Hoàn thành vụ án đầu tiên khiến tâm trạng hưng phấn của Viêm Khải và Vivian kéo dài khá lâu. Đồng thời tiền công cũng được chuyển vào tài khoản nhanh chóng. Hai người hơi bất ngờ vì thù lao hậu hĩnh hơn họ tưởng rất nhiều.
Khoảng thời gian này cũng bắt đầu tăng cường độ luyện tập. Hai người cũng chỉ vừa hồi phục hoàn toàn sau khi “vì nghĩa diệt thân” ở đồn cảnh sát, bước vào chế độ luyện tập mới có hơi đột ngột nên Viêm Khải và Vivian ở trong tình trạng đau cơ kéo dài đến cả tuần.
Trong thời gian này, chương trình học của Viêm Khải cũng trở nặng, thường xuyên phải thức khuya, cũng hay đi họp với nhóm học tập hơn.
Một buổi tối, Vivian mang cho Viêm Khải ly ca cao. Đứng ở cửa phòng, Vivian ngó Viêm Khải đang nghiên cứu bài học mà thấy tội thay. Năm ngoái Vivian cũng đi học. Khi phải thức khuya nghiên cứu chuyên sâu, đôi khi cảm thấy rất đuối sức. Viêm Khải còn phải học trong khi họ đã làm thêm công việc thám tử nữa.
Vivian cũng tự pha cho mình một cốc trà, mang laptop ra ban công ngồi, liên lạc với gia đình.
Vì khác múi giờ, lúc này ở nhà, người lớn thì bận rộn công việc, bé thì mải mê với việc học tập. May là Vivian kết nối được với bác cả. Hai bác cháu nói chuyện vui vẻ, cười nói không ngừng.
Quá mải nói chuyện với cháu gái, mãi bác cả mới để ý một chuyện. Bác thấy thỉnh thoảng tóc Vivian bay bay, bác cứ tưởng là “phòng” Vivian có quạt. Nhưng quạt thổi hình như không được đều. Mới cả “phòng” tối như vậy, nhìn màn hình máy tính không tốt cho mắt.
Lúc phát hiện ra Vivian đang ngồi ở ban công, bác cả liền tá hỏa. Giờ ở Pháp là tối muộn lắm rồi, bác bắt Vivian vào nhà đi ngủ, tốt nhất là uống ngay một cốc nước gừng. Ngồi thế từ nãy bị cảm lạnh mất thôi.
Vivian thấy thời tiết buổi tối rất mát mẻ dễ chịu nên sau khi tắt livestream với bác cả, cũng quên luôn uống nước gừng mà vẫn ngồi ở ban công. Một thời gian rất dài không ốm đau gì khiến Vivian chủ quan. Ngồi ở ban công tranh thủ đọc mấy bài báo nước ngoài, trau dồi ngoại ngữ. Thành thạo nhiều thứ tiếng, sau này hai người được giao nhiệm vụ làm gián điệp cũng nên.
Vivian đã bị cảm lạnh vì ngồi cả đêm ở ban công.
Ban đầu chỉ định đọc một vài bài viết ngắn. Nhưng Vivian lại gặp bài viết có nội dung quá hay nên ngồi lại nghiên cứu, lại hơi nghiện cảm giác sảng khoái vì hứng gió ở ban công. Vivian cứ ngồi miết cho đến khi Viêm Khải vào bếp tìm nước uống thì phát hiện ra. Bị câu “trúng gió méo miệng” của Viêm Khải dọa cho sợ thì lúc đó Vivian mới ôm máy tính trở vào phòng.
Kết quả là sáng ra đã lên cơn sốt.
Viêm Khải bê cả hộp thuốc, nhiệt kế, túi chườm vào phòng Vivian.
“Ơi, cậu đi… hắt xì… đi ra đi! Lây bây giờ!” Vivian ngồi trên giường, hắt xì hơi liên tục. Viêm Khải liền đưa cho hộp khăn giấy. Vivian xì đến đỏ cả mũi.
