Dự định ban đầu của tôi là đến Mộc Châu nhưng vì vướng phải sự phản đối của bố nên tạm thời chỉ tới Ba Vì trước, sau đó sẽ nhờ chị Thảo Quyên sắp xếp cho lên Mộc Châu du ngoạn một chuyến.
Chị Quyên ở một căn nhà tranh mái ngói màu sứ đen theo thiết kế cổ xưa, hai gian nhỏ hai bên và một gian lớn ở chính giữa khang trang đẹp mắt, thanh tịnh vô cùng.
Hai đứa chúng tôi thích thú nhảy chân sáo nhìn ngó khắp nơi. Mẹ chị Thảo Quyên đón chúng tôi, mừng rỡ mời chúng tôi uống nước rồi nấu cơm cho chúng tôi ăn. Bữa cơm đạm bạc rộn rã tiếng cười. Lâu lắm rồi tôi mới có bữa cơm ngon đến vậy.
Buổi chiểu, chị Quyên đưa chúng tôi ra thăm nông trại ở vùng nông trường dưới chân núi Ba Vì. Máy móc và những người làm thuê hắng hái làm việc. Những bãi có bông lau phất phơ trắng cao tới ngực người mọc tươm thắng tắp lối đi khiến tôi thích thú mà không kiềm được đưa tay ra chạm.
Khôi cũng thích thú cầm cái máy ảnh nháy suốt, tôi ríu rít chạy phía đăng sau theo chân Khôi. Rồi cậu ấy đã chụp cho tôi nhiều kiểu đẹp.
Ánh nắng buông xuống, làm tim tôi ấm áp. Chúng tôi đã có nụ hôn ngọt như mật giữa thảo nguyên xanh rờn.
- Khôi là của San... mãi mãi nhé! - Tôi ngượng ngùng vòng tay qua cổ Khôi mở lời
Khôi liền choàng tay ngang eo tôi nhấc bổng lên gật đầu lia lịa rồi xoay mấy vòng
Không cần cậu phải nói những yêu thương ngọt ngào, cũng chẳng cần những nụ hôn cháy bỏng, chỉ cần cậu dám nắm chặt tay tôi, tôi nguyện bỏ cả thế giới để yêu cậu. Cứ thế, tiếng con tim tôi lại thập thình từng hồi. Một nụ hôn phớt trên môi tê dại. Tôi thỏ thẻ lời yêu cậu, cậu cười gật đầu rồi lại trao tôi một nụ hôn nữa. Nụ cười ấy, có hóa sao mai, tôi cũng không bao giờ quên.
Những buổi sáng dậy thật sớm, tôi và cậu mỗi người một nông cụ ra trang trại quốc đất trồng hoa, trồng rau, tiếng cười giòn cả một góc trời xanh lá.
Tầm trưa trưa, chúng tôi chở cỏ khô từ nhà kho ra nông trại cho bò ăn. Khôi rành rõi trên chiếc xe thồ máy lái, tôi ngồi ghế phụ bên cạnh, nhỉnh hơn cậu một chút, cái gió trưa không oi nồng như ở thủ đô, chỉ dìu dịu, làm mái tóc cậu tung bay, khiến tôi nhìn mãi không rời, rồi lại tủm tỉm cười khó hiểu.
Giây phút màu hồng này, quả thực ông trời quá ưu ái tôi rồi.
Những công việc nông trại tuy có vất vả đôi chút nhưng tôi lại cảm tháy rất nhẹ nhàng, rất thư thái. Tôi với Khôi dính nhau như hình với bóng, những bữa cơm đạm bạc được hai chúng tôi chuẩn bị hồi sớm tinh mơ được ăn vui vẻ vào buổi trưa lúc thì trên cánh đồng, lúc thì ở bờ hồ cá, lúc lại ngay bên đống rơm. Những khi đó, tôi dám nói rằng, mười tám năm cuộc đời, đây chính là thời gian hạnh phúc nhất.
- Khôi này... Khôi có thích ở đây không? Hay mai này chúng mình sẽ cùng nhau ở đây, rau cháo qua ngày. San không cần giàu sang phú quý, chỉ cần có Khôi bên cạnh, khổ cùng thế nào cũng là hạnh phúc nhất. Khôi nhé!
Không hiểu sao khi đó, tôi luôn vương vấn, mơ mộng một cuộc sống bình dị, vợ chồng quần áo màu nâu, chăm những con bò sữa béo, đàn con thơ xinh xắn nô đùa ríu rít xung quanh. Chỉ cần một cuộc sống bình yên, không cần rộn rã, không cần náo động, tôi đã dành mười mấy năm cuộc đời để sống một cách vô nghĩa và tôi không muốn quãng đời còn lại của tôi cũng vậy.
