Lô Đại Lực vừa dứt lời liền phát hiện mọi người đang tránh xa hắn ta. Một luồng gió lạnh ập tới, hắn khoanh tay, hỏi với vẻ khờ khạo: "Sao đột nhiên lại lạnh thế?"
Ngay trước khi Trầm Sát định ra tay thì Lâu Thất đã nắm lấy hai tay của hắn: "Ấy ấy, hắn ta chỉ là ngây thơ nghĩ thế thôi!"
Hắn ta định ra tay thật với Lô Đại Lực. Đường đường là Đế Quân mà hẹp hòi thế!
Trầm Sát hừ một tiếng: "Thiên hạ không có người đàn ông ngây thơ."
Lâu Thất sững người, định giơ ngón tay thối ra trước mặt hắn. Nói đúng! Kẻ không ngây thơ nhất chính là chàng! Một kẻ đầu có chút trục trặc bày tỏ ý tốt với cô mà hắn cũng nghĩ xa tít đi đâu.
"Hắn ta cũng theo nàng ư?" Trầm Sát nhìn Lô Đại Lực, rồi tiếp tục nói: "Tứ chi phát triển, ăn cũng đâu ít. Cửu Tiêu Điện không nuôi những kẻ vô dụng"
Điều quan trọng nhất là hắn còn định cõng người đàn bà của mình.
Lâu Thất lúc này tức giận, "Ta nói cần chàng nuôi hay sao? Người của ta, ta tự nuôi?"
"Người của nàng, nàng tự nuôi ư?" Giọng của Trầm Sát hơi trùng xuống, "Vậy nàng là người của ai?"
Chẳng phải cô ta luôn nói là người của hắn sao? Cô là người của hắn thì đương nhiên là do hắn nuôi. Thế nhưng chỉ vì một câu nói của tên ngốc nghếch kia mà cô ta dám bực mình với hắn?
Lâu Thất tức quá: "Trầm Sát, bổn cô nương tuyên bố với chàng một lần nữa. Bổn cô nương có tự do cá nhân, không phải đồ vật của bất kỳ ai?"
"Nàng là phi của bổn Đế Quân, đã chiếu cáo thiên hạ rồi." Hắn ta điềm nhiên nói.
"Phi? Chàng nói là đủ sao? Xin hỏi Đế Quân ngài? Hoàng hậu của ngài là ai, phong lúc nào thế?" Giọng của Lâu Thất cũng trầm xuống.
Trầm Sát hỏi ngược lại: "Nàng muốn phong hậu khi nào?"
Câu này hỏi cô ta, chẳng lẽ cô phải nghĩ hộ hắn ta hay sao? Có phải là muốn giúp hắn tuyển hoàng hậu hay không? Cô càng tức giận, chỉ muốn véo tai của hắn.
Lâu Tín không dám tin vào những gì đang xảy ra. Tiểu Trù thì có chút ngưỡng mộ, lại thấy hứng thú. Còn bọn Đồ Bôn thì ngẩn người.
Ai tới nói cho họ biết đang có chuyện gì vậy? Hai người này cãi nhau sao? Khi nãy vẫn tốt như thế, khi nãy họ mới được nhìn công tử nhà mình trong bộ dạng thiếu nữ một chút. Thế mà bây giờ chưa kịp nhìn quen mắt thì cô ta lại thành một người đanh đá thế này.
Lâu Thất chẳng quan tâm tới gì khác, tuôn ra những lời muốn nói từ lâu: "Từ nay về sau, Phá Vực chỉ có mình ta là phi, đúng không? Chàng đang chơi trò chữ nghĩa với tay hay sao! Họ Trầm kia, chỉ có một phi, sau đó thêm một hậu, rồi còn vô số thị cơ, đúng không. Đừng tưởng bổn cô nương này ngốc nghếch nhé!"
Trầm Sát: "..."
"Nói còn chẳng nói với ta, còn chiếu cáo thiên hạ. Vạn nhất sau này ta thích lấy người khác thì sao?"
