Máy tính của Tiết Nguyên Câu là loại tốt nhất trên thị trường hiện nay, ngày thứ hai tựu trường còn có chuyên gia đến tận kí túc xá để lắp đặt, mà Tiết Nguyên Câu ra tay cũng rất hào phóng, lắp mạng gói bốn năm cho cả khu kí túc dùng chung luôn, không chỉ tiện cho mình mà cũng tiện cho mọi người nữa.
Là sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin, nếu có một chiếc máy tính tốt thì sẽ hỗ trợ rất nhiều cho công việc học tập, nhưng Tiết Nguyên Câu lại không có ý định dùng cái máy tính xịn của mình để học, cho đến bây giờ thì chức năng chủ yếu của nó là để chơi game và xem ảnh với chất lượng cao.
trên màn hình vẫn là ảnh của Minh Nguyệt, chắc đang trong giờ giải lao sau khi tập quân sự, cô tùy ý ngồi trên sân tập, bỏ mũ quân đội xuống, mái tóc được buộc cao bằng dây chun màu đen, hai bên có mấy lọn tóc buông xuống, những tia nắng len qua bóng cây chiếu xuống, làm hiện rõ gương mặt đangđầy mồ hôi.
Kể cả khi đang ngồi bệt xuống đất thì cô vẫn giữ thẳng lưng, đường cong cơ thể duyên dáng, lúc bị chụp ảnh cô đang nói chuyện với bạn, miệng cười rất tươi, đôi mắt cong như vầng trăng cùng với cặp má lúm đồng tiền làm cô càng thêm xinh đẹp và quyến rũ.
cô gái này tựa như một đóa sen hồng nổi bật nhất trong cả vạn đóa sen trong hồ vậy, gió thổi nhẹ làm hương hoa lan tỏa, hấp dẫn cả đàn ong bướm bay đến, mà trước khi đóa sen này kịp nở thì đã bị Chu Tự Hằng bỏ vào trong túi rồi.
[Giới thiệu với các cậu, đây là bạn gái tôi, Minh Nguyệt.]
Lúc này đã là chín rưỡi tối, khu kí túc xá công viên Tử Kinh sáng đèn rực rỡ, phòng nào cũng rất ồn ào náo nhiệt, tiếng nói chuyện cười đùa truyền đi rất xa.
Thế nhưng trong một căn phòng ở tầng năm nơi Chu Tự Hằng ở, sau khi nghe thấy cậu nói ra câu kia, bầu không khí lập tức trở nên yên ắng lạ thường, hô hấp dường như cũng bị dừng lại.
Sầm Gia Niên độc thân 18 năm đón nhận một sự tổn thương sâu sắc, đồng thời cũng không chịu nổi mà tự hành hạ bản thân…
Cậu ta véo thật mạnh đùi mình, xác nhận xem đây là mơ hay thật.
Cơn đau khiến cho Sầm Gia Niên bừng tỉnh, đưa mắt nhìn thẳng vào gương mặt sáng rỡ của Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng vừa tắm xong, chỉ đơn giản dùng khăn để lau khô tóc nên vẫn còn hơi ướt, nước chảy dọc xuống mặt rồi đến cổ, ánh sáng từ màn hình chiếu vào gương mặt cậu.
Hai gương mặt gần sát vào nhau, càng làm tăng thêm sức mạnh.
Cực kì đẹp đôi.
Trời sinh một cặp.
Trong phần giới thiệu có ghi Minh Nguyệt là đại biểu cho tân sinh viên khóa mới của học viện múa Bắc Kinh, có điểm thi tốt nghiệp rất cao, là sinh viên nghệ thuật nhưng lại không phải là một bình hoa ngốc nghếch, thế mà Chu Tự Hằng lại có thể bắt được cô gái này…
Sầm Gia Niên suy nghĩ một lát rồi âm thầm khẳng định, Chu Tự Hằng nhất định không chỉ có ưu thế ngoại hình, mà còn có những kĩ năng xuất sắc khác nữa.
Nghĩ xong, cậu ta liền dịch người lại gần Chu Tự Hằng một chút, ý đồ muốn hấp thu chút tiên khí từ cậu.
Hết thảy mọi hành động của Sầm Gia Niên đều có chung một mục đích duy nhất là từ giã cuộc sống độc thân.
Nhưng điều mà Chung Thần chú ý đến lại không giống với Sầm Gia Niên.
Gương mặt của Chung Thần không hề bị xấu đi sau khi cạo đầu, vì tuổi còn nhỏ nên mặt cậu bầu bĩnh như trẻ con, hai mắt cũng to tròn, tuy thông minh nhưng lại khiêm tốn và hay xấu hổ, rất giống với tiểu hòa thượng Nhất Hưu. (Editor: Xem ảnh cuối bài đăng.)
Tiểu hòa thượng Nhất Hưu sau khi sững sờ hồi lâu thì liền đỏ mặt hỏi: “Đây…đây là cô bạn gái tuyệt thế vô song mà anh nói ạ?”
Cậu vẫn rất nhớ lời nhận xét về bạn gái mà Chu Tự Hằng đã nói, thậm chí còn tin là thật, trong lòng vốn đã mong đợi từ lâu.
Nghe Chung Thần nói thì Sầm Gia Niên mới nhớ lại, bây giờ cậu ta mới thấy là Chu Tự Hằng nói khônghề quá, lời miêu tả đó thật sự quá phù hợp với cô gái này.
