Kỳ thật Lý Ngang cũng không phải là loại "ngưu phẩn" (phân bò), gia thế của gã, tư chất, vũ kỹ, tướng mạo đều nổi bật hơn so với đám người cùng tuổi, bất quá đối với Mộ Dung Thiên mà nói, loại người hắn nhìn không vừa mắt thì dù xuất sắc đến mấy cũng chẳng hơn "phân bò" bao nhiêu.
- Lăng Đế Tư! Ta tìm nàng lâu lắm rồi, may mà được Ái Tình Chi Thần Phàm Khắc Lao Địch Á phù trợ nên ta mới tìm gặp được nàng.
So với dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, biểu hiện lúc này của gã quả là khác biệt nhiều lắm.
Lăng Đế Tư nhíu mày, có cái đuôi phiền phức này bám theo khiến nàng cảm thấy hết sức khó chịu. Mặc dù Lý Ngang ở Học Viện xét về tính cách hay bề ngoài đều rất hoàn mỹ, đặc biệt khiến nhiều thiếu nữ say mê yêu thích, nhưng Lăng Đế Tư đối với gã lại hoàn toàn không có chút cảm tình nào. Có lẽ là vì Lý Ngang hung hăng càn quấy quá mức, cũng có thể do dáng điệu công tử cao cao tại thượng, ngạo mạn không coi ai ra gì, hoặc là…...Tóm lại, tình cảm là thứ không thể lý giải bằng đạo lý thông thường, lý do đơn giản nhất là: "không thích" – và chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để loại bỏ người theo đuổi.
Chỉ tiếc là Lý Ngang dù chết cũng không chịu từ bỏ, cho dù Lăng Đế Tư đã từng nói thẳng rằng nàng không thích gã. Vì để tránh mặt Lý Ngang trong đợt thực tập khảo thí lần này của Học Viện, Lăng Đế Tư đã cố tình lựa chọn Cách Lâm trấn - một tiểu trấn nhỏ bé xa xôi, thậm chí nàng còn yêu cầu Học Viện giữ bí mật cho mình. Chẳng ngờ vẫn không thể thoát khỏi tên gia hỏa đáng ghét này, không biết gã làm thế nào mà tra ra được.
Lý Ngang làm mặt dày ngồi xuống đối diện với Lăng Đế Tư, vết dầu mỡ trên bàn làm hắn nhăn mặt:
- Lăng Đế Tư, sao nàng lại đến cái tiểu quán bình dân hạ đẳng này mà dùng bữa chứ?
Đại bộ phận thực khách ở trong quán của Tư Ân đều là những bá tánh bình dân và đều làm Sinh Hoạt chức nghiệp, tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có vài chiến sĩ cấp thấp chiếu cố, kể ra thì quán này cũng có chút danh khí ở trong trấn, dù rằng trấn nhỏ không có khả năng so sánh sự phồn hoa với các thành thị lớn. Đối với chủ quán, cửa tiệm của mình bị chê bai là một sỉ nhục lớn, vì vậy mà Tư Ân cảm thấy rất khó chịu, nhưng lão là người sành đời, hiển nhiên là sẽ không biểu lộ ra mặt. Đối phương là ai chứ? Là thiếu gia của A Nhĩ Pháp gia tộc, là đại nhân vật sắp đạt đến đẳng cấp Hoàng Kim Kỵ Sĩ a!
Lăng Đế Tư vốn đang rất ngon miệng thì bị con ruồi này phá rối, liền giận dữ nói
- Lý Ngang kỵ sĩ, hình như đó là tự do cá nhân của ta phải không?
Lý Ngang đang bừng bừng hưng phấn vì gặp được Lăng Đế Tư liền như dẫm phải gai, gã vội nói với giọng hòa hoãn:
- Ta chỉ muốn mời nàng đến tiệm ăn của cao cấp dũng sĩ ở đầu trấn thôi, ta nghĩ nơi đó mới hợp với chúng ta. Phải rồi, nàng cứ gọi thẳng tên ta là Lý Ngang đi.
Lăng Đế Tư đặc biệt chán ghét loại quan niệm giai cấp của hắn, nên lạnh nhạt đáp:
- Lý Ngang kỵ sĩ, ngài muốn đi thì tự mình đi đi, ta không có hứng.
