Tuy rằng Tộc Long Dẫn chỉ còn có mấy chục người, trong đó còn có mười mấy người già, bốn tộc nhân đó đúng rất rất quý, nhưng Lâu Thất lại không quá tin tưởng rằng chỉ cần tìm bốn người trong tộc là có thể khiến cho tộc trưởng Tộc Long Dẫn đưa ra điều kiện như vậy, muốn yêu cầu gì cũng đều đồng ý.
Nghe nói nước Long Dẫn rất trân quý, nếu nói bọn họ muốn vét sạch nước Long Dẫn thì sao, cũng đáp ứng ư?
Trầm Sát đương nhiên cũng không ngốc.
"Tộc Long Dẫn các ngươi nay không hề có đồ mà bổn đế quân muốn."
Trầm Sát nói xong liền bỏ rèm xe xuống.
Nước Long Dẫn củaTộc Long Dẫn không có tác dụng lớn với hắn, loại dược thảo của Tộc Long Dẫn thì chỉ họ mới biết dùng, cũng không nghe nói tộc này còn có gì khác có thể hấp dẫn hắn. Hắn cũng không nhàn đến điên, lúc này không nhanh về Phá thành mà còn đi giúp họ tìm người.
Thạch Lỗi gấp lên, lập tức nói: "Chúng ta không chỉ muốn tìm người, trong cấm địa còn có dị bảo."
Lâu Thất từ sau lưng Trầm Sát ngó ra, chớp mắt nói: "Dị bảo gì?"
Dị bảo gì đó, thám hiểm gì đó nàng rất có hứng thú, đương nhiên tiền đề là bảo bối này phải có phần của nàng, nếu không đi làm không công cho người khác thì nàng cũng không thích.
"Tại hạ có thể lên xe nói không?" Thạch Lỗi lắp bắp nói.
Một người đàn ông ba mươi tuổi tỏ ra đáng thương đúng là khiến người ta nổi da gà.
Nếu mà là Trầm Sát thì chắc chắn đã đánh bay người rồi đi luôn, tìm bảo gì đó không quan trọng bằng kiến tạo đế quốc của chính mình.
Nhưng đây là hứng thú của Lâu Thất.
Hắn lùi ra sau một bước, ngồi về vị trí cũ.
Lâu Thất biết hắn đã đồng ý, liền nói với Thạch Lỗi: "Lên đi."
Thạch Lỗi vui mừng lập tức nhảy lên.
Xe ngựa này rất to, mười người ngồi cũng vừa, dù Thạch Lỗi lên thì vẫn rất rộng rãi.
"Nguyệt, vào đây." Trầm Sát gọi Nguyệt Vệ vào.
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, Lâu Thất rất bội phục với tay nghề thợ thủ công ở đây, xe ngựa này lớn như vậy, mà chống xóc nảy rất tốt, lại thêm đệm trong xe rất dày, ngồi vô cùng thoải mái.
Nguyệt đương nhiên không chỉ vào nghe không, mà lấy ra lò than đun một ấm trà, lại đưa cho Lâu Thất mứt hoa quả, dáng vẻ chuẩn bị bắt đầu nghe.
"Đế Phi muốn uống trà hoa quả không?"
"Uống trà xanh sau đó ăn mứt quả là ngon nhất." Lâu Thất biểu thị rất hài lòng, sự chuẩn bị khi nghe chuyện về dị bảo này đúng là rất chu đáo.
Khi thấy ấm nhỏ trên lò than bốc ra hơi nước, Lâu Thất mới nói với Thạch Lỗi: "Được rồi, mời nói."
Thạch Lỗi ngây ra, câu này là nói với hắn à?
Tính cách của Đế Phi, hắn đúng là không nắm được.
"À, chuyện này phải bắt đầu nói từ tộc nhân chúng ta."
Lâu Thất vô vị nói: "Lại nói về tộc các ngươi à?"
Thạch Lỗi vô lực: "Dị bảo này có liên quan chặt chẽ đến tộc nhân chúng ta."
"Được rồi, được rồi, nói."
