Hứa Trình kéo ghế ra đứng lên: “Anh đưa em về.”
Tô Hạ vội vàng từ chối: “Không, không cần đâu. Tự em về được.”
Cô đứng lên, cầm balo, kết quả bước chân lảo đảo.
Một bàn tay vươn ra vững vàng túm lấy cánh tay Tô Hạ, đỡ lấy cô.
“Em không tự về được đâu.” Hứa Trình cầm balo trên tay cô, một tay để lên vai, đỡ lấy cô: “Đi thôi.”
Tô Hạ đành phải đồng ý.
Hai người cùng nhau đi trở về.
Hứa Trình hỏi cô: “Hôm qua em không bị thương tổn ở đâu chứ.”
Tô Hạ lắc đầu: “Không, may mà có người đi ngang qua…”
Hứa Trình: “Xin lỗi…”
Ngón tay Tô Hạ xoắn vào nhau, nhỏ giọng đáp: “Cũng không phải lỗi của anh.”
Hứa Trình cau mày: “Lâm Y Nhiên nói chuyện luôn không có đầu óc, em đừng để trong lòng.”
Tô Hạ ngây ngốc, còn nói: “Cô ấy, cô ấy rất tốt.”
Hai người đi đến một con ngõ nhỏ tối tăm, lông mày Hứa Trình càng thêm nhíu chặt.
Anh ta đột nhiên túm lấy tay Tô Hạ: “Cô ấy tốt chỗ nào?”
Trong lòng bàn tay Tô Hạ đầy mồ hôi, trong lòng cô giật thót, ngước mắt nhìn về phía Hứa Trình.
“Em…” Cô giãy dụa một lúc: “Cô ấy…”
Hứa Trình nắm lấy chiếc cằm hơi nhọn của Tô Hạ, nhìn chằm chằm vào vết thương trên môi cô: “Giang Nguyên cắn?”
Gương mặt Tô Hạ đỏ bừng, trên trán cũng đổ mồ hôi: “Đúng thế.”
“Đau không?”
Tô Hạ: “Ừm, vẫn ổn.”
Hứa Trình: “Xin lỗi.”
Tô Hạ: “Ừm… Hả?”
Hứa Trình nắm cằm cô, nắm tay cô, đặt cô lên trên tường, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Não bộ Tô Hạ nổ đoàng, trước ngực dán chặt lồng ngực của người đàn ông, cô chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đập như sấm của Hứa Trình.
Cô đột nhiên nhắm mắt lại, đầu lưỡi Hứa Trình liếm qua môi cô, ướt nhẹp mút vào, phần da môi bị tổn thương được liếm qua, hơi ngứa một chút.
Cả người Tô Hạ mềm nhũn.
Không biết vì sao lại phát triển đến loại tình huống này.
Cô ngửa đầu, vô thức tràn ra tiếng rên rỉ, khiến môi lưỡi nóng rực của Hứa Trình tiến vào trong khoang miệng của cô, bao lấy lưỡi cô quấn quýt mút.
Trước ngực kín không một kẽ hở bị đè xuống.
Tô Hạ hơi hé mắt ra, nhìn thấy Hứa Trình từ từ nhắm hai mắt lại, gương mặt thâm thúy gần ngay trước mắt, lông mi dài gần như quét qua mặt cô.
Balo sách rơi xuống đất, Hứa Trình quấn lấy đầu lưỡi cô, lôi kéo hai tay cô vòng qua cổ mình.
Lúc này Tô Hạ mới phản ứng được, muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng hai cổ tay bị anh ta giữ chặt, Hứa Trình vừa rời đi môi cô, lôi ra một sợi chỉ bạc thật dài.
Ánh mắt Tô Hạ ướt át, muốn nói gì đó, lại nói không nên lời.
Hứa Trình đè lên người cô, một lần nữa hôn lên.
Cả người Tô Hạ xụi lơ, nếu không phải bị Hứa Trình chống đỡ lên tường, đoán chắc cô đã ngồi dưới đất rồi.
Hứa Trình đem hai tay cô vòng lên cổ mình, hai tay ôm eo cô, xoa lấy cơ thể mềm mại.
Nhiệt độ Tô Hạ tăng lên rất nhanh.
Hứa Trình chen vào giữa hai chân cô, tay của anh ta tiến vào trong áo Tô Hạ, cách nội y xoa nắn ngực cô, nhỏ giọng nói: “Thật mềm.”
/276
|