Viêm Khải và Vivian sửng sốt. Họ không biết chuyện này. Có vẻ Matthew không cung cấp thông tin chi tiết vì nghĩ họ không cần đào sâu vụ này.
Ánh mắt hình sự nghiêm trọng của Viêm Khải và Vivian trong mắt cậu bé Manon chẳng khác gì hai người đang trong trạng thái hoang tưởng. Cậu bé trấn an hai người, “Không phải thuyết âm mưu giết cả gia tộc gì đâu. Là tai nạn không may, nổ bình ga từ mấy năm trước rồi. Lúc đó anh Tom đi học ở trên thành phố, nên sống sót.”
Viêm Khải và Vivian không hiểu thái độ của Manon khi an ủi họ lắm, nhưng hai người cũng hiểu được, đây là một mất mát to lớn vô cùng với Thomas. Chuyện xảy ra mấy năm rồi, tức là lúc anh ta còn trẻ hơn cả hai người bây giờ.
“Anh Thomas nổi tiếng lắm. Trẻ con chúng em ai cũng biết anh ấy.”
Hai người nhìn Manon bình tĩnh ăn và kể chuyện.
Vivian cười nhẹ nhàng hỏi Manon, “Vì ảnh học trên thành phố à?”
“Học trên thành phố có gì mà oai?” Manon ngước đôi mắt tròn lấp lánh nhìn Vivian, “Người trên thành phố, cả người ngoại quốc nữa, cũng về đây ngắm hoa suốt còn gì. Đây là khu dành cho sản xuất nên không có khách du lịch, bên khu thương mại thì lúc này đông lắm rồi. Nhưng thỉnh thoảng họ cũng tìm sang đây vì rừng hoa bên này lớn hơn.”
Vivian thấy thằng bé nói ‘rừng’, liền quay sang cười tí tởn với Viêm Khải. Viêm Khải không nói gì chỉ thấy buồn cười, miệng để khẩu âm “con nít dùng từ”.
Vivian nhìn không ra, lại giật mình nhớ ra câu chuyện sắp lái sang hướng khác, bèn hỏi Manon, “Thế tại sao anh Thomas lại nổi tiếng?”
Thằng bé uống một ngụm nước cam, “Bố mẹ và ông bà kể về ảnh suốt. Bảo là hồi nhỏ ảnh rất đáng yêu, là mẫu con cháu lý tưởng của mọi người. Vừa ngoan lại hiểu chuyện.”
Vivian bĩu môi. Chắc chắn là rất rất ngoan, rất rất hiểu chuyện, không thì ai lại đi khen con người khác trước mặt con mình như vậy?
Manon bắt đầu kể cho hai người câu chuyện hổi nhỏ của Thomas mà cậu bé vẫn được nghe.
Anh Thomas hồi còn nhỏ như Manon bây giờ, thường hay chơi với đám trẻ trong làng. Một lần hết trò chơi, đứa trẻ lớn nhất dẫn đầu cả bọn, cầm gậy đi trêu chọc một chú chó nhỏ đang bị xích. Thomas không đồng ý, ngăn cả đám lại còn bị chúng đánh bị thương. Lúc đó anh Thomas cũng không to con gì, cũng thấp bé như Manon bây giờ. Sau lần đó, anh Thomas đều ở nhà vì không có đứa nào chịu chơi cùng nữa. Thời gian rảnh anh lại giúp người lớn trong làng làm việc hoặc học bài. Kể ra tuổi thơ anh Thomas hơi bị thiếu niềm vui nhưng lại rất ngoan ngoãn tài giỏi, mọi người đều yêu.
Viêm Khải và Vivian nghe xong câu chuyện cũng hiểu ra, người lớn trong làng thương Thomas nhiều hơn là yêu quý. Nhưng Thomas trong câu chuyện từ nhỏ đã bộc lộ bản tính hiền lành và dũng cảm. Giả sử anh ta lớn lên có trở thành người có thể dối trá và vu oan giá họa cho người khác, thì thứ đã làm anh ta thay đổi, chắc chắn phải rất ghê gớm.
Rời khỏi quán ăn, Viêm Khải và Vivian còn đang tính, sẽ qua khu thương mại chơi hay kiếm xe về luôn. Khu thương mại khá rộng, có lẽ một buổi chiều thì không tham quan hết được.
