Vừa nghe thấy giọng nói này, Lâu Thất liền sững người.
Nàng từ từ quay đầu lại, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Vân Phong, không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên nước da thô đen.
Nàng sững sờ hồi lâu mới nhớ ra, lần đầu tiên gặp Vân Phong hắn đang cùng với tứ sư đệ của mình tranh giành Băng Sơn Huyết Liên giả, khi đó hắn cũng đeo mặt nạ da người, xem ra bây giờ cũng đang đeo mặt nạ.
Vừa rồi nàng không nghe nhầm, đúng là giọng của Vân Phong.
Đối với Vân Phong, tới thời điểm hiện tại nàng không thể ghét nổi, lần đầu tiên hắn lấy tay đỡ độc dịch Hỏa Dực Trùng giúp nàng ở bến nước Vân Phong Sơn, sau đó hai người cùng ngồi thuyền rời đi, trên thuyền hắn thể hiện tài nghệ nấu ăn khiến Lâu Thất rất thích, phục vụ dạ dày của nàng rất chu đáo. Sau này khi tới Tuyết Sơn hái huyết liên, hắn rõ ràng đã hái được nhưng cuối cùng lại dứt khoát tặng huyết liên cho nàng.
Mặc dù Lâu Thất cho rằng câu nói ân cần vô duyên vô cớ không phải kẻ gian cũng là cường đạo cũng có đạo lý nhất định, nhưng người ta không phải vẫn chưa làm gì đó sao? Ngoại trừ lần này gặp hắn, nàng khó tránh cảm thấy quá trùng hợp.
Vân Phong vẫn đang mỉm cười đợi nàng đồng ý.
Lâu Thất lắc đầu: "Bổn công tử không cùng uống rượu với người xấu xí." Gương mặt này của hắn cũng thật có lỗi với quần chúng, làn da trên mặt có cần đen và thô ráp tới vậy không?
Vân Phong đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể để lộ ra một nụ cười rầu rĩ, "Chỉ nhìn bề ngoài, nông cạn như vậy không tốt đâu." Nói như thể không nghe ra người xấu xí mà nàng nói là hắn, hắn kéo một chiếc ghế bên cạnh nàng ngồi xuống.
Trần Thập và Lâu Tín thông qua thái độ của nàng biết được chắc nàng quen biết với nam nhân này, vì thế không ra tay.
"Bổn công tử là người xem trọng ngoại hình, là người nông cạn vậy đó!" Lâu Thất vẫy tay gọi mang tới hai vò rượu, Trần Thập liền giành lấy việc mở vỏ rượu, rót vào bát, và đặt cả hai vò rượu về phía mình.
"Công tử, thuộc hạ phụ trách rót rượu."
Lâu Thất nhìn hắn bật cười: "Trần Thập, ngươi chuẩn bị làm bà quản gia sao?" Đây là sợ nàng uống quá nhiều say thật?
"Thuộc hạ sợ công tử vất vả." Trần Thập mặt không biến sắc. Ở bên Lâu Thất lâu ngày, thái độ nói chuyện của họ cũng đã có ít nhiều thay đổi, không nghiêm mặt, không nói đùa được lấy một câu giống như khi đi theo Trầm Sát.
Bởi vậy mới nói, chủ tử ra sao thì thuộc hạ sẽ theo vậy.
Vân Phong mỉm cười, bảo tiểu nhị mang thêm một bộ bát đũa nữa lên, không hề khách sáo.
Hắn cầm bát rượu lên hướng về phía Lâu Thất: "Cạn ly vì tại hạ có duyên gặp lại công tử ở thành Bình Sa." Hắn cũng không gỡ mặt nạ xuống, nhưng dám chắc Lâu Thất có thể nhận ra mình.
Lâu Thất không nhịn được liếc nhìn hắn: "Ngươi nói xem tại sao lại trùng hợp vậy chứ?"
"Đúng thế, tại sao lại trùng hợp vậy chứ? Có điều tại hạ đã ở thành Bình Sa này hai ngày rồi, công tử lại vừa mới tới, trừ khi công tử biết hành tung của tại hạ, vì thế tới tương ngộ." Vân Phong mỉm cười nhẹ nhàng.
Tương ngộ, tương ngộ cái đầu ngươi.
