thủ, nhưng hiện nay khắp nơi đang giao chiến kịch liệt, kỹ năng của song phương đang bay tá lả trong không gian, ngay cả những lần kỹ năng va chạm rồi phát nổ cũng tạo nên khí hậu khác nhau và tùy thời đều có thể giết chúng rất dễ dàng.
Ngoại trừ ma pháp sư, cung tiễn thủ và những chức nghiệp khác lấy việc tấn công từ xa làm chủ, còn thì những chức nghiệp khác khi phải sử dụng Phi hành kỹ năng trong lúc chiến đấu thì sẽ bị hao tổn linh lực rất nhiều và cũng không thể tri trì được lâu dài. Thông thường thì kết quả cuối cùng của các cuộc chiến đoàn thể là đánh giáp lá cà, tuy nhiên, lúc này lại có chút ngoại lệ, bởi vì thực lực của song phương chênh lệch quá xa, đến nỗi khi những đợt tấn công bằng Phi hành kỹ năng còn chưa kết thúc thì cuộc chiến đã phân thắng bại rồi.
Phe của Mộ Dung Thiên bị bại là điều không có gì bất ngờ cả, nhưng đó lại là thảm bại, chỉ có thể dùng ba chữ "bị đồ sát" mà hình dung. Chỉ có một số người có lực phòng ngự mạnh như là kỵ sĩ, Dã Man nhân, cùng với các cung tiễn thủ, mục sư, thần quan, vv.....chưa tới sáu mươi người ở hậu phương là còn có thể đứng được, họ chỉ miễn cưỡng tự bảo vệ mình chứ không còn sức để tấn công nữa, những người khác nếu không chết thì bị thương. Những ma pháp sư còn sót lại chỉ có Khiết Tây Tạp và nữ tử có mái tóc dài màu ô liu kia thôi, ngoài ra lại còn có gã ngâm du thi nhân mà Mộ Dung Thiên đã gặp được tại Tư Thản Ba Nã cảng, Thiết Nhĩ Tây.
Trong khi đó, phe địch nhân bị thương vong rất ít, chỉ có gần mười người bị chết, và hơn hai mươi tên bị thương nhẹ. Tuy nhiên, kết quả này lại khiến cho bọn hải tặc cảm thấy kinh dị, có lẽ sự tổn thất trong dự tính của chúng phải ít hơn nhiều lắm. Mà điều kỳ quái nhất là trong đám hải tặc bị chết lại có hai tên là ma pháp sư, tuy rằng khoảng cách giao chiến của song phương tương đối gần, nhưng hai tên đó lại đứng ở phía hậu phương, đồng thời cũng được bảo vệ rất cẩn mật, thật không nghĩ ra được ai lại có kỹ năng lợi hại đến nổi có thể xuyên phá vòng phòng thủ dầy đặc kia mà giết đi bọn chúng.
Mà tử trạng của hai tên ma pháp sư đó cũng rất kỳ lạ, ở mi tâm của chúng chỉ có một điểm đỏ nho nhỏ mà thôi, gần như không đủ để giết người được. Môn tuyệt kỹ vừa nhỏ và vừa lợi hại thì ngoài Châm đấu khí ra, tựa hồ như không còn môn tuyệt kỹ nào khác mới phải, nhưng mọi người đều biết sức tấn công của Châm đấu khí không thể đạt tới cự ly xa như vậy. Châm đấu khí là một môn học rất cao thâm, kết cấu của Châm đấu khí càng chặt chẽ càng phức tạp thì khiến cho nó cứ dài thêm một phân là độ khó càng cao. Khoảng cách xa như vậy, hơn nữa lại không hề bị ảnh hưởng của kình khí, cứ thế mà cắm sâu vào nơi yếu hại nhất là ngay chính giữa mi tâm, chỉ sợ cả thánh cấp võ giả cũng không có khả năng làm được điều đó. Vậy thì chẳng lẽ còn có môn tuyệt kỹ lợi hại khác hay sao? Quả thật là chưa từng nghe nhắc đến.
Đạt Văn Đa Khách rời tay khỏi thi thể của hai ma pháp sư kia, đôi mày của hắn nhíu chặt lại. Hai tên ma pháp sư đó ở trên chủ thuyền của hắn đột nhiên gục ngã một cách vô thanh vô tức, thành viên tấn công chủ lực quan trọng bị giết ngay trước mắt thủ lãnh mà không bảo vệ được, điều đó khiến hắn cảm thấy rất mất mặt trước đám thuộc hạ. Tuy nhiên, dựa theo việc này mà cấp tốc suy đoán, phe đối phương quả nhiên có ẩn tàng nhân vật trọng tâm rất đáng sợ. Nếu như nhân vật mục tiêu có người ở bên cạnh giúp đỡ, vậy thì sự tình sẽ rắc rối nhiều đây, dù cho phe mình có được thành công, chỉ sợ đến cuối cùng cũng phải trả ra một cái giá thật đắt. Trong lòng Đạt Văn Đa Khách hơi có chút kiêng kỵ, hắn quét mắt nhìn những người còn sống sót của phe địch ở phía xa xa kia khắp một lượt , vốn định tìm ra chút manh mối nào đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì cả.
