Trong căn phòng rộng rãi xa hoa kiến trúc theo lối Tây Âu, một gã đàn ông mặc áo măng tô, đôi mắt màu hổ phách, khuôn mặt đường nét rõ ràng, góc cạnh ngồi trầm ngâm trên chiếc giường rộng hơn hai mươi mét, tay chống nạnh quan sát màn hình tivi, bên cạnh là một chiếc tủ buffet nhỏ, trên đặt khay rượu. Người đàn ông đó cứ ngồi như thế mãi, suốt cả tiếng đồng hồ, tay cầm điều khiển vô tuyến, thỉnh thoảng lại nhấn nhấn, bật bật.
- Hôm nay đẹp trời vậy mà vẫn nhốt mình trong phòng, không thấy phí à?
Cánh cửa phòng bật mở. Một cô gái vóc dáng nóng bỏng, eo thon mình dây bước vào, cũng chẳng buồn gõ cửa. Cô gái có gương mặt ưa nhìn, để tóc dài che khuất nửa mặt, dáng dong dỏng cao, mặc cái váy minijupe bó sát, ôm trọn vòng ba đầy đặn, như một trái mật đào quyến rũ.
- Honey, đừng quên lời hẹn hôm nay nha, mình ra ngoài nhé..
Cô gái vòng tay ôm cổ gã đàn ông, uốn éo như con rắn, hai bàn tay sơn móng đỏ tía chậm rãi luồn xuống cởi hàng nút sơ mi, ve vuốt bờ ngực cường tráng. Người gã đàn ông rắn rỏi, đẹp một cách đầy nam tính. Bàn tay thon thả khéo léo lần mò, càng lúc càng xuống sâu, cho tới khi chạm vào thắt lưng da, lách cách hai tiếng vang lên.
- ..Để hôm khác đi, anh bận rồi.
Gã đàn ông đặt chén rượu champagne xuống, cất giọng hờ hững, cánh tay cô gái cũng dừng lại. Nét mặt thoáng hiện chút không vui, cô gái ngước nhìn màn hình, cất giọng u uất:
- Xem đi rồi xem lại, có gì hay mà xem hoài xem mãi thế, khó khăn lắm mới có một hôm rảnh rỗi, còn không bằng ra ngoài với em. Nhanh lên nào, sau đợt này anh lại phải đi công tác dài ngày rồi, đã lâu lắm rồi chúng mình không được ở bên nhau...
- Em xem cuộn băng này rồi, phải chứ? Có nhận xét gì không?
Gã đàn ông cắt lời, tay chỉ vào màn hình. Trên màn hình lúc này đang chiếu một cuốn phim video, góc quay khá tối nên hình ảnh không được rõ nét cho lắm. Chỉ thấy một gã đàn ông khá trẻ tuổi, da vàng, mặt mày bặm trợn vai ôm một cô gái sấn sổ đi giữa đám đông, thái độ hung hãn. Mà đám đông dường như rất nể sợ người thanh niên này, hễ hắn đi tới đâu là liền lập tức dàn ra nhường đường đến đó.
Cô gái tóc dài nghe gã thanh niên hỏi thì chăm chú nhìn vào màn hình vô tuyến, nét mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, so với thái độ mị hoặc ban nãy thì thay đổi 180 độ. Quả không thể ngờ, nếu như theo nghề đóng phim, cô ta chắc chắn sẽ đạt thành tựu không nhỏ!
- "Hắn" rất mạnh. Kẻ này chắc chắn đã kích hoạt ít nhất hơn 50% cơ thể, có thể là một Mar, thực lực ngang với một Danh Ác bậc hai. Không, là top đầu của Danh Ác bậc hai. Không phải em đã trả lời anh rồi đó sao? mặc dù người này có khả năng giết chết "Bá Tước", song những kẻ có thể làm được điều đó trên đời này cũng chưa hẳn đã thiếu, tại sao anh phải quan tâm đến như vậy?
- Danh ác bậc hai? Em hạ thấp hắn quá rồi.
- Hả?
- Chúng ta cùng xem lại một lần nhé.
