Vốn dĩ Lâu Thất định nhẫn tâm đẩy hắn ra, nhưng khi bắt đầu hắn đã ép nàng ở giữa thân cây và bờ ngực của hắn, khít chặt đến nỗi không có chút kẽ hở nào, sau đó nàng bị hôn đến đầu óc quay cuồng, toàn thân mềm nhũn, bàn tay đang chống đỡ vai của hắn bất chợt sửa đổi thành bá vai quàng cổ hắn, còn lo gì tới cự tuyệt hay không cự tuyệt nữa.
Khi thực sự tập trung vào một mối tình, cho dù đang chiến tranh lạnh, nàng vẫn nhớ nhung nụ hôn của hắn.
Nụ hôn của hắn cũng y như con người của hắn, trực tiếp, mạnh mẽ, khiến người ta không thể nào chống đỡ. Cho đến khi chiếc lưỡi của nàng bị hắn mút đến nỗi tê tái, nàng mới tỉnh táo trở lại, xấu hổ đập lấy đập để bờ vai của hắn. Trầm Sát cũng phản ứng lại, chậm rãi hơn, động tác cũng dịu dàng hơn nhiều.
Nhìn bộ dạng khuôn mặt bừng đỏ yêu kiều của nàng, Trầm Sát không nhịn được lại mổ lấy cái môi.
“Cái lưng của ta có chút đau rồi!” Lâu Thất quở mắng hắn, giọng điệu mềm nhũn đi vài phần. Người này một khi đã hôn liền không màng đến bất cứ thứ gì nữa, chỉ hận không thể đè nàng dưới thân, lưng của nàng áp với cây, cái cây thô ráp, cạ cạ có chút đau nhói. Nếu một mình nàng, thì cơn đau này không thể gọi là đau, nhưng hiện giờ trong lòng của hắn, nàng không kìm chế được tỏ vẻ yếu đuối.
Trầm Sát quả nhiên đau lòng, như ẵm một đứa trẻ ẵm nàng đứng dậy, để nàng ngồi trên cánh tay của mình, ghé qua đó hun vào chiếc cổ, tuy cơ thể căng ra khó chịu, nhưng đây cũng là sự hành hạ ngọt ngào kia mà.
Lâu Thất xấu hổ giận dữ: “Thả ta xuống.” Ẵm nàng như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nàng đâu phải là con nít. Tuy thân thể nàng gầy gò, bị cơ thể cao to của hắn làm nổi bật lên thân hình mảnh mai, nhưng nàng đâu phải là con nít.
“Không thả.” Trầm Sát dứt khoác ẵm nàng đi như vậy. Đi ra khỏi khu rừng nhỏ bèn là một con đường rộng lớn, đến chỗ đó mới thả nàng xuống thì được rồi.
Lâu Thất vặn vẹo mấy cái, Trầm Sát có chút nhức đầu: “Ngươi còn vặn nữa bổn Đế Quân chưa chắc khống chế được nữa đâu.” Nàng cứ vùng vằn trong lòng của hắn, cái chỗ mềm mại cao vút cứ cạ cạ cạ lấy hắn, ý chí kiên cường hơn người cũng sẽ bị đánh sập, mà ngay lúc này thì hắn vẫn chưa thể ăn tươi nuốt sống nàng.
“Sao hồi đó ta không biết ngươi vô liêm sỉ đến thế cơ chứ.” Lâu Thất phỉ nhổ hắn, không dám động đậy nữa. Khi lần đầu tiên nàng rơi vào con người đang trần truồng của hắn, chẳng phải hắn vẫn rất lãnh đạm hay sao.
Trầm Sát trả lời một cách nhạt nhẽo: “Thực sắc là bản tính của con người.”
Lâu Thất: “... ”
Dáng vẻ trông đang nói đạo lý rất đúng vậy đó.
Leng keng leng keng.
Một làn tiếng chuông thanh thoát vang tới, bọn họ đã đi ra khỏi khu rừng lá phong, con đường lớn ở ngay trước mắt. Phía không xa, có xe ngựa đang chậm rãi tiến tới, bốn góc xe ngựa treo bốn cái chuông, âm thanh đó được phát ra từ những cái chuông này.