Chu Tự Hằng gật đầu, còn bổ sung thêm: “Đây chính là cô gái tuyệt thế vô song của anh.”
Tựa như bị một thanh đao chém xuống.
Sầm Gia Niên mất máu trở về thành, một lần nữa yên lặng dịch ghế về, lui người về cạnh bàn.
Tiết Nguyên Câu, người vô cùng bất khuất mở lớp dạy yêu đương, cuối cùng cũng phải nhận về một kết cục bi thảm, cậu ta vẫn ngồi ngẩn người trước cái máy tính, hiển nhiên là vì Chu Tự Hằng đã đem tới cho cậu ta một bất ngờ quá lớn, nên trong một thời gian ngắn cậu ta vẫn chưa thể tiếp nhận được.
Chu Tự Hằng đăng xuất tài khoản của Tiết Nguyên Câu, tự mình lập một tài khoản rồi đăng nhập vào diễn đàn của học viện múa Bắc Kinh, bỏ một phiếu cho Minh Nguyệt trở thành hoa khôi của trường.
Tiết Nguyên Câu do dự một lúc rồi mới hỏi: “Cậu có em gái không?” Dừng lại một chút rồi lại bổ sung, “Hoặc là bạn gái cậu có em gái không?”
Nếu Tiết Nguyên Câu cũng có một cô bạn gái xinh đẹp thế này thì cậu nguyện buông tha cho tất cả các cô gái khác, sẽ rất đàng hoàng quy củ không lăng nhăng, không trêu hoa ghẹo nguyệt, trở thành mộtngười đàn ông chung thủy giống như Chu Tự Hằng.
Cho nên cậu ta rất mong chờ vào câu trả lời của Chu Tự Hằng.
“Rất tiếc là không có.” Chu Tự Hằng đáp.
Tiết Nguyên Câu sầu não kêu la, cực kì chán nản tắt máy tính đi.
Giờ đã là giữa tháng chín, buổi tối gió thổi rất mát, trên bầu trời có một vầng trăng sáng, ánh sáng dịu nhẹ rơi xuống giường của Chu Tự Hằng.
Cậu vẫn chưa muốn ngủ, cứ ngồi tìm kiếm ảnh của Minh Nguyệt, còn lưu lại hết vào trong máy tính của mình, sau đó chọn một tấm đẹp nhất để cài làm hình nền.
Nghĩ đến việc sau này cứ mở máy lên là sẽ nhìn thấy hình của Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng vui sướng vô cùng, phấn khích mãi không thôi, vì muốn che giấu tâm trạng khác thường của mình, cậu liền lấy cuốn ngôn ngữ lập trình C ra, muốn xem mấy cái số liệu khô khan để làm giảm bớt sự hưng phấn trong lòng.
Sau khi nhập học không lâu, trong lớp cử ra ban cán sự tạm thời, Chu Tự Hằng không tham gia tranh cử, chỉ yên lặng bỏ một phiếu cho Sầm Gia Niên hướng ngoại, cuối cùng Sầm Gia Niên trở thành lớp trưởng, đảm nhận trách nhiệm đặt mua sách giáo khoa của năm nhất cho cả lớp.
Chu Tự Hằng thì dành hết tâm huyết cho việc học, buổi tối sau khi tập quân sự xong, thỉnh thoảng cậu lại lấy sách ra đọc một chút.
Trong lòng cậu đã xác định rõ mục tiêu, cho nên cậu sẽ cố gắng hết sức vì mục tiêu ấy, mặc dù rất đau khổ vì nỗi buồn tương tư, nhưng cuộc sống vẫn đều đặn trôi qua một cách yên bình và vui vẻ.
Sầm Gia Niên ngày càng ngưỡng mộ Chu Tự Hằng.
Cậu ta nằm trên giường, buồn chán lật xem mấy trang sách giáo khoa, một lúc sau thì chả còn hứng mà xem nữa, sau khi được giải thoát khỏi cuộc sống lớp mười hai gian khổ, rất nhiều sinh viên đều coi đại học là thiên đường của sự tự do.
Sầm Gia Niên ngó sang, vừa vặn trông thấy gương mặt nghiêng của Chu Tự Hằng được ánh đèn ở bàn học chiếu vào.
Lông mi cậu rất dài, lại như phát ra ánh sáng, dưới tay cậu có kê một quyển sách, mười ngón tay đangmúa trên bàn phím.
Sầm Gia Niên nhìn cậu gõ code, càng cho là Chu Tự Hằng rất giỏi, không kìm được mà hỏi: “Em nói thậtnhé Hằng ca, anh gõ code giỏi thế này, có từng nghĩ đến việc sẽ tham gia vào đội tuyển của năm nay chưa? Đúng ra thì chuyện chọn đội tuyển là giành cho sinh viên năm hai, nhưng năm ngoái khoa mình có một anh mới năm nhất mà đã đủ tư cách tham gia rồi đấy.” Sầm Gia Niên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với Chu Tự Hằng.
Động tác gõ bàn phím của Chu Tự Hằng dừng lại, khuỷu tay chống lên bàn, dường như đang rất chú ý lắng nghe.
“Đàn anh này giỏi lắm, chỉ mới tiết học đầu tiên sau khi tựu trường thôi đã đứng lên thảo luận vấn đề với thầy giáo rồi, khiến cho thầy rất ngạc nhiên, kéo luôn anh ấy vào trong đội tuyển.” Sầm Gia Niên nóirất say sưa, làm cho Tiết Nguyên Câu và Chung Thần cũng bị cuốn vào.