Viêm Khải chuẩn bị nhiệt kế, cắm vào tai Vivian. Vivian xì mũi xong, nhìn chằm chằm tờ giấy thấm, “Nước mũi của tớ trong suốt chưa nè.”
“Đâu? Ô. Vậy là cảm cúm rồi!” Viêm Khải sờ trán Vivian, cũng xem cả nhiệt kế, “Sốt cao quá! Không phải cảm lạnh đâu. Người có đau nhức không? Suýt nữa thì dùng nhầm thuốc rồi.”
Vivian lên cơn sốt cao, đầu óc choáng váng, người yếu ớt rõ rệt. Buổi sáng cũng dậy trễ hơn một chút. Sáng lết ra khỏi phòng đã thấy Viêm Khải đang chống đẩy. Bình thường toàn là Vivian thích tập trong nhà, còn buổi sáng Viêm Khải thích ra ngoài chạy bộ hơn. Vì chăm sóc Vivian nên các hoạt động cũng thu về làm tại nhà luôn.
Một buổi sáng trời nắng đẹp, Viêm Khải ở trong phòng khách ôm máy tính nghiên cứu, Vivian nằm sấp ngay bên cạnh, đeo khẩu trang, úp người lên gối, xem chương trình tivi cho qua cơn chán. Viêm Khải kiếm đâu một bịch kẹo dâu tằm cho Vivian, bảo ăn cung cấp vitamin C. Vivian vừa nằm xem chương trình tivi, vừa nhai chóp chép.
Matthew liên lạc đến. Vivian liền hồ hởi: có nhiệm vụ mới sao?
Matthew thông báo về một nhiệm vụ gián điệp, nội dung là thâm nhập và điều tra các tổ chức cá độ tại châu Âu nhân dịp giải vô địch bóng đá các câu lạc bộ châu Á sắp diễn ra. Các tổ chức cá độ đã chuyển địa bàn sang hẳn châu Âu này để qua mặt các cơ quan chức năng.
Vivian phấn khích nhai kẹo, nghe đã thấy rất kích thích rồi.
Viêm Khải nhìn Vivian yếu ớt nằm sấp trên thảm bông. Coi kìa, cả người yếu không ngóc đầu dậy nổi, còn mỗi cái miệng là hoạt động linh hoạt mà còn ham hố nhiệm vụ.
Viêm Khải từ chối nhận nhiệm vụ. Vivian nghe vậy thì khù khụ ho, làm sặc cả kẹo dâu tằm đang ăn lên tận mũi.
Matthew có vẻ cũng biết về tình hình sức khỏe của Vivian, cũng không bảo gì thêm, ngắt kết nối.
“Sao lại từ chối vậy hả? Đến hôm làm nhiệm vụ tớ sẽ khỏi mà. Tớ sẽ khỏi.”
“Vậy đợi cậu khỏi hẳn rồi hẵng nói.” Viêm Khải nghiêm khắc.
Vivian tủi thân, nghĩ cũng là lỗi tại mình. Với khăn giấy xì mũi, xì ra được một mẩu kẹo dâu tằm.
Vivian mấy năm trời không đau ốm gì, dính phải cơn ốm một lần mà dai dẳng cả tuần mới cảm thấy đỡ đáng kể. Đầu óc tỉnh táo một chút là nhớ lại cảm giác ngồi ở ban công buổi tối thật là phê đó. Cảm giác nửa phần ấm áp, nửa phần se lạnh, và chín phần mát mẻ sảng khoái. Bao nhiêu năm làm trạch nữ vì trong nhà có nhiều thú vui quá, tình cờ phát hiện được một trải nghiệm gây nghiện khiến nhớ mãi không quên. Nhưng, bị ốm thế này thì đừng nói đến công việc thám tử, làm việc gì cũng không nổi nữa.
