Diêu Tố lui về sau mấy bước, cả con người đang run rẩy tựa như chiếc lá đang rơi trong cơn gió.
Nếu muốn tốt cho Tố Lưu Vân, thì lúc này bà ta không nên nói bậy. Nhưng Diêu Tố của lúc này đã không giữ được sự bình tĩnh, bí mật này của bà ta đã chôn giấu rất lâu rất lâu, bà ta cũng nhẫn nhịn rất lâu rồi. Và càng có một khoảng thời gian dài chưa gặp mặt con gái mình. Lần này Tố Lưu Vân đến đây, Trầm Vân Sơn Trưởng cũng có đưa thư, bảo bà chung sống cho tốt với con gái, con gái muốn làm gì thì hãy giúp đỡ nó.
Bà vốn dĩ quyết định như vậy, nhưng ai mà ngờ được con gái của mình lại… Khi cô ta trúng thuốc của Nạp Lan Hoạ Tâm chạy đến phòng của bà thì bà đã cảm thấy không ổn rồi.
Bà đang suy nghĩ tìm cách, tìm cách nào đó ngăn cản Đại trưởng lão cưới Tố Lưu Vân, thậm chí khi nãy cũng tìm đủ mọi cách để đi và chỗ này, đi vào mật thất thao túng cơ quan, nhưng bà hoàn toàn không ngờ được, trước mặt của bà, trước mặt nhiều người như vậy, Đại trưởng lão và Tố Lưu Vân dám…
Đã quá trễ rồi.
Hai mẹ con đều ở dưới thân của một người đàn ông, còn có gì đáng bị sỉ nhục hơn thế nữa?
Bà chỉ khóc thút thít. Không có trả lời câu hỏi của Tố Lưu Vân, nhưng như vậy đã đủ rồi, ai cũng thấy rõ được đáp án của bà ta.
Cảnh Dao tựa như vô tội, chớp chớp đôi mắt ngạc nhiên hỏi nhỏ, "Vậy rốt cuộc thì Lưu Vân tiên tử nên gọi Diêu phu nhân là gì vậy? Gọi cô cô, hay là mẹ? Ủa, hay là gọi tỷ tỷ?"
Tỷ tỷ, bởi vì hai người bọn họ cùng hầu hạ một người đàn ông, Diêu Tố là thiếp trước cô ta, nữ nhân đến sau, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng thật bình thường.
Nhưng mà, rốt cuộc loạn xạ thế nào vậy!
Đây quả thật là…
Không lọt lỗ tai chút nào.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về Tố Lưu Vân đều thay đổi.
Từ những ánh mắt đó Tố Lưu Vân cảm nhận được sự dâm tà, cười cợt, ngạc nhiên, xem thường, còn có khinh khi. Hồi đó bọn họ nhìn cô với vẻ kinh diễm, khen ngợi, tán thưởng, xen lẫn vẻ ngưỡng mộ và ganh tị, còn bây giờ hoàn toàn thay đổi rồi.
Điều này khiến cô ta không thể nào chấp nhận được.
Diêu Tố bị câu nói của Cảnh Dao kích động giận dữ. Đột nhiên bà ta rút một cây kiếm từ thắt eo của một trưởng lão đứng cạnh, một phát đâm về hướng của Cảnh Dao, đồng thời nghiến răng nghiến lưỡi nói: "Ngươi có tư cách gì cười cợt mẹ con ta? Ả tiện nhân Cảnh Mộng thích huynh đệ ruột của mình, khi hắn ta cưới đứa con gái ruột liền trở nên điên loạn, giết sạch phu phụ của huynh đệ mình, còn mang con gái của hắn nuôi dưỡng ở bên cạnh, ngươi tưởng ngươi là cái thứ gì tốt đẹp lắm sao?"
… Lại một tin tức mang tính bùng nổ.
Cảnh Dao lập tức lắc đầu nhìn Mộng Bích tiên tử.
Sắc mặt của Mộng Bích tiên tử lúc trắng lúc đỏ, chỉ cần không phải là kẻ khờ, ai cũng có thể nhận ra, lời Diêu Tố nói là thật.