Ở một nơi phân biệt giai cấp nặng nề như Thần Phong đại lục, Lăng Đế Tư cũng có thể coi là một mỹ nữ nổi loạn, tư tưởng không hạn chế trong một khuôn mẫu nào cả, cá tính độc lập, từ nhỏ đã khiến người nhà hết sức đau đầu, muốn có được trái tim của nàng trong tay quả là việc không hề dễ dàng.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy Lý Ngang ăn phải quả đắng, hắn chỉ hận không thể vỗ tay ăn mừng. Lúc này hắn đã tiêu diệt sạch sẽ bữa sáng trên bàn nên đẩy ghế đứng dậy, thong thả lách qua bên cạnh hai người.
Lăng Đế Tư hoàn toàn không có hứng thú với Lý Ngang, sự chú ý của nàng ngược lại đã chuyển tới Mộ Dung Thiên đang bước ngang qua người nàng. A, chính là tên gia hỏa hồi nãy ăn uống nhồm nhoàm trước mặt mình, bây giờ hắn còn rời quán trước cả mình nữa.
Tâm tình thiếu nữ hết sức kỳ quái, mặc dù Lăng Đế Tư chẳng mấy quan tâm đến chuyện người khác đánh giá dung mạo của nàng như thế nào, nhưng vì nàng được vô số người theo đuổi nên tự nhiên sinh ra một thứ cảm giác kiêu hãnh tuyệt đối. Vô luận ở quán ăn trong học viện hay tiệm ăn ở bên ngoài, lúc Lăng Đế Tư dùng bữa thì tất cả nam nhân dù đã ăn xong bữa hay chưa cũng đều cố nán lại để có chút thời gian ngắm nhìn nàng, kể cả có rời đi thì cũng không kìm được phải bước ngang qua chỗ nàng để liếc nhìn thêm một cái. Thế nhưng, thái độ của Mộ Dung Thiên đã đả kích niềm kiêu hãnh và tin tưởng của mỹ nhân, trong lòng nàng khó chịu đến mức muốn đuổi theo kéo Mộ Dung Thiên trở lại, và hỏi cho biết hắn rốt cuộc có rung động mãnh liệt như những nam nhân khác hay không. Đương nhiên, hành động nóng nảy đó là cực kỳ thiếu sáng suốt, Lăng Đế Tư chỉ đành phải dằn mình lại.
Kỳ thật Lăng Đế Tư đã có chút hiểu lầm Mộ Dung Thiên, hắn cũng không phải là không muốn ngắm nhìn nàng, thậm chí hắn còn muốn đến chỗ gần nhất, chiếm lấy vị trí trên cao để ánh mắt dâm tà có thể nhìn thấy toàn bộ thân hình nàng. Nhưng có tên chết tiệt Lý Ngang ở đó, Mộ Dung Thiên tự nhận không thể chọc đến gã, nếu bị phát hiện thì e rằng hắn sẽ phải chịu thiệt thòi, nên chỉ đành bỏ đi. Ở Thần Phong đại lục, đến cả một nơi ở mà hắn cũng không có, cho nên bất luận là việc gì có thể gây ra phiền toái thì hắn đều sẽ cố gắng tránh xa.
Lý Ngang thấy Lăng Đế Tư nhìn chằm chằm về phía cửa liền đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy những kẻ bình dân mặc áo vải thô, chẳng biết phía đó có gì hấp dẫn nàng, bất quá hắn biết tính tình cổ quái của nàng nên chỉ nghĩ thoáng qua rồi bình tâm trở lại.
Lúc này Mộ Dung Thiên đã bước ra bên ngoài, đương nhiên là không biết được những suy nghĩ trong lòng Lăng Đế Tư. Nếu hắn vào chợ thì e rằng sẽ không mua được dược thảo tốt, còn ở xung quanh trấn này thì chỉ có thảo nguyên, rừng cây, nên các chủng loại thực vật thưa thớt ít ỏi, cũng không phải là nơi lý tưởng để hái thuốc, thậm chí dù có hái được thì quá nửa cũng là những thứ kém chất lượng, có thể khiến cho khả năng luyện thuốc thành công giảm xuống rất nhiều.