Vivian chán nản, trước khi chìm vào giấc ngủ mê man vì ốm mệt, đã hạ quyết tâm: nếu có lần sau thì nhớ phải uống nước gừng.
Khoảng thời gian này cũng bắt đầu tăng cường độ luyện tập. Hai người cũng chỉ vừa hồi phục hoàn toàn sau khi “vì nghĩa diệt thân” ở đồn cảnh sát, bước vào chế độ luyện tập mới có hơi đột ngột nên Viêm Khải và Vivian ở trong tình trạng đau cơ kéo dài đến cả tuần.
Trong thời gian này, chương trình học của Viêm Khải cũng trở nặng, thường xuyên phải thức khuya, cũng hay đi họp với nhóm học tập hơn.
Một buổi tối, Vivian mang cho Viêm Khải ly ca cao. Đứng ở cửa phòng, Vivian ngó Viêm Khải đang nghiên cứu bài học mà thấy tội thay. Năm ngoái Vivian cũng đi học. Khi phải thức khuya nghiên cứu chuyên sâu, đôi khi cảm thấy rất đuối sức. Viêm Khải còn phải học trong khi họ đã làm thêm công việc thám tử nữa.
Vivian cũng tự pha cho mình một cốc trà, mang laptop ra ban công ngồi, liên lạc với gia đình.
Vì khác múi giờ, lúc này ở nhà, người lớn thì bận rộn công việc, bé thì mải mê với việc học tập. May là Vivian kết nối được với bác cả. Hai bác cháu nói chuyện vui vẻ, cười nói không ngừng.
Quá mải nói chuyện với cháu gái, mãi bác cả mới để ý một chuyện. Bác thấy thỉnh thoảng tóc Vivian bay bay, bác cứ tưởng là “phòng” Vivian có quạt. Nhưng quạt thổi hình như không được đều. Mới cả “phòng” tối như vậy, nhìn màn hình máy tính không tốt cho mắt.
Lúc phát hiện ra Vivian đang ngồi ở ban công, bác cả liền tá hỏa. Giờ ở Pháp là tối muộn lắm rồi, bác bắt Vivian vào nhà đi ngủ, tốt nhất là uống ngay một cốc nước gừng. Ngồi thế từ nãy bị cảm lạnh mất thôi.
Vivian thấy thời tiết buổi tối rất mát mẻ dễ chịu nên sau khi tắt livestream với bác cả, cũng quên luôn uống nước gừng mà vẫn ngồi ở ban công. Một thời gian rất dài không ốm đau gì khiến Vivian chủ quan. Ngồi ở ban công tranh thủ đọc mấy bài báo nước ngoài, trau dồi ngoại ngữ. Thành thạo nhiều thứ tiếng, sau này hai người được giao nhiệm vụ làm gián điệp cũng nên.
Vivian đã bị cảm lạnh vì ngồi cả đêm ở ban công.
Ban đầu chỉ định đọc một vài bài viết ngắn. Nhưng Vivian lại gặp bài viết có nội dung quá hay nên ngồi lại nghiên cứu, lại hơi nghiện cảm giác sảng khoái vì hứng gió ở ban công. Vivian cứ ngồi miết cho đến khi Viêm Khải vào bếp tìm nước uống thì phát hiện ra. Bị câu “trúng gió méo miệng” của Viêm Khải dọa cho sợ thì lúc đó Vivian mới ôm máy tính trở vào phòng.
Kết quả là sáng ra đã lên cơn sốt.
Viêm Khải bê cả hộp thuốc, nhiệt kế, túi chườm vào phòng Vivian.
“Ơi, cậu đi… hắt xì… đi ra đi! Lây bây giờ!” Vivian ngồi trên giường, hắt xì hơi liên tục. Viêm Khải liền đưa cho hộp khăn giấy. Vivian xì đến đỏ cả mũi.
