Hắn sau khi đưa lời khai cho cảnh sát liền tới bệnh viện coi nó có sao không.
Phòng cấp cứu vẫn chưa một ai ra, hắn nhìn xung quanh thấy ba nó đang ôm vợ mình lo lắng cho con. Anh hai nó thì đứng dựa lưng vào tường, thấy hắn anh hai nó nhìn rồi cũng nhắm mắt lại mà cầu nguyện cho nó. Hắn đi lại
“Chào hai bác”_ hắn cúi đầu chào
“Cháu là người đã cứu con bé”_ mẹ nó hỏi
“Cháu muốn đến đây coi em ấy có sao không?”_ hắn nói
“Con bé đến giờ vẫn còn trong đó., con bé sẽ không sao đúng không?”_ mẹ nó khóc
“Em ấy sẽ không sao đâu... hai bác đừng lo”_ hắn nói
“Cháu biết con bé sao?”_ ba nó hỏi
Hắn gật đầu “Cháu từng được em ấy chọn làm nhà thiết kế của Dream tại Pari”_ hắn nói
“Chắc cháu giỏi lắm”_ ba nó nói
Lúc này bác sĩ đi ra
“Sao rồi... em tôi không sao chứ”_ anh hai nó lo lắng
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức..”
“Không.. con bé không sao mà đúng không anh”_ mẹ nó khóc
“Ba.. em ấy không thể nào.. không.. em ấy cón sống mà đúng không mẹ’’_ anh hai nó khóc
Hắn không tin.. muốn nghe chính miệng bác sĩ nói, mong chờ một hi vọng
“ Mọi người bình tĩnh để bác sĩ nó đã”_ hắn nói
Ba mẹ và anh hai nó nhìn bác sĩ
“Chúng tôi đã cô gắng hết sức để tiểu thư có thể tỉnh lại sớm vì thuốc mê cộng với sự chịu đựng đau đơn khiến tiểu thư kiệt sức. Tiểu thư sẽ được chuyển đến phòng hồi sức và tỉnh lại vào ngày mai”_ bác sĩ thở phào nhẹ nhõm
“Con mình không sao ông à”_ mẹ nó ôm chồng và con trai
Anh hai thấy nó không sao rất mừng, vỗ vai hắn
Nhìn nó mọi người đã cảm thấy an tâm phần nào, ba mẹ nó ở lại trong phòng nhìn con gái mình, San thì dẫn hắn ra ngoài nói chuyện
“Cảm ơn em vì đã cứu con bé nhưng chuyện hôm trước tại Pari, tôi muốn nghe cậu giải thích”_ anh nó nói
“Chuyện ở Pari em không biết phải bắt đầu từ đâu... lúc bị cô ấy lạnh nhạt em đã rất tức.. em đua xe để giải tỏa.. lúc đó có người nói muốn em giúp hắn ta đánh một trận.. em đã đồng ý vì muốn kiếm ai để giải tỏa nỗi giận.. đánh nhau có thể giúp em.. em không biết người đó là Jan”_ hắn nói trong sự hối hận
“Cậu thích Jan”_ anh hai nó hỏi
Hắn gật đầu
“Vậy tôi đã đoán không sai. Chính cậu đã khiến con bé vui hơn từ khi nó gặp cậu nhưng cậu biết con bé sắp đính hôn với Harry rồi chứ”_ anh nó nói
“Em biết.. em đã tỏ ra vẻ không hể biết cô ấy.. nhưng khi thấy cô ấy vui vẻ bên Harry, tim em đã không chịu được, đau đớn khi thấy em ấy bị hại ,em đã rất tức và muốn giết chết bọn chúng”_ Harry nói
“Tôi biết tình cảm của cậu giành cho con bé. Tôi luôn yêu thương Jan nên tôi cũng không cấm cậu bày tỏ tình cảm với con bé nhưng con bé là người đã có vị hôn phu mà cả thế giới này ai cũng biết. Cậu sẽ phải đấu tranh rất nhiều nhưng tôi nghĩ cậu nên từ bỏ đi vì con bé sẽ chọn tính mạng của gia đình chứ không phải là người nó yêu nếu Harry không từ bỏ nó”_ anh nó nói
“Em hiểu những gì anh nói... em sẽ không làm phiền em ấy nữa. Anh chắm sóc em ấy giúp em”_hắn nói rồi bỏ đi
Anh hai nó lắc đầu rồi cũng về phòng thăm nó “ Tôi biết cậu yêu con bé nhưng người bảo vệ con bé được chỉ có Harry. Tôi tin cậu có thể vượt qua được cậu nhóc à.”