Phu nhân Thu tam trang chủ của Thần Tiễn Sơn Trang âm thầm bĩu môi, trong lòng hô nhẹ ui da ôi.
Tam sơn mà người trong thiên hạ ngưỡng mộ là đây sao, thì ra đều đen tối dơ bẩn đến thế, ai cũng thật buồn nôn. Nhưng bà ta không biết rằng, Thần Tiễn Sơn Trang cũng chả tốt đẹp tới đâu?
"Đủ rồi!" Đại trưởng lão lớn tiếng quát, một chưởng tung vào vai phải của Diêu Tố, kiếm trên tay của Diêu Tố keng một tiếng rơi xuống đất, khuôn mặt trắng bệch nhìn ông ta, trong mắt loé lên tia sáng phức tạp.
Lúc bắt đầu thì bà hận ông ta, nhưng càng hận hơn là ca ca của bà, Trầm Vân Sơn Trưởng, rõ ràng bà đã sinh một đứa con gái với ông ta, nhưng ông ta vì nữ sắc, bởi vì đã nếm trải mùi vị ngon ngọt của bà ở trên giường, sinh ra ý niệm muốn dâng tặng bà cho Đại trưởng lão.
Nhưng nếu không phải trong tay Đại trưởng lão có năm vạn tinh binh, ca ca của bà không cần lấy lòng ông ta như vậy. Cho nên bà cũng hận Đại trưởng lão.
Nhưng những năm này, Đại trưởng lão đối xử với bà không tệ, vả lại, ông cũng sở hữu tướng mạo đường đường, trên giường ông ta cũng thoả mãn được bà…
Sau khi mẹ ruột của Nạp Lan Hoạ Tâm chết đi, bà ở sau viện của ông ta cũng như đương gia phu nhân không có gì khác biệt. Cho nên hơn một năm nay, bà đã thật sự yêu ông ta, muốn sống tốt với ông ta những ngày tháng còn lại, nhưng vào lúc này, ông ta dám cùng con gái của bà…
Diêu Tố vốn dĩ không chấp nhận được chuyện như vậy.
Bà cười thảm thiết, nhìn Đại trưởng lão một phen, và nhìn Tố Lưu Vân một phen, đột nhiên xoay người đụng vào trụ đá một cách dữ dội.
Đầu vỡ máu chảy, dần dần đổ xuống, và mất hơi thở trong tích tắc.
Sắc mặt của Đại trưởng lão xanh tím, đôi tay đang run rẩy. Còn Tố Lưu Vân đột nhiên hét lên một tiếng, nắm giật tóc của bản thân.
Cảnh Dao cũng ép sát Cảnh Mộng, "Lời của bà ta nói là gạt ta có đúng không? Ngươi đã giết cha mẹ của ta? Ngươi cũng yêu người anh em ruột thịt của mình? Ngươi có phải biến thái không, hả!" Lúc nãy cô còn giễu cợt Tố Lưu Vân, quả thật là buồn cười!
Trong trận hỗn loạn, một giọng nói lạnh lùng thanh thoát đột nhiên truyền đến tai của bọn họ.
"Náo nhiệt đến vậy cơ à?"
Mọi người vội vàng quay đầu lại, bèn thấy Lâu Thất và Trầm Sát nắm tay đứng trước mặt, thuộc hạ của bọn họ đều đứng theo ở phía sau, bờ tường huyền ảo trước mắt đã không còn nhìn thấy nữa.
Rất rõ ràng, bọn họ đã phá được trận huyển ảo, và cũng phá hoại thuật cơ quan, trực tiếp tìm ra được chỗ khống chế là chỗ này đây.
"Lưu Vân, phấn chấn lên, giết Trầm Sát và Lâu Thất trước đã!" Đại trưởng lão không còn để ý đến Diêu Tố, bay đến bên cạnh Tố Lưu Vân, cánh tay ôm chặt chiếc eo thon của cô ta.
Tô Lưu Vân run người, chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn sang đôi tình nhân xứng đôi đang nắm tay nhau.