Khôi mỉm cười, nụ cười thân thuộc tỏa nắng ấy làm tôi say bao nhiêu lần, cảm giác rung động vẫn không khác lần đầu tiên. Tôi đã thực sự yêu cậu, yêu nhiều đến mức chính tôi cũng không thể so sánh với bất cứ tình yêu nào trên thế gian này.
Chiều chiều, gió lồng lộng ở chân núi Ba Vì, tôi và Khôi cùng nằm ngả người trên bãi cỏ xanh mượt, có máy bay lơ phơ trong gió. Chúng tôi đã nắm tay nhau rất chặt, tôi ngả đầu lên vai cậu hít ngụm khí trong lành đợi ánh hàng hôn đỏ gắt, xuống núi và tắt. Ánh đèn đêm lập lờ thắp lên, dân làng ở đây thân thiện lắm, và dường như họ cũng thích cái cảm giác yên bình, mọi thứ ánh sáng không ngập tràn như trên thành phố, hiu hắt vài bóng từ những quán ăn ven đường, còn lại là sự dịu ngọt cửa ánh trăng sao.
"San đói chưa?" - Khôi viết note lên điện thoại đưa tôi
Tôi gật đầu, chúng tôi lại cùng nhau đi xuống núi, quán xá ven đường không có nhiều, chỉ đơn giản là cá gian hàng tự mở ọp ẹp, đôi khi chỉ là một xe đẩy ngun ngút khói.
Chúng tôi dắt nhau vào quán mì lòng gà, cô chủ quán đon đả mời nước trà xanh, chúng tôi đợi, mọi người ăn trong quán hầu hết là các bác nông dân mới từ ruộng bên núi kia về, tạt ngang qua làm đĩa cơm, có vài ba đôi bạn trẻ tíu tít ăn bắp nướng, nói chuyện xôm lắm. Người trung tuổi một chút thì bàn nhau về việc cải tạo đất rồi trồng cây gì đấy tôi cũng không rõ nữa. Nhưng tôi để ý nhất là một bà lão mặc áo đen rắc kim tuyến, đầu chít khăn mỏ quạ, miệng bỏm bẻm nhai trầu, tay đang say sưa bện một đôi dây màu đỏ.
Chúng tôi vừa ăn vừa nghe bản tin trên cái dài radio cũ, cũng chỉ là những tin thời sự, những câu nói chuyện vô tư của khách ăn. Không khí ấm cúng này, thực sự rất khó để kiếm tìm trên bất kì cửa hàng nào của thành phố. Không hào nhoáng, không hiện đại, nhưng cảm giác như chính nhà của mình vậy.
Khi thanh toán, tôi đi qua cửa, vừa trùng hợp đi qua trước bàn của mà cụ mặc áo đen. Bỗng dưng bà nắm tay tôi lại khiến tôi giật thót mình, phần cũng kinh ngạc khi bị một người lạ kéo lại. Tôi ngơ ngác kéo tay ra thì bà cụ liền nói một câu khiến sự tò mò của tôi bị kích thích
- Ta nghĩ hai đứa cần sợi dây đỏ này!
Bà cụ nói rồi đưa ra trước mặt tôi hai vòng dây tết xoắn vào nhau màu đỏ rượu. Tôi bất chợt thấy tim mình rúng động, sự nơm nớp lo lắng, không hiểu tại sao người ấy lại nói vậy. Ngực tôi nhói nhói, vội kéo Khôi ngồi xuống ghế bên cạnh
- Sao bà lại nói thế ạ? Chúng cháu...
- Cô gái à, ta thấy trong mắt con, tình yêu rất lớn nhưng thiên thời duyên phận là một thứ nghiệt ngã hơn con tưởng rất nhiều, ta cũng chỉ có thể giúp hai con tới vậy thôi. Còn lại, phải xem thiên duyên của các con tới đâu.
Nói rồi, bà lão để lại hai sợi dây rồi lụ khụ bước ra khỏi quán. Tôi ngỡ ngàng nhìn theo, lòng bất an và bối rối. Trống ngực đánh thình thịch. Ngó qua Khôi thấy cậu ấy chăm chăm nhìn hai sợi dây tết đỏ trên bàn. Tôi chạm khẽ vào tay Khôi khiến cậu ấy giật nảy mình, hai đứa nhìn nhau, mọi lời nói bỗng nhiên vướng chặt ở cổ, chả biết nên nói gì, nên mở lời như nào. Khôi chỉ lắc đầu và đứng lên, tôi biết là Khôi không tin những lời nói đó. Nhưng trong tận sâu thâm tâm tôi, không biết cho nhạy cảm hay yếu đuối mà cứ bất giác tin tưởng vào.