Sau khi bước vào ngôi trường danh giá này, Chu Tự Hằng phát hiện ra rằng xung quanh mình ai cũng là những ngôi sao sáng.
Chung Thần là thiên tài nhỏ tuổi, Tiết Nguyên Câu thì có một đôi mắt vô cùng sắc bén, ngôn ngữ và cử chỉ đều khiến cho các cô gái mê mẩn.
Còn Sầm Gia Niên…
trên phương diện học tập thì cậu ta không bằng Chung Thần, trên phương diện tình cảm cũng vẫn chỉ là tay mơ, nhưng chân tay cậu ta lanh lẹ, rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, tính cách lạc quan vui vẻ, nụ cười có thể lây lan cho mọi người, tuy cách xử lý mọi việc chưa đạt đến trình độ lão luyện, nhưng cậu ta vẫn nhận được rất nhiều phiếu bầu cho cương vị lớp trưởng, mà thực tế cũng chứng minh là cậu ta đang hoàn thành rất tốt nhiệm vụ này.
Sầm Gia Niên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể nghe ngóng được hết chuyện lớn chuyện nhỏ của khoa công nghệ thông tin, bất cứ chi tiết nào dù là nhỏ nhất cậu ta cũng muốn chia sẻ cho bạn cùng phòng biết: “Nghe nói đàn anh đó trong buổi dạ hội còn đánh piano cơ, hơn nữa lại chơi bóng rổ giỏi, ngoại hình cũng khá lắm, là nhân tài đứng đầu bảng của khoa mình đấy!”
nói tới đây, Sầm Gia Niên còn giơ ngón cái lên, ranh mãnh nói tiếp: “Nhưng mà e là sau khi có Hằng ca của chúng ta tới thì anh ta sẽ phải nhường lại ngôi đầu bảng rồi.”
Sầm Gia Niên nhướn mày nhìn Chu Tự Hằng, mong chờ phản ứng của cậu.
Chu Tự Hằng yên lặng một lát, tắt khung lập trình đi, gập sách lại, nhìn gương mặt tươi cười của Minh Nguyệt trên màn hình, nói: “Tên anh ta là gì?”
“Trần Tu Tề.” Sầm Gia Niên nói ra ba chữ.
Chu Tự Hằng gật đầu, không nói gì thêm, chỉ lên mạng tìm kiếm tài liệu.
Vì biểu hiện của cậu quá lạnh nhạt nên Sầm Gia Niên không phát hiện ra được điều gì, chỉ cảm thấy rất đắc ý vì mình đã dụ được một vị đại tướng tài giỏi vào trong đội tuyển của trường.
Khóa tập quân sự kéo dài ba tuần cuối cùng cũng kết thúc trong một ngày nắng đẹp.
Ngày đầu tiên đi học chính thức, Bắc Kinh đổ cơn mưa, những khóm cây Bạch Dương trong trường được tưới mát trở nên xanh như ngọc, cơn mưa kéo dài đến tận xế chiều mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Vị giảng viên khoảng 45 tuổi cầm chiếc ô màu đen, vội vã giẫm lên nước mà đi.
Đây là tiết học cuối cùng của buổi chiều, cũng là tiết học chuyên ngành về máy tính rất quan trọng, sau khi chuông reo các sinh viên ai nấy đều cực kì nghiêm túc, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, đợi giảng viên vào lớp.
Chu Tự Hằng ngồi thẳng lưng ở hàng đầu tiên trong giảng đường, dáng vẻ cực kì tuấn tú.
Thầy giáo dạy ngôn ngữ lập trình C đứng trên bục giảng, sau khi giới thiệu bản thân thì cười vang nóitiếp: “Thông qua lập trình, lập trình viên và người sử dụng có thể tiến hành trao đổi về mặt suy nghĩ, ta có thể thấy được người kia có viết được hay không, logic của họ như thế nào, khi giải quyết vấn đề thìhọ dùng cách gì để suy nghĩ, tất nhiên để duy trì thành quả tư tưởng của mình, các lập trình viên lão luyện thường sẽ phức tạp hóa những câu văn đơn giản lên, khiến cho ta có cảm giác là nó rất phức tạp.”
“Cá nhân tôi lại không thích làm như thế.” Ông nói, “Việc này chỉ là một cách để khoe mẽ bản thân, tuy cố làm cho nó khó lên, nhưng vẫn không che giấu được bản chất đơn giản vốn có của nó.Cho nên trong quá trình dạy học tôi luôn mong các em sẽ đơn giản hóa những thứ phức tạp, cố gắng để thân thiện gần gũi với người sử dụng nhất có thể.”
Qua lời giới thiệu ngắn gọn, Chu Tự Hằng cảm nhận rằng đây là một thầy giáo giỏi và rất có tâm với nghề.
Được gặp một người thầy như vậy quả là chuyện đáng mừng, qua đó Chu Tự Hằng cũng càng thêm háo hức mong chờ về cuộc sống đại học nhiều hơn.
Thái độ của cậu trở nên cực kì nghiêm túc và kính cẩn, tập trung lắng nghe.
Ánh mắt và tư thái của cậu lọt vào mắt của thầy giáo, ông gật đầu, hắng giọng nói tiếp: “Những thành tựu đẹp và chân chính sẽ khiến cho người ta nhìn vào mà cảm thấy vui vẻ, cũng giống như bạn nam ngồi ở hàng thứ nhất kia vậy.”