Cặp đôi của bọn họ mới là tốt đẹp, còn cô với Đại trưởng lão, thì được coi là cái gì đây? Trong mắt của Tố Lưu Vân bị niềm u ám bao trùm nặng nề, dung nhan vốn dĩ thanh nhã đột nhiên thay đổi một luồng khí chất khác hẳn.
Âm u, lạnh lùng.
"Lâu Thất, kiếp này không giết được ngươi, khó trút được cơn hận thù trong lòng ta."
Câu này cô ta nói thật chậm rãi, cộng với ánh mắt tựa như con rắn độc, khiến trái tim của con người trở lạnh, kể cả Đại trưởng lão cũng bất chợt thả lỏng cánh tay.
Nhưng phía bên kia sắc mặt của Trầm Sát và Lâu Thất như thường. Thậm chí… vài giây sau, Lâu Thất còn nhướng mày cười, nụ cười của nàng vô cùng sáng lạn, chốc lát liền cuốn trôi cảm giác âm u đè nén mà Tố Lưu Vân ảnh hưởng. Cho dù hai bên không chết không thôi đối địch với nhau, người bên Đại trưởng lão cũng không nhịn được tán thưởng ở trong lòng, Lâu Thất như vậy, phong thái quả thực vượt xa đứng trên Tố Lưu Vân.
"Tố Lưu Vân." Giọng nói của Lâu Thất thật trong sáng, "Ta không biết kiếp này của người còn bao lâu, nhưng mà… giết ta, thì cả đời ngươi cũng chả thực hiện được!"
Câu nói này quả thật ngông cuồng.
Nhưng sau khi lời nói được tuôn ra, Trầm Sát tiếp lấy một câu ngông cuồng hơn thế nữa: "Yên tâm, đám người này lập tức sẽ chết hết ở đây."
Chữ đây vừa dứt, hắn bèn rút kiếm, thả lỏng bàn tay của Lâu Thất, cả con người trở thành Tu La giết về hướng của Đại trưởng lão.
Sát khí cuồn cuộn.
Sắc mặt của Đại trưởng lão điều chỉnh lại, cũng lập tức buông ra Tố Lưu Vân, nghênh đón Trầm Sát, đồng thời to tiếng quát: "Bắt đầu bao vây giết chúng!"
Trong cung điện đột nhiên có động tĩnh long trởi lở đất.
Cả mặt đất đều rung chuyển, có chỗ bị lõm xuống, có chỗ đột nhiên xuất hiện một tảng đá khổng lồ, có chỗ trực tiếp lộ ra một động tối thui.
Mặt đất vốn dĩ bằng phẳng và rộng rãi, thoáng chốc trở thành một địa hình có khe rãnh hiểm hóc, đáp chân đều phải thật cẩn thận.
Và, tứ hướng tám phương đều tuôn ra một đám người cầm kiếm, hơn vài trăm, đều bổ nhào về phía bọn họ.
Đây là tinh anh của tam sơn nhất trang ẩn giấu, thì ra đang ở đây chờ bọn họ.
Lâu Thất đột nhiên truyền âm cho Trầm Sát: "Có chút không ổn, trận thế này xem ra định diệt ngọn tận gốc cả chúng ta, nhưng chẳng phải bọn chúng nói, cần chàng đi giải cứu sự giam cầm của năm vạn tinh binh kia hay sao?"
Cho nên, là giết hay là bắt?
Trầm Sát đang đánh nhau với Đại trưởng lão, một lát sau mới trả lời nàng: "Trong đây chắc chắn có cạm bẫy. Thất Thất phải chú ý theo sát bổn Đế Quân."
Cho dù có cạm bẫy, hắn cũng phải ở bên cạnh nàng, không thể chia tách.
Lâu Thất đáp ứng, nhìn lướt qua chỗ của Trần Thập, sau đó rút cây Roi Thí Hồn, quay người tung về phía của Thu tam trang chủ.
Nếu Thu nhị tiểu thư đã nương nhờ nàng, thì là người của nàng, người của nàng, nàng đương nhiên phải bảo vệ, vậy thì báo thù cho Thu nhị tiểu thư trước vậy.
