Lời nói hỗn trướng...
Lời nói hỗn trướng này thế nhưng lại là do hắn nói.
Cả người Hỏa liền đổ mồ hôi lạnh, giờ hắn nhìn ra rồi, Lâu Thất rõ ràng chính là nữ nhân của chủ tử! Đều tại hắn, sau khi rời khỏi thảo nguyên thì chọn đi tới Bắc Thương, cũng là vì muốn cùng A Mộc đi tìm thân thích, cuối cùng nhận được tin người nhà đã bệnh ốm mà chết, trong quá trình này họ biết được Bắc Thương đại công chúa muốn cùng Đông Thanh Ngọc thái tử kết thân, phân tích tình hình, liền nghĩ đến cách giết Bắc Phù Dung, sau đó một đường chỉ chọn nơi hoang vu mà đuổi theo Phá Vực, cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này, cho nên mới tạo ra chuyện hiểu lầm này.
Nhưng mà chủ tử cho dù nhận nữ nhân, thái độ chung sống của Lâu cô nương này với chủ tử thật sự có chút kỳ quái, lá gan cũng thật lớn?
Nhìn Lâu Thất giả bộ đáng thương, Lâu Thất ho khan nói:" Đều tại ta, không nói rõ thân phận cho Hỏa Vệ đại nhân, điều này không liên quan tới Trần Thập..."
Lời còn chưa nói hết, Trầm Sát liền chưng bộ mặt lãnh khốc cắt đứt lời nàng: "Cũng chẳng phải muốn làm ông già thỏ, mặt trắng như ngọc như thế còn ra thể thống gì? Bổn Đế Quân đưa hắn đi dạo chiến trường một vòng, mới khiến hắn có thêm vài phần khí phách nam tử hán đại trượng phu!"
Phụt.
Lâu Tín chỉ dám bật cười trong lòng, nét mặt một chút cũng không để lộ. Xem ra Đế Quân thật sự quá để ý câu nói một đôi bích nhân, phải đem hắn đi thao luyện thành đại hán thô lỗ mới chịu bỏ qua.
Cũng không biết tiếp theo Trần Thập sẽ phải chịu tội bao nhiêu nữa.
Lâu Thất nhịn không được mở to hai mắt, nhìn mặt Trầm Sát. Này, Đế Quân đại thần, chàng còn không biết ngượng mà nói Trần Thập? Nếu bàn về vẻ tuấn mỹ, chàng còn đẹp hơn hắn mấy phần đó!
Nghe ý tứ của hắn thì, không tôi luyện được đến mức khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô của Trần Thập trở nên thô ráp một chút, không khiến hắn bị cháy đen đi, không khiến vẻ đẹp trai của hắn bị mài mòn mấy phần, thì tuyệt bỏ qua?
Đế Quân đại thần chàng thế này rất là ngây thơ đó có biết không hả?
"Trần Thập là..." Nàng đang muốn nói Trần Thập là thị vệ của nàng, dựa vào cái gì mà phải đi chém giết với hắn, Trần Thập lại cắt lời nàng.
"Cô nương, thuộc hạ nghe theo ý chỉ của Đế Quân."
Lúc này Đế Quân rõ ràng là không muốn hắn và cô nương ở cạnh nhau, hắn thật sự không muốn cô nương vì hắn mà cãi nhau với Đế Quân. Lại nói, hắn cho đến nay vẫn luôn có một cảm giác, hắn và Lâu Tín tuy là thị vệ của cô nương, nhưng họ vẫn quá yếu, thà nói rằng bọn họ đang bảo hộ cô nương, còn không bằng nói là cô nương đang bảo hộ bọn họ.
Cho nên hắn cũng đã sớm có ý niệm trong đầu, họ vẫn nên đi rèn luyện bản lĩnh mới tốt, tự nhiên không chỉ là hắn, Lâu Tín cũng muốn đi. Đế Quân một hồi cũng chưa biết làm sao đề mài dũa họ, nhưng Trần Thập nhìn ra, đây chưa hẳn không phải là một cơ hội tốt để rèn luyện bản thân.
Hắn trước đây sợ, chẳng qua là sợ Trầm Sát sẽ trực tiếp đuổi đánh bọn họ, không để bọn họ ở cùng với cô nương. Chỉ cần không phải như vậy, hắn cũng chẳng sợ gì cả.