"Nàng còn muốn tìm người đàn ông khác sao?"
Lần đầu tiên hắn có cảm giác tức hộc máu. Ngực như bị phanh ra sau đó nhét vào một đống rác, khiến mạch máu tắc nghẽn, toàn thân tím tái.
Trầm Sát nghiến răng cành cạch, "Ai bảo nàng là còn có 1 hậu cùng cả đám thi cơ? Nàng nói cho bổn Đế Quân biết, là ai đã nói như vậy?"
"Nếu không, chàng còn không phong hậu. Ta nói cho chàng biết, chàng có thể phong hậu, thì ta sẽ tìm người khác." Lâu Thất vô cùng tức giận, thế nhưng cũng chú ý tới thể diện của hắn, ghé vào tai nắn nói nhỏ. Chỉ có hai người mới nghe thấy điều cô nói một cách rõ ràng: "Còn nữa, chàng còn là trai tân không? Bổn cô nương cho chàng biết, nếu từng chơi gái thanh lâu, từng ngủ với thị cơ, vũ cơ, thì bổn cô nương này không thèm!"
Trầm Sát giận đến nổ cổ. Anh ta thực sự muốn lôi cô này ra, phanh đầu cô ta ra xem trong đó có cái gì. Trai tân mà cũng dám hỏi sao. Đáng chết!
Thế nhưng không đợi anh ta ra tay thì từ phía xa có tiếng bước chân dồn dập. Có thể thấy tiếng người tới ầm ầm, có lẽ họ đã phát hiện ra cái xác của tộc trưởng và tộc trưởng trẻ.
Trầm Sát hít một hơi dài, có chút không hiểu tại sao lại đang nói mấy thứ vớ vẩn với cô gái này.
Lâu Thất nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nói, "Thả ta xuống."
Trầm Sát dùng hai tay giữ chặt, sau đó thì không thèm để ý nữa. Hắn đứng quay người với cô rồi nói với Lâu Tín: "Đi thôi!"
Lâu Thất vỗ vào vai hắn: "Chàng bỏ ta xuống đã"
"Đừng nhiều lời nữa, bổn Đế Quân bóp cổ nhà người đó." Trầm Sát lạnh lùng, lại còn dám tìm người khác ư. Chỉ cần hắn thấy cô thích ai thì hắn sẽ giết kẻ đó, thấy một giết một, thấy hai giết hai, mà giết cả đôi luôn.
Ai giở trò gì với anh ta. kẻ địch đang tới, Lâu Thất đầu còn muốn cãi nhau gì nữa, tạm gác chuyện hai người cãi nhau sang một bên. Cô cười gượng gạo nói: "Bọn họ có lẽ bây giờ không thể đi nổi." Trầm Sát không nhận ra, nhưng cô ta đã biết, bọn Lâu Tín đã bị trúng bùa. Bao gồm cả Tiểu Trù.
Nếu không bọn quỷ nhân sao có thể để họ ở đây mà không phòng bị?
Quả nhiên Lâu Tín cúi đầu nói: "Cô nương, Đế Quân, bọn tôi đã bị trúng bùa."
Bùa, lại là bùa.
Trầm Sát vừa nghe tới thứ này đã thấy bực mình.
"Thả ta xuống. Để ta xem sao" Lâu Thất vỗ vào vai hắn.
Trầm Sát lúc này mới bình tĩnh, hắn nhớ lại từng khoảnh khắc khi hai người bên nhau. Trong đó có một điểm khiến hắn ấn tưởng sâu sắc nhất đó là khi hắn cõng cô ấy. Lần đầu tiên cô ngồi trên lưng và vỗ vai, như thế hắn là cái kiệu của cô ta vậy
Hắn có chút không thể giải thích cảm giác của mình bây giờ. Tại sao cô ta vỗ như thế lại khiến trái tim hắn mềm yếu hơn.
Thân làm Đế Quân như hắn không biết, bởi vì hắn chưa bao giờ thân mật và thoải mái với một người đàn bà như thế. Đương nhiên hắn cũng chưa bao giờ có cảm giác giống thế này.
