Cô ta vừa nói xong, một bóng đen xẹt qua trước mặt, Trầm Sát đã di chuyển đến bên cạnh cô ta, khi cô ta còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị bóp chặt, bầu không khí bỗng nhiên vơi bớt, khiến cô ta không thể thở nổi. Ngón tay của hắn hơi lạnh lẽo, mang theo cảm xúc của tử thần. Bị đôi mắt nồng nặc sát ý của hắn nhìn chằm chằm, Cao Anh Anh cảm thấy sắp chết ngạt đến nơi.
Nếu cô ta đã dám đến đây một mình, thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tất nhiên cũng sẽ suy nghĩ đến loại tình huống này.
"Ta có cách có thể... liên lạc... nhanh chóng... với bọn họ." Khó khăn lắm cô ta mới nói xong câu này, biết được hắn sẽ hiểu ý của cô ta.
Năm mươi tinh binh kia đã đi đến Bách Trùng Cốc, họ sẽ đợi tin tức của cô ta, đợi cô ta hạ lệnh, tha cho Lâu Thất hay động thủ giết nàng ta.
Trầm Sát bóp mạnh, làm mặt cô ta trở nên đỏ bừng, nếu dùng thêm lực, thì hắn có thể dễ dàng bẻ gãy cổ cô ta.
"Đế Quân, chi bằng nghe thử thêm..."
Thiên Nhất không nhịn được bèn lên tiếng khuyên giải. Lúc nãy hắn đã nhìn thấy vết thương của Ưng Vệ, loại ám khí đó thật sự rất lợi hại, vết thương do nó tạo thành rất đáng sợ, Ưng Vệ đã có chuẩn bị mai phục lên núi, nhưng chỉ mới bị một quả Bách Phá Đạn tấn công thì đã bị nổ ra thành nông nổi thế này, còn Đế Phi không hề có một chút chuẩn bị nào, nàng ta không hề biết gì, nếu một trăm năm mươi quả Bách Phá Đạn được ném đồng loạt về phía nàng, thì...
Ngay cả Thiên Ảnh đang ẩn mình trong bóng tối cũng thấy hơi hoảng loạn.
Ưng cũng bước lên một bước, nhìn Trầm Sát đầy căng thẳng, nếu là như thế thật, thì sự an nguy của Lâu Thất đang nằm trong tay của Cao Anh Anh, giết cô ta không hề khó, nhưng lỡ Lâu Thất thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Sát ý trong mắt Trầm Sát dâng trào, hắn rất muốn bẻ cổ Cao Anh Anh, nhưng hắn ta không dám lấy an nguy của Lâu Thất ra mạo hiểm.
Trên thực tế, Lâu Thất rất lợi hại, có thể vì thế mà Cao Ngọc Hổ mới cố ý phái nghìn binh lính bày động tĩnh để thu hút lực chú ý của hắn, dụ hắn đến đây, dùng cơ hội này để hắn nếm được uy lực của Bách Phá Đạn, cũng bởi vì hắn đã biết được uy lực của Bách Phá Đạn. Bây giờ Cao Anh Anh nói, có năm mươi tinh binh mang theo một trăm năm mươi quả Bách Phá Đạn đi đối phó Lâu Thất, nên hắn mới sợ hãi, hắn mới lo lắng.
Bách Phá Đạn này quá lợi hại, có thể làm trăm quân tiên phong bị thương cùng một lúc, quả thật Lâu Thất chưa chắc đã có thể rút lui an toàn.
Hắn nghiến răng, vung tay đi.
Cao Anh Anh bị hắn ném xuống đất, rắc một tiếng, mắt cá chân bị trật. Nhưng mặt Cao Anh Anh chỉ nhăn nhó một chút rồi khôi phục về bình thường, cô ta nhịn đau nói: "Nếu đến ta ta vẫn chưa phát tín hiệu, thì năm mươi tinh binh trong Bách Trùng Cổ sẽ động thủ. Nếu Đế Quân cảm thấy lấy mạng của Anh Anh có thể đổi lấy một mạng của Đế Phi nương nương, thì Anh Anh cũng không còn gì để nói."