Gã đàn ông tua lại cuốn băng, vừa tua vừa lướt. Cô gái chăm chú quan sát từng cảnh quay, sau đó lắc đầu nói:
- Em vẫn giữ nguyên quan điểm. Em thừa nhận rằng gã đàn ông Châu Á này rất mạnh. Giết chết Bá Tước chỉ trong chưa đầy hai giây, những kẻ có thể làm được như thế rõ ràng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng nếu nhìn ở góc độ khác, "Bá Tước" sở dĩ chết thảm như vậy nguyên do chính là đã quá coi thường địch thủ, cộng với việc trước đó đã bị tiêu hao thể lực quá nhiều, lại gặp phải cao thủ, không chết yểu mới là lạ. Chỉ có thể trách tên này năm nay trúng sao quả tạ thôi.
Người đàn ông nhíu mày không nói, tua lại cảnh Hoàng xáp lại gần " Bá Tước". Bắt đầu từ lúc gã thu hẹp khoảng cách hơn hai chục mét chỉ bằng một cái nháy mắt, sau đó tung một cú đấm móc vào cằm, tóm lấy tay phải Bá tước, đoạt lại Oha lúc này đang nằm trên vai đối phương, tiện thể bẻ gãy tay phải luôn. Tiếp đó, hắn vừa bế cô gái kia vừa tung một cú lên gối khiến Bá Tước cong người như con tôm, cuối cùng bật lên cao, giáng một cú đá bằng chân phải vào ngực trái, chôn vùi lão xuống sâu năm thước đất - đòn quyết định, đưa đối phương xuống thẳng địa ngục.
Tất cả những động tác đó được gã thanh niên da vàng hoàn thành trong xấp xỉ một giây, và chỉ khi xem lại băng ghi hình, người ta mới có thể thấy được mơ hồ diễn biến quá trình. Do chất lượng quay không tốt cho lắm nên mặc dù đã tua lại mức chậm nhất cũng chỉ thấy được bóng mờ mờ khi gã thanh niên nọ xuống tay.
- Có gì lạ sao? Cô gái hỏi lại: - Đúng, hắn quả thật rất mạnh, nhưng mà...
- Em nhìn kỹ đi, điều anh muốn nói ở đây là hắn ta sử dụng quá nhiều động tác thừa. Cách biến chiêu và ra đòn cũng rất khiên cưỡng, hoàn toàn theo cảm hứng chứ không có bài bản nào cả. Với kinh nghiệm của anh, người thanh niên này đến 90% là không có chút kiến thức bài bản nào về cận chiến, kinh nghiệm đối kháng đỉnh cao cũng rất hạn chế.
-...Đây này, lúc hắn ta xoay người tóm lấy tay "bá Tước" để giằng lấy cô bé kia rõ ràng là sai lầm, em không thấy động tác của gã có phần luống cuống sao? Khi đó, nếu là người có kinh nghiệm hoặc có chút kỹ năng thì sẽ có rất nhiều lựa chọn khác, chỉ cần đơn giản một cú lên gối là đủ rồi, quán tính sẽ khiến cô bé kia tự động văng ra khỏi người "Bá Tước". Thậm chí, cách ra đòn trong tình trạng không thuận tay thế này còn khiến lực tay chỉ phát huy được tối đa 45%....
-...Quả thật là như vậy. Cô gái ngờ vực: -..Ý anh là người này.. không phải là cao thủ?
- Đúng vậy. Gã đàn ông gật đầu: - Thậm chí hắn còn chẳng biết tí gì về võ thuật. Thật nực cười, một kẻ chẳng hiểu mô tê gì về võ thuật mà lại có thể trong một giây đánh "Bá Tước", kẻ thuộc top 5 trong danh sách các Danh Ác bậc hai chết không kịp ngáp, đó mới là cái khiến anh ấn tượng nhất.
Cô gái nhìn người đàn ông với vẻ thấu hiểu.
-...Điều khiến anh ấn tượng là những gì hắn biểu hiện. Đôi mắt màu hổ phách của gã đàn ông phát sáng như mắt mèo: - Nếu em để ý kỹ sẽ thấy, "Bá Tước" trong tình huống này hoàn toàn không chủ quan khinh địch. Danh Ác bậc hai, dự cảm đánh hơi tử vong cực kỳ mẫn cảm và chính xác. Song ông ta chết không phải vì chủ quan, mà là bị một kẻ có sức mạnh thể chất cùng tốc độ siêu việt gấp nhiều lần đánh cho không kịp trở tay!