Thường nói con người luôn có khao khát tiếp xúc da thịt. Có người thể hiện rõ, có người thì không. Trầm Sát đương nhiên là có, vì thế người hắn thích chạm vào hắn, tiếp cận hắn khiến trái tim hắn mềm yếu, cảm giác vui hơn rất nhiều.
Dù lúc này hắn cố tỏ ta lạnh lùng không dễ gần. Thế nhưng động tác đỡ cô ấy xuống thì thật nhẹ nhàng, khiến Lâu Tín cười tủm tỉm.
Lâu Thất với tay gọi Tiểu Trù, Tiểu Trù bước tới gần, đôi mắt sáng lên: "Tiểu chủ nhân, chủ nhân biết giải bùa chú chứ!"
"Nói thừa!" Lâu Thất lườm. Nếu không phải vì lão đạo sỹ thối đó, thì cô đâu có biết. thế nhưng lão đạo sỹ đó không có máu liều không sợ chết như cô.
Bây giờ cộng thêm máu của Ma Ly Đảm, nếu đấu với cô không chừng sẽ thua thảm thiết. Lâu Thất nghĩ mà thấy đắc ý.
Cô cầm cổ tay của Tiểu Trù, một tay khác lần tới lưng bàn tay, ấn một huyệt đạo.
Tiểu Trù cảm thấy nhột ở trước ngực, Lâu Thất chuyển tới cạnh thân của cô, dùng ngón tay di chuyển nhanh ở phần bùng từ dưới lên trên. Tiểu Trù hơi buồn nôn, nôn ra một con cổ trùng màu đen.
Cô nhìn con cổ trùng đó mà rùng mình.
Lâu Thất đến trước mặt Lâu Tín, lặp lại các bước như khi nãy để dụ con cổ trùng ra. Trầm Sát sầm mặt lại, giải bùa chú cho cô kia còn được, bây giờ lại còn chạm vào người đàn ông khác!
May mà động tác của Lâu Thất nhanh nhẹn, dụ con cổ trùng ra trước khi sức chịu đựng của hắn ta lên tới cực điểm.
Trầm Sát vươn tay kéo cô vào trong lòng, "Sau này không cho phép nàng giải bùa chú cho đàn ông nữa."
Lâu Thất nhìn nghiêng: "Đám cổ trùng này chỉ là tầm thường, không thể so sánh với cổ trùng vương trong người chàng được."
Nói xong cô ra hiệu: "Đồ Bôn, ngươi cùng Tiểu Trù tới sườn dốc kia, tìm xem có lối ra không."
"Cô nương, vậy còn cô?"
Lâu Thất quay người lại, nhìn ra cánh cửa họ vừa đi qua, "Bổn cô nương muốn đại khai sát giới."
Nghe xong câu này, không chỉ Lâu Tín ngạc nhiên mà đến cả Trầm Sát cũng phải nhìn sang.
Lâu Thất lấy ra cây roi Thí Hồn trên người mình, nói với Trầm Sát: "Đế Quân, có muốn xem cây binh khí mới của ta không? Roi Thí Hồn!"
Trầm Sát nhìn cây roi trong tay cô: "Tiêu Gia làm sao?"
"Không sai."
Lúc này những người kia đã tới, chúng mặc trang phục màu đen, đội cả mũ. Khuôn mặt của chúng đều được che kín, bởi tộc quỷ nhân sợ ánh nắng mặt trời.
Đồ Bôn và Tiểu Trù đã tới dốc núi. Lâu Tín đứng bên cạnh Lâu Thất. Lâu Thất lấy ra Phá Sát đưa cho hắn: "Hãy xử lý những kẻ này, không cần nể mặt chúng."
Lâu Tín nhận thanh Phá Sát, nhưng quay sang nhìn Trầm Sát. Phá Sát là của Đế Quân mà. Ngoại từ Phá Sát, thì Đế Quân chưa báo giờ mang theo vũ khí gì.