Vân Phong quá thần bí, nhưng bây giờ Lâu Thất không hề có ý đi sâu tìm hiểu, chỉ cần hắn không đắc tội với nàng, thần bí thế nào đi nữa cũng là việc của hắn. Ở cạnh hắn nàng vẫn cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, Lâu Thất không hề bài xích, nàng thậm chí cho rằng, nếu có duyên trở thành bạn bè cũng không tồi.
Nàng tuyệt đối không thừa nhận nguyên nhân chủ yếu khiến nàng muốn trở thành bạn bè với hắn là vì hắn nấu ăn ngon.
Cầm bát rượu lên cụng ly với hắn, nàng ngửa cổ uống cạn một bát rượu to. Vân Phong thấy nàng hào sảng như vậy, nụ cười trong mắt càng thêm rõ rệt hơn, hắn cũng uống cạn một... bát.
Tiếp theo hai người không nói gì nữa, ừ, đều là nói tới rượu và thức ăn, nói mãi nói mãi, hai vò rượu đã vào bụng, Lâu Thất muốn gọi thêm hai vò nữa, lần này Trần Thập và Lâu Tín bất luận thế nào đi nữa cũng không đồng ý.
Lâu Thất khẽ nhắm mắt lầm bầm trách cứ: "Thực sự không biết các ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử, sao lại có kiểu thuộc hạ quản lý chủ tử chứ?"
Trần Thập và Lâu Tín đồng loạt yên lặng.
"Họ cũng chỉ là lo lắng cô nương bị ta chuốc say." Vân Phong nói.
"Ngươi chuốc say ta? Ta chuốc say ngươi mới đúng."
Vân Phong lập tức tiếp lời: "Ồ, vậy khi nào cô nương chuốc say ta?"
Lâu Thất: "..."
Về sau Trần Thập có đi kiểm tra ghi chép người đến ở, Vân Phong quả nhiên đã ở đây hai ngày rồi. Có lẽ lần này đúng chỉ là trùng hợp.
Họ chỉ ở hai ngày ở thành Bình sa, đợi giao xe ngựa đã đặt là chuẩn bị xuất phát. Lần này họ định tới thành Lạc Dương. Thành Lạc Dương nằm gần biên giới, hơn nữa cũng là một thành lớn của Đông Thanh, Lâu Thất quyết định tới đó sẽ đổi xe ngựa tốt hơn, còn nữa, cũng sẽ bán hết đồ.
Chỉ có điều không ngờ Vân Phong cũng tới thành Lạc Dương.
Sáng sớm ngày hôm nay, khi Lâu Thất ngồi trong xe ngựa nhìn thấy nam tử dáng người cao lớn, khí chất nho nhã thanh tao nhưng lại vác gương mặt thô ráp đen sì trước đầu xe ngựa, trong lòng nàng liền dấy lên một dự cảm chẳng lành.
"Công tử có thể cho tại hại đi nhờ một chặng không? Tại hạ nghèo tới mức bán cả xe ngựa đi rồi, đợi tới thành Lạc Dương tại hạ sẽ giao đủ tiền xe." Vân Phong nhìn nàng, ánh mắt rất thành khẩn, thật thà chất phác.
Thật thà chất phác cái con khỉ.
Không biết trong bụng hắn đang nghĩ gì.
Nhưng chí ít người ta cũng có ân tặng hoa cho nàng, cho đi nhờ một chuyến cũng không có gì là không thể, hơn nữa bên ngoài gió lớn tuyết lớn, nàng mua hai chiếc xe ngựa, một chiếc có thể ngồi sáu người, Đồ Bôn làm phu xe của chiếc này, chiếc còn lại để cho bốn huynh đệ của hắn ngồi và chở thêm lương khô, quần áo.
trong xe của nàng có ba người, thêm một người nữa cũng không nhiều.
Hơn nữa có Trần Thập và Lâu Tín, cũng không phải chỉ có nàng và hắn ngồi một xe, nếu không Đế Quân nọ biết được không biết sẽ phát khí lạnh thế nào nữa.
Đang yên đang lành nghĩ tới hắn làm gì chứ.
"Tiền xe gấp mười lần, không có ý kiến gì thì lên xe." Lâu Thất nói.
Vân Phong sững người một lát rồi gượng cười nói: "Công tử chém mạnh bạo quá rồi." Nhưng nói xong hắn lại lập tức nhảy lên, chui vào xe với dáng vẻ nho nhã.