Cây roi vừa tung ra, mang theo sát khí nồng nặc, trong lòng của Thu tam trang chủ nhảy cẫng, phát hiện bản thân không thể né tránh đòn roi hiểm hóc của Lâu Thất, ông ta giơ tay tóm thê tử ở bên cạnh, kéo đến trước mặt mình.
"A!"
Một tiếng kêu thảm khốc, Thu tam phu nhân bị đòn roi đó đánh nát cả y phục, cả con người bị nằm liệt xuống, bà ta không ngờ trượng phu của mình dám lấy bà ra làm bia đỡ đạn, dán chặt vào người của ông ta.
"Thần Tiễn Sơn Trang quả nhiên ghê gớm khiến người khác phải buồn nôn đó."
Lâu Thất cười lạnh một tiếng, ánh mắt hơi chớp, ba cây châm ở tay trái bắn về sau lưng của Ấn Dao Phong. Một nam nhân đánh lén sau lưng Ấn Dao Phong từ từ đổ xuống.
"Ấn Dao Phong, cô còn phân tâm nhìn Trần Thập, hắn ta không sao, còn cô thì phải chết ở đây đó."
Ấn Dao Phong run rẩy, lập tức thu hồi thần trí, xông lên trước mặt hai kẻ địch. Lúc nãy cô chỉ là… chỉ là nhìn Thu Khánh Tiên trên lưng của Trần Thập có cử động ra sao, sau đó cô thấy Trần Thập luôn bảo vệ tốt Thu Khánh Tiên ở trên lưng, cũng tức là, hắn cố gắng nghênh địch ở trước mặt, không để Thu Khánh Tiên bộc lộ ở chốn nguy hiểm.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Trần Thập đối xử như thế với nữ nhân thứ hai nào khác ngoài Lâu Thất.
Trần Thập đích thực bảo vệ Thu Khánh Tiên ở phía sau, hắn sợ cô ta bị thương. Một tay của hắn đỡ lấy thân thể của cô, một tay cầm kiếm giết địch, vốn dĩ không hề để ý bàn tay của mình đang để ở dưới mông của Thu Khánh Tiên thuộc bộ phận càng lúc càng khiến người ta ngại ngùng.
Khi Thu Khánh Tiên tỉnh lại lập tức phát giác được, khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng.
Cô nằm trên lưng của Trần Thập, trên người của hắn ta có hơi thở thanh khiết xộc vào mũi cô, khiến khuôn mặt của cô nóng cháy. Sau đó cô phát hiện được hoàn cảnh của bọn họ đang lâm vào, trong lòng kinh hãi, lập tức vỗ vỗ vai của Trần Thập nói: "Mau thả ta xuống."
Cử động này, cô phát hiện vết thương của mình quả thật có một chút đau nhói! Điều này thật khiến cô chấn động, quả tiễn đó đích đích thực thực đâm vào ngực của cô đó!
Nhưng lúc này không cho phép cô suy nghĩ nhiều, nhúc nhích bắt Trần Thập phải thả mình xuống. Trần Thập thả cô ta xuống, nhét một chiếc dao găm vào tay của cô, "Đây là Phá Sát, cầm cho kĩ đừng để mình bị thương."
Anh lạnh mặt lạnh mày dặn dò cô một câu, nhưng khiến trái tim của Thu Khánh Tiên bỗng trở nên ngọt ngào, cô nhẹ giọng đáp: "Ta sẽ cẩn thận."
Hai người không nói thêm lời nào cả, nhanh chóng nhập vào trận chiến ác liệt.
Đối phương quá nhiều người.
Nhưng ở phía bên đây, Ẩm Huyết Kiếm của Trầm Sát đã tràn ra kiếm khí màu đen, mỗi một lần hắn tung kiếm, kiếm khí màu đen sẽ như một con giao long có sát khí lệ khí xen lẫn, khí thế đè người cuốn phăng về phía của Đại trưởng lão.
Tuy Đại trưởng lão chưa thua cuộc, nhưng rõ ràng ứng phó có chút nhếch nhác, trong lòng của ông ta kinh hãi giận dữ rất nhiều, năm xưa ông ta dễ dàng đánh Trầm Sát rơi xuống vực núi, ai ngờ được có một ngày nào đó người này trở tay đánh ông ta không còn lòng tin ở bản thân mình nữa.