Lâu Thất bèn mở miệng: "Người có biết dùng không?"
Lâu Thất vốn định nói, võ công của Trầm Sát hơn người rất nhiều, hai tay không cũng lợi hại hơn người. Thanh bội kiếm của Lâu Tín xem ra đã bị đám quỷ nhân cất đi mất, hắn không có vũ khí thì khá bất lợi.
Thế nhưng Trầm Sát thấy thế cũng lạnh nhạt đi một phần. Người đàn bà của hắn mà đối với thị vệ còn tốt hơn với mình. Nếu hỏi Đế Quân hắn có vui không, thì hắn chỉ muốn nói rằng, hắn đang muốn bóp nát cổ ai đó.
Tộc quỷ nhân đó đúng lúc này đã tiến tới.
Có khoảng 100 người, toàn bộ đều là nam nhân.
Trầm Sát nghĩ tới lời của tên tộc trưởng trẻ lúc họ đuổi tới rằng hắn muốn thưởng Lâu Thất cho đám này chơi đùa, trên khuôn mặt Trầm Sát lộ rõ vẻ lạnh lùng
"Trưởng tộc và trưởng tộc trẻ có phải là các người giết hay không?" Một mụ già trong đám đó bước ra nói. Mụ ta nhìn quét qua Lâu Thất và Trầm Sát, đôi mắt đỏ như máu
"Là bổn Đế Quân giết đó, ngươi có ý kiến gì sao?"
Trầm Sát không đợi bọn họ bao vây mà chủ động tiến tới.
Một số tên trong đó sợ hãi lui vài bước.
Mụ già tức giận, chỉ ngón tay về phía Trầm Sát: "Ngươi dám giết chồng và con trai ta. Hôm nay ta sẽ lấy mạng các ngươi đế tế họ. Mọi tim các người để cúng cho họ."
Trong lúc nói, thì Trầm Sát đã tiến sát bọn chúng, lạnh lùng nói: "Bổn Đế Quân hôm nay muốn tộc quỷ nhân các người tuyệt diệt."
Lâu Thất cười khẽ, "Xem ra, chúng sẽ ra đi cùng nhau rồi."
Ngay trước khi Trầm Sát định ra tay thì Lâu Thất đã nắm lấy hai tay của hắn: "Ấy ấy, hắn ta chỉ là ngây thơ nghĩ thế thôi!"
Hắn ta định ra tay thật với Lô Đại Lực. Đường đường là Đế Quân mà hẹp hòi thế!
Trầm Sát hừ một tiếng: "Thiên hạ không có người đàn ông ngây thơ."
Lâu Thất sững người, định giơ ngón tay thối ra trước mặt hắn. Nói đúng! Kẻ không ngây thơ nhất chính là chàng! Một kẻ đầu có chút trục trặc bày tỏ ý tốt với cô mà hắn cũng nghĩ xa tít đi đâu.
"Hắn ta cũng theo nàng ư?" Trầm Sát nhìn Lô Đại Lực, rồi tiếp tục nói: "Tứ chi phát triển, ăn cũng đâu ít. Cửu Tiêu Điện không nuôi những kẻ vô dụng"
Điều quan trọng nhất là hắn còn định cõng người đàn bà của mình.
Lâu Thất lúc này tức giận, "Ta nói cần chàng nuôi hay sao? Người của ta, ta tự nuôi?"
"Người của nàng, nàng tự nuôi ư?" Giọng của Trầm Sát hơi trùng xuống, "Vậy nàng là người của ai?"
Chẳng phải cô ta luôn nói là người của hắn sao? Cô là người của hắn thì đương nhiên là do hắn nuôi. Thế nhưng chỉ vì một câu nói của tên ngốc nghếch kia mà cô ta dám bực mình với hắn?
Lâu Thất tức quá: "Trầm Sát, bổn cô nương tuyên bố với chàng một lần nữa. Bổn cô nương có tự do cá nhân, không phải đồ vật của bất kỳ ai?"