Thạch Lỗi nói: "Tộc Long Dẫn chúng ta vẫn luôn sống trong thâm sơn, mấy thế hệ trước vẫn có người đi ra ngoài thường thức phong thổ nhân tình thiên hạ, nhưng sau đó phát hiện người bên ngoài tâm địa ác độc, có một số tộc nhân còn bị chết trong tay đám người bên ngoài đó. Có những người vì phát hiện chỗ tốt của nước Long Dẫn liền nổi lên lòng tham, lừa tộc nhân đưa họ về, trong tộc cũng vì thế mà mấy lần bị cướp đoạt. Sau mấy lần như thế, tộc nhân đều thấy sợ. Hơn nữa, người trong tộc vốn đã ít, huyết mạch có thiên phú lại càng hiếm. Mấy chục năm nay càng khiến người ta thấy kỳ quái là rất nhiều phu thê trong tộc chỉ sinh được một đứa, muốn sinh thêm rất khó khăn."
Lâu Thất ôm trán, nàng muốn nghe về dị bảo, nếu cứ nói như vậy thì đến bao giờ mới có thể nghe được về dị bảo đây. Nàng lập tức hô ngừng.
"Dừng, dừng, dừng. Để ta nói luôn phần đầu cho ngươi nha. Tộc nhân Long Dẫn ít ỏi, sinh nở khó khăn, vì để tộc nhân tiếp tục bình an sinh tồn nên các ngươi tránh thế không ra ngoài, thủ vững tộc địa, nhưng lại phát hiện sự khó khăn về sau. Lúc này, một nhà bốn người trong tộc phát hiện trong cấm địa có dị bảo." Sắc mặt Lâu Thất bi thương, sau đó nói đến dị bảo thì mắt lại sáng lên, khiến ba người trong xe nhịn không được mà lên xuống theo giọng điệu của nàng.
Thạch Lỗi còn hơi khẩn trương mà nhìn nàng, dáng vẻ đợi nàng tiếp tục nói. Lâu Thất đổ mồ hôi, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Này, đến ngươi nói tiếp rồi, là ngươi nói hay ta nói đấy hả."
Nguyệt không nhịn được bật cười.
Trong mắt Trầm Sát cũng lóe lên ý cười.
"Đế Phi sao lại biết một nhà bốn người đó phát hiện dị bảo trong cấm địa vậy?" Thạch Lỗi cảm thấy khó tin, hắn ta hình như chưa nói cái này mà nhỉ.
Lâu Thất dùng tay gõ đầu mình: "Nghĩ là nghĩ ra được thôi, một nhà bốn người đó nếu không bị tộc trưởng phái đi thì là tự vào cấm địa, chắc bọn họ phát hiện ra dị bảo, mà các ngươi sau khi phát hiện họ mất tích nên mới nghĩ đến dị bảo đúng không?"
Thạch Lỗi gật đầu: "Đế Phi đoán không sai, con trai trong một nhà bốn người đó gị là Thạch Minh Cơ, hắn là người không an phận nhất trong tộc. Mười ngày trước, hắn nói với tộc trưởng rằng một tháng trước đó đã âm thầm vào cấm địa, rồi lạc đường, tiếp theo là khi tìm lối ra liền vô tình phát hiện một đầu suối, khi hắn uống mấy ngụm liền thấy ngọt mát, sau đó sức lực dồi dào, thế là thuận tay đổ đầy cái túi đựng nước mình mang theo. Lần đó hắn không nói với bất cứ ai, sau khi ra cũng không nỡ vứt nước trong suối đi, liền mỗi ngày cùng vợ uống một bát. Sau nửa tháng thì vợ Minh Cơ có thai."
Nói đến đây, Thạch Lỗi rất kích động: "Bản thân Minh Cơ cũng rất kích động,. đoán chắc là do tác dụng của nước suối đấy cho nên liền chạy đến nói với tộc trưởng. Tộc trưởng nghe xong cũng kích động, nhưng đó là cấm địa không dễ xông vào, bèn nói với Minh Cơ là hắn phải nghĩ cho kĩ, đến lúc mở tộc hội chưng cầu ý kiến mọi người. Tộc trưởng suy nghĩ mấy ngày định nhắc đến chuyện này trong tiệc nướng, nhưng ai biết lúc này mấy người Minh Cơ lại mất tích. Tộc trưởng đoán chắc là Minh Cơ không đợi được nên đã đi vào cấm địa tìm đầu nguồn suối thần kia rồi."
Hắn nói đến đây, nhấc một ly trà, nói một câu: "Nước bên ngoài quả nhiên không thể so với nước của tộc ta được."