Lòng hắn đã quyết, muốn làm thị vệ của cô nương cả đời này, cho đến khi già cả không động được nữa, có thể làm người gác cửa cũng được.
Lâu Tín nghe hắn nói như vậy, cũng đành im lặng không lên tiếng.
Trầm Sát nhìn cũng không nhìn bọn họ, phất phất tay nói: "Đã như vậy thì giờ hai người các ngươi hãy ra khỏi cốc, tìm Ưng báo danh đi!
Hừ, hắn không nguyện ý để Trần Thập ở lại bên Lâu Thất thêm một khắc nào.
Vả lại, kế tiếp hắn một tấc cũng không rời Lâu Thất, nếu có người muốn nói một đôi bích nhân gì đó thì chỉ có thể là hắn và Thất Thất.
Lâu Thất thấy hắn có vẻ vẫn đang tức giận, nhịn không được mà thở dài, giọng nói cũng mềm đi vài phần: "Ta nói này Đế Quân đại thần, chàng có thể thành thục đứng đắn hơn chút không?"
Người nào đó liếc xéo nàng, hồi lâu mới trả lời nàng hai chứ: "Không thể!"
Lâu Thất cười ngất.
Hỏa nhìn họ như vậy, trong lòng kinh hãi không thôi, hắn bất chấp mọi thứ, tiến lên một bước chắp tay: "Trước đây Hỏa không biết, đã ăn nói linh tinh, mong Lâu cô nương thứ tội, không biết..."
Nói đến đây, Trầm Sát nào còn để hắn hiểu lầm thêm nữa, huống hồ, Hỏa là thuộc hạ đắc lực của hắn, tất nhiên phải chính thức nói rõ ràng mới phải.
"Đến đây tiếp kiến Đế Phi, đợi bổn Đế Quân lập quốc, nàng sẽ trở thành Hoàng hậu."
Hỏa kinh ngạc không thôi, Trầm Sát lại nói một câu: "Hậu cung của Bổn Đế Quân chỉ có mình nàng, ngoài nàng ấy ra, cả đời này sẽ không có nữ nhân nào khác, lệnh của Đế Phi cũng chính là lệnh của ta."
Cái gì?
Hỏa lấy làm sửng sốt.
Đế Quân chưa từng có nhiều lời như vậy, "Lần này coi như ngươi không biết nên vô tội, lần sau lại thấy Đế Phi của các ngươi cùng nam tử khác đứng với nhau khiến ngươi có cảm giác một đôi bích nhân gì gì thì..." Hai tròng mắt hắn híp lại, sát khí bắn ra,"Người hãy xông lên giết chết kẻ đó!"
Hỏa lộ vẻ kinh hãi không nói nên lời, nhịn không được chuyển hướng nhìn sang Lâu Thất, đúng lúc nàng cũng đang nhìn qua đây, thò tay mò tới eo của Đế Quân, véo mạnh hắn một cái.
Giọng nói của nàng cũng có vài phần hờn dỗi: "Vậy nếu như đại ca của ta đến thì sao? Chàng cũng đừng quên, đại ca của ta phong thần tuấn lãng thế nào, ngọc thụ lâm..."
Nàng vẫn chưa nói xong, Trầm Sát đã mạnh mẽ kéo nàng vào ngực, một tay ôm chặt eo, một tay giữ ót nàng, cúi đầu hung hăng ngăn chặn đôi môi đỏ tươi căng mọng của nàng.
"Ô..."
Vẫn còn người ở đây! Lâu Thất vốn muốn nói, vừa định mở miệng, vừa vặn bị hắn tiến quân thần tốc, đem lưỡi tiến vào khoang miệng nàng, ôm lấy nàng nhiệt tình quấn quýt.
Hỏa nào đã từng gặp qua Đế Quân như vậy chứ?
Lúc này mặt hắn đỏ như mông khỉ, mau chóng lùi ra xa, lại nhìn trái phải, Trần Thập và Lâu Tín đã lui ra từ bao giờ.
Ngay cả tiểu hồ ly linh linh khí bức người cũng đã lui ra.
" U u." Nó nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của hắn, ánh mắt vậy mà có vài phần xem thường.
Thật sự là chuyện kỳ quái hiếm gặp mà!
Trần Thập chắp tay với hắn: "Hỏa Vệ đại nhân, Đế Quân có lệnh, thuộc hạ và Lâu Tín xin đi trước, mong Hỏa vệ đại nhân ở đây chiếu cố Đế Quân và cô nương."