Có chăng cũng chính là vì tôi sợ, tôi sợ mất cậu, sợ mất đi người tôi coi trọng nhất cuộc đời mình. Tôi nào dám cá cược, cuộc đời tôi đến giây phút này cũng đủ đen đủi rồi. Vốn dĩ chưa bao giờ tôi mơ ước tới một tình yêu đẹp đến nhường này, bây giờ bỗng nhiên có trong tay lại trở thành một nỗi lo lớn cho tôi. Một nỗi lo duy nhất
Tôi sẽ như nào nếu chẳng may không có cậu bên cạnh....?
Khôi kéo tôi ra khỏi quán, tôi không quên với tay cầm hai sợi dây đỏ đút vào túi.
Chúng tôi tản bộ chầm chậm trên cánh đồng cỏ xanh mượt dưới chân núi Ba Vì. Sau đó, kiếm một bãi cỏ lau mềm ngồi xuống, Khôi lấy bó củi vừa mua được ở một quán bên đường khi nãy, chúng tôi đốt khóm lửa vừa vừa, xâu hai củ khoai mật vào que xiên, hơ hơ trên đám lửa.
Không khí mát lạnh thổi hiu hiu, ánh sao trời lấp lánh, ngọn lửa cháy bập bùng, những tia lửa tóe sáng kêu tí tách vui tai.
- Khôi này... San lo lắm.
Tôi bỗng mở lời trước, Khôi cau mày lại, có lẽ cậu ấy không muốn tôi nói những lời ấy. Cậu quàng tay qua vai tôi, đẩy nhẹ lên ngực cậu. Tôi thẹn thùng, nhẹ nhàng dựa lên bờ ngực chắc, mặt nóng bừa, chắc do lửa.
Cậu viết dòng note bằng điện thoại
"Đừng tin ai cả, chỉ cần tin Khôi thôi!"
Giây phút ấy, tôi mỉm cười, tôi tin cậu...
Hơi ấm của cậu lấn át cả cái ấm của lửa, tôi nghe rõ rành rành tiếng tim cậu đập từ tốn, vậy mà tim tôi lại hốt hoảng, lại bâng khuâng. Thì ra, cạnh bên người minh yêu thương lại ngọt ngào đến thế.
Mấy ngày sau, chị Quyên giới thiệu cho hai chúng tôi đi Mộc Châu. Chị cũng mua cả vé xe rồi dặn dò chúng tôi tư trang nhiều lắm. Chị bảo hơi bận chuyện vườn xá nên không thể đi cùng chúng tôi nên đã nhờ chị Cẩm Thạch ở Mộc Châu đón và lo ăn ở cho chúng tôi.
Tôi cảm ơn chị, chuẩn bị hành lý để mai xuất phát, Khôi mặt mày hớn hở, thi thoảng đang xếp đồ lại nắm tay tôi dúi dúi vào ngực, dụi vào má cậu, mấy lần tôi ngúng nguẩy dật ra, chả hiểu dật thế nào lại trượt, đè cậu xuống giường. Ngại quá, lúng túng đứng dậy thì bị cậu kéo xuống, dùng cả thần hình ép lên, miệng cười gian manh
- Khôi... Khôi làm gì thế?- Tôi tròn mắt
Khôi không nói gì, chỉ dùng tay vén tóc tôi sang một bên rồi đặt một nụ hôn lên trán. Chúng tôi ôm nhau ngủ, cho đến sáng hôm sau và đó chắc chắn là đêm bình yên nhất.
Mộc Châu ngày đầu tiên thơ ảo, sương trắng trùng điệp, thị trấn Mộc Châu xanh rờn những ruộng bậc thang bạt ngàn không thấy bến.Những ngói nhà ngàn ngàn chập trùng thân thương xinh đẹp. Chị Cẩm Thạch đón chúng tôi từ bến xe khách. Trông chị trắng trẻo, mặc chiếc váy thổ cẩm mà sau đó tôi biết chị là người xã Chiềng Xuân, dân tộc Mường.
Ba người khệ nệ lên chiếc xe thùng ba bánh, đi được một quãng phải xuống đi bộ vì đường xấu. Sau đó lại bắt chiếc khác về tận nhà chị Thạch. Chị dễ thương lắm, khen tôi với Khôi đẹp đôi, rồi còn dẫn chúng tôi tới cái giếng nước mưa để rửa chân tay. Bữa cơm diễn ra nhanh, nhà chị chỉ còn mỗi bố đang đi làm ở trên ruộng trưa không về, căn nhà cũng chả có gì, một căn nhà tranh, vài con gà chạy nhảy loăng quăng, con chó mực nằm dúi ở bậc thềm, giàn thiên lý màu vàng cả góc sân với cây mận con lưa thưa vài hoa trắng xóa.