Nếu muốn tốt cho Tố Lưu Vân, thì lúc này bà ta không nên nói bậy. Nhưng Diêu Tố của lúc này đã không giữ được sự bình tĩnh, bí mật này của bà ta đã chôn giấu rất lâu rất lâu, bà ta cũng nhẫn nhịn rất lâu rồi. Và càng có một khoảng thời gian dài chưa gặp mặt con gái mình. Lần này Tố Lưu Vân đến đây, Trầm Vân Sơn Trưởng cũng có đưa thư, bảo bà chung sống cho tốt với con gái, con gái muốn làm gì thì hãy giúp đỡ nó.
Bà vốn dĩ quyết định như vậy, nhưng ai mà ngờ được con gái của mình lại… Khi cô ta trúng thuốc của Nạp Lan Hoạ Tâm chạy đến phòng của bà thì bà đã cảm thấy không ổn rồi.
Bà đang suy nghĩ tìm cách, tìm cách nào đó ngăn cản Đại trưởng lão cưới Tố Lưu Vân, thậm chí khi nãy cũng tìm đủ mọi cách để đi và chỗ này, đi vào mật thất thao túng cơ quan, nhưng bà hoàn toàn không ngờ được, trước mặt của bà, trước mặt nhiều người như vậy, Đại trưởng lão và Tố Lưu Vân dám…
Đã quá trễ rồi.
Hai mẹ con đều ở dưới thân của một người đàn ông, còn có gì đáng bị sỉ nhục hơn thế nữa?
Bà chỉ khóc thút thít. Không có trả lời câu hỏi của Tố Lưu Vân, nhưng như vậy đã đủ rồi, ai cũng thấy rõ được đáp án của bà ta.
Cảnh Dao tựa như vô tội, chớp chớp đôi mắt ngạc nhiên hỏi nhỏ, "Vậy rốt cuộc thì Lưu Vân tiên tử nên gọi Diêu phu nhân là gì vậy? Gọi cô cô, hay là mẹ? Ủa, hay là gọi tỷ tỷ?"
Tỷ tỷ, bởi vì hai người bọn họ cùng hầu hạ một người đàn ông, Diêu Tố là thiếp trước cô ta, nữ nhân đến sau, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng thật bình thường.
Nhưng mà, rốt cuộc loạn xạ thế nào vậy!
Đây quả thật là…
Không lọt lỗ tai chút nào.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về Tố Lưu Vân đều thay đổi.
Từ những ánh mắt đó Tố Lưu Vân cảm nhận được sự dâm tà, cười cợt, ngạc nhiên, xem thường, còn có khinh khi. Hồi đó bọn họ nhìn cô với vẻ kinh diễm, khen ngợi, tán thưởng, xen lẫn vẻ ngưỡng mộ và ganh tị, còn bây giờ hoàn toàn thay đổi rồi.
Điều này khiến cô ta không thể nào chấp nhận được.
Diêu Tố bị câu nói của Cảnh Dao kích động giận dữ. Đột nhiên bà ta rút một cây kiếm từ thắt eo của một trưởng lão đứng cạnh, một phát đâm về hướng của Cảnh Dao, đồng thời nghiến răng nghiến lưỡi nói: "Ngươi có tư cách gì cười cợt mẹ con ta? Ả tiện nhân Cảnh Mộng thích huynh đệ ruột của mình, khi hắn ta cưới đứa con gái ruột liền trở nên điên loạn, giết sạch phu phụ của huynh đệ mình, còn mang con gái của hắn nuôi dưỡng ở bên cạnh, ngươi tưởng ngươi là cái thứ gì tốt đẹp lắm sao?"
… Lại một tin tức mang tính bùng nổ.
Cảnh Dao lập tức lắc đầu nhìn Mộng Bích tiên tử.
Sắc mặt của Mộng Bích tiên tử lúc trắng lúc đỏ, chỉ cần không phải là kẻ khờ, ai cũng có thể nhận ra, lời Diêu Tố nói là thật.
Phu nhân Thu tam trang chủ của Thần Tiễn Sơn Trang âm thầm bĩu môi, trong lòng hô nhẹ ui da ôi.