Ông chỉ nói một câu thế thôi, nhưng toàn bộ sinh viên trong giảng đường đều biết người mà ông đangnhắc đến là Chu Tự Hằng.
Ví dụ này làm cho bầu không khí căng thẳng trong giảng đường được hóa giải, những tiếng cười đồng loạt vang lên.
“Nhưng phải làm như thế nào thì mới có được mỹ quan tinh tế như bạn nam này nhỉ?” Thầy giáo cầm phấn viết lên bảng đen tên mấy quyển sách tham khảo, “Tôi giới thiệu cho các em hai quyển sách là ‘Thái độ lập trình’ và ‘Hướng dẫn quy tắc mã hóa C++’, sau này khi các em bắt đầu công việc của mình, hai cuốn sách này sẽ giúp ích cho các em rất nhiều đấy.”
Dù bị toàn bộ ánh mắt trong giảng đường nhìn vào, nhưng Chu Tự Hằng lại không hề cảm thấy gượng gạo, như thể đó là chuyện rất bình thường vậy.Cậu vẫn tập trung vào chuyện của mình, ghi nhớ tên hai cuốn sách rồi tiếp tục chăm chú nghe giảng.
Bất luận nhìn từ góc độ nào thì Chu Tự Hằng cũng là một chàng trai ưu tú đến chói mắt.
Vì thế mà sau một lần bị từ chối, Thường Diệc Hàm vẫn cố chấp hỏi han tin tức về Chu Tự Hằng, nhưng bạn cùng phòng của Chu Tự Hằng cũng lạnh nhạt y như cậu vậy, chẳng thèm hé ra một lời.
“Đừng như thế mà, đằng nào thì cậu ấy cũng chưa có bạn gái, mình chỉ muốn kết bạn với cậu ấy thôi, không có ý gì khác đâu…” Sau khi tan học, Thường Diệc Hàm lôi lôi kéo kéo ống tay áo Sầm Gia Niên không chịu buông.
“Ai nói Chu Tự Hằng không có bạn gái, cậu ấy…” Sầm Gia Niên bị lôi kéo khó chịu vô cùng, đang định gọi người giải cứu thì một giây sau đã thấy Chu Tự Hằng phóng như bay qua trước mặt, vội đến mức cái ô để ngay ở cửa cũng không thèm cầm.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Chu Tự Hằng vui đến quên cả hình tượng như vậy, ánh mắt sáng rực cả lên, chẳng quản ngại mưa gió mà chạy băng qua hành lang gấp khúc, ôm chặt một cô gái vào trong ngực.
Trong màn mưa, Minh Nguyệt cầm một cái ô màu trong suốt, dịu dàng giống như những cô gái trong thị trấn nhỏ vùng Giang Nam, cơn mưa bụi tựa như một dải lụa mỏng che mặt cô, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được là cô gái ấy rất xinh đẹp.
Chu Tự Hằng ôm cô, đồng thời nhận lấy cái ô trong tay cô, động tác rất tự nhiên và dứt khoát.
Đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ.
Sầm Gia Niên thầm nghĩ.
Cậu ta hắng giọng một cái, nhìn Thường Diệc Hàm sắc mặt đã trở nên không được tốt, nói: “Ai bảo Chu Tự Hằng không có bạn gái hả? Bạn gái của người ta là đại mỹ nhân đấy, là hoa khôi của học viện múa Bắc Kinh đó biết không? Tình cảm của họ cũng rất tốt nữa!” Sầm Gia Niên cầm lấy ô của Chu Tự Hằng rồi hậm hừ rời đi.
Cái ô của Minh Nguyệt không lớn lắm, Chu Tự Hằng lại cao to, nên gần nửa người cậu đã bị mưa xối ướt.
Áo quần thấm nước nên hơi lạnh, nhưng trong lòng Chu Tự Hằng thì lại nóng rực lửa.
Cậu cực kì vui sướng vì Minh Nguyệt đến đây, nhưng lời nói thì lại tỏ vẻ trách móc: “Sao không đợi anhđến gặp em? Còn không nói trước với anh một câu nào mà cứ thế tới, trời thì đang mưa thế này, anh…”
Cậu còn chưa nói xong thì đã bị Minh Nguyệt cắt ngang.
“Nhưng mà em nhớ anh lắm.” Nhìn cô trông rất tủi thân và đáng thương, lại vòng tay ôm chặt Chu Tự Hằng hơn một chút, gương mặt mềm mại cọ tới cọ lui trong ngực cậu.
Lông mi của cô hơi dính nước mưa, đôi mắt lại to tròn long lanh, bộ dạng vừa ngây thơ lại ngoan ngoãn nhìn giống hệt một con cún con.
Mà con cún này lại cực kì hiểu Chu Tự Hằng, làm nũng xong, cô lại phụng phịu nói: “Em vừa mới đến mà anh chỉ biết mắng em thôi, trừ những chuyện đó ra anh không còn điều gì khác muốn nói với em à?”
Sao lại không có cơ chứ?
Chu Tự Hằng vuốt mái tóc dài của Minh Nguyệt, cúi đầu hôn lên trán cô.
“Có.” Cậu kéo tay Minh Nguyệt, dùng ngón trỏ viết vào lòng bàn tay cô.
