Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tinh thần đại chấn, hỏi:
- Tiểu thư, nàng nói thật chứ?
Khiết Tây Tạp cười khanh khách nói:
- Đương nhiên, ta gạt ngươi làm gì?
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, người bị ngươi gạt không có biết bao nhiêu rồi, vậy mà còn không biết xấu hổ dám nói ra lời đó chứ. Lộc sẽ không tự nhiên từ trên trời rơi xuống, cũng vậy, Khiết Tây Tạp sẽ khi không lại đột nhiên trở nên từ bi như thế, trong đó nhất định là có âm mưu, vì vậy mà Mộ Dung Thiên đợi nàng nói tiếp rồi mới xem mình có làm được hay không.
Quả nhiên, Khiết Tây Tạp nói ngay:
- Tuy nhiên, nếu ngươi không hoàn thành được cuộc thách thức này, vậy thì kỳ hạn phải tăng thêm một tháng nữa. Đây là một trường cá cược, ngươi có thể lựa chọn quyền lợi.
Mộ Dung Thiên hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta muốn biết nội dung cụ thể của cuộc thách thức này đã, sau đó mới quyết định sau.
- Không được! Sau khi ngươi đáp ứng rồi thì ta sẽ cho ngươi biết.
Khiết Tây Tạp vẫn đáp như đinh đóng cột, nàng tràn ngập tự tin, nghĩ rằng Mộ Dung Thiên nhất định sẽ không cự tuyệt một điều kiện hấp dẫn như vậy. Kỳ thật, lúc nãy cò kè giá cả, nếu dừng lại ở hạn mức ba tháng cũng không thành vấn đề, thế nhưng mục tiêu của Khiết Tây Tạp không phải là ở chỗ đó, nàng làm như vậy là trước tiên muốn tạo cho Mộ Dung Thiên một hy vọng tốt, sau đó mới tàn nhẫn bóp chết đi hy vọng đó. Hiển nhiên đó cũng là một thủ đoạn trả thù kiểu khác, hơn nữa lại còn đánh sâu vào tinh thần, điều đó sẽ khiến người ta cảm thấy phiền muộn muốn chết. Nếu như nói còn mục đích gì khác, thì đó chính là Khiết Tây Tạp cũng mong rằng thông qua sự kích thích của đổ bác mà làm giảm đi áp lực nặng nề trong lối sống buồn tẻ hằng ngày mà gia tộc đem tới cho nàng. Hôn nhân đối với nàng thì còn quá sớm, huống hồ chi lại còn là một cuộc hôn nhân được quyết định quá vội vàng.
Mộ Dung Thiên xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh. Khiết Tây Tạp bạo dạn lấy việc xuất giá để làm điều kiện dụ dỗ hắn, xem ra nàng tuyệt đối tin tưởng vào việc này và cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Nàng chưa nói ra đề mục, biết đâu đến lúc đó muốn mình đi hái sao thì biết làm thế nào đây? Tuy nhiên, thời hạn hai tháng hay ba tháng đối với hắn cũng đều như nhau, tục ngũ có nói: "Lợn chết không sợ nước sôi." Tình hình của hắn lúc này quả thật chẳng khác nào lợn chết không biết sợ là bao. Vì thế mà hắn vui vẻ gật đầu nói:
- Được lắm, ta chấp nhận.
Thấy cá đã mắc câu, Khiết Tây Tạp lộ vẻ đắc ý, câu trả lời của tên sắc lang hoàn toàn nằm trong dự liệu của nàng, thế rồi nàng lại lên tiếng:
- Tốt lắm, Khải Lý, ta rất thích những ai dám dũng cảm tiếp nhận thử thách.
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết nội dung thách đấu, đó chính là thi chạy.
Thi chạy? Mộ Dung Thiên mở to hai mắt, không thể nào, hắn vốn còn tưởng nàng sẽ đưa ra nan đề xảo trá tai quái nào đó, nếu như chỉ là dùng khinh thân thuật thì hắn có tự tin rất lớn. Không gian đấu khí của hắn chính là ưu thế độc nhất vô nhị. Đương nhiên, ngự phong thuật của ma pháp sư cũng rất cao minh so với tuyệt đại đa số những môn khinh thân thuật khác, nhất là khi phải chạy ở trên một địa hình không hề bị hạn chế gì cả.
Mộ Dung Thiên nghĩ sự thử thách này thật quá đơn giản đi. Nếu chỉ dựa vào ngự phong thuật thì Khiết Tây Tạp đã không quá tự tin như thế, nhất định là còn có vấn đề ẩn tàng ở phía sau nữa, ví dụ như là địa điểm thi đấu sẽ là cái đầm lầy nào đó, hay là sườn núi có nhiều đá sỏi, hay là chạy trên nước, vv....hoặc có lẽ nàng sẽ yêu cầu mình cột bao cát vào hai chân, hay là trên lưng cõng thêm vật nặng, rồi không được sử dụng Khôi phục đan, vv....Nếu như Khiết Tây Tạp mà thẳng thắn như vậy thì đã không còn gọi là Khiết Tây Tạp nữa rồi, đề mục thử thách là do nàng đưa ra, vậy thì quy tắc chắc cũng do nàng tùy ý mà chọn lựa nốt. Mộ Dung Thiên không có quyền lựa chọn hoặc góp ý, lại càng không thể phản đối hay thay đổi gì cả.
Thế nhưng sự suy đoán của Mộ Dung Thiên lại sai bét, lúc này Khiết Tây Tạp lại bổ sung:
- Những người tham dự cuộc thử thách lần này không chỉ có riêng hai chúng ta, mà còn có sủng thú nữa. Chúng ta sẽ cưỡi sủng thú mà tỷ thí!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì suýt nữa ngất xỉu luôn. Lam Quang điểu của Khiết Tây Tạp là Phi hành hệ sủng vật thuộc loại cao cấp, Lục hành sủng vật (sủng vật đi trên bộ) căn bản là không thể so sánh được với nó. Chỉ cần nàng lựa một địa hình có lợi cho mình một chút thì trận này đã thắng chắc rồi, huống chi, mình lại không có lấy một con tọa kỵ, mà kinh nghiệm cưỡi thú cũng không có, xem ra còn kém Khiết Tây Tạp xa lắm. Vô luận thế nào, mình tựa như là thua chắc rồi, chẳng trách nào mà Khiết Tây Tạp lại ngông cuồng như vậy, rõ ràng là muốn chơi người ta đây mà. Nếu nói hai người phải dựa vào lực lượng của bản thân thì hắn còn có chút cơ hội, nhưng hiện tại thì là con số không rồi.
Khiết Tây Tạp nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì biết ngay là hắn đang nghĩ gì, nên cười nói:
- Yên tâm đi, để cạnh tranh được công bằng, đến khi đó ta sẽ không sử dụng Lam Quang điểu, bằng không thì trận tỷ thí này không còn ý nghĩa gì nữa.
- Úy.
Mộ Dung Thiên nghe nàng nói vậy thì có hơi bất ngờ.
- Song phương sẽ đều sử dụng Lục hành sủng thú, thế nhưng tọa kỵ của ngươi phải do ta chỉ định.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: "Vậy thì có gì khác nhau đâu, đến lúc đó nàng giao cho ta một con ma thú vừa già vừa gầy, mà căn bản lại không chuyên về chạy bộ, vậy thì cũng vẫn là rất bất công kia mà, chẳng qua chỉ thay đổi hình thức chút thôi."