Tam sơn mà người trong thiên hạ ngưỡng mộ là đây sao, thì ra đều đen tối dơ bẩn đến thế, ai cũng thật buồn nôn. Nhưng bà ta không biết rằng, Thần Tiễn Sơn Trang cũng chả tốt đẹp tới đâu?
"Đủ rồi!" Đại trưởng lão lớn tiếng quát, một chưởng tung vào vai phải của Diêu Tố, kiếm trên tay của Diêu Tố keng một tiếng rơi xuống đất, khuôn mặt trắng bệch nhìn ông ta, trong mắt loé lên tia sáng phức tạp.
Lúc bắt đầu thì bà hận ông ta, nhưng càng hận hơn là ca ca của bà, Trầm Vân Sơn Trưởng, rõ ràng bà đã sinh một đứa con gái với ông ta, nhưng ông ta vì nữ sắc, bởi vì đã nếm trải mùi vị ngon ngọt của bà ở trên giường, sinh ra ý niệm muốn dâng tặng bà cho Đại trưởng lão.
Nhưng nếu không phải trong tay Đại trưởng lão có năm vạn tinh binh, ca ca của bà không cần lấy lòng ông ta như vậy. Cho nên bà cũng hận Đại trưởng lão.
Nhưng những năm này, Đại trưởng lão đối xử với bà không tệ, vả lại, ông cũng sở hữu tướng mạo đường đường, trên giường ông ta cũng thoả mãn được bà…
Sau khi mẹ ruột của Nạp Lan Hoạ Tâm chết đi, bà ở sau viện của ông ta cũng như đương gia phu nhân không có gì khác biệt. Cho nên hơn một năm nay, bà đã thật sự yêu ông ta, muốn sống tốt với ông ta những ngày tháng còn lại, nhưng vào lúc này, ông ta dám cùng con gái của bà…
Diêu Tố vốn dĩ không chấp nhận được chuyện như vậy.
Bà cười thảm thiết, nhìn Đại trưởng lão một phen, và nhìn Tố Lưu Vân một phen, đột nhiên xoay người đụng vào trụ đá một cách dữ dội.
Đầu vỡ máu chảy, dần dần đổ xuống, và mất hơi thở trong tích tắc.
Sắc mặt của Đại trưởng lão xanh tím, đôi tay đang run rẩy. Còn Tố Lưu Vân đột nhiên hét lên một tiếng, nắm giật tóc của bản thân.
Cảnh Dao cũng ép sát Cảnh Mộng, "Lời của bà ta nói là gạt ta có đúng không? Ngươi đã giết cha mẹ của ta? Ngươi cũng yêu người anh em ruột thịt của mình? Ngươi có phải biến thái không, hả!" Lúc nãy cô còn giễu cợt Tố Lưu Vân, quả thật là buồn cười!
Trong trận hỗn loạn, một giọng nói lạnh lùng thanh thoát đột nhiên truyền đến tai của bọn họ.
"Náo nhiệt đến vậy cơ à?"
Mọi người vội vàng quay đầu lại, bèn thấy Lâu Thất và Trầm Sát nắm tay đứng trước mặt, thuộc hạ của bọn họ đều đứng theo ở phía sau, bờ tường huyền ảo trước mắt đã không còn nhìn thấy nữa.
Rất rõ ràng, bọn họ đã phá được trận huyển ảo, và cũng phá hoại thuật cơ quan, trực tiếp tìm ra được chỗ khống chế là chỗ này đây.
"Lưu Vân, phấn chấn lên, giết Trầm Sát và Lâu Thất trước đã!" Đại trưởng lão không còn để ý đến Diêu Tố, bay đến bên cạnh Tố Lưu Vân, cánh tay ôm chặt chiếc eo thon của cô ta.
Tô Lưu Vân run người, chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn sang đôi tình nhân xứng đôi đang nắm tay nhau.
Cặp đôi của bọn họ mới là tốt đẹp, còn cô với Đại trưởng lão, thì được coi là cái gì đây? Trong mắt của Tố Lưu Vân bị niềm u ám bao trùm nặng nề, dung nhan vốn dĩ thanh nhã đột nhiên thay đổi một luồng khí chất khác hẳn.
