Bóng xanh kia tới gần một chút, khiến mọi người bất ngờ phát hiện ra nàng là tam công chúa Mâu Cơ của long tộc. Sớm đã nghe nói khinh công Đạp lãng vô ngân của long tộc thiên hạ vô song, quả nhiên là danh bất hư truyền. Cường giả có thể di chuyển trên nước thì không ít nhưng lại khó có ai có thể u nhã như nàng, giống như bước đi lững thững trên mặt nước, không tốn chút sức lực. Đi đường dài trên biển thì phải dùng hải sư, chứ chỉ dựa vào khinh thân thuật mà có thể làm được điều này thì không phải nhiều người làm được.
Thấy long nữ giống như tiên tử đạp sóng ngự phong đi tới, gây nên náo động lớn, mọi người đều tấm tắc than thở, Mộ Dung Thiên âm thầm đắc ý, cảm thấy vô cùng tự hào. Nữ nhân như vậy lại có thể bị lão tử đoạt được, muốn nàng đi về đông nàng không dám đi về tây, chỉ nam nàng không dám đi về phía bắc. Chỉ dựa vào một túi phấn ngứa mà chinh phục được nữ cường nhân, đại tiểu thư điêu ngoa như thế này, đúng là một cảm giác vô cùng kỳ diệu mà.
Khi Mâu Cơ còn cách hải mao chỉ khoảng ba mươi thước, mặt nước phía trước mặt nàng đột nhiên vỡ tung. Một con Bạch tuộc ăn thịt người màu tím chui vọt ra, tứ chi mở lớn, giống như cuộn vải đánh tới Mâu Cơ, mơ hồ thấy có hàn quang lóe lên. Đây là phương thức săn mồi đặc biệt của loài động vật này. Chỉ cần bị nó bao lại thì bên trong có vô số răng nanh sẽ đâm ra, sau đó kéo rách thân thể con mồi thành rất nhiều mảnh nhỏ, vô cùng tàn nhẫn.
Mọi người cũng phát ra tiếng kinh hô. Loại động vật này cũng là một hải thú hung mãnh nhưng còn kém mãnh thú rất xa. Chẳng qua khi thân thể nó có màu tím thì ít nhất đã sống tới hơn một trăm năm mươi năm Thần Phong, cũng không thể khinh thường. Mâu Cơ lặn lội đường xa tới đây, linh lực đã gần dùng hết, ngay cả Lộ Thiến cũng phải che miệng sợ hãi cho nàng. Nhưng ánh mắt Mộ Dung Thiên lại tự nhiên, giống như không phải thấy vị hôn thê của mình đang ở trong cảnh nguy hiểm vậy.
Trên hải mao đồng thời bay ra hơn mười thân ảnh, đều là nam tử, đại bộ phận đều tầm mười hai tới mười sáu tuổi Thần Phong. Chiến sĩ, cung tiễn thủ, thích khách, từ trên khôi giáp của bọn họ, vũ khí và phương thức bay ra hơn năm mươi thước để cứu người, sự can đảm bình tĩnh này có thể nói lên họ đều là thiếu niên anh kiệt của Tát La. Con hải mao mà Mộ Dung Thiên đang đứng rất lớn, có nhiều cường giả, thực lực và tiếng tăm không tầm thường, cũng không có nhiều gia quyến, càng không nói tới thường dân.
Sau khi có mười mấy người phản ứng nhanh nhất, sau đó lại có không ít thanh niên bay ra, trong lòng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân mà quát lớn:
- Mâu Cơ tiểu thư, không cần hoảng hốt, ta lập tức tới ngay.
Bọn họ đều muốn có thêm thanh danh trước mặt mọi người, nếu may mắn một chút không chừng có có được tâm hồn mỹ nhân, lần lượt trước sau lao ra giống như mũi tên rời dây, giống như không phải là cứu người mà là cầm thú đoạt bạn đời vậy. Tính tình Mâu Cơ nóng nảy dù ai cũng biết nhưng nàng cũng nổi danh xinh đẹp, lại là nữ nhi được long vương thương yêu nhất, có thể làm con rể của long vương thì tiền đồ vô hạn. Huống hồ cảm giác chinh phục được thiên kim đại tiểu thư cũng rất mỹ diệu, bởi vậy cả đám cầm thú này mỗi người đều gấp không chịu nổi. Cơ hội này mà bỏ qua thì lần sau không còn nữa.