Địa điểm hái thuốc tốt nhất chính là nơi hoang dã hoặc rừng rậm vắng bóng chân người. Rừng rậm hoang dã phía đông trấn là nơi nguy hiểm, thường xuyên xuất hiện ma thú hung mãnh. Nhiệm vụ thực tập của Lý Ngang chính là săn giết ma thú Hỏa Đồng Báo thuộc cấp C+. Còn loại trói gà không chặt, sức lực thua sút cả người bình thường trên đại lục này như Mộ Dung Thiên thì đương nhiên không có cái đảm lượng đó. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn lựa chọn Kinh Lôi Sơn Mạch nằm ở phía nam. Theo như Tư Ân kể, ở Kinh Lôi Sơn Mạch căn bản là không có ma thú sinh sống, cho dù có thì cũng chỉ là loại nhanh nhẹn nhưng yếu đuối hoặc di chuyển chậm chạp, nếu đánh không nổi thì chạy trốn cũng không khó khăn gì.
Tuy nhiên, Tư Ân cũng đã dặn đi dặn lại Mộ Dung Thiên ngàn vạn lần không được tới gần đỉnh núi, bởi vì nơi có tuyết ngưng tụ là chỗ sinh sống của một loại yêu quái cấp C tên gọi là Tuyết Phách Tinh, chúng có thể phun ra khí lạnh để tấn công địch nhân. Đối với thể chất phòng ngự ma pháp siêu thấp như Mộ Dung Thiên, chỉ cần bị dính một chút khí lạnh thì e rằng cả máu cũng sẽ đông cứng ngay, hoặc tối thiểu thì máu cũng tuần hoàn chậm hẳn lại, đến lúc đó cho dù muốn chạy cũng không nổi. Nhưng cũng may, Tuyết Phách Tinh dựa vào băng tuyết để sống, chúng không thể rời quá xa khu tuyết phủ được, cho nên chỉ cần không tiếp cận đỉnh núi, chắc hắn sẽ không gặp khó khăn gì.
Ở địa cầu, bất cứ điều gì cũng phải thông qua học tập thì mới có thể nắm vững, bởi vậy cho nên việc người ở Thần Phong đại lục này bẩm sinh đã có năng lực đặc thù, không học cũng biết vẫn khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy khó lý giải. Nhưng khi hắn đứng dưới chân Kinh Lôi Sơn Mạch, sự thật liền khiến cho hắn không thể không tin.
Tỉ La, Hạn Nha, Bồ Nạp Liên, Cố Bổn Thảo, Mạ Lâm Tử, Chu Cát Đằng là những dược vật cơ bản nhất để chế luyện "Khôi Phục dược". Mộ Dung Thiên dám chắc chính bản thân hắn trước kia cũng chưa từng nghe qua, và lại càng chưa tiếp xúc qua mấy thứ này, nhưng bây giờ chỉ liếc thoáng qua đã nhận ra, giống hệt như có người đem tư liệu về chúng in sâu vào não hắn vậy. Còn có "thành thục độ" (độ trưởng thành) , "dược dụng bộ vị" (cách dùng), "hiệu dụng", "thời điểm thu hái" và "phương pháp hái" "nhân tố ảnh hưởng đến dược liệu" vân vân…...tự nhiên hắn đều rõ như lòng bàn tay, thần kỳ đến nỗi khiến hắn không ngừng cảm thán. Loại năng lực này nhất định là "dược vật nhận tri độ" mà Mạc Lý An đã nhắc đến trong lúc kiểm tra cho hắn. Trị số càng cao thì hiểu biết bẩm sinh đối với các loại thảo dược càng rộng, hiểu biết càng thấu triệt hơn. Đối với dược sư mà nói, hiểu biết về nguyên liệu thảo dược cùng với việc thu hái là những chuyện không thể coi nhẹ, đó là một trong những điều kiện có ảnh hưởng trọng yếu đến xác suất chế luyện thành công các loại đan dược có chất lượng.