-..Người thanh niên da vàng này...anh thật sự rất tò mò về cách tập luyện cùng kích hoạt giới hạn% cơ thể của cậu ta, có thể rèn luyện sức mạnh thể chất tới bậc này khi còn chưa đầy ba mươi tuổi, thật sự là quái vật! gã ta là một con quái vật, em hiểu không? Nếu như để cho người này có không gian và điều kiện tốt nhất để phát triển, thông qua đào tạo bài bản, anh thậm chí còn không tưởng tượng được mọi thứ sẽ như thế nào....Ai để ý đến hai Mar siêu cấp kia anh không quan tâm, người thanh niên này, giá trị của hắn cao hơn chúng nhiều!
- Đáng sợ vậy sao?
- ....Công việc điều tra đến đâu rồi?
Người đàn ông đột nhiên đổi giọng, hỏi.
-...Vẫn đang tiến hành truy tung. Cô gái bị hỏi đột ngột thì hơi giật mình, song vẫn lưu loát trả lời: - Khắp địa ngục tầng mười chín có khoảng chín mươi tám người tên là Lê Minh Hoàng, hiện vẫn đang đối chiếu, chỉ vài ngày nữa sẽ có kết quả. Ngoài ra, để đề phòng việc dùng tên giả, gương mặt cùng đặc điểm nhận dạng của hắn ta cũng đã được mô tả lại gửi cho các đơn vị có liên quan, sẽ tiến hành rà soát trên toàn bộ dữ liệu quỷ sai. Việc này cũng tốn khá nhiều thời gian, song chậm nhất là bốn ngày nữa, em sẽ có câu trả lời.
- Tốt, chuyện này phải hết sức giữ kín. Im lặng mà làm. Gã thanh niên gật đầu, nói: - Lần này nhất định Thiên Ma Cung cũng sẽ nhúng tay vào, chúng ta phải đua với chúng, cần phải tìm ra tung tích gã thanh niên da vàng đó càng sớm càng tốt. Khi xác định được đối tượng thì báo ngay cho tôi, không được tự tiện tiếp cận, nghe rõ chưa?
- Em hiểu. Cô gái gật đầu, hai mắt lóe lên: - Xem ra anh rất có hứng thú với người này, ngay cả cái tội cả gan giết chết Hanks Richard, thành viên nội các chính phủ cũng không buồn tính toán. Anh định làm gì với hắn ta?
- Đó không phải việc của em. Xin lỗi, hôm nay anh có việc, chuyện đó để sau đã nhé.
Gã đàn ông đứng dậy, cởi áo măng tô ném xuống giường, lộ ra cơ thể tráng kiện và chiều cao hơn hai mét rưỡi. Phía sau tầm lưng trần có xăm hình một con thanh long rất lớn. Cô gái cẩn thận treo áo vào mắc, dõi nhìn theo bóng lưng vạm vỡ, đôi mắt đẹp không giấu nổi vẻ mê man, miệng lẩm bẩm:
- ..Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hứng thú sao?...Cái bản năng đó em tưởng đã vĩnh viễn ngủ quên trong anh lâu rồi chứ? Chỉ tiếc rằng...nếu như không bị con đường chính trị khiến phải phân tâm thì...song cho dù có như vậy, người có thể địch lại anh từ khi nào đã có rồi? Chẳng bao giờ đâu, vì kẻ đó còn chưa sinh ra...
...Phải không, "Thần Quyền"?
Gã đàn ông kia không nghe được lời cô ta nói, bởi hắn đã đi mất rồi.
....................
Hồn nhiên không biết rằng bản thân đã trở thành cái tên "hot" đang được sục sạo tìm kiếm dưới địa ngục tầng 19, lúc này, "nhân vật chính" trong cuộn băng video kia đang yên giấc nồng, nằm trong ổ chăn ngáy khò khò quên hết cả trời đất....
Hoàng hôm nay có một giấc mơ rất lạ. Hắn mơ thấy mình đang đứng trong phòng khám trạm y tế thị trấn Một Sừng, dõi theo bóng của Arteta. Arteta hôm nay vẫn mặc bộ đồ bác sĩ quen thuộc, tà áo trắng dài thướt tha. Cô trông vẫn xinh như mọi ngày, thậm chí có quên đeo mạng che mặt. Mặc dù nhiều người đánh giá nhan sắc của cô chỉ ở mức trung bình( do có cái bớt ) song Hoàng thì không thấy thế. Thậm chí hắn còn cho rằng, ngôi vị đệ nhất mỹ nhân ngầm hiểu ở thị trấn Một Sừng phải thuộc về Arteta mới đúng chứ không phải là Thư Lệ, người ta nói " Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi" quả là cấm có sai.