Hỏa bỗng nổi giận: "Khoan đã. Ta có một chuyện không rõ, đã là Đế Phi, tại sao các ngươi mở miệng khép miệng đều là cô nương chứ?"
Nếu như gọi Đế Phi thì sao hắn hiểu lầm được chứ.
Trần Thập nghiêm mặt nói: "Đợi đến khi Đế Quân đăng cơ, sắc lập cô nương làm Hoàng hậu, chúng ta sẽ lập tức đổi thành Hoàng hậu nương nương!"
Đế Phi, bọn họ không muốn gọi.
Hai người gật đầu, liền quay người đi.
Hỏa đặt một quyền lên trán, nửa ngày mà vẫn chưa từ trong những khiếp sợ liên tiếp phục hồi lại, lặng lẽ nhìn về bên kia, thân hình Đế Quân cao lớn đang muốn đem nữ nhân xinh đẹp ấy nhào nặn, thu vào máu thịt của hắn.
Mặt hắn lại nóng bừng lên.
Chủ tử trước nay là một núi băng, tại sao lại có thể nhiệt tình đến vậy...
Bên kia, Lâu Thất bị hắn ôm chặt trong ngực mặc hắn điên cuồng hôn chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, tứ chi vô lực. Tưởng như bản thân đang theo mây khói nóng bừng nhẹ nhàng bay lên, không có dùng sức, rõ ràng hai cánh tay hắn đem nàng ôm thật chặt, hắn cao lớn như vậy,muốn hôn nàng thì phải cúi thấp xuống, liền dứt khoát dùng hay tay bế nàng lên hôn, chân của nàng liền giẫm lên giày hắn.
Sức nặng của nàng đối với Trầm Sát mà nói thì chẳng là gì, chân nàng để đó hắn cũng không chú ý, Lâu Thất lại càng không biết, lúc này đang choáng váng không rõ mình đang ở đâu.
Trầm Sát thực ra vô cùng lo lắng cho nàng, vội vàng ngồi trên lưng ưng mà đến, khiến Đại Bạch lúc này vẫn còn đang thở gấp, vừa đến thì đã đụng ngay phải một biển giấm, tâm tình cuồn cuộn, ngực căng đầy, đối với tên Trần Thập vừa không thể giất lại không thể đánh, liền chỉ có thể dùng cách này phát tiết tâm tình trong lòng.
Chỉ hận không thể đem nàng cả người nuốt vào bụng, môi lười điên cuồng nút lấy tạo ra thanh âm khiến người khác ngượng ngùng, không biết từ lúc nào mà một tay đã nhịn không được mà đặt lên một bên ngực của Lâu Thất, nhẹ nhàng nhào nặn.
Thẳng đến khi phía bụng dưới có cái gì đó đụng vào khiến nàng có chút đau, Lâu Thất mới thanh tỉnh lại, một tay để lên vai hắn, đẩy ra.
Trầm Sát khó khăn buông ra, cúi đầu nhìn nàng.
Lấu Thất vốn đã vô cùng xinh đẹp, nay hai mắt mọng nước, gò má ửng hồng,thần tình kiều mị, môi vì bị hắn tàn phá mà trở nên sưng đỏ, trông thật quyến rũ làm cả người hắn lại căng lên.
"... Cũng chẳng nhìn xem đây là nơi nào, thật đúng là không quan tâm gì hết..." Lâu Thất nhịn không được đập cho hắn mốt phát, quở trách không ngừng: "Nếu ta không ngăn chàng, cũng không biết chàng còn ở nơi hoang vu này làm nên những chuyện gì nữa."
Bởi vì tình ái mãnh liệt, giọng nàng vốn trong trẻo nay pha chút khàn khàn, truyền vào tai Trầm Sát liền có chút tê dại.
Hắn thấp giọng nói: "Nếu không phải vì sợ độc trùng chưa giải hết không tốt cho nàng, bổn Đế Quân cứ muốn nàng ở đây thì sao nào? Ai bảo nàng giống yêu tinh như vậy chứ, làm bổn Đế Quân sắp chịu không nổi..."
Mặt Lâu Thất thoáng chốc liền đỏ như trái lựu,"Thật là ngày càng vô sỉ, lời gì cũng có thể nói ra!"