Cô ta vừa nói xong, khóe môi cô ta liền xuất hiện một nụ cười vừa kiêu ngạo vừa mỉa mai. Trong mắt đám Ưng và Thiên Nhất, nụ cười này khiến người ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Cao Anh Anh không để ý đến họ, cô ta chỉ nhìn Trầm Sát. Vốn cô ta cho rằng Trầm Sát là một nam tử cường hãn, nhưng bây giờ cô ta lại thấy hắn trông hơi yêu đuối.
Nam nhân để làm đại sự, không nên câu nệ tiểu tiết, không nên sợ hãi điều gì, cho dù có nữ nhân, cũng chỉ nên xem họ như công cụ nối dỗi tông đường khai chi tán diệp, nếu nam nhân đặt nữ nhân trong lòng, nâng niu sủng ái, khi đó nó sẽ là nhi nữ tình trường anh hùng khí đỏan, nữ nhân sẽ biến thành yếu điểm chí mạng của nam nhân.
Lời này, do phụ thân Cao Ngọc Hổ của cô ta nói, tuy khi ấy cô ta cảm không thoải mái khi nghe thấy những lời này, nhưng vẫn đồng ý với quan điểm trên. Nhưng bây giờ nhìn thấy Trầm Sát thật sự vì một người nữ nhân, mà cho phép cô ta bày ra dáng vẻ xấc láo như thế, trong lòng cô ta thấy hơi phức tạp, một mặc cảm thấy hơi thất vọng về Trầm Sát, một mặt lại cảm thấy có một thứ cảm xúc nóng hổi đang dâng trào trong lòng, đó chắc là đố kỵ, đúng vậy, là đố kỵ. Cô ta đố kỵ Lâu Thất, khi có thể trở thành yếu điểm của một người nam nhân, có thể trở thành bảo bối được hắn ta đặt trong lòng.
Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được lại nói tiếp: "Đế Quân yêu Đế Phi nương nương, chuyện này rất dễ hiểu, nhưng chẳng lẽ Đế Quân không cảm thấy, với thân phận và địa vị như người, người vẫn còn chuyện phải làm con đường phải đi, nữ nhân bên cạnh người chẳng phải càng phải mạnh mẽ càng có bản lĩnh hơn sao? Nữ tử có bản lĩnh lợi hại, mới có thể xứng đứng cạnh Đế Quân, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không trở thành nhược điểm của Đế Quân, như vậy mới có thể xưng là cường cường liên hợp."
Những lời này mới đầu nghe cũng thấy khá có lý, nhưng nếu nghe kỹ hơn, ngay cả Thiên Nhất cũng đều phải cười lạnh, nhưng hắn chỉ là ám vệ, không tiện ra mặt nói nhiều, hắn liền nhìn Ưng.
Quả nhiên Ưng cũng không nhịn được, nhìn Cao Anh Anh bằng ánh mắt mỉa mai, "Ý của cô là Đế Phi của chúng tôi không đủ lợi hại, vì thế mới trở thành nhược điểm của Đế Quân, bây giờ cũng đã trở thành con tin của các ngươi chứ gì?"
"Có thể võ công bản lĩnh của Đế Phi nương nương không tồi, nhưng," Cao Anh Anh kiêu ngạo hất cằm lên, "Tranh giành thiên hạ, một người chỉ có võ công thì có tác dụng gì to tác cơ chứ? Nghe nói Đế Phi nương nương một thân một mình, không gia tộc hỗ trợ, thậm chí thân thế hèn hạ, ban đầu chẳng qua cũng chỉ là tì nữ của Đế Quân, loại nữ tử như thế, đợi sau khi dựng nước, ban cho cô ta thân phận tì thiếp cũng đã xem trọng cô ta lắm rồi. Sau lưng Anh Anh có ít nhất ba vạn Hổ Quân, còn có Bách Phá Đạn. Nếu như Đế Quân không ngốc, chắc có thể tính toán được lợi hại thiệt hơn chứ nhỉ?"