- Khải Lý, ngươi nhất định là đang nghĩ ta sẽ cho ngươi một con ma thú quá tệ để làm tọa kỵ phải không?
Mộ Dung Thiên ho khan một tiếng rồi nói:
- Tiểu thư là một người công bình, hẳn sẽ không có suy nghĩ vô sỉ như vậy mới phải.
Khiết Tây Tạp nở nụ cười thần bí:
- Yên tâm đi, ta nói trận tỷ thí này nhất định sẽ rất công bình. Đến lúc đó ta sẽ chỉ định cho ngươi một con ma thú thuộc đệ nhất lưu, nếu không tốt hơn tọa kỵ của ta thì ít nhất cũng phải ngang ngửa với nó.
Nếu nói Khiết Tây Tạp là một người công bình thì dù có bị đánh chết, hắn cũng không tin. Tuy nhiên, lúc này hắn lại không đoán ra được trong hồ lô của nàng Thụy Mạn tiểu công chúa này đang bán thuốc gì nữa.
- Hai ngày nữa sẽ tiến hành tỷ thí, được rồi, Khải Lý tiên sinh, ngươi hãy trở về nghỉ ngơi đi. Tốt nhất là trong hai ngày này hãy cố gắng khổ luyện kỵ thuật một chút. Nếu như ngươi cần sủng vật làm tọa kỵ thì cứ trực tiếp đi nói với tuần thú sư của chúng ta mà hỏi là được rồi.
Khiết Tây Tạp đã hạ lệnh trục khách, Mộ Dung Thiên biết được ý của nàng, hắn không thể làm gì khác hơn là đứng dậy cáo từ. Tuy nhiên, khi ra tới cửa thì hắn tựa như đã nhớ ra điều gì, liền quay đầu nói:
- À phải rồi, Khiết Tây Tạp tiểu thư, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ. Ta có một tỳ nữ tên là Tô San, hiện nay vẫn còn ở bên ngoài, không biết ta có thể đưa nàng ta cùng vào Thụy Mạn gia tộc hay không?
Khiết Tây Tạp còn nhớ rõ Tô San chính là nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh hắn lúc trước. Nay nghe hắn hỏi vậy thì còn cho rằng hắn muốn đưa tỳ nữ vào đây để tầm hoan mỗi đêm, nàng thầm nghĩ tên xấu xa này đúng là chưa biết viết chữ "chết" thế nào mà. Tốt lắm, cứ để hắn thác loạn cho đã, đến khi tỷ thí thì thương tích đầy mình, lung lay trực đổ, dù có muốn leo lên tọa kỵ cũng khó khăn nữa. Do đó nàng không ngần ngừ mà đáp ứng ngay:
- Được, không thành vấn đề!
Đương nhiên, Mộ Dung Thiên đâu phải là có hứng thú dâm đãng gì ở sau ý đồ của hắn, mà hắn chỉ muốn nàng Vu nữ mang trên người vô số dị thuật này giúp đỡ cho hắn ít nhiều mà thôi.
Mộ Dung Thiên trở lại phòng riêng của mình, hắn lập tức đi tìm Mạc La Khoa, muốn nhờ y cầu tình với Khiết Tây Tạp, nhưng lại nghe hạ nhân bảo là y đã có việc ra ngoài, phải ba ngày sau mới trở về. Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hiểu ngay ý tứ của y. Mạc La Khoa bảo là trong khoảng thời gian này sẽ toàn lực giúp đỡ hắn theo đuổi Khiết Tây Tạp, nhưng trong thời điểm quan trọng nhất thì lại thất tung, y làm như vậy là để ám thị lập trường của mình: đối với việc này là lực bất tòng tâm. Khi phải đứng giữa sự yêu cầu của tiểu công chúa Khiết Tây Tạp và sự ủy khuất của nhi tử của "cố nhân", mà trên thực tế lại chẳng có quan hệ gì, vậy thì không cần phải nói cũng biết Thụy Mạn gia tộc sẽ chọn lựa đứng về phía người nhà rồi. Hơn nữa, bọn họ cho rằng Mộ Dung Thiên ở lại làm khách tại Thụy Mạn gia tộc cũng chỉ là một việc nhỏ, nhiều lắm thì chỉ bị mấy trò đùa dai của Khiết Tây Tạp làm cho sứt mẻ đôi chút thôi. Đương nhiên, họ cũng không hiểu được nỗi khổ của Mộ Dung Thiên, hắn đúng là có miệng mà không thể nói, bởi vì đây chính là bí mật không thể đưa ra ánh sáng mà.
Không ngờ trò đùa của Khiết Tây Tạp lại khiến cho toàn bộ đại kế của Mộ Dung Thiên bị rối tung và còn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan nữa. Rốt cuộc hắn chỉ có thể tự nhận mình không may mà thôi.
Hiệu suất làm việc của Thụy Mạn gia tộc rất cao, sau khi Mộ Dung Thiên trở lại phủ của Mạc La Khoa chưa lâu thì Đình Đình cũng được bọn họ đón vào.
Sau khi kiểm tra tỉ mỉ khắp nơi trong phòng, Mộ Dung Thiên không phát hiện ra bất cứ một công cụ giám sát hoặc trinh trắc sủng vật nào, lúc này hắn mới bày bố một tòa Cách âm kết giới ở trong phòng, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, lại dùng thêm Kình Tâm kết giới mà hắn càng ngày càng phát hiện ra có nhiều diệu dụng để bày thêm một lớp kết giới nữa, sau đó mới dùng Tụ âm thuật mà kể lại chuyện phiền não của mình cho Đình Đình nghe, bao gồm cả nguyên nhân đã gây ra cớ sự.
Đình Đình không ngờ tên háo sắc này lại dám phi lễ với Khiết Tây Tạp để gây ra cớ sự này, thật là không biết sống chết, gieo gió ắt gặt bão mà. Nàng dở khóc dở cười, nói:
- Khải Lý tiên sinh, ngài thật là quá đáng, sắc đảm cũng không vừa đó chứ? Nụ hôn đầu của thiếu nữ rất quý giá, nhất là đối với một thiếu nữ được gia tộc trân quý như là Khiết Tây Tạp vậy. Nàng ta không phẫn nộ đến nỗi giết chết ngài ngay lập tức đã là may mắn lắm rồi đấy.
Mộ Dung Thiên tự biết mình đuối lý, nên chỉ biết gãi gãi đầu:
- Thì cũng chính bởi vì quý giá, nên ta.....ta nghĩ một khi nàng ta bị mất đi nụ hôn đầu thì sẽ gả cho người cướp đoạt được nó chứ, ha ha ha.....