Thế nhưng chua chát làm sao, lúc này Arteta đang thân mật trò chuyện với một gã đàn ông khác, là một nam bác sĩ. Nhìn hai người tỏ vẻ vô cùng thân mật, Hoàng thấy lòng đau như cắt. Đó cũng là lúc Arteta phát hiện ra hắn. Nét mặt cô bỗng thẫn thờ.
Hoàng quay người đi như kẻ trúng gió, từng bước chân lê tên mặt đá hoa nặng trình trịch. Hắn cứ thế đi như chạy, như thể chưa nhìn thấy gì. Hắn cứ thế đi mãi, không biết qua bao lâu thì bỗng có một vòng tay nóng rực từ phía sau lưng ôm chặt lấy.
Chủ nhân của vòng tay đó chẳng phải ai khác mà chính là mối tình đầu của hắn. Hoàng quay đầu nhìn lại thì thấy Arteta đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, tay vẫn ôm chặt eo hắn không buông. Đằng xa, gã bác sĩ kia vẫn đang vừa chạy vừa lớn tiếng gọi nàng, song cô không buồn quay lại. Trong mắt Arteta giờ chỉ có hắn, và Hoàng cũng vậy.
Hoàng cảm thấy ngực mình như ngọn núi lửa chợt bùng nổ, cảm giác hạnh phúc khiến hắn ngất ngây.
Đỡ lấy mặt Arteta, chờ đón hai người bây giờ là một nụ hôn nồng thắm. Chỉ còn chút nữa thôi, chút xíu nữa thôi...Nhìn cánh môi ướt át như nụ hồng mời gọi, tim Hoàng tự nhiên đập bình bịch, song đúng vào lúc cao trào... thì hắn bỗng cảm thấy vô cùng khó thở.
- Em...em...đừng ôm anh chặt...chặt thế...không hôn được...
Hoàng ngủ mớ, người cong cong như con tôm. Cảm giác đau ngực, khó thở rất chân thực này hoàn toàn không giống như đang mơ, nó khiến hắn tỉnh giấc nhanh chóng. Hóa ra đúng là như trong mơ, hắn quả thực đang "bị" một người ôm, song không phải là Arteta mà là một cái "màn hình phẳng" đúng nghĩa.
- Sặc, cái wtf gì thế này?
Hoàng nhìn Linh Chi đang ba chân bốn cẳng nằm trên giường bấu lấy mình ngủ ngon lành thì giật mình. Rõ ràng hôm qua hắn đã khóa cửa phòng rồi mà nhỉ, sao con bé này lại chạy vào được? Chết tiệt, chỉ tại nó mà giấc mơ đẹp bị cắt đứt nửa chừng, đúng là tiếc hùi hụi.
Gỡ mấy bàn tay như chuột túi của Linh Chi ra khỏi người, Hoàng đập đập mấy cái vào trán, nhớ lại. Hôm qua sau khi nói chuyện một hồi, cô bé con này có vẻ đã thoải mái hơn nhiều. Thế là hắn đưa cô bé đi chơi vòng quanh Hà Nội một vòng, dù gì thì ở đây cũng là quê nhà của hắn. Thư Lệ cũng đi theo để trông em, sáng hôm đó cả ba có qua Công viên nước Hồ Tây chơi, hình như đúng vào dịp miễn phí vé, người đông như nêm.
Cả ba may mắn vào được bên trong, thế nhưng nhiều người lại không được như thế. Họ chọn cách trèo tường, người nọ bắt chước người kia, chỉ phút chốc công viên nước Hồ Tây đã biến thành nơi thi xem..ai trèo tường giỏi nhất. Thư Lệ thấy vậy thì cất giọng trêu chọc, Hoàng thì cũng chỉ biết ngao ngán. Hắn còn biết nói gì hơn? ý thức cộng đồng à? Đừng đem mấy thứ đó ra nói ở Việt Nam.
Tối hôm đó, do vết thương đã khỏi gần hết, Linh Chi đòi ra viện. Do bị cô bé nài nỉ quá, Hoàng mới đành phải ở lại cùng. Hắn kiếm một nhà nghỉ gần bệnh viện tư do còn phải trông chừng cho Oha. Tối hôm qua rõ ràng lúc hắn ngủ đã khóa cửa rồi mà, cớ sao con bé lại chui vào được nhỉ.