"Nàng là phi của bổn Đế Quân, đã chiếu cáo thiên hạ rồi." Hắn ta điềm nhiên nói.
"Phi? Chàng nói là đủ sao? Xin hỏi Đế Quân ngài? Hoàng hậu của ngài là ai, phong lúc nào thế?" Giọng của Lâu Thất cũng trầm xuống.
Trầm Sát hỏi ngược lại: "Nàng muốn phong hậu khi nào?"
Câu này hỏi cô ta, chẳng lẽ cô phải nghĩ hộ hắn ta hay sao? Có phải là muốn giúp hắn tuyển hoàng hậu hay không? Cô càng tức giận, chỉ muốn véo tai của hắn.
Lâu Tín không dám tin vào những gì đang xảy ra. Tiểu Trù thì có chút ngưỡng mộ, lại thấy hứng thú. Còn bọn Đồ Bôn thì ngẩn người.
Ai tới nói cho họ biết đang có chuyện gì vậy? Hai người này cãi nhau sao? Khi nãy vẫn tốt như thế, khi nãy họ mới được nhìn công tử nhà mình trong bộ dạng thiếu nữ một chút. Thế mà bây giờ chưa kịp nhìn quen mắt thì cô ta lại thành một người đanh đá thế này.
Lâu Thất chẳng quan tâm tới gì khác, tuôn ra những lời muốn nói từ lâu: "Từ nay về sau, Phá Vực chỉ có mình ta là phi, đúng không? Chàng đang chơi trò chữ nghĩa với tay hay sao! Họ Trầm kia, chỉ có một phi, sau đó thêm một hậu, rồi còn vô số thị cơ, đúng không. Đừng tưởng bổn cô nương này ngốc nghếch nhé!"
Trầm Sát: "..."
"Nói còn chẳng nói với ta, còn chiếu cáo thiên hạ. Vạn nhất sau này ta thích lấy người khác thì sao?"
"Nàng còn muốn tìm người đàn ông khác sao?"
Lần đầu tiên hắn có cảm giác tức hộc máu. Ngực như bị phanh ra sau đó nhét vào một đống rác, khiến mạch máu tắc nghẽn, toàn thân tím tái.
Trầm Sát nghiến răng cành cạch, "Ai bảo nàng là còn có 1 hậu cùng cả đám thi cơ? Nàng nói cho bổn Đế Quân biết, là ai đã nói như vậy?"
"Nếu không, chàng còn không phong hậu. Ta nói cho chàng biết, chàng có thể phong hậu, thì ta sẽ tìm người khác." Lâu Thất vô cùng tức giận, thế nhưng cũng chú ý tới thể diện của hắn, ghé vào tai nắn nói nhỏ. Chỉ có hai người mới nghe thấy điều cô nói một cách rõ ràng: "Còn nữa, chàng còn là trai tân không? Bổn cô nương cho chàng biết, nếu từng chơi gái thanh lâu, từng ngủ với thị cơ, vũ cơ, thì bổn cô nương này không thèm!"
Trầm Sát giận đến nổ cổ. Anh ta thực sự muốn lôi cô này ra, phanh đầu cô ta ra xem trong đó có cái gì. Trai tân mà cũng dám hỏi sao. Đáng chết!
Thế nhưng không đợi anh ta ra tay thì từ phía xa có tiếng bước chân dồn dập. Có thể thấy tiếng người tới ầm ầm, có lẽ họ đã phát hiện ra cái xác của tộc trưởng và tộc trưởng trẻ.
Trầm Sát hít một hơi dài, có chút không hiểu tại sao lại đang nói mấy thứ vớ vẩn với cô gái này.
Lâu Thất nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nói, "Thả ta xuống."
Trầm Sát dùng hai tay giữ chặt, sau đó thì không thèm để ý nữa. Hắn đứng quay người với cô rồi nói với Lâu Tín: "Đi thôi!"
