“Hey cùng đi tìm nhân vật bí ẩn ở chương trước của chúng ta là ai nhé! Bật mí cậu ấy là nam phụ của Gấu đấy! :) ”
Tiếng trống trường vừa điểm Đăng Nguyên lại chạy sang lớp 10A4 tìm Hân Di, cậu nhìn từng người từng người bước ra nhưng vẫn chưa thấy Hân Di.
- Em tìm ai?
Thầy giáo ôm cặp và giáo án ra khỏi lớp, cậu nhìn quanh lớp học, không còn ai.
- Dạ... em tìm bạn. - Cậu đẩy gọng kính trả lời.
- Tìm Hân Di đúng không?
Ông thầy nheo nheo mắt nói, cậu hơi ngạc nhiên chẳng phải cậu chưa nói tên hay sao. Đăng Nguyên miễn cưỡng gật đầu, lòng thắc mắc vô cùng.
- Con bé đó và thằng bé cùng bàn hôm nay bỏ tiết của tôi. Cặp còn trong lớp em vào mà lấy.
Mặt thầy trông hơi khó coi chỉ tay vào lớp học rồi bước đi, phía sau Đăng Nguyên vẫn còn nghe tiếng thầy lẩm bẩm “Tụi nhỏ bây giờ tệ thật, ngày đầu tiên đi học mà đã bỏ tiết, để xem đến tiết sinh hoạt tôi xử lí các em thế nào... hừ!”. Thì ra là giáo viên chủ nhiệm của lớp 10A4 hèn gì thầy để ý rõ như thế. Cậu đi vào lớp tìm chỗ Hân Di ngồi để lầy cặp của nhỏ về, gương mặt lúc này mới lộ rõ tâm tình lo lắng của mình. “Di đã đi đâu rồi?” . Hân Di chưa bao giờ bỏ tiết như thế lại còn vào ngày đầu tiền đi học nữa chứ, cậu nhớ lại lúc ra chơi sang tìm cũng không gặp nhỏ tâm tình càng tệ đi.
Trong dãy phòng bệnh VIP của bệnh viện Hoàng Tuấn phòng 290 có một đứa con trai ngồi bên cạnh giường giương mắt nhìn đứa con gái đang nằm trên giường bệnh bằng ánh mắt phức tạp có lẽ lòng đang có nhiều suy nghĩ đan xen. Bỗng mấy ngón tay trên bàn tay đang truyền nước của nhỏ khẽ giật nhẹ, đôi mắt chớp chớp mấy cái rồi từ từ mở ra.
- Cậu tỉnh rồi à?
Hân Di cố chớp đôi mắt để thích nghi với nguồn ánh sáng mạnh mẽ dội vào mắt, trần nhà màu trắng hiện ra, mùi ete khá nồng xộc vào khoang mũi tạo nên mùi khó ngửi, nhỏ thấy thật không quen. Nhỏ hơi ngẩng đầu lên liền cảm nhận đầu óc quay cuồng, cơn đau ở sau gáy khiến đôi chân mày mãnh khãnh thoáng chau lại, bàn tay xiết chặt ga giường. Hân Di lại không chịu yên cử động thêm lần nữa liền kêu lên một tiếng, thật đúng là đau đến tê tái cõi lòng.
- Á.... sơ ơi... đau quá... - Nhỏ quen miệng gọi tên sơ làm cậu ngồi bên cạnh bật cười trước phản ứng ấy.
- Này đừng cử động nhiều, cậu bị trật cổ đấy!
Bây giờ Hân Di mới kịp để ý đến người đang ngồi cạnh mình, nhỏ nhớ lại những chuyện đã xảy ra, lúc nãy ra chơi nhỏ chạy đi tìm cậu ta ở sân sau, rồi nhỏ thấy tên cao to cầm gậy lao về phía cậu thế là nhỏ chạy ra.... ra là vì một gậy vào gáy nên mới thành ra thế này, nhỏ nghiến răng nghiến lợi nói với cậu.
- Đáng ghét, đừng để tôi gặp lại cái tên đã khiến bổn cô nương nằm đấy! Bổn cô nương thề sẽ tát đến hắn quên cha mẹ là ai luôn. Hừ!
- Haha...
