Từ đó về sau, khi nào rãnh rỗi không có việc gì làm thì Mộ Dung Thiên lại chạy đến doanh địa của Áo Lý gia tộc. Hắn không quen thân với Tây Đức Ni lắm, nhưng vẫn làm mặt dầy mày dạn xưng huynh gọi đệ với gã.
Tính tình của Tây Đức Ni cũng khá tốt, so với một thầy giáo dạy học cho trẻ em còn kiên nhẫn hơn rất nhiều. Gã luôn nhiệt tình đối đãi với Mộ Dung Thiên chứ không hề tỏ ra khó chịu với sự quấy rầy của hắn. Đối với tâm tư của Mộ Dung Thiên, gã đã nhiều lần ám chỉ sẽ khó lòng thành công, nhưng chỉ tiếc là tên sắc lang kia đã bị tẩu hỏa nhập ma quá nặng, chính hắn cũng không thể tự khống chế được mình. Tuy nhiên, hắn cũng biết nếu cứ đến làm phiền Tây Đức Ni mỗi ngày thì không mấy ổn, vì vậy mà phải dùng đủ mọi cách để kết nối quan hệ với gã. Đầu tiên tất nhiên là phải nghĩ tới món mồi ngon mà hắn vẫn thường dùng để câu dẫn kẻ khác, chính là "Kim thương bất đảo", nhưng lần nào cũng dùng tuyệt chiêu này thì không phải lúc nào cũng có hiệu quả. Nếu Tây Đức Ni không có nhiều hứng thú với chuyện nam nữ thì kể như là công cốc rồi. Nhưng khả năng đó rất lớn, bởi vì hắn thường thấy Tây Đức Ni ngày ngào cũng quanh quẩn bên cạnh hoa hoa thảo thảo, chỉ tiếc là về phương diện này thì Mộ Dung Thiên không hiểu rành lắm, nên vẫn chưa tìm ra được chủ đề nào mà cả hai cùng có hứng thú và quan tâm cả.
Cũng may trời không phụ người có lòng, sau nhiều lần tìm kiếm không sờn lòng, rốt cuộc thì Mộ Dung Thiên cũng tìm ra được một việc mà Tây Đức Ni rất có hứng thú, đó là thi ca. Tam công tử tự cho mình là người phong nhã, nên gã thích nhất là khoản đó. Những lúc Mộ Dung Thiên "đạo thơ", đọc ra mấy câu nói bất hũ của những danh nhân thời cổ đại của Địa cầu, gã đều giật mình kinh hỷ. Đối với những câu thơ tuyệt cú kia thì gã lúc nào cũng tỏ ra vui sướng và bội phục sát đất, lập tức xem "tác giả" Mộ Dung Thiên là tri kỷ ngay, không những vậy, gã lại còn chủ động mời hắn hằng ngày đến chơi để cùng nhau tham khảo. Vì vậy mà tên sắc lang ấy liền đẩy thuyền theo nước, không cần phải làm mặt dày mượn cớ này nọ để đến quấy rầy gã nữa. Hắn cứ quang minh chính đại mà ra vào doanh địa của Áo Lý gia tộc, nhưng điều khiến hắn thất vọng nhất chình là từ sau ngày đầu gặp gỡ, hắn không còn thấy Tây Địch Á xuất hiện lần nào nữa.
Hải mao mang theo Mộ Dung Thiên cùng với tâm trạng thấp thỏm của hắn tiến vào ngày thứ ba của cuộc lữ trình. Nếu không có gì trở ngại thì ngày mai sẽ đến được Vong Hồn đảo. Càng tiến đến gần Á Đặc Lan Đế Tư thì khí trời càng thêm ác liệt, một đêm ở đây đặc biệt lợi hại. Mưa to gió lớn liên tiếp đổ xuống dồn dập, khiến cho biển động không ngừng, thậm chí ngay cả những con Hải mao cũng bị lắc lư theo sóng biển, cũng may trên những chiếc mai của chúng đã có gắn sẵn những tòa kết giới có hấp lực, nhờ vậy mà chén bát ly tách và đồ đạc trên lưng chúng không bị rơi vỡ hoặc bay đi mất.
Với loại khí hậu này thật khiến người ta chẳng còn tâm tình nào để thưởng ngoạn cả, vì vậy mà ngoài những binh sĩ phải canh gác ra, đại đa số chúng nhân đều đã sớm trở về lều nghỉ ngơi.