Lâu Thất vỗ vào vai hắn: "Chàng bỏ ta xuống đã"
"Đừng nhiều lời nữa, bổn Đế Quân bóp cổ nhà người đó." Trầm Sát lạnh lùng, lại còn dám tìm người khác ư. Chỉ cần hắn thấy cô thích ai thì hắn sẽ giết kẻ đó, thấy một giết một, thấy hai giết hai, mà giết cả đôi luôn.
Ai giở trò gì với anh ta. kẻ địch đang tới, Lâu Thất đầu còn muốn cãi nhau gì nữa, tạm gác chuyện hai người cãi nhau sang một bên. Cô cười gượng gạo nói: "Bọn họ có lẽ bây giờ không thể đi nổi." Trầm Sát không nhận ra, nhưng cô ta đã biết, bọn Lâu Tín đã bị trúng bùa. Bao gồm cả Tiểu Trù.
Nếu không bọn quỷ nhân sao có thể để họ ở đây mà không phòng bị?
Quả nhiên Lâu Tín cúi đầu nói: "Cô nương, Đế Quân, bọn tôi đã bị trúng bùa."
Bùa, lại là bùa.
Trầm Sát vừa nghe tới thứ này đã thấy bực mình.
"Thả ta xuống. Để ta xem sao" Lâu Thất vỗ vào vai hắn.
Trầm Sát lúc này mới bình tĩnh, hắn nhớ lại từng khoảnh khắc khi hai người bên nhau. Trong đó có một điểm khiến hắn ấn tưởng sâu sắc nhất đó là khi hắn cõng cô ấy. Lần đầu tiên cô ngồi trên lưng và vỗ vai, như thế hắn là cái kiệu của cô ta vậy
Hắn có chút không thể giải thích cảm giác của mình bây giờ. Tại sao cô ta vỗ như thế lại khiến trái tim hắn mềm yếu hơn.
Thân làm Đế Quân như hắn không biết, bởi vì hắn chưa bao giờ thân mật và thoải mái với một người đàn bà như thế. Đương nhiên hắn cũng chưa bao giờ có cảm giác giống thế này.
Thường nói con người luôn có khao khát tiếp xúc da thịt. Có người thể hiện rõ, có người thì không. Trầm Sát đương nhiên là có, vì thế người hắn thích chạm vào hắn, tiếp cận hắn khiến trái tim hắn mềm yếu, cảm giác vui hơn rất nhiều.
Dù lúc này hắn cố tỏ ta lạnh lùng không dễ gần. Thế nhưng động tác đỡ cô ấy xuống thì thật nhẹ nhàng, khiến Lâu Tín cười tủm tỉm.
Lâu Thất với tay gọi Tiểu Trù, Tiểu Trù bước tới gần, đôi mắt sáng lên: "Tiểu chủ nhân, chủ nhân biết giải bùa chú chứ!"
"Nói thừa!" Lâu Thất lườm. Nếu không phải vì lão đạo sỹ thối đó, thì cô đâu có biết. thế nhưng lão đạo sỹ đó không có máu liều không sợ chết như cô.
Bây giờ cộng thêm máu của Ma Ly Đảm, nếu đấu với cô không chừng sẽ thua thảm thiết. Lâu Thất nghĩ mà thấy đắc ý.
Cô cầm cổ tay của Tiểu Trù, một tay khác lần tới lưng bàn tay, ấn một huyệt đạo.
Tiểu Trù cảm thấy nhột ở trước ngực, Lâu Thất chuyển tới cạnh thân của cô, dùng ngón tay di chuyển nhanh ở phần bùng từ dưới lên trên. Tiểu Trù hơi buồn nôn, nôn ra một con cổ trùng màu đen.
Cô nhìn con cổ trùng đó mà rùng mình.
Lâu Thất đến trước mặt Lâu Tín, lặp lại các bước như khi nãy để dụ con cổ trùng ra. Trầm Sát sầm mặt lại, giải bùa chú cho cô kia còn được, bây giờ lại còn chạm vào người đàn ông khác!
May mà động tác của Lâu Thất nhanh nhẹn, dụ con cổ trùng ra trước khi sức chịu đựng của hắn ta lên tới cực điểm.