Nghe tiếng hừ lạnh cùng câu nói vừa bật ra từ miệng của nhỏ cậu bật cười ha hả, nhỏ quay sang liếc cậu một cái hằng giọng.
- Cười gì? Nhờ phước của cậu nữa đấy....
- Không... không có gì! Chỉ là không ngờ một cô gái xinh đẹp như cậu miệng lưỡi cũng thâm độc thật đấy!
Hân Di chỉ lườm lườm lười biếng mở miệng.
- Mấy giờ rồi?
- 3 giờ chiều rồi!
Cậu ta nhìn xuống đồng hồ đeo tay trả lời nhỏ vừa nghe được nhỏ liền hoảng hốt.
- Chết rồi tôi phải về ngay.
Nhỏ đã bỏ tiết tan học cũng đã mấy tiếng rồi, Đăng Nguyên bảo nhỏ chờ ở nhà xe, bây giờ đã ba giờ rồi không biết Đăng Nguyên còn chờ ở đó không nữa, chắc cậu giận và lo lắng. Thế là Hân Di bật dậy định rút kim truyền nước thì bị một bàn tay khác nắm chặt, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt không hài lòng của người bên cạnh.
- Đợi truyền hết nước biển tôi đưa cậu về.
- Nhưng....
- Không nhưng nhị gì hết!
Chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói kia chen ngang, Hân Di đành ngồi đợi, đầu lại dội lên cơn choáng váng.
Hân Di tròn xoe mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen sang trọng bóng loáng đậu trước mặt, thật không dám tin vào mắt mình, nhỏ liếc nhìn về phía cậu ta như kiểm chứng “Là xe này à?”. Như đoán ra được suy nghĩ của nhỏ cậu cười cười mở cửa xe đẩy nhỏ vào trong.
- Nhà cậu ở đâu? - Câu ta cất tiếng hỏi.
- À... cậu cho xe chạy đến cô nhi viện Thiên Bình đi, tôi sống ở đó!
Ánh mắt cậu thoáng một tia khác lạ nhưng chỉ một thoáng rồi liền biến mất, cậu mở lời nói với tài xế- hình như là tài xế riêng, Hân Di thầm nghĩ “Đụng phải thứ dữ rồi!”.
- Chú Tài, đưa cháu đến cô nhi viện Thiên Bình đi!
Xe dừng lại trước cửa cô nhi viện, Hân Di định mở cửa bước xuống xe thì giọng nói kia lại cất lên kèm theo một loạt hành động.
- Để tôi giúp cậu, ngồi yên đi!
Cậu ta mở cửa bước xuống rồi đi một vòng sang mở cửa cho nhỏ, đỡ nhỏ bước xuống.
- Cảm ơn cậu! Tạm biệt.
Hân Di định xoay người đi vào thì bị tiếng nói ấy giữ lại, nhỏ quay đầu lại.
- Người nói cảm ơn phải là tôi mới đúng!
Ngừng một chút cậu ta lại nói.
- Cảm ơn cậu hôm nay đã ra tay nghĩa hiệp đỡ hộ tôi một gậy!
Trước câu cảm ơn hài hước ấy Hân Di phì cười xua tay.
- Không có gì! Tại tôi xui xẻo thôi!
Lần này lại là cậu phì cười, ngập ngừng đôi lát cậu gãi gãi đầu đề nghị với nhỏ.
- Chúng ta làm bạn nhé! Cậu tên gì?
- Có duyên gặp lại tôi sẽ cho cậu câu trả lời.
Hân Di tinh nghịch nháy mắt rồi xoay người rảo bước vào trong, chợt nghe tiếng cậu nói lớn ở phía sau.
- Tôi tên Lê Duy Anh! Nhớ nhé! Lê Duy Anh. Tạm biệt
Nhỏ vẫy vẫy tay ra sau mà không quay người lại. Duy Anh nhìn theo bóng lưng ấy khuất sau cánh cổng mới trở vào trong xe.
Cậu nhìn dòng người lướt qua sau tấm cửa kính đột nhiên mỉm cười một cái
- Nhất định sẽ gặp lại mau thôi, Đường Hân Di.