Với lấy cái khăn tắm, Hoàng bước xuống giường, bắt đầu làm vệ sinh cá nhân. Còn đang cong mông đánh răng thì bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa thình thình, hắn ngậm bàn chải chạy ra. Đập vào mắt là dáng người bốc lửa của Thư Lệ trong bộ đồ ngủ. Hắn lập tức hiểu ra, "Quan Tài Đen" nhất định là tới để tìm em gái.
- Hôm nay đẹp trời vậy mà vẫn nhốt mình trong phòng, không thấy phí à?
Cánh cửa phòng bật mở. Một cô gái vóc dáng nóng bỏng, eo thon mình dây bước vào, cũng chẳng buồn gõ cửa. Cô gái có gương mặt ưa nhìn, để tóc dài che khuất nửa mặt, dáng dong dỏng cao, mặc cái váy minijupe bó sát, ôm trọn vòng ba đầy đặn, như một trái mật đào quyến rũ.
- Honey, đừng quên lời hẹn hôm nay nha, mình ra ngoài nhé..
Cô gái vòng tay ôm cổ gã đàn ông, uốn éo như con rắn, hai bàn tay sơn móng đỏ tía chậm rãi luồn xuống cởi hàng nút sơ mi, ve vuốt bờ ngực cường tráng. Người gã đàn ông rắn rỏi, đẹp một cách đầy nam tính. Bàn tay thon thả khéo léo lần mò, càng lúc càng xuống sâu, cho tới khi chạm vào thắt lưng da, lách cách hai tiếng vang lên.
- ..Để hôm khác đi, anh bận rồi.
Gã đàn ông đặt chén rượu champagne xuống, cất giọng hờ hững, cánh tay cô gái cũng dừng lại. Nét mặt thoáng hiện chút không vui, cô gái ngước nhìn màn hình, cất giọng u uất:
- Xem đi rồi xem lại, có gì hay mà xem hoài xem mãi thế, khó khăn lắm mới có một hôm rảnh rỗi, còn không bằng ra ngoài với em. Nhanh lên nào, sau đợt này anh lại phải đi công tác dài ngày rồi, đã lâu lắm rồi chúng mình không được ở bên nhau...
- Em xem cuộn băng này rồi, phải chứ? Có nhận xét gì không?
Gã đàn ông cắt lời, tay chỉ vào màn hình. Trên màn hình lúc này đang chiếu một cuốn phim video, góc quay khá tối nên hình ảnh không được rõ nét cho lắm. Chỉ thấy một gã đàn ông khá trẻ tuổi, da vàng, mặt mày bặm trợn vai ôm một cô gái sấn sổ đi giữa đám đông, thái độ hung hãn. Mà đám đông dường như rất nể sợ người thanh niên này, hễ hắn đi tới đâu là liền lập tức dàn ra nhường đường đến đó.
Cô gái tóc dài nghe gã thanh niên hỏi thì chăm chú nhìn vào màn hình vô tuyến, nét mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, so với thái độ mị hoặc ban nãy thì thay đổi 180 độ. Quả không thể ngờ, nếu như theo nghề đóng phim, cô ta chắc chắn sẽ đạt thành tựu không nhỏ!
- "Hắn" rất mạnh. Kẻ này chắc chắn đã kích hoạt ít nhất hơn 50% cơ thể, có thể là một Mar, thực lực ngang với một Danh Ác bậc hai. Không, là top đầu của Danh Ác bậc hai. Không phải em đã trả lời anh rồi đó sao? mặc dù người này có khả năng giết chết "Bá Tước", song những kẻ có thể làm được điều đó trên đời này cũng chưa hẳn đã thiếu, tại sao anh phải quan tâm đến như vậy?
- Danh ác bậc hai? Em hạ thấp hắn quá rồi.
- Hả?
- Chúng ta cùng xem lại một lần nhé.
Gã đàn ông tua lại cuốn băng, vừa tua vừa lướt. Cô gái chăm chú quan sát từng cảnh quay, sau đó lắc đầu nói:
- Em vẫn giữ nguyên quan điểm. Em thừa nhận rằng gã đàn ông Châu Á này rất mạnh. Giết chết Bá Tước chỉ trong chưa đầy hai giây, những kẻ có thể làm được như thế rõ ràng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng nếu nhìn ở góc độ khác, "Bá Tước" sở dĩ chết thảm như vậy nguyên do chính là đã quá coi thường địch thủ, cộng với việc trước đó đã bị tiêu hao thể lực quá nhiều, lại gặp phải cao thủ, không chết yểu mới là lạ. Chỉ có thể trách tên này năm nay trúng sao quả tạ thôi.