Lâu Thất lại cạn lời mà nhìn ông ta: "Dị bảo mà ngươi nói chính là nước suối có thể khiến tộc nhân các ngươi sinh thêm nhiều con à." Hơn nữa, người đó có thai còn chưa chắc là do nước suối kia mà.
Cho dù đúng thì nước suối đó là dị bảo với họ. Nhưng nàng thì lại chẳng là gì... Bây giờ nàng cũng không muốn sinh con, hơn nữa nàng không nhất định chỉ có thể sinh một đứa mà. Mẹ, nghĩ xa quá rồi, đều trách tên này đánh lừa, nói cái gì mà dị bảo...
Thạch Lỗi trừng mắt: "Sao ngươi có thể nói lời như thế với suối thần?" Tộc trưởng nói rồi: "Đó có thể là suối thần mà gia gia người từng nhắc đến, uông nước suối thần là có thể cường kiện sức khỏe, đặc biệt là có thể tẩm bổ thân thể nữ tử, không những có thể nhiều con nhiều phúc, mà khi sinh con cũng giảm bớt đau khổ."
Lâu Thất đỡ trán biểu thị rất đau khổ, dị bảo mà nàng mong chờ...
Thì ra là có thể sinh con.
Nước suối này không phải không tốt, nhưng nó khác với dáng vẻ dị bảo mà nàng tưởng tượng, không đúng, quá không đúng, thật sự rất đả kích người ta.
Đang định nói thì lại nghe thấy Trầm Sát đột nhiên nghiêm túc mở miệng nói: "Suối thần đúng là có công hiệu như ngươi nói, không thể nhiều con nhiều phúc, mà còn có thể tẩm bổ thân thể phụ nữ, khi sinh con sẽ ít đau đớn ư?"
Lâu Thất như thấy quỷ mà quay phắt đầu nhìn hắn, hoảng sợ vô cùng.
Này, Đế Quân, đã nói làm bạo quân đại sát giới cơ mà, sao ngươi lại có thể có hững thú với loại vấn đề giữa những người phụ nữ khi nói chuyện với nhau này chứ.
Nhưng Trầm Sát không để ý đến nàng, chỉ đợi câu trả lời của Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi gật đầu thật mạnh: "Đúng là thật, Đế Quân có con nối dõi chưa?"
Người Tộc Long Dẫn không hiểu biết với tình huống bên ngoài, không biết cũng là bình thường. Trầm Sát chầm chậm lắc đầu. Thạch Lỗi kiêu ngạo mà thẳng lưng, nói: "Tại hạ có một nữ nhi, ba tuổi rồi, rất giống tại hạ. Nhưng lúc đầu mong muốn rất lâu, nội nhân của ta mới mang thai, khi sinh còn suýt nữa mất một xác hai mạng. Tộc trưởng nói, nếu thường xuyên uống nước suối thần thì sẽ không nguy hiểm như vậy nữa."
Trầm Sát nghe rất nghiêm túc, khi nghe đến suýt nữa mất một xác hai mạng thì thân thể run lên, sau đó lo lắng nhìn Lâu Thất một cái.
Cái nhìn này khiến Lâu Thất nổi da gà.
Ôi chao, rốt cuộc là có ý gì?
Thạch Lỗi lại nói: "Đương nhiên suối thần là một trong số đó. Tộc trưởng nói trong cấm địa vốn có rất nhiều bảo vật, chỉ là lâu quá không vào nên không ai biết rốt cuộc trong đó có gì mà thôi. Tộc trưởng nói, lần này chỉ cần hai vị giúp chúng tôi tìm một nhà bốn người Minh Cơ, tìm được suối thần, vậy bảo vật trong cấm địa kia, dù các ngươi có được gì thì đều là của các ngươi tất."
Nghe đến đây, Lâu Thất thấy không hứng thú lắm: "Các ngươi chưa từng vào cấm địa, chỉ nghe nói trong đó có bảo vật, nói đến cùng là không biết có không. Hừ, lỡ như là mấy thứ tráng dương bổ thận thì sao?"
"Phụt." Nguyệt phun nước trà trong miệng ra.
Cái loại lời như tráng dương bổ thận kia, một Đế Phi như người cứ thế nói trước mặt nam nhân chúng ta như vậy được không?