Hân Di đi vào trong liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của mọi người, Đăng Nguyên, Sơ, mễ và cả Linh Đan. Vừa thấy bóng dáng Hân Di Đăng Nguyên và Linh Đan hốt hoảng chạy lại.
- Di đi đâu thế? Sao giờ này mới về? - Câu hỏi đầy sốt xắn của cậu.
- Xin lỗi Nguyên, chắc Nguyên chờ Di lâu lắm hả?
Ánh mắt nhỏ nhìn cậu đầy vẻ áy náy, Đăng Nguyên lắc đầu phũ nhận nhưng thật ra cậu đã đợi nhỏ ở sân trường suốt hai tiếng đồng hồ, cậu sợ Hân Di lại thêm áy náy.
- Không, Nguyên qua tìm không thấy Di nên lấy cặp hộ Di rồi về luôn.
Nhưng Đăng Nguyên không biết sau này Linh Đan cũng quên bén đi và kể cho Hân Di nghe khiến nhỏ càng thêm cảm động.
- Thật ra con đã đi đâu vậy Di? Trời sao phía sau gáy dán băng giảm đau thế kia?
Sơ định mắng cho Hân Di thêm mấy câu vì tội trốn đi đâu mà không báo cho mọi người biết khiến ai cũng lo lắng liền hoảng hốt khi nhận ra Hân Di bị thương.
- Con ngã ở trong toilet nên bị ngất được bạn học đưa đi bệnh viện.
Hân Di tìm đại một lý do để nói dối sơ, nhỏ không thể kể chuyện vừa xảy ra cho sơ nghe được, nhất định sơ sẽ rất lo lắng mà chuyện nhỏ biết trước được tương lai vốn không thể kể cho ai biết được.
- Sao lại không cẩn thận như thế? Lại đây sơ xem nào.
Sơ đau lòng kiểm tra vết thương của Hân Di, phía sau gáy nhỏ còn lưu lại vết bầm tím đen khiến sơ vô cùng xót dặn nhỏ sau này phải cẩn thận hơn.
- Aaaa... đau quá đi mất.
Đưa tay xoa xoa cổ, Hân Di ở sau xe Đăng Nguyên nhăn nhó, than thở. Hôm qua không đau lắm bây giờ lại vừa đau vừa nhứt kinh khủng, nhỏ thật hối hận vì hành động anh hùng của mình để giờ phải nhận lấy hậu quả thế này. Nhỏ đã thay đổi tương lai của Duy Anh nên phải chịu sự trừng phạt, thật sự thì sự trừng phạt này quá sức với nhỏ rồi. Hân Di khóc ròng ròng.
Hôm qua nhỏ vì nhứt nên không tài nào chợp mắt được, vừa vào lớp nhỏ đã vứt cặp snag một bên gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành. Nhỏ không để ý chỗ trống bên cạnh đã có người ngổi vào, tiếng trống vừa điểm thầy chủ nhiệm bước vào, hôm nay lại có tiết Toán. Tất cả học sinh đồng loạt đứng dậy sau tiếng nghiêm duy chỉ có hai người là không đứng và hai người đã thu hút sự chú ý của thầy.
- Tất cả ngồi xuống, hai em ở bàn tư dãy ba đứng lên cho tôi.
Hân Di đang ngủ có biết trời trăng gì đâu, chợt có cảm giác ai đang khều khều lưng mình, nhỏ ngẩng đầu dậy quay ra sau, cô bạn ở phía sau thì thầm. “Thầy gọi cậu đứng dậy kia”. Hân Di liền đứng phắt dậy quay mặt về phía bẳng đôi diện với thầy, nhỏ nhìn ánh mắt nghiêm nghị ấy có phần run sợ miệng lẩm bẩm “Tham rồi, Di ơi thảm rồi!”. Cậu cùng bàn với nhỏ cũng đứng dậy, Hân Di tò mò quay sang liền bắt gặp gương mặt quen thuộc, nhỏ tròn xoe mắt, miệng há hốc nói quên mất thầy còn đang nhìn mình đắm đuối.
- Là cậu?
Duy Anh nhìn buổi hiện phong phú trên mặt của Hân Di liền cười cười gật đầu. Bỗng truyền đến tiếng của thầy.
- Các em xem tôi chết rồi phải không?
- Dạ... không... ạ!