Người đàn ông nhíu mày không nói, tua lại cảnh Hoàng xáp lại gần " Bá Tước". Bắt đầu từ lúc gã thu hẹp khoảng cách hơn hai chục mét chỉ bằng một cái nháy mắt, sau đó tung một cú đấm móc vào cằm, tóm lấy tay phải Bá tước, đoạt lại Oha lúc này đang nằm trên vai đối phương, tiện thể bẻ gãy tay phải luôn. Tiếp đó, hắn vừa bế cô gái kia vừa tung một cú lên gối khiến Bá Tước cong người như con tôm, cuối cùng bật lên cao, giáng một cú đá bằng chân phải vào ngực trái, chôn vùi lão xuống sâu năm thước đất - đòn quyết định, đưa đối phương xuống thẳng địa ngục.
Tất cả những động tác đó được gã thanh niên da vàng hoàn thành trong xấp xỉ một giây, và chỉ khi xem lại băng ghi hình, người ta mới có thể thấy được mơ hồ diễn biến quá trình. Do chất lượng quay không tốt cho lắm nên mặc dù đã tua lại mức chậm nhất cũng chỉ thấy được bóng mờ mờ khi gã thanh niên nọ xuống tay.
- Có gì lạ sao? Cô gái hỏi lại: - Đúng, hắn quả thật rất mạnh, nhưng mà...
- Em nhìn kỹ đi, điều anh muốn nói ở đây là hắn ta sử dụng quá nhiều động tác thừa. Cách biến chiêu và ra đòn cũng rất khiên cưỡng, hoàn toàn theo cảm hứng chứ không có bài bản nào cả. Với kinh nghiệm của anh, người thanh niên này đến 90% là không có chút kiến thức bài bản nào về cận chiến, kinh nghiệm đối kháng đỉnh cao cũng rất hạn chế.
-...Đây này, lúc hắn ta xoay người tóm lấy tay "bá Tước" để giằng lấy cô bé kia rõ ràng là sai lầm, em không thấy động tác của gã có phần luống cuống sao? Khi đó, nếu là người có kinh nghiệm hoặc có chút kỹ năng thì sẽ có rất nhiều lựa chọn khác, chỉ cần đơn giản một cú lên gối là đủ rồi, quán tính sẽ khiến cô bé kia tự động văng ra khỏi người "Bá Tước". Thậm chí, cách ra đòn trong tình trạng không thuận tay thế này còn khiến lực tay chỉ phát huy được tối đa 45%....
-...Quả thật là như vậy. Cô gái ngờ vực: -..Ý anh là người này.. không phải là cao thủ?
- Đúng vậy. Gã đàn ông gật đầu: - Thậm chí hắn còn chẳng biết tí gì về võ thuật. Thật nực cười, một kẻ chẳng hiểu mô tê gì về võ thuật mà lại có thể trong một giây đánh "Bá Tước", kẻ thuộc top 5 trong danh sách các Danh Ác bậc hai chết không kịp ngáp, đó mới là cái khiến anh ấn tượng nhất.
Cô gái nhìn người đàn ông với vẻ thấu hiểu.
-...Điều khiến anh ấn tượng là những gì hắn biểu hiện. Đôi mắt màu hổ phách của gã đàn ông phát sáng như mắt mèo: - Nếu em để ý kỹ sẽ thấy, "Bá Tước" trong tình huống này hoàn toàn không chủ quan khinh địch. Danh Ác bậc hai, dự cảm đánh hơi tử vong cực kỳ mẫn cảm và chính xác. Song ông ta chết không phải vì chủ quan, mà là bị một kẻ có sức mạnh thể chất cùng tốc độ siêu việt gấp nhiều lần đánh cho không kịp trở tay!
-..Người thanh niên da vàng này...anh thật sự rất tò mò về cách tập luyện cùng kích hoạt giới hạn% cơ thể của cậu ta, có thể rèn luyện sức mạnh thể chất tới bậc này khi còn chưa đầy ba mươi tuổi, thật sự là quái vật! gã ta là một con quái vật, em hiểu không? Nếu như để cho người này có không gian và điều kiện tốt nhất để phát triển, thông qua đào tạo bài bản, anh thậm chí còn không tưởng tượng được mọi thứ sẽ như thế nào....Ai để ý đến hai Mar siêu cấp kia anh không quan tâm, người thanh niên này, giá trị của hắn cao hơn chúng nhiều!