Cũng không dám nói thật ra trong lòng nàng cũng rất thích, cái tên này thực ra rất lạnh lùng, nếu ở cùng nàng mà vẫ lạnh lùng đến mức khiến người khác như đóng băng, vậy hai người bên nhau đâu có nghĩa gì đâu? Hiện tại xem ra, hắn không phải nội tâm lạnh lùng, trái lại, nội tâm hắn còn đè nén một cỗ tà khí, điều này đều có thể nói ra.
Giống như là muốn phụ hoạ cho lời đánh giá của nàng, hắn động một cái, khiến nàng cảm nhận đượcvật cứng rắn của hắn lúc này, cúi đầu cắn vành tai nàng, giọng nói khan khàn đem theo sự mê hoặc: "Đợi bổn Đế Quân giải xong độc trùng, sẽ cho Thất Thất thử điều vô sỉ hơn được không?"
Còn cái gì vô sỉ hơn...
Đầu Lâu Thất không nhịn được mà hiện lên hình ảnh hắn đè nàng trên giường, lập tức oanh một tiếng, mặt lại đỏ thêm mấy phần.
"Chàng mau câm miệng lại! Hỏa Vệ vẫn còn đang ở đây đó!" Để cho U U nhìn thấy khiến nàng cảm thấy mình như đang dạy hư trẻ nhỏ vậy.
Nghe nàng nhắc đến Hỏa, Trầm Sát liền đem mặt nàng giấu vào ngực, không để nàng ngẩng đầu lên.
Lâu Thất rầu rĩ: "Chàng làm gì vậy? Còn không mau buông ra?"
Trầm Sát hừ một tiếng: "Bộ dạng nàng như vậy, có nam nhân nào nhìn mà chịu được chứ? Bổn Đế Quân tuyệt không để bất kỳ kẻ nào thấy mặt nàng."
Bộ dạng xinh đẹp giống yêu tinh này của nàng, làm sao để người khác nhìn nửa phần được…
Lâu Thất không có cách nào khác, biết ở mặt này hắn cố chấp keo kiệt muốn chết, liền tùy ý hắn.
Hỏa nào dám nhìn chứ?
Hắn chỉ cười khổ, trong lòng nhớ đến A Mộc.
Lời nói hỗn trướng này thế nhưng lại là do hắn nói.
Cả người Hỏa liền đổ mồ hôi lạnh, giờ hắn nhìn ra rồi, Lâu Thất rõ ràng chính là nữ nhân của chủ tử! Đều tại hắn, sau khi rời khỏi thảo nguyên thì chọn đi tới Bắc Thương, cũng là vì muốn cùng A Mộc đi tìm thân thích, cuối cùng nhận được tin người nhà đã bệnh ốm mà chết, trong quá trình này họ biết được Bắc Thương đại công chúa muốn cùng Đông Thanh Ngọc thái tử kết thân, phân tích tình hình, liền nghĩ đến cách giết Bắc Phù Dung, sau đó một đường chỉ chọn nơi hoang vu mà đuổi theo Phá Vực, cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này, cho nên mới tạo ra chuyện hiểu lầm này.
Nhưng mà chủ tử cho dù nhận nữ nhân, thái độ chung sống của Lâu cô nương này với chủ tử thật sự có chút kỳ quái, lá gan cũng thật lớn?
Nhìn Lâu Thất giả bộ đáng thương, Lâu Thất ho khan nói:" Đều tại ta, không nói rõ thân phận cho Hỏa Vệ đại nhân, điều này không liên quan tới Trần Thập..."
Lời còn chưa nói hết, Trầm Sát liền chưng bộ mặt lãnh khốc cắt đứt lời nàng: "Cũng chẳng phải muốn làm ông già thỏ, mặt trắng như ngọc như thế còn ra thể thống gì? Bổn Đế Quân đưa hắn đi dạo chiến trường một vòng, mới khiến hắn có thêm vài phần khí phách nam tử hán đại trượng phu!"
Phụt.
Lâu Tín chỉ dám bật cười trong lòng, nét mặt một chút cũng không để lộ. Xem ra Đế Quân thật sự quá để ý câu nói một đôi bích nhân, phải đem hắn đi thao luyện thành đại hán thô lỗ mới chịu bỏ qua.
Cũng không biết tiếp theo Trần Thập sẽ phải chịu tội bao nhiêu nữa.