Hân Di giật mình vì tiếng gắt trả lời lắp ba lắp bắp, Duy Anh vẫn lạnh nhạt im lặng đứng đó.
- Vậy tại sao tất cả các bạn đứng lên chào tôi còn hai em lại ngồi?
Thầy nhìn nhỏ và cậu chất vấn.
- Em đang ngủ nên không hay thầy vào ạ. Em xin lỗi thầy!
Cả lớp bật cười trước câu trả lời của Hân Di, còn ông thầy tức muốn xì khói lỗ tai, thầy lại gằng giọng.
- Ngủ? Hay nhỉ? Còn em? - Thầy chỉ tay về Duy Anh nhân vật vốn không hề xa lạ với thầy.
- Em cũng không thấy!
- Được giỏi lắm!
Có lẽ lửa giận ngày một tích tụ, thầy nhấc chân bước về phía bàn hai đứa.
- Vậy tại sao hôm qua cô cậu cúp hai tiết của tôi? - Cả cách xưng hô cũng đổi luôn.
Hân Di nhăn nhó không biết phải bịa ra lý do gì nên đành im lặng cho lành, Duy Anh thì vốn lạnh nhạt như vậy không thèm mở miệng. Hành động này của hai đứa khiến ông thầy càng tức thêm bội phần.
- Ngày đầu tiên đi học đã cúp tiết cô cậu gan nhỉ? Em là học sinh mới mà tác phong làm tôi thất vọng quá. Còn em Lê Duy Anh, em tính học lại lớp 10 thêm một năm nữa sao?
Thầy chỉ tay về phía Duy Anh nói khiến cả lớp ai cũng sững sờ nhất là Hân Di, nhỏ không thể tin Duy Anh lại là học sinh lưu bang. Thầy mắng hai đứa thêm mấy câu nữa rồi mới cho hai đứa ngổi xuống kèm một câu “Cô cậu dọn vệ sinh lớp một tuần cho tôi!”
Nhận được ánh mắt một khắc không rời của Hân Di, Duy Anh rốt cuộc cũng không chịu nổi mà quay sang.
- Cậu cứ nhìn tôi mãi làm sao tôi học được.
- Cậu thật sự là học sinh lưu bang sao?
- Ừ, thì sao? tôi lớn hơn cậu một tuổi đấy gọi bằng anh đi!
Duy Anh hất cằm nói không quên nhếch miệng cười một cái làm Hân Di trừng mắt muốn tiến đến tán cho một cái.
- Anh gì chứ? Đợi đến khi nào cậu trên tôi một lớp đi rồi hẵng bàn chuyện đấy! Nhé!
Hân Di buông một câu hờ hững rồi kéo dài từ nhé như khẳng định.Duy Anh cười khổ một cái, nhỏ cũng thật ma mãnh biết rằng chuyện đó không thể xảy ra nên mới mạnh miệng như thế.
Đang ngồi học đột nhiên Duy Anh lại lấy viết đẩy nhẹ vào tay Hân Di một cái khiến nhỏ quay sang lườm lườm.
- Gì?
- Hôm qua em nói nếu có duyên gặp lại em sẽ làm bạn với anh mà! Sao nào?
Nhỏ nghe cậu đổi cách xưng hô liền lầy viết chỉ vào mặt cậu sửa lại.
- Đừng có xưng hô như thế. Tôi nói bao giờ chứ?
- Này sao em lại có thể lật lọng như thế chứ?
Duy Anh chau mày phản pháo.
- Đã bảo đừng có gọi như thế rồi mà.
- Anh 17 tuổi, em 16 tuổi xưng hô như vậy hợp tình hợp lí mà.
Cậu nhún vai một cái nói làm Hân Di á khẩu đành im lặng tiếp tục chép bài, mặc kệ cậu. Nhưng mà chưa đạt được mục đích Duy Anh đâu có bỏ qua dễ dàng như thế.
- Này, đồng ý làm bạn đi chứ?
- Phiền cậu thật! Để yên cho tôi học bài!
- Không, em không đồng ý thì anh cứ nói!
- Ờ ờ... bây giờ để yên cho tôi học bài.
- Hai em kia trật tự!
Tiếng quát của cô giáo cắt đứt sự mè nheo của Duy Anh. Cậu hài lòng mỉm cười nhìn vẻ mặt hậm hực của Hân Di.