Nếu là ở trong thời đại phong kiến, cách nghĩ của hắn rất có thể sẽ có hiệu quả. Thời đó, các nữ tử chưa thành hôn đối với trinh tiết của mình tựa như sinh mạng vậy, nếu họ đã bị một nam nhân cưỡng gian, hoặc là nhìn thấy qua thân thể của mình, rồi sau đó vì bảo vệ danh dự mà họ phải ráng nén giận để gả cho nam nhân đó. Ở trên đại lục cũng có rất nhiều thiếu nữ con nhà giàu được tiếp thụ nền giáo dục chính thống, tư tưởng của họ cũng chẳng khác gì các nữ tử thời phong kiến là bao. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên đã tính toán sai lầm, bởi vì Khiết Tây Tạp có tư tưởng hoàn toàn lập dị, hơn nữa, khi hai người còn ở chung phòng trọ với nhau, Mộ Dung Thiên đã truyền thụ khá nhiều tư tưởng độc lập của những nữ tử ở Địa cầu cho Khiết Tây Tạp, để đến nỗi bây giờ phải tự nuốt quả đắng do mình trồng ra mà thôi.
- Ài!
Đình Đình thở dài một tiếng, không biết nên nói là hắn có tinh thần mạo hiểm cao, hay là ngu xuẩn cực độ mới đúng. Nàng chợt phát hiện ra mình đã tìm trúng phải một kẻ có phương thức hành động cực kỳ quái dị làm người hợp tác rồi, thế nhưng việc đã tới nước này, có muốn chỉ trích hắn cũng vô dụng, bây giờ nàng chỉ có thể giúp hắn chữa cháy mà thôi.
- Tô San, nàng có biện pháp hay nào không? Đại khái như là có thể đề cao tốc độ của sủng thú chẳng hạn, hoặc là biến nó thành ngoan ngoãn chịu nghe lời cũng được.
Đình Đình đã sớm nghĩ ra được đối sách, nàng không cần suy nghĩ thêm mà đáp ngay:
- Có!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì phấn chấn tinh thần:
- Hay lắm, vậy thật là quá tốt! Ta biết nàng thế nào cũng có lương sách mà, nhất định sẽ không khiến ta thất vọng đâu.
Đình Đình tức giận gắt:
- Ta chỉ có thể làm hết sức mà thôi. Khiết Tây Tạp tiểu thư dường như có vẻ rất tự tin, nàng ta dám nắm chắc phần thắng như vậy, tất nhiên là đã có kế thập toàn rồi. Ta cũng không dám bảo chứng là có thể thành công hay không.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Không sao, nàng cứ nói nghe thử xem nào, đến lúc đó nếu thật sự không được thì ta cũng sẽ thương lượng tìm cách bỏ trốn sau.
- Đầu tiên, trong một khoảng thời gian nhất định, ta sẽ dùng "Trọng lực giá tiếp" để di chuyển phần lớn trọng lực trên mình con sủng thú tọa kỵ của ngài lên mình ta, ngoài ra lại dùng thêm "Cảm hóa thuật", thông qua tinh thần giao lưu mà khiến cho nó phục tùng. Thế nhưng khi thi triển "Cảm hóa thuật", con sủng thú đó chỉ có thể ngang cấp với người thi thuật mà thôi, vả lại tính tình của nó cũng không được quá dữ dằn. Nếu đúng như lời của Khiết Tây Tạp nói, đến lúc tỷ thí thì nàng ta sẽ giao cho ngài một con sủng thú cao cấp, vậy thì tác dụng tạo ra sẽ rất nhỏ bé.
Mộ Dung Thiên tươi cười hớn hở, nói:
- Hay lắm, hay lắm! À, nàng còn biết cách nào để khiến cho sủng vật của Khiết Tây Tạp bị chạy chậm hẳn đi, đồng thời không dễ khống chế được không?
Làm cho thực lực của đối thủ bị giảm đi, đó cũng chính là một trong những phương pháp gián tiếp giúp cho cơ hội thành công của mình tăng lên nhiều.
Đình Đình nhíu mày nói:
- Có thì cũng có, tuyệt kỹ tương phản với "Trọng lực giá tiếp" và "Cảm hóa thuật" chính là "Phụ hà trí hoán" và "Hỗn loạn thuật", thế nhưng kỹ năng tạo ra tác dụng phụ sẽ khó thi triển hơn những kỹ năng thi triển chính diện nhiều lắm; vả lại, Khiết Tây Tạp sẽ không để ta động thủ động cước lên tọa kỵ của nàng ta đâu, huống chi tọa kỵ của nàng ta nhất định sẽ là một chủng loại cao cấp, tính cảnh giác của nó sẽ rất mẫn tuệ, coi bộ sẽ không thực hiện được đâu.
Mộ Dung Thiên có hơi thất vọng, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy vui mừng nhiều hơn. Có được Đình Đình giúp đỡ, lại thêm thuốc kích thích do mình chế ra, vậy thì cơ hội của mình vẫn còn khá lớn.
Hai người thảo luận chi tiết thêm một lúc nữa, đến khi không còn gì để bổ sung thì Đình Đình chợt lên tiếng:
- Khải Lý tiên sinh, ngài muốn chúng ta điều tra đại biểu của Tát La là Lan Đức Nhĩ, kết quả đã có rồi.
Mộ Dung nghe vậy thì lập tức tập trung chú ý ngay. Bởi vì người đó rất có thể là một nhân vật mà hắn phải đề phòng cao độ. Thế là hắn hỏi ngay:
- Thế nào?
- Chúng ta không dám khẳng định gã có đúng là Bồi Đinh Mật hay không, nhưng nếu chúng ta suy đoán không lầm, gã là đại biểu của tam đại thương hội tại Tát La. Tuy Bồi Đinh Mật có thể xem là một trong những tay tuấn kiệt của Tát La, thế nhưng nếu muốn làm đại biểu để gánh vác nhiệm vụ trọng yếu như lần này thì hình như còn chưa đủ tư cách. Đương nhiên, nếu gã đúng như lời ngài nói, là một người thâm tàng bất lộ, vậy thì sự tình phải nhìn theo cách khác.
Ở Tát La, ngoài Long tộc và Niêm Hoa tộc ra, tam đại thương hội có thể xem là một thế lực đứng hàng thứ ba. Bọn họ là một thương nghiệp tập đoàn, nắm trong tay hơn một phần năm kinh tế của Tát La, có thể dùng chức nghiệp thương nhân mà bò lên địa vị cao đến như vậy.
Mộ Dung Thiên cười lạnh nói:
- Vậy là không sai rồi.
Ngày trước, khi vừa mới bị ám toán, hắn đã khẳng định phía sau Bồi Đinh Mật thế nào cũng phải có một thế lực nào đó chống lưng cho. Hơn nữa, hắn hiển nhiên là phải có xung đột lợi ích và tạo thành thế uy hiếp với bọn họ. Do đó mà khi mình xuất hiện, đồng thời lại có ưu thế quen biết rộng rãi với giới cao tầng, rõ ràng mình đã trở thành tảng đá cản đường đối với sự phát triển của tam đại thương hội, vì thế mà họ cần phải trừ diệt mình. Vô luận nhìn từ khía cạnh nào, phán đoán này của hắn là không lầm. Giờ đây đã chọc vào đối thủ này rồi, quả thật cũng khiến cho hắn phải đau đầu. Tuy nhiên, hắn đã biết trước là sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải những sự khiêu chiến kiểu này. Một người khi đã muốn trèo lên cao, có ai lại không lấy kẻ khác làm bàn đạp dưới chân đâu chứ.