Cô ta vừa nói xong, một cú chưởng băng hàn đánh tới, trúng ngay vào ngực cô ta, cô ta phun ra một ngụm máu to. Nhưng không đợi cô ta làm rõ được sự hoảng sợ trong lòng, thì có một ánh sáng kiếm đen lóe lên, cô ta bỗng cảm thẩy đỉnh đầu mát rượi, cái cảm giác tử thần vừa lượn một vòng xoanh người, khiến cô ta suýt chút nữa đã không thể đứng vững, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
"Người..."
Cô ta run rẩy nhìn lên, vừa hay nhìn thấy được được cảnh Trầm Sát thu kiếm, dáng vẻ nghiêm nghị dữ tợn.
Sao hắn lại dám!
Cô ta đã nói nhiều như thế, sao hắn vẫn dám xuống tay với cô ta? Một kiếm kia chỉ vì muốn hù dọa cô ta ư? Ngoại trừ một chưởng đánh ngay ngực, cô ta không thể cảm nhận được vết thương do kiếm gây nên...
Nghĩ đến đây, Cao Anh Anh cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, sau đó có tóc đen nối đuôi nhau rơi xuống. Trong lòng cô ta bỗng thấy bất ổn, giơ tay lên sờ, phần tóc vừa dài vừa đen được buộc cao trên đỉnh đầu bị chém đứt, đai tóc rơi ra, mái tóc dài rơi xuống đầy vai đầy người cô ta!
Còn tay cô ta lại sờ thấy một mảng da đầu trơn bóng!
Trơn bóng...
Cô ta có thể cố gắng chịu đựng nội thương do chưởng gây nên, nhưng khi sờ thấy mảng da đầu này, khiến cho mặt mày cô ta lúc trắng lúc xanh sau đó chuyển sang đỏ bừng. Lửa giận và quẫn bách đan xen bùng cháy trong lòng, cô ta rất muốn thét lên như những nữ tử vô dụng, thét lên theo cái kiểu bất chấp.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn cắn răng chịu đựng, nhẫn nhịn đến mức máu huyết chảy ngược, suýt chút nữa lại ói ra máu.
Phụ thân cô ta luôn khen cô ta có thể sánh với nam nhi, cô ta cũng trường kỳ mặc nam trang, vào lúc này, cô ta nhất định phải nhẫn nhịn, không thể điên tiết lên!
Nhưng cô ta rất hận!
Sao Trầm Sát dám, sao hắn ta có thể làm như thế! Hắn dám vung một kiếm chém hơn một nửa tóc của cô ta, khiến cô ta biến thành một kẻ hói nửa đầu!
Thật ra không chỉ cô ta, mà ngay cả Ưng và Thiên Ảnh cũng cảm thấy chấn kinh, sao Đế Quân lại...
Tuy lúc này Trầm Sát không thể giết Cao Anh Anh, nhưng cũng không có nghĩa là để cho cô ta cảm thấy dễ chịu.
Nếu không phải do hắn vẫn còn chưa biết rõ về Bách Phá Đạn, cảm thấy kiêng dè trong lòng, thì làm gì có chuyện dung túng cho Cao Anh Anh sống nhởn nhơ trước mặt hắn cơ chứ.
Nếu là hắn, hắn nhất định sẽ không thèm quan tâm đến, giết là được. Nhưng đó là nữ nhân của hắn, bảo bối trong tâm hắn, cho dù chỉ là một chút ít nguy hiểm, hắn cũng không dám mạo hiểm.
Nhưng cho dù là như thế, cũng đừng hòng hắn nói ra nửa câu tỏ ra yếu kém. Hắn nhìn Cao Anh Anh bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: "So với ái phi của bổn Đế Quân, ngươi cũng xứng à? Cao Ngọc Hổ, ba vạn Hổ Quân, thêm cái Bách Phá Đạn gì đó, toàn bộ cộng lại cũng không bằng một chiếc giày của ái phi của bổn Đế Quân."