Âm u, lạnh lùng.
"Lâu Thất, kiếp này không giết được ngươi, khó trút được cơn hận thù trong lòng ta."
Câu này cô ta nói thật chậm rãi, cộng với ánh mắt tựa như con rắn độc, khiến trái tim của con người trở lạnh, kể cả Đại trưởng lão cũng bất chợt thả lỏng cánh tay.
Nhưng phía bên kia sắc mặt của Trầm Sát và Lâu Thất như thường. Thậm chí… vài giây sau, Lâu Thất còn nhướng mày cười, nụ cười của nàng vô cùng sáng lạn, chốc lát liền cuốn trôi cảm giác âm u đè nén mà Tố Lưu Vân ảnh hưởng. Cho dù hai bên không chết không thôi đối địch với nhau, người bên Đại trưởng lão cũng không nhịn được tán thưởng ở trong lòng, Lâu Thất như vậy, phong thái quả thực vượt xa đứng trên Tố Lưu Vân.
"Tố Lưu Vân." Giọng nói của Lâu Thất thật trong sáng, "Ta không biết kiếp này của người còn bao lâu, nhưng mà… giết ta, thì cả đời ngươi cũng chả thực hiện được!"
Câu nói này quả thật ngông cuồng.
Nhưng sau khi lời nói được tuôn ra, Trầm Sát tiếp lấy một câu ngông cuồng hơn thế nữa: "Yên tâm, đám người này lập tức sẽ chết hết ở đây."
Chữ đây vừa dứt, hắn bèn rút kiếm, thả lỏng bàn tay của Lâu Thất, cả con người trở thành Tu La giết về hướng của Đại trưởng lão.
Sát khí cuồn cuộn.
Sắc mặt của Đại trưởng lão điều chỉnh lại, cũng lập tức buông ra Tố Lưu Vân, nghênh đón Trầm Sát, đồng thời to tiếng quát: "Bắt đầu bao vây giết chúng!"
Trong cung điện đột nhiên có động tĩnh long trởi lở đất.
Cả mặt đất đều rung chuyển, có chỗ bị lõm xuống, có chỗ đột nhiên xuất hiện một tảng đá khổng lồ, có chỗ trực tiếp lộ ra một động tối thui.
Mặt đất vốn dĩ bằng phẳng và rộng rãi, thoáng chốc trở thành một địa hình có khe rãnh hiểm hóc, đáp chân đều phải thật cẩn thận.
Và, tứ hướng tám phương đều tuôn ra một đám người cầm kiếm, hơn vài trăm, đều bổ nhào về phía bọn họ.
Đây là tinh anh của tam sơn nhất trang ẩn giấu, thì ra đang ở đây chờ bọn họ.
Lâu Thất đột nhiên truyền âm cho Trầm Sát: "Có chút không ổn, trận thế này xem ra định diệt ngọn tận gốc cả chúng ta, nhưng chẳng phải bọn chúng nói, cần chàng đi giải cứu sự giam cầm của năm vạn tinh binh kia hay sao?"
Cho nên, là giết hay là bắt?
Trầm Sát đang đánh nhau với Đại trưởng lão, một lát sau mới trả lời nàng: "Trong đây chắc chắn có cạm bẫy. Thất Thất phải chú ý theo sát bổn Đế Quân."
Cho dù có cạm bẫy, hắn cũng phải ở bên cạnh nàng, không thể chia tách.
Lâu Thất đáp ứng, nhìn lướt qua chỗ của Trần Thập, sau đó rút cây Roi Thí Hồn, quay người tung về phía của Thu tam trang chủ.
Nếu Thu nhị tiểu thư đã nương nhờ nàng, thì là người của nàng, người của nàng, nàng đương nhiên phải bảo vệ, vậy thì báo thù cho Thu nhị tiểu thư trước vậy.
Cây roi vừa tung ra, mang theo sát khí nồng nặc, trong lòng của Thu tam trang chủ nhảy cẫng, phát hiện bản thân không thể né tránh đòn roi hiểm hóc của Lâu Thất, ông ta giơ tay tóm thê tử ở bên cạnh, kéo đến trước mặt mình.