Biến đổi khí hậu theo độ cao ở Thần Phong đại lục mạnh hơn rõ rệt so với địa cầu. Xét một ngọn núi cao hơn 3000 thước, dưới chân núi chim hót hoa nở, sinh cơ dạt dào, lên đến 1000 thước thì đã có cảm giác mát mẻ, các chủng loại động thực vật cũng giảm đi nhiều, lên đến hơn 2000 thước thì khí lạnh run người, chỉ có một số ít động thực vật chịu lạnh mới có thể sống được, còn trên 3000 thước đã bắt đầu ngưng tụ tuyết, khắp nơi trắng xóa một màu, trong một khuôn viên vài dặm cũng khó lòng tìm thấy một mẩu lá xanh.
Tỉ La, Chu Cát Đằng là thực vật nhiệt đới, chủ yếu sinh trưởng dưới chân núi, Hạn Nha thường mọc ở những địa phương khô ráo, điều kiện sinh trưởng của Cố Bổn Thảo, Mạ Lâm Tử thì hà khắc hơn rất nhiều, không nóng không lạnh, không khô không ướt, chỉ có thể tìm được ở vách núi cách mặt đất chừng 700 thước. Mầm cây Bồ Nạp Liên chỉ có thể nảy mầm trên phân của loại động vật tên là hô thử (chuột san hô), bởi vậy cho nên nếu là khu vực không có hô thử thì tuyệt đối sẽ không tìm thấy được bóng dáng của loại thực vật này...
Mộ Dung Thiên từ chân núi leo lên đến giữa sườn núi ở độ cao 1500 thước, lưng ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng mới thu thập đủ nguyên liệu để luyện chế một lô "chỉ huyết dược", tính ra cũng đã mất gần hai tiếng. Thông thường, dược sư không cần phải tự mình lên núi hái thuốc, mà sinh hoạt chức nghiệp giả "dược nông" sẽ mang thảo dược đến bán cho dược sư công hội. Trách nhiệm của dược sư chính là lựa chọn ra loại thảo dược có chất lượng cao ở trong mớ thực vật để luyện thuốc. Nhưng vì Mộ Dung Thiên chưa có chức nghiệp nên đành chịu vất vả một chút, tự mình đảm nhiệm mọi chuyện từ việc hái thuốc cho đến việc luyện thuốc.
Dược sư còn một loại thiên phú khác nữa là "cảm độ", đó chỉ là khả năng khống chế nhiệt độ lửa khi luyện thuốc, mẫn cảm thời điểm, nếu "cảm độ" cũng ổn thỏa thì Mộ Dung Thiên có thể an tâm vào thành làm chức nghiệp huy chương rồi.
- Lăng Đế Tư! Ta tìm nàng lâu lắm rồi, may mà được Ái Tình Chi Thần Phàm Khắc Lao Địch Á phù trợ nên ta mới tìm gặp được nàng.
So với dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, biểu hiện lúc này của gã quả là khác biệt nhiều lắm.
Lăng Đế Tư nhíu mày, có cái đuôi phiền phức này bám theo khiến nàng cảm thấy hết sức khó chịu. Mặc dù Lý Ngang ở Học Viện xét về tính cách hay bề ngoài đều rất hoàn mỹ, đặc biệt khiến nhiều thiếu nữ say mê yêu thích, nhưng Lăng Đế Tư đối với gã lại hoàn toàn không có chút cảm tình nào. Có lẽ là vì Lý Ngang hung hăng càn quấy quá mức, cũng có thể do dáng điệu công tử cao cao tại thượng, ngạo mạn không coi ai ra gì, hoặc là…...Tóm lại, tình cảm là thứ không thể lý giải bằng đạo lý thông thường, lý do đơn giản nhất là: "không thích" – và chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để loại bỏ người theo đuổi.
Chỉ tiếc là Lý Ngang dù chết cũng không chịu từ bỏ, cho dù Lăng Đế Tư đã từng nói thẳng rằng nàng không thích gã. Vì để tránh mặt Lý Ngang trong đợt thực tập khảo thí lần này của Học Viện, Lăng Đế Tư đã cố tình lựa chọn Cách Lâm trấn - một tiểu trấn nhỏ bé xa xôi, thậm chí nàng còn yêu cầu Học Viện giữ bí mật cho mình. Chẳng ngờ vẫn không thể thoát khỏi tên gia hỏa đáng ghét này, không biết gã làm thế nào mà tra ra được.