Cái gì?!
Sắc mặt vốn đã rất xấu xí của Cao Anh Anh bỗng nhiên đổi màu.
Ức hiếp người khác quá rồi đấy! Cha con bọn họ, ba vạn Hổ Quân, và cả Bách Phá Đạn, toàn bộ cộng lại vẫn chẳng bằng một chiếc giày của Lâu Thất!
Lời nói quá mừng cuồng vọng!
Ả nữ nhân Lâu Thất này có vị trí quan trọng trong lòng hắn như thế ư?
Cô ta vẫn chưa kịp lên tiếng thì Trầm Sát lại nói: "Trói cô ta lại!"
"Ngươi dám!" Cao Anh Anh hoảng sợ.
"Bổn Đế Quân vì sao lại không dám chứ?"
Trầm Sát khẽ nheo mắt lại, vung tay lên, Thiên Nhất đã lướt tới, nhanh chóng điểm huyệt trên người Cao Anh Anh, cô ta bỗng cảm thấy cả người tê dại, không thể cử động được nữa.
"Đế Quân! Nếu người thành hôn với ta, ba vạn Hổ Quân và bản vẽ chế tạo Bách Phá Đạn, một trăm thợ mộc tay nghề khéo léo của Tùng Sơn, toàn bộ đều thuộc về Đế Quân! Ngoài những thứ đó ra, Tùng Sơn còn có hai mỏ khoáng là một mỏ thiết và một mỏ tiêu thạch, nếu người thành thân với ta, hai mỏ khoáng đó, phụ thân của ta cũng sẽ dâng hai tay lên cho người!"
Cao Anh Anh la lớn.
Họ vốn chuẩn bị sẵn, tuy họ đã nghe ngóng được địa vị của Lâu Thất trong lòng Trầm Sát, lấy nàng ta làm mồi câu, nhưng cũng vì phòng ngừa ý chí của Trầm Sát quá lãnh khốc, nên dùng tất cả những điều kiện có thể lấy ra, có sức hấp dẫn cực lớn đối với một đế vương để dụ dỗ hắn.
Họ tin tằng, Trầm Sát tuyệt đối sẽ không từ chối điều kiện thứ hai.
Quả nhiên, hai mắt Ưng sáng lên.
Nhưng cô ta lại nghe thấy Trầm Sát cất tiếng nói lạnh lùng: "Kêu Hoa Vu Tồn đến đây, hắn ta đã học được không ít bản lĩnh bức cung từ chỗ Thất Thất, bây giờ đã có hội thi triển rồi."
Cao Thất Thất trừng to hai mắt.
Bức cung...
...
Càng đi tới, địa thế càng thấp, mạch nước ngầm nơi đây dồi dào, mặt đất thường có nước rỉ lên, bởi vì nước rất nhiều, nên cây cỏ nơi đây mọc rất rậm rạp, tiểu trùng cũng không thiếu, vả lại có rất nhiều giun, giun ở đây to bằng ngón tay cái, hơn nữa đều rất dài, nếu không cẩn thận giẫm phải thì vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, quả thật khiến người ta thấy kinh tởm không thôi.
Tuy Ấn Dao Phong kiên cường can đảm hơn những nữ tử bình thường, nhưng khi nhìn thấy loài trùng có hình dạng như vậy thì cũng vẫn không thể chịu được, mặt mày cô trắng bệnh, vốn dĩ cô muốn đi bên cạnh Trần Thập, nhưng cả đoạn đường Trần Thập chỉ đi sát theo sau Lâu Thất, ngược lại Lâu Tín lại là người chăm sóc cô suốt, vừa nhìn thấy con giun nào là liền khều đi giúp cô ngay.
Hỏa chỉ đi sau Lâu Thất một bước, hắn vốn muốn đi đầu tiên, nhưng lại bị Lâu Thất từ chối.