Trái tim anh tan nát vì em
Từng cơn đau đớn
Chấp nhận ra đi
Cho em tình yêu
Tính mạng em
Anh phải từ bỏ
Đừng trách anh
Đừng hận anh
Anh sẽ từ bỏ......
Harry khi biết nó bị hãm hại đã vội bay về nước ( sức mạnh truyền thông). Đến bệnh viện nhìn nó mà Harry đau đớn, hận chính bản thân không thể bảo vệ nó. Bác sĩ nói hôm nay nó có thể tỉnh lại nhưng đến giờ nó vẫn chưa tỉnh, có lẽ phải tới tối. Ba mẹ và anh hai cả đêm lo lắng cho nó nên không rời khỏi bệnh viện, Alen, Rose và Kevil có đến nhưng ba mẹ nó không cho ở lại vì muốn nó được yên tĩnh nghỉ ngơi. Đến trưa Harry về tới nước đã chạy thẳng vào bệnh viện thăm nó. Ba mẹ nó cũng đã mệt nên Harry kêu hai người về nghỉ ngơi một chút còn anh San thì phải tới công ty lo việc kí kết hợp đồng. Ngoài phòng nó là cả đám vệ sĩ đứng canh, có một vài cảnh sát nữa, ai ra vào phòng nó kể cả bác sĩ, y tá đều được kiểm tra cẩn thận không để nó xảy ra nguy hiểm
Harry nhìn nó, nắm đôi bàn tay nhỏ bé
“Xin lỗi.. anh về muộn”_ Harry chảy nước mắt, lần đầu tiên Harry khóc vì một người con gái.
Harry nhìn nó, kiểm điểm chính bản thân: đã hứa sẽ bảo vệ nó mà chỉ mới vắng mặt hai ngày, nó đã xảy ra chuyện. Nhìn nó Harry ngủ thiếp lúc nào không biết ( khi biết tin ,Harry đã thức khuya giải quyết mọi chuyện bên đó rồi sáng sớm lên chuyến bay sớm nhất để về coi nó, chăm sóc cho nó đó).
Nó tỉnh dậy cũng là lúc gần tối. Đôi mắt từ từ mở ra toàn là màu trắng, nó ghét bệnh viện định ngồi dậy đi về nhưng bên tay có ai đè nó. Nó không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ mình bị hại rồi sau đó có người cứu. Nó nhớ tới đây là hết. Nó ngó xuống tay là Harry đang ngủ, có lẽ Harry đã cứu nó. Nó nhìn Harry nhưng trong đầu đang nghĩ về ai đó, gương mặt đó, giọng nói đó rất quen nhưng nó không nhớ ra.
Ba mẹ nó cùng San bước vào “Con/ em tỉnh rồi”_ vui mừng chạy lại nhưng nó lấy tay che miệng
Hiểu ý nó, nó muốn Harry ngủ thêm một lúc
“Con khỏe chưa?”_ mẹ nó hỏi
Nó gật đầu “Con muốn xuất viện”_ nó nói
“Con ở đây theo dõi đi”_ ba nó nói
“Không.. con muốn về.. anh hai em muốn về”_ nó nhìn anh hai
“Ba mẹ để con bé về nhà sẽ tốt hơn đó, ở đây nghe mùi thuốc khó chịu lắm”_ anh hai nó nói
Lúc này Harry tỉnh dậy, thấy nó tỉnh harry đã mừng
“Em không sao chứ.. có đói bụng không anh mua gì cho em anh nha... có khó chịu đâu không..”_ Harry hỏi thăm nó rất nhiều khiến ba mẹ nó cười
“Em không sao”_ nó nói
“Con chào ba mẹ ạ”_ hắn thấy ba mẹ nó đang đứng
“Chào con”_ hai ông bà đồng thanh
“Con dâu.. con khỏe chứ”_ ba mẹ Harry cũng bước vào
“Con không sao”_ nó nói
“Con bé không sao là tốt rồi”_bà xuôi nói
“Để con đi làm giấy xuất viện”_ anh hai nó nói
“Sao xuất viện sớm vậy”_ ông thông gia hỏi
“Con be không thích bệnh viện.. chúng tôi đưa con bé về để tiện chăm sóc”_ ba nó nói
“Con cũng muốn chăm sóc em ấy”_ Harry nói
“Nhưng con cần phải về nhà với ba mẹ mình chứ”_ mẹ nó nói
Harry nhìn ba mẹ
“Không sao đâu! Harry con cứ ở nhà ba mẹ vợ chăm sóc vợ con đi”_ mẹ harry nói
“Con cảm ơn ba mẹ”_ Harry vui mừng ôm lấy mẹ.