Bốn con ngựa cưỡi phía trước, ở giữa có hai chiếc xe ngựa to lớn sang trọng, còn có hai chiếc xe ngựa đơn giản hơn và nhỏ hơn một chút, phía sau tiếp theo bốn chiếc, yên ngựa đều vô cùng sang trọng.
Lâu Thất nhíu mày, hỏi: “Ngươi có biết bọn này từ đâu tới không?”
Con đường lớn này chỉ đi đến được Vấn Thiên Sơn, kẻ đến chỉ có thể tham dự thọ thần của Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn.
Trầm Sát nhìn một phen, nói: “Thần Tiễn Sơn Trang.”
Thần Tiễn Sơn Trang? Lâu Thất ủa một tiếng, nàng nhớ ra, Thần Tiễn Sơn Trang cũng có người không hạp với nàng cơ mà, khi xưa ở Cầm Sơn gần Thất Thành, chẳng phải thứ tam tiểu thư Thu Khánh Châu của Thần Tiễn Sơn Trang phái người phục kích nàng sao, nói có người vung mười vạn lượng bạc để lấy mạng nàng đó?
Chỉ là sau đó đầu tóc của Thu tam tiểu thư kia bị U U nắm đứt một chùm lớn, chắc không có mặt mũi gặp người ngoài phải trốn lâu lắm cơ, nam nhân biết Truy Tức Tiễn bên cạnh cô ta còn hẹn nàng một tháng sau tới xem cuộc thi đấu tiễn của Thẫn Tiễn Sơn Trang?
Chỉ đáng tiếc nàng quá bận rộn, đã sớm quên chuyện này rồi. Không ngờ người của Thần Tiễn Sơn Trang cũng đến đây, không biết lúc trước ba kẻ biết nàng có đến hay không? Nếu có đến, thì thật sự là một cuộc hội họp kẻ thù, lần này càng náo nhiệt hơn chứ sao.
“Lúc đó chẳng phải người của Thần Tiễn Sơn Trang mời ngươi tham dự cuộc thi đấu tiễn hay sao? Tại sao ngươi không đi cổ vũ?”
Trầm Sát nói: “Bổn Đế Quân không định cổ vũ cho bọn chúng.”
Lâu Thất cười như không cười, “Nhưng ta nghe nói, Thần Tiễn Sơn Trang là nhà ngoại của Tố Lưu Vân, cũng là cậu của cô ta đó?”
Ngươi chẳng phải định bảo vệ Tố Lưu Vân hay sao?
Nghe ý nghĩa bên trong câu nói của nàng không đúng lắm, Trầm Sát lập tức ghé sát qua đó, cắn một phát lên môi nàng, moi lưỡi của nàng ra mút dữ dằn, khiến nàng không duy trì được trạng thái cười như không cười, khuôn mặt tiếp tục bừng cháy, vậy mới mãn nguyện thả nàng ra, “Sau này ngươi còn nghi ngờ bổn Đế Quân, bổn Đế Quân sẽ trừng trị ngươi như thế này.”
Lâu Thất giận dữ, “Trị ta?”
Trước khi nàng nổi cơn điên, Trầm Sát đã ôm chặt nàng, than thở nói: “Ngoan ngoãn đừng quậy phá. Tuy bổn Đế Quân không có tình cảm với Tố Lưu Vân và Vấn Thiên Sơn Trầm Vân Sơn, nhưng cô cô của Tố Lưu Vân đích thực có ơn với ta.”
Cô cô của Tố Lưu Vân? Lâu Thất ngơ ngác một hồi, bèn quên nổi nóng.
“Lúc xưa sau khi ta bị Đại trưởng lão tung ba chưởng rơi xuống Độc Vụ Phong, cô cô bèn lén lút xuống đáy núi tìm ta, cho ta một bao lương thực và vài chai thuốc trị vết thương, và… ta có thể bước khỏi nơi đó, có sự liên quan rất lớn đến bao lương thực và mấy chai thuốc đó.”
Lâu Thất cảm thấy không đúng, “Tố Lưu Vân ở Trầm Vân Sơn, lúc đó ngươi ở Vấn Thiên Sơn, cô cô của cô ta sao có mặt ở Vấn Thiên Sơn được?”