"A!"
Một tiếng kêu thảm khốc, Thu tam phu nhân bị đòn roi đó đánh nát cả y phục, cả con người bị nằm liệt xuống, bà ta không ngờ trượng phu của mình dám lấy bà ra làm bia đỡ đạn, dán chặt vào người của ông ta.
"Thần Tiễn Sơn Trang quả nhiên ghê gớm khiến người khác phải buồn nôn đó."
Lâu Thất cười lạnh một tiếng, ánh mắt hơi chớp, ba cây châm ở tay trái bắn về sau lưng của Ấn Dao Phong. Một nam nhân đánh lén sau lưng Ấn Dao Phong từ từ đổ xuống.
"Ấn Dao Phong, cô còn phân tâm nhìn Trần Thập, hắn ta không sao, còn cô thì phải chết ở đây đó."
Ấn Dao Phong run rẩy, lập tức thu hồi thần trí, xông lên trước mặt hai kẻ địch. Lúc nãy cô chỉ là… chỉ là nhìn Thu Khánh Tiên trên lưng của Trần Thập có cử động ra sao, sau đó cô thấy Trần Thập luôn bảo vệ tốt Thu Khánh Tiên ở trên lưng, cũng tức là, hắn cố gắng nghênh địch ở trước mặt, không để Thu Khánh Tiên bộc lộ ở chốn nguy hiểm.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Trần Thập đối xử như thế với nữ nhân thứ hai nào khác ngoài Lâu Thất.
Trần Thập đích thực bảo vệ Thu Khánh Tiên ở phía sau, hắn sợ cô ta bị thương. Một tay của hắn đỡ lấy thân thể của cô, một tay cầm kiếm giết địch, vốn dĩ không hề để ý bàn tay của mình đang để ở dưới mông của Thu Khánh Tiên thuộc bộ phận càng lúc càng khiến người ta ngại ngùng.
Khi Thu Khánh Tiên tỉnh lại lập tức phát giác được, khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng.
Cô nằm trên lưng của Trần Thập, trên người của hắn ta có hơi thở thanh khiết xộc vào mũi cô, khiến khuôn mặt của cô nóng cháy. Sau đó cô phát hiện được hoàn cảnh của bọn họ đang lâm vào, trong lòng kinh hãi, lập tức vỗ vỗ vai của Trần Thập nói: "Mau thả ta xuống."
Cử động này, cô phát hiện vết thương của mình quả thật có một chút đau nhói! Điều này thật khiến cô chấn động, quả tiễn đó đích đích thực thực đâm vào ngực của cô đó!
Nhưng lúc này không cho phép cô suy nghĩ nhiều, nhúc nhích bắt Trần Thập phải thả mình xuống. Trần Thập thả cô ta xuống, nhét một chiếc dao găm vào tay của cô, "Đây là Phá Sát, cầm cho kĩ đừng để mình bị thương."
Anh lạnh mặt lạnh mày dặn dò cô một câu, nhưng khiến trái tim của Thu Khánh Tiên bỗng trở nên ngọt ngào, cô nhẹ giọng đáp: "Ta sẽ cẩn thận."
Hai người không nói thêm lời nào cả, nhanh chóng nhập vào trận chiến ác liệt.
Đối phương quá nhiều người.
Nhưng ở phía bên đây, Ẩm Huyết Kiếm của Trầm Sát đã tràn ra kiếm khí màu đen, mỗi một lần hắn tung kiếm, kiếm khí màu đen sẽ như một con giao long có sát khí lệ khí xen lẫn, khí thế đè người cuốn phăng về phía của Đại trưởng lão.
Tuy Đại trưởng lão chưa thua cuộc, nhưng rõ ràng ứng phó có chút nhếch nhác, trong lòng của ông ta kinh hãi giận dữ rất nhiều, năm xưa ông ta dễ dàng đánh Trầm Sát rơi xuống vực núi, ai ngờ được có một ngày nào đó người này trở tay đánh ông ta không còn lòng tin ở bản thân mình nữa.
/659
|