Nhanh nhất là một vị nam đạo tặc của tinh linh tộc. Chức nghiệp này vốn nổi danh bởi tốc độ, người này cũng có đại danh lừng lẫy, là một trong những đại anh kiệt của Tát La - Đạo tặc Á Lịch, có Phong ảnh thuật bí truyền của gia tộc, chỉ thấp hơn Đạp lãng vô ngân của long tộc một bậc mà thôi, được mọi người tôn kính mười phần.
Tinh linh vốn tuấn mỹ, Á Lịch lại cố ý biểu diễn dáng người tiêu sát, mái tóc vàng hoa lệ đón gió tung bay, cực kỳ có phong cách, lập tức khiến mọi người trên hải mao ủng hộ, còn kèm theo không ít tiếng thét chói tai của thiếu nữ. Đám cầm thú phía sau hắn thầm kêu đáng tiếc, không ngờ lại để thằng nhãi này hớt tay trên.
Trong lòng Á Lịch đắc ý vô cùng, rút ra một con dao lấp lánh, đâm về phía trước, miệng nói vô cùng phong độ:
- Mâu Cơ tiểu thư, không cần lo lắng.
Mâu Cơ vừa né được lần công kích đầu tiên, hừ một tiếng, bàn tay rung lên, trong tay đã có thêm một cây cốt tiên rất dài, vút mạnh một cái nói:
- Lắm chuyện vừa thôi!
Đang sung sướng tưởng tượng xem mỹ nữ có thể lấy thân báo đáp ân cứu mạng hay không, Á Lịch lại hoảng sợ phát hiện ra cây cốt tiên của Mâu Cơ đang đánh thẳng về phía mình. Con hải thú ăn thịt người kia cũng quay đầu đồng loạt công kích hắn. Vì vậy vị đạo tặc đáng thương này trong lúc không đề phòng chỉ có thể luống cuống tay chân né tránh công kích của một người một thú, xoay chuyển ra ngoài quỹ tích vừa lao tới, trông vô cùng hỗn loạn, thể bảo trì thân hình tiêu sái như vừa rồi, trông cực kỳ chật vật.
Đám cầm thú phía sau bị hành vi chẳng phân biệt bạn, thù của Mâu Cơ dọa phát khiếp, vội vàng di chuyển chậm lại, phân vân không biết có nên xông lên hay không.
Bọn họ rất nhanh liền không do dự nữa. Tử quang trong mắt Mâu Cơ chuyển thành màu lục, vốn linh lực có vẻ không đủ lúc này đột nhiên tăng vọt. Long nữ lơ lửng đứng trên mặt nước, làm gì có chút bối rối nào, tay giơ cốt tiên đánh vút một cái, khiến con thú kia rít thê lương một cái liền bị chia thành hai nửa, lập tức hóa thành yêu khí.
Á Lịch lúc này mới điều chỉnh được linh lực, lướt đi trên mặt nước. Hắn là cư dân hải quốc, giỏi thủy tính, tất nhiên là không nguy hiểm tới tính mạng. Chẳng qua lần này đúng là bị tát thẳng vào mặt, vốn anh tuấn tiêu sát lao ra cứu người nhưng dưới mấy ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm lại thất thểu trở về, quả thực là xấu hổ tới chết.
Đám cầm thú trong lòng mong muốn tán gái lúc này cũng cảm nhận được tính cách kỳ quái hỉ nộ vô thường của Mâu Cơ, âm thầm kêu may mắn vì vừa rồi không xông lên làm người đứng mũi chịu sào.
Mâu Cơ không để ý tới ánh mắt của mọi ngươi mà bay tới hải mao. Nhưng đúng lúc này lại có một con cá mập không biết sống chết vọt tới muốn khiêu chiến dâm uy của long nữ.
Mâu Cơ không thèm quan tâm, vung cốt tiên lên. Loại quái vật này dù có tới cả trăm con cũng không phải là đối thủ của nàng.