Trầm Sát lắc đầu nói: “Mối quan hệ trong đó bổn Đế Quân cũng không biết rõ được, nhưng sự tồn tại của cô cô ở Vấn Thiên Sơn cực thấp, nếu cô cô không tự nói ra, bổn Đế Quân cũng chả biết cô cô có mối quan hệ với Tố Lưu Vân. Chỉ là… sau này suy nghĩ lại, có thể cô cô là nữ nhân trong viện của Đại trưởng lão.”
Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn, thế nhân đều ca tụng ông ta như tiên giáng trần, thực ra cũng chỉ như bao nhà quyền quý ở trần tục khác, trong viện đều có vài nữ nhân, chỉ là những nữ nhân đó cực ít cơ hội được xuất hiện trước mặt của mọi người mà thôi.
“Tố Lưu Vân dung nhan hơn người, cô cô của cô ta chắc cũng không tệ.” Lâu Thất trợn ngược mắt: “Chẳng qua lúc đó ngươi còn nhỏ, nữ nhân có đẹp đi chăng nữa cũng chả có liên quan đến ngươi?”
Trầm Sát không nhịn được lại bẹo má nàng lần nữa, cắn răng nói: “Tiểu vô sĩ. Chẳng qua ghi nhớ một ân tình nhỏ mọn này thôi mà, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Vậy thì, Tố cô cô đã xin xỏ ngươi sau này phải đối xử tốt với Tố Lưu Vân đó?”
Sắc mặt của Trầm Sát hơi đơ cứng, sau đó thấy mặt của Lâu Thất lại xụ xuống, sắc lạnh trong đáy mắt lóe ra, hắn lập tức ôm nàng chặt thêm chút nữa, vốn dĩ định để buổi tối kể tường tận cho nàng nghe, đến lúc đó cho dù nàng có nổi giận, thì hắn vẫn có thể giam cầm nàng trên giường từ từ dỗ dành, chỉ sợ ở bên ngoài nàng bỏ chạy, nhưng xem ra hiện giờ không thể đợi đến buổi tối rồi.
“Không chỉ có vậy…”
Lời của hắn còn chưa nói hết, bên kia đã có tiếng người vang đến phía của bọn họ: “Kẻ ở trước mặt, tránh ra!”
Vốn dĩ Trầm Sát đã dắt Lâu Thất ra đến con đường lớn, đang đi về phía của Vấn Thiên Sơn. Với tính cách của Trầm Sát, có đi đường cũng không bao giờ đi sát mép đường, nhưng mà, đường rộng thênh thang như vậy, có thể dung nạp bốn chiếc xe ngựa cùng đi hàng ngang, cho dù bọn họ có đi nghênh ngang giữa đường, thì cũng còn nhiều không gian chừa ra cho xe ngựa đi qua.
Mà có người vẫn muốn bọn họ né sang một bên.
Sắc mặt của Trầm Sát liền đen sầm lại.
Và Lâu Thất đang chờ lời giải thích của hắn bỗng dưng bị ngắt đoạn, cơn lửa giận dữ liền bộc phát lên tận não.
Bà nội cha nó, có phải muốn chết không?
Hai người bọn họ vốn dĩ là những con người ngông cuồng, sao còn lòng dạ bao dung được nữa?
Lâu Thất vừa xoay người, cây roi vung đến hai chiếc xe phía trước: “Nhường, nhường con mẹ ngươi!”
Trầm Sát thì trực tiếp thô bạo hơn, một chưởng liền đánh bay hai kẻ đang cưỡi ngựa.
Người của Thần Tiễn Sơn Trang vốn thấy hai người bọn họ chỉ bộ hành, những tưởng chỉ là thôn dân của thôn Thiên Sơn cách đó không xa, ngay cả quần áo của bọn họ còn không thèm dòm kĩ mà đã ra oai, cộng với bọn chúng đã quen đi lại ngang ngược, xe ngựa đánh võng lệch sang một tí cũng không chịu, nhưng không ngờ gây phải hai vị chủ thô bạo này, vừa ra tay đã làm tổn thương hai người hai ngựa của bọn chúng.