Hai tên ma pháp sư của phe hải tặc bị giết chính là kiệt tác của Mộ Dung Thiên. Hắn cũng dùng Châm đấu khí, nhưng loại này lại đặc biệt khác với các loại Châm đấu khí bình thường, nó chính là Châm đấu khí thuộc Phi hành hệ - Phong vương chập.
Môn tuyệt kỹ độc đáo do hắn sáng tạo này có ưu điểm rất rõ ràng, song song với lợi thế của sự tấn công sắc bén của Châm đấu khí bình thường, nó còn có thể thoát khỏi sự hạn chế lớn lao bởi mối liên quan của tứ chi trên cơ thể con người. Thể tích của Châm đấu khí rất nhỏ, nên sức cản trở của không khí cũng rất thấp, chính vì vậy mà sức ảnh hưởng của không khí hầu như là không đáng kể. Nó là một môn tuyệt kỹ Phi hành hệ có thể dễ dàng xuyên thấu sự phòng ngự chặt chẽ nhất. Trong cơn hỗn chiến, hầu như sẽ không có ai phát hiện ra được một mũi phi châm nhỏ bé ở bên trong mớ hoa lửa, tên bay, và ma pháp va chạm hỗn loạn đó, nhờ vậy mà Mộ Dung Thiên mới có thể ra tay giúp đỡ mọi người, nhưng vẫn quyết định không hiển lộ thực lực. Chỉ tiếc là hắn không thể nào xoay chuyển được thế cờ, trong lúc bại cục đã thành và Bỉ Lặc ma chương đã đến gần, hắn đã không nhịn được mà phóng ra hai mũi Phong vương chập để hạ gục hai tên ma pháp sư cho hả giận. Đáng lý ra hai tên ma pháp sư này cũng không quá yếu kém như thế, song chỉ vì bọn chúng không thể nào tưởng tượng ra được trên đời này lại còn có môn tuyệt kỹ thần kỳ đến như vậy, do đó mà trong cơn hỗn chiến, chúng đã trở thành nơi trút giận cho Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên thầm thở dài một hơi, cuối cùng kỳ tích đã không xuất hiện. Hắn không thể làm gì khác hơn là quyết định bỏ đi, đồng thời thuyết phục Khiết Tây Tạp cùng ly khai với hắn luôn.
Lúc này những đợt tấn công hung hãn bạo tàn của đám hải tặc bỗng dưng ngừng lại, tiếp theo đó là một giọng nói vang lên:
- Ai là thuyền trưởng, xin mời tiến ra nói chuyện!
Người vừa lên tiếng chính là Đạt Văn Đa Khách, thanh âm của hắn rất ôn hòa, ôn hòa đến nổi không ai dám tin tưởng hắn chính là kẻ đầu não mà vừa rồi đã ra lệnh tàn sát hành khách trên thuyền.
Sắc mặt của Phất Cơ Khắc lúc này trắng bệch, thân y là thuyền trưởng nhưng lại không có cách nào giúp cho hành khách của mình tránh được tai ương, tuy y biết rằng đó là một điều đại sỉ nhục nhưng y cũng không thể nào ngăn cản cho thảm kịch không xảy ra được. Giờ đây nghe tiếng Đạt Văn Đa Khách kêu đích danh mình, y biết rằng dù có tiếp tục chống cự thì cũng phí công vô ích mà thôi, vì vậy mà y mạnh dạn bước ra đầu thuyền và lớn tiếng đáp lại:
- Là ta!
Y không mở miệng cầu xin tha mạng cho mình và các thuyền viên, bởi vì ai cũng biết, việc làm đó chính là một chuyện rất nực cười.