Viêm Khải chuẩn bị nhiệt kế, cắm vào tai Vivian. Vivian xì mũi xong, nhìn chằm chằm tờ giấy thấm, “Nước mũi của tớ trong suốt chưa nè.”
“Đâu? Ô. Vậy là cảm cúm rồi!” Viêm Khải sờ trán Vivian, cũng xem cả nhiệt kế, “Sốt cao quá! Không phải cảm lạnh đâu. Người có đau nhức không? Suýt nữa thì dùng nhầm thuốc rồi.”
Vivian lên cơn sốt cao, đầu óc choáng váng, người yếu ớt rõ rệt. Buổi sáng cũng dậy trễ hơn một chút. Sáng lết ra khỏi phòng đã thấy Viêm Khải đang chống đẩy. Bình thường toàn là Vivian thích tập trong nhà, còn buổi sáng Viêm Khải thích ra ngoài chạy bộ hơn. Vì chăm sóc Vivian nên các hoạt động cũng thu về làm tại nhà luôn.
Một buổi sáng trời nắng đẹp, Viêm Khải ở trong phòng khách ôm máy tính nghiên cứu, Vivian nằm sấp ngay bên cạnh, đeo khẩu trang, úp người lên gối, xem chương trình tivi cho qua cơn chán. Viêm Khải kiếm đâu một bịch kẹo dâu tằm cho Vivian, bảo ăn cung cấp vitamin C. Vivian vừa nằm xem chương trình tivi, vừa nhai chóp chép.
Matthew liên lạc đến. Vivian liền hồ hởi: có nhiệm vụ mới sao?
Matthew thông báo về một nhiệm vụ gián điệp, nội dung là thâm nhập và điều tra các tổ chức cá độ tại châu Âu nhân dịp giải vô địch bóng đá các câu lạc bộ châu Á sắp diễn ra. Các tổ chức cá độ đã chuyển địa bàn sang hẳn châu Âu này để qua mặt các cơ quan chức năng.
Vivian phấn khích nhai kẹo, nghe đã thấy rất kích thích rồi.
Viêm Khải nhìn Vivian yếu ớt nằm sấp trên thảm bông. Coi kìa, cả người yếu không ngóc đầu dậy nổi, còn mỗi cái miệng là hoạt động linh hoạt mà còn ham hố nhiệm vụ.
Viêm Khải từ chối nhận nhiệm vụ. Vivian nghe vậy thì khù khụ ho, làm sặc cả kẹo dâu tằm đang ăn lên tận mũi.
Matthew có vẻ cũng biết về tình hình sức khỏe của Vivian, cũng không bảo gì thêm, ngắt kết nối.
“Sao lại từ chối vậy hả? Đến hôm làm nhiệm vụ tớ sẽ khỏi mà. Tớ sẽ khỏi.”
“Vậy đợi cậu khỏi hẳn rồi hẵng nói.” Viêm Khải nghiêm khắc.
Vivian tủi thân, nghĩ cũng là lỗi tại mình. Với khăn giấy xì mũi, xì ra được một mẩu kẹo dâu tằm.
Vivian mấy năm trời không đau ốm gì, dính phải cơn ốm một lần mà dai dẳng cả tuần mới cảm thấy đỡ đáng kể. Đầu óc tỉnh táo một chút là nhớ lại cảm giác ngồi ở ban công buổi tối thật là phê đó. Cảm giác nửa phần ấm áp, nửa phần se lạnh, và chín phần mát mẻ sảng khoái. Bao nhiêu năm làm trạch nữ vì trong nhà có nhiều thú vui quá, tình cờ phát hiện được một trải nghiệm gây nghiện khiến nhớ mãi không quên. Nhưng, bị ốm thế này thì đừng nói đến công việc thám tử, làm việc gì cũng không nổi nữa.
Vivian chán nản, trước khi chìm vào giấc ngủ mê man vì ốm mệt, đã hạ quyết tâm: nếu có lần sau thì nhớ phải uống nước gừng.
/96
|