Hai thị vệ kia bị đánh bay đang vùng vẫy hơn nửa ngày trời vẫn chưa bò dậy được, chỉ có thể nhờ đồng bọn đỡ dậy, y phục phong thái của hai người bọn họ, tuyệt đối không phải người dân của thôn Thiên Sơn có thể sánh được.
Bọn họ không kìm chế được rủa thầm trong bụng, đến từ nơi nào, thân phận bất phàm thân thủ bất phàm còn chơi trò kín kẽ làm chi? Đi bộ ư? E rằng các ngươi cưỡi ngựa, sẽ chết hay sao! Có thể trách bọn chúng sao?
Nếu Lâu Thất biết được suy nghĩ của bọn chúng, chắc chắn sẽ khinh khi và giơ ngón tay giữa cho bọn chúng, lão nương có bạn Đại Bạch tọa ngồi siêu cấp có biết không? Vả lại, cho dù lão nương có đi bộ, liên quan gì đến các ngươi?
“Các hạ…”
“Đế Quân.”
Âm thanh của thị vệ đằng trước bị tiếng nói của một nam nhân trong xe ngựa đầu tiên ngắt lời. Vén màn xe lên, một nam nhân trung niên bước xuống, trước khi màn xe buông xuống, Lâu Thất nhìn thấy có một mỹ phụ ở bên trong xe.
Nam nhân trung niên mặc cẩm bào đỏ tím, cẩm bào cực kì dày dặn, nhét bên trong đó không ít bông gòn, trên cổ còn quấn một chiếc khăn da cỏ màu be.
Bây giờ đang là giữa thu, nhưng lúc này vẫn là ban ngày, ánh mặt trời cực kì ấm áp, mặc thành bộ dạng như thế, thì nam nhân này sợ lạnh đến cỡ nào. Trong tiềm thức Lâu Thất nhìn sang sắc mặt và đôi mắt của hắn, sau đó nhướng mày.
Chỉ là, nàng không rãnh xen vào chuyện của người khác, chỉ hơi lui bước, đứng ở bên cạnh Trầm Sát.
“Thần Tiễn Sơn Trang tam trang chủ Thu Khắc tham kiến Đế Quân. Kẻ dưới không có mắt dòm, mạo phạm đụng chạm Đế Quân, xin Đế Quân lượng thứ.” Nam nhân trung niên dứt lời liền quát đám thị vệ bao vây khi nãy: “Còn không mau cút về phía sau!”
“Vâng vâng vâng!”
Chúng thị vệ lập tức lui về sau chiếc xe ngựa thứ ba, đều cúi gầm mặt, ngay cả giương mắt nhìn qua đây cũng không dám.
Đế Quân, Đế Quân của Phá Vực, danh tính tàn bạo truyền khắp thiên hạ, bọn họ có thể nhặt lại được tính mạng thì mừng chết đi được, sao còn dám tiến lên phía trước nữa?
Và tam trang chủ của Thần Tiễn Sơn Trang, người cậu thứ ba của Lưu Vân tiên tử Trầm Vân Sơn, thân phận này ở đại lục tứ phương thực sự không hề thấp kém, ông ta đối mặt với Trầm Sát, tuy thái độ vẫn rất cung kính, nhưng ánh mắt thì không hề sợ sệt.
“Mắt của ngươi bị mù hay sao? Các ngươi đụng chạm không chỉ có bổn Đế Quân, mà còn có ái phi của bổn Đế Quân!” Trầm Sát lạnh lùng nhắc nhở.
Lâu Thất và Thu Khắc hơi sững người, không ngờ hắn chỉ để ý đến điều này.
Thu tam trang chủ lập tức chuyển về phía Lâu Thất, đang định lên tiếng, Trầm Sát lại lạnh lùng nói: “Bổn Đế Quân cho phép ngươi nhìn nàng sao?”
Lâu Thất có chút khóc dở mếu dở, Đế Quân đại nhân người đang cố tình hành hạ người khác sao?