Đúng lúc này thì hai luồng lửa lam xinh đẹp bay ra, từ bên hai sườn chui vào trong mắt cá mập. Chỉ nghe thấy xèo một tiếng giống như băng hỏa va chạm, con cá mập thống khổ phất đuôi, đánh ra sóng trắng phau, sau đó dần dần chìm xuống nước, hai mòng mắt như sắp rời ra. Con cá mập này về sau vĩnh cửu không thể phục hồi lại như ban đầu nữa, sau này chỉ có thể như một con ruồi không đầu du lãng trong biển cho tới khi nó chết.
Thủ pháp của người hỗ trợ vô cùng xảo diệu, nhưng mọi người lại cảm thấy hắn ngu xuẩn vô cùng bởi hiển nhiên Mâu Cơ chính là loại người không thích hỗ trợ. Vừa rồi đã có một tấm gương, ngay một khắc sau lại có người dám động thổ trên đầu thái tuế, xem ra kẻ này đúng là ngại mình sống lâu.
Mâu Cơ chau mày, khuôn mặt xinh xắn như phủ sương giá, cây cốt tiến vung lên thẳng tắp. Nhưng ngay khi nàng tìm được người vừa ra tay, vẻ giá lạnh trên khuôn mặt ngọc liền tan biến, hóa hành một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, nhảy tới bên cạnh hắn:
- Đan Ni....
Thấy mọi người đang nhìn, nàng lại thêm hai chữ:
- Đan Ni tiên sinh.
Người hỗ trợ là phu quân tương lai của mình, vốn phải có trách nhiệm bảo vệ thê tử, tất nhiên là Mâu Cơ không giận nổi rồi.
Mộ Dung Thiên lập tức biến thành tiêu điểm của mọi người. Ai nấy thấy hắn sắc mặt bình thường, đen xì như than, cũng không có chỗ nào kỳ dị. Chỉ cần là nhân vật có chút danh khí thì hẳn là cũng phải nhìn thấy rồi mới đúng, nhưng long nữ đột nhiên có thái độ khác thì người này hẳn phải bất phàm. Mọi người lập tức quay ra đàm luận, phán đoán lai lịch của đối phương.
Những người ở gần khi nghe thấy Mâu Cơ gợi Mộ Dung Thiên là Đan Ni thì mới nhớ ra hình như kẻ này là thương nhân bán "Kim thương bất đảo"!
Phán đoán này rõ ràng có khả năng đúng nhất, vì vậy một truyền mười, mười truyền trăm, chốc lát khiến hầu như mọi người ở nơi này đều biết.
- Nghe nói Mâu Cơ cũng hắn lui tới thân mật, xem ra là thật rồi.
- Hắn còn bán cả cái thuốc chữa ngực lép nữa nhỉ? À, đúng rồi, là Mâu Cơ đó.
- Hừ...
- Nhìn Đan Ni này thì có lẽ vũ kỹ cũng không thấp hả, vừa rồi hỏa diễm dùng rất tốt, các ngươi có chút ý không? Đó là lam hỏa đó.
...
Người thông minh liền lập tức suy đoán ra nguyên nhân hai người gặp gỡ. Mọi người đều biết Mâu Cơ trước kia được gọi là Thái bình công chúa, mà Đan Ni còn là thương nhân bán loại dược phẩm chữa ngực lép, tất nhiên quan hệ mật thiết cũng là chuyện không có gì kỳ lạ.
Mọi người phán đoán cũng không sai, chẳng qua lại không biết một việc khác là Mâu Cơ và Mộ Dung Thiên cũng không đơn giản là người bán hàng và khách hàng như vậy.
Mâu Cơ vốn đang ở trên một hải mao tụ tập long tộc khác, chỉ là long nữ đã nếm qua vị ngọt ngào của tình yêu, một ngày không gặp giống như xa cách tận ba năm, không thể nhẫn nại được, len lén chuồn sang đây gặp gỡ Mộ Dung Thiên.
Không để ý mọi người mà khanh khanh ta ta thì cũng không ra gì, Mâu Cơ liền kéo Mộ Dung Thiên đi.