Khung cảnh quả đỗi làm tôi thích thú. Không khí trong lành làm tôi muốn hít thật nhiều.
- Các em hãy cứ ngủ ở đây, sáng mai chị sẽ dẫn các em lên đỉnh Pha Luông chơi cho biết, ngắm cảnh mây trắng trùng điệp cũng thú vị lắm.
Chị Cẩm Thạch giới thiệu làm tôi nôn nóng kinh khủng, tôi đã từng nghe qua Pha Luông khi còn đang đi học, đây là địa danh được mây trắng che phủ, trông nên thơ lắm.
Sáng hôm sau, cả hai đứa chúng tôi đã được tận mắt chiêm ngưỡng nơi tiên cảnh ấy, quả y như chốn bồng lai. Đỉnh Pha Luông được coi như nóc nhà của Mộc Châu, đường đi lên rất dốc và toàn cây rừng âm u, giả thử như không có chị Cẩm Thạch có khi chúng tôi phải mò mẫu mấy ngày mới lên đến nơi mất. Những con dốc nhỏ cứ nối dài miên man, đường đi u tối, phải thi thoảng lắm mới có chút ánh mắt trời chiếu rọi. Những cây cổ thụ cực lớn, có khi phải chục người mới ôm trọn gốc cây.
Mất gần bốn tiếng đồng hồ, chúng tôi mới lên tới đỉnh của Pha Luông, bề mặt là những khối đá đủ hình thù to lớn, vách đá dựng thẳng đứng, hùng vĩ như được tạo dựng từ hàng chục nghìn phiến đá chồng lên nhau. Từ đỉnh Pha Luông có thể nhìn rõ đường sườn núi phân chia biên giới. Phía Việt Nam vẫn còn nhiều rừng nguyên sinh so với phía Lào là đồi trọc. Ngoài đỉnh Pha Luông, ở khu vực này còn có hàng trăm núi đá.
Chinh phục được đỉnh Pha Luông thực sự là một niềm tự hào. Tôi với Khôi nhờ Chị Cẩm Thạch chụp cho vô số tấm ảnh, những nụ hôn và cái ôm ngọt ngào nhất cũng đừa trao tại đây. Đứng ở nới cao này, Khôi nắm tay tôi rất chặt, đôi mắt nhìn âu yếm, giá thử có thể hát, chắc cậu ấy đã ngân lên vài bài ca rồi.
Những ngày sau, chúng tôi được chị dẫn đi rất nhiều nơi, đến Ngũ động Bản Ôn là vùng có nhiều núi đá vôi nhỏ xen lẫn khe suối nối nhau liên tiếp. Những khu rừng nguyên sinh nơi đây còn giữ nguyên vẻ hoang sơ và ẩn chứa trong đó là quần thể ngũ động. Rồi thác Dải Yếm gắn với sự tích tình yêu cô gái cứu chàng trai chết đuối. Tôi ôm Khôi, tôi khóc, tôi đeo cho Khôi sợi chỉ đỏ, cùng nhau múc nước suối lên cùng uống, hy vọng rằng, những điều không hay sẽ rời xa chúng tôi. Tình yêu của chúng tôi sẽ keo sơn mãi mãi.
"Anh yêu em... nhiều lắm San à!" - Khôi khắc dòng chữ lên tảng đá lớn ngay bên dưới thác Dải Yếm, còn kí tên bên dưới "KYSMM"
Những ngày vui vẻ tại Mộc Châu, những nơi được đi thăm thú nhiều không kể xiết, nên chính vì thế mà cái ngày trở về Hà Nội khiến lòng tôi trùng xuống. Bùi ngùi chào tạm biệt vùng đất xinh đẹp, tôi trở lại đường phố ồn ào náo nhiệt, trở lại với ánh đèn rực rỡ, trở lại với những trung tâm sầm uất... nhưng Mộc Châu yên tâm nhé, nơi đó mãi trong tim tôi.
Chúng tôi đã nắm tay nhau, cùng trải qua những điều khó khăn, cùng nhau thăm thú đất nước, cùng hôn nhau khi hoàng hôn xuống, cùng dắt tay nhau qua đồi qua dã quỳ vàng mênh mông gió lộng.
Tháng 9 Hà Nội, lá vàng rơi buồn man mác...
Cậu đưa tôi tới tận cộng, ôm một cái thật chặt rồi vẫy tay ra về.