Tiếng trống trường vừa điểm Đăng Nguyên lại chạy sang lớp 10A4 tìm Hân Di, cậu nhìn từng người từng người bước ra nhưng vẫn chưa thấy Hân Di.
- Em tìm ai?
Thầy giáo ôm cặp và giáo án ra khỏi lớp, cậu nhìn quanh lớp học, không còn ai.
- Dạ... em tìm bạn. - Cậu đẩy gọng kính trả lời.
- Tìm Hân Di đúng không?
Ông thầy nheo nheo mắt nói, cậu hơi ngạc nhiên chẳng phải cậu chưa nói tên hay sao. Đăng Nguyên miễn cưỡng gật đầu, lòng thắc mắc vô cùng.
- Con bé đó và thằng bé cùng bàn hôm nay bỏ tiết của tôi. Cặp còn trong lớp em vào mà lấy.
Mặt thầy trông hơi khó coi chỉ tay vào lớp học rồi bước đi, phía sau Đăng Nguyên vẫn còn nghe tiếng thầy lẩm bẩm “Tụi nhỏ bây giờ tệ thật, ngày đầu tiên đi học mà đã bỏ tiết, để xem đến tiết sinh hoạt tôi xử lí các em thế nào... hừ!”. Thì ra là giáo viên chủ nhiệm của lớp 10A4 hèn gì thầy để ý rõ như thế. Cậu đi vào lớp tìm chỗ Hân Di ngồi để lầy cặp của nhỏ về, gương mặt lúc này mới lộ rõ tâm tình lo lắng của mình. “Di đã đi đâu rồi?” . Hân Di chưa bao giờ bỏ tiết như thế lại còn vào ngày đầu tiền đi học nữa chứ, cậu nhớ lại lúc ra chơi sang tìm cũng không gặp nhỏ tâm tình càng tệ đi.
Trong dãy phòng bệnh VIP của bệnh viện Hoàng Tuấn phòng 290 có một đứa con trai ngồi bên cạnh giường giương mắt nhìn đứa con gái đang nằm trên giường bệnh bằng ánh mắt phức tạp có lẽ lòng đang có nhiều suy nghĩ đan xen. Bỗng mấy ngón tay trên bàn tay đang truyền nước của nhỏ khẽ giật nhẹ, đôi mắt chớp chớp mấy cái rồi từ từ mở ra.
- Cậu tỉnh rồi à?
Hân Di cố chớp đôi mắt để thích nghi với nguồn ánh sáng mạnh mẽ dội vào mắt, trần nhà màu trắng hiện ra, mùi ete khá nồng xộc vào khoang mũi tạo nên mùi khó ngửi, nhỏ thấy thật không quen. Nhỏ hơi ngẩng đầu lên liền cảm nhận đầu óc quay cuồng, cơn đau ở sau gáy khiến đôi chân mày mãnh khãnh thoáng chau lại, bàn tay xiết chặt ga giường. Hân Di lại không chịu yên cử động thêm lần nữa liền kêu lên một tiếng, thật đúng là đau đến tê tái cõi lòng.
- Á.... sơ ơi... đau quá... - Nhỏ quen miệng gọi tên sơ làm cậu ngồi bên cạnh bật cười trước phản ứng ấy.
- Này đừng cử động nhiều, cậu bị trật cổ đấy!
Bây giờ Hân Di mới kịp để ý đến người đang ngồi cạnh mình, nhỏ nhớ lại những chuyện đã xảy ra, lúc nãy ra chơi nhỏ chạy đi tìm cậu ta ở sân sau, rồi nhỏ thấy tên cao to cầm gậy lao về phía cậu thế là nhỏ chạy ra.... ra là vì một gậy vào gáy nên mới thành ra thế này, nhỏ nghiến răng nghiến lợi nói với cậu.
- Đáng ghét, đừng để tôi gặp lại cái tên đã khiến bổn cô nương nằm đấy! Bổn cô nương thề sẽ tát đến hắn quên cha mẹ là ai luôn. Hừ!
- Haha...
Nghe tiếng hừ lạnh cùng câu nói vừa bật ra từ miệng của nhỏ cậu bật cười ha hả, nhỏ quay sang liếc cậu một cái hằng giọng.