Một hồi về tới trong doanh trướng, Mâu Cơ liền nói luôn:
- Quỷ mặt đen, hai ngày này có nhớ ta không thế?
Mộ Dung Thiên suýt chẳng biết nói gì. Nữ nhân toàn là vậy, cuối cùng vẫn thích hỏi chủ đề nhàm chán này, hơn nữa không phải chỉ một hai lần mà lặp đi lặp lại mãi, chẳng hề thấy phiền. Nhưng hắn cũng tươi cười trả lời:
- Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ. Phu nhân của ta xinh đẹp như vậy, làm cho ta chỉ dám nhìn không dám ăn, đêm trằn trọc thức trắng.
Trên thực tế hắn mấy ngày này cùng Lộ Thiến sung sướng biết bao, hằng đêm hành nhạc. Nhưng sắc lang luôn am hiểu nói dối như hắn hiển nhiên se không ngốc tới mức độ nói ra.
Nữ nhân đang yêu thường mù quáng. Long nữ cũng không nằm ngoài chuyện đó, trong lòng vui mừng, ngoài miệng lại hỏi:
- Chắc là lừa ta phải không?
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, ta đúng là lừa nàng. Hắn cười hắc hắc nói:
- Làm sao bây giờ, sờ thử coi. Trái tim của ta đang vì nàng mà đập đây này.
Hắn đúng là vô sỉ, trái tim ai chẳng đập, trừ phi là người chết hoặc vong linh. Nhưng những lời này Mâu Cơ nghe thấy lại thành lãng mạn, giống như ăn mật ngọt vậy.
Liếc mắt đưa tình một lúc xong, Mộ Dung Thiên mới nói:
- Phu nhân, ngươi mau trở về đi, kẻo phụ thân người sẽ tức giận đó.
Mâu Cơ lắc đầu nói:
- Chuyện này không thể được. Ta phải giám sát chặt chẽ ngươi. Tiểu hồ ly tinh Tân Địch Á giảo hoạt kia ở trên hải mao này, không cẩn thận thì sắc quỷ nhà ngươi sẽ bị nàng câu dẫn mất.
Mộ Dung Thiên sững người. Tân Địch Á sao? Nữ tử được xưng là băng sương mỹ nữ của gia tộc Áo Lý sao? Mâu Cơ không nói thì còn tốt, nói xong liền khiến sắc tâm của sắc lang đập thình thịch.
Thấy long nữ giống như tiên tử đạp sóng ngự phong đi tới, gây nên náo động lớn, mọi người đều tấm tắc than thở, Mộ Dung Thiên âm thầm đắc ý, cảm thấy vô cùng tự hào. Nữ nhân như vậy lại có thể bị lão tử đoạt được, muốn nàng đi về đông nàng không dám đi về tây, chỉ nam nàng không dám đi về phía bắc. Chỉ dựa vào một túi phấn ngứa mà chinh phục được nữ cường nhân, đại tiểu thư điêu ngoa như thế này, đúng là một cảm giác vô cùng kỳ diệu mà.
Khi Mâu Cơ còn cách hải mao chỉ khoảng ba mươi thước, mặt nước phía trước mặt nàng đột nhiên vỡ tung. Một con Bạch tuộc ăn thịt người màu tím chui vọt ra, tứ chi mở lớn, giống như cuộn vải đánh tới Mâu Cơ, mơ hồ thấy có hàn quang lóe lên. Đây là phương thức săn mồi đặc biệt của loài động vật này. Chỉ cần bị nó bao lại thì bên trong có vô số răng nanh sẽ đâm ra, sau đó kéo rách thân thể con mồi thành rất nhiều mảnh nhỏ, vô cùng tàn nhẫn.
Mọi người cũng phát ra tiếng kinh hô. Loại động vật này cũng là một hải thú hung mãnh nhưng còn kém mãnh thú rất xa. Chẳng qua khi thân thể nó có màu tím thì ít nhất đã sống tới hơn một trăm năm mươi năm Thần Phong, cũng không thể khinh thường. Mâu Cơ lặn lội đường xa tới đây, linh lực đã gần dùng hết, ngay cả Lộ Thiến cũng phải che miệng sợ hãi cho nàng. Nhưng ánh mắt Mộ Dung Thiên lại tự nhiên, giống như không phải thấy vị hôn thê của mình đang ở trong cảnh nguy hiểm vậy.