Harry đỡ nó vào nhà vì sức khỏe nó còn yếu lắm.
“Con tạm thời cứ dùng chung lầu với Jan đi”_ ba nó nói
“Không”_ nó lạnh nhạt nói
“À... Alen đã dọn đi rồi hay em rể cứ dùng phòng đó đi”_ anh San nó nói vì biết tính nó rất ghét ai vào phòng của mình mà
“Vậy cũng được “_ Harry tưởng được ở cùng phòng với nó chứ
“Em thấy sao?”_ San nhìn nó
“Alen cũng dọn đi rồi.. anh cứ ở đi”_ nó nói
“Vậy cũng chung lầu mà.. con đỡ Jan lên để con bé chỉ phòng cho con xếp đồ ,rồi xuống ăn tối”_ mẹ nó nói
“Con cảm ơn ba mẹ, xin phép con lên phòng” _Harry đỡ nó lên lầu
Đối diện phòng nó là phòng của Alen
“Đây là phòng của anh”_ nó in bàn tay của mình vào, cánh cửa mở ra
“Do Alen dọn đi nên mật khẩu là bàn tay em.. nhưng giớ anh có thể mở bằng tay mình”_ nó nói
“Anh biết rồi.. phòng em ở đâu?”_ Harry hỏi
Nó chỉ vào phòng đối diện. Harry nhìn căn phòng rất đẹp nhưng không biết bên trong u ám tới cỡ nào đâu
“Đó là phòng em chỉ có em mới thể vào, bên kia là phòng chơi nhạc anh có thể vô tùy thích. Còn phòng đó anh không được vào”_nó chỉ từng căn phòng cho Harry biết
“Anh biết rồi, để anh đỡ em vào phòng”_ Hrry nói, đỡ nó lại cánh cửa
Nó in bàn tay mình lên ngay lập tức cửa mở ra “Anh có thể vào không?”_ Harry hỏi
“Lúc em ở đây anh có thể nhưng khi em đi thì không”_ nó nói
Harry đỡ nó vào phòng, khắp phòng toàn là màu xám thể hiện sự lạnh lùng của nó
“Anh về phòng mình tắm đi, em muốn nghỉ ngơi đừng kêu em ăn tối”_ nó nói
“Em không ăn sẽ ốm nặng hơn đó”_ Harry lo lắng
“Không sao đâu... anh đóng cửa lại đi... đừng tìm cách vào.. không vào được đâu”_ nó nói rồi ngồi xuống ghế
“Anh biết rồi”_ Harry nhìn qua một lượt rồi đi ra, khi biết đóng cánh cửa này anh sẽ không vào được nhưng Harry vẫn chọn cách đóng vì muốn nó tin tưởng. Nó quả thật quá lạnh lùng nhưng chính vì điều đó mà Harry càng tò mò về nó, càng muốn giúp nó vui vẻ, sưởi ấm trái tim nó.
Nó ở trong phòng, bật đèn ngủ bên cạnh, nhìn căn phòng, nhìn chính nó. Nó cảm thấy mất đi ai đó rất quan trọng, nó nhớ Alen hay là nhớ hắn. Nó cảm thấy trái tim lạnh giá.. nó đã rất vui khi ở bên hắn... học được rất nhiều điều khi ở bên Alen.. được Harry bảo vệ và yêu thương. Nó cảm thấy cảm giác rất quen.. chính lúc nó ngất xỉu đã ai đó đỡ nó... sưởi ấm cho nó... quan tâm cho nó nhưng nó không thể nào nhớ ra. Lúc tỉnh dậy bên cạnh nó là người đã chạy về khi nghe nó bị hại, anh ấy đã rất mệt vì lo cho nó. Khi thấy nó tỉnh đã lo lắng, hỏi thăm nó. Đã vì nó mà ở lại ngôi nhà này, chắc nó đã lạnh lùng với Harry quá chăng?. Nó nên cho Harry một vị trí trong tim nhưng tim nó không hế có hình bóng của Harry mà là một người đã làm tổn thương nó, khiến nó đau. Muốn nghe lời giải thích lắm nhưng tại vì hắn không giải thích cho nó đấy thôi?