Vốn dĩ Lâu Thất ngồi một mình một bên, Trần Thập và Lâu Tín ngồi đối diện nàng, nhưng thấy Vân Phong cũng lên, Trần Thập lập tức đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lâu Thất, nhường chỗ cho Vân Phong.
Lâu Thất nheo mắt liếc nhìn hắn, anh chàng tuấn tú lập tức đỏ mặt.
"Cô nương..." Trần Thập rầu rĩ gọi.
Lâu Thất lúc này mới buông tha cho hắn. Chuyện vặt, rõ ràng là thái độ muốn trông chừng nàng thay ai đó, cho dù nàng ngồi cùng một bên với Vân Phong thì đã sao?
Tâm sự của Trần Thập bị nàng nhìn thấu, ít nhiều cũng có chút bối rối, nhưng hắn không muốn sửa. Hắn và Lâu Tín có cùng suy nghĩ, họ đương nhiên trung thành với Lâu Thất, nhưng suy cho cùng Trầm Sát cũng là chủ nhân đầu tiên của họ, bây giờ họ vẫn rất tôn trọng kính nể hắn, trong lòng cho rằng, nếu như cô nương nhà họ thực sự phải gả cho người khác, thì chỉ có Đế Quân mới xứng đáng.
Vì thế trước thời điểm đó, có nam tử không có mắt nào dám sấn tới, họ nhất định phải ngăn cản lại.
Làm thuộc hạ thật khó.
"Sao lại cải trang nam ra ngoài vậy?" Vân Phong dường như không phát giác ra trận chiến nho nhỏ của hai chủ tớ, mỉm cười hỏi.
"Cũng còn hơn ngươi đeo cái mặt nạ xấu xí này." Lâu Thất bĩu môi.
Vân Phong bật cười: "Xem ra cô nương vẫn rất băn khoăn về gương mặt này của ta. "Nói xong hắn liền gỡ mặt nạ trên mặt xuống, quả nhiên lại là một chiếc mặt nạ tinh xảo mỏng dính.
Sau khi gỡ mặt nạ ra, nam tử tuấn tú gương mặt mỉm cười, tới Trần Thập và Lâu Tín cũng nhìn đờ người.
Vân Phong và Trầm Sát là hai loại hình đàn ông khác nhau, Trầm Sát giống như hỏa diệm địa ngục, mang vẻ tuấn tú lạnh lùng, có tính áp đảo, còn Vân Phong là gió trên đỉnh núi, mặc dù không thực sự thân thiện nhưng có nét nho nhã khiến người ta vui vẻ thoải mái.
"Kẻ thù của ngươi rất nhiều sao?"
Lâu Thất chống cằm nhìn hắn, Vân Phong trước giờ không quá coi trọng ngoại hình, thập chí hắn cũng không cho rằng mình có ngoại hình đẹp lắm, trước đây ở Vân Phong Sơn Trang các sư muội đều thích hắn, nhưng hắn cho rằng họ quá quấn người, vì thế cho dù họ nhìn mình với ánh mắt si mê hắn cũng không cảm thấy ngoại hình đẹp là một việc gì hay ho.
Nhưng bây giờ thấy nàng nhìn gương mặt mình, ánh mắt tỏ vẻ vui vẻ và khen ngợi, hắn đột nhiên thấy tâm trạng rất vui mừng, vui mừng vì nàng thích tướng mạo của hắn.
"Tại hạ..."
"Được rồi, không cần cứ tại hạ tại hạ suốt vậy, nghe cũng thấy đau đầu."
"Kẻ thù của ta không nhiều, chỉ là đôi lúc không muốn gặp một ai đó mà thôi."
"Là vì quá thu hút ong bướm có phải không?" Lâu Thất hiểu.
Vân Phong chỉ cười không nói gì: "Lần này Lâu cô nương tới thành Lạc Dương làm gì vậy? Đế Quân Phá Vực không đi cùng cô nương sao?"
"Nếu ta nói ta đi làm thương nhân, đi bán đồ, ngươi có tin không?"
"Thương nhân dược liệu sao?"
Lâu Thất nheo mắt nhìn hắn, hắn bật cười nói: "Cô nương không cần nhìn ta như vậy, những dược liệu trong xe của cô nương đâu phải không có mùi vị gì, mùi dược liệu rõ rệt như vậy, cô nương bảo ta giả vờ không biết là rất khó."