Lý Ngang làm mặt dày ngồi xuống đối diện với Lăng Đế Tư, vết dầu mỡ trên bàn làm hắn nhăn mặt:
- Lăng Đế Tư, sao nàng lại đến cái tiểu quán bình dân hạ đẳng này mà dùng bữa chứ?
Đại bộ phận thực khách ở trong quán của Tư Ân đều là những bá tánh bình dân và đều làm Sinh Hoạt chức nghiệp, tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có vài chiến sĩ cấp thấp chiếu cố, kể ra thì quán này cũng có chút danh khí ở trong trấn, dù rằng trấn nhỏ không có khả năng so sánh sự phồn hoa với các thành thị lớn. Đối với chủ quán, cửa tiệm của mình bị chê bai là một sỉ nhục lớn, vì vậy mà Tư Ân cảm thấy rất khó chịu, nhưng lão là người sành đời, hiển nhiên là sẽ không biểu lộ ra mặt. Đối phương là ai chứ? Là thiếu gia của A Nhĩ Pháp gia tộc, là đại nhân vật sắp đạt đến đẳng cấp Hoàng Kim Kỵ Sĩ a!
Lăng Đế Tư vốn đang rất ngon miệng thì bị con ruồi này phá rối, liền giận dữ nói
- Lý Ngang kỵ sĩ, hình như đó là tự do cá nhân của ta phải không?
Lý Ngang đang bừng bừng hưng phấn vì gặp được Lăng Đế Tư liền như dẫm phải gai, gã vội nói với giọng hòa hoãn:
- Ta chỉ muốn mời nàng đến tiệm ăn của cao cấp dũng sĩ ở đầu trấn thôi, ta nghĩ nơi đó mới hợp với chúng ta. Phải rồi, nàng cứ gọi thẳng tên ta là Lý Ngang đi.
Lăng Đế Tư đặc biệt chán ghét loại quan niệm giai cấp của hắn, nên lạnh nhạt đáp:
- Lý Ngang kỵ sĩ, ngài muốn đi thì tự mình đi đi, ta không có hứng.
Ở một nơi phân biệt giai cấp nặng nề như Thần Phong đại lục, Lăng Đế Tư cũng có thể coi là một mỹ nữ nổi loạn, tư tưởng không hạn chế trong một khuôn mẫu nào cả, cá tính độc lập, từ nhỏ đã khiến người nhà hết sức đau đầu, muốn có được trái tim của nàng trong tay quả là việc không hề dễ dàng.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy Lý Ngang ăn phải quả đắng, hắn chỉ hận không thể vỗ tay ăn mừng. Lúc này hắn đã tiêu diệt sạch sẽ bữa sáng trên bàn nên đẩy ghế đứng dậy, thong thả lách qua bên cạnh hai người.
Lăng Đế Tư hoàn toàn không có hứng thú với Lý Ngang, sự chú ý của nàng ngược lại đã chuyển tới Mộ Dung Thiên đang bước ngang qua người nàng. A, chính là tên gia hỏa hồi nãy ăn uống nhồm nhoàm trước mặt mình, bây giờ hắn còn rời quán trước cả mình nữa.
Tâm tình thiếu nữ hết sức kỳ quái, mặc dù Lăng Đế Tư chẳng mấy quan tâm đến chuyện người khác đánh giá dung mạo của nàng như thế nào, nhưng vì nàng được vô số người theo đuổi nên tự nhiên sinh ra một thứ cảm giác kiêu hãnh tuyệt đối. Vô luận ở quán ăn trong học viện hay tiệm ăn ở bên ngoài, lúc Lăng Đế Tư dùng bữa thì tất cả nam nhân dù đã ăn xong bữa hay chưa cũng đều cố nán lại để có chút thời gian ngắm nhìn nàng, kể cả có rời đi thì cũng không kìm được phải bước ngang qua chỗ nàng để liếc nhìn thêm một cái. Thế nhưng, thái độ của Mộ Dung Thiên đã đả kích niềm kiêu hãnh và tin tưởng của mỹ nhân, trong lòng nàng khó chịu đến mức muốn đuổi theo kéo Mộ Dung Thiên trở lại, và hỏi cho biết hắn rốt cuộc có rung động mãnh liệt như những nam nhân khác hay không. Đương nhiên, hành động nóng nảy đó là cực kỳ thiếu sáng suốt, Lăng Đế Tư chỉ đành phải dằn mình lại.