Phòng cấp cứu vẫn chưa một ai ra, hắn nhìn xung quanh thấy ba nó đang ôm vợ mình lo lắng cho con. Anh hai nó thì đứng dựa lưng vào tường, thấy hắn anh hai nó nhìn rồi cũng nhắm mắt lại mà cầu nguyện cho nó. Hắn đi lại
“Chào hai bác”_ hắn cúi đầu chào
“Cháu là người đã cứu con bé”_ mẹ nó hỏi
“Cháu muốn đến đây coi em ấy có sao không?”_ hắn nói
“Con bé đến giờ vẫn còn trong đó., con bé sẽ không sao đúng không?”_ mẹ nó khóc
“Em ấy sẽ không sao đâu... hai bác đừng lo”_ hắn nói
“Cháu biết con bé sao?”_ ba nó hỏi
Hắn gật đầu “Cháu từng được em ấy chọn làm nhà thiết kế của Dream tại Pari”_ hắn nói
“Chắc cháu giỏi lắm”_ ba nó nói
Lúc này bác sĩ đi ra
“Sao rồi... em tôi không sao chứ”_ anh hai nó lo lắng
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức..”
“Không.. con bé không sao mà đúng không anh”_ mẹ nó khóc
“Ba.. em ấy không thể nào.. không.. em ấy cón sống mà đúng không mẹ’’_ anh hai nó khóc
Hắn không tin.. muốn nghe chính miệng bác sĩ nói, mong chờ một hi vọng
“ Mọi người bình tĩnh để bác sĩ nó đã”_ hắn nói
Ba mẹ và anh hai nó nhìn bác sĩ
“Chúng tôi đã cô gắng hết sức để tiểu thư có thể tỉnh lại sớm vì thuốc mê cộng với sự chịu đựng đau đơn khiến tiểu thư kiệt sức. Tiểu thư sẽ được chuyển đến phòng hồi sức và tỉnh lại vào ngày mai”_ bác sĩ thở phào nhẹ nhõm
“Con mình không sao ông à”_ mẹ nó ôm chồng và con trai
Anh hai thấy nó không sao rất mừng, vỗ vai hắn
Nhìn nó mọi người đã cảm thấy an tâm phần nào, ba mẹ nó ở lại trong phòng nhìn con gái mình, San thì dẫn hắn ra ngoài nói chuyện
“Cảm ơn em vì đã cứu con bé nhưng chuyện hôm trước tại Pari, tôi muốn nghe cậu giải thích”_ anh nó nói
“Chuyện ở Pari em không biết phải bắt đầu từ đâu... lúc bị cô ấy lạnh nhạt em đã rất tức.. em đua xe để giải tỏa.. lúc đó có người nói muốn em giúp hắn ta đánh một trận.. em đã đồng ý vì muốn kiếm ai để giải tỏa nỗi giận.. đánh nhau có thể giúp em.. em không biết người đó là Jan”_ hắn nói trong sự hối hận
“Cậu thích Jan”_ anh hai nó hỏi
Hắn gật đầu
“Vậy tôi đã đoán không sai. Chính cậu đã khiến con bé vui hơn từ khi nó gặp cậu nhưng cậu biết con bé sắp đính hôn với Harry rồi chứ”_ anh nó nói
“Em biết.. em đã tỏ ra vẻ không hể biết cô ấy.. nhưng khi thấy cô ấy vui vẻ bên Harry, tim em đã không chịu được, đau đớn khi thấy em ấy bị hại ,em đã rất tức và muốn giết chết bọn chúng”_ Harry nói
“Tôi biết tình cảm của cậu giành cho con bé. Tôi luôn yêu thương Jan nên tôi cũng không cấm cậu bày tỏ tình cảm với con bé nhưng con bé là người đã có vị hôn phu mà cả thế giới này ai cũng biết. Cậu sẽ phải đấu tranh rất nhiều nhưng tôi nghĩ cậu nên từ bỏ đi vì con bé sẽ chọn tính mạng của gia đình chứ không phải là người nó yêu nếu Harry không từ bỏ nó”_ anh nó nói
“Em hiểu những gì anh nói... em sẽ không làm phiền em ấy nữa. Anh chắm sóc em ấy giúp em”_hắn nói rồi bỏ đi
Anh hai nó lắc đầu rồi cũng về phòng thăm nó “ Tôi biết cậu yêu con bé nhưng người bảo vệ con bé được chỉ có Harry. Tôi tin cậu có thể vượt qua được cậu nhóc à.”