- Cười gì? Nhờ phước của cậu nữa đấy....
- Không... không có gì! Chỉ là không ngờ một cô gái xinh đẹp như cậu miệng lưỡi cũng thâm độc thật đấy!
Hân Di chỉ lườm lườm lười biếng mở miệng.
- Mấy giờ rồi?
- 3 giờ chiều rồi!
Cậu ta nhìn xuống đồng hồ đeo tay trả lời nhỏ vừa nghe được nhỏ liền hoảng hốt.
- Chết rồi tôi phải về ngay.
Nhỏ đã bỏ tiết tan học cũng đã mấy tiếng rồi, Đăng Nguyên bảo nhỏ chờ ở nhà xe, bây giờ đã ba giờ rồi không biết Đăng Nguyên còn chờ ở đó không nữa, chắc cậu giận và lo lắng. Thế là Hân Di bật dậy định rút kim truyền nước thì bị một bàn tay khác nắm chặt, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt không hài lòng của người bên cạnh.
- Đợi truyền hết nước biển tôi đưa cậu về.
- Nhưng....
- Không nhưng nhị gì hết!
Chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói kia chen ngang, Hân Di đành ngồi đợi, đầu lại dội lên cơn choáng váng.
Hân Di tròn xoe mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen sang trọng bóng loáng đậu trước mặt, thật không dám tin vào mắt mình, nhỏ liếc nhìn về phía cậu ta như kiểm chứng “Là xe này à?”. Như đoán ra được suy nghĩ của nhỏ cậu cười cười mở cửa xe đẩy nhỏ vào trong.
- Nhà cậu ở đâu? - Câu ta cất tiếng hỏi.
- À... cậu cho xe chạy đến cô nhi viện Thiên Bình đi, tôi sống ở đó!
Ánh mắt cậu thoáng một tia khác lạ nhưng chỉ một thoáng rồi liền biến mất, cậu mở lời nói với tài xế- hình như là tài xế riêng, Hân Di thầm nghĩ “Đụng phải thứ dữ rồi!”.
- Chú Tài, đưa cháu đến cô nhi viện Thiên Bình đi!
Xe dừng lại trước cửa cô nhi viện, Hân Di định mở cửa bước xuống xe thì giọng nói kia lại cất lên kèm theo một loạt hành động.
- Để tôi giúp cậu, ngồi yên đi!
Cậu ta mở cửa bước xuống rồi đi một vòng sang mở cửa cho nhỏ, đỡ nhỏ bước xuống.
- Cảm ơn cậu! Tạm biệt.
Hân Di định xoay người đi vào thì bị tiếng nói ấy giữ lại, nhỏ quay đầu lại.
- Người nói cảm ơn phải là tôi mới đúng!
Ngừng một chút cậu ta lại nói.
- Cảm ơn cậu hôm nay đã ra tay nghĩa hiệp đỡ hộ tôi một gậy!
Trước câu cảm ơn hài hước ấy Hân Di phì cười xua tay.
- Không có gì! Tại tôi xui xẻo thôi!
Lần này lại là cậu phì cười, ngập ngừng đôi lát cậu gãi gãi đầu đề nghị với nhỏ.
- Chúng ta làm bạn nhé! Cậu tên gì?
- Có duyên gặp lại tôi sẽ cho cậu câu trả lời.
Hân Di tinh nghịch nháy mắt rồi xoay người rảo bước vào trong, chợt nghe tiếng cậu nói lớn ở phía sau.
- Tôi tên Lê Duy Anh! Nhớ nhé! Lê Duy Anh. Tạm biệt
Nhỏ vẫy vẫy tay ra sau mà không quay người lại. Duy Anh nhìn theo bóng lưng ấy khuất sau cánh cổng mới trở vào trong xe.
Cậu nhìn dòng người lướt qua sau tấm cửa kính đột nhiên mỉm cười một cái
- Nhất định sẽ gặp lại mau thôi, Đường Hân Di.
Hân Di đi vào trong liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của mọi người, Đăng Nguyên, Sơ, mễ và cả Linh Đan. Vừa thấy bóng dáng Hân Di Đăng Nguyên và Linh Đan hốt hoảng chạy lại.