Đạt Văn Đa Khách mỉm cười nói:
- Các ngươi hãy lập tức buông vũ khí mà đầu hàng, chỉ cần giao hắn ra đây, ngươi và những người khác đều có thể bình yên rời khỏi.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì nhất thời giật mình, Hắc Khô Lâu xưa nay nổi tiếng là đã mất sạch nhân tính, đi đến đâu cũng không để lại người sống, vậy mà hôm nay thủ lãnh của chúng lại có thể thốt ra một câu nói "nhân từ" như vậy, quả thật là bất ngờ. Cảm giác thật là quái đản, giống như một bầy sói lao vào giữa đàn dê nhưng lại nói với con dê đầu đàn: "Chúng ta chỉ cần một con là đủ rồi, tha cho các ngươi khỏi chết." Nhưng hắn vẫn dừng lại, không đi về phía Khiết Tây Tạp nữa.
Phất Cơ Khắc nghe xong lời đó thì cũng ngây người ra một lát, sau đó cất tiếng hỏi lại với giọng nghi ngờ:
- Ngươi nói sao?
Phi Đa Lợi cũng trừng đôi mắt như hai hạt đậu lên rồi kêu lớn:
- Cái gì? Vậy sao được chứ?
Mắt thấy mình đang được hưởng thụ sự khoái lạc của việc tàn sát bừa bãi, nhưng nay lại xảy ra việc ngoài ý muốn, y làm sao cam tâm được? Huống chi y cũng vừa mất đi hai con Huyết Bạo trùng cao cấp, lửa giận của y phải thông qua máu tươi thì mới có thể nguôi ngoai được.
Đạt Văn Đa Khách lạnh lùng thốt:
- Phi Đa Lợi, ngươi đừng quên hành động lần này ai mới là thủ lãnh.
Tính cách nóng nảy của Phi Đa Lợi không dễ gì khống chế được, có điều lần hành động này phải dựa vào năng lực đặc thù của y, nếu không thì Đạt Văn Đa Khách đã tình nguyện loại y ra rồi.
Phi Đa Lợi sừng sộ lại:
- Ngươi.....ngươi........
Đôi mắt của y trừng lên thật to, mãi một lúc lâu sau thì y mới kiềm chế được cơn tức giận, rồi im hơi lặng tiếng luôn.
Đạt Văn Đa Khách lập lại một lần nữa:
- Buông vũ khí xuống rồi đầu hàng, đồng thời giao ra người kia, những người khác sẽ lập tức có cơ hội sống sót.
Lời hắn nói rất thông thả và rõ ràng, Phất Cơ Khắc rốt cuộc cũng tin là mình không ngheh lầm, nhưng y vẫn không thể tin nổi, nếu những lời đó được thốt ra trước khi cuộc chiến bắt đầu thì còn có mấy phần đáng tin, nhưng đằng này rõ ràng bọn chúng đã hoàn toàn khống chế cuộc diện, đại khai sát giới với những người trên thuyền, đã tìm được mục tiêu rồi, thế nhưng bọn chúng lại lựa chọn một phương thức mà từ trước tới nay chưa từng nghe tới. Chẳng lẽ trước kia vì bọn chúng đã gây ra quá nhiều tội ác, khiến cho chính phủ các nơi công phẫn mà phải liên thủ tiễu trừ chúng, giờ đây sau khi đã bị giáo huấn một phen, Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn đã không còn tàn bạo như xưa nữa?
Phất Cơ Khắc vừa nghĩ tới đây thì tinh thần chấn động, suy đoán này có khả năng là sự thật khá cao. Hơn nữa với tình huống hiện nay, y căn bản không thể hoài nghi quyền lực của Đạt Văn Đa Khách. Đây là cơ hội duy nhất mà thôi.
Đối với một vị thuyền trưởng, phải bán đứng hành khách của mình là một việc làm rất đáng hổ thẹn, nhưng nếu phải hy sinh một tính mạng mà cứu lại được hơn một ngàn người khác, vậy thì chắc chắn sẽ không có ai chịu bỏ qua mối giao dịch đó, vả lại những người đứng ở phía sau y đều trầm mặc không nói gì, điều đó biểu thị sự tán thành của họ.
Khuôn mặt của Phất Cơ Khắc thoạt xanh thoạt đỏ, một lúc sau mới cắn răng nói:
- Được, hy vọng các ngươi sẽ giữ lời hứa!
Đạt Văn Đa Khách đắc ý cười rộ lên:
- Nhất định! Nhất định!
Phất Cơ Khắc phải gian nan lắm mới thốt ra câu hỏi:
- Các ngươi....các ngươi muốn tìm ai?
Đôi mắt của Đạt Văn Đa Khách chợt sáng bừng lên, chậm rãi nói:
- Tên của y là Duy Đa.....
Hắn chưa nói dứt lời thì chỉ nghe "tõm!" một tiếng, thì ra nàng nữ ma pháp sư với mái tóc dài màu ô liu kia bỗng nhiên khích động nhảy ùm xuống nước.
/431
|