Hai ngày tiếp theo đó, Mộ Dung Thiên rất siêng năng luyện tập kỵ thuật, đó là khóa trình bắt buộc của Vu nữ. Đình Đình quả thật rất xứng làm một lão sư dạy học, mà bản thân Mộ Dung Thiên lại có lực lượng cường đại nên muốn học môn gì cũng rất dễ. Cho dù là chỉ có hai ngày ngắn ngủi để tập luyện, nhưng hắn tiến triển cũng rất nhanh.
Không bao lâu sau thì ngày ước định đã tới. Sáng sớm ngày thứ ba, Mộ Dung Thiên cùng với Đình Đình đi đến địa điểm tỷ thí, cùng lúc đó, Khiết Tây Tạp cũng xuất hiện ở một góc khác. Từ xa nhìn lại, lúc này nàng đã thay bộ ma pháp bào rộng thùng thình bằng một bộ trang phục bó sát thân màu trắng xanh. Dưới ánh ban mai, trông nàng anh tư lẫm lẫm, ý khí cao ngất, dõng dặc tiến về phía Mộ Dung Thiên. Hôm nay Khiết Tây Tạp không dẫn ai cùng theo đến đây, nhưng nàng lại dẫn theo một con sủng thú màu xanh biếc rất đẹp, nó có bốn chân thon dài, hai chiếc đuôi vểnh cao, chiều cao so với ngựa thì thấp hơn một chút, nhưng toàn thân tràn ngập nét linh tú tuấn dật. Dù con sủng thú đó không có dáng dấp quá uy mãnh, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là mỗi bước đi của nó đều không làm bụi đất bay lên, thậm chí là một vết chân nho nhỏ cũng không lưu lại nữa. Cứ nhìn vào dị tượng đó mà phán đoán, con sủng vật này nhất định thuộc một giống phi phàm rồi, nhưng Mộ Dung Thiên lại không nhận ra lai lịch của nó, chỉ có thể nhìn sang Đình Đình để nhờ giúp đỡ mà thôi.
Đình Đình nhún nhún vai cười khổ, nói:
- Khải Lý tiên sinh, thật xin lỗi mà báo cho ngài một việc, con sủng vật đó là Bài Vân câu, một loại thú cực kỳ hiếm thấy ở trong Lục hành hệ (thú đi trên bộ). Nó là một loại sủng thú cao cấp và cũng biết ngự phong thuật như ma pháp sư vậy, ngoài ra ý chí cũng rất kiên định. Ta nghĩ nếu muốn hạ độc thủ trên người nó thì không có khả năng đâu.
Mộ Dung Thiên rùng mình, nói:
- Tô San, hãy quan sát đặc điểm của nó một chút, nàng có thể miêu tả rõ ràng hơn được không?
Đình Đình gật đầu:
- Đương nhiên là được, khác với những sủng thú tọa kỵ thuộc Lục hành hệ khác, Bài Vân câu không dùng sức mà chạy bằng hai chân, động tác của nó tiến hành thoăn thoắt, lại có thể khống chế Phong nguyên tố để làm công cụ phụ trợ. Tuy nó không thể hoàn toàn vận tác trong không trung giống như loại sủng thú thuộc Phi hành hệ vậy, nhưng mà thuật ngự phong của nó bất luận là tốc độ, chuyển hướng, hay chạm đất đều cực nhanh, chính vì vậy mà nó cũng làm giảm thiểu đi sự hạn chế về địa hình rất nhiều. Bài Vân câu cùng với Phi mã có cánh đều được xưng là "Đê Không Tinh Linh". Ngoài việc đó ra, nó còn có thể dùng gió để tiến hành phòng ngự, lại thêm có ngự phong thuật của ma pháp sư cũng có chung tác dụng, cả hai sau khi hợp nhất thì sẽ tạo thanh thế cân bằng rất khó phá hư được. Chính vì thế mà nó đã trở thành tọa kỵ tốt nhất của ma pháp sư chức nghiệp. Đương nhiên, nếu chỉ là thi đấu bình thường thì Khiết Tây Tạp tiểu thư cũng không cần sử dụng tới ưu thế đó của Bài Vân câu, vậy thì ta cũng không cần nói rõ về điểm đó. À, phải rồi, ta còn phải bổ sung một điểm, nhìn thái độ thân mật giữa Khiết Tây Tạp tiểu thư và con Bài Vân câu kia, hiển nhiên nó là sủng thú của nàng ta chứ không phải là do đi mượn về.
Mộ Dung Thiên nghe xong thì buồn thúi ruột, coi bộ cú đả kích này cũng khá nặng đây. Đình Đình thấy bộ dạng của hắn như vậy thì cũng hơi hối hận, sớm biết như vậy thì nàng không nên nói rõ tất tần tật cho hắn biết rồi. Tuy nói rằng trong lúc tỷ thí hay chiến đấu, nhất định phải tri kỷ tri bỉ mới được, nhưng coi bộ chuyến này mình đã tước đi không ít lòng tin của tên sắc lang rồi.
Lúc này Khiết Tây Tạp và Bài Vân câu một người một thú tiến lại gần, hai người liền thôi không bàn luận nữa. Có điều kỳ quái là không có một con sủng thú thứ hai ở đây.
Khiết Tây Tạp cười tươi như hoa, tinh thần bay bổng, lên tiếng hỏi:
- Khải Lý tiên sinh, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Mắt thấy tọa kỵ của đối phương thần tuấn như vậy, Mộ Dung Thiên lo lắng không thôi, hắn cất giọng hữu khí vô lực, hỏi:
- Đã xong rồi, ủa, Khiết Tây Tạp tiểu thư, tọa kỵ của ta đâu?
Hiện tại hắn chỉ hy vọng Khiết Tây Tạp trao cho mình một con sủng thú nào đó kha khá một chút, bằng không thì "Trọng lực giá tiếp" của Đình Đình và thuốc kích thích của mình sẽ trở thành vô dụng thôi.
Khiết Tây Tạp trông thấy bộ dạng chán nản của Mộ Dung Thiên thì cực kỳ đắc ý, giờ đây nàng lại lo lắng trong ba tháng tới làm sao để SSMM (ngược đãi) Mộ Dung Thiên mà thôi. Thế rồi nàng cười khanh khách nói:
- Yên tâm đi, ta đã nói rồi, nhất định sẽ cho ngươi mượn một con tọa kỵ cực tốt, nếu nói là cực phẩm cũng không quá đáng chút nào. Thế nhưng có thể điều khiển được nó hay không thì còn phải trông vào kỵ thuật cao minh của Khải Lý tiên sinh rồi. Được rồi, bây giờ ta sẽ cho ngươi một ngạc nhiên lớn!
Nói xong, nàng liền co hai ngón tay lại rồi để vào miệng và thổi một hơi thật dài.
Mộ Dung Thiên thầm chửi trong lòng: "Ngạc nhiên cái rắm, ngươi dùng Bài Vân câu để tỷ thí, còn tọa kỵ của ta dù tốt cỡ nào thì làm sao qua mặt được tọa kỵ của ngươi chứ?" Tuy chửi thì chửi vậy, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn cố phấn chấn tinh thần để xem con vật kia là loại thú gì, không biết có tí cơ hội nào hay không.
- Hííííííííííí.....
Một tiếng hí dài vang lên, rồi sau đó thì một bóng đỏ như hỏa diễm từ xa chạy lại.