Trên hải mao đồng thời bay ra hơn mười thân ảnh, đều là nam tử, đại bộ phận đều tầm mười hai tới mười sáu tuổi Thần Phong. Chiến sĩ, cung tiễn thủ, thích khách, từ trên khôi giáp của bọn họ, vũ khí và phương thức bay ra hơn năm mươi thước để cứu người, sự can đảm bình tĩnh này có thể nói lên họ đều là thiếu niên anh kiệt của Tát La. Con hải mao mà Mộ Dung Thiên đang đứng rất lớn, có nhiều cường giả, thực lực và tiếng tăm không tầm thường, cũng không có nhiều gia quyến, càng không nói tới thường dân.
Sau khi có mười mấy người phản ứng nhanh nhất, sau đó lại có không ít thanh niên bay ra, trong lòng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân mà quát lớn:
- Mâu Cơ tiểu thư, không cần hoảng hốt, ta lập tức tới ngay.
Bọn họ đều muốn có thêm thanh danh trước mặt mọi người, nếu may mắn một chút không chừng có có được tâm hồn mỹ nhân, lần lượt trước sau lao ra giống như mũi tên rời dây, giống như không phải là cứu người mà là cầm thú đoạt bạn đời vậy. Tính tình Mâu Cơ nóng nảy dù ai cũng biết nhưng nàng cũng nổi danh xinh đẹp, lại là nữ nhi được long vương thương yêu nhất, có thể làm con rể của long vương thì tiền đồ vô hạn. Huống hồ cảm giác chinh phục được thiên kim đại tiểu thư cũng rất mỹ diệu, bởi vậy cả đám cầm thú này mỗi người đều gấp không chịu nổi. Cơ hội này mà bỏ qua thì lần sau không còn nữa.
Nhanh nhất là một vị nam đạo tặc của tinh linh tộc. Chức nghiệp này vốn nổi danh bởi tốc độ, người này cũng có đại danh lừng lẫy, là một trong những đại anh kiệt của Tát La - Đạo tặc Á Lịch, có Phong ảnh thuật bí truyền của gia tộc, chỉ thấp hơn Đạp lãng vô ngân của long tộc một bậc mà thôi, được mọi người tôn kính mười phần.
Tinh linh vốn tuấn mỹ, Á Lịch lại cố ý biểu diễn dáng người tiêu sát, mái tóc vàng hoa lệ đón gió tung bay, cực kỳ có phong cách, lập tức khiến mọi người trên hải mao ủng hộ, còn kèm theo không ít tiếng thét chói tai của thiếu nữ. Đám cầm thú phía sau hắn thầm kêu đáng tiếc, không ngờ lại để thằng nhãi này hớt tay trên.
Trong lòng Á Lịch đắc ý vô cùng, rút ra một con dao lấp lánh, đâm về phía trước, miệng nói vô cùng phong độ:
- Mâu Cơ tiểu thư, không cần lo lắng.
Mâu Cơ vừa né được lần công kích đầu tiên, hừ một tiếng, bàn tay rung lên, trong tay đã có thêm một cây cốt tiên rất dài, vút mạnh một cái nói:
- Lắm chuyện vừa thôi!
Đang sung sướng tưởng tượng xem mỹ nữ có thể lấy thân báo đáp ân cứu mạng hay không, Á Lịch lại hoảng sợ phát hiện ra cây cốt tiên của Mâu Cơ đang đánh thẳng về phía mình. Con hải thú ăn thịt người kia cũng quay đầu đồng loạt công kích hắn. Vì vậy vị đạo tặc đáng thương này trong lúc không đề phòng chỉ có thể luống cuống tay chân né tránh công kích của một người một thú, xoay chuyển ra ngoài quỹ tích vừa lao tới, trông vô cùng hỗn loạn, thể bảo trì thân hình tiêu sái như vừa rồi, trông cực kỳ chật vật.