"Với những nơi thế này, kinh nghiệm của ngươi không bằng ta."
Hỏa vừa nghĩ đến câu nói thẳng thắn khi nãy của Lâu Thất, trong lòng hắn cứ cảm thấy hơi kỳ quái.
Nếu cô ta đã dám đến đây một mình, thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tất nhiên cũng sẽ suy nghĩ đến loại tình huống này.
"Ta có cách có thể... liên lạc... nhanh chóng... với bọn họ." Khó khăn lắm cô ta mới nói xong câu này, biết được hắn sẽ hiểu ý của cô ta.
Năm mươi tinh binh kia đã đi đến Bách Trùng Cốc, họ sẽ đợi tin tức của cô ta, đợi cô ta hạ lệnh, tha cho Lâu Thất hay động thủ giết nàng ta.
Trầm Sát bóp mạnh, làm mặt cô ta trở nên đỏ bừng, nếu dùng thêm lực, thì hắn có thể dễ dàng bẻ gãy cổ cô ta.
"Đế Quân, chi bằng nghe thử thêm..."
Thiên Nhất không nhịn được bèn lên tiếng khuyên giải. Lúc nãy hắn đã nhìn thấy vết thương của Ưng Vệ, loại ám khí đó thật sự rất lợi hại, vết thương do nó tạo thành rất đáng sợ, Ưng Vệ đã có chuẩn bị mai phục lên núi, nhưng chỉ mới bị một quả Bách Phá Đạn tấn công thì đã bị nổ ra thành nông nổi thế này, còn Đế Phi không hề có một chút chuẩn bị nào, nàng ta không hề biết gì, nếu một trăm năm mươi quả Bách Phá Đạn được ném đồng loạt về phía nàng, thì...
Ngay cả Thiên Ảnh đang ẩn mình trong bóng tối cũng thấy hơi hoảng loạn.
Ưng cũng bước lên một bước, nhìn Trầm Sát đầy căng thẳng, nếu là như thế thật, thì sự an nguy của Lâu Thất đang nằm trong tay của Cao Anh Anh, giết cô ta không hề khó, nhưng lỡ Lâu Thất thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Sát ý trong mắt Trầm Sát dâng trào, hắn rất muốn bẻ cổ Cao Anh Anh, nhưng hắn ta không dám lấy an nguy của Lâu Thất ra mạo hiểm.
Trên thực tế, Lâu Thất rất lợi hại, có thể vì thế mà Cao Ngọc Hổ mới cố ý phái nghìn binh lính bày động tĩnh để thu hút lực chú ý của hắn, dụ hắn đến đây, dùng cơ hội này để hắn nếm được uy lực của Bách Phá Đạn, cũng bởi vì hắn đã biết được uy lực của Bách Phá Đạn. Bây giờ Cao Anh Anh nói, có năm mươi tinh binh mang theo một trăm năm mươi quả Bách Phá Đạn đi đối phó Lâu Thất, nên hắn mới sợ hãi, hắn mới lo lắng.
Bách Phá Đạn này quá lợi hại, có thể làm trăm quân tiên phong bị thương cùng một lúc, quả thật Lâu Thất chưa chắc đã có thể rút lui an toàn.
Hắn nghiến răng, vung tay đi.
Cao Anh Anh bị hắn ném xuống đất, rắc một tiếng, mắt cá chân bị trật. Nhưng mặt Cao Anh Anh chỉ nhăn nhó một chút rồi khôi phục về bình thường, cô ta nhịn đau nói: "Nếu đến ta ta vẫn chưa phát tín hiệu, thì năm mươi tinh binh trong Bách Trùng Cổ sẽ động thủ. Nếu Đế Quân cảm thấy lấy mạng của Anh Anh có thể đổi lấy một mạng của Đế Phi nương nương, thì Anh Anh cũng không còn gì để nói."