Vừa viết vừa nói: “Song mộc phi lâm, hạ điền hữu tâm.”
Cùng lúc đó, từ được viết vào lòng bàn tay Minh Nguyệt là…
“Tương tư”.
Là sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin, nếu có một chiếc máy tính tốt thì sẽ hỗ trợ rất nhiều cho công việc học tập, nhưng Tiết Nguyên Câu lại không có ý định dùng cái máy tính xịn của mình để học, cho đến bây giờ thì chức năng chủ yếu của nó là để chơi game và xem ảnh với chất lượng cao.
trên màn hình vẫn là ảnh của Minh Nguyệt, chắc đang trong giờ giải lao sau khi tập quân sự, cô tùy ý ngồi trên sân tập, bỏ mũ quân đội xuống, mái tóc được buộc cao bằng dây chun màu đen, hai bên có mấy lọn tóc buông xuống, những tia nắng len qua bóng cây chiếu xuống, làm hiện rõ gương mặt đangđầy mồ hôi.
Kể cả khi đang ngồi bệt xuống đất thì cô vẫn giữ thẳng lưng, đường cong cơ thể duyên dáng, lúc bị chụp ảnh cô đang nói chuyện với bạn, miệng cười rất tươi, đôi mắt cong như vầng trăng cùng với cặp má lúm đồng tiền làm cô càng thêm xinh đẹp và quyến rũ.
cô gái này tựa như một đóa sen hồng nổi bật nhất trong cả vạn đóa sen trong hồ vậy, gió thổi nhẹ làm hương hoa lan tỏa, hấp dẫn cả đàn ong bướm bay đến, mà trước khi đóa sen này kịp nở thì đã bị Chu Tự Hằng bỏ vào trong túi rồi.
[Giới thiệu với các cậu, đây là bạn gái tôi, Minh Nguyệt.]
Lúc này đã là chín rưỡi tối, khu kí túc xá công viên Tử Kinh sáng đèn rực rỡ, phòng nào cũng rất ồn ào náo nhiệt, tiếng nói chuyện cười đùa truyền đi rất xa.
Thế nhưng trong một căn phòng ở tầng năm nơi Chu Tự Hằng ở, sau khi nghe thấy cậu nói ra câu kia, bầu không khí lập tức trở nên yên ắng lạ thường, hô hấp dường như cũng bị dừng lại.
Sầm Gia Niên độc thân 18 năm đón nhận một sự tổn thương sâu sắc, đồng thời cũng không chịu nổi mà tự hành hạ bản thân…
Cậu ta véo thật mạnh đùi mình, xác nhận xem đây là mơ hay thật.
Cơn đau khiến cho Sầm Gia Niên bừng tỉnh, đưa mắt nhìn thẳng vào gương mặt sáng rỡ của Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng vừa tắm xong, chỉ đơn giản dùng khăn để lau khô tóc nên vẫn còn hơi ướt, nước chảy dọc xuống mặt rồi đến cổ, ánh sáng từ màn hình chiếu vào gương mặt cậu.
Hai gương mặt gần sát vào nhau, càng làm tăng thêm sức mạnh.
Cực kì đẹp đôi.
Trời sinh một cặp.
Trong phần giới thiệu có ghi Minh Nguyệt là đại biểu cho tân sinh viên khóa mới của học viện múa Bắc Kinh, có điểm thi tốt nghiệp rất cao, là sinh viên nghệ thuật nhưng lại không phải là một bình hoa ngốc nghếch, thế mà Chu Tự Hằng lại có thể bắt được cô gái này…
Sầm Gia Niên suy nghĩ một lát rồi âm thầm khẳng định, Chu Tự Hằng nhất định không chỉ có ưu thế ngoại hình, mà còn có những kĩ năng xuất sắc khác nữa.
Nghĩ xong, cậu ta liền dịch người lại gần Chu Tự Hằng một chút, ý đồ muốn hấp thu chút tiên khí từ cậu.
Hết thảy mọi hành động của Sầm Gia Niên đều có chung một mục đích duy nhất là từ giã cuộc sống độc thân.
Nhưng điều mà Chung Thần chú ý đến lại không giống với Sầm Gia Niên.
Gương mặt của Chung Thần không hề bị xấu đi sau khi cạo đầu, vì tuổi còn nhỏ nên mặt cậu bầu bĩnh như trẻ con, hai mắt cũng to tròn, tuy thông minh nhưng lại khiêm tốn và hay xấu hổ, rất giống với tiểu hòa thượng Nhất Hưu. (Editor: Xem ảnh cuối bài đăng.)
Tiểu hòa thượng Nhất Hưu sau khi sững sờ hồi lâu thì liền đỏ mặt hỏi: “Đây…đây là cô bạn gái tuyệt thế vô song mà anh nói ạ?”
Cậu vẫn rất nhớ lời nhận xét về bạn gái mà Chu Tự Hằng đã nói, thậm chí còn tin là thật, trong lòng vốn đã mong đợi từ lâu.
Nghe Chung Thần nói thì Sầm Gia Niên mới nhớ lại, bây giờ cậu ta mới thấy là Chu Tự Hằng nói khônghề quá, lời miêu tả đó thật sự quá phù hợp với cô gái này.
Chu Tự Hằng gật đầu, còn bổ sung thêm: “Đây chính là cô gái tuyệt thế vô song của anh.”
Tựa như bị một thanh đao chém xuống.