Kỳ thật Lăng Đế Tư đã có chút hiểu lầm Mộ Dung Thiên, hắn cũng không phải là không muốn ngắm nhìn nàng, thậm chí hắn còn muốn đến chỗ gần nhất, chiếm lấy vị trí trên cao để ánh mắt dâm tà có thể nhìn thấy toàn bộ thân hình nàng. Nhưng có tên chết tiệt Lý Ngang ở đó, Mộ Dung Thiên tự nhận không thể chọc đến gã, nếu bị phát hiện thì e rằng hắn sẽ phải chịu thiệt thòi, nên chỉ đành bỏ đi. Ở Thần Phong đại lục, đến cả một nơi ở mà hắn cũng không có, cho nên bất luận là việc gì có thể gây ra phiền toái thì hắn đều sẽ cố gắng tránh xa.
Lý Ngang thấy Lăng Đế Tư nhìn chằm chằm về phía cửa liền đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy những kẻ bình dân mặc áo vải thô, chẳng biết phía đó có gì hấp dẫn nàng, bất quá hắn biết tính tình cổ quái của nàng nên chỉ nghĩ thoáng qua rồi bình tâm trở lại.
Lúc này Mộ Dung Thiên đã bước ra bên ngoài, đương nhiên là không biết được những suy nghĩ trong lòng Lăng Đế Tư. Nếu hắn vào chợ thì e rằng sẽ không mua được dược thảo tốt, còn ở xung quanh trấn này thì chỉ có thảo nguyên, rừng cây, nên các chủng loại thực vật thưa thớt ít ỏi, cũng không phải là nơi lý tưởng để hái thuốc, thậm chí dù có hái được thì quá nửa cũng là những thứ kém chất lượng, có thể khiến cho khả năng luyện thuốc thành công giảm xuống rất nhiều.
Địa điểm hái thuốc tốt nhất chính là nơi hoang dã hoặc rừng rậm vắng bóng chân người. Rừng rậm hoang dã phía đông trấn là nơi nguy hiểm, thường xuyên xuất hiện ma thú hung mãnh. Nhiệm vụ thực tập của Lý Ngang chính là săn giết ma thú Hỏa Đồng Báo thuộc cấp C+. Còn loại trói gà không chặt, sức lực thua sút cả người bình thường trên đại lục này như Mộ Dung Thiên thì đương nhiên không có cái đảm lượng đó. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn lựa chọn Kinh Lôi Sơn Mạch nằm ở phía nam. Theo như Tư Ân kể, ở Kinh Lôi Sơn Mạch căn bản là không có ma thú sinh sống, cho dù có thì cũng chỉ là loại nhanh nhẹn nhưng yếu đuối hoặc di chuyển chậm chạp, nếu đánh không nổi thì chạy trốn cũng không khó khăn gì.
Tuy nhiên, Tư Ân cũng đã dặn đi dặn lại Mộ Dung Thiên ngàn vạn lần không được tới gần đỉnh núi, bởi vì nơi có tuyết ngưng tụ là chỗ sinh sống của một loại yêu quái cấp C tên gọi là Tuyết Phách Tinh, chúng có thể phun ra khí lạnh để tấn công địch nhân. Đối với thể chất phòng ngự ma pháp siêu thấp như Mộ Dung Thiên, chỉ cần bị dính một chút khí lạnh thì e rằng cả máu cũng sẽ đông cứng ngay, hoặc tối thiểu thì máu cũng tuần hoàn chậm hẳn lại, đến lúc đó cho dù muốn chạy cũng không nổi. Nhưng cũng may, Tuyết Phách Tinh dựa vào băng tuyết để sống, chúng không thể rời quá xa khu tuyết phủ được, cho nên chỉ cần không tiếp cận đỉnh núi, chắc hắn sẽ không gặp khó khăn gì.
Ở địa cầu, bất cứ điều gì cũng phải thông qua học tập thì mới có thể nắm vững, bởi vậy cho nên việc người ở Thần Phong đại lục này bẩm sinh đã có năng lực đặc thù, không học cũng biết vẫn khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy khó lý giải. Nhưng khi hắn đứng dưới chân Kinh Lôi Sơn Mạch, sự thật liền khiến cho hắn không thể không tin.