Không phải ai cũng biết phân biệt mùi vị của dược liệu. Xe ngựa này là xe ngựa mới, mùi gỗ cũng có, sơn cũng có mùi, muốn ngay lập tức nhận ra mùi thảo dược thì chí ít người này phải rất tỉ mỉ, hơn nữa cũng phải khá quen thuộc với thảo dược.
Lâu Thất nhún vai: "Không sai, ta đi làm thương nhân dược liệu."
"Vậy thì tới thành Lạc Dương, cô nương nên đi tìm Thịnh Dược Hàng, bất luận cô nương lấy dược liệu nào ra họ cũng có thể ra giá được."
Lâu Thất quay sang nhìn Trần Thập, hắn gật đầu nói: "Thịnh Dược Hàng có chi nhánh ở nhiều nước, dược liệu bên trong rất phong phú đầy đủ, họ cũng thu dược thạo dược liệu hoặc thuốc thành phẩm, bất luận là gì đi chăng nữa, chỉ cần họ phán đoán là có tác dụng, là thuốc họ đều có thể thu mua."
Vì thế những thứ thuốc tốt này của Lâu Thất, tốt nhất hãy mang tới Thịnh Dược Hàng.
"Vậy thì hãy tới Thịnh Dược Hàng."
Dọc được có Vân Phong đi cùng, Lâu Thất quả thực cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh. Hắn biết rất nhiều thứ, giảng giải cũng rất thú vị không khô khan, khiến Lâu Thất nghe rất hào hứng.
Và khi Vân Phong cùng Lâu Thất tới thành Lạc Dương, Phạm Trường Tử cuối cùng cũng dẫn Nạp Lan Tử Lâm và mười đồ đệ nhận được truyền tin vội vàng tới Mãnh Hổ Sơn.
Nhưng từ xa Nạp Lan Tử Lâm đã nhìn thấy một tòa thành. Hắn rất kinh ngạc: "Sư phụ, người mau ra xem."
Phạm Trường Tử liền vén rèm xe lên và nhìn thấy tường thành cao vút cùng với cổng thành khí phái sơn đỏ rực. Tường thành đó chắn ngang trước mắt họ, nhìn dáng vẻ là vây cả Mãnh Hổ Sơn ở bên trong.
Tường thành trăm mét họ nhìn thấy trước đây đã bị phá vỡ, tường thành mới rõ ràng rông hơi mấy chục lần tường thành cũ.
Nàng từ từ quay đầu lại, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Vân Phong, không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên nước da thô đen.
Nàng sững sờ hồi lâu mới nhớ ra, lần đầu tiên gặp Vân Phong hắn đang cùng với tứ sư đệ của mình tranh giành Băng Sơn Huyết Liên giả, khi đó hắn cũng đeo mặt nạ da người, xem ra bây giờ cũng đang đeo mặt nạ.
Vừa rồi nàng không nghe nhầm, đúng là giọng của Vân Phong.
Đối với Vân Phong, tới thời điểm hiện tại nàng không thể ghét nổi, lần đầu tiên hắn lấy tay đỡ độc dịch Hỏa Dực Trùng giúp nàng ở bến nước Vân Phong Sơn, sau đó hai người cùng ngồi thuyền rời đi, trên thuyền hắn thể hiện tài nghệ nấu ăn khiến Lâu Thất rất thích, phục vụ dạ dày của nàng rất chu đáo. Sau này khi tới Tuyết Sơn hái huyết liên, hắn rõ ràng đã hái được nhưng cuối cùng lại dứt khoát tặng huyết liên cho nàng.
Mặc dù Lâu Thất cho rằng câu nói ân cần vô duyên vô cớ không phải kẻ gian cũng là cường đạo cũng có đạo lý nhất định, nhưng người ta không phải vẫn chưa làm gì đó sao? Ngoại trừ lần này gặp hắn, nàng khó tránh cảm thấy quá trùng hợp.
Vân Phong vẫn đang mỉm cười đợi nàng đồng ý.
Lâu Thất lắc đầu: "Bổn công tử không cùng uống rượu với người xấu xí." Gương mặt này của hắn cũng thật có lỗi với quần chúng, làn da trên mặt có cần đen và thô ráp tới vậy không?
Vân Phong đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể để lộ ra một nụ cười rầu rĩ, "Chỉ nhìn bề ngoài, nông cạn như vậy không tốt đâu." Nói như thể không nghe ra người xấu xí mà nàng nói là hắn, hắn kéo một chiếc ghế bên cạnh nàng ngồi xuống.