Vivian đột nhiên túm chặt lấy cánh tay Viêm Khải như muốn xé rách tay áo của cậu. Viêm Khải khó hiểu nhìn lại thì nghe được tiếng Vivian rên rỉ, “Bụng… đau quá.”
“Đau gì? Sao tự nhiên lại đau? Không phải đau ruột thừa đấy chứ?” Viêm Khải lo lắng, vậy thì phải đến bệnh viện ngay.
Vivian nhăn nhó, “Tớ cắt ruột thừa lâu rồi. Tớ cần… WC.”
Đúng lúc đó thì thằng bé Manon chạy ra. Cậu bé ở trong cửa hàng đã thấy Vivian đang vật vã ngoài này.
“Chị làm gì đấy? Có đau bụng cũng không nên ở trước hàng ăn nhà người ta mà quằn quại chứ? Tìm chỗ khác đi.”
Vivian không nói được tiếng nào.
Viêm Khải nói vội với Manon, “Em cho Vivian dùng WC, còn chỉ cho anh hiệu thuốc với.”
Manon liền kéo tay Vivian chỉ ra sau nhà hàng, “WC ở tít sau nhé. Khách hàng dùng bữa xong ở nhà em chẳng bao giờ phải “vội vàng” đi WC cả…”
Vivian nghe đến đó liền ù té chạy.
Manon quay sang nói với Viêm Khải, “Còn cửa hàng thuốc… không rõ nguyên nhân chị ấy đau bụng mà anh đã vội tìm cửa hàng thuốc làm chi?”
Viêm Khải đứng hình, không biết nói sao. Vừa nãy quả thực khi thấy Vivian nhăn nhó, cậu cũng không kịp nghĩ nhiều.
Manon gãi má, “Chẳng lẽ nào… chị ấy có uống nước ở vòi không?”
“Có.” Viêm Khải nhớ lại, “Nước làm sao à?”
Manon chép miệng, “Đúng vậy. Nước lã ở đây không uống được đâu. Đường nước đang phải bảo dưỡng, mai mới xong. Nước này được xử lý bằng trạm sơ cua, không có đầy đủ chức năng lọc đâu.”
Viêm Khải nhìn về hướng Vivian chạy đi lúc nãy, rịn mồ hôi thay cho bạn.
Manon phẩy tay, “Kệ đi, nhiều người bị lắm rồi. Đi vệ sinh một lần là khỏi í mà.”
Ánh mắt hình sự nghiêm trọng của Viêm Khải và Vivian trong mắt cậu bé Manon chẳng khác gì hai người đang trong trạng thái hoang tưởng. Cậu bé trấn an hai người, “Không phải thuyết âm mưu giết cả gia tộc gì đâu. Là tai nạn không may, nổ bình ga từ mấy năm trước rồi. Lúc đó anh Tom đi học ở trên thành phố, nên sống sót.”
Viêm Khải và Vivian không hiểu thái độ của Manon khi an ủi họ lắm, nhưng hai người cũng hiểu được, đây là một mất mát to lớn vô cùng với Thomas. Chuyện xảy ra mấy năm rồi, tức là lúc anh ta còn trẻ hơn cả hai người bây giờ.
“Anh Thomas nổi tiếng lắm. Trẻ con chúng em ai cũng biết anh ấy.”
Hai người nhìn Manon bình tĩnh ăn và kể chuyện.
Vivian cười nhẹ nhàng hỏi Manon, “Vì ảnh học trên thành phố à?”
“Học trên thành phố có gì mà oai?” Manon ngước đôi mắt tròn lấp lánh nhìn Vivian, “Người trên thành phố, cả người ngoại quốc nữa, cũng về đây ngắm hoa suốt còn gì. Đây là khu dành cho sản xuất nên không có khách du lịch, bên khu thương mại thì lúc này đông lắm rồi. Nhưng thỉnh thoảng họ cũng tìm sang đây vì rừng hoa bên này lớn hơn.”
Vivian thấy thằng bé nói ‘rừng’, liền quay sang cười tí tởn với Viêm Khải. Viêm Khải không nói gì chỉ thấy buồn cười, miệng để khẩu âm “con nít dùng từ”.
Vivian nhìn không ra, lại giật mình nhớ ra câu chuyện sắp lái sang hướng khác, bèn hỏi Manon, “Thế tại sao anh Thomas lại nổi tiếng?”
Thằng bé uống một ngụm nước cam, “Bố mẹ và ông bà kể về ảnh suốt. Bảo là hồi nhỏ ảnh rất đáng yêu, là mẫu con cháu lý tưởng của mọi người. Vừa ngoan lại hiểu chuyện.”