Đám cầm thú phía sau bị hành vi chẳng phân biệt bạn, thù của Mâu Cơ dọa phát khiếp, vội vàng di chuyển chậm lại, phân vân không biết có nên xông lên hay không.
Bọn họ rất nhanh liền không do dự nữa. Tử quang trong mắt Mâu Cơ chuyển thành màu lục, vốn linh lực có vẻ không đủ lúc này đột nhiên tăng vọt. Long nữ lơ lửng đứng trên mặt nước, làm gì có chút bối rối nào, tay giơ cốt tiên đánh vút một cái, khiến con thú kia rít thê lương một cái liền bị chia thành hai nửa, lập tức hóa thành yêu khí.
Á Lịch lúc này mới điều chỉnh được linh lực, lướt đi trên mặt nước. Hắn là cư dân hải quốc, giỏi thủy tính, tất nhiên là không nguy hiểm tới tính mạng. Chẳng qua lần này đúng là bị tát thẳng vào mặt, vốn anh tuấn tiêu sát lao ra cứu người nhưng dưới mấy ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm lại thất thểu trở về, quả thực là xấu hổ tới chết.
Đám cầm thú trong lòng mong muốn tán gái lúc này cũng cảm nhận được tính cách kỳ quái hỉ nộ vô thường của Mâu Cơ, âm thầm kêu may mắn vì vừa rồi không xông lên làm người đứng mũi chịu sào.
Mâu Cơ không để ý tới ánh mắt của mọi ngươi mà bay tới hải mao. Nhưng đúng lúc này lại có một con cá mập không biết sống chết vọt tới muốn khiêu chiến dâm uy của long nữ.
Mâu Cơ không thèm quan tâm, vung cốt tiên lên. Loại quái vật này dù có tới cả trăm con cũng không phải là đối thủ của nàng.
Đúng lúc này thì hai luồng lửa lam xinh đẹp bay ra, từ bên hai sườn chui vào trong mắt cá mập. Chỉ nghe thấy xèo một tiếng giống như băng hỏa va chạm, con cá mập thống khổ phất đuôi, đánh ra sóng trắng phau, sau đó dần dần chìm xuống nước, hai mòng mắt như sắp rời ra. Con cá mập này về sau vĩnh cửu không thể phục hồi lại như ban đầu nữa, sau này chỉ có thể như một con ruồi không đầu du lãng trong biển cho tới khi nó chết.
Thủ pháp của người hỗ trợ vô cùng xảo diệu, nhưng mọi người lại cảm thấy hắn ngu xuẩn vô cùng bởi hiển nhiên Mâu Cơ chính là loại người không thích hỗ trợ. Vừa rồi đã có một tấm gương, ngay một khắc sau lại có người dám động thổ trên đầu thái tuế, xem ra kẻ này đúng là ngại mình sống lâu.
Mâu Cơ chau mày, khuôn mặt xinh xắn như phủ sương giá, cây cốt tiến vung lên thẳng tắp. Nhưng ngay khi nàng tìm được người vừa ra tay, vẻ giá lạnh trên khuôn mặt ngọc liền tan biến, hóa hành một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, nhảy tới bên cạnh hắn:
- Đan Ni....
Thấy mọi người đang nhìn, nàng lại thêm hai chữ:
- Đan Ni tiên sinh.
Người hỗ trợ là phu quân tương lai của mình, vốn phải có trách nhiệm bảo vệ thê tử, tất nhiên là Mâu Cơ không giận nổi rồi.
Mộ Dung Thiên lập tức biến thành tiêu điểm của mọi người. Ai nấy thấy hắn sắc mặt bình thường, đen xì như than, cũng không có chỗ nào kỳ dị. Chỉ cần là nhân vật có chút danh khí thì hẳn là cũng phải nhìn thấy rồi mới đúng, nhưng long nữ đột nhiên có thái độ khác thì người này hẳn phải bất phàm. Mọi người lập tức quay ra đàm luận, phán đoán lai lịch của đối phương.
Những người ở gần khi nghe thấy Mâu Cơ gợi Mộ Dung Thiên là Đan Ni thì mới nhớ ra hình như kẻ này là thương nhân bán "Kim thương bất đảo"!