Chúng tôi... thanh xuân này, đã được tạm coi là tận hưởng trọn.
Chị Quyên ở một căn nhà tranh mái ngói màu sứ đen theo thiết kế cổ xưa, hai gian nhỏ hai bên và một gian lớn ở chính giữa khang trang đẹp mắt, thanh tịnh vô cùng.
Hai đứa chúng tôi thích thú nhảy chân sáo nhìn ngó khắp nơi. Mẹ chị Thảo Quyên đón chúng tôi, mừng rỡ mời chúng tôi uống nước rồi nấu cơm cho chúng tôi ăn. Bữa cơm đạm bạc rộn rã tiếng cười. Lâu lắm rồi tôi mới có bữa cơm ngon đến vậy.
Buổi chiểu, chị Quyên đưa chúng tôi ra thăm nông trại ở vùng nông trường dưới chân núi Ba Vì. Máy móc và những người làm thuê hắng hái làm việc. Những bãi có bông lau phất phơ trắng cao tới ngực người mọc tươm thắng tắp lối đi khiến tôi thích thú mà không kiềm được đưa tay ra chạm.
Khôi cũng thích thú cầm cái máy ảnh nháy suốt, tôi ríu rít chạy phía đăng sau theo chân Khôi. Rồi cậu ấy đã chụp cho tôi nhiều kiểu đẹp.
Ánh nắng buông xuống, làm tim tôi ấm áp. Chúng tôi đã có nụ hôn ngọt như mật giữa thảo nguyên xanh rờn.
- Khôi là của San... mãi mãi nhé! - Tôi ngượng ngùng vòng tay qua cổ Khôi mở lời
Khôi liền choàng tay ngang eo tôi nhấc bổng lên gật đầu lia lịa rồi xoay mấy vòng
Không cần cậu phải nói những yêu thương ngọt ngào, cũng chẳng cần những nụ hôn cháy bỏng, chỉ cần cậu dám nắm chặt tay tôi, tôi nguyện bỏ cả thế giới để yêu cậu. Cứ thế, tiếng con tim tôi lại thập thình từng hồi. Một nụ hôn phớt trên môi tê dại. Tôi thỏ thẻ lời yêu cậu, cậu cười gật đầu rồi lại trao tôi một nụ hôn nữa. Nụ cười ấy, có hóa sao mai, tôi cũng không bao giờ quên.
Những buổi sáng dậy thật sớm, tôi và cậu mỗi người một nông cụ ra trang trại quốc đất trồng hoa, trồng rau, tiếng cười giòn cả một góc trời xanh lá.
Tầm trưa trưa, chúng tôi chở cỏ khô từ nhà kho ra nông trại cho bò ăn. Khôi rành rõi trên chiếc xe thồ máy lái, tôi ngồi ghế phụ bên cạnh, nhỉnh hơn cậu một chút, cái gió trưa không oi nồng như ở thủ đô, chỉ dìu dịu, làm mái tóc cậu tung bay, khiến tôi nhìn mãi không rời, rồi lại tủm tỉm cười khó hiểu.
Giây phút màu hồng này, quả thực ông trời quá ưu ái tôi rồi.
Những công việc nông trại tuy có vất vả đôi chút nhưng tôi lại cảm tháy rất nhẹ nhàng, rất thư thái. Tôi với Khôi dính nhau như hình với bóng, những bữa cơm đạm bạc được hai chúng tôi chuẩn bị hồi sớm tinh mơ được ăn vui vẻ vào buổi trưa lúc thì trên cánh đồng, lúc thì ở bờ hồ cá, lúc lại ngay bên đống rơm. Những khi đó, tôi dám nói rằng, mười tám năm cuộc đời, đây chính là thời gian hạnh phúc nhất.
- Khôi này... Khôi có thích ở đây không? Hay mai này chúng mình sẽ cùng nhau ở đây, rau cháo qua ngày. San không cần giàu sang phú quý, chỉ cần có Khôi bên cạnh, khổ cùng thế nào cũng là hạnh phúc nhất. Khôi nhé!
Không hiểu sao khi đó, tôi luôn vương vấn, mơ mộng một cuộc sống bình dị, vợ chồng quần áo màu nâu, chăm những con bò sữa béo, đàn con thơ xinh xắn nô đùa ríu rít xung quanh. Chỉ cần một cuộc sống bình yên, không cần rộn rã, không cần náo động, tôi đã dành mười mấy năm cuộc đời để sống một cách vô nghĩa và tôi không muốn quãng đời còn lại của tôi cũng vậy.