Hải mao từ đuôi đến mũi có chiều dài đến hơn trăm thước, nên người ta cũng dễ dàng không thấy được những sự vật ở tại các góc chết. Tuy nhiên, vào lúc này lại có một bóng trắng đang đứng sừng sững tại một nơi khuất ánh sáng, trong cơn mưa gió, bóng trắng ấy lại càng mờ nhạt, như có như không.
Tấm bạch y của Tân Địch Á tung bay trong gió, trông giống như một tiên nữ hạ phàm vậy. Những hạt mưa trút xuống người nàng lạ là chúng chỉ chảy dọc theo bên ngoài lớp y phục hoặc bắn tung tóe ra nhiều nơi khác nhau, giống như là có một chiếc dù vô hình bảo hộ xung quanh nàng khiến cho nước mưa bị ngăn cản ở bên ngoài vậy.
Chỉ có trong lúc đêm hôm khuya khoắt thế này thì nàng mới không bị người khác quấy rầy, có thể được tự do trong chốc lát như một chú chim nhỏ vậy. Khuôn mặt mỹ lệ có thể mang đến sự kiêu ngạo và hạnh phúc cho những nữ nhân khác, nhưng đối với Tân Địch Á thì lại không phải. Áo Lý gia tộc nổi tiếng khắp Tát La, thậm chí là cả đại lục, với những chủ trương hôn nhân chính trị. Với một nhân tài ưu tú như Tân Địch Á thì rất có thể sẽ là con cờ rất quan trọng của gia tộc, là phương tiện để móc nối quan hệ với những đại tộc hùng mạnh khác. Đối với những nữ nhân khác mà nói, nếu có thể được gả cho thanh niên tuấn kiệt của các đại tộc thì các nàng hẳn là sẽ rất thỏa mãn, thế nhưng Tân Địch Á lại không có cảm nghĩ như thế. Mẫu thân nàng là người của Tinh Linh tộc, chính là vật hy sinh của một cuộc hôn nhân chính trị. Bà và phụ thân nàng vốn không hề có tình cảm gì nhưng lại không thể không gả vào Áo Lý gia tộc, vì thế mà khi Tân Địch Á còn ấu thơ, bà đã qua đời vì quá sầu muộn
Tân Địch Á bị ảnh hưởng bởi mẫu thân, nên từ nhỏ đã lo sợ và chán ghét những cuộc hôn nhân chính trị thật sâu đậm. Thế nhưng nàng lại quá may mắn, không, nói đúng ra là nàng đã bất hạnh vì được thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của mẫu thân, và cũng do đó mà vận rủi cũng theo nàng. Nàng biết rõ đến một ngày nào đó, bản thân mình cũng sẽ giống như mẫu thân vậy, bị gia tộc gả cho một nam nhân mà mình không yêu thích. Nếp sống chỉ bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng ấy quả thật rất đau khổ, nói không chừng sau này sẽ vì phiền muộn quá mà chết đi cũng không chừng. Do đó, Tân Địch Á từ chỗ sợ hãi hôn nhân chính trị đã tiến thêm một bước, phát triển đến mức cực kỳ ác cảm với hôn nhân, thậm chí là với bất kỳ một nam tử nào, hệt như một con ốc sên, dè dặt co mình lại để tự vệ vậy. Lạnh lùng chính là một thủ đoạn để nàng tự bảo vệ mình mà thôi.
Thế nhưng Tân Địch Á cũng hiểu rất rõ mình không thể nào tránh khỏi vận mệnh nghiệt ngã được. Trong tiếng rít gào của cuồng phong bạo vũ, người ta không thể nào nhìn thấy bất cứ vật gì trong một phạm vi chừng ba mươi thước. Màn đêm đen kịt, khiến người ta phải sợ hãi, tựa như một con mãnh thú đang há chiếc miệng thật lớn chỉ chờ con mồi rơi vào mà thôi.
Tức cảnh sinh tình, Tân Địch Á nghĩ đến tiền đồ của mình cũng đen tối như đại dương trong đêm giông tố này vậy, xem ra nó vĩnh viễn không thể thấy được ánh dương quang của ngày mới rồi. Nàng thở dài một hơi, đang định quay về doanh địa thì bỗng nhiên vào lúc này lại nghe thấy có tiếng khóc thê thảm của trẻ con từ xa xa ngoài khơi truyền đến.