“Tham kiến Đế Phi nương nương.” Ánh mắt của Thu tam trang chủ lóe lên tia âm u, hắn không phải là người của Phá Vực, thực ra không cần phải thấp hèn đê tiện đến vậy, trong mắt của đám nam nhân mang thân phận như hắn, phi tần của các nước, chẳng qua có thân phận cao hơn những nữ nhân bình thường một chút mà thôi.
Khi thực sự tập trung vào một mối tình, cho dù đang chiến tranh lạnh, nàng vẫn nhớ nhung nụ hôn của hắn.
Nụ hôn của hắn cũng y như con người của hắn, trực tiếp, mạnh mẽ, khiến người ta không thể nào chống đỡ. Cho đến khi chiếc lưỡi của nàng bị hắn mút đến nỗi tê tái, nàng mới tỉnh táo trở lại, xấu hổ đập lấy đập để bờ vai của hắn. Trầm Sát cũng phản ứng lại, chậm rãi hơn, động tác cũng dịu dàng hơn nhiều.
Nhìn bộ dạng khuôn mặt bừng đỏ yêu kiều của nàng, Trầm Sát không nhịn được lại mổ lấy cái môi.
“Cái lưng của ta có chút đau rồi!” Lâu Thất quở mắng hắn, giọng điệu mềm nhũn đi vài phần. Người này một khi đã hôn liền không màng đến bất cứ thứ gì nữa, chỉ hận không thể đè nàng dưới thân, lưng của nàng áp với cây, cái cây thô ráp, cạ cạ có chút đau nhói. Nếu một mình nàng, thì cơn đau này không thể gọi là đau, nhưng hiện giờ trong lòng của hắn, nàng không kìm chế được tỏ vẻ yếu đuối.
Trầm Sát quả nhiên đau lòng, như ẵm một đứa trẻ ẵm nàng đứng dậy, để nàng ngồi trên cánh tay của mình, ghé qua đó hun vào chiếc cổ, tuy cơ thể căng ra khó chịu, nhưng đây cũng là sự hành hạ ngọt ngào kia mà.
Lâu Thất xấu hổ giận dữ: “Thả ta xuống.” Ẵm nàng như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nàng đâu phải là con nít. Tuy thân thể nàng gầy gò, bị cơ thể cao to của hắn làm nổi bật lên thân hình mảnh mai, nhưng nàng đâu phải là con nít.
“Không thả.” Trầm Sát dứt khoác ẵm nàng đi như vậy. Đi ra khỏi khu rừng nhỏ bèn là một con đường rộng lớn, đến chỗ đó mới thả nàng xuống thì được rồi.
Lâu Thất vặn vẹo mấy cái, Trầm Sát có chút nhức đầu: “Ngươi còn vặn nữa bổn Đế Quân chưa chắc khống chế được nữa đâu.” Nàng cứ vùng vằn trong lòng của hắn, cái chỗ mềm mại cao vút cứ cạ cạ cạ lấy hắn, ý chí kiên cường hơn người cũng sẽ bị đánh sập, mà ngay lúc này thì hắn vẫn chưa thể ăn tươi nuốt sống nàng.
“Sao hồi đó ta không biết ngươi vô liêm sỉ đến thế cơ chứ.” Lâu Thất phỉ nhổ hắn, không dám động đậy nữa. Khi lần đầu tiên nàng rơi vào con người đang trần truồng của hắn, chẳng phải hắn vẫn rất lãnh đạm hay sao.
Trầm Sát trả lời một cách nhạt nhẽo: “Thực sắc là bản tính của con người.”
Lâu Thất: “... ”
Dáng vẻ trông đang nói đạo lý rất đúng vậy đó.
Leng keng leng keng.
Một làn tiếng chuông thanh thoát vang tới, bọn họ đã đi ra khỏi khu rừng lá phong, con đường lớn ở ngay trước mắt. Phía không xa, có xe ngựa đang chậm rãi tiến tới, bốn góc xe ngựa treo bốn cái chuông, âm thanh đó được phát ra từ những cái chuông này.
Bốn con ngựa cưỡi phía trước, ở giữa có hai chiếc xe ngựa to lớn sang trọng, còn có hai chiếc xe ngựa đơn giản hơn và nhỏ hơn một chút, phía sau tiếp theo bốn chiếc, yên ngựa đều vô cùng sang trọng.