Trầm Sát vươn tay kéo cô vào trong lòng, "Sau này không cho phép nàng giải bùa chú cho đàn ông nữa."
Lâu Thất nhìn nghiêng: "Đám cổ trùng này chỉ là tầm thường, không thể so sánh với cổ trùng vương trong người chàng được."
Nói xong cô ra hiệu: "Đồ Bôn, ngươi cùng Tiểu Trù tới sườn dốc kia, tìm xem có lối ra không."
"Cô nương, vậy còn cô?"
Lâu Thất quay người lại, nhìn ra cánh cửa họ vừa đi qua, "Bổn cô nương muốn đại khai sát giới."
Nghe xong câu này, không chỉ Lâu Tín ngạc nhiên mà đến cả Trầm Sát cũng phải nhìn sang.
Lâu Thất lấy ra cây roi Thí Hồn trên người mình, nói với Trầm Sát: "Đế Quân, có muốn xem cây binh khí mới của ta không? Roi Thí Hồn!"
Trầm Sát nhìn cây roi trong tay cô: "Tiêu Gia làm sao?"
"Không sai."
Lúc này những người kia đã tới, chúng mặc trang phục màu đen, đội cả mũ. Khuôn mặt của chúng đều được che kín, bởi tộc quỷ nhân sợ ánh nắng mặt trời.
Đồ Bôn và Tiểu Trù đã tới dốc núi. Lâu Tín đứng bên cạnh Lâu Thất. Lâu Thất lấy ra Phá Sát đưa cho hắn: "Hãy xử lý những kẻ này, không cần nể mặt chúng."
Lâu Tín nhận thanh Phá Sát, nhưng quay sang nhìn Trầm Sát. Phá Sát là của Đế Quân mà. Ngoại từ Phá Sát, thì Đế Quân chưa báo giờ mang theo vũ khí gì.
Lâu Thất bèn mở miệng: "Người có biết dùng không?"
Lâu Thất vốn định nói, võ công của Trầm Sát hơn người rất nhiều, hai tay không cũng lợi hại hơn người. Thanh bội kiếm của Lâu Tín xem ra đã bị đám quỷ nhân cất đi mất, hắn không có vũ khí thì khá bất lợi.
Thế nhưng Trầm Sát thấy thế cũng lạnh nhạt đi một phần. Người đàn bà của hắn mà đối với thị vệ còn tốt hơn với mình. Nếu hỏi Đế Quân hắn có vui không, thì hắn chỉ muốn nói rằng, hắn đang muốn bóp nát cổ ai đó.
Tộc quỷ nhân đó đúng lúc này đã tiến tới.
Có khoảng 100 người, toàn bộ đều là nam nhân.
Trầm Sát nghĩ tới lời của tên tộc trưởng trẻ lúc họ đuổi tới rằng hắn muốn thưởng Lâu Thất cho đám này chơi đùa, trên khuôn mặt Trầm Sát lộ rõ vẻ lạnh lùng
"Trưởng tộc và trưởng tộc trẻ có phải là các người giết hay không?" Một mụ già trong đám đó bước ra nói. Mụ ta nhìn quét qua Lâu Thất và Trầm Sát, đôi mắt đỏ như máu
"Là bổn Đế Quân giết đó, ngươi có ý kiến gì sao?"
Trầm Sát không đợi bọn họ bao vây mà chủ động tiến tới.
Một số tên trong đó sợ hãi lui vài bước.
Mụ già tức giận, chỉ ngón tay về phía Trầm Sát: "Ngươi dám giết chồng và con trai ta. Hôm nay ta sẽ lấy mạng các ngươi đế tế họ. Mọi tim các người để cúng cho họ."
Trong lúc nói, thì Trầm Sát đã tiến sát bọn chúng, lạnh lùng nói: "Bổn Đế Quân hôm nay muốn tộc quỷ nhân các người tuyệt diệt."
Lâu Thất cười khẽ, "Xem ra, chúng sẽ ra đi cùng nhau rồi."
/659
|