Mặt Thạch Lỗi nóng bừng.
"Chuyện này, bổn đế quân đồng ý."
"Cái gì?" Lâu Thất suýt nữa nhảy dựng lên.
Trầm Sát vẫn không để ý nàng, nói với Thạch Lỗi: "Nhưng, ngoài bảo vật trong cấm địa ra, bổn đế quân còn có một điều kiện nữa."
"Còn điều kiện gì?"
"Nếu như tìm được suối thần, thì tộc Long Dẫn mỗi tháng phải cống nạp một vò nước suối thần, bổn đế quân sẽ phái người đi lấy."
Thạch Lỗi: "..."
Nguyệt: "..."
Lâu Thất: "..."
Đế quân quyết định muốn giúp tộc nhân Long Dẫn tộc tìm người tìm suối thần, mục đích của bọn họ liền chuyển từ về Phá thành thành Tộc Long Dẫn.
Tộc địa của Tộc Long Dẫn nằm ở một thâm sơn giao giới giữa Bắc Thương và Đông Thanh, cách nơi này không xa. Đi nhanh cũng không tới một ngày một đêm, chính vì vậy nên họ mới chọn đến Nặc Lạp thành tham gia cái chợ đêm tụ bảo kia, bởi vì gần. Nếu xa quá thì không kịp thời gian.
Thạch Lỗi rất vội vã, hận không thể khiến ngựa dừng vó, nhưng Trầm Sát thế mà lại hoàn toàn không có ý kiến, nghe lời hắn ta mà nhanh chóng lên đường, điều này khiến họ cảm thấy kì quái.
Lâu Thất cứ cảm thấy trong lòng bất an, đế quân đại đại quá kỳ lạ, hình như hắn vì suối thần mới đi.
Đợi đến khi nàng không nhịn được hỏi thì hắn mới nhướn mày kinh ngạc nhìn nàng: "Bổn đế quân muốn nước suối kia."
"Chàng muốn nước suối đấy làm gì?"
Phá thành có một đống chuyện đấy hắn không biết chắc.
Trầm Sát nhìn ánh mắt nàng mang theo ý khinh bỉ: "Bổn đế quân chỉ có một phi, ái phi gánh trên vai trọng trách sinh con nối dõi, nên ít nhất cũng phải sinh ba đứa trở nên, nước suối này chẳng lẽ không quan trọng?"
Nghe nói nước Long Dẫn rất trân quý, nếu nói bọn họ muốn vét sạch nước Long Dẫn thì sao, cũng đáp ứng ư?
Trầm Sát đương nhiên cũng không ngốc.
"Tộc Long Dẫn các ngươi nay không hề có đồ mà bổn đế quân muốn."
Trầm Sát nói xong liền bỏ rèm xe xuống.
Nước Long Dẫn củaTộc Long Dẫn không có tác dụng lớn với hắn, loại dược thảo của Tộc Long Dẫn thì chỉ họ mới biết dùng, cũng không nghe nói tộc này còn có gì khác có thể hấp dẫn hắn. Hắn cũng không nhàn đến điên, lúc này không nhanh về Phá thành mà còn đi giúp họ tìm người.
Thạch Lỗi gấp lên, lập tức nói: "Chúng ta không chỉ muốn tìm người, trong cấm địa còn có dị bảo."
Lâu Thất từ sau lưng Trầm Sát ngó ra, chớp mắt nói: "Dị bảo gì?"
Dị bảo gì đó, thám hiểm gì đó nàng rất có hứng thú, đương nhiên tiền đề là bảo bối này phải có phần của nàng, nếu không đi làm không công cho người khác thì nàng cũng không thích.
"Tại hạ có thể lên xe nói không?" Thạch Lỗi lắp bắp nói.
Một người đàn ông ba mươi tuổi tỏ ra đáng thương đúng là khiến người ta nổi da gà.
Nếu mà là Trầm Sát thì chắc chắn đã đánh bay người rồi đi luôn, tìm bảo gì đó không quan trọng bằng kiến tạo đế quốc của chính mình.
Nhưng đây là hứng thú của Lâu Thất.
Hắn lùi ra sau một bước, ngồi về vị trí cũ.
Lâu Thất biết hắn đã đồng ý, liền nói với Thạch Lỗi: "Lên đi."