Sầm Gia Niên mất máu trở về thành, một lần nữa yên lặng dịch ghế về, lui người về cạnh bàn.
Tiết Nguyên Câu, người vô cùng bất khuất mở lớp dạy yêu đương, cuối cùng cũng phải nhận về một kết cục bi thảm, cậu ta vẫn ngồi ngẩn người trước cái máy tính, hiển nhiên là vì Chu Tự Hằng đã đem tới cho cậu ta một bất ngờ quá lớn, nên trong một thời gian ngắn cậu ta vẫn chưa thể tiếp nhận được.
Chu Tự Hằng đăng xuất tài khoản của Tiết Nguyên Câu, tự mình lập một tài khoản rồi đăng nhập vào diễn đàn của học viện múa Bắc Kinh, bỏ một phiếu cho Minh Nguyệt trở thành hoa khôi của trường.
Tiết Nguyên Câu do dự một lúc rồi mới hỏi: “Cậu có em gái không?” Dừng lại một chút rồi lại bổ sung, “Hoặc là bạn gái cậu có em gái không?”
Nếu Tiết Nguyên Câu cũng có một cô bạn gái xinh đẹp thế này thì cậu nguyện buông tha cho tất cả các cô gái khác, sẽ rất đàng hoàng quy củ không lăng nhăng, không trêu hoa ghẹo nguyệt, trở thành mộtngười đàn ông chung thủy giống như Chu Tự Hằng.
Cho nên cậu ta rất mong chờ vào câu trả lời của Chu Tự Hằng.
“Rất tiếc là không có.” Chu Tự Hằng đáp.
Tiết Nguyên Câu sầu não kêu la, cực kì chán nản tắt máy tính đi.
Giờ đã là giữa tháng chín, buổi tối gió thổi rất mát, trên bầu trời có một vầng trăng sáng, ánh sáng dịu nhẹ rơi xuống giường của Chu Tự Hằng.
Cậu vẫn chưa muốn ngủ, cứ ngồi tìm kiếm ảnh của Minh Nguyệt, còn lưu lại hết vào trong máy tính của mình, sau đó chọn một tấm đẹp nhất để cài làm hình nền.
Nghĩ đến việc sau này cứ mở máy lên là sẽ nhìn thấy hình của Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng vui sướng vô cùng, phấn khích mãi không thôi, vì muốn che giấu tâm trạng khác thường của mình, cậu liền lấy cuốn ngôn ngữ lập trình C ra, muốn xem mấy cái số liệu khô khan để làm giảm bớt sự hưng phấn trong lòng.
Sau khi nhập học không lâu, trong lớp cử ra ban cán sự tạm thời, Chu Tự Hằng không tham gia tranh cử, chỉ yên lặng bỏ một phiếu cho Sầm Gia Niên hướng ngoại, cuối cùng Sầm Gia Niên trở thành lớp trưởng, đảm nhận trách nhiệm đặt mua sách giáo khoa của năm nhất cho cả lớp.
Chu Tự Hằng thì dành hết tâm huyết cho việc học, buổi tối sau khi tập quân sự xong, thỉnh thoảng cậu lại lấy sách ra đọc một chút.
Trong lòng cậu đã xác định rõ mục tiêu, cho nên cậu sẽ cố gắng hết sức vì mục tiêu ấy, mặc dù rất đau khổ vì nỗi buồn tương tư, nhưng cuộc sống vẫn đều đặn trôi qua một cách yên bình và vui vẻ.
Sầm Gia Niên ngày càng ngưỡng mộ Chu Tự Hằng.
Cậu ta nằm trên giường, buồn chán lật xem mấy trang sách giáo khoa, một lúc sau thì chả còn hứng mà xem nữa, sau khi được giải thoát khỏi cuộc sống lớp mười hai gian khổ, rất nhiều sinh viên đều coi đại học là thiên đường của sự tự do.
Sầm Gia Niên ngó sang, vừa vặn trông thấy gương mặt nghiêng của Chu Tự Hằng được ánh đèn ở bàn học chiếu vào.
Lông mi cậu rất dài, lại như phát ra ánh sáng, dưới tay cậu có kê một quyển sách, mười ngón tay đangmúa trên bàn phím.
Sầm Gia Niên nhìn cậu gõ code, càng cho là Chu Tự Hằng rất giỏi, không kìm được mà hỏi: “Em nói thậtnhé Hằng ca, anh gõ code giỏi thế này, có từng nghĩ đến việc sẽ tham gia vào đội tuyển của năm nay chưa? Đúng ra thì chuyện chọn đội tuyển là giành cho sinh viên năm hai, nhưng năm ngoái khoa mình có một anh mới năm nhất mà đã đủ tư cách tham gia rồi đấy.” Sầm Gia Niên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với Chu Tự Hằng.
Động tác gõ bàn phím của Chu Tự Hằng dừng lại, khuỷu tay chống lên bàn, dường như đang rất chú ý lắng nghe.
“Đàn anh này giỏi lắm, chỉ mới tiết học đầu tiên sau khi tựu trường thôi đã đứng lên thảo luận vấn đề với thầy giáo rồi, khiến cho thầy rất ngạc nhiên, kéo luôn anh ấy vào trong đội tuyển.” Sầm Gia Niên nóirất say sưa, làm cho Tiết Nguyên Câu và Chung Thần cũng bị cuốn vào.