Khôi mỉm cười, nụ cười thân thuộc tỏa nắng ấy làm tôi say bao nhiêu lần, cảm giác rung động vẫn không khác lần đầu tiên. Tôi đã thực sự yêu cậu, yêu nhiều đến mức chính tôi cũng không thể so sánh với bất cứ tình yêu nào trên thế gian này.
Chiều chiều, gió lồng lộng ở chân núi Ba Vì, tôi và Khôi cùng nằm ngả người trên bãi cỏ xanh mượt, có máy bay lơ phơ trong gió. Chúng tôi đã nắm tay nhau rất chặt, tôi ngả đầu lên vai cậu hít ngụm khí trong lành đợi ánh hàng hôn đỏ gắt, xuống núi và tắt. Ánh đèn đêm lập lờ thắp lên, dân làng ở đây thân thiện lắm, và dường như họ cũng thích cái cảm giác yên bình, mọi thứ ánh sáng không ngập tràn như trên thành phố, hiu hắt vài bóng từ những quán ăn ven đường, còn lại là sự dịu ngọt cửa ánh trăng sao.
"San đói chưa?" - Khôi viết note lên điện thoại đưa tôi
Tôi gật đầu, chúng tôi lại cùng nhau đi xuống núi, quán xá ven đường không có nhiều, chỉ đơn giản là cá gian hàng tự mở ọp ẹp, đôi khi chỉ là một xe đẩy ngun ngút khói.
Chúng tôi dắt nhau vào quán mì lòng gà, cô chủ quán đon đả mời nước trà xanh, chúng tôi đợi, mọi người ăn trong quán hầu hết là các bác nông dân mới từ ruộng bên núi kia về, tạt ngang qua làm đĩa cơm, có vài ba đôi bạn trẻ tíu tít ăn bắp nướng, nói chuyện xôm lắm. Người trung tuổi một chút thì bàn nhau về việc cải tạo đất rồi trồng cây gì đấy tôi cũng không rõ nữa. Nhưng tôi để ý nhất là một bà lão mặc áo đen rắc kim tuyến, đầu chít khăn mỏ quạ, miệng bỏm bẻm nhai trầu, tay đang say sưa bện một đôi dây màu đỏ.
Chúng tôi vừa ăn vừa nghe bản tin trên cái dài radio cũ, cũng chỉ là những tin thời sự, những câu nói chuyện vô tư của khách ăn. Không khí ấm cúng này, thực sự rất khó để kiếm tìm trên bất kì cửa hàng nào của thành phố. Không hào nhoáng, không hiện đại, nhưng cảm giác như chính nhà của mình vậy.
Khi thanh toán, tôi đi qua cửa, vừa trùng hợp đi qua trước bàn của mà cụ mặc áo đen. Bỗng dưng bà nắm tay tôi lại khiến tôi giật thót mình, phần cũng kinh ngạc khi bị một người lạ kéo lại. Tôi ngơ ngác kéo tay ra thì bà cụ liền nói một câu khiến sự tò mò của tôi bị kích thích
- Ta nghĩ hai đứa cần sợi dây đỏ này!
Bà cụ nói rồi đưa ra trước mặt tôi hai vòng dây tết xoắn vào nhau màu đỏ rượu. Tôi bất chợt thấy tim mình rúng động, sự nơm nớp lo lắng, không hiểu tại sao người ấy lại nói vậy. Ngực tôi nhói nhói, vội kéo Khôi ngồi xuống ghế bên cạnh
- Sao bà lại nói thế ạ? Chúng cháu...
- Cô gái à, ta thấy trong mắt con, tình yêu rất lớn nhưng thiên thời duyên phận là một thứ nghiệt ngã hơn con tưởng rất nhiều, ta cũng chỉ có thể giúp hai con tới vậy thôi. Còn lại, phải xem thiên duyên của các con tới đâu.
Nói rồi, bà lão để lại hai sợi dây rồi lụ khụ bước ra khỏi quán. Tôi ngỡ ngàng nhìn theo, lòng bất an và bối rối. Trống ngực đánh thình thịch. Ngó qua Khôi thấy cậu ấy chăm chăm nhìn hai sợi dây tết đỏ trên bàn. Tôi chạm khẽ vào tay Khôi khiến cậu ấy giật nảy mình, hai đứa nhìn nhau, mọi lời nói bỗng nhiên vướng chặt ở cổ, chả biết nên nói gì, nên mở lời như nào. Khôi chỉ lắc đầu và đứng lên, tôi biết là Khôi không tin những lời nói đó. Nhưng trong tận sâu thâm tâm tôi, không biết cho nhạy cảm hay yếu đuối mà cứ bất giác tin tưởng vào.