Thạch Lỗi vui mừng lập tức nhảy lên.
Xe ngựa này rất to, mười người ngồi cũng vừa, dù Thạch Lỗi lên thì vẫn rất rộng rãi.
"Nguyệt, vào đây." Trầm Sát gọi Nguyệt Vệ vào.
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, Lâu Thất rất bội phục với tay nghề thợ thủ công ở đây, xe ngựa này lớn như vậy, mà chống xóc nảy rất tốt, lại thêm đệm trong xe rất dày, ngồi vô cùng thoải mái.
Nguyệt đương nhiên không chỉ vào nghe không, mà lấy ra lò than đun một ấm trà, lại đưa cho Lâu Thất mứt hoa quả, dáng vẻ chuẩn bị bắt đầu nghe.
"Đế Phi muốn uống trà hoa quả không?"
"Uống trà xanh sau đó ăn mứt quả là ngon nhất." Lâu Thất biểu thị rất hài lòng, sự chuẩn bị khi nghe chuyện về dị bảo này đúng là rất chu đáo.
Khi thấy ấm nhỏ trên lò than bốc ra hơi nước, Lâu Thất mới nói với Thạch Lỗi: "Được rồi, mời nói."
Thạch Lỗi ngây ra, câu này là nói với hắn à?
Tính cách của Đế Phi, hắn đúng là không nắm được.
"À, chuyện này phải bắt đầu nói từ tộc nhân chúng ta."
Lâu Thất vô vị nói: "Lại nói về tộc các ngươi à?"
Thạch Lỗi vô lực: "Dị bảo này có liên quan chặt chẽ đến tộc nhân chúng ta."
"Được rồi, được rồi, nói."
Thạch Lỗi nói: "Tộc Long Dẫn chúng ta vẫn luôn sống trong thâm sơn, mấy thế hệ trước vẫn có người đi ra ngoài thường thức phong thổ nhân tình thiên hạ, nhưng sau đó phát hiện người bên ngoài tâm địa ác độc, có một số tộc nhân còn bị chết trong tay đám người bên ngoài đó. Có những người vì phát hiện chỗ tốt của nước Long Dẫn liền nổi lên lòng tham, lừa tộc nhân đưa họ về, trong tộc cũng vì thế mà mấy lần bị cướp đoạt. Sau mấy lần như thế, tộc nhân đều thấy sợ. Hơn nữa, người trong tộc vốn đã ít, huyết mạch có thiên phú lại càng hiếm. Mấy chục năm nay càng khiến người ta thấy kỳ quái là rất nhiều phu thê trong tộc chỉ sinh được một đứa, muốn sinh thêm rất khó khăn."
Lâu Thất ôm trán, nàng muốn nghe về dị bảo, nếu cứ nói như vậy thì đến bao giờ mới có thể nghe được về dị bảo đây. Nàng lập tức hô ngừng.
"Dừng, dừng, dừng. Để ta nói luôn phần đầu cho ngươi nha. Tộc nhân Long Dẫn ít ỏi, sinh nở khó khăn, vì để tộc nhân tiếp tục bình an sinh tồn nên các ngươi tránh thế không ra ngoài, thủ vững tộc địa, nhưng lại phát hiện sự khó khăn về sau. Lúc này, một nhà bốn người trong tộc phát hiện trong cấm địa có dị bảo." Sắc mặt Lâu Thất bi thương, sau đó nói đến dị bảo thì mắt lại sáng lên, khiến ba người trong xe nhịn không được mà lên xuống theo giọng điệu của nàng.
Thạch Lỗi còn hơi khẩn trương mà nhìn nàng, dáng vẻ đợi nàng tiếp tục nói. Lâu Thất đổ mồ hôi, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Này, đến ngươi nói tiếp rồi, là ngươi nói hay ta nói đấy hả."
Nguyệt không nhịn được bật cười.
Trong mắt Trầm Sát cũng lóe lên ý cười.
"Đế Phi sao lại biết một nhà bốn người đó phát hiện dị bảo trong cấm địa vậy?" Thạch Lỗi cảm thấy khó tin, hắn ta hình như chưa nói cái này mà nhỉ.