Tỉ La, Hạn Nha, Bồ Nạp Liên, Cố Bổn Thảo, Mạ Lâm Tử, Chu Cát Đằng là những dược vật cơ bản nhất để chế luyện "Khôi Phục dược". Mộ Dung Thiên dám chắc chính bản thân hắn trước kia cũng chưa từng nghe qua, và lại càng chưa tiếp xúc qua mấy thứ này, nhưng bây giờ chỉ liếc thoáng qua đã nhận ra, giống hệt như có người đem tư liệu về chúng in sâu vào não hắn vậy. Còn có "thành thục độ" (độ trưởng thành) , "dược dụng bộ vị" (cách dùng), "hiệu dụng", "thời điểm thu hái" và "phương pháp hái" "nhân tố ảnh hưởng đến dược liệu" vân vân…...tự nhiên hắn đều rõ như lòng bàn tay, thần kỳ đến nỗi khiến hắn không ngừng cảm thán. Loại năng lực này nhất định là "dược vật nhận tri độ" mà Mạc Lý An đã nhắc đến trong lúc kiểm tra cho hắn. Trị số càng cao thì hiểu biết bẩm sinh đối với các loại thảo dược càng rộng, hiểu biết càng thấu triệt hơn. Đối với dược sư mà nói, hiểu biết về nguyên liệu thảo dược cùng với việc thu hái là những chuyện không thể coi nhẹ, đó là một trong những điều kiện có ảnh hưởng trọng yếu đến xác suất chế luyện thành công các loại đan dược có chất lượng.
Biến đổi khí hậu theo độ cao ở Thần Phong đại lục mạnh hơn rõ rệt so với địa cầu. Xét một ngọn núi cao hơn 3000 thước, dưới chân núi chim hót hoa nở, sinh cơ dạt dào, lên đến 1000 thước thì đã có cảm giác mát mẻ, các chủng loại động thực vật cũng giảm đi nhiều, lên đến hơn 2000 thước thì khí lạnh run người, chỉ có một số ít động thực vật chịu lạnh mới có thể sống được, còn trên 3000 thước đã bắt đầu ngưng tụ tuyết, khắp nơi trắng xóa một màu, trong một khuôn viên vài dặm cũng khó lòng tìm thấy một mẩu lá xanh.
Tỉ La, Chu Cát Đằng là thực vật nhiệt đới, chủ yếu sinh trưởng dưới chân núi, Hạn Nha thường mọc ở những địa phương khô ráo, điều kiện sinh trưởng của Cố Bổn Thảo, Mạ Lâm Tử thì hà khắc hơn rất nhiều, không nóng không lạnh, không khô không ướt, chỉ có thể tìm được ở vách núi cách mặt đất chừng 700 thước. Mầm cây Bồ Nạp Liên chỉ có thể nảy mầm trên phân của loại động vật tên là hô thử (chuột san hô), bởi vậy cho nên nếu là khu vực không có hô thử thì tuyệt đối sẽ không tìm thấy được bóng dáng của loại thực vật này...
Mộ Dung Thiên từ chân núi leo lên đến giữa sườn núi ở độ cao 1500 thước, lưng ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng mới thu thập đủ nguyên liệu để luyện chế một lô "chỉ huyết dược", tính ra cũng đã mất gần hai tiếng. Thông thường, dược sư không cần phải tự mình lên núi hái thuốc, mà sinh hoạt chức nghiệp giả "dược nông" sẽ mang thảo dược đến bán cho dược sư công hội. Trách nhiệm của dược sư chính là lựa chọn ra loại thảo dược có chất lượng cao ở trong mớ thực vật để luyện thuốc. Nhưng vì Mộ Dung Thiên chưa có chức nghiệp nên đành chịu vất vả một chút, tự mình đảm nhiệm mọi chuyện từ việc hái thuốc cho đến việc luyện thuốc.
Dược sư còn một loại thiên phú khác nữa là "cảm độ", đó chỉ là khả năng khống chế nhiệt độ lửa khi luyện thuốc, mẫn cảm thời điểm, nếu "cảm độ" cũng ổn thỏa thì Mộ Dung Thiên có thể an tâm vào thành làm chức nghiệp huy chương rồi.
/431
|