Tân Địch Á kinh hãi ngưng thần lắng nghe, quả thật có tiếng trẻ con khóc pha lẫn trong tiếng mưa gió gào thét, như có như không.
Không lẽ có trẻ con nhà ai đêm khuya chạy loạn, rồi sau đó bị rơi vào biển hay sao? Nhất định là hắn không có năng lực để tự vệ nên đã bị đại dương nuốt trọn, nói không chừng cũng đã trở thành du hồn dưới hàm răng sắc nhọn của hải thú rồi cũng nên.
Không biết có phải là tiếng mưa gió quá lớn, còn binh sĩ thủ vệ thì đứng quá xa nên không nghe được tiếng khóc đó, nhưng dù sao đi nữa, vì thời gian cấp bách nên Tân Địch Á nhận định rõ phương hướng có tiếng khóc, rồi không chút do dự mà rời khỏi vị trí an toàn trên lưng Hải mao và phóng mình tiến sâu vào màn đêm trên đại dương. Lúc này dưới chân nàng hiện lên một đóa hoa sen, vững vàng nâng đỡ toàn bộ thân thể của Tân Địch Á lên cao, rồi theo gió mà vượt sóng tiến thẳng về hướng phát ra tiếng khóc.
Tiếng khóc vẫn đang tiếp tục vang lên, Tân Địch Á biết được tiểu hài tử đó còn chưa bị sao nên thở phào nhẹ nhỏm. Càng đi, Tân Địch Á càng nghe rõ được tiếng khóc kia hơn, do đó mà nàng biết rằng mình còn cách tiểu hài tử đó không xa nữa. Nàng hít sâu một hơi, từ trên người liền toát ra một quầng ánh sáng trông tựa như rất nhiều cánh hoa vậy, còn dưới chân thì nàng tăng thêm kình khí vào hoa sen để nó lướt đi nhanh hơn. Hành động này của nàng là tự làm tổn hại đến cơ linh, sau này chắc chắn phải cần có thời gian để tu dưỡng thì mới có thể khôi phục lại kỹ năng như ban đầu. Đằng sau thái độ lạnh lùng và bất cận nhân tình của Tân Địch Á là cả một trái tim nóng bỏng đầy thiện lương, chỉ là không ai biết mà thôi.
Khi Tân Địch Á chạy đến nơi phát ra thanh âm thì nàng không nhìn thấy tiểu hài đồng khả ái đâu, mà thay vào đó là một con quái vật cao năm thước, dài bảy thước, toàn thân nổi lên rất nhiều bướu thịt trông thật ghê tởm. Thanh âm như tiếng khóc của hài đồng kia dĩ nhiên là do con quái vật kinh tởm này phát ra.
Tân Địch Á hít một hơi lãnh khí, sau đó mới nhớ lại trong thư sách của gia tộc có nói đến một loại quỷ thú được gọi là Oa Đề. Nó là một loại hung thú Âm hệ có năng lực mê hoặc kẻ khác, rất hiếm thấy. Loài thú này thường phát ra thanh âm giống như tiếng kêu khóc của trẻ con, nhưng lại rất cổ quái, vì thanh âm của nó lại có thể tuyển lựa "thính giả", đầu tiên phải là người có tâm rất thiện lương, giống như Tân Địch Á vậy, thì mới có thể nghe được, thứ hai là thực lực của người đó phải đạt tới một trình độ nhất định, nhưng phải thấp hơn yêu lực của nó tới bậc, nếu không thì cũng không thể nghe được.
Oa Đề thường dùng thủ đoạn vô sỉ để mê hoặc những người thiện lương, sau đó mới nuốt luôn nạn nhân để đề thăng yêu lực của nó. Linh lực của nạn nhân càng cao cường thì mức độ đề thăng của nó càng được nhanh hơn. Thông qua tính chất đặc dị của thanh âm mê hoặc, cùng với năng lực săn mồi cực mạnh của nó, Oa Đề tiến hóa cực kỳ thần tốc. Không biết đã có bao nhiêu cường giả đã chết oan trong miệng của con quái vật giảo hoạt và quỷ dị này rồi.
Nếu như gặp phải Oa Đề mà lúc đó chỉ có một thân một mình, hiển nhiên người ta sẽ lựa chọn phương pháp duy nhất là bỏ chạy. Bởi vì người có thể nghe được tiếng kêu của nó thì linh lực nhất định phải thấp hơn nó ít nhất là hai bậc trở đi, nên phần thắng rất thấp. Tân Địch Á cũng không phải là hạng ngốc, do đó mà nàng lập tức quay đầu, cưỡi sen chạy trở về.