- Đáng sợ vậy sao?
- ....Công việc điều tra đến đâu rồi?
Người đàn ông đột nhiên đổi giọng, hỏi.
-...Vẫn đang tiến hành truy tung. Cô gái bị hỏi đột ngột thì hơi giật mình, song vẫn lưu loát trả lời: - Khắp địa ngục tầng mười chín có khoảng chín mươi tám người tên là Lê Minh Hoàng, hiện vẫn đang đối chiếu, chỉ vài ngày nữa sẽ có kết quả. Ngoài ra, để đề phòng việc dùng tên giả, gương mặt cùng đặc điểm nhận dạng của hắn ta cũng đã được mô tả lại gửi cho các đơn vị có liên quan, sẽ tiến hành rà soát trên toàn bộ dữ liệu quỷ sai. Việc này cũng tốn khá nhiều thời gian, song chậm nhất là bốn ngày nữa, em sẽ có câu trả lời.
- Tốt, chuyện này phải hết sức giữ kín. Im lặng mà làm. Gã thanh niên gật đầu, nói: - Lần này nhất định Thiên Ma Cung cũng sẽ nhúng tay vào, chúng ta phải đua với chúng, cần phải tìm ra tung tích gã thanh niên da vàng đó càng sớm càng tốt. Khi xác định được đối tượng thì báo ngay cho tôi, không được tự tiện tiếp cận, nghe rõ chưa?
- Em hiểu. Cô gái gật đầu, hai mắt lóe lên: - Xem ra anh rất có hứng thú với người này, ngay cả cái tội cả gan giết chết Hanks Richard, thành viên nội các chính phủ cũng không buồn tính toán. Anh định làm gì với hắn ta?
- Đó không phải việc của em. Xin lỗi, hôm nay anh có việc, chuyện đó để sau đã nhé.
Gã đàn ông đứng dậy, cởi áo măng tô ném xuống giường, lộ ra cơ thể tráng kiện và chiều cao hơn hai mét rưỡi. Phía sau tầm lưng trần có xăm hình một con thanh long rất lớn. Cô gái cẩn thận treo áo vào mắc, dõi nhìn theo bóng lưng vạm vỡ, đôi mắt đẹp không giấu nổi vẻ mê man, miệng lẩm bẩm:
- ..Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hứng thú sao?...Cái bản năng đó em tưởng đã vĩnh viễn ngủ quên trong anh lâu rồi chứ? Chỉ tiếc rằng...nếu như không bị con đường chính trị khiến phải phân tâm thì...song cho dù có như vậy, người có thể địch lại anh từ khi nào đã có rồi? Chẳng bao giờ đâu, vì kẻ đó còn chưa sinh ra...
...Phải không, "Thần Quyền"?
Gã đàn ông kia không nghe được lời cô ta nói, bởi hắn đã đi mất rồi.
....................
Hồn nhiên không biết rằng bản thân đã trở thành cái tên "hot" đang được sục sạo tìm kiếm dưới địa ngục tầng 19, lúc này, "nhân vật chính" trong cuộn băng video kia đang yên giấc nồng, nằm trong ổ chăn ngáy khò khò quên hết cả trời đất....
Hoàng hôm nay có một giấc mơ rất lạ. Hắn mơ thấy mình đang đứng trong phòng khám trạm y tế thị trấn Một Sừng, dõi theo bóng của Arteta. Arteta hôm nay vẫn mặc bộ đồ bác sĩ quen thuộc, tà áo trắng dài thướt tha. Cô trông vẫn xinh như mọi ngày, thậm chí có quên đeo mạng che mặt. Mặc dù nhiều người đánh giá nhan sắc của cô chỉ ở mức trung bình( do có cái bớt ) song Hoàng thì không thấy thế. Thậm chí hắn còn cho rằng, ngôi vị đệ nhất mỹ nhân ngầm hiểu ở thị trấn Một Sừng phải thuộc về Arteta mới đúng chứ không phải là Thư Lệ, người ta nói " Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi" quả là cấm có sai.
Thế nhưng chua chát làm sao, lúc này Arteta đang thân mật trò chuyện với một gã đàn ông khác, là một nam bác sĩ. Nhìn hai người tỏ vẻ vô cùng thân mật, Hoàng thấy lòng đau như cắt. Đó cũng là lúc Arteta phát hiện ra hắn. Nét mặt cô bỗng thẫn thờ.