Lâu Thất dùng tay gõ đầu mình: "Nghĩ là nghĩ ra được thôi, một nhà bốn người đó nếu không bị tộc trưởng phái đi thì là tự vào cấm địa, chắc bọn họ phát hiện ra dị bảo, mà các ngươi sau khi phát hiện họ mất tích nên mới nghĩ đến dị bảo đúng không?"
Thạch Lỗi gật đầu: "Đế Phi đoán không sai, con trai trong một nhà bốn người đó gị là Thạch Minh Cơ, hắn là người không an phận nhất trong tộc. Mười ngày trước, hắn nói với tộc trưởng rằng một tháng trước đó đã âm thầm vào cấm địa, rồi lạc đường, tiếp theo là khi tìm lối ra liền vô tình phát hiện một đầu suối, khi hắn uống mấy ngụm liền thấy ngọt mát, sau đó sức lực dồi dào, thế là thuận tay đổ đầy cái túi đựng nước mình mang theo. Lần đó hắn không nói với bất cứ ai, sau khi ra cũng không nỡ vứt nước trong suối đi, liền mỗi ngày cùng vợ uống một bát. Sau nửa tháng thì vợ Minh Cơ có thai."
Nói đến đây, Thạch Lỗi rất kích động: "Bản thân Minh Cơ cũng rất kích động,. đoán chắc là do tác dụng của nước suối đấy cho nên liền chạy đến nói với tộc trưởng. Tộc trưởng nghe xong cũng kích động, nhưng đó là cấm địa không dễ xông vào, bèn nói với Minh Cơ là hắn phải nghĩ cho kĩ, đến lúc mở tộc hội chưng cầu ý kiến mọi người. Tộc trưởng suy nghĩ mấy ngày định nhắc đến chuyện này trong tiệc nướng, nhưng ai biết lúc này mấy người Minh Cơ lại mất tích. Tộc trưởng đoán chắc là Minh Cơ không đợi được nên đã đi vào cấm địa tìm đầu nguồn suối thần kia rồi."
Hắn nói đến đây, nhấc một ly trà, nói một câu: "Nước bên ngoài quả nhiên không thể so với nước của tộc ta được."
Lâu Thất lại cạn lời mà nhìn ông ta: "Dị bảo mà ngươi nói chính là nước suối có thể khiến tộc nhân các ngươi sinh thêm nhiều con à." Hơn nữa, người đó có thai còn chưa chắc là do nước suối kia mà.
Cho dù đúng thì nước suối đó là dị bảo với họ. Nhưng nàng thì lại chẳng là gì... Bây giờ nàng cũng không muốn sinh con, hơn nữa nàng không nhất định chỉ có thể sinh một đứa mà. Mẹ, nghĩ xa quá rồi, đều trách tên này đánh lừa, nói cái gì mà dị bảo...
Thạch Lỗi trừng mắt: "Sao ngươi có thể nói lời như thế với suối thần?" Tộc trưởng nói rồi: "Đó có thể là suối thần mà gia gia người từng nhắc đến, uông nước suối thần là có thể cường kiện sức khỏe, đặc biệt là có thể tẩm bổ thân thể nữ tử, không những có thể nhiều con nhiều phúc, mà khi sinh con cũng giảm bớt đau khổ."
Lâu Thất đỡ trán biểu thị rất đau khổ, dị bảo mà nàng mong chờ...
Thì ra là có thể sinh con.
Nước suối này không phải không tốt, nhưng nó khác với dáng vẻ dị bảo mà nàng tưởng tượng, không đúng, quá không đúng, thật sự rất đả kích người ta.
Đang định nói thì lại nghe thấy Trầm Sát đột nhiên nghiêm túc mở miệng nói: "Suối thần đúng là có công hiệu như ngươi nói, không thể nhiều con nhiều phúc, mà còn có thể tẩm bổ thân thể phụ nữ, khi sinh con sẽ ít đau đớn ư?"
Lâu Thất như thấy quỷ mà quay phắt đầu nhìn hắn, hoảng sợ vô cùng.
Này, Đế Quân, đã nói làm bạo quân đại sát giới cơ mà, sao ngươi lại có thể có hững thú với loại vấn đề giữa những người phụ nữ khi nói chuyện với nhau này chứ.
Nhưng Trầm Sát không để ý đến nàng, chỉ đợi câu trả lời của Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi gật đầu thật mạnh: "Đúng là thật, Đế Quân có con nối dõi chưa?"