Thế nhưng Oa Đề làm sao lại để cho con mồi sắp tới miệng mà vuột đi mất được. Nó dừng tiếng kêu lại, há miệng thật lớn và phun ra một cổ hắc khí có sức hút, lao thẳng về phía Tân Địch Á đang định tháo chạy kia.
Cổ hắc khí kia không có chút sức tấn công nào, nhưng Tân Địch Á lại cảm thấy thân thể của mình như bị vật gì đó hút lấy, khiến cho toàn thân nàng phải đứng yên một chỗ, muốn chạy về phía trước mà cũng không được, rồi tiếp theo thì cả thân nàng như bị kéo giật về phía sau, hướng thẳng vào chiếc mõm đang há rộng của Oa Đề. Nếu như bất hạnh mà bị nó nuốt vào, vậy thì sinh mạng của một con người sẽ coi như là cáo chung rồi.
Sinh mạng của mỗi một người chỉ có một lần, nên nó trân quý đến cỡ nào thì không cần nói cũng biết. Dù Tân Địch Á có bi quan với số phận mịt mờ của mình, nhưng nàng vẫn quý tiếc sinh mạng của mình, giờ đây chỉ biết trơ mắt nhìn bản thân mình đang dần dần tiếp cận chiếc mõm lớn của Oa Đề mà không thể làm gì khác hơn được.
Đây là lúc sinh tử tồn vong, nên Tân Địch Á cố hết sức vận khởi đấu khí lên đến cực hạn, lập tức có kình khí hình những cánh hoa hiện lên ở quanh thân thể nàng, luồng linh lực đó có đủ bảy loại hình thái kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, điện; cho dù là thiên tài thiếu nữ ma pháp sư của Lam Nguyệt cũng chỉ có thể sử dụng bốn loại đấu khí khác hệ mà thôi, quả thật là đáng nể sợ. Nhưng đó cũng không phải là nguyên tố đấu khí chân chính của Tân Địch Á, mà đó chỉ là do nàng dùng kỹ năng "huyết kế" mà phỏng theo các loại nguyên tố đó mà thôi, nàng chỉ có thể phát động bảy loại ma pháp trong một thời gian cực ngắn, chứ không thể sử dụng nhiều lần, và lẽ tất nhiên là uy lực của nó so với bảy loại nguyên tố thực sự thì còn yếu hơn nhiều lắm.
Bảy cánh hoa nhanh chóng tập hợp lại, sau đó liền trở thành một đóa Uất kim hương bảy màu trông rất đẹp mắt, rồi nhắm thẳng vào Oa Đề mà bắn tới.
Oa Đề không tránh không né, chỉ há miệng thật rộng rồi nuốt luôn đóa Uất kim hương đó vào bụng, nó chẳng những vẫn được bình yên vô sự, mà còn liếm mép tỏ ra dáng vẻ còn thèm thuồng. Ngoài sức hấp thu và cơ thể có khả năng ăn tươi nuốt sống cường giả ra, Oa Đề còn có thể nuốt tươi các loại linh lực kỹ năng nữa, chỉ là việc nuốt linh lực đó lại không thể giúp nó tăng cường lực lượng mà thôi. Tuy vậy, khi phô trương ra phương thức phòng ngự cực mạnh đó thì sẽ làm cho con mồi của nó càng bị khủng bố hơn thêm.
Tân Địch Á thấy vậy thì ngây cả người. Dưới một kích toàn lực của nàng mà Oa Đề không bị tổn hại một sợi lông nào cả. Trong các loại hung thú thuộc hàng dị chủng, quỷ thú quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trong lúc tuyệt vọng, Tân Địch Á chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình đang bị hút dần về phía chiếc mõm đang há rộng của Oa Đề. Nàng thậm chí còn nhận thấy rằng ngay cả cơn mưa bão mạnh như thế mà cũng không thể xua tan đi được mùi vị tanh tưởi nồng nặc được toát ra từ trên thân con quỷ thú, nó tanh đến nỗi khiến cho nàng gần như là muốn nôn hết ruột gan phèo phổi của mình ra ngoài luôn vậy.