Trần Thập và Lâu Tín thông qua thái độ của nàng biết được chắc nàng quen biết với nam nhân này, vì thế không ra tay.
"Bổn công tử là người xem trọng ngoại hình, là người nông cạn vậy đó!" Lâu Thất vẫy tay gọi mang tới hai vò rượu, Trần Thập liền giành lấy việc mở vỏ rượu, rót vào bát, và đặt cả hai vò rượu về phía mình.
"Công tử, thuộc hạ phụ trách rót rượu."
Lâu Thất nhìn hắn bật cười: "Trần Thập, ngươi chuẩn bị làm bà quản gia sao?" Đây là sợ nàng uống quá nhiều say thật?
"Thuộc hạ sợ công tử vất vả." Trần Thập mặt không biến sắc. Ở bên Lâu Thất lâu ngày, thái độ nói chuyện của họ cũng đã có ít nhiều thay đổi, không nghiêm mặt, không nói đùa được lấy một câu giống như khi đi theo Trầm Sát.
Bởi vậy mới nói, chủ tử ra sao thì thuộc hạ sẽ theo vậy.
Vân Phong mỉm cười, bảo tiểu nhị mang thêm một bộ bát đũa nữa lên, không hề khách sáo.
Hắn cầm bát rượu lên hướng về phía Lâu Thất: "Cạn ly vì tại hạ có duyên gặp lại công tử ở thành Bình Sa." Hắn cũng không gỡ mặt nạ xuống, nhưng dám chắc Lâu Thất có thể nhận ra mình.
Lâu Thất không nhịn được liếc nhìn hắn: "Ngươi nói xem tại sao lại trùng hợp vậy chứ?"
"Đúng thế, tại sao lại trùng hợp vậy chứ? Có điều tại hạ đã ở thành Bình Sa này hai ngày rồi, công tử lại vừa mới tới, trừ khi công tử biết hành tung của tại hạ, vì thế tới tương ngộ." Vân Phong mỉm cười nhẹ nhàng.
Tương ngộ, tương ngộ cái đầu ngươi.
Vân Phong quá thần bí, nhưng bây giờ Lâu Thất không hề có ý đi sâu tìm hiểu, chỉ cần hắn không đắc tội với nàng, thần bí thế nào đi nữa cũng là việc của hắn. Ở cạnh hắn nàng vẫn cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, Lâu Thất không hề bài xích, nàng thậm chí cho rằng, nếu có duyên trở thành bạn bè cũng không tồi.
Nàng tuyệt đối không thừa nhận nguyên nhân chủ yếu khiến nàng muốn trở thành bạn bè với hắn là vì hắn nấu ăn ngon.
Cầm bát rượu lên cụng ly với hắn, nàng ngửa cổ uống cạn một bát rượu to. Vân Phong thấy nàng hào sảng như vậy, nụ cười trong mắt càng thêm rõ rệt hơn, hắn cũng uống cạn một... bát.
Tiếp theo hai người không nói gì nữa, ừ, đều là nói tới rượu và thức ăn, nói mãi nói mãi, hai vò rượu đã vào bụng, Lâu Thất muốn gọi thêm hai vò nữa, lần này Trần Thập và Lâu Tín bất luận thế nào đi nữa cũng không đồng ý.
Lâu Thất khẽ nhắm mắt lầm bầm trách cứ: "Thực sự không biết các ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử, sao lại có kiểu thuộc hạ quản lý chủ tử chứ?"
Trần Thập và Lâu Tín đồng loạt yên lặng.
"Họ cũng chỉ là lo lắng cô nương bị ta chuốc say." Vân Phong nói.
"Ngươi chuốc say ta? Ta chuốc say ngươi mới đúng."
Vân Phong lập tức tiếp lời: "Ồ, vậy khi nào cô nương chuốc say ta?"
Lâu Thất: "..."
Về sau Trần Thập có đi kiểm tra ghi chép người đến ở, Vân Phong quả nhiên đã ở đây hai ngày rồi. Có lẽ lần này đúng chỉ là trùng hợp.
Họ chỉ ở hai ngày ở thành Bình sa, đợi giao xe ngựa đã đặt là chuẩn bị xuất phát. Lần này họ định tới thành Lạc Dương. Thành Lạc Dương nằm gần biên giới, hơn nữa cũng là một thành lớn của Đông Thanh, Lâu Thất quyết định tới đó sẽ đổi xe ngựa tốt hơn, còn nữa, cũng sẽ bán hết đồ.