- Tiểu thư, nàng nói thật chứ?
Khiết Tây Tạp cười khanh khách nói:
- Đương nhiên, ta gạt ngươi làm gì?
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, người bị ngươi gạt không có biết bao nhiêu rồi, vậy mà còn không biết xấu hổ dám nói ra lời đó chứ. Lộc sẽ không tự nhiên từ trên trời rơi xuống, cũng vậy, Khiết Tây Tạp sẽ khi không lại đột nhiên trở nên từ bi như thế, trong đó nhất định là có âm mưu, vì vậy mà Mộ Dung Thiên đợi nàng nói tiếp rồi mới xem mình có làm được hay không.
Quả nhiên, Khiết Tây Tạp nói ngay:
- Tuy nhiên, nếu ngươi không hoàn thành được cuộc thách thức này, vậy thì kỳ hạn phải tăng thêm một tháng nữa. Đây là một trường cá cược, ngươi có thể lựa chọn quyền lợi.
Mộ Dung Thiên hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta muốn biết nội dung cụ thể của cuộc thách thức này đã, sau đó mới quyết định sau.
- Không được! Sau khi ngươi đáp ứng rồi thì ta sẽ cho ngươi biết.
Khiết Tây Tạp vẫn đáp như đinh đóng cột, nàng tràn ngập tự tin, nghĩ rằng Mộ Dung Thiên nhất định sẽ không cự tuyệt một điều kiện hấp dẫn như vậy. Kỳ thật, lúc nãy cò kè giá cả, nếu dừng lại ở hạn mức ba tháng cũng không thành vấn đề, thế nhưng mục tiêu của Khiết Tây Tạp không phải là ở chỗ đó, nàng làm như vậy là trước tiên muốn tạo cho Mộ Dung Thiên một hy vọng tốt, sau đó mới tàn nhẫn bóp chết đi hy vọng đó. Hiển nhiên đó cũng là một thủ đoạn trả thù kiểu khác, hơn nữa lại còn đánh sâu vào tinh thần, điều đó sẽ khiến người ta cảm thấy phiền muộn muốn chết. Nếu như nói còn mục đích gì khác, thì đó chính là Khiết Tây Tạp cũng mong rằng thông qua sự kích thích của đổ bác mà làm giảm đi áp lực nặng nề trong lối sống buồn tẻ hằng ngày mà gia tộc đem tới cho nàng. Hôn nhân đối với nàng thì còn quá sớm, huống hồ chi lại còn là một cuộc hôn nhân được quyết định quá vội vàng.
Mộ Dung Thiên xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh. Khiết Tây Tạp bạo dạn lấy việc xuất giá để làm điều kiện dụ dỗ hắn, xem ra nàng tuyệt đối tin tưởng vào việc này và cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Nàng chưa nói ra đề mục, biết đâu đến lúc đó muốn mình đi hái sao thì biết làm thế nào đây? Tuy nhiên, thời hạn hai tháng hay ba tháng đối với hắn cũng đều như nhau, tục ngũ có nói: "Lợn chết không sợ nước sôi." Tình hình của hắn lúc này quả thật chẳng khác nào lợn chết không biết sợ là bao. Vì thế mà hắn vui vẻ gật đầu nói:
- Được lắm, ta chấp nhận.
Thấy cá đã mắc câu, Khiết Tây Tạp lộ vẻ đắc ý, câu trả lời của tên sắc lang hoàn toàn nằm trong dự liệu của nàng, thế rồi nàng lại lên tiếng:
- Tốt lắm, Khải Lý, ta rất thích những ai dám dũng cảm tiếp nhận thử thách.
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết nội dung thách đấu, đó chính là thi chạy.
Thi chạy? Mộ Dung Thiên mở to hai mắt, không thể nào, hắn vốn còn tưởng nàng sẽ đưa ra nan đề xảo trá tai quái nào đó, nếu như chỉ là dùng khinh thân thuật thì hắn có tự tin rất lớn. Không gian đấu khí của hắn chính là ưu thế độc nhất vô nhị. Đương nhiên, ngự phong thuật của ma pháp sư cũng rất cao minh so với tuyệt đại đa số những môn khinh thân thuật khác, nhất là khi phải chạy ở trên một địa hình không hề bị hạn chế gì cả.
Mộ Dung Thiên nghĩ sự thử thách này thật quá đơn giản đi. Nếu chỉ dựa vào ngự phong thuật thì Khiết Tây Tạp đã không quá tự tin như thế, nhất định là còn có vấn đề ẩn tàng ở phía sau nữa, ví dụ như là địa điểm thi đấu sẽ là cái đầm lầy nào đó, hay là sườn núi có nhiều đá sỏi, hay là chạy trên nước, vv....hoặc có lẽ nàng sẽ yêu cầu mình cột bao cát vào hai chân, hay là trên lưng cõng thêm vật nặng, rồi không được sử dụng Khôi phục đan, vv....Nếu như Khiết Tây Tạp mà thẳng thắn như vậy thì đã không còn gọi là Khiết Tây Tạp nữa rồi, đề mục thử thách là do nàng đưa ra, vậy thì quy tắc chắc cũng do nàng tùy ý mà chọn lựa nốt. Mộ Dung Thiên không có quyền lựa chọn hoặc góp ý, lại càng không thể phản đối hay thay đổi gì cả.
Thế nhưng sự suy đoán của Mộ Dung Thiên lại sai bét, lúc này Khiết Tây Tạp lại bổ sung:
- Những người tham dự cuộc thử thách lần này không chỉ có riêng hai chúng ta, mà còn có sủng thú nữa. Chúng ta sẽ cưỡi sủng thú mà tỷ thí!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì suýt nữa ngất xỉu luôn. Lam Quang điểu của Khiết Tây Tạp là Phi hành hệ sủng vật thuộc loại cao cấp, Lục hành sủng vật (sủng vật đi trên bộ) căn bản là không thể so sánh được với nó. Chỉ cần nàng lựa một địa hình có lợi cho mình một chút thì trận này đã thắng chắc rồi, huống chi, mình lại không có lấy một con tọa kỵ, mà kinh nghiệm cưỡi thú cũng không có, xem ra còn kém Khiết Tây Tạp xa lắm. Vô luận thế nào, mình tựa như là thua chắc rồi, chẳng trách nào mà Khiết Tây Tạp lại ngông cuồng như vậy, rõ ràng là muốn chơi người ta đây mà. Nếu nói hai người phải dựa vào lực lượng của bản thân thì hắn còn có chút cơ hội, nhưng hiện tại thì là con số không rồi.
Khiết Tây Tạp nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì biết ngay là hắn đang nghĩ gì, nên cười nói:
- Yên tâm đi, để cạnh tranh được công bằng, đến khi đó ta sẽ không sử dụng Lam Quang điểu, bằng không thì trận tỷ thí này không còn ý nghĩa gì nữa.
- Úy.
Mộ Dung Thiên nghe nàng nói vậy thì có hơi bất ngờ.
- Song phương sẽ đều sử dụng Lục hành sủng thú, thế nhưng tọa kỵ của ngươi phải do ta chỉ định.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: "Vậy thì có gì khác nhau đâu, đến lúc đó nàng giao cho ta một con ma thú vừa già vừa gầy, mà căn bản lại không chuyên về chạy bộ, vậy thì cũng vẫn là rất bất công kia mà, chẳng qua chỉ thay đổi hình thức chút thôi."