Chính vào lúc này, đột nhiên có một trái hắc cầu nhỏ, so với đêm tối còn có vẻ đen hơn, không biết từ đâu lại vô thanh vô thức xé tan mưa gió mà bay thẳng vào chiếc miệng đang há rộng của Oa Đề.
Tính tình của Tây Đức Ni cũng khá tốt, so với một thầy giáo dạy học cho trẻ em còn kiên nhẫn hơn rất nhiều. Gã luôn nhiệt tình đối đãi với Mộ Dung Thiên chứ không hề tỏ ra khó chịu với sự quấy rầy của hắn. Đối với tâm tư của Mộ Dung Thiên, gã đã nhiều lần ám chỉ sẽ khó lòng thành công, nhưng chỉ tiếc là tên sắc lang kia đã bị tẩu hỏa nhập ma quá nặng, chính hắn cũng không thể tự khống chế được mình. Tuy nhiên, hắn cũng biết nếu cứ đến làm phiền Tây Đức Ni mỗi ngày thì không mấy ổn, vì vậy mà phải dùng đủ mọi cách để kết nối quan hệ với gã. Đầu tiên tất nhiên là phải nghĩ tới món mồi ngon mà hắn vẫn thường dùng để câu dẫn kẻ khác, chính là "Kim thương bất đảo", nhưng lần nào cũng dùng tuyệt chiêu này thì không phải lúc nào cũng có hiệu quả. Nếu Tây Đức Ni không có nhiều hứng thú với chuyện nam nữ thì kể như là công cốc rồi. Nhưng khả năng đó rất lớn, bởi vì hắn thường thấy Tây Đức Ni ngày ngào cũng quanh quẩn bên cạnh hoa hoa thảo thảo, chỉ tiếc là về phương diện này thì Mộ Dung Thiên không hiểu rành lắm, nên vẫn chưa tìm ra được chủ đề nào mà cả hai cùng có hứng thú và quan tâm cả.
Cũng may trời không phụ người có lòng, sau nhiều lần tìm kiếm không sờn lòng, rốt cuộc thì Mộ Dung Thiên cũng tìm ra được một việc mà Tây Đức Ni rất có hứng thú, đó là thi ca. Tam công tử tự cho mình là người phong nhã, nên gã thích nhất là khoản đó. Những lúc Mộ Dung Thiên "đạo thơ", đọc ra mấy câu nói bất hũ của những danh nhân thời cổ đại của Địa cầu, gã đều giật mình kinh hỷ. Đối với những câu thơ tuyệt cú kia thì gã lúc nào cũng tỏ ra vui sướng và bội phục sát đất, lập tức xem "tác giả" Mộ Dung Thiên là tri kỷ ngay, không những vậy, gã lại còn chủ động mời hắn hằng ngày đến chơi để cùng nhau tham khảo. Vì vậy mà tên sắc lang ấy liền đẩy thuyền theo nước, không cần phải làm mặt dày mượn cớ này nọ để đến quấy rầy gã nữa. Hắn cứ quang minh chính đại mà ra vào doanh địa của Áo Lý gia tộc, nhưng điều khiến hắn thất vọng nhất chình là từ sau ngày đầu gặp gỡ, hắn không còn thấy Tây Địch Á xuất hiện lần nào nữa.
Hải mao mang theo Mộ Dung Thiên cùng với tâm trạng thấp thỏm của hắn tiến vào ngày thứ ba của cuộc lữ trình. Nếu không có gì trở ngại thì ngày mai sẽ đến được Vong Hồn đảo. Càng tiến đến gần Á Đặc Lan Đế Tư thì khí trời càng thêm ác liệt, một đêm ở đây đặc biệt lợi hại. Mưa to gió lớn liên tiếp đổ xuống dồn dập, khiến cho biển động không ngừng, thậm chí ngay cả những con Hải mao cũng bị lắc lư theo sóng biển, cũng may trên những chiếc mai của chúng đã có gắn sẵn những tòa kết giới có hấp lực, nhờ vậy mà chén bát ly tách và đồ đạc trên lưng chúng không bị rơi vỡ hoặc bay đi mất.
Với loại khí hậu này thật khiến người ta chẳng còn tâm tình nào để thưởng ngoạn cả, vì vậy mà ngoài những binh sĩ phải canh gác ra, đại đa số chúng nhân đều đã sớm trở về lều nghỉ ngơi.