Người Tộc Long Dẫn không hiểu biết với tình huống bên ngoài, không biết cũng là bình thường. Trầm Sát chầm chậm lắc đầu. Thạch Lỗi kiêu ngạo mà thẳng lưng, nói: "Tại hạ có một nữ nhi, ba tuổi rồi, rất giống tại hạ. Nhưng lúc đầu mong muốn rất lâu, nội nhân của ta mới mang thai, khi sinh còn suýt nữa mất một xác hai mạng. Tộc trưởng nói, nếu thường xuyên uống nước suối thần thì sẽ không nguy hiểm như vậy nữa."
Trầm Sát nghe rất nghiêm túc, khi nghe đến suýt nữa mất một xác hai mạng thì thân thể run lên, sau đó lo lắng nhìn Lâu Thất một cái.
Cái nhìn này khiến Lâu Thất nổi da gà.
Ôi chao, rốt cuộc là có ý gì?
Thạch Lỗi lại nói: "Đương nhiên suối thần là một trong số đó. Tộc trưởng nói trong cấm địa vốn có rất nhiều bảo vật, chỉ là lâu quá không vào nên không ai biết rốt cuộc trong đó có gì mà thôi. Tộc trưởng nói, lần này chỉ cần hai vị giúp chúng tôi tìm một nhà bốn người Minh Cơ, tìm được suối thần, vậy bảo vật trong cấm địa kia, dù các ngươi có được gì thì đều là của các ngươi tất."
Nghe đến đây, Lâu Thất thấy không hứng thú lắm: "Các ngươi chưa từng vào cấm địa, chỉ nghe nói trong đó có bảo vật, nói đến cùng là không biết có không. Hừ, lỡ như là mấy thứ tráng dương bổ thận thì sao?"
"Phụt." Nguyệt phun nước trà trong miệng ra.
Cái loại lời như tráng dương bổ thận kia, một Đế Phi như người cứ thế nói trước mặt nam nhân chúng ta như vậy được không?
Mặt Thạch Lỗi nóng bừng.
"Chuyện này, bổn đế quân đồng ý."
"Cái gì?" Lâu Thất suýt nữa nhảy dựng lên.
Trầm Sát vẫn không để ý nàng, nói với Thạch Lỗi: "Nhưng, ngoài bảo vật trong cấm địa ra, bổn đế quân còn có một điều kiện nữa."
"Còn điều kiện gì?"
"Nếu như tìm được suối thần, thì tộc Long Dẫn mỗi tháng phải cống nạp một vò nước suối thần, bổn đế quân sẽ phái người đi lấy."
Thạch Lỗi: "..."
Nguyệt: "..."
Lâu Thất: "..."
Đế quân quyết định muốn giúp tộc nhân Long Dẫn tộc tìm người tìm suối thần, mục đích của bọn họ liền chuyển từ về Phá thành thành Tộc Long Dẫn.
Tộc địa của Tộc Long Dẫn nằm ở một thâm sơn giao giới giữa Bắc Thương và Đông Thanh, cách nơi này không xa. Đi nhanh cũng không tới một ngày một đêm, chính vì vậy nên họ mới chọn đến Nặc Lạp thành tham gia cái chợ đêm tụ bảo kia, bởi vì gần. Nếu xa quá thì không kịp thời gian.
Thạch Lỗi rất vội vã, hận không thể khiến ngựa dừng vó, nhưng Trầm Sát thế mà lại hoàn toàn không có ý kiến, nghe lời hắn ta mà nhanh chóng lên đường, điều này khiến họ cảm thấy kì quái.
Lâu Thất cứ cảm thấy trong lòng bất an, đế quân đại đại quá kỳ lạ, hình như hắn vì suối thần mới đi.
Đợi đến khi nàng không nhịn được hỏi thì hắn mới nhướn mày kinh ngạc nhìn nàng: "Bổn đế quân muốn nước suối kia."
"Chàng muốn nước suối đấy làm gì?"
Phá thành có một đống chuyện đấy hắn không biết chắc.
Trầm Sát nhìn ánh mắt nàng mang theo ý khinh bỉ: "Bổn đế quân chỉ có một phi, ái phi gánh trên vai trọng trách sinh con nối dõi, nên ít nhất cũng phải sinh ba đứa trở nên, nước suối này chẳng lẽ không quan trọng?"
/659
|