- Khải Lý, ngươi nhất định là đang nghĩ ta sẽ cho ngươi một con ma thú quá tệ để làm tọa kỵ phải không?
Mộ Dung Thiên ho khan một tiếng rồi nói:
- Tiểu thư là một người công bình, hẳn sẽ không có suy nghĩ vô sỉ như vậy mới phải.
Khiết Tây Tạp nở nụ cười thần bí:
- Yên tâm đi, ta nói trận tỷ thí này nhất định sẽ rất công bình. Đến lúc đó ta sẽ chỉ định cho ngươi một con ma thú thuộc đệ nhất lưu, nếu không tốt hơn tọa kỵ của ta thì ít nhất cũng phải ngang ngửa với nó.
Nếu nói Khiết Tây Tạp là một người công bình thì dù có bị đánh chết, hắn cũng không tin. Tuy nhiên, lúc này hắn lại không đoán ra được trong hồ lô của nàng Thụy Mạn tiểu công chúa này đang bán thuốc gì nữa.
- Hai ngày nữa sẽ tiến hành tỷ thí, được rồi, Khải Lý tiên sinh, ngươi hãy trở về nghỉ ngơi đi. Tốt nhất là trong hai ngày này hãy cố gắng khổ luyện kỵ thuật một chút. Nếu như ngươi cần sủng vật làm tọa kỵ thì cứ trực tiếp đi nói với tuần thú sư của chúng ta mà hỏi là được rồi.
Khiết Tây Tạp đã hạ lệnh trục khách, Mộ Dung Thiên biết được ý của nàng, hắn không thể làm gì khác hơn là đứng dậy cáo từ. Tuy nhiên, khi ra tới cửa thì hắn tựa như đã nhớ ra điều gì, liền quay đầu nói:
- À phải rồi, Khiết Tây Tạp tiểu thư, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ. Ta có một tỳ nữ tên là Tô San, hiện nay vẫn còn ở bên ngoài, không biết ta có thể đưa nàng ta cùng vào Thụy Mạn gia tộc hay không?
Khiết Tây Tạp còn nhớ rõ Tô San chính là nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh hắn lúc trước. Nay nghe hắn hỏi vậy thì còn cho rằng hắn muốn đưa tỳ nữ vào đây để tầm hoan mỗi đêm, nàng thầm nghĩ tên xấu xa này đúng là chưa biết viết chữ "chết" thế nào mà. Tốt lắm, cứ để hắn thác loạn cho đã, đến khi tỷ thí thì thương tích đầy mình, lung lay trực đổ, dù có muốn leo lên tọa kỵ cũng khó khăn nữa. Do đó nàng không ngần ngừ mà đáp ứng ngay:
- Được, không thành vấn đề!
Đương nhiên, Mộ Dung Thiên đâu phải là có hứng thú dâm đãng gì ở sau ý đồ của hắn, mà hắn chỉ muốn nàng Vu nữ mang trên người vô số dị thuật này giúp đỡ cho hắn ít nhiều mà thôi.
Mộ Dung Thiên trở lại phòng riêng của mình, hắn lập tức đi tìm Mạc La Khoa, muốn nhờ y cầu tình với Khiết Tây Tạp, nhưng lại nghe hạ nhân bảo là y đã có việc ra ngoài, phải ba ngày sau mới trở về. Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hiểu ngay ý tứ của y. Mạc La Khoa bảo là trong khoảng thời gian này sẽ toàn lực giúp đỡ hắn theo đuổi Khiết Tây Tạp, nhưng trong thời điểm quan trọng nhất thì lại thất tung, y làm như vậy là để ám thị lập trường của mình: đối với việc này là lực bất tòng tâm. Khi phải đứng giữa sự yêu cầu của tiểu công chúa Khiết Tây Tạp và sự ủy khuất của nhi tử của "cố nhân", mà trên thực tế lại chẳng có quan hệ gì, vậy thì không cần phải nói cũng biết Thụy Mạn gia tộc sẽ chọn lựa đứng về phía người nhà rồi. Hơn nữa, bọn họ cho rằng Mộ Dung Thiên ở lại làm khách tại Thụy Mạn gia tộc cũng chỉ là một việc nhỏ, nhiều lắm thì chỉ bị mấy trò đùa dai của Khiết Tây Tạp làm cho sứt mẻ đôi chút thôi. Đương nhiên, họ cũng không hiểu được nỗi khổ của Mộ Dung Thiên, hắn đúng là có miệng mà không thể nói, bởi vì đây chính là bí mật không thể đưa ra ánh sáng mà.
Không ngờ trò đùa của Khiết Tây Tạp lại khiến cho toàn bộ đại kế của Mộ Dung Thiên bị rối tung và còn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan nữa. Rốt cuộc hắn chỉ có thể tự nhận mình không may mà thôi.
Hiệu suất làm việc của Thụy Mạn gia tộc rất cao, sau khi Mộ Dung Thiên trở lại phủ của Mạc La Khoa chưa lâu thì Đình Đình cũng được bọn họ đón vào.
Sau khi kiểm tra tỉ mỉ khắp nơi trong phòng, Mộ Dung Thiên không phát hiện ra bất cứ một công cụ giám sát hoặc trinh trắc sủng vật nào, lúc này hắn mới bày bố một tòa Cách âm kết giới ở trong phòng, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, lại dùng thêm Kình Tâm kết giới mà hắn càng ngày càng phát hiện ra có nhiều diệu dụng để bày thêm một lớp kết giới nữa, sau đó mới dùng Tụ âm thuật mà kể lại chuyện phiền não của mình cho Đình Đình nghe, bao gồm cả nguyên nhân đã gây ra cớ sự.
Đình Đình không ngờ tên háo sắc này lại dám phi lễ với Khiết Tây Tạp để gây ra cớ sự này, thật là không biết sống chết, gieo gió ắt gặt bão mà. Nàng dở khóc dở cười, nói:
- Khải Lý tiên sinh, ngài thật là quá đáng, sắc đảm cũng không vừa đó chứ? Nụ hôn đầu của thiếu nữ rất quý giá, nhất là đối với một thiếu nữ được gia tộc trân quý như là Khiết Tây Tạp vậy. Nàng ta không phẫn nộ đến nỗi giết chết ngài ngay lập tức đã là may mắn lắm rồi đấy.
Mộ Dung Thiên tự biết mình đuối lý, nên chỉ biết gãi gãi đầu:
- Thì cũng chính bởi vì quý giá, nên ta.....ta nghĩ một khi nàng ta bị mất đi nụ hôn đầu thì sẽ gả cho người cướp đoạt được nó chứ, ha ha ha.....