Vivian bĩu môi. Chắc chắn là rất rất ngoan, rất rất hiểu chuyện, không thì ai lại đi khen con người khác trước mặt con mình như vậy?
Manon bắt đầu kể cho hai người câu chuyện hổi nhỏ của Thomas mà cậu bé vẫn được nghe.
Anh Thomas hồi còn nhỏ như Manon bây giờ, thường hay chơi với đám trẻ trong làng. Một lần hết trò chơi, đứa trẻ lớn nhất dẫn đầu cả bọn, cầm gậy đi trêu chọc một chú chó nhỏ đang bị xích. Thomas không đồng ý, ngăn cả đám lại còn bị chúng đánh bị thương. Lúc đó anh Thomas cũng không to con gì, cũng thấp bé như Manon bây giờ. Sau lần đó, anh Thomas đều ở nhà vì không có đứa nào chịu chơi cùng nữa. Thời gian rảnh anh lại giúp người lớn trong làng làm việc hoặc học bài. Kể ra tuổi thơ anh Thomas hơi bị thiếu niềm vui nhưng lại rất ngoan ngoãn tài giỏi, mọi người đều yêu.
Viêm Khải và Vivian nghe xong câu chuyện cũng hiểu ra, người lớn trong làng thương Thomas nhiều hơn là yêu quý. Nhưng Thomas trong câu chuyện từ nhỏ đã bộc lộ bản tính hiền lành và dũng cảm. Giả sử anh ta lớn lên có trở thành người có thể dối trá và vu oan giá họa cho người khác, thì thứ đã làm anh ta thay đổi, chắc chắn phải rất ghê gớm.
Rời khỏi quán ăn, Viêm Khải và Vivian còn đang tính, sẽ qua khu thương mại chơi hay kiếm xe về luôn. Khu thương mại khá rộng, có lẽ một buổi chiều thì không tham quan hết được.
Vivian đột nhiên túm chặt lấy cánh tay Viêm Khải như muốn xé rách tay áo của cậu. Viêm Khải khó hiểu nhìn lại thì nghe được tiếng Vivian rên rỉ, “Bụng… đau quá.”
“Đau gì? Sao tự nhiên lại đau? Không phải đau ruột thừa đấy chứ?” Viêm Khải lo lắng, vậy thì phải đến bệnh viện ngay.
Vivian nhăn nhó, “Tớ cắt ruột thừa lâu rồi. Tớ cần… WC.”
Đúng lúc đó thì thằng bé Manon chạy ra. Cậu bé ở trong cửa hàng đã thấy Vivian đang vật vã ngoài này.
“Chị làm gì đấy? Có đau bụng cũng không nên ở trước hàng ăn nhà người ta mà quằn quại chứ? Tìm chỗ khác đi.”
Vivian không nói được tiếng nào.
Viêm Khải nói vội với Manon, “Em cho Vivian dùng WC, còn chỉ cho anh hiệu thuốc với.”
Manon liền kéo tay Vivian chỉ ra sau nhà hàng, “WC ở tít sau nhé. Khách hàng dùng bữa xong ở nhà em chẳng bao giờ phải “vội vàng” đi WC cả…”
Vivian nghe đến đó liền ù té chạy.
Manon quay sang nói với Viêm Khải, “Còn cửa hàng thuốc… không rõ nguyên nhân chị ấy đau bụng mà anh đã vội tìm cửa hàng thuốc làm chi?”
Viêm Khải đứng hình, không biết nói sao. Vừa nãy quả thực khi thấy Vivian nhăn nhó, cậu cũng không kịp nghĩ nhiều.
Manon gãi má, “Chẳng lẽ nào… chị ấy có uống nước ở vòi không?”
“Có.” Viêm Khải nhớ lại, “Nước làm sao à?”
Manon chép miệng, “Đúng vậy. Nước lã ở đây không uống được đâu. Đường nước đang phải bảo dưỡng, mai mới xong. Nước này được xử lý bằng trạm sơ cua, không có đầy đủ chức năng lọc đâu.”
Viêm Khải nhìn về hướng Vivian chạy đi lúc nãy, rịn mồ hôi thay cho bạn.
Manon phẩy tay, “Kệ đi, nhiều người bị lắm rồi. Đi vệ sinh một lần là khỏi í mà.”
/96
|