Sau khi bước vào ngôi trường danh giá này, Chu Tự Hằng phát hiện ra rằng xung quanh mình ai cũng là những ngôi sao sáng.
Chung Thần là thiên tài nhỏ tuổi, Tiết Nguyên Câu thì có một đôi mắt vô cùng sắc bén, ngôn ngữ và cử chỉ đều khiến cho các cô gái mê mẩn.
Còn Sầm Gia Niên…
trên phương diện học tập thì cậu ta không bằng Chung Thần, trên phương diện tình cảm cũng vẫn chỉ là tay mơ, nhưng chân tay cậu ta lanh lẹ, rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, tính cách lạc quan vui vẻ, nụ cười có thể lây lan cho mọi người, tuy cách xử lý mọi việc chưa đạt đến trình độ lão luyện, nhưng cậu ta vẫn nhận được rất nhiều phiếu bầu cho cương vị lớp trưởng, mà thực tế cũng chứng minh là cậu ta đang hoàn thành rất tốt nhiệm vụ này.
Sầm Gia Niên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể nghe ngóng được hết chuyện lớn chuyện nhỏ của khoa công nghệ thông tin, bất cứ chi tiết nào dù là nhỏ nhất cậu ta cũng muốn chia sẻ cho bạn cùng phòng biết: “Nghe nói đàn anh đó trong buổi dạ hội còn đánh piano cơ, hơn nữa lại chơi bóng rổ giỏi, ngoại hình cũng khá lắm, là nhân tài đứng đầu bảng của khoa mình đấy!”
nói tới đây, Sầm Gia Niên còn giơ ngón cái lên, ranh mãnh nói tiếp: “Nhưng mà e là sau khi có Hằng ca của chúng ta tới thì anh ta sẽ phải nhường lại ngôi đầu bảng rồi.”
Sầm Gia Niên nhướn mày nhìn Chu Tự Hằng, mong chờ phản ứng của cậu.
Chu Tự Hằng yên lặng một lát, tắt khung lập trình đi, gập sách lại, nhìn gương mặt tươi cười của Minh Nguyệt trên màn hình, nói: “Tên anh ta là gì?”
“Trần Tu Tề.” Sầm Gia Niên nói ra ba chữ.
Chu Tự Hằng gật đầu, không nói gì thêm, chỉ lên mạng tìm kiếm tài liệu.
Vì biểu hiện của cậu quá lạnh nhạt nên Sầm Gia Niên không phát hiện ra được điều gì, chỉ cảm thấy rất đắc ý vì mình đã dụ được một vị đại tướng tài giỏi vào trong đội tuyển của trường.
Khóa tập quân sự kéo dài ba tuần cuối cùng cũng kết thúc trong một ngày nắng đẹp.
Ngày đầu tiên đi học chính thức, Bắc Kinh đổ cơn mưa, những khóm cây Bạch Dương trong trường được tưới mát trở nên xanh như ngọc, cơn mưa kéo dài đến tận xế chiều mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Vị giảng viên khoảng 45 tuổi cầm chiếc ô màu đen, vội vã giẫm lên nước mà đi.
Đây là tiết học cuối cùng của buổi chiều, cũng là tiết học chuyên ngành về máy tính rất quan trọng, sau khi chuông reo các sinh viên ai nấy đều cực kì nghiêm túc, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, đợi giảng viên vào lớp.
Chu Tự Hằng ngồi thẳng lưng ở hàng đầu tiên trong giảng đường, dáng vẻ cực kì tuấn tú.
Thầy giáo dạy ngôn ngữ lập trình C đứng trên bục giảng, sau khi giới thiệu bản thân thì cười vang nóitiếp: “Thông qua lập trình, lập trình viên và người sử dụng có thể tiến hành trao đổi về mặt suy nghĩ, ta có thể thấy được người kia có viết được hay không, logic của họ như thế nào, khi giải quyết vấn đề thìhọ dùng cách gì để suy nghĩ, tất nhiên để duy trì thành quả tư tưởng của mình, các lập trình viên lão luyện thường sẽ phức tạp hóa những câu văn đơn giản lên, khiến cho ta có cảm giác là nó rất phức tạp.”
“Cá nhân tôi lại không thích làm như thế.” Ông nói, “Việc này chỉ là một cách để khoe mẽ bản thân, tuy cố làm cho nó khó lên, nhưng vẫn không che giấu được bản chất đơn giản vốn có của nó.Cho nên trong quá trình dạy học tôi luôn mong các em sẽ đơn giản hóa những thứ phức tạp, cố gắng để thân thiện gần gũi với người sử dụng nhất có thể.”
Qua lời giới thiệu ngắn gọn, Chu Tự Hằng cảm nhận rằng đây là một thầy giáo giỏi và rất có tâm với nghề.
Được gặp một người thầy như vậy quả là chuyện đáng mừng, qua đó Chu Tự Hằng cũng càng thêm háo hức mong chờ về cuộc sống đại học nhiều hơn.
Thái độ của cậu trở nên cực kì nghiêm túc và kính cẩn, tập trung lắng nghe.
Ánh mắt và tư thái của cậu lọt vào mắt của thầy giáo, ông gật đầu, hắng giọng nói tiếp: “Những thành tựu đẹp và chân chính sẽ khiến cho người ta nhìn vào mà cảm thấy vui vẻ, cũng giống như bạn nam ngồi ở hàng thứ nhất kia vậy.”