Hải mao từ đuôi đến mũi có chiều dài đến hơn trăm thước, nên người ta cũng dễ dàng không thấy được những sự vật ở tại các góc chết. Tuy nhiên, vào lúc này lại có một bóng trắng đang đứng sừng sững tại một nơi khuất ánh sáng, trong cơn mưa gió, bóng trắng ấy lại càng mờ nhạt, như có như không.
Tấm bạch y của Tân Địch Á tung bay trong gió, trông giống như một tiên nữ hạ phàm vậy. Những hạt mưa trút xuống người nàng lạ là chúng chỉ chảy dọc theo bên ngoài lớp y phục hoặc bắn tung tóe ra nhiều nơi khác nhau, giống như là có một chiếc dù vô hình bảo hộ xung quanh nàng khiến cho nước mưa bị ngăn cản ở bên ngoài vậy.
Chỉ có trong lúc đêm hôm khuya khoắt thế này thì nàng mới không bị người khác quấy rầy, có thể được tự do trong chốc lát như một chú chim nhỏ vậy. Khuôn mặt mỹ lệ có thể mang đến sự kiêu ngạo và hạnh phúc cho những nữ nhân khác, nhưng đối với Tân Địch Á thì lại không phải. Áo Lý gia tộc nổi tiếng khắp Tát La, thậm chí là cả đại lục, với những chủ trương hôn nhân chính trị. Với một nhân tài ưu tú như Tân Địch Á thì rất có thể sẽ là con cờ rất quan trọng của gia tộc, là phương tiện để móc nối quan hệ với những đại tộc hùng mạnh khác. Đối với những nữ nhân khác mà nói, nếu có thể được gả cho thanh niên tuấn kiệt của các đại tộc thì các nàng hẳn là sẽ rất thỏa mãn, thế nhưng Tân Địch Á lại không có cảm nghĩ như thế. Mẫu thân nàng là người của Tinh Linh tộc, chính là vật hy sinh của một cuộc hôn nhân chính trị. Bà và phụ thân nàng vốn không hề có tình cảm gì nhưng lại không thể không gả vào Áo Lý gia tộc, vì thế mà khi Tân Địch Á còn ấu thơ, bà đã qua đời vì quá sầu muộn
Tân Địch Á bị ảnh hưởng bởi mẫu thân, nên từ nhỏ đã lo sợ và chán ghét những cuộc hôn nhân chính trị thật sâu đậm. Thế nhưng nàng lại quá may mắn, không, nói đúng ra là nàng đã bất hạnh vì được thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của mẫu thân, và cũng do đó mà vận rủi cũng theo nàng. Nàng biết rõ đến một ngày nào đó, bản thân mình cũng sẽ giống như mẫu thân vậy, bị gia tộc gả cho một nam nhân mà mình không yêu thích. Nếp sống chỉ bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng ấy quả thật rất đau khổ, nói không chừng sau này sẽ vì phiền muộn quá mà chết đi cũng không chừng. Do đó, Tân Địch Á từ chỗ sợ hãi hôn nhân chính trị đã tiến thêm một bước, phát triển đến mức cực kỳ ác cảm với hôn nhân, thậm chí là với bất kỳ một nam tử nào, hệt như một con ốc sên, dè dặt co mình lại để tự vệ vậy. Lạnh lùng chính là một thủ đoạn để nàng tự bảo vệ mình mà thôi.
Thế nhưng Tân Địch Á cũng hiểu rất rõ mình không thể nào tránh khỏi vận mệnh nghiệt ngã được. Trong tiếng rít gào của cuồng phong bạo vũ, người ta không thể nào nhìn thấy bất cứ vật gì trong một phạm vi chừng ba mươi thước. Màn đêm đen kịt, khiến người ta phải sợ hãi, tựa như một con mãnh thú đang há chiếc miệng thật lớn chỉ chờ con mồi rơi vào mà thôi.
Tức cảnh sinh tình, Tân Địch Á nghĩ đến tiền đồ của mình cũng đen tối như đại dương trong đêm giông tố này vậy, xem ra nó vĩnh viễn không thể thấy được ánh dương quang của ngày mới rồi. Nàng thở dài một hơi, đang định quay về doanh địa thì bỗng nhiên vào lúc này lại nghe thấy có tiếng khóc thê thảm của trẻ con từ xa xa ngoài khơi truyền đến.
Tân Địch Á kinh hãi ngưng thần lắng nghe, quả thật có tiếng trẻ con khóc pha lẫn trong tiếng mưa gió gào thét, như có như không.