Lâu Thất nhíu mày, hỏi: “Ngươi có biết bọn này từ đâu tới không?”
Con đường lớn này chỉ đi đến được Vấn Thiên Sơn, kẻ đến chỉ có thể tham dự thọ thần của Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn.
Trầm Sát nhìn một phen, nói: “Thần Tiễn Sơn Trang.”
Thần Tiễn Sơn Trang? Lâu Thất ủa một tiếng, nàng nhớ ra, Thần Tiễn Sơn Trang cũng có người không hạp với nàng cơ mà, khi xưa ở Cầm Sơn gần Thất Thành, chẳng phải thứ tam tiểu thư Thu Khánh Châu của Thần Tiễn Sơn Trang phái người phục kích nàng sao, nói có người vung mười vạn lượng bạc để lấy mạng nàng đó?
Chỉ là sau đó đầu tóc của Thu tam tiểu thư kia bị U U nắm đứt một chùm lớn, chắc không có mặt mũi gặp người ngoài phải trốn lâu lắm cơ, nam nhân biết Truy Tức Tiễn bên cạnh cô ta còn hẹn nàng một tháng sau tới xem cuộc thi đấu tiễn của Thẫn Tiễn Sơn Trang?
Chỉ đáng tiếc nàng quá bận rộn, đã sớm quên chuyện này rồi. Không ngờ người của Thần Tiễn Sơn Trang cũng đến đây, không biết lúc trước ba kẻ biết nàng có đến hay không? Nếu có đến, thì thật sự là một cuộc hội họp kẻ thù, lần này càng náo nhiệt hơn chứ sao.
“Lúc đó chẳng phải người của Thần Tiễn Sơn Trang mời ngươi tham dự cuộc thi đấu tiễn hay sao? Tại sao ngươi không đi cổ vũ?”
Trầm Sát nói: “Bổn Đế Quân không định cổ vũ cho bọn chúng.”
Lâu Thất cười như không cười, “Nhưng ta nghe nói, Thần Tiễn Sơn Trang là nhà ngoại của Tố Lưu Vân, cũng là cậu của cô ta đó?”
Ngươi chẳng phải định bảo vệ Tố Lưu Vân hay sao?
Nghe ý nghĩa bên trong câu nói của nàng không đúng lắm, Trầm Sát lập tức ghé sát qua đó, cắn một phát lên môi nàng, moi lưỡi của nàng ra mút dữ dằn, khiến nàng không duy trì được trạng thái cười như không cười, khuôn mặt tiếp tục bừng cháy, vậy mới mãn nguyện thả nàng ra, “Sau này ngươi còn nghi ngờ bổn Đế Quân, bổn Đế Quân sẽ trừng trị ngươi như thế này.”
Lâu Thất giận dữ, “Trị ta?”
Trước khi nàng nổi cơn điên, Trầm Sát đã ôm chặt nàng, than thở nói: “Ngoan ngoãn đừng quậy phá. Tuy bổn Đế Quân không có tình cảm với Tố Lưu Vân và Vấn Thiên Sơn Trầm Vân Sơn, nhưng cô cô của Tố Lưu Vân đích thực có ơn với ta.”
Cô cô của Tố Lưu Vân? Lâu Thất ngơ ngác một hồi, bèn quên nổi nóng.
“Lúc xưa sau khi ta bị Đại trưởng lão tung ba chưởng rơi xuống Độc Vụ Phong, cô cô bèn lén lút xuống đáy núi tìm ta, cho ta một bao lương thực và vài chai thuốc trị vết thương, và… ta có thể bước khỏi nơi đó, có sự liên quan rất lớn đến bao lương thực và mấy chai thuốc đó.”
Lâu Thất cảm thấy không đúng, “Tố Lưu Vân ở Trầm Vân Sơn, lúc đó ngươi ở Vấn Thiên Sơn, cô cô của cô ta sao có mặt ở Vấn Thiên Sơn được?”