Cô ta vừa nói xong, khóe môi cô ta liền xuất hiện một nụ cười vừa kiêu ngạo vừa mỉa mai. Trong mắt đám Ưng và Thiên Nhất, nụ cười này khiến người ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Cao Anh Anh không để ý đến họ, cô ta chỉ nhìn Trầm Sát. Vốn cô ta cho rằng Trầm Sát là một nam tử cường hãn, nhưng bây giờ cô ta lại thấy hắn trông hơi yêu đuối.
Nam nhân để làm đại sự, không nên câu nệ tiểu tiết, không nên sợ hãi điều gì, cho dù có nữ nhân, cũng chỉ nên xem họ như công cụ nối dỗi tông đường khai chi tán diệp, nếu nam nhân đặt nữ nhân trong lòng, nâng niu sủng ái, khi đó nó sẽ là nhi nữ tình trường anh hùng khí đỏan, nữ nhân sẽ biến thành yếu điểm chí mạng của nam nhân.
Lời này, do phụ thân Cao Ngọc Hổ của cô ta nói, tuy khi ấy cô ta cảm không thoải mái khi nghe thấy những lời này, nhưng vẫn đồng ý với quan điểm trên. Nhưng bây giờ nhìn thấy Trầm Sát thật sự vì một người nữ nhân, mà cho phép cô ta bày ra dáng vẻ xấc láo như thế, trong lòng cô ta thấy hơi phức tạp, một mặc cảm thấy hơi thất vọng về Trầm Sát, một mặt lại cảm thấy có một thứ cảm xúc nóng hổi đang dâng trào trong lòng, đó chắc là đố kỵ, đúng vậy, là đố kỵ. Cô ta đố kỵ Lâu Thất, khi có thể trở thành yếu điểm của một người nam nhân, có thể trở thành bảo bối được hắn ta đặt trong lòng.
Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được lại nói tiếp: "Đế Quân yêu Đế Phi nương nương, chuyện này rất dễ hiểu, nhưng chẳng lẽ Đế Quân không cảm thấy, với thân phận và địa vị như người, người vẫn còn chuyện phải làm con đường phải đi, nữ nhân bên cạnh người chẳng phải càng phải mạnh mẽ càng có bản lĩnh hơn sao? Nữ tử có bản lĩnh lợi hại, mới có thể xứng đứng cạnh Đế Quân, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không trở thành nhược điểm của Đế Quân, như vậy mới có thể xưng là cường cường liên hợp."
Những lời này mới đầu nghe cũng thấy khá có lý, nhưng nếu nghe kỹ hơn, ngay cả Thiên Nhất cũng đều phải cười lạnh, nhưng hắn chỉ là ám vệ, không tiện ra mặt nói nhiều, hắn liền nhìn Ưng.
Quả nhiên Ưng cũng không nhịn được, nhìn Cao Anh Anh bằng ánh mắt mỉa mai, "Ý của cô là Đế Phi của chúng tôi không đủ lợi hại, vì thế mới trở thành nhược điểm của Đế Quân, bây giờ cũng đã trở thành con tin của các ngươi chứ gì?"
"Có thể võ công bản lĩnh của Đế Phi nương nương không tồi, nhưng," Cao Anh Anh kiêu ngạo hất cằm lên, "Tranh giành thiên hạ, một người chỉ có võ công thì có tác dụng gì to tác cơ chứ? Nghe nói Đế Phi nương nương một thân một mình, không gia tộc hỗ trợ, thậm chí thân thế hèn hạ, ban đầu chẳng qua cũng chỉ là tì nữ của Đế Quân, loại nữ tử như thế, đợi sau khi dựng nước, ban cho cô ta thân phận tì thiếp cũng đã xem trọng cô ta lắm rồi. Sau lưng Anh Anh có ít nhất ba vạn Hổ Quân, còn có Bách Phá Đạn. Nếu như Đế Quân không ngốc, chắc có thể tính toán được lợi hại thiệt hơn chứ nhỉ?"