- Di đi đâu thế? Sao giờ này mới về? - Câu hỏi đầy sốt xắn của cậu.
- Xin lỗi Nguyên, chắc Nguyên chờ Di lâu lắm hả?
Ánh mắt nhỏ nhìn cậu đầy vẻ áy náy, Đăng Nguyên lắc đầu phũ nhận nhưng thật ra cậu đã đợi nhỏ ở sân trường suốt hai tiếng đồng hồ, cậu sợ Hân Di lại thêm áy náy.
- Không, Nguyên qua tìm không thấy Di nên lấy cặp hộ Di rồi về luôn.
Nhưng Đăng Nguyên không biết sau này Linh Đan cũng quên bén đi và kể cho Hân Di nghe khiến nhỏ càng thêm cảm động.
- Thật ra con đã đi đâu vậy Di? Trời sao phía sau gáy dán băng giảm đau thế kia?
Sơ định mắng cho Hân Di thêm mấy câu vì tội trốn đi đâu mà không báo cho mọi người biết khiến ai cũng lo lắng liền hoảng hốt khi nhận ra Hân Di bị thương.
- Con ngã ở trong toilet nên bị ngất được bạn học đưa đi bệnh viện.
Hân Di tìm đại một lý do để nói dối sơ, nhỏ không thể kể chuyện vừa xảy ra cho sơ nghe được, nhất định sơ sẽ rất lo lắng mà chuyện nhỏ biết trước được tương lai vốn không thể kể cho ai biết được.
- Sao lại không cẩn thận như thế? Lại đây sơ xem nào.
Sơ đau lòng kiểm tra vết thương của Hân Di, phía sau gáy nhỏ còn lưu lại vết bầm tím đen khiến sơ vô cùng xót dặn nhỏ sau này phải cẩn thận hơn.
- Aaaa... đau quá đi mất.
Đưa tay xoa xoa cổ, Hân Di ở sau xe Đăng Nguyên nhăn nhó, than thở. Hôm qua không đau lắm bây giờ lại vừa đau vừa nhứt kinh khủng, nhỏ thật hối hận vì hành động anh hùng của mình để giờ phải nhận lấy hậu quả thế này. Nhỏ đã thay đổi tương lai của Duy Anh nên phải chịu sự trừng phạt, thật sự thì sự trừng phạt này quá sức với nhỏ rồi. Hân Di khóc ròng ròng.
Hôm qua nhỏ vì nhứt nên không tài nào chợp mắt được, vừa vào lớp nhỏ đã vứt cặp snag một bên gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành. Nhỏ không để ý chỗ trống bên cạnh đã có người ngổi vào, tiếng trống vừa điểm thầy chủ nhiệm bước vào, hôm nay lại có tiết Toán. Tất cả học sinh đồng loạt đứng dậy sau tiếng nghiêm duy chỉ có hai người là không đứng và hai người đã thu hút sự chú ý của thầy.
- Tất cả ngồi xuống, hai em ở bàn tư dãy ba đứng lên cho tôi.
Hân Di đang ngủ có biết trời trăng gì đâu, chợt có cảm giác ai đang khều khều lưng mình, nhỏ ngẩng đầu dậy quay ra sau, cô bạn ở phía sau thì thầm. “Thầy gọi cậu đứng dậy kia”. Hân Di liền đứng phắt dậy quay mặt về phía bẳng đôi diện với thầy, nhỏ nhìn ánh mắt nghiêm nghị ấy có phần run sợ miệng lẩm bẩm “Tham rồi, Di ơi thảm rồi!”. Cậu cùng bàn với nhỏ cũng đứng dậy, Hân Di tò mò quay sang liền bắt gặp gương mặt quen thuộc, nhỏ tròn xoe mắt, miệng há hốc nói quên mất thầy còn đang nhìn mình đắm đuối.
- Là cậu?
Duy Anh nhìn buổi hiện phong phú trên mặt của Hân Di liền cười cười gật đầu. Bỗng truyền đến tiếng của thầy.
- Các em xem tôi chết rồi phải không?
- Dạ... không... ạ!
Hân Di giật mình vì tiếng gắt trả lời lắp ba lắp bắp, Duy Anh vẫn lạnh nhạt im lặng đứng đó.