Trái tim anh tan nát vì em
Từng cơn đau đớn
Chấp nhận ra đi
Cho em tình yêu
Tính mạng em
Anh phải từ bỏ
Đừng trách anh
Đừng hận anh
Anh sẽ từ bỏ......
Harry khi biết nó bị hãm hại đã vội bay về nước ( sức mạnh truyền thông). Đến bệnh viện nhìn nó mà Harry đau đớn, hận chính bản thân không thể bảo vệ nó. Bác sĩ nói hôm nay nó có thể tỉnh lại nhưng đến giờ nó vẫn chưa tỉnh, có lẽ phải tới tối. Ba mẹ và anh hai cả đêm lo lắng cho nó nên không rời khỏi bệnh viện, Alen, Rose và Kevil có đến nhưng ba mẹ nó không cho ở lại vì muốn nó được yên tĩnh nghỉ ngơi. Đến trưa Harry về tới nước đã chạy thẳng vào bệnh viện thăm nó. Ba mẹ nó cũng đã mệt nên Harry kêu hai người về nghỉ ngơi một chút còn anh San thì phải tới công ty lo việc kí kết hợp đồng. Ngoài phòng nó là cả đám vệ sĩ đứng canh, có một vài cảnh sát nữa, ai ra vào phòng nó kể cả bác sĩ, y tá đều được kiểm tra cẩn thận không để nó xảy ra nguy hiểm
Harry nhìn nó, nắm đôi bàn tay nhỏ bé
“Xin lỗi.. anh về muộn”_ Harry chảy nước mắt, lần đầu tiên Harry khóc vì một người con gái.
Harry nhìn nó, kiểm điểm chính bản thân: đã hứa sẽ bảo vệ nó mà chỉ mới vắng mặt hai ngày, nó đã xảy ra chuyện. Nhìn nó Harry ngủ thiếp lúc nào không biết ( khi biết tin ,Harry đã thức khuya giải quyết mọi chuyện bên đó rồi sáng sớm lên chuyến bay sớm nhất để về coi nó, chăm sóc cho nó đó).
Nó tỉnh dậy cũng là lúc gần tối. Đôi mắt từ từ mở ra toàn là màu trắng, nó ghét bệnh viện định ngồi dậy đi về nhưng bên tay có ai đè nó. Nó không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ mình bị hại rồi sau đó có người cứu. Nó nhớ tới đây là hết. Nó ngó xuống tay là Harry đang ngủ, có lẽ Harry đã cứu nó. Nó nhìn Harry nhưng trong đầu đang nghĩ về ai đó, gương mặt đó, giọng nói đó rất quen nhưng nó không nhớ ra.
Ba mẹ nó cùng San bước vào “Con/ em tỉnh rồi”_ vui mừng chạy lại nhưng nó lấy tay che miệng
Hiểu ý nó, nó muốn Harry ngủ thêm một lúc
“Con khỏe chưa?”_ mẹ nó hỏi
Nó gật đầu “Con muốn xuất viện”_ nó nói
“Con ở đây theo dõi đi”_ ba nó nói
“Không.. con muốn về.. anh hai em muốn về”_ nó nhìn anh hai
“Ba mẹ để con bé về nhà sẽ tốt hơn đó, ở đây nghe mùi thuốc khó chịu lắm”_ anh hai nó nói
Lúc này Harry tỉnh dậy, thấy nó tỉnh harry đã mừng
“Em không sao chứ.. có đói bụng không anh mua gì cho em anh nha... có khó chịu đâu không..”_ Harry hỏi thăm nó rất nhiều khiến ba mẹ nó cười
“Em không sao”_ nó nói
“Con chào ba mẹ ạ”_ hắn thấy ba mẹ nó đang đứng
“Chào con”_ hai ông bà đồng thanh
“Con dâu.. con khỏe chứ”_ ba mẹ Harry cũng bước vào
“Con không sao”_ nó nói
“Con bé không sao là tốt rồi”_bà xuôi nói
“Để con đi làm giấy xuất viện”_ anh hai nó nói
“Sao xuất viện sớm vậy”_ ông thông gia hỏi
“Con be không thích bệnh viện.. chúng tôi đưa con bé về để tiện chăm sóc”_ ba nó nói
“Con cũng muốn chăm sóc em ấy”_ Harry nói
“Nhưng con cần phải về nhà với ba mẹ mình chứ”_ mẹ nó nói
Harry nhìn ba mẹ
“Không sao đâu! Harry con cứ ở nhà ba mẹ vợ chăm sóc vợ con đi”_ mẹ harry nói
“Con cảm ơn ba mẹ”_ Harry vui mừng ôm lấy mẹ.