Hoàng quay người đi như kẻ trúng gió, từng bước chân lê tên mặt đá hoa nặng trình trịch. Hắn cứ thế đi như chạy, như thể chưa nhìn thấy gì. Hắn cứ thế đi mãi, không biết qua bao lâu thì bỗng có một vòng tay nóng rực từ phía sau lưng ôm chặt lấy.
Chủ nhân của vòng tay đó chẳng phải ai khác mà chính là mối tình đầu của hắn. Hoàng quay đầu nhìn lại thì thấy Arteta đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, tay vẫn ôm chặt eo hắn không buông. Đằng xa, gã bác sĩ kia vẫn đang vừa chạy vừa lớn tiếng gọi nàng, song cô không buồn quay lại. Trong mắt Arteta giờ chỉ có hắn, và Hoàng cũng vậy.
Hoàng cảm thấy ngực mình như ngọn núi lửa chợt bùng nổ, cảm giác hạnh phúc khiến hắn ngất ngây.
Đỡ lấy mặt Arteta, chờ đón hai người bây giờ là một nụ hôn nồng thắm. Chỉ còn chút nữa thôi, chút xíu nữa thôi...Nhìn cánh môi ướt át như nụ hồng mời gọi, tim Hoàng tự nhiên đập bình bịch, song đúng vào lúc cao trào... thì hắn bỗng cảm thấy vô cùng khó thở.
- Em...em...đừng ôm anh chặt...chặt thế...không hôn được...
Hoàng ngủ mớ, người cong cong như con tôm. Cảm giác đau ngực, khó thở rất chân thực này hoàn toàn không giống như đang mơ, nó khiến hắn tỉnh giấc nhanh chóng. Hóa ra đúng là như trong mơ, hắn quả thực đang "bị" một người ôm, song không phải là Arteta mà là một cái "màn hình phẳng" đúng nghĩa.
- Sặc, cái wtf gì thế này?
Hoàng nhìn Linh Chi đang ba chân bốn cẳng nằm trên giường bấu lấy mình ngủ ngon lành thì giật mình. Rõ ràng hôm qua hắn đã khóa cửa phòng rồi mà nhỉ, sao con bé này lại chạy vào được? Chết tiệt, chỉ tại nó mà giấc mơ đẹp bị cắt đứt nửa chừng, đúng là tiếc hùi hụi.
Gỡ mấy bàn tay như chuột túi của Linh Chi ra khỏi người, Hoàng đập đập mấy cái vào trán, nhớ lại. Hôm qua sau khi nói chuyện một hồi, cô bé con này có vẻ đã thoải mái hơn nhiều. Thế là hắn đưa cô bé đi chơi vòng quanh Hà Nội một vòng, dù gì thì ở đây cũng là quê nhà của hắn. Thư Lệ cũng đi theo để trông em, sáng hôm đó cả ba có qua Công viên nước Hồ Tây chơi, hình như đúng vào dịp miễn phí vé, người đông như nêm.
Cả ba may mắn vào được bên trong, thế nhưng nhiều người lại không được như thế. Họ chọn cách trèo tường, người nọ bắt chước người kia, chỉ phút chốc công viên nước Hồ Tây đã biến thành nơi thi xem..ai trèo tường giỏi nhất. Thư Lệ thấy vậy thì cất giọng trêu chọc, Hoàng thì cũng chỉ biết ngao ngán. Hắn còn biết nói gì hơn? ý thức cộng đồng à? Đừng đem mấy thứ đó ra nói ở Việt Nam.
Tối hôm đó, do vết thương đã khỏi gần hết, Linh Chi đòi ra viện. Do bị cô bé nài nỉ quá, Hoàng mới đành phải ở lại cùng. Hắn kiếm một nhà nghỉ gần bệnh viện tư do còn phải trông chừng cho Oha. Tối hôm qua rõ ràng lúc hắn ngủ đã khóa cửa rồi mà, cớ sao con bé lại chui vào được nhỉ.
Với lấy cái khăn tắm, Hoàng bước xuống giường, bắt đầu làm vệ sinh cá nhân. Còn đang cong mông đánh răng thì bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa thình thình, hắn ngậm bàn chải chạy ra. Đập vào mắt là dáng người bốc lửa của Thư Lệ trong bộ đồ ngủ. Hắn lập tức hiểu ra, "Quan Tài Đen" nhất định là tới để tìm em gái.
/241
|