Chỉ có điều không ngờ Vân Phong cũng tới thành Lạc Dương.
Sáng sớm ngày hôm nay, khi Lâu Thất ngồi trong xe ngựa nhìn thấy nam tử dáng người cao lớn, khí chất nho nhã thanh tao nhưng lại vác gương mặt thô ráp đen sì trước đầu xe ngựa, trong lòng nàng liền dấy lên một dự cảm chẳng lành.
"Công tử có thể cho tại hại đi nhờ một chặng không? Tại hạ nghèo tới mức bán cả xe ngựa đi rồi, đợi tới thành Lạc Dương tại hạ sẽ giao đủ tiền xe." Vân Phong nhìn nàng, ánh mắt rất thành khẩn, thật thà chất phác.
Thật thà chất phác cái con khỉ.
Không biết trong bụng hắn đang nghĩ gì.
Nhưng chí ít người ta cũng có ân tặng hoa cho nàng, cho đi nhờ một chuyến cũng không có gì là không thể, hơn nữa bên ngoài gió lớn tuyết lớn, nàng mua hai chiếc xe ngựa, một chiếc có thể ngồi sáu người, Đồ Bôn làm phu xe của chiếc này, chiếc còn lại để cho bốn huynh đệ của hắn ngồi và chở thêm lương khô, quần áo.
trong xe của nàng có ba người, thêm một người nữa cũng không nhiều.
Hơn nữa có Trần Thập và Lâu Tín, cũng không phải chỉ có nàng và hắn ngồi một xe, nếu không Đế Quân nọ biết được không biết sẽ phát khí lạnh thế nào nữa.
Đang yên đang lành nghĩ tới hắn làm gì chứ.
"Tiền xe gấp mười lần, không có ý kiến gì thì lên xe." Lâu Thất nói.
Vân Phong sững người một lát rồi gượng cười nói: "Công tử chém mạnh bạo quá rồi." Nhưng nói xong hắn lại lập tức nhảy lên, chui vào xe với dáng vẻ nho nhã.
Vốn dĩ Lâu Thất ngồi một mình một bên, Trần Thập và Lâu Tín ngồi đối diện nàng, nhưng thấy Vân Phong cũng lên, Trần Thập lập tức đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lâu Thất, nhường chỗ cho Vân Phong.
Lâu Thất nheo mắt liếc nhìn hắn, anh chàng tuấn tú lập tức đỏ mặt.
"Cô nương..." Trần Thập rầu rĩ gọi.
Lâu Thất lúc này mới buông tha cho hắn. Chuyện vặt, rõ ràng là thái độ muốn trông chừng nàng thay ai đó, cho dù nàng ngồi cùng một bên với Vân Phong thì đã sao?
Tâm sự của Trần Thập bị nàng nhìn thấu, ít nhiều cũng có chút bối rối, nhưng hắn không muốn sửa. Hắn và Lâu Tín có cùng suy nghĩ, họ đương nhiên trung thành với Lâu Thất, nhưng suy cho cùng Trầm Sát cũng là chủ nhân đầu tiên của họ, bây giờ họ vẫn rất tôn trọng kính nể hắn, trong lòng cho rằng, nếu như cô nương nhà họ thực sự phải gả cho người khác, thì chỉ có Đế Quân mới xứng đáng.
Vì thế trước thời điểm đó, có nam tử không có mắt nào dám sấn tới, họ nhất định phải ngăn cản lại.
Làm thuộc hạ thật khó.
"Sao lại cải trang nam ra ngoài vậy?" Vân Phong dường như không phát giác ra trận chiến nho nhỏ của hai chủ tớ, mỉm cười hỏi.
"Cũng còn hơn ngươi đeo cái mặt nạ xấu xí này." Lâu Thất bĩu môi.
Vân Phong bật cười: "Xem ra cô nương vẫn rất băn khoăn về gương mặt này của ta. "Nói xong hắn liền gỡ mặt nạ trên mặt xuống, quả nhiên lại là một chiếc mặt nạ tinh xảo mỏng dính.
Sau khi gỡ mặt nạ ra, nam tử tuấn tú gương mặt mỉm cười, tới Trần Thập và Lâu Tín cũng nhìn đờ người.
Vân Phong và Trầm Sát là hai loại hình đàn ông khác nhau, Trầm Sát giống như hỏa diệm địa ngục, mang vẻ tuấn tú lạnh lùng, có tính áp đảo, còn Vân Phong là gió trên đỉnh núi, mặc dù không thực sự thân thiện nhưng có nét nho nhã khiến người ta vui vẻ thoải mái.