Phán đoán này rõ ràng có khả năng đúng nhất, vì vậy một truyền mười, mười truyền trăm, chốc lát khiến hầu như mọi người ở nơi này đều biết.
- Nghe nói Mâu Cơ cũng hắn lui tới thân mật, xem ra là thật rồi.
- Hắn còn bán cả cái thuốc chữa ngực lép nữa nhỉ? À, đúng rồi, là Mâu Cơ đó.
- Hừ...
- Nhìn Đan Ni này thì có lẽ vũ kỹ cũng không thấp hả, vừa rồi hỏa diễm dùng rất tốt, các ngươi có chút ý không? Đó là lam hỏa đó.
...
Người thông minh liền lập tức suy đoán ra nguyên nhân hai người gặp gỡ. Mọi người đều biết Mâu Cơ trước kia được gọi là Thái bình công chúa, mà Đan Ni còn là thương nhân bán loại dược phẩm chữa ngực lép, tất nhiên quan hệ mật thiết cũng là chuyện không có gì kỳ lạ.
Mọi người phán đoán cũng không sai, chẳng qua lại không biết một việc khác là Mâu Cơ và Mộ Dung Thiên cũng không đơn giản là người bán hàng và khách hàng như vậy.
Mâu Cơ vốn đang ở trên một hải mao tụ tập long tộc khác, chỉ là long nữ đã nếm qua vị ngọt ngào của tình yêu, một ngày không gặp giống như xa cách tận ba năm, không thể nhẫn nại được, len lén chuồn sang đây gặp gỡ Mộ Dung Thiên.
Không để ý mọi người mà khanh khanh ta ta thì cũng không ra gì, Mâu Cơ liền kéo Mộ Dung Thiên đi.
Một hồi về tới trong doanh trướng, Mâu Cơ liền nói luôn:
- Quỷ mặt đen, hai ngày này có nhớ ta không thế?
Mộ Dung Thiên suýt chẳng biết nói gì. Nữ nhân toàn là vậy, cuối cùng vẫn thích hỏi chủ đề nhàm chán này, hơn nữa không phải chỉ một hai lần mà lặp đi lặp lại mãi, chẳng hề thấy phiền. Nhưng hắn cũng tươi cười trả lời:
- Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ. Phu nhân của ta xinh đẹp như vậy, làm cho ta chỉ dám nhìn không dám ăn, đêm trằn trọc thức trắng.
Trên thực tế hắn mấy ngày này cùng Lộ Thiến sung sướng biết bao, hằng đêm hành nhạc. Nhưng sắc lang luôn am hiểu nói dối như hắn hiển nhiên se không ngốc tới mức độ nói ra.
Nữ nhân đang yêu thường mù quáng. Long nữ cũng không nằm ngoài chuyện đó, trong lòng vui mừng, ngoài miệng lại hỏi:
- Chắc là lừa ta phải không?
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, ta đúng là lừa nàng. Hắn cười hắc hắc nói:
- Làm sao bây giờ, sờ thử coi. Trái tim của ta đang vì nàng mà đập đây này.
Hắn đúng là vô sỉ, trái tim ai chẳng đập, trừ phi là người chết hoặc vong linh. Nhưng những lời này Mâu Cơ nghe thấy lại thành lãng mạn, giống như ăn mật ngọt vậy.
Liếc mắt đưa tình một lúc xong, Mộ Dung Thiên mới nói:
- Phu nhân, ngươi mau trở về đi, kẻo phụ thân người sẽ tức giận đó.
Mâu Cơ lắc đầu nói:
- Chuyện này không thể được. Ta phải giám sát chặt chẽ ngươi. Tiểu hồ ly tinh Tân Địch Á giảo hoạt kia ở trên hải mao này, không cẩn thận thì sắc quỷ nhà ngươi sẽ bị nàng câu dẫn mất.
Mộ Dung Thiên sững người. Tân Địch Á sao? Nữ tử được xưng là băng sương mỹ nữ của gia tộc Áo Lý sao? Mâu Cơ không nói thì còn tốt, nói xong liền khiến sắc tâm của sắc lang đập thình thịch.
/431
|