Lâu Thất nhịn không được mở to hai mắt, nhìn mặt Trầm Sát. Này, Đế Quân đại thần, chàng còn không biết ngượng mà nói Trần Thập? Nếu bàn về vẻ tuấn mỹ, chàng còn đẹp hơn hắn mấy phần đó!
Nghe ý tứ của hắn thì, không tôi luyện được đến mức khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô của Trần Thập trở nên thô ráp một chút, không khiến hắn bị cháy đen đi, không khiến vẻ đẹp trai của hắn bị mài mòn mấy phần, thì tuyệt bỏ qua?
Đế Quân đại thần chàng thế này rất là ngây thơ đó có biết không hả?
"Trần Thập là..." Nàng đang muốn nói Trần Thập là thị vệ của nàng, dựa vào cái gì mà phải đi chém giết với hắn, Trần Thập lại cắt lời nàng.
"Cô nương, thuộc hạ nghe theo ý chỉ của Đế Quân."
Lúc này Đế Quân rõ ràng là không muốn hắn và cô nương ở cạnh nhau, hắn thật sự không muốn cô nương vì hắn mà cãi nhau với Đế Quân. Lại nói, hắn cho đến nay vẫn luôn có một cảm giác, hắn và Lâu Tín tuy là thị vệ của cô nương, nhưng họ vẫn quá yếu, thà nói rằng bọn họ đang bảo hộ cô nương, còn không bằng nói là cô nương đang bảo hộ bọn họ.
Cho nên hắn cũng đã sớm có ý niệm trong đầu, họ vẫn nên đi rèn luyện bản lĩnh mới tốt, tự nhiên không chỉ là hắn, Lâu Tín cũng muốn đi. Đế Quân một hồi cũng chưa biết làm sao đề mài dũa họ, nhưng Trần Thập nhìn ra, đây chưa hẳn không phải là một cơ hội tốt để rèn luyện bản thân.
Hắn trước đây sợ, chẳng qua là sợ Trầm Sát sẽ trực tiếp đuổi đánh bọn họ, không để bọn họ ở cùng với cô nương. Chỉ cần không phải như vậy, hắn cũng chẳng sợ gì cả.
Lòng hắn đã quyết, muốn làm thị vệ của cô nương cả đời này, cho đến khi già cả không động được nữa, có thể làm người gác cửa cũng được.
Lâu Tín nghe hắn nói như vậy, cũng đành im lặng không lên tiếng.
Trầm Sát nhìn cũng không nhìn bọn họ, phất phất tay nói: "Đã như vậy thì giờ hai người các ngươi hãy ra khỏi cốc, tìm Ưng báo danh đi!
Hừ, hắn không nguyện ý để Trần Thập ở lại bên Lâu Thất thêm một khắc nào.
Vả lại, kế tiếp hắn một tấc cũng không rời Lâu Thất, nếu có người muốn nói một đôi bích nhân gì đó thì chỉ có thể là hắn và Thất Thất.
Lâu Thất thấy hắn có vẻ vẫn đang tức giận, nhịn không được mà thở dài, giọng nói cũng mềm đi vài phần: "Ta nói này Đế Quân đại thần, chàng có thể thành thục đứng đắn hơn chút không?"
Người nào đó liếc xéo nàng, hồi lâu mới trả lời nàng hai chứ: "Không thể!"
Lâu Thất cười ngất.
Hỏa nhìn họ như vậy, trong lòng kinh hãi không thôi, hắn bất chấp mọi thứ, tiến lên một bước chắp tay: "Trước đây Hỏa không biết, đã ăn nói linh tinh, mong Lâu cô nương thứ tội, không biết..."
Nói đến đây, Trầm Sát nào còn để hắn hiểu lầm thêm nữa, huống hồ, Hỏa là thuộc hạ đắc lực của hắn, tất nhiên phải chính thức nói rõ ràng mới phải.
"Đến đây tiếp kiến Đế Phi, đợi bổn Đế Quân lập quốc, nàng sẽ trở thành Hoàng hậu."
Hỏa kinh ngạc không thôi, Trầm Sát lại nói một câu: "Hậu cung của Bổn Đế Quân chỉ có mình nàng, ngoài nàng ấy ra, cả đời này sẽ không có nữ nhân nào khác, lệnh của Đế Phi cũng chính là lệnh của ta."
Cái gì?
Hỏa lấy làm sửng sốt.