Cô ta vừa nói xong, một cú chưởng băng hàn đánh tới, trúng ngay vào ngực cô ta, cô ta phun ra một ngụm máu to. Nhưng không đợi cô ta làm rõ được sự hoảng sợ trong lòng, thì có một ánh sáng kiếm đen lóe lên, cô ta bỗng cảm thẩy đỉnh đầu mát rượi, cái cảm giác tử thần vừa lượn một vòng xoanh người, khiến cô ta suýt chút nữa đã không thể đứng vững, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
"Người..."
Cô ta run rẩy nhìn lên, vừa hay nhìn thấy được được cảnh Trầm Sát thu kiếm, dáng vẻ nghiêm nghị dữ tợn.
Sao hắn lại dám!
Cô ta đã nói nhiều như thế, sao hắn vẫn dám xuống tay với cô ta? Một kiếm kia chỉ vì muốn hù dọa cô ta ư? Ngoại trừ một chưởng đánh ngay ngực, cô ta không thể cảm nhận được vết thương do kiếm gây nên...
Nghĩ đến đây, Cao Anh Anh cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, sau đó có tóc đen nối đuôi nhau rơi xuống. Trong lòng cô ta bỗng thấy bất ổn, giơ tay lên sờ, phần tóc vừa dài vừa đen được buộc cao trên đỉnh đầu bị chém đứt, đai tóc rơi ra, mái tóc dài rơi xuống đầy vai đầy người cô ta!
Còn tay cô ta lại sờ thấy một mảng da đầu trơn bóng!
Trơn bóng...
Cô ta có thể cố gắng chịu đựng nội thương do chưởng gây nên, nhưng khi sờ thấy mảng da đầu này, khiến cho mặt mày cô ta lúc trắng lúc xanh sau đó chuyển sang đỏ bừng. Lửa giận và quẫn bách đan xen bùng cháy trong lòng, cô ta rất muốn thét lên như những nữ tử vô dụng, thét lên theo cái kiểu bất chấp.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn cắn răng chịu đựng, nhẫn nhịn đến mức máu huyết chảy ngược, suýt chút nữa lại ói ra máu.
Phụ thân cô ta luôn khen cô ta có thể sánh với nam nhi, cô ta cũng trường kỳ mặc nam trang, vào lúc này, cô ta nhất định phải nhẫn nhịn, không thể điên tiết lên!
Nhưng cô ta rất hận!
Sao Trầm Sát dám, sao hắn ta có thể làm như thế! Hắn dám vung một kiếm chém hơn một nửa tóc của cô ta, khiến cô ta biến thành một kẻ hói nửa đầu!
Thật ra không chỉ cô ta, mà ngay cả Ưng và Thiên Ảnh cũng cảm thấy chấn kinh, sao Đế Quân lại...
Tuy lúc này Trầm Sát không thể giết Cao Anh Anh, nhưng cũng không có nghĩa là để cho cô ta cảm thấy dễ chịu.
Nếu không phải do hắn vẫn còn chưa biết rõ về Bách Phá Đạn, cảm thấy kiêng dè trong lòng, thì làm gì có chuyện dung túng cho Cao Anh Anh sống nhởn nhơ trước mặt hắn cơ chứ.
Nếu là hắn, hắn nhất định sẽ không thèm quan tâm đến, giết là được. Nhưng đó là nữ nhân của hắn, bảo bối trong tâm hắn, cho dù chỉ là một chút ít nguy hiểm, hắn cũng không dám mạo hiểm.
Nhưng cho dù là như thế, cũng đừng hòng hắn nói ra nửa câu tỏ ra yếu kém. Hắn nhìn Cao Anh Anh bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: "So với ái phi của bổn Đế Quân, ngươi cũng xứng à? Cao Ngọc Hổ, ba vạn Hổ Quân, thêm cái Bách Phá Đạn gì đó, toàn bộ cộng lại cũng không bằng một chiếc giày của ái phi của bổn Đế Quân."
Cái gì?!
Sắc mặt vốn đã rất xấu xí của Cao Anh Anh bỗng nhiên đổi màu.