Không lẽ có trẻ con nhà ai đêm khuya chạy loạn, rồi sau đó bị rơi vào biển hay sao? Nhất định là hắn không có năng lực để tự vệ nên đã bị đại dương nuốt trọn, nói không chừng cũng đã trở thành du hồn dưới hàm răng sắc nhọn của hải thú rồi cũng nên.
Không biết có phải là tiếng mưa gió quá lớn, còn binh sĩ thủ vệ thì đứng quá xa nên không nghe được tiếng khóc đó, nhưng dù sao đi nữa, vì thời gian cấp bách nên Tân Địch Á nhận định rõ phương hướng có tiếng khóc, rồi không chút do dự mà rời khỏi vị trí an toàn trên lưng Hải mao và phóng mình tiến sâu vào màn đêm trên đại dương. Lúc này dưới chân nàng hiện lên một đóa hoa sen, vững vàng nâng đỡ toàn bộ thân thể của Tân Địch Á lên cao, rồi theo gió mà vượt sóng tiến thẳng về hướng phát ra tiếng khóc.
Tiếng khóc vẫn đang tiếp tục vang lên, Tân Địch Á biết được tiểu hài tử đó còn chưa bị sao nên thở phào nhẹ nhỏm. Càng đi, Tân Địch Á càng nghe rõ được tiếng khóc kia hơn, do đó mà nàng biết rằng mình còn cách tiểu hài tử đó không xa nữa. Nàng hít sâu một hơi, từ trên người liền toát ra một quầng ánh sáng trông tựa như rất nhiều cánh hoa vậy, còn dưới chân thì nàng tăng thêm kình khí vào hoa sen để nó lướt đi nhanh hơn. Hành động này của nàng là tự làm tổn hại đến cơ linh, sau này chắc chắn phải cần có thời gian để tu dưỡng thì mới có thể khôi phục lại kỹ năng như ban đầu. Đằng sau thái độ lạnh lùng và bất cận nhân tình của Tân Địch Á là cả một trái tim nóng bỏng đầy thiện lương, chỉ là không ai biết mà thôi.
Khi Tân Địch Á chạy đến nơi phát ra thanh âm thì nàng không nhìn thấy tiểu hài đồng khả ái đâu, mà thay vào đó là một con quái vật cao năm thước, dài bảy thước, toàn thân nổi lên rất nhiều bướu thịt trông thật ghê tởm. Thanh âm như tiếng khóc của hài đồng kia dĩ nhiên là do con quái vật kinh tởm này phát ra.
Tân Địch Á hít một hơi lãnh khí, sau đó mới nhớ lại trong thư sách của gia tộc có nói đến một loại quỷ thú được gọi là Oa Đề. Nó là một loại hung thú Âm hệ có năng lực mê hoặc kẻ khác, rất hiếm thấy. Loài thú này thường phát ra thanh âm giống như tiếng kêu khóc của trẻ con, nhưng lại rất cổ quái, vì thanh âm của nó lại có thể tuyển lựa "thính giả", đầu tiên phải là người có tâm rất thiện lương, giống như Tân Địch Á vậy, thì mới có thể nghe được, thứ hai là thực lực của người đó phải đạt tới một trình độ nhất định, nhưng phải thấp hơn yêu lực của nó tới bậc, nếu không thì cũng không thể nghe được.
Oa Đề thường dùng thủ đoạn vô sỉ để mê hoặc những người thiện lương, sau đó mới nuốt luôn nạn nhân để đề thăng yêu lực của nó. Linh lực của nạn nhân càng cao cường thì mức độ đề thăng của nó càng được nhanh hơn. Thông qua tính chất đặc dị của thanh âm mê hoặc, cùng với năng lực săn mồi cực mạnh của nó, Oa Đề tiến hóa cực kỳ thần tốc. Không biết đã có bao nhiêu cường giả đã chết oan trong miệng của con quái vật giảo hoạt và quỷ dị này rồi.
Nếu như gặp phải Oa Đề mà lúc đó chỉ có một thân một mình, hiển nhiên người ta sẽ lựa chọn phương pháp duy nhất là bỏ chạy. Bởi vì người có thể nghe được tiếng kêu của nó thì linh lực nhất định phải thấp hơn nó ít nhất là hai bậc trở đi, nên phần thắng rất thấp. Tân Địch Á cũng không phải là hạng ngốc, do đó mà nàng lập tức quay đầu, cưỡi sen chạy trở về.