Nếu là ở trong thời đại phong kiến, cách nghĩ của hắn rất có thể sẽ có hiệu quả. Thời đó, các nữ tử chưa thành hôn đối với trinh tiết của mình tựa như sinh mạng vậy, nếu họ đã bị một nam nhân cưỡng gian, hoặc là nhìn thấy qua thân thể của mình, rồi sau đó vì bảo vệ danh dự mà họ phải ráng nén giận để gả cho nam nhân đó. Ở trên đại lục cũng có rất nhiều thiếu nữ con nhà giàu được tiếp thụ nền giáo dục chính thống, tư tưởng của họ cũng chẳng khác gì các nữ tử thời phong kiến là bao. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên đã tính toán sai lầm, bởi vì Khiết Tây Tạp có tư tưởng hoàn toàn lập dị, hơn nữa, khi hai người còn ở chung phòng trọ với nhau, Mộ Dung Thiên đã truyền thụ khá nhiều tư tưởng độc lập của những nữ tử ở Địa cầu cho Khiết Tây Tạp, để đến nỗi bây giờ phải tự nuốt quả đắng do mình trồng ra mà thôi.
- Ài!
Đình Đình thở dài một tiếng, không biết nên nói là hắn có tinh thần mạo hiểm cao, hay là ngu xuẩn cực độ mới đúng. Nàng chợt phát hiện ra mình đã tìm trúng phải một kẻ có phương thức hành động cực kỳ quái dị làm người hợp tác rồi, thế nhưng việc đã tới nước này, có muốn chỉ trích hắn cũng vô dụng, bây giờ nàng chỉ có thể giúp hắn chữa cháy mà thôi.
- Tô San, nàng có biện pháp hay nào không? Đại khái như là có thể đề cao tốc độ của sủng thú chẳng hạn, hoặc là biến nó thành ngoan ngoãn chịu nghe lời cũng được.
Đình Đình đã sớm nghĩ ra được đối sách, nàng không cần suy nghĩ thêm mà đáp ngay:
- Có!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì phấn chấn tinh thần:
- Hay lắm, vậy thật là quá tốt! Ta biết nàng thế nào cũng có lương sách mà, nhất định sẽ không khiến ta thất vọng đâu.
Đình Đình tức giận gắt:
- Ta chỉ có thể làm hết sức mà thôi. Khiết Tây Tạp tiểu thư dường như có vẻ rất tự tin, nàng ta dám nắm chắc phần thắng như vậy, tất nhiên là đã có kế thập toàn rồi. Ta cũng không dám bảo chứng là có thể thành công hay không.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Không sao, nàng cứ nói nghe thử xem nào, đến lúc đó nếu thật sự không được thì ta cũng sẽ thương lượng tìm cách bỏ trốn sau.
- Đầu tiên, trong một khoảng thời gian nhất định, ta sẽ dùng "Trọng lực giá tiếp" để di chuyển phần lớn trọng lực trên mình con sủng thú tọa kỵ của ngài lên mình ta, ngoài ra lại dùng thêm "Cảm hóa thuật", thông qua tinh thần giao lưu mà khiến cho nó phục tùng. Thế nhưng khi thi triển "Cảm hóa thuật", con sủng thú đó chỉ có thể ngang cấp với người thi thuật mà thôi, vả lại tính tình của nó cũng không được quá dữ dằn. Nếu đúng như lời của Khiết Tây Tạp nói, đến lúc tỷ thí thì nàng ta sẽ giao cho ngài một con sủng thú cao cấp, vậy thì tác dụng tạo ra sẽ rất nhỏ bé.
Mộ Dung Thiên tươi cười hớn hở, nói:
- Hay lắm, hay lắm! À, nàng còn biết cách nào để khiến cho sủng vật của Khiết Tây Tạp bị chạy chậm hẳn đi, đồng thời không dễ khống chế được không?
Làm cho thực lực của đối thủ bị giảm đi, đó cũng chính là một trong những phương pháp gián tiếp giúp cho cơ hội thành công của mình tăng lên nhiều.
Đình Đình nhíu mày nói:
- Có thì cũng có, tuyệt kỹ tương phản với "Trọng lực giá tiếp" và "Cảm hóa thuật" chính là "Phụ hà trí hoán" và "Hỗn loạn thuật", thế nhưng kỹ năng tạo ra tác dụng phụ sẽ khó thi triển hơn những kỹ năng thi triển chính diện nhiều lắm; vả lại, Khiết Tây Tạp sẽ không để ta động thủ động cước lên tọa kỵ của nàng ta đâu, huống chi tọa kỵ của nàng ta nhất định sẽ là một chủng loại cao cấp, tính cảnh giác của nó sẽ rất mẫn tuệ, coi bộ sẽ không thực hiện được đâu.
Mộ Dung Thiên có hơi thất vọng, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy vui mừng nhiều hơn. Có được Đình Đình giúp đỡ, lại thêm thuốc kích thích do mình chế ra, vậy thì cơ hội của mình vẫn còn khá lớn.
Hai người thảo luận chi tiết thêm một lúc nữa, đến khi không còn gì để bổ sung thì Đình Đình chợt lên tiếng:
- Khải Lý tiên sinh, ngài muốn chúng ta điều tra đại biểu của Tát La là Lan Đức Nhĩ, kết quả đã có rồi.
Mộ Dung nghe vậy thì lập tức tập trung chú ý ngay. Bởi vì người đó rất có thể là một nhân vật mà hắn phải đề phòng cao độ. Thế là hắn hỏi ngay:
- Thế nào?
- Chúng ta không dám khẳng định gã có đúng là Bồi Đinh Mật hay không, nhưng nếu chúng ta suy đoán không lầm, gã là đại biểu của tam đại thương hội tại Tát La. Tuy Bồi Đinh Mật có thể xem là một trong những tay tuấn kiệt của Tát La, thế nhưng nếu muốn làm đại biểu để gánh vác nhiệm vụ trọng yếu như lần này thì hình như còn chưa đủ tư cách. Đương nhiên, nếu gã đúng như lời ngài nói, là một người thâm tàng bất lộ, vậy thì sự tình phải nhìn theo cách khác.
Ở Tát La, ngoài Long tộc và Niêm Hoa tộc ra, tam đại thương hội có thể xem là một thế lực đứng hàng thứ ba. Bọn họ là một thương nghiệp tập đoàn, nắm trong tay hơn một phần năm kinh tế của Tát La, có thể dùng chức nghiệp thương nhân mà bò lên địa vị cao đến như vậy.
Mộ Dung Thiên cười lạnh nói:
- Vậy là không sai rồi.
Ngày trước, khi vừa mới bị ám toán, hắn đã khẳng định phía sau Bồi Đinh Mật thế nào cũng phải có một thế lực nào đó chống lưng cho. Hơn nữa, hắn hiển nhiên là phải có xung đột lợi ích và tạo thành thế uy hiếp với bọn họ. Do đó mà khi mình xuất hiện, đồng thời lại có ưu thế quen biết rộng rãi với giới cao tầng, rõ ràng mình đã trở thành tảng đá cản đường đối với sự phát triển của tam đại thương hội, vì thế mà họ cần phải trừ diệt mình. Vô luận nhìn từ khía cạnh nào, phán đoán này của hắn là không lầm. Giờ đây đã chọc vào đối thủ này rồi, quả thật cũng khiến cho hắn phải đau đầu. Tuy nhiên, hắn đã biết trước là sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải những sự khiêu chiến kiểu này. Một người khi đã muốn trèo lên cao, có ai lại không lấy kẻ khác làm bàn đạp dưới chân đâu chứ.