Có chăng cũng chính là vì tôi sợ, tôi sợ mất cậu, sợ mất đi người tôi coi trọng nhất cuộc đời mình. Tôi nào dám cá cược, cuộc đời tôi đến giây phút này cũng đủ đen đủi rồi. Vốn dĩ chưa bao giờ tôi mơ ước tới một tình yêu đẹp đến nhường này, bây giờ bỗng nhiên có trong tay lại trở thành một nỗi lo lớn cho tôi. Một nỗi lo duy nhất
Tôi sẽ như nào nếu chẳng may không có cậu bên cạnh....?
Khôi kéo tôi ra khỏi quán, tôi không quên với tay cầm hai sợi dây đỏ đút vào túi.
Chúng tôi tản bộ chầm chậm trên cánh đồng cỏ xanh mượt dưới chân núi Ba Vì. Sau đó, kiếm một bãi cỏ lau mềm ngồi xuống, Khôi lấy bó củi vừa mua được ở một quán bên đường khi nãy, chúng tôi đốt khóm lửa vừa vừa, xâu hai củ khoai mật vào que xiên, hơ hơ trên đám lửa.
Không khí mát lạnh thổi hiu hiu, ánh sao trời lấp lánh, ngọn lửa cháy bập bùng, những tia lửa tóe sáng kêu tí tách vui tai.
- Khôi này... San lo lắm.
Tôi bỗng mở lời trước, Khôi cau mày lại, có lẽ cậu ấy không muốn tôi nói những lời ấy. Cậu quàng tay qua vai tôi, đẩy nhẹ lên ngực cậu. Tôi thẹn thùng, nhẹ nhàng dựa lên bờ ngực chắc, mặt nóng bừa, chắc do lửa.
Cậu viết dòng note bằng điện thoại
"Đừng tin ai cả, chỉ cần tin Khôi thôi!"
Giây phút ấy, tôi mỉm cười, tôi tin cậu...
Hơi ấm của cậu lấn át cả cái ấm của lửa, tôi nghe rõ rành rành tiếng tim cậu đập từ tốn, vậy mà tim tôi lại hốt hoảng, lại bâng khuâng. Thì ra, cạnh bên người minh yêu thương lại ngọt ngào đến thế.
Mấy ngày sau, chị Quyên giới thiệu cho hai chúng tôi đi Mộc Châu. Chị cũng mua cả vé xe rồi dặn dò chúng tôi tư trang nhiều lắm. Chị bảo hơi bận chuyện vườn xá nên không thể đi cùng chúng tôi nên đã nhờ chị Cẩm Thạch ở Mộc Châu đón và lo ăn ở cho chúng tôi.
Tôi cảm ơn chị, chuẩn bị hành lý để mai xuất phát, Khôi mặt mày hớn hở, thi thoảng đang xếp đồ lại nắm tay tôi dúi dúi vào ngực, dụi vào má cậu, mấy lần tôi ngúng nguẩy dật ra, chả hiểu dật thế nào lại trượt, đè cậu xuống giường. Ngại quá, lúng túng đứng dậy thì bị cậu kéo xuống, dùng cả thần hình ép lên, miệng cười gian manh
- Khôi... Khôi làm gì thế?- Tôi tròn mắt
Khôi không nói gì, chỉ dùng tay vén tóc tôi sang một bên rồi đặt một nụ hôn lên trán. Chúng tôi ôm nhau ngủ, cho đến sáng hôm sau và đó chắc chắn là đêm bình yên nhất.
Mộc Châu ngày đầu tiên thơ ảo, sương trắng trùng điệp, thị trấn Mộc Châu xanh rờn những ruộng bậc thang bạt ngàn không thấy bến.Những ngói nhà ngàn ngàn chập trùng thân thương xinh đẹp. Chị Cẩm Thạch đón chúng tôi từ bến xe khách. Trông chị trắng trẻo, mặc chiếc váy thổ cẩm mà sau đó tôi biết chị là người xã Chiềng Xuân, dân tộc Mường.
Ba người khệ nệ lên chiếc xe thùng ba bánh, đi được một quãng phải xuống đi bộ vì đường xấu. Sau đó lại bắt chiếc khác về tận nhà chị Thạch. Chị dễ thương lắm, khen tôi với Khôi đẹp đôi, rồi còn dẫn chúng tôi tới cái giếng nước mưa để rửa chân tay. Bữa cơm diễn ra nhanh, nhà chị chỉ còn mỗi bố đang đi làm ở trên ruộng trưa không về, căn nhà cũng chả có gì, một căn nhà tranh, vài con gà chạy nhảy loăng quăng, con chó mực nằm dúi ở bậc thềm, giàn thiên lý màu vàng cả góc sân với cây mận con lưa thưa vài hoa trắng xóa.