Ức hiếp người khác quá rồi đấy! Cha con bọn họ, ba vạn Hổ Quân, và cả Bách Phá Đạn, toàn bộ cộng lại vẫn chẳng bằng một chiếc giày của Lâu Thất!
Lời nói quá mừng cuồng vọng!
Ả nữ nhân Lâu Thất này có vị trí quan trọng trong lòng hắn như thế ư?
Cô ta vẫn chưa kịp lên tiếng thì Trầm Sát lại nói: "Trói cô ta lại!"
"Ngươi dám!" Cao Anh Anh hoảng sợ.
"Bổn Đế Quân vì sao lại không dám chứ?"
Trầm Sát khẽ nheo mắt lại, vung tay lên, Thiên Nhất đã lướt tới, nhanh chóng điểm huyệt trên người Cao Anh Anh, cô ta bỗng cảm thấy cả người tê dại, không thể cử động được nữa.
"Đế Quân! Nếu người thành hôn với ta, ba vạn Hổ Quân và bản vẽ chế tạo Bách Phá Đạn, một trăm thợ mộc tay nghề khéo léo của Tùng Sơn, toàn bộ đều thuộc về Đế Quân! Ngoài những thứ đó ra, Tùng Sơn còn có hai mỏ khoáng là một mỏ thiết và một mỏ tiêu thạch, nếu người thành thân với ta, hai mỏ khoáng đó, phụ thân của ta cũng sẽ dâng hai tay lên cho người!"
Cao Anh Anh la lớn.
Họ vốn chuẩn bị sẵn, tuy họ đã nghe ngóng được địa vị của Lâu Thất trong lòng Trầm Sát, lấy nàng ta làm mồi câu, nhưng cũng vì phòng ngừa ý chí của Trầm Sát quá lãnh khốc, nên dùng tất cả những điều kiện có thể lấy ra, có sức hấp dẫn cực lớn đối với một đế vương để dụ dỗ hắn.
Họ tin tằng, Trầm Sát tuyệt đối sẽ không từ chối điều kiện thứ hai.
Quả nhiên, hai mắt Ưng sáng lên.
Nhưng cô ta lại nghe thấy Trầm Sát cất tiếng nói lạnh lùng: "Kêu Hoa Vu Tồn đến đây, hắn ta đã học được không ít bản lĩnh bức cung từ chỗ Thất Thất, bây giờ đã có hội thi triển rồi."
Cao Thất Thất trừng to hai mắt.
Bức cung...
...
Càng đi tới, địa thế càng thấp, mạch nước ngầm nơi đây dồi dào, mặt đất thường có nước rỉ lên, bởi vì nước rất nhiều, nên cây cỏ nơi đây mọc rất rậm rạp, tiểu trùng cũng không thiếu, vả lại có rất nhiều giun, giun ở đây to bằng ngón tay cái, hơn nữa đều rất dài, nếu không cẩn thận giẫm phải thì vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, quả thật khiến người ta thấy kinh tởm không thôi.
Tuy Ấn Dao Phong kiên cường can đảm hơn những nữ tử bình thường, nhưng khi nhìn thấy loài trùng có hình dạng như vậy thì cũng vẫn không thể chịu được, mặt mày cô trắng bệnh, vốn dĩ cô muốn đi bên cạnh Trần Thập, nhưng cả đoạn đường Trần Thập chỉ đi sát theo sau Lâu Thất, ngược lại Lâu Tín lại là người chăm sóc cô suốt, vừa nhìn thấy con giun nào là liền khều đi giúp cô ngay.
Hỏa chỉ đi sau Lâu Thất một bước, hắn vốn muốn đi đầu tiên, nhưng lại bị Lâu Thất từ chối.
"Với những nơi thế này, kinh nghiệm của ngươi không bằng ta."
Hỏa vừa nghĩ đến câu nói thẳng thắn khi nãy của Lâu Thất, trong lòng hắn cứ cảm thấy hơi kỳ quái.
/659
|