Thế nhưng Oa Đề làm sao lại để cho con mồi sắp tới miệng mà vuột đi mất được. Nó dừng tiếng kêu lại, há miệng thật lớn và phun ra một cổ hắc khí có sức hút, lao thẳng về phía Tân Địch Á đang định tháo chạy kia.
Cổ hắc khí kia không có chút sức tấn công nào, nhưng Tân Địch Á lại cảm thấy thân thể của mình như bị vật gì đó hút lấy, khiến cho toàn thân nàng phải đứng yên một chỗ, muốn chạy về phía trước mà cũng không được, rồi tiếp theo thì cả thân nàng như bị kéo giật về phía sau, hướng thẳng vào chiếc mõm đang há rộng của Oa Đề. Nếu như bất hạnh mà bị nó nuốt vào, vậy thì sinh mạng của một con người sẽ coi như là cáo chung rồi.
Sinh mạng của mỗi một người chỉ có một lần, nên nó trân quý đến cỡ nào thì không cần nói cũng biết. Dù Tân Địch Á có bi quan với số phận mịt mờ của mình, nhưng nàng vẫn quý tiếc sinh mạng của mình, giờ đây chỉ biết trơ mắt nhìn bản thân mình đang dần dần tiếp cận chiếc mõm lớn của Oa Đề mà không thể làm gì khác hơn được.
Đây là lúc sinh tử tồn vong, nên Tân Địch Á cố hết sức vận khởi đấu khí lên đến cực hạn, lập tức có kình khí hình những cánh hoa hiện lên ở quanh thân thể nàng, luồng linh lực đó có đủ bảy loại hình thái kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, điện; cho dù là thiên tài thiếu nữ ma pháp sư của Lam Nguyệt cũng chỉ có thể sử dụng bốn loại đấu khí khác hệ mà thôi, quả thật là đáng nể sợ. Nhưng đó cũng không phải là nguyên tố đấu khí chân chính của Tân Địch Á, mà đó chỉ là do nàng dùng kỹ năng "huyết kế" mà phỏng theo các loại nguyên tố đó mà thôi, nàng chỉ có thể phát động bảy loại ma pháp trong một thời gian cực ngắn, chứ không thể sử dụng nhiều lần, và lẽ tất nhiên là uy lực của nó so với bảy loại nguyên tố thực sự thì còn yếu hơn nhiều lắm.
Bảy cánh hoa nhanh chóng tập hợp lại, sau đó liền trở thành một đóa Uất kim hương bảy màu trông rất đẹp mắt, rồi nhắm thẳng vào Oa Đề mà bắn tới.
Oa Đề không tránh không né, chỉ há miệng thật rộng rồi nuốt luôn đóa Uất kim hương đó vào bụng, nó chẳng những vẫn được bình yên vô sự, mà còn liếm mép tỏ ra dáng vẻ còn thèm thuồng. Ngoài sức hấp thu và cơ thể có khả năng ăn tươi nuốt sống cường giả ra, Oa Đề còn có thể nuốt tươi các loại linh lực kỹ năng nữa, chỉ là việc nuốt linh lực đó lại không thể giúp nó tăng cường lực lượng mà thôi. Tuy vậy, khi phô trương ra phương thức phòng ngự cực mạnh đó thì sẽ làm cho con mồi của nó càng bị khủng bố hơn thêm.
Tân Địch Á thấy vậy thì ngây cả người. Dưới một kích toàn lực của nàng mà Oa Đề không bị tổn hại một sợi lông nào cả. Trong các loại hung thú thuộc hàng dị chủng, quỷ thú quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trong lúc tuyệt vọng, Tân Địch Á chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình đang bị hút dần về phía chiếc mõm đang há rộng của Oa Đề. Nàng thậm chí còn nhận thấy rằng ngay cả cơn mưa bão mạnh như thế mà cũng không thể xua tan đi được mùi vị tanh tưởi nồng nặc được toát ra từ trên thân con quỷ thú, nó tanh đến nỗi khiến cho nàng gần như là muốn nôn hết ruột gan phèo phổi của mình ra ngoài luôn vậy.
Chính vào lúc này, đột nhiên có một trái hắc cầu nhỏ, so với đêm tối còn có vẻ đen hơn, không biết từ đâu lại vô thanh vô thức xé tan mưa gió mà bay thẳng vào chiếc miệng đang há rộng của Oa Đề.
/431
|