Khung cảnh quả đỗi làm tôi thích thú. Không khí trong lành làm tôi muốn hít thật nhiều.
- Các em hãy cứ ngủ ở đây, sáng mai chị sẽ dẫn các em lên đỉnh Pha Luông chơi cho biết, ngắm cảnh mây trắng trùng điệp cũng thú vị lắm.
Chị Cẩm Thạch giới thiệu làm tôi nôn nóng kinh khủng, tôi đã từng nghe qua Pha Luông khi còn đang đi học, đây là địa danh được mây trắng che phủ, trông nên thơ lắm.
Sáng hôm sau, cả hai đứa chúng tôi đã được tận mắt chiêm ngưỡng nơi tiên cảnh ấy, quả y như chốn bồng lai. Đỉnh Pha Luông được coi như nóc nhà của Mộc Châu, đường đi lên rất dốc và toàn cây rừng âm u, giả thử như không có chị Cẩm Thạch có khi chúng tôi phải mò mẫu mấy ngày mới lên đến nơi mất. Những con dốc nhỏ cứ nối dài miên man, đường đi u tối, phải thi thoảng lắm mới có chút ánh mắt trời chiếu rọi. Những cây cổ thụ cực lớn, có khi phải chục người mới ôm trọn gốc cây.
Mất gần bốn tiếng đồng hồ, chúng tôi mới lên tới đỉnh của Pha Luông, bề mặt là những khối đá đủ hình thù to lớn, vách đá dựng thẳng đứng, hùng vĩ như được tạo dựng từ hàng chục nghìn phiến đá chồng lên nhau. Từ đỉnh Pha Luông có thể nhìn rõ đường sườn núi phân chia biên giới. Phía Việt Nam vẫn còn nhiều rừng nguyên sinh so với phía Lào là đồi trọc. Ngoài đỉnh Pha Luông, ở khu vực này còn có hàng trăm núi đá.
Chinh phục được đỉnh Pha Luông thực sự là một niềm tự hào. Tôi với Khôi nhờ Chị Cẩm Thạch chụp cho vô số tấm ảnh, những nụ hôn và cái ôm ngọt ngào nhất cũng đừa trao tại đây. Đứng ở nới cao này, Khôi nắm tay tôi rất chặt, đôi mắt nhìn âu yếm, giá thử có thể hát, chắc cậu ấy đã ngân lên vài bài ca rồi.
Những ngày sau, chúng tôi được chị dẫn đi rất nhiều nơi, đến Ngũ động Bản Ôn là vùng có nhiều núi đá vôi nhỏ xen lẫn khe suối nối nhau liên tiếp. Những khu rừng nguyên sinh nơi đây còn giữ nguyên vẻ hoang sơ và ẩn chứa trong đó là quần thể ngũ động. Rồi thác Dải Yếm gắn với sự tích tình yêu cô gái cứu chàng trai chết đuối. Tôi ôm Khôi, tôi khóc, tôi đeo cho Khôi sợi chỉ đỏ, cùng nhau múc nước suối lên cùng uống, hy vọng rằng, những điều không hay sẽ rời xa chúng tôi. Tình yêu của chúng tôi sẽ keo sơn mãi mãi.
"Anh yêu em... nhiều lắm San à!" - Khôi khắc dòng chữ lên tảng đá lớn ngay bên dưới thác Dải Yếm, còn kí tên bên dưới "KYSMM"
Những ngày vui vẻ tại Mộc Châu, những nơi được đi thăm thú nhiều không kể xiết, nên chính vì thế mà cái ngày trở về Hà Nội khiến lòng tôi trùng xuống. Bùi ngùi chào tạm biệt vùng đất xinh đẹp, tôi trở lại đường phố ồn ào náo nhiệt, trở lại với ánh đèn rực rỡ, trở lại với những trung tâm sầm uất... nhưng Mộc Châu yên tâm nhé, nơi đó mãi trong tim tôi.
Chúng tôi đã nắm tay nhau, cùng trải qua những điều khó khăn, cùng nhau thăm thú đất nước, cùng hôn nhau khi hoàng hôn xuống, cùng dắt tay nhau qua đồi qua dã quỳ vàng mênh mông gió lộng.
Tháng 9 Hà Nội, lá vàng rơi buồn man mác...
Cậu đưa tôi tới tận cộng, ôm một cái thật chặt rồi vẫy tay ra về.
Chúng tôi... thanh xuân này, đã được tạm coi là tận hưởng trọn.
/11
|