"Kẻ thù của ngươi rất nhiều sao?"
Lâu Thất chống cằm nhìn hắn, Vân Phong trước giờ không quá coi trọng ngoại hình, thập chí hắn cũng không cho rằng mình có ngoại hình đẹp lắm, trước đây ở Vân Phong Sơn Trang các sư muội đều thích hắn, nhưng hắn cho rằng họ quá quấn người, vì thế cho dù họ nhìn mình với ánh mắt si mê hắn cũng không cảm thấy ngoại hình đẹp là một việc gì hay ho.
Nhưng bây giờ thấy nàng nhìn gương mặt mình, ánh mắt tỏ vẻ vui vẻ và khen ngợi, hắn đột nhiên thấy tâm trạng rất vui mừng, vui mừng vì nàng thích tướng mạo của hắn.
"Tại hạ..."
"Được rồi, không cần cứ tại hạ tại hạ suốt vậy, nghe cũng thấy đau đầu."
"Kẻ thù của ta không nhiều, chỉ là đôi lúc không muốn gặp một ai đó mà thôi."
"Là vì quá thu hút ong bướm có phải không?" Lâu Thất hiểu.
Vân Phong chỉ cười không nói gì: "Lần này Lâu cô nương tới thành Lạc Dương làm gì vậy? Đế Quân Phá Vực không đi cùng cô nương sao?"
"Nếu ta nói ta đi làm thương nhân, đi bán đồ, ngươi có tin không?"
"Thương nhân dược liệu sao?"
Lâu Thất nheo mắt nhìn hắn, hắn bật cười nói: "Cô nương không cần nhìn ta như vậy, những dược liệu trong xe của cô nương đâu phải không có mùi vị gì, mùi dược liệu rõ rệt như vậy, cô nương bảo ta giả vờ không biết là rất khó."
Không phải ai cũng biết phân biệt mùi vị của dược liệu. Xe ngựa này là xe ngựa mới, mùi gỗ cũng có, sơn cũng có mùi, muốn ngay lập tức nhận ra mùi thảo dược thì chí ít người này phải rất tỉ mỉ, hơn nữa cũng phải khá quen thuộc với thảo dược.
Lâu Thất nhún vai: "Không sai, ta đi làm thương nhân dược liệu."
"Vậy thì tới thành Lạc Dương, cô nương nên đi tìm Thịnh Dược Hàng, bất luận cô nương lấy dược liệu nào ra họ cũng có thể ra giá được."
Lâu Thất quay sang nhìn Trần Thập, hắn gật đầu nói: "Thịnh Dược Hàng có chi nhánh ở nhiều nước, dược liệu bên trong rất phong phú đầy đủ, họ cũng thu dược thạo dược liệu hoặc thuốc thành phẩm, bất luận là gì đi chăng nữa, chỉ cần họ phán đoán là có tác dụng, là thuốc họ đều có thể thu mua."
Vì thế những thứ thuốc tốt này của Lâu Thất, tốt nhất hãy mang tới Thịnh Dược Hàng.
"Vậy thì hãy tới Thịnh Dược Hàng."
Dọc được có Vân Phong đi cùng, Lâu Thất quả thực cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh. Hắn biết rất nhiều thứ, giảng giải cũng rất thú vị không khô khan, khiến Lâu Thất nghe rất hào hứng.
Và khi Vân Phong cùng Lâu Thất tới thành Lạc Dương, Phạm Trường Tử cuối cùng cũng dẫn Nạp Lan Tử Lâm và mười đồ đệ nhận được truyền tin vội vàng tới Mãnh Hổ Sơn.
Nhưng từ xa Nạp Lan Tử Lâm đã nhìn thấy một tòa thành. Hắn rất kinh ngạc: "Sư phụ, người mau ra xem."
Phạm Trường Tử liền vén rèm xe lên và nhìn thấy tường thành cao vút cùng với cổng thành khí phái sơn đỏ rực. Tường thành đó chắn ngang trước mắt họ, nhìn dáng vẻ là vây cả Mãnh Hổ Sơn ở bên trong.
Tường thành trăm mét họ nhìn thấy trước đây đã bị phá vỡ, tường thành mới rõ ràng rông hơi mấy chục lần tường thành cũ.
/659
|