Đế Quân chưa từng có nhiều lời như vậy, "Lần này coi như ngươi không biết nên vô tội, lần sau lại thấy Đế Phi của các ngươi cùng nam tử khác đứng với nhau khiến ngươi có cảm giác một đôi bích nhân gì gì thì..." Hai tròng mắt hắn híp lại, sát khí bắn ra,"Người hãy xông lên giết chết kẻ đó!"
Hỏa lộ vẻ kinh hãi không nói nên lời, nhịn không được chuyển hướng nhìn sang Lâu Thất, đúng lúc nàng cũng đang nhìn qua đây, thò tay mò tới eo của Đế Quân, véo mạnh hắn một cái.
Giọng nói của nàng cũng có vài phần hờn dỗi: "Vậy nếu như đại ca của ta đến thì sao? Chàng cũng đừng quên, đại ca của ta phong thần tuấn lãng thế nào, ngọc thụ lâm..."
Nàng vẫn chưa nói xong, Trầm Sát đã mạnh mẽ kéo nàng vào ngực, một tay ôm chặt eo, một tay giữ ót nàng, cúi đầu hung hăng ngăn chặn đôi môi đỏ tươi căng mọng của nàng.
"Ô..."
Vẫn còn người ở đây! Lâu Thất vốn muốn nói, vừa định mở miệng, vừa vặn bị hắn tiến quân thần tốc, đem lưỡi tiến vào khoang miệng nàng, ôm lấy nàng nhiệt tình quấn quýt.
Hỏa nào đã từng gặp qua Đế Quân như vậy chứ?
Lúc này mặt hắn đỏ như mông khỉ, mau chóng lùi ra xa, lại nhìn trái phải, Trần Thập và Lâu Tín đã lui ra từ bao giờ.
Ngay cả tiểu hồ ly linh linh khí bức người cũng đã lui ra.
" U u." Nó nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của hắn, ánh mắt vậy mà có vài phần xem thường.
Thật sự là chuyện kỳ quái hiếm gặp mà!
Trần Thập chắp tay với hắn: "Hỏa Vệ đại nhân, Đế Quân có lệnh, thuộc hạ và Lâu Tín xin đi trước, mong Hỏa vệ đại nhân ở đây chiếu cố Đế Quân và cô nương."
Hỏa bỗng nổi giận: "Khoan đã. Ta có một chuyện không rõ, đã là Đế Phi, tại sao các ngươi mở miệng khép miệng đều là cô nương chứ?"
Nếu như gọi Đế Phi thì sao hắn hiểu lầm được chứ.
Trần Thập nghiêm mặt nói: "Đợi đến khi Đế Quân đăng cơ, sắc lập cô nương làm Hoàng hậu, chúng ta sẽ lập tức đổi thành Hoàng hậu nương nương!"
Đế Phi, bọn họ không muốn gọi.
Hai người gật đầu, liền quay người đi.
Hỏa đặt một quyền lên trán, nửa ngày mà vẫn chưa từ trong những khiếp sợ liên tiếp phục hồi lại, lặng lẽ nhìn về bên kia, thân hình Đế Quân cao lớn đang muốn đem nữ nhân xinh đẹp ấy nhào nặn, thu vào máu thịt của hắn.
Mặt hắn lại nóng bừng lên.
Chủ tử trước nay là một núi băng, tại sao lại có thể nhiệt tình đến vậy...
Bên kia, Lâu Thất bị hắn ôm chặt trong ngực mặc hắn điên cuồng hôn chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, tứ chi vô lực. Tưởng như bản thân đang theo mây khói nóng bừng nhẹ nhàng bay lên, không có dùng sức, rõ ràng hai cánh tay hắn đem nàng ôm thật chặt, hắn cao lớn như vậy,muốn hôn nàng thì phải cúi thấp xuống, liền dứt khoát dùng hay tay bế nàng lên hôn, chân của nàng liền giẫm lên giày hắn.
Sức nặng của nàng đối với Trầm Sát mà nói thì chẳng là gì, chân nàng để đó hắn cũng không chú ý, Lâu Thất lại càng không biết, lúc này đang choáng váng không rõ mình đang ở đâu.