Harry đỡ nó vào nhà vì sức khỏe nó còn yếu lắm.
“Con tạm thời cứ dùng chung lầu với Jan đi”_ ba nó nói
“Không”_ nó lạnh nhạt nói
“À... Alen đã dọn đi rồi hay em rể cứ dùng phòng đó đi”_ anh San nó nói vì biết tính nó rất ghét ai vào phòng của mình mà
“Vậy cũng được “_ Harry tưởng được ở cùng phòng với nó chứ
“Em thấy sao?”_ San nhìn nó
“Alen cũng dọn đi rồi.. anh cứ ở đi”_ nó nói
“Vậy cũng chung lầu mà.. con đỡ Jan lên để con bé chỉ phòng cho con xếp đồ ,rồi xuống ăn tối”_ mẹ nó nói
“Con cảm ơn ba mẹ, xin phép con lên phòng” _Harry đỡ nó lên lầu
Đối diện phòng nó là phòng của Alen
“Đây là phòng của anh”_ nó in bàn tay của mình vào, cánh cửa mở ra
“Do Alen dọn đi nên mật khẩu là bàn tay em.. nhưng giớ anh có thể mở bằng tay mình”_ nó nói
“Anh biết rồi.. phòng em ở đâu?”_ Harry hỏi
Nó chỉ vào phòng đối diện. Harry nhìn căn phòng rất đẹp nhưng không biết bên trong u ám tới cỡ nào đâu
“Đó là phòng em chỉ có em mới thể vào, bên kia là phòng chơi nhạc anh có thể vô tùy thích. Còn phòng đó anh không được vào”_nó chỉ từng căn phòng cho Harry biết
“Anh biết rồi, để anh đỡ em vào phòng”_ Hrry nói, đỡ nó lại cánh cửa
Nó in bàn tay mình lên ngay lập tức cửa mở ra “Anh có thể vào không?”_ Harry hỏi
“Lúc em ở đây anh có thể nhưng khi em đi thì không”_ nó nói
Harry đỡ nó vào phòng, khắp phòng toàn là màu xám thể hiện sự lạnh lùng của nó
“Anh về phòng mình tắm đi, em muốn nghỉ ngơi đừng kêu em ăn tối”_ nó nói
“Em không ăn sẽ ốm nặng hơn đó”_ Harry lo lắng
“Không sao đâu... anh đóng cửa lại đi... đừng tìm cách vào.. không vào được đâu”_ nó nói rồi ngồi xuống ghế
“Anh biết rồi”_ Harry nhìn qua một lượt rồi đi ra, khi biết đóng cánh cửa này anh sẽ không vào được nhưng Harry vẫn chọn cách đóng vì muốn nó tin tưởng. Nó quả thật quá lạnh lùng nhưng chính vì điều đó mà Harry càng tò mò về nó, càng muốn giúp nó vui vẻ, sưởi ấm trái tim nó.
Nó ở trong phòng, bật đèn ngủ bên cạnh, nhìn căn phòng, nhìn chính nó. Nó cảm thấy mất đi ai đó rất quan trọng, nó nhớ Alen hay là nhớ hắn. Nó cảm thấy trái tim lạnh giá.. nó đã rất vui khi ở bên hắn... học được rất nhiều điều khi ở bên Alen.. được Harry bảo vệ và yêu thương. Nó cảm thấy cảm giác rất quen.. chính lúc nó ngất xỉu đã ai đó đỡ nó... sưởi ấm cho nó... quan tâm cho nó nhưng nó không thể nào nhớ ra. Lúc tỉnh dậy bên cạnh nó là người đã chạy về khi nghe nó bị hại, anh ấy đã rất mệt vì lo cho nó. Khi thấy nó tỉnh đã lo lắng, hỏi thăm nó. Đã vì nó mà ở lại ngôi nhà này, chắc nó đã lạnh lùng với Harry quá chăng?. Nó nên cho Harry một vị trí trong tim nhưng tim nó không hế có hình bóng của Harry mà là một người đã làm tổn thương nó, khiến nó đau. Muốn nghe lời giải thích lắm nhưng tại vì hắn không giải thích cho nó đấy thôi?
/51
|