Trầm Sát lắc đầu nói: “Mối quan hệ trong đó bổn Đế Quân cũng không biết rõ được, nhưng sự tồn tại của cô cô ở Vấn Thiên Sơn cực thấp, nếu cô cô không tự nói ra, bổn Đế Quân cũng chả biết cô cô có mối quan hệ với Tố Lưu Vân. Chỉ là… sau này suy nghĩ lại, có thể cô cô là nữ nhân trong viện của Đại trưởng lão.”
Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn, thế nhân đều ca tụng ông ta như tiên giáng trần, thực ra cũng chỉ như bao nhà quyền quý ở trần tục khác, trong viện đều có vài nữ nhân, chỉ là những nữ nhân đó cực ít cơ hội được xuất hiện trước mặt của mọi người mà thôi.
“Tố Lưu Vân dung nhan hơn người, cô cô của cô ta chắc cũng không tệ.” Lâu Thất trợn ngược mắt: “Chẳng qua lúc đó ngươi còn nhỏ, nữ nhân có đẹp đi chăng nữa cũng chả có liên quan đến ngươi?”
Trầm Sát không nhịn được lại bẹo má nàng lần nữa, cắn răng nói: “Tiểu vô sĩ. Chẳng qua ghi nhớ một ân tình nhỏ mọn này thôi mà, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Vậy thì, Tố cô cô đã xin xỏ ngươi sau này phải đối xử tốt với Tố Lưu Vân đó?”
Sắc mặt của Trầm Sát hơi đơ cứng, sau đó thấy mặt của Lâu Thất lại xụ xuống, sắc lạnh trong đáy mắt lóe ra, hắn lập tức ôm nàng chặt thêm chút nữa, vốn dĩ định để buổi tối kể tường tận cho nàng nghe, đến lúc đó cho dù nàng có nổi giận, thì hắn vẫn có thể giam cầm nàng trên giường từ từ dỗ dành, chỉ sợ ở bên ngoài nàng bỏ chạy, nhưng xem ra hiện giờ không thể đợi đến buổi tối rồi.
“Không chỉ có vậy…”
Lời của hắn còn chưa nói hết, bên kia đã có tiếng người vang đến phía của bọn họ: “Kẻ ở trước mặt, tránh ra!”
Vốn dĩ Trầm Sát đã dắt Lâu Thất ra đến con đường lớn, đang đi về phía của Vấn Thiên Sơn. Với tính cách của Trầm Sát, có đi đường cũng không bao giờ đi sát mép đường, nhưng mà, đường rộng thênh thang như vậy, có thể dung nạp bốn chiếc xe ngựa cùng đi hàng ngang, cho dù bọn họ có đi nghênh ngang giữa đường, thì cũng còn nhiều không gian chừa ra cho xe ngựa đi qua.
Mà có người vẫn muốn bọn họ né sang một bên.
Sắc mặt của Trầm Sát liền đen sầm lại.
Và Lâu Thất đang chờ lời giải thích của hắn bỗng dưng bị ngắt đoạn, cơn lửa giận dữ liền bộc phát lên tận não.
Bà nội cha nó, có phải muốn chết không?
Hai người bọn họ vốn dĩ là những con người ngông cuồng, sao còn lòng dạ bao dung được nữa?
Lâu Thất vừa xoay người, cây roi vung đến hai chiếc xe phía trước: “Nhường, nhường con mẹ ngươi!”
Trầm Sát thì trực tiếp thô bạo hơn, một chưởng liền đánh bay hai kẻ đang cưỡi ngựa.
Người của Thần Tiễn Sơn Trang vốn thấy hai người bọn họ chỉ bộ hành, những tưởng chỉ là thôn dân của thôn Thiên Sơn cách đó không xa, ngay cả quần áo của bọn họ còn không thèm dòm kĩ mà đã ra oai, cộng với bọn chúng đã quen đi lại ngang ngược, xe ngựa đánh võng lệch sang một tí cũng không chịu, nhưng không ngờ gây phải hai vị chủ thô bạo này, vừa ra tay đã làm tổn thương hai người hai ngựa của bọn chúng.
Hai thị vệ kia bị đánh bay đang vùng vẫy hơn nửa ngày trời vẫn chưa bò dậy được, chỉ có thể nhờ đồng bọn đỡ dậy, y phục phong thái của hai người bọn họ, tuyệt đối không phải người dân của thôn Thiên Sơn có thể sánh được.