Trầm Sát thực ra vô cùng lo lắng cho nàng, vội vàng ngồi trên lưng ưng mà đến, khiến Đại Bạch lúc này vẫn còn đang thở gấp, vừa đến thì đã đụng ngay phải một biển giấm, tâm tình cuồn cuộn, ngực căng đầy, đối với tên Trần Thập vừa không thể giất lại không thể đánh, liền chỉ có thể dùng cách này phát tiết tâm tình trong lòng.
Chỉ hận không thể đem nàng cả người nuốt vào bụng, môi lười điên cuồng nút lấy tạo ra thanh âm khiến người khác ngượng ngùng, không biết từ lúc nào mà một tay đã nhịn không được mà đặt lên một bên ngực của Lâu Thất, nhẹ nhàng nhào nặn.
Thẳng đến khi phía bụng dưới có cái gì đó đụng vào khiến nàng có chút đau, Lâu Thất mới thanh tỉnh lại, một tay để lên vai hắn, đẩy ra.
Trầm Sát khó khăn buông ra, cúi đầu nhìn nàng.
Lấu Thất vốn đã vô cùng xinh đẹp, nay hai mắt mọng nước, gò má ửng hồng,thần tình kiều mị, môi vì bị hắn tàn phá mà trở nên sưng đỏ, trông thật quyến rũ làm cả người hắn lại căng lên.
"... Cũng chẳng nhìn xem đây là nơi nào, thật đúng là không quan tâm gì hết..." Lâu Thất nhịn không được đập cho hắn mốt phát, quở trách không ngừng: "Nếu ta không ngăn chàng, cũng không biết chàng còn ở nơi hoang vu này làm nên những chuyện gì nữa."
Bởi vì tình ái mãnh liệt, giọng nàng vốn trong trẻo nay pha chút khàn khàn, truyền vào tai Trầm Sát liền có chút tê dại.
Hắn thấp giọng nói: "Nếu không phải vì sợ độc trùng chưa giải hết không tốt cho nàng, bổn Đế Quân cứ muốn nàng ở đây thì sao nào? Ai bảo nàng giống yêu tinh như vậy chứ, làm bổn Đế Quân sắp chịu không nổi..."
Mặt Lâu Thất thoáng chốc liền đỏ như trái lựu,"Thật là ngày càng vô sỉ, lời gì cũng có thể nói ra!"
Cũng không dám nói thật ra trong lòng nàng cũng rất thích, cái tên này thực ra rất lạnh lùng, nếu ở cùng nàng mà vẫ lạnh lùng đến mức khiến người khác như đóng băng, vậy hai người bên nhau đâu có nghĩa gì đâu? Hiện tại xem ra, hắn không phải nội tâm lạnh lùng, trái lại, nội tâm hắn còn đè nén một cỗ tà khí, điều này đều có thể nói ra.
Giống như là muốn phụ hoạ cho lời đánh giá của nàng, hắn động một cái, khiến nàng cảm nhận đượcvật cứng rắn của hắn lúc này, cúi đầu cắn vành tai nàng, giọng nói khan khàn đem theo sự mê hoặc: "Đợi bổn Đế Quân giải xong độc trùng, sẽ cho Thất Thất thử điều vô sỉ hơn được không?"
Còn cái gì vô sỉ hơn...
Đầu Lâu Thất không nhịn được mà hiện lên hình ảnh hắn đè nàng trên giường, lập tức oanh một tiếng, mặt lại đỏ thêm mấy phần.
"Chàng mau câm miệng lại! Hỏa Vệ vẫn còn đang ở đây đó!" Để cho U U nhìn thấy khiến nàng cảm thấy mình như đang dạy hư trẻ nhỏ vậy.
Nghe nàng nhắc đến Hỏa, Trầm Sát liền đem mặt nàng giấu vào ngực, không để nàng ngẩng đầu lên.
Lâu Thất rầu rĩ: "Chàng làm gì vậy? Còn không mau buông ra?"
Trầm Sát hừ một tiếng: "Bộ dạng nàng như vậy, có nam nhân nào nhìn mà chịu được chứ? Bổn Đế Quân tuyệt không để bất kỳ kẻ nào thấy mặt nàng."
Bộ dạng xinh đẹp giống yêu tinh này của nàng, làm sao để người khác nhìn nửa phần được…
Lâu Thất không có cách nào khác, biết ở mặt này hắn cố chấp keo kiệt muốn chết, liền tùy ý hắn.
Hỏa nào dám nhìn chứ?
Hắn chỉ cười khổ, trong lòng nhớ đến A Mộc.
/659
|