- Vậy tại sao tất cả các bạn đứng lên chào tôi còn hai em lại ngồi?
Thầy nhìn nhỏ và cậu chất vấn.
- Em đang ngủ nên không hay thầy vào ạ. Em xin lỗi thầy!
Cả lớp bật cười trước câu trả lời của Hân Di, còn ông thầy tức muốn xì khói lỗ tai, thầy lại gằng giọng.
- Ngủ? Hay nhỉ? Còn em? - Thầy chỉ tay về Duy Anh nhân vật vốn không hề xa lạ với thầy.
- Em cũng không thấy!
- Được giỏi lắm!
Có lẽ lửa giận ngày một tích tụ, thầy nhấc chân bước về phía bàn hai đứa.
- Vậy tại sao hôm qua cô cậu cúp hai tiết của tôi? - Cả cách xưng hô cũng đổi luôn.
Hân Di nhăn nhó không biết phải bịa ra lý do gì nên đành im lặng cho lành, Duy Anh thì vốn lạnh nhạt như vậy không thèm mở miệng. Hành động này của hai đứa khiến ông thầy càng tức thêm bội phần.
- Ngày đầu tiên đi học đã cúp tiết cô cậu gan nhỉ? Em là học sinh mới mà tác phong làm tôi thất vọng quá. Còn em Lê Duy Anh, em tính học lại lớp 10 thêm một năm nữa sao?
Thầy chỉ tay về phía Duy Anh nói khiến cả lớp ai cũng sững sờ nhất là Hân Di, nhỏ không thể tin Duy Anh lại là học sinh lưu bang. Thầy mắng hai đứa thêm mấy câu nữa rồi mới cho hai đứa ngổi xuống kèm một câu “Cô cậu dọn vệ sinh lớp một tuần cho tôi!”
Nhận được ánh mắt một khắc không rời của Hân Di, Duy Anh rốt cuộc cũng không chịu nổi mà quay sang.
- Cậu cứ nhìn tôi mãi làm sao tôi học được.
- Cậu thật sự là học sinh lưu bang sao?
- Ừ, thì sao? tôi lớn hơn cậu một tuổi đấy gọi bằng anh đi!
Duy Anh hất cằm nói không quên nhếch miệng cười một cái làm Hân Di trừng mắt muốn tiến đến tán cho một cái.
- Anh gì chứ? Đợi đến khi nào cậu trên tôi một lớp đi rồi hẵng bàn chuyện đấy! Nhé!
Hân Di buông một câu hờ hững rồi kéo dài từ nhé như khẳng định.Duy Anh cười khổ một cái, nhỏ cũng thật ma mãnh biết rằng chuyện đó không thể xảy ra nên mới mạnh miệng như thế.
Đang ngồi học đột nhiên Duy Anh lại lấy viết đẩy nhẹ vào tay Hân Di một cái khiến nhỏ quay sang lườm lườm.
- Gì?
- Hôm qua em nói nếu có duyên gặp lại em sẽ làm bạn với anh mà! Sao nào?
Nhỏ nghe cậu đổi cách xưng hô liền lầy viết chỉ vào mặt cậu sửa lại.
- Đừng có xưng hô như thế. Tôi nói bao giờ chứ?
- Này sao em lại có thể lật lọng như thế chứ?
Duy Anh chau mày phản pháo.
- Đã bảo đừng có gọi như thế rồi mà.
- Anh 17 tuổi, em 16 tuổi xưng hô như vậy hợp tình hợp lí mà.
Cậu nhún vai một cái nói làm Hân Di á khẩu đành im lặng tiếp tục chép bài, mặc kệ cậu. Nhưng mà chưa đạt được mục đích Duy Anh đâu có bỏ qua dễ dàng như thế.
- Này, đồng ý làm bạn đi chứ?
- Phiền cậu thật! Để yên cho tôi học bài!
- Không, em không đồng ý thì anh cứ nói!
- Ờ ờ... bây giờ để yên cho tôi học bài.
- Hai em kia trật tự!
Tiếng quát của cô giáo cắt đứt sự mè nheo của Duy Anh. Cậu hài lòng mỉm cười nhìn vẻ mặt hậm hực của Hân Di.
/84
|