Hai ngày tiếp theo đó, Mộ Dung Thiên rất siêng năng luyện tập kỵ thuật, đó là khóa trình bắt buộc của Vu nữ. Đình Đình quả thật rất xứng làm một lão sư dạy học, mà bản thân Mộ Dung Thiên lại có lực lượng cường đại nên muốn học môn gì cũng rất dễ. Cho dù là chỉ có hai ngày ngắn ngủi để tập luyện, nhưng hắn tiến triển cũng rất nhanh.
Không bao lâu sau thì ngày ước định đã tới. Sáng sớm ngày thứ ba, Mộ Dung Thiên cùng với Đình Đình đi đến địa điểm tỷ thí, cùng lúc đó, Khiết Tây Tạp cũng xuất hiện ở một góc khác. Từ xa nhìn lại, lúc này nàng đã thay bộ ma pháp bào rộng thùng thình bằng một bộ trang phục bó sát thân màu trắng xanh. Dưới ánh ban mai, trông nàng anh tư lẫm lẫm, ý khí cao ngất, dõng dặc tiến về phía Mộ Dung Thiên. Hôm nay Khiết Tây Tạp không dẫn ai cùng theo đến đây, nhưng nàng lại dẫn theo một con sủng thú màu xanh biếc rất đẹp, nó có bốn chân thon dài, hai chiếc đuôi vểnh cao, chiều cao so với ngựa thì thấp hơn một chút, nhưng toàn thân tràn ngập nét linh tú tuấn dật. Dù con sủng thú đó không có dáng dấp quá uy mãnh, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là mỗi bước đi của nó đều không làm bụi đất bay lên, thậm chí là một vết chân nho nhỏ cũng không lưu lại nữa. Cứ nhìn vào dị tượng đó mà phán đoán, con sủng vật này nhất định thuộc một giống phi phàm rồi, nhưng Mộ Dung Thiên lại không nhận ra lai lịch của nó, chỉ có thể nhìn sang Đình Đình để nhờ giúp đỡ mà thôi.
Đình Đình nhún nhún vai cười khổ, nói:
- Khải Lý tiên sinh, thật xin lỗi mà báo cho ngài một việc, con sủng vật đó là Bài Vân câu, một loại thú cực kỳ hiếm thấy ở trong Lục hành hệ (thú đi trên bộ). Nó là một loại sủng thú cao cấp và cũng biết ngự phong thuật như ma pháp sư vậy, ngoài ra ý chí cũng rất kiên định. Ta nghĩ nếu muốn hạ độc thủ trên người nó thì không có khả năng đâu.
Mộ Dung Thiên rùng mình, nói:
- Tô San, hãy quan sát đặc điểm của nó một chút, nàng có thể miêu tả rõ ràng hơn được không?
Đình Đình gật đầu:
- Đương nhiên là được, khác với những sủng thú tọa kỵ thuộc Lục hành hệ khác, Bài Vân câu không dùng sức mà chạy bằng hai chân, động tác của nó tiến hành thoăn thoắt, lại có thể khống chế Phong nguyên tố để làm công cụ phụ trợ. Tuy nó không thể hoàn toàn vận tác trong không trung giống như loại sủng thú thuộc Phi hành hệ vậy, nhưng mà thuật ngự phong của nó bất luận là tốc độ, chuyển hướng, hay chạm đất đều cực nhanh, chính vì vậy mà nó cũng làm giảm thiểu đi sự hạn chế về địa hình rất nhiều. Bài Vân câu cùng với Phi mã có cánh đều được xưng là "Đê Không Tinh Linh". Ngoài việc đó ra, nó còn có thể dùng gió để tiến hành phòng ngự, lại thêm có ngự phong thuật của ma pháp sư cũng có chung tác dụng, cả hai sau khi hợp nhất thì sẽ tạo thanh thế cân bằng rất khó phá hư được. Chính vì thế mà nó đã trở thành tọa kỵ tốt nhất của ma pháp sư chức nghiệp. Đương nhiên, nếu chỉ là thi đấu bình thường thì Khiết Tây Tạp tiểu thư cũng không cần sử dụng tới ưu thế đó của Bài Vân câu, vậy thì ta cũng không cần nói rõ về điểm đó. À, phải rồi, ta còn phải bổ sung một điểm, nhìn thái độ thân mật giữa Khiết Tây Tạp tiểu thư và con Bài Vân câu kia, hiển nhiên nó là sủng thú của nàng ta chứ không phải là do đi mượn về.
Mộ Dung Thiên nghe xong thì buồn thúi ruột, coi bộ cú đả kích này cũng khá nặng đây. Đình Đình thấy bộ dạng của hắn như vậy thì cũng hơi hối hận, sớm biết như vậy thì nàng không nên nói rõ tất tần tật cho hắn biết rồi. Tuy nói rằng trong lúc tỷ thí hay chiến đấu, nhất định phải tri kỷ tri bỉ mới được, nhưng coi bộ chuyến này mình đã tước đi không ít lòng tin của tên sắc lang rồi.
Lúc này Khiết Tây Tạp và Bài Vân câu một người một thú tiến lại gần, hai người liền thôi không bàn luận nữa. Có điều kỳ quái là không có một con sủng thú thứ hai ở đây.
Khiết Tây Tạp cười tươi như hoa, tinh thần bay bổng, lên tiếng hỏi:
- Khải Lý tiên sinh, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Mắt thấy tọa kỵ của đối phương thần tuấn như vậy, Mộ Dung Thiên lo lắng không thôi, hắn cất giọng hữu khí vô lực, hỏi:
- Đã xong rồi, ủa, Khiết Tây Tạp tiểu thư, tọa kỵ của ta đâu?
Hiện tại hắn chỉ hy vọng Khiết Tây Tạp trao cho mình một con sủng thú nào đó kha khá một chút, bằng không thì "Trọng lực giá tiếp" của Đình Đình và thuốc kích thích của mình sẽ trở thành vô dụng thôi.
Khiết Tây Tạp trông thấy bộ dạng chán nản của Mộ Dung Thiên thì cực kỳ đắc ý, giờ đây nàng lại lo lắng trong ba tháng tới làm sao để SSMM (ngược đãi) Mộ Dung Thiên mà thôi. Thế rồi nàng cười khanh khách nói:
- Yên tâm đi, ta đã nói rồi, nhất định sẽ cho ngươi mượn một con tọa kỵ cực tốt, nếu nói là cực phẩm cũng không quá đáng chút nào. Thế nhưng có thể điều khiển được nó hay không thì còn phải trông vào kỵ thuật cao minh của Khải Lý tiên sinh rồi. Được rồi, bây giờ ta sẽ cho ngươi một ngạc nhiên lớn!
Nói xong, nàng liền co hai ngón tay lại rồi để vào miệng và thổi một hơi thật dài.
Mộ Dung Thiên thầm chửi trong lòng: "Ngạc nhiên cái rắm, ngươi dùng Bài Vân câu để tỷ thí, còn tọa kỵ của ta dù tốt cỡ nào thì làm sao qua mặt được tọa kỵ của ngươi chứ?" Tuy chửi thì chửi vậy, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn cố phấn chấn tinh thần để xem con vật kia là loại thú gì, không biết có tí cơ hội nào hay không.
- Hííííííííííí.....
Một tiếng hí dài vang lên, rồi sau đó thì một bóng đỏ như hỏa diễm từ xa chạy lại.
/431
|