Ông chỉ nói một câu thế thôi, nhưng toàn bộ sinh viên trong giảng đường đều biết người mà ông đangnhắc đến là Chu Tự Hằng.
Ví dụ này làm cho bầu không khí căng thẳng trong giảng đường được hóa giải, những tiếng cười đồng loạt vang lên.
“Nhưng phải làm như thế nào thì mới có được mỹ quan tinh tế như bạn nam này nhỉ?” Thầy giáo cầm phấn viết lên bảng đen tên mấy quyển sách tham khảo, “Tôi giới thiệu cho các em hai quyển sách là ‘Thái độ lập trình’ và ‘Hướng dẫn quy tắc mã hóa C++’, sau này khi các em bắt đầu công việc của mình, hai cuốn sách này sẽ giúp ích cho các em rất nhiều đấy.”
Dù bị toàn bộ ánh mắt trong giảng đường nhìn vào, nhưng Chu Tự Hằng lại không hề cảm thấy gượng gạo, như thể đó là chuyện rất bình thường vậy.Cậu vẫn tập trung vào chuyện của mình, ghi nhớ tên hai cuốn sách rồi tiếp tục chăm chú nghe giảng.
Bất luận nhìn từ góc độ nào thì Chu Tự Hằng cũng là một chàng trai ưu tú đến chói mắt.
Vì thế mà sau một lần bị từ chối, Thường Diệc Hàm vẫn cố chấp hỏi han tin tức về Chu Tự Hằng, nhưng bạn cùng phòng của Chu Tự Hằng cũng lạnh nhạt y như cậu vậy, chẳng thèm hé ra một lời.
“Đừng như thế mà, đằng nào thì cậu ấy cũng chưa có bạn gái, mình chỉ muốn kết bạn với cậu ấy thôi, không có ý gì khác đâu…” Sau khi tan học, Thường Diệc Hàm lôi lôi kéo kéo ống tay áo Sầm Gia Niên không chịu buông.
“Ai nói Chu Tự Hằng không có bạn gái, cậu ấy…” Sầm Gia Niên bị lôi kéo khó chịu vô cùng, đang định gọi người giải cứu thì một giây sau đã thấy Chu Tự Hằng phóng như bay qua trước mặt, vội đến mức cái ô để ngay ở cửa cũng không thèm cầm.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Chu Tự Hằng vui đến quên cả hình tượng như vậy, ánh mắt sáng rực cả lên, chẳng quản ngại mưa gió mà chạy băng qua hành lang gấp khúc, ôm chặt một cô gái vào trong ngực.
Trong màn mưa, Minh Nguyệt cầm một cái ô màu trong suốt, dịu dàng giống như những cô gái trong thị trấn nhỏ vùng Giang Nam, cơn mưa bụi tựa như một dải lụa mỏng che mặt cô, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được là cô gái ấy rất xinh đẹp.
Chu Tự Hằng ôm cô, đồng thời nhận lấy cái ô trong tay cô, động tác rất tự nhiên và dứt khoát.
Đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ.
Sầm Gia Niên thầm nghĩ.
Cậu ta hắng giọng một cái, nhìn Thường Diệc Hàm sắc mặt đã trở nên không được tốt, nói: “Ai bảo Chu Tự Hằng không có bạn gái hả? Bạn gái của người ta là đại mỹ nhân đấy, là hoa khôi của học viện múa Bắc Kinh đó biết không? Tình cảm của họ cũng rất tốt nữa!” Sầm Gia Niên cầm lấy ô của Chu Tự Hằng rồi hậm hừ rời đi.
Cái ô của Minh Nguyệt không lớn lắm, Chu Tự Hằng lại cao to, nên gần nửa người cậu đã bị mưa xối ướt.
Áo quần thấm nước nên hơi lạnh, nhưng trong lòng Chu Tự Hằng thì lại nóng rực lửa.
Cậu cực kì vui sướng vì Minh Nguyệt đến đây, nhưng lời nói thì lại tỏ vẻ trách móc: “Sao không đợi anhđến gặp em? Còn không nói trước với anh một câu nào mà cứ thế tới, trời thì đang mưa thế này, anh…”
Cậu còn chưa nói xong thì đã bị Minh Nguyệt cắt ngang.
“Nhưng mà em nhớ anh lắm.” Nhìn cô trông rất tủi thân và đáng thương, lại vòng tay ôm chặt Chu Tự Hằng hơn một chút, gương mặt mềm mại cọ tới cọ lui trong ngực cậu.
Lông mi của cô hơi dính nước mưa, đôi mắt lại to tròn long lanh, bộ dạng vừa ngây thơ lại ngoan ngoãn nhìn giống hệt một con cún con.
Mà con cún này lại cực kì hiểu Chu Tự Hằng, làm nũng xong, cô lại phụng phịu nói: “Em vừa mới đến mà anh chỉ biết mắng em thôi, trừ những chuyện đó ra anh không còn điều gì khác muốn nói với em à?”
Sao lại không có cơ chứ?
Chu Tự Hằng vuốt mái tóc dài của Minh Nguyệt, cúi đầu hôn lên trán cô.
“Có.” Cậu kéo tay Minh Nguyệt, dùng ngón trỏ viết vào lòng bàn tay cô.
Vừa viết vừa nói: “Song mộc phi lâm, hạ điền hữu tâm.”
Cùng lúc đó, từ được viết vào lòng bàn tay Minh Nguyệt là…
“Tương tư”.
/99
|