Bọn họ không kìm chế được rủa thầm trong bụng, đến từ nơi nào, thân phận bất phàm thân thủ bất phàm còn chơi trò kín kẽ làm chi? Đi bộ ư? E rằng các ngươi cưỡi ngựa, sẽ chết hay sao! Có thể trách bọn chúng sao?
Nếu Lâu Thất biết được suy nghĩ của bọn chúng, chắc chắn sẽ khinh khi và giơ ngón tay giữa cho bọn chúng, lão nương có bạn Đại Bạch tọa ngồi siêu cấp có biết không? Vả lại, cho dù lão nương có đi bộ, liên quan gì đến các ngươi?
“Các hạ…”
“Đế Quân.”
Âm thanh của thị vệ đằng trước bị tiếng nói của một nam nhân trong xe ngựa đầu tiên ngắt lời. Vén màn xe lên, một nam nhân trung niên bước xuống, trước khi màn xe buông xuống, Lâu Thất nhìn thấy có một mỹ phụ ở bên trong xe.
Nam nhân trung niên mặc cẩm bào đỏ tím, cẩm bào cực kì dày dặn, nhét bên trong đó không ít bông gòn, trên cổ còn quấn một chiếc khăn da cỏ màu be.
Bây giờ đang là giữa thu, nhưng lúc này vẫn là ban ngày, ánh mặt trời cực kì ấm áp, mặc thành bộ dạng như thế, thì nam nhân này sợ lạnh đến cỡ nào. Trong tiềm thức Lâu Thất nhìn sang sắc mặt và đôi mắt của hắn, sau đó nhướng mày.
Chỉ là, nàng không rãnh xen vào chuyện của người khác, chỉ hơi lui bước, đứng ở bên cạnh Trầm Sát.
“Thần Tiễn Sơn Trang tam trang chủ Thu Khắc tham kiến Đế Quân. Kẻ dưới không có mắt dòm, mạo phạm đụng chạm Đế Quân, xin Đế Quân lượng thứ.” Nam nhân trung niên dứt lời liền quát đám thị vệ bao vây khi nãy: “Còn không mau cút về phía sau!”
“Vâng vâng vâng!”
Chúng thị vệ lập tức lui về sau chiếc xe ngựa thứ ba, đều cúi gầm mặt, ngay cả giương mắt nhìn qua đây cũng không dám.
Đế Quân, Đế Quân của Phá Vực, danh tính tàn bạo truyền khắp thiên hạ, bọn họ có thể nhặt lại được tính mạng thì mừng chết đi được, sao còn dám tiến lên phía trước nữa?
Và tam trang chủ của Thần Tiễn Sơn Trang, người cậu thứ ba của Lưu Vân tiên tử Trầm Vân Sơn, thân phận này ở đại lục tứ phương thực sự không hề thấp kém, ông ta đối mặt với Trầm Sát, tuy thái độ vẫn rất cung kính, nhưng ánh mắt thì không hề sợ sệt.
“Mắt của ngươi bị mù hay sao? Các ngươi đụng chạm không chỉ có bổn Đế Quân, mà còn có ái phi của bổn Đế Quân!” Trầm Sát lạnh lùng nhắc nhở.
Lâu Thất và Thu Khắc hơi sững người, không ngờ hắn chỉ để ý đến điều này.
Thu tam trang chủ lập tức chuyển về phía Lâu Thất, đang định lên tiếng, Trầm Sát lại lạnh lùng nói: “Bổn Đế Quân cho phép ngươi nhìn nàng sao?”
Lâu Thất có chút khóc dở mếu dở, Đế Quân đại nhân người đang cố tình hành hạ người khác sao?
“Tham kiến Đế Phi nương nương.” Ánh mắt của Thu tam trang chủ lóe lên tia âm u, hắn không phải là người của Phá Vực, thực ra không cần phải thấp hèn đê tiện đến vậy, trong mắt của đám nam nhân mang thân phận như hắn, phi tần của các nước, chẳng qua có thân phận cao hơn những nữ nhân